Nghe thấy tôi nói là đánh mất công năng, Trịnh Đại Cường sợ tới mức mặt cũng tái đi, cũng bất chấp cái gì là mặt mũi hay không mặt mũi, so với tính mệnh thì là cái rắm!
Trịnh Đại Cường phác thông một tiếng quỳ gối trước mặt của tôi, còn chút chút là khóc rống lên, nói:
"Lưu tiên sinh, tôi sai rồi, ngài đại nhân, đại lượng, hãy bỏ qua cho tôi đi... Lưu Hương tiểu thư, xin cô nói giúp tôi, lần sau tôi không dám nữa!"
Thủ đoạn của tôi, Lưu Hương vô cùng rõ ràng, lúc tòi còn ở nước R, ngay cả ống phóng rốc-két còn lấy ra, hơn nữa nói nổ là nổ, chẳng quan tâm tới có chết người hay không.
Quả thực còn kinh khủng hơn cả các phần tử khủng bố, mà Trịnh Đại Cường này cũng là người có tài năng!
"Lão công, anh dạy dỗ hắn là được rồi, cũng đừng giết chết hắn..."
Lưu Hương yếu yếu nói.
Giết chết? ! Trịnh Đại Cường sợ đến run cả người! Trịnh Đại Cường vốn đang cho rằng cùng lắm thì thiến hắn, đã là quyết định xấu nhất, không nghĩ tới cô nàng này còn ác hơn, há mồm thì là muốn giết mình!
Nhưng mà Trịnh Đại Cường không hoài nghi chút nào, trong mắt hắn, xã hội đen có thể làm được tất cả.
"Được rồi, lần này coi như xong, nhưng cũng còn phải xem biểu hiện sau này, phí đạo diễn lần này bị trừ hết, ông không có ý kiến gì chứ?"
Tôi liếc mắt nhìn Trịnh Đại Cường nói.
"Không ý kiến, không ý kiến!"
Trịnh Đại Cường nào dám có ý kiến gì, tiền mặt thì có thể kiếm, chứ mạng mất thì có tiền còn làm được cái rắm gì.
"Nếu như ngày nào đó tôi còn nghe đồn tới những chuyện không tốt của ông, vậy thì ông tự đào mộ chôn mình đó."
Tôi phất phất tay, ý bảo Trịnh Đại Cường có thể đi.
Trịnh Đại Cường lần này đúng là đã được dạy dỗ, hắn cũng đã hiểu cái gì mới là đạo lý.
Sau này hắn đúng là bỏ được cái bệnh háo sắc, ngay cả người đưa tới cửa cũng không dám.
Trong khi tới nói chuyện với Trịnh Đại Cường, thì Shirley và Tô Dĩnh Tư đang nghỉ ngơi ở một bên cũng phát hiện ra tôi! Tô Dĩnh Tư nhìn thây tôi thì thật sự rất cao hứng.
Nhưng khi nhìn thấy tôi cùng nữ nhân Nhật Bản ôm nhau, nhất thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Nàng vốn không thích cô nàng nhật bản này, vì nàng đã đoạt mất một nửa người hâm mộ của nàng, đồng thời lại còn lấn sân vào lĩnh vực điện ảnh!
Thậm chí còn có một số tạp chí, còn xếp hạng Lưu Hương trên nàng! Chuyện như vậy làm sao nàng không tức giận đây!
Vốn tôi đang muốn xông lên ôm Tô Dĩnh Tư một cái, nhưng mà thấy nàng đang tức giận ngồi ở phía xa xa.
Mà Shirley thì lại không quan tâm tới điều này. Nàng vốn biết vị trí của mình, cho nên dù tôi có thêm Lưu Hương, cũng chẳng sao cả.
"Lưu thân yêu, anh tới thăm xem sao?"
Shirley mỉm cười đi tới, vô cùng thân thiết chào tôi.
"Đương nhiên."
Tôi không chút nào che giấu nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mà Lưu Hương cũng biết vị trí của mình, nàng theo người ta tới tận đây, cũng chỉ mong người ta làm sao đừng quên mình, dù sao thì thân phận của người ta cùng vô cùng đặc biệt!
Cho nên Lưu Hương căn bản là không quan tâm tới chuyện, bên cạnh tôi có bao nhiêu nữ nhân, bên người nam nhân không có nữ nhân đó mới là kỳ quái. Lưu Hương cười, nói:
"Chị cũng quen anh ấy?"
"Đúng vậy, tôi là tình nhân của anh ấy."
Shirley cười nhìn Lưu Hương gật đầu, nàng chẳng có gì xấu hổ với thân phận của mình!
Shirley nhìn thấy Lưu Hương chủ động thì rất vui vẻ, nàng tuy rằng không quan tâm tới điều này, thế nhưng nếu như có người đối tốt với mình, thì tương lai đỡ phải lục đục với nhau.
"Em nhớ anh!"
Shirley không có chút dấu hiệu nào nhào vào trong lòng tôi, chẳng khác gì với Lưu Hương cả.
Điều này làm cho nhân viên tổ quay phim mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới người này lại có quan hệ cả với minh tinh quốc tế.
Đang lúc mọi người vô cùng kinh ngạc, thì có một người vô cùng đau đầu, người này chính là Thomas!
Trước khi Thomas và Shirley đi tới Trung quốc, Davy giao cho Thomas một nhiệm vụ, đó chính là bảo hắn phụ trách bảo vệ tốt cho Shirley, không cho phép bất kỳ nam nhân nào tiếp cận nàng!
Thế nhưng đây là tình huống mà Shirley chủ động tiếp cận nam nhân! Chuyện này có tính là vi phạm nhiệm vụ mà Davy giao cho không?
Thomas không dám xác định, nhưng cũng không biết là nên ngăn cản hay không. Nhưng mà hắn nghĩ lại, tốt nhất là nên xuất hiện một chút, nếu như sau này có gì, còn ứng phó được!
Thomas nghĩ tới đây, vội vã đi tới, thế nhưng hắn cũng không dám có gì bất kính vì sợ mình không quay về được nước.
"Tiên sinh, xin chào, tôi là đạo diễn, tôi là Thomas..."
Thomas cân nhắc một chút nói:
"Shirley tiểu thư là nữ nhân của một bằng hữu trọng yếu với ông chủ tôi, cho nên tôi được ông chủ ủy thác, phụ trách bảo vệ an toàn cho Shirley tiểu thư..."
---
Tôi nghe Thomas này nói, thì lập tức hiểu ra!Davy khẳng định giao cho hắn nhiệm vụ ngăn cản những ai tiếp cận với Shirley, mà quan hệ giữa tôi với nàng, hắn đâu có biết!
Hắn đương nhiên cho tôi là một người theo đuổi Shirley, cho nên phải nói mọi chuyện cho rõ.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được cười một tiếng, lần thứ hai đem Shirley ôm vào trong lòng, sau đó nhìn Thomas nói:
"Cảm ơn ông bảo hộ nàng, nhưng mà ở chỗ này, nàng rất an toàn, không phải sao?"
"Chuyện này..."
Thomas cho là tôi không hiểu ý của hắn, trên trán đổ mồ hôi, trong lòng oán giận, Shirley, cô biết rõ ý của Davy, tại sao còn làm bậy? Đây không phải là làm khó tôi hay sao?
Shirley nhìn thấy Thomas như vậy, thì lập tức hiểu ý hắn, nhưng mà người Châu Âu thường thẳng tính, Shirley nhìn hắn nói:
"Thomas đạo diễn, vị này chính là Lưu Lỗi, là người yêu của tôi, là bạn thân của Davy!"
Thomas nghe thấy Shirley nói, mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vị này chính là bạn của ông chủ làm hại mình lo lắng vô ích, nhưng mà hắn không dám khẳng định, nên tòi rút điện thoại gọi cho Davy.
"Lão bằng hữu, gần đây thế nào? Đồ tiên sinh cung cấp cho ông có thỏa mãn không?"
Tôi ám chỉ đương nhiên là chuyện súng ống đạn dược!
"Hắc, Lưu thân ái, ngài là người bạn tốt nhất của tôi! Tôi vô cùng hài lòng! Thượng Đế ơi, quả thực so với quân đội còn tốt hơn!"
Davy thấy tôi gọi điện thoại, rất là cao hứng.
"Ha hả, ông thỏa mãn là được rồi, hi vọng chúng ta hợp tác càng ngày càng vui vẻ!"
Tôi nói:
"Được rồi, Thomas ở ngay bên tôi, ông cùng hắn nói vài câu chứ?"
Davy sửng sốt, lập tức hỏi:
"Thế nào, cái tên kia chọc ngài mất hứng sao? Nếu như là như vậy, tôi xử trí hắn là được rồi! Loại việc nhỏ này, ngài cứ làm, không cần phải hỏi tôi làm gì!"