"Dương Uy, xã đoàn Karatedo các ngươi từ khi nào đã nhúng mũi vào chuyện của hội võ thuật Thanh Hoa rồi?"
Đinh Văn Phong coi như có rèn luyện hàng ngày, không lập tức phát tác, nếu không lại có ẩu đả xảy ra rồi.
"Tôi thật lấy làm buồn, trong xã đoàn võ thuật của Đại học Thanh Hoa các người, có lẽ hủy đi được rồi đấy, số kinh phí hàng năm đó, chuyển sang cho xã đoàn karatedo chúng tôi được rồi đó, như vậy thì trong cuộc tranh tài cả nước, chúng tôi có thể tăng thêm mấy hạng!" Dương Uy nói.
"Hội võ thuật Thanh Hoa chúng tôi sẽ giành giải thưởng !"
Đinh Văn Phong trầm ngâm một chút nói.
Thật ra thì lấy chính công phu của hắn thi đấu trong toàn quốc sẽ giành giải thưởng dễ dàng, nhưng mà vấn đề mấu chốt là hắn từ nhỏ đã luyện tập võ thuật cổ truyền, các chiêu thức đều là chiêu thức cổ, các chiêu thức Tán thủ hắn chưa từng học qua, cho dù muốn học, với tuổi tác hiện giờ cũng không được rồi, với lại nếu hắn tham gia thi đấu, trong lúc sơ ý lộ ra mấy chiêu võ thuật cổ truyền, thì sẽ làm xã hội kinh sợ.
Nhưng mà khổ nỗi, sinh viên thời nay không quan tâm tới võ thuật cổ truyền, mà lại đi học cái gì là Judo Karatedo Taekwondo... Coi võ thuật cổ truyền chỉ là trò tốn thời gian.
Mặc dù võ thuật cổ truyền xuống dốc, nhưng vẫn có một môn công phu được vinh danh, đó là Tán thủ. Tán thủ có rất nhiều lai lịch trong võ thuật cổ xưa Trung Hoa, như Tương bác, Thủ bác, Bạch đả, Đối sách, Kỹ kích đẳng. Bởi vì nó chuyên dùng hình thức là tỷ đấu trên lôi đài, cho nên dân gian còn có câu gọi là "Đả Lôi Thai" (Đấu võ đài). Song, hiện giờ Tán thủ khác xa với Tán thủ truyền thống.
Hiện giờ Tán thủ phải theo những quy tắc nhất định, như đá trung đẳng, đánh, ngã, và phương pháp phòng thủ, tiến hành đồ thủ, đối kháng, và hạng mục thi đấu thể thao, nói chung nó là những bộ phận quan trọng của võ thuật cổ truyền. Võ thuật cổ truyền có hai hình thức, một là biểu diễn quyền thuật và hai là thi đấu đối kháng. Tán thủ là một trong những hình thức thi đấu đối kháng.
Hiện nay Tán thủ với phương pháp đọ sức của Mỹ có phần tương tự, thậm chí có thể tranh tài với nhau. Đương nhiên, vì võ thuật cổ truyền là hình thức có từ xa xưa, cho nên trong thi đấu toàn chiếm thượng phong!
"Hmm! Chỉ bằng tên tiểu tử mới này hay sao?" Mặc dù Dương Uy đưa mắt cười nhạo hội võ thuật Thanh Hoa, nhưng mà lại không dám nhằm thẳng vào Đinh Văn Phong, bởi vì hắn đã nghe loáng thoáng ở đâu đó, công phu của Đinh Văn Phong không kém, chỉ là không dễ xuất thủ.
Mặc dù đây chỉ là lời đồn đại, nhưng mà Dương Uy từ trước đến giờ lá gan rất nhỏ, không bao giờ trêu chọc những người hắn không chọc được.
Đây cũng giống như cái tính cách được giáo dục từ nhỏ, vì hắn là một người bên ngoại của Lưu gia, cha của hắn từ nhỏ đã dạy hắn, thân phận là một người ở rể, Dương Uy chỉ là một nhánh huyết mạch của Lưu gia, mà cô gái họ Lưu gia trước giờ không được gia chủ coi trọng.
Nhưng mà giờ cơ hội đã tới rồi, vì đồng lứa với Dương Uy trong Lưu gia không có một ai là đàn ông, có lẽ đây chính là cơ hội trở thành gia chủ của Dương Uy.
Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ của hắn, gia chủ của Lưu gia hiện giờ chưa bao giờ có ý nghĩ, sẽ giao chức gia chủ vào tay một người khác họ. Nếu không những thế gia khác biết, sẽ cười vào mặt mũi của Lưu gia hay sao?
Chính là bởi vì như vậy, cha của Dương Uy từ nhỏ đã dạy Dương Uy, làm người đầu tiên là phải hiểu rõ chính mình! Dương gia mặc dù chỉ là dân chúng bình thường, nhưng cũng có chút kiêu ngạo, cha của Dương Uy là Dương Thụ Nhung cũng là giám đốc của một nhà máy, thật ra thì cái nhà máy này cũng là sản nghiệp của Lưu gia, hắn chỉ thay thế xử lý công việc mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, cũng đã đem lại cho mặt mũi cho Dương gia trước mặt nhiều người.
Mới đầu, những lời giáo huấn của cha hắn dậy hắn, hắn không để trong lòng. Nhưng sau này khi anh trai họ của Dương Uy xảy ra chuyện, thì hắn cũng thu liễm đi rất nhiều.
Dương Thụ Nhung và anh trai của hắn đều ở rể Lưu gia, Dương Uy cùng anh trai họ của hắn có thể nói là thân càng thêm thân, nhưng mà một lần ngoài ý muốn, anh trai của hắn không biết trêu chọc cái loại người gì, bị người ta đánh cho tàn phế, hơn nữa bác hắn làm ở Cục công an cũng bị dính líu.
Cho nên quan điểm làm người của Dương Uy bây giờ là không trêu chọc những người không thể trêu chọc. Đinh Văn Phong là người thừa kế Đinh gia một trong Lục đại thế gia cũng là người hắn không thể trêu chọc.
Nhưng mà đối với một sinh viên mới như người trước mắt này thì hắn không ngại, cho nên chuyển đề tài sang tôi.
Tôi nhìn cái khuôn mặt vô sỉ trước mắt mình, không biết tại sao, tôi lại có cảm giác rất quen mắt? Chẳng lẽ trước kia tôi từng đánh hắn?
Vốn là giờ tôi muốn chủ động giáo huấn hắn một trận, kể từ khi Triệu Nhan Nghiên xảy ra chuyện, tâm tình yên tĩnh của tôi đã bị khuấy động, nếu không thì tôi cũng không đi tỷ võ với Huấn luyện viên kia.
Tôi nhìn Dương Uy hồi lâu, nhưng vẫn cố nín nhịn. Nhưng Dương Uy thì lại không biết, hắn tưởng tôi sợ, càng thêm đắc ý.
Mặc dù hắn không dám khi dễ những Nhị thế tổ của Lục đại thế gia, nhưng trước mặt sinh viên trường này hắn vẫn rất tỏ ra kiêu ngạo, cho hắn nên nói:
"Như thế nào, tiểu tử, sợ chưa? Tao cho mày biết, tốt nhất là mày đừng có gia nhập hội võ thuật Thanh Hoa làm gì, nếu không khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại hối hận."
Đây đúng là đang uy hiếp tôi! Nhưng mà tôi là người như thế nào? Kể từ khi tôi Trọng sinh cho tới nay, người uy hiếp tôi nhiều, nhưng tôi vẫn sống tốt, nhưng những người uy hiếp tôi lại không có gì thoải mái.
Tôi nhìn Dương Uy một chút nói:
"Tao đã quyết định gia nhập hội võ thuật Thanh Hoa rồi, mày nếu làm được gì thì làm cho tao xem đi, hoặc là tổ chức thi đấu hữu nghị, bên tao mấy người, bên này mấy người, chúng ta đánh cuộc xem bên nào lợi hại hơn."
Tôi nói xong câu này, không riêng Dương Uy sửng sốt mà ngay cả Đinh Văn Phong ở một bên cũng sửng sờ.
Thực lực của hội võ thuật Hoa Hạ như thế nào thì Đinh Văn Phong rất rõ, trừ mình ra thì làm gì còn ai có thể đấu, chẳng qua là tham gia cho vui. Người có thực lực chân chính thì chưa xuất hiện, hiện giờ mọi người chỉ coi đây là nơi rèn luyện thân thể mà thôi.
Mà chuyện làm Dương Uy buồn bực nhất chính là, tôi là một sinh viên mới lại khiêu khích hắn, vốn hắn định bắt nạt sinh viên mới như tôi, nhưng đối phương lại không chút nào sợ hãi, lại còn khiêu chiến ngược lại, chuyện này nhất định có cái gì đó không đúng.
Hắn phải thận trọng suy nghĩ một chút, cái tên sinh viên mới này có chỗ dựa nào không, nếu không cho hắn lá gan, hắn cũng không dám nói như vậy!
Nhưng mà Dương Uy suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra cái gì cả! Dương Uy là người làm việc rất cẩn thận, đã sớm điều tra các sinh viên mới ai có thế lực, sau đó ghi lại, nhưng trong danh sách kia làm gì có người này!
Nhưng mà ngay sau đó, hắn đã nghĩ thông suốt, người này nhất định là một Lăng Đầu Thanh (người ngang ngược, thích thể hiện), nghé mới sinh thì không sợ cọp, người trẻ tuổi nhiệt huyết dễ hành động lỗ mãng, chỉ một chút là kích động, nên hắn yên tâm, nói:
"Tốt, tao cũng đang có ý đó, chỉ không biết là Đinh đại hội trưởng có ý như thế nào?"
Đinh Văn Phong thấy việc đã đến nước này, nếu như mình không đáp ứng, rõ ràng biểu hiện là mình sợ Dương Uy rồi! Chỉ còn cách đành phải chấp nhận, hắn ở trong lòng thở dài một hơi, ngoài mặt lại giả vờ như chẳng có chuyện gì, nói:
"Tỷ thí với nhau đó là đương nhiên, tôi cũng sớm đợi ngày này rồi!" Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nếu tới lúc đó không ổn, thì một mình hắn lên đài!
Dương Uy hắc hắc cười lạnh hai tiếng, xoay người rời đi. Sau khi hắn đi, Đinh Văn Phong dùng vẻ mặt đau khổ nói:
"Lão đệ ơi, cậu hại tôi thảm rồi! Cậu chỉ thuận miệng nói, nhưng hội võ thuật lại phải làm, mặc dù tôi không sợ Dương Uy, nhưng thực lực của xã đoàn chúng ta thì..."
Tôi thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng cân nhắc một phen, xem ra võ học cổ truyền không được hoan nghênh cho lắm, không chừng hắn là người duy nhất tỏa sáng trong hội võ thuật cổ truyền!
Tôi vỗ vỗ bả vai Đinh Văn Phong nói:
"Không có chuyện gì, không phải là có tôi hay sao, hơn nữa tôi còn kéo thêm mấy người nữa vào, toàn là hảo thủ cả!"
Đang nói tới đây, bọn Âu Dương Thiên Tề đi tới, nhìn thấy tôi thì nói:
"Lão Đại, sao anh còn chưa đi?"
Đinh Văn Phong đang cùng tôi nói chuyện, bỗng nhiên thấy Âu Dương Thiên Tề gọi tôi là lão đại thì sợ hết hồn. Phải biết rằng, Lục đại thế gia bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau, hôm nay có người thừa kế một đại gia tộc lại gọi người khác là Lão đại thì quả thực là chuyện động trời!
Tôi đương nhiên không biết Âu Dương Thiên Tề và Đinh Văn Phong có quen biết, thấy bọn họ chạy tới, vội vàng giới thiệu nói:
"Đinh hội trưởng, đây là các anh em trong phòng của tôi, người tôi nói cũng chính là bọn họ, thân thủ cũng không tệ, tôi bảo bọn họ gia nhập hội võ thuật của chúng ta!"
"Ai? Văn Phong, ông sao lại ở chỗ này, mà sao lại còn đứng chung với lão đại của chúng tôi?"
Âu Dương Thiên Tề nhìn thấy Đinh Văn Phong cũng rất buồn bực hỏi.
"Cái gì? ! Hắn là... Lão đại của các ngươi?"
Đinh Văn Phong hỏi.
"Ha hả, đây là người được đề cử trong phòng của chúng tôi, có vấn đề gì sao?"
Âu Dương Thiên Tề cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Không có..."
Đinh Văn Phong lắc đầu nói.
"Các người quen biết nhau?"
Tôi thấy bọn họ hàn huyên vui vẻ, cũng rất là kỳ quái.
"Đúng vậy, từ nhỏ chúng tôi đã quen biết nhau, có thể gọi là thế giao (quen biết nhiều đời)!"
Âu Dương Thiên Tề gật đầu nói.
"Cái này dạng thì : liền : chỉ tốt hơn, Thiên Tề, tôi đã gia nhập Đinh đại ca võ thuật học hội, các ngươi cũng tới sao!"
Tôi nói.
"Đó là đương nhiên rồi, 4 huynh đệ trong phòng của chúng tôi sẽ không tách ra!"
Không đợi Âu Dương Thiên Tề nói chuyện, Hoàng Văn Tĩnh liền nói trước.
Âu Dương Thiên Tề cũng cười gật đầu nói:
"Hoàng Văn Tĩnh nói rất đúng, lão đại nếu đã gia nhập, chúng tôi đương nhiên là nghĩa bất dung từ rồi, huống chi Đinh huynh còn là hội trưởng của xã đoàn, chúng tôi đương nhiên phải ủng hộ một chút!"
Đinh Văn Phong nghe vậy mừng rỡ, có Âu Dương Thiên Tề gia nhập, thực lực của hội võ thuật tăng lên nhiều, không cần phải e ngại xã đoàn Karatedo nữa!