Trương Thành Mạn quên, nhưng Lý Cường không quên! Trong lúc tỷ võ, người ta chỉ tóm lấy cái cổ mình trong tích tắc, cái loại cảm giác tử vong tới gần, làm sao hắn có thể quên được! Hắn vẫn chưa chân chính trải qua chiến trường, cảm giác này khó quên trong lòng hắn!
Lý Cường hiện tại chỉ còn cách kiên trì đi tới, trong lòng cầu nguyện, tiểu tử này ngàn vạn lần đừng động thủ với hắn, nếu không thì hắn tiêu rồi!
"Các người đang làm cái gì vậy, mau để cho hắn tới đây!"
Ngô Thiên nhìn thấy thủ hạ của mình ngăn lão đại của mình tiến lên, vội vàng lên tiếng ra lệnh.
Lúc này, Lý Cường nghe được lời của Ngô Thiên, quả thực cao hứng vạn phần, hắn không muốn chọc giận tên gia hỏa nguy hiểm này nữa, không biết một thân công quỷ dị của hắn làm sao mà luyện thành được cơ chứ!
"Lão Đại... Ách —— Lão Lưu, tại sao anh lại ở chỗ này!"
Ngô mập mạp bật thốt lên kêu một tiếng "Lão Đại", nhưng bỗng nhiên ý thức được thân phận mình bây giờ không giống như trước kia, bên cạnh hắn còn một đống thủ hạ, gọi là Lão đại có phần giống xã hội đen, nên hắn vội vàng sửa lời.
Tôi nghe thấy Ngô mập mạp lại có thể gọi tôi lão Đại, trong lòng cũng rất cao hứng, xem ra tiểu đệ này thu nhận đúng là không uổng:
"Ngô mập mạp, cậu gọi tôi là Lão Lưu, trông tôi già như vậy hay sao?"
"Ha ha, nhầm, chỉ là nhầm!"
Ngô mập mạp cười nói:
"Lưu Lỗi, tại sao anh lại tới nơi này?"
"Anh? Tham gia quân huấn, hiện giờ anh là sinh viên của Đại học Thanh Hoa!"
Tôi nói.
"A... Cũng đã hai năm chúng ta không gặp mặt rồi, quả nhiên đã thành sinh viên rồi, đúng rồi, Triệu Nhan Nghiên có ở đây không? Cô ấy đâu rồi? Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tôi nay em rảnh, mời anh cùng chị dâu...các chị dâu ăn cơm."
Ngô Thiên nói một nửa, thì chợt nhớ tới tôi không chỉ có một cái lão bà, cho nên khi nói tới chị dâu vội vàng thêm từ "các" vào .
Nghe thấy Ngô mập mạp nhắc tới Triệu Nhan Nghiên, sắc mặt của tôi trầm xuống.
Ngô mập mạp nhìn thấy nét mặt của tôi, rất là kỳ quái, vội vàng hỏi:
"Lưu Lỗi, anh làm sao vậy?"
"Ngô Thiên, Triệu Nhan Nghiên bị tai nạn xe cộ rồi!"
Tôi thở dài nói:
"Hiện tại mặc dù đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà không biết tại sao, vẫn chưa tỉnh lại..."
"Cái gì!"
Ngô Thiên kích động nói:
"Anh nói gì, Triệu Nhan Nghiên bị tai nạn xe cộ rồi! Chuyện xảy ra khi nào? Hiện tại thế nào?"
"Xảy ra từ mấy hôm trước, hiện đang ở bệnh viện, bác sỹ bảo là không sao cả, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian."
Tôi nói.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cô ấy đang tốt như vậy, tại sao lại có thể bị tai nạn được chứ!"
Ngô mập mạp sốt ruột nói.
Hắn mặc dù đã đoạn tuyệt cái ý nghĩ Triệu Nhan Nghiên sẽ làm bạn gái hắn, nhưng vẫn còn vô cùng quan tâm nàng, nên lúc này hắn vô cùng kích động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi vậy, tôi đem chuyện Trần Trạch Long lái xe đụng nàng, cặn kẽ kể lại cho hắn một lần, Ngô mập mạp nghe xong, lửa giận bốc cao chín trượng, giận tím mặt nói:
"Cái con chó đẻ này, Lão Tử dẫn người tới cho nổ tung Tập đoàn Trần thị của nó!"
"Anh đã quyết định đáp lễ lại hắn, hai ngày sau anh đi XG!"
Tôi nói:
"Thôi, hôm nay cũng định xin đại thủ trưởng một lời, mấy hôm sau anh không thể tham gia quân huấn được!"
"Chuyện này không có vấn đề gì, em nói với bọn họ một tiếng!"
Ngô mập mạp ngay sau đó nhìn Trương Thành Mạn nói:
"Trương Đại đội trưởng, trong nhà sinh viên này có chuyện, hắn sẽ nghỉ mấy hôm quân huấn, anh yên tâm, quân huấn hắn đã luyện tập qua rồi!"
Trương Thành Mạn thấy Đoàn trưởng đã lên tiếng, thì không đồng ý được hay sao! Bây giờ hắn đang sốt ruột chuyện, tôi ngàn vạn lần đừng nói chuyện hồi nãy ra, nếu hắn nhất định chịu không nổi!
Nhìn bộ dáng của tôi, nhất định là lão bằng hữu với Ngô đoàn trưởng, Trương Thành Mạn trong lòng âm thầm hối hận, tại sao lúc nãy không mắng Lý Cường một trận, rồi đồng ý cho hắn xin nghỉ, thì cũng có thể nói một hai câu trước mặt đoàn trưởng, mà bây giờ... Ai!
"Dạ, đoàn trưởng!"
Trương Thành Mạn vội vàng nói.
Ngô mập mạp gật đầu, hắn không nói gì nữa.
"Đúng rồi, Ngô mập mạp, tại sao mới hai năm không gặp, mà chú đã leo lên chức Đoàn trưởng rồi? Kiểu này nhảy quá nhanh đi? Hay vì cha của chú?"
Tôi nhớ tới cha của Ngô mập mạp là Tư lệnh của quân đoàn Tùng Giang.
"Trời! Anh nghĩ gì thế, trong bộ đội tuy nói có thể đi cửa sau, nhưng dù gì thì em cũng không thể từ một tên lính quèn lên làm Đoàn trưởng được!"
Ngô mập mạp lắc đầu cười nói:
"Cha em dù có thể làm, nhưng cũng sẽ không an bài cho em, với lại còn an bài tới Bắc Kinh này làm gì".
Tôi vừa nghĩ cũng đúng, trong quân đội làm sao có thể đi cửa sau làm đại quan được, không thì có biết bao nhiêu công tử của Tư lệnh, làm sao an bài hết được!
"Cha em cấpcho em một chiếc trực thăng, sau đó thì đi lái máy bay, trong một lần thi hành nhiệm vụ ở biên giới, không biết thần xui quỷ khiến thế nào, em lại bắt được mấy phần tử đang định vượt biên sang Nga, mấy người này lại là người của Cục an toàn quốc gia. Vì vậy mà em lập công lớn, hơn nữa có cha em lo chu toàn, thoáng cái tăng em lên hai cấp, nếu tiểu đệ của anh mà không làm đoàn trưởng, thì lại khiến anh mất mặt rồi?"
Ngô mập mạp đắc ý nói.
Tôi gật đầu, thì ra là như vậy, xem ra hắn tự mình dựng lên sự nghiệp trong giới quân sự, đồng thời cha hắn cũng là một người có thực lực, hi vọng sẽ làm được một chức quan tốt.
"Đúng rồi, anh đã đặt vé máy bay và làm hộ chiếu đi XG chưa? Nếu không em tìm một chiếc máy bay quân sự đưa anh đi?"
Ngô mập mạp nói.
"Không cần, anh đã thu xếp xong xuôi rồi."
Tôi nói.
"Vậy thì tốt, như vậy em an tâm rồi, nếu như chình quyền thủ đô không làm gì được chuyện này, thì em cũng không thể giúp gì được."
Ngô mập mạp cười nói:
"Thế nào, không nghĩ tới chuyện này nữa, tối nay em làm chủ, mời anh nhậu một bữa?"
"Được rồi, lát nữa anh điện thoại cho Vi Nhi, bảo nàng cùng đi, nói thật, lần trước chú cứu hai chúng tôi ra, anh còn chưa cảm ơn chú!"
Tôi nói:
"Buổi tối chú đừng uống nhiều quá, làm hại anh phải tính tiền đó nhé!"
"Ha ha, không đâu, với tửu lượng của em bây giờ, làm sao có thể dễ dàng gục xuống được!"
Ngô mập mạp cười nói.
Có một câu nói của Ngô mập mạp, Lý Cường và Trương Thành Mạn không dám làm khó tôi nữa, hiện giờ bọn họ còn đang cảm ơn tôi vì không kiện họ. Lý Cường bây giờ hối hận vạn phần, biết thế đáp ứng yêu cầu của tôi cho xong.
Nhưng tôi chưa ra khỏi sân trường thì đã có người tới tìm tôi, thật đúng như một câu hát, trong sân trường tin tức truyền rất nhanh.
"Bạn ơi, chờ một chút!"
Có một người học sinh chạy tới nói với tôi nói. Nhìn bộ dáng của hắn thì chắc chắn không phải là sinh viên năm thứ nhất, vì năm nhất đều mặc quân phục, còn hắn mặc quần áo bình thường.
"Có chuyện gì sao?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Là như vậy, tôi là hội trưởng hội võ thuật của Đại học Thanh Hoa, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Đinh Văn Phong, là sinh viên năm hai, khoa pháp luật. Tôi có chuyện đi ngang qua nơi này, thấy được trận tỷ võ giữa bạn và huấn luyện viên kia, cảm thấy bạn nhân tài luyện võ, nên tôi chân thành với bạn gia nhập hội!"
Sinh viên mặc trang phục bình thường giới thiệu.
Chuyện này…dường như gia nhập thì cũng chẳng mất gì, với lại tôi còn có cơ hội trải qua những cảm giác khi còn đi học đại học, cho nên sảng khoái đáp ứng:
"Đương nhiên có thể, nhưng mà tôi còn có chuyện của mình, nên không thường xuyên tham gia hội được!"
"Chuyện này không sao, hội võ thuật của chúng tôi là nơi nói chuyện thực lực, thực lực của bạn đương nhiên không cần tham gia huấn luyện bình thường, chỉ cần đại diện cho trường học đi dự thi là được rồi, một năm cũng chẳng có mấy lần đâu!"
Đinh Văn Phong nói.
"Tham gia thi đấu..."
Nói thật, tôi không muốn xuất đầu lộ diện, nhưng kiếp trước tôi cũng tham gia thi đấu rất nhiều, cũng không có mấy người nhận ra, nên tôi đáp ứng nói:
"Được rồi!"
Đinh Văn Phong thấy tôi đáp ứng vào xã đoàn (hội), cũng thật cao hứng, hắn đưa tay phải ra nói:
"Hoan nghênh bạn gia nhập xã đoàn chúng tôi, bạn có thể tự giới thiệu một chút không!"
Tôi cùng với hắn bắt tay, đang muốn giới thiệu, thì nghe thấy một thanh âm cười nhạo từ phía sau tôi truyền tới:
"Ha ha, Đinh hội trưởng, xã đoàn của cậu thật lợi hại, tuyển không được người thì hạ thủ với cả sinh viên mới, mà cậu cũng thật là, loại mặt hàng này cũng có thể luyện võ sao?"
Đinh Văn Phong nghe xong không khỏi nhíu mày, ngay cả tôi cũng có chút tức giận!
Cái gì mà lại là mặt hàng không thể luyện võ?
Tôi mặc dù không biết chiêu thức võ công cụ thể gì, nhưng tinh thần lực của tôi cũng chính là nội lực mà mọi người vẫn gọi vô cùng hùng hậu!