Buổi tối, Mạnh Như Tùng không biết xuất phát từ loại dụng ý nào, mà lại không chuẩn bị phòng cho tôi, bắt tôi và Mạnh Thanh Thanh ngủ chung ở phòng khách
"Hừ, anh nghĩ rằng em thích đến với anh hay sao, đừng có tưởng bở."
Mạnh Thanh Thanh liếc mắt nhìn tôi nói.
"Hắc hắc, vậy thì người nào sáng sớm hôm nay đã lo lắng gọi điện thoại cho anh?"
Tôi cười xấu xa bắt đậu loạn động trên người nàng. Thanh Thanh tự nhiên giật mình xoay người, dù sao lần trước cũng là ngoài ý muốn, tính ra đay là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc thân mật.
Mạnh Thanh Thanh nhẹ nhàng để tay tôi lại, cáu giận nói:
"Chớ lộn xộn! Hôm nay em tìm anh, là... là bởi vì... sự trong sạch của người ta đã bị vấy bẩn, là một nữ nhân thì còn có lựa chọn khác hay sao?"
Trong lòng tôi em còn thân phận gì, cho dù có cưới tôi xong rồi ly hôn đi chăng nữa, thì đầu ông muốn cưới em vẫn dài tới Thái Bình Dương. Nhưng mà ngoài miệng lại nói:
"Thanh Thanh, em làm như vậy lại càng bán đứng em! "
"Em làm cái gì?"
Mạnh Thanh Thanh cuống quít nghiêm mặt, thế nhưng về hạnh phúc trên măt lại không cách nào giấu diếm.
"Em đừng có làm vậy, cười lên là tốt nhất, thể này còn khó coi hơn cả khóc."
Tôi nhìn Mạnh Thanh Thanh đùa nàng nói.
"Thật không? Ðẹp mắt không? Ðích thực là rất xinh đúng không?"
Nói xong Mạnh Thanh Thanh nở nụ cười rất vui vẻ.
Tôi nuốt ngụm nước miếng, bậy giờ tôi thực sự muốn bắt Mạnh Thanh Thanh hầu hạ nhưng thời cơ còn chưa tới, dù gì chúng tôi cũng mới đến được với nhau
"Ðược rồi, Thanh Thanh, anh có cái này tặng em." Tôi từ trong túi lấy chiếc nhẫn ra.
Cái gì vậy ?
Mạnh Thanh Thanh cầm lây cái hộp nhẫn lắc qua lắc lại hai cái, nói:
"Không phải là do lừa gạt đó chứ?"
"Hắc hắc, có đúng hay không thì em mở ra không phải là biết sao?"
Tôi nói.
"Ðược, nhưng hình như cái hộp này còn tốt hơn thứ bên trong, em nhận cái hộp!"
Mạnh Thanh Thanh vừa nói vừa mở ra hộp.
"Trời ạ, em từng nghe cố sự bỏ ngọc lấy gỗ hay chưa? Hộp tốt thì thứ bện trong đương nhiên là tốt hơn rồi!"
Tôi lắc đầu nói.
Oa !!!
Mạnh Thạnh Thanh cầm lấy cái nhẫn, hoan hô nói:
"Lưu Lỗi, em không nhìn lầm đó chứ? Ðây là... Ái tình chi tâm?"
"Sao em. lại biết?"
Tôi có chút kỳ quái, dường như cái nhẫn này rất nổi danh, thế nhưng tôi hoàn toàn không
biết.
"Ðúng vậy, em đương nhiên biết, nói như vậy đây đúng là ái tình chi tâm thật?"
Mạnh Thanh Thanh há to miệng:
"Nhưng mà anh làm sao có được nó? Nghe nói nó là của một công ty bên Anh quốc, sau
đó bị mất trộm, báo chỉ còn đăng ầm cả lên"
Mất trộm? trời ạ, hóa ra tôi lại mua phải tang vật?
Nhưng mà tôi mặc kệ, nó đã vào trong tay của tôi thì không ai lấy ra được.
"Em không cần biết anh có nó như thế nào, chỉ biết là hiện giờ anh tặng nó cho em. Tôi nhìn Mạnh Thanh Thanh nói
"Thật sao? Thật tốt quá!"
Mạnh Thanh Thanh vui vẻ định đeo cái nhẫn lên trên tay, nhưng lại dừng lại liếc mắt
nhìn tôi ngượng ngùng nói:
"Anh giúp em."
Tôi nhìn Mạnh Thanh Thanh khuynh quốc khuynh thành tươi cười, trong lòng rung động ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng...
"Nhìn cái gì, trên mặt em có hoa sao?"
Mạnh Thanh Thạnh thây tôi như vậy thì ngại ngùng nói
"So với hoa còn mỹ lệ hơn." Tôi tự đáy lòng nói.
"Ðáng ghét! Anh rốt cục có đeo cho người ta hay không?"
Mạnh Thanh Thanh chợt phát hiện tay mình còn đang ở trên không trung. Tôi gật đầu, cầm lấy ngọc thủ của Mạnh Thanh Thanh, nàng chìa ngón giữa ra nhưng do dự một chút lại đổi thành ngón áp út. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tôi đương nhiên biết dụng ý, đeo nhẫn ngón giữa đại biểu cho tình yêu cuồng nhiệt, mà đeo ngón áp út thì tượng trưng cho việc đã kết hôn.
Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Mạnh Thanh Thanh, sau đó nói:
"Thanh Thanh, lấy anh nhé."
A?
Mạnh Thanh Thạnh tuy trong lòng cũng muốn như vậy nhưng thấy tôi đột nhiều nói ra, nhưng trong lòng lại ngọt ngào nói:
Ưm! Trong giọng nói mang theo sự nũng nịu của nữ nhân
Tôi nhìn Mạnh Thanh Thanh thẩn sắc mê ly như vậy, đương nhiên biết là thời cơ đã
tới, không nói gì nữa mà hôn lên cái miệng nhó nhắn của nàng. Mạnh Thanh Thanh "Ô" một tiếng
Không có ai định nghĩa âm thanh này có ý gi. Mạnh Thanh Thanh cùng tôi tuy rằng đã có sự va chạm da thịt, nhưng đây là nụ hộn đầu tiên của nàng trong cách phối hợp thì vô cũng ngây ngô.
Nàng chỉ biết giữ nguyên miệng tùy cho cái lưỡi của tôi chạy loạn, nhưng mà rất nhanh Mạnh Thanh Thanh đã thích cái cảm giác kỳ diệu này, bắt đầu nhiệt tình đáp lại...
Không biết qua bao lau, tôi và Mạnh Thanh Thanh mới thở hổn hển tách ra, Mạnh Thạnh Thanh mặt đỏ dọa người, không biết là vì e thẹn hay là sung sướng
"Thanh Thanh, chúng tạ cũng nên làm một số việc có ý nghĩa khác chứ?"
Tôi một tay ôm Mạnh Thanh Thanh vào trong lòng sau đó hỏi:
"Thanh Thanh, phòng em ở chỗ nào"'
"Trên lầu, phòng trong cùng..."
Mạnh Thanh Thanh vô ý thức đáp.
Tôi ôm thân thể mềm mại của Mạnh Thanh Thanh, chạy thật nhanh lên tầng 2, nếu như Mạnh Như Tùng có ở đây, thì sẽ bị hù dọa bởi tốc độ của tôi.
Bởi vì tôi không tư chủ được mà dùng tới kỹ năng thuấn di, Mạnh Thạnh Thanh ở trong lòng tôi không hay biết gi.