Mục lục
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi đi, tôi gọi điện thoại cho Lưu Chấn Hải, hỏi hắn vị trí cái sơn động kia, thế nhưng chuyện đã xảy ra nhiều năm, Lưu Chấn Hải cũng không nhớ được rõ ràng, chỉ có nói đại khái.
"Thằng cháu ngoan, có phải cháu định đi tìm bảo vật không?"
Lưu Chấn Hải kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, cháu đang muốn đi tìm bảo vật, có vấn đề gì sao?"
Tôi cũng không có ý dấu Lưu Chấn Hải.
"Cháu có nhiều tiền như vậy, còn tính tới chuyện tìm bảo tàng làm gì?"
Lưu Chấn Hải cả kinh, chẳng nhẽ tôi là người tham tài.
"Cháu tham tài? Cháu nếu như tham tài, thì trong võ lâm đại hội, sẽ không trả lại tài sản cho các thế gia đâu!"
Tôi buồn cười nói:
"Cháu chi có chút tò mò, bởi vì ở trong đó giấu chưa chắc đã là tài sản!"
"Hiếu kỳ? Ông cũng biết, đã là người có tiền, thì sẽ có tâm trạng đó!"
Lưu Chấn Hải nói:
"Không phải tài bảo thì là cái gì, đừng nói với ông, đó là căn cứ của một người ngoài hành tinh! Ha ha!"
"Lão gia, ngay cả một chút tinh thần mạo hiểm cũng không có!"
Tôi khinh bỉ nói.
"Tôi không có tinh thần mạo hiểm? Khi còn trẻ, lòng hiếu kỳ của ta còn lớn hơn cháu! Thế nhưng mấy cao thủ chúng ta cũng không dám tiến tới sơn cốc, ai biết ở trong đó có những cái gì?"
Lưu Chấn Hải lắc đầu:
"Cháu bây giờ cái gì cũng không thiếu, tiền tài, địa vị, mỹ nữ, cháu còn tầm bảo làm cái gì?"
"Hắc hắc, ông không muốn đi, thì cháu cũng không nói thêm gì nữa! Cháu nhất định phải đi, hơn nữa còn dựa vào thực lực của mình, chẳng nhẽ còn sợ điều gì hay sao?"
Tôi không nói chuyện nhảm với hắn nữa, lập tức cúp điện thoại lái xe theo địa đồ, đi tới vùng ngoại ô.
Tây Tinh Sơn hóa ra lại là một khu du lịch? Tôi nhìn cái biển khu du lịch, không khỏi lắc đầu.
Trách không được tại sao ở đây lại quen mắt như vậy, hóa ra là Tây Tinh Sơn.
Thời học cấp 3, tôi với Trần Vi Nhi, Triệu Nhan Nghiên đã tới nơi này một lần, hơn nữa nơi này còn là nơi đính ước của tôi với Vi Nhi!
(Nội dung cụ thể, xem lại chương số 98.)
Tôi dừng xe ở bãi đỗ xe dưới chân núi, sau đó một mình đi lên trên. Đường lên núi bây giờ dễ dàng hơn trước rất nhiều, tất cả là do nguyên nhân, Tân Giang đã phát triển hơn trước.
Mục đích của tôi hôm nay cũng chẳng phải là tìm bảo tàng ngay, mà chỉ muốn nhìn cái sơn động trước kia bọn Lưu Chấn Hải ở đó, tôi muốn nhìn xem..còn cái đầu mối gì không!
Tôi dựa theo phương hướng đại khái của Lưu Chấn Hải cung cấp, đi tới trên đỉnh núi. Nhìn những du khách đi cùng đường, trong lòng tôi bồn chồn, sơn động năm đó có bị phá hủy rồi không!
Nhưng mà chuyện tiếp theo làm cho lòng tôi bình tĩnh lại, càng đi về phía trước du khách càng ít, khu vực tiếp theo toàn là cỏ dại, hơn nữa cũng không có đường để đi, cảnh sắc lại không đẹp, đương nhiên là du khách không muốn tới.
Trước đó xa xa có một số cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết. Trong có cả cửa hàng có ván trượt tuyết loại "Nhân Ngư Nhị Đại", hiện nay đã trở thành quán độc quyền kinh doanh lại này"!Trước cửa quán có dán tấm áp phích lớn, quảng cáo về loại ván trượt tuyết Nhân Ngư Nhị Đại!
Hóa ra đây là khu trượt tuyết mùa đông, bảo sao mùa hè lại vắng khách như vậy! Tôi gọi điện cho Lưu Chấn Hải, xác định phương hướng của mình không sai. Nhưng cũng không đúng, phía trước là vách núi, sơn động ở chỗ nào?
Tôi đi qua đi lại trước vách núi, đang nghĩ là có phải Lưu Chấn Hải già rồi, nên hồ đồ nhớ nhầm đường? Nhưng mà chuyện này cũng không có khả năng, bởi Lưu Chấn Hải hiện giờ còn rất tinh tường.
Nhìn những cây đại thụ che trời dưới vách núi, tôi không khỏi có chút ngơ ngẩn, lần trước chính là ở chỗ này, tôi bị tên Lý Thiếu Kiệt đẩy xuống dưới núi! Đồng thời cũng góp phần tạo thêm nhân duyên giữa tôi và Vi Nhi!
Đang chìm đắm vào trong hồi ức, đột nhiên có người vỗ vai của tôi!
Tôi lập tức kinh hãi, xoay tay lại tóm lấy người ở phía sau, ném xuống dưới!
Không phải là tôi độc ác, mà chỉ là vì lúc này tôi đang suy nghĩ người này là Lý Thiếu Kiệt, cho nên tôi mới hạ thủ không chút lưu tình!
"Tiên sinh... Đừng mà... A!"
Hóa ra là thanh âm của một nữ nhân!
Tiếng kêu sợ hãi của cô gái này làm cho đầu óc tôi tỉnh táo lại. Lúc này tôi mới kịp phản ứng, hóa ra người phía sau không phải là Lý Thiếu Kiệt!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nhảy xuống dưới, chộp theo nàng, ý muốn kéo lên, nhưng đã muộn, cả hai người lập tức bị rơi xuống!
Tôi tuy rằng cũng đã giết người, nhưng đều là người tội ác tày trời.
Tôi lao nhanh theo phía sau của cô gái này, phải cố hết sức mới ôm được nàng ta vào lòng. Dựa thẹo tốc độ hiện giờ, tôi chẳng cảm nhận được cô gái này có run hay không nữa, bởi vì gió thôi ù ù. Tóc tai thì bay loạn xạ!
Đại thụ! Đúng rồi, đây là thứ mà đã cứu tôi với Vi Nhi! Tôi vừa vặn hạ chân xuống một cây cổ thụ!
Tôi muốn hạ chân xuống một cái cành cây cổ thụ to, sau đó làm nó làm vật giảm xóc, để nhảy xuống mặt đất thế nhưng chuyện lại không được như tôi nghĩ, bởi cái cành cây giảm xóc này, lại "cách" một tiếng, gãy rời, tôi ôm theo cô gái, lại tiếp lục rơi xuống!
Tôi lắc đầu! Làm sao bây giờ? Thuấn Di? Dị năng?
Chưa kịp suy nghĩ, thì "
ầm" một tiếng, tôi đã cùng cô gái rơi vào trong nước! May quá, dưới này lại là nước!
Coi như là trở lại chốn cũ đi! Đêm cũng đã khuya, trong đầu tôi giờ chỉ còn cái ý nghĩ này! Tôi ôm cô gái này, theo hướng dòng nước cũ, bơi đi!
Rất may là trí nhớ của tôi còn tốt lần này xuất hiện đúng vị trí lần trước!
Cho dù bây giờ là mùa hè, thế nhưng trong động vẫn còn cảm giác lạnh lẽo. Tôi không khỏi sợ run cả người, đặt cô gái ở trong lòng xuống.
Cô gái này lập tức xụi lơ ở trên mặt đất. Không biết là bị dọa sợ, hay bị ngạt nước, mà vẫn nằm im không nhúc nhích.
Không phải là đã chết rồi chứ? Trong lòng tôi khẩn trương, cô gái này là một người vô tội! Nếu như thực sự là nàng đã chết, thì trong lòng tôi sẽ day dứt vô cùng!
Tôi muốn kiểm tra tình huống của cô gái này một chút, thế nhưng ở trong sơn động lại không có ánh sáng!
Tôi cũng không sợ cô gái này nhìn thấy tôi, bởi vì nàng đã bất tỉnh, cho nên tôi trực tiếp sử dụng hỏa hệ dị năng, tạo thành một ngọn lửa.
Ngọn lửa này cũng không có cái gì để cháy, nên hoàn toàn duy trì bằng năng lượng.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, tôi đã hoàn toàn nhìn rõ dung mạo của cô gái này!
Trời ạ, kết quả làm cho tôi thất kinh, người nằm trên mặt đất lại là cô gái điêu ngoa họ Ngô!
Cô nàng này không phải muốn hù dọa tôi từ phía sau đó chứ? Vậy thì bị tôi ném xuống vách núi cũng coi như đáng đời!
Nghĩ đến đây tôi tức giận nghiến răng, nghiến lợi, đây đúng là một họa tinh.
Nhìn cái bụng nàng, tôi lập tức cười cười, hóa ra là sặc nước, nhưng mà khi thấy nàng không còn thở nửa, thì tôi chẳng còn cười được nữa!
Không thở, trong lòng tôi hoảng sợ, nếu như tôi thực sự làm chết chị gái của Ngô mập mạp, thì tiểu tử này không tìm tôi liều mạng mới là lạ!
Cho dù Ngô mập mạp không trách tôi, thì cha nàng cũng sẽ trách, lão ta mà phái một đại đội nhân mã tới, thì sự nghiệp của tôi tiêu tùng!
Rất may kiếp trước tôi là một vận động viên bơi lội, lúc bình thường cũng có học qua một vài phương thức sơ cứu người chết đuối!
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng thực hiện theo những phương thức đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tôi trước tiên đặt Ngô Huỳnh Huỳnh nằm trên mặt đất, sau đó thổi hơi vào miệng của nàng, đồng thời bóp chặt hai mũi, nhìn hai mũi nàng đỏ lên, nhưng tôi cũng mặc kệ.
Dựa theo phương pháp tiếp theo là cởi áo nàng ra! Mục đích của việc làm này là giúp cho hô hấp của nàng được thuận lợi, không bị quần áo và đồ dùng hàng ngày làm hạn chế!
Hừ hừ. Trước kia cô toàn trêu tôi, vậy thì đừng trách tôi vô lễ! Hơn nữa, tôi bây giờ đang cứu cô, cho nên tôi cởi áo ngoài của nàng ra, sau đó cởi luôn cả áo con!
Bởi vì mùa hè, cho nên Ngô Huỳnh Huỳnh cũng chỉ mặc có hai kiện áo, đó là áo ngoài và áo con. Nghĩ tới áo ngực sẽ làm cho hô hấp bất lợi, tôi lập tức tháo nút của nó ra!
Ôi trời một bộ ngực hoàn mỹ, hạ thân của tôi lập tức có phản ứng. Đương nhiên, tôi chỉ có phản ứng bình thường của một nam nhân mà thôi!
Sau khi làm tốt những điều này, tôi lập tức ôm lấy phần eo của nàng, để cho đầu nàng dốc xuống đất, sau đó ép vào bụng của nàng, đùng sức lắc lắc cho nước ra ngoài cho tới khi bụng của Ngô Huỳnh Huỳnh nhỏ đi nhiều, tôi mới đặt nàng xuống dưới.
Mà bước cuối cùng, chính là hô hấp nhân tạo! Đừng bảo tôi chiếm tiện nghi của cô, nếu như tôi không thực hiện bước này, thì cô sẽ chết đuối đó!
Tôi cúi người, nắm mũi quỳnh của Ngô Huỳnh Huỳnh, thổi một hơi vào miệng của nàng, sau đó hai tay tôi đặt trên bộ ngực của nàng, đương nhiên, tôi làm như vậy là để trợ giúp nàng!
Hắc hắc, nhưng cũng thuận tiện xoa bóp một chút, ai bảo nàng trêu tôi cơ chứ!
Tôi xoa bóp bộ ngực của Ngô Huỳnh Huỳnh chẳng theo tiết tấu nào, sau đó lại thổi vài hơi vào miệng của nàng.
Nhưng trải qua hơn 10 phút đồng hồ, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng chẳng có phản ứng gì!
Có phải là đã chết rồi không? Một ý niệm không tốt ở trong đầu tôi hiện lên, giữa lúc tôi còn đang suy nghĩ, thì có một cái gì đó mềm mại chui vào trong miệng của tôi!
Cá chạch? Hiển nhiên không phải. Sau khi sửng sốt thì tôi mới phát hiện ra hóa ra là đâu lưỡi của Ngô Huỳnh Huỳnh! Nha đầu này không biết tỉnh lại từ lúc nào!
Vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng không hiểu được, nàng có ý gì?
Kỳ thực, từ khi tôi dốc đầu nàng xuống dưới, Ngô Huỳnh Huỳnh đã tỉnh lại rồi!
Nàng muốn mở miệng nói, nhưng do động tác của tôi quá bạo lực, làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh thất điên bát đảo, trong điều kiện thể lực suy yếu, làm sao nàng nói được.
Lúc đầu, Ngô Huỳnh Huỳnh cho là mình gặp người xấu, không dám có dị trạng gì, nhưng khi tôi đặt nàng xuống dưới đất, thì nàng mới biết người đó là tôi!
Ngô Huỳnh Huỳnh vừa mừng vừa sợ! Vì vậy, nàng nghĩ tới phương thức giả chết, để dọa tôi một chút!
Nhưng không nghĩ rằng, tôi lại dùng phương thức hô hấp nhân tạo, hai tay thì xoa nắn bộ ngực của nàng!
Vốn Ngô Huỳnh Huỳnh muốn lập tức mở miệng nói thế nhưng không nghĩ tới, khi đôi môi của tôi chạm vào môi nàng, lại mang lại cho nàng cảm giác như bị điện giật!
Đây là hôn môi sao? Trong nháy mắt, Ngô Huỳnh Huỳnh bị cảm giác này làm cho ngơ ngẩn! Làm sao bây giờ đây? Mình phải làm gì? Phải đẩy hắn ra ngay hay không?
Nghĩ tới trước kia, mình đã nhiều lần vô tình hữu ý biểu lộ tâm sự của mình cho hắn, mà hắn vẫn thờ ơ, Ngô Huỳnh Huỳnh lập tức tức giận!
Hôn môi, trong mấy năm gần đây, nó xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mộng của nàng!
Thế nhưng bây giờ đang xảy ra trong hiện thực, nàng không có cách nào từ chối được!
Biết là làm như vậy là không đúng, nhưng lại không có sức mà cự tuyệt. Cho nên, nàng tiếp tục hôn!
Hắn chỉ hô hấp nhân tạo cho mình mà thôi, Ngô Huỳnh Huỳnh nghĩ thầm! Thế nhưng, dần đần, Ngô phát hiện hắn đúng là chỉ có hô hấp nhân tạo cho mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng!
Chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn như vậy hay sao, kém các bạn gái của hắn nhiều thế sao? Hắn có thể tiếp nhận nhiều nữ nhân như vậy, tại sao lại không thể nhận mình!
Ngô Huỳnh Huỳnh càng nghĩ càng giận, nhưng sau đó nàng cảm nhận được, hai tay của tôi không đơn thuần chỉ là ấn xuống trên bộ ngực của nàng, mà đó là xoa nắn vuốt ve!
Cho dù là vuốt ve rất ít, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh cũng có thể cảm nhận được, buồn cười, đó chính là nơi mẫn cảm của nàng mà!
Cảm nhận được động tác mờ ám của tôi, Ngô Huỳnh Huỳnh không tức giận, lại còn mừng rỡ! Đúng rồi, mình đúng là vẫn còn lực hấp dẫn với hắn mà!
Trong lúc ngọt ngào, Ngô Huỳnh Huỳnh không khỏi có chút ý loạn tình mê. Thành công với thất bại thường chỉ cách nhau một lằn ranh giới.
Hắn đối vói mình như vậy, chứng minh hắn không phải là không có cảm giác với mình, tại sao mình không tranh thủ một chút?
Nghĩ tới đây, Ngô Huỳnh Huỳnh to gan đem cái lưỡi cho vào trong miệng của tôi! Nghĩ tới chuyện hắn đã hôn và sờ soạng mình, thì hắn nhất định phải chịu trách nhiệm!
Tỉnh rồi còn không nói, vậy mà còn để tôi lao lực hô hấp nhân tạo cho cô, cô có biết là mệt chết người hay không?
Nha đầu chết tiệt này giả chết làm tôi sợ đúng không, không thể không nghiêm phạt một chút được!
Nghĩ tới đây, tôi hung hăng nắm hai ngọc thỏ của Ngô Huỳnh Huỳnh, véo mạnh một cái.
"A!"
Ngô Huỳnh Huỳnh yêu kiều kêu to một tiếng, không biết là bởi vì đau, hay là vì hưng phấn, mà cái miệng nhỏ nhắn của nha đầu kia lại liều mạng hôn tôi chùn chụt!
Tôi cũng đâu phải là Liễu Hạ Huệ, khiêu khích như vậy, mà tôi không phản ứng, thì tôi đâu phải là nam nhân!
Hơn nữa tôi đâu phải là không có cảm giác với nàng, chỉ ngại Ngô mập mạp nói nàng là ác nhân, nên giữ thái độ kính nhi viễn chi.
Lúc này, tôi đã không còn cố kỵ nhiều như vậy, lặp tức quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng. Hai tay bắt đầu mân mê bộ ngực của nàng.
Cái cảm giác như điện giật, vừa sung sướng này làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh lần thứ hai lâm vào tình trạng mê muội!
Hóa ra lúc nãy chưa phải là hôn môi, bây giờ mới chính thức là hôn môi!
"Khụ... Khụ..."
Bỗng nhiên, Ngô Huỳnh Huỳnh kịch liệt ho khan.
Tôi hoảng sợ, vội vàng rời khỏi thân thể nàng, đỡ nàng dậy. Hóa ra là do quá trình hôn môi kịch liệt, đã làm cho nàng ứa nước đã uống ở trong hồ ra.
Khi Ngô Huỳnh Huỳnh ho khan, thì đầu óc tôi tỉnh táo không ít! Trời ạ, tôi phạm vào điều gì thế này, ra ngoài tìm bảo vật không được, mà lại tìm được chị của Ngô mập mạp là thế nào!
"
Xin lỗi... Tôi... Ai, kỳ thực chuyện này cũng không có thể toàn trách tôi, là cô trước tiên đem đầu lưỡi...bỏ đi!"
Tôi xấu hổ nói chuyện phát sinh này, đâu phải do lỗi của nam nhân, mà là do cô tự mình khiêu khích đấy chứ!
Thấy tôi nói như vậy, thân hình của Ngô Huỳnh Huỳnh cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch nói:
"
Anh nói tôi hèn hạ đúng không? Là tôi chủ động, không sai, là tiện nữ nhân Ngô Huỳnh Huỳnh tôi chủ động câu dẫn anh, cho nên anh không có ý định chịu trách nhiệm!"
Nói xong, Ngô Huỳnh Huỳnh lắc lư đứng lên, chưa kịp để tôi phản ứng, đã "
ầm" một tiếng, nhảy luôn vào trong hồ.
"
..."
Tôi lớn tiếng kêu lên, bà cô của tôi, tại sao hành động toàn không báo trước cái gì vậy!
Tôi gấp đến độ giậm chân, chỉ đành phải nhảy theo nàng xuống hồ nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK