Thanh niên da dưa chỉ vào Chu Vũ nói.
"Chúng mày buông nàng ra, dám ở bên trong Bắc Thần gây chuyện hả!"
Chu Vũ làm như một siêu nhân, có chính khí nói.
"Chúng tao ở chỗ này gây chuyện đó? Mày có rắm thì đánh đi?"
Tóc đủ màu nói.
"Hừ hừ, tao cảnh cáo chúng mày, đừng có cầm tính mạng đi nói giỡn, nhẫn nại của tao có giới hạn, chớ chọc tao nổi giận!"
Chu Vũ cố chấp hò hét nói.
"Nhẫn nại? Giới hạn? Các anh em, thằng này nó tự cho mình là đấng cứu thế đấy?"
Tóc xanh âm dương quái khí nói.
"Chúng mày đã muốn chết, vậy thì tao không khách khí!"
Chu Vũ xông tới đấm vào thằng tóc xanh.
Tóc xanh đẩy Chu Vũ ra, nhìn những người khác nói:
"Các anh em, thằng này nó muốn chết, chỉnh hắn!"
Nói xong, thanh niên da dưa cùng với tóc đủ màu xông vào đấm đá Chu Vũ một trận.
"Đừng đánh..."
Chu Vũ tru lên.
"Có vậy mà dám ra đây kiêu ngạo? Định học người tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân? !"
Thanh niên da dưa vừa đá vừa nói.
"Chúng mày đánh lầm rồi... Mau dừng tôiy, không phải là tao..."
Chu Vũ bất đắc dĩ, bắt đầu cầu xin tha thứ nói:
"Tên tiểu tử Vương Địch kia không nói rõ với bọn mày hay sao, bảo chúng mày chỉnh tên tiểu kia kìa, lúc đó tao sẽ xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân... A, đừng đánh..."
"Lão công. Hắn nói cái gì đó?"
Hứa Nhược Vân đã hiểu chuyện xảy ra trước mắt, hóa ra ba tên lưu manh này là do Chu Vũ tìm tới.
"Bọn họ diễn trò."
Tôi nghiêm trang nói.
"A"
Nhược Vân không hiểu là tại sao Chu Vũ lại tự tìm người đánh chính mình, nhưng mà giờ cũng chẳng quan hệ gì, Chu Vũ muốn ra sao thì ra.
"Các huynh đệ thoái mái chưa?"
Tóc đủ màu hỏi.
"Thoải mái! Đánh người thật sự sảng khoái! Chúng ta đi thôi!"
Tóc xanh nói.
Ba người vứt lên Chu Vũ như một con heo, sau đó rời khỏi hiện trường.
Từ xa, tôi đã thấy Đỗ Tiểu Uy đứng bên cạnh chiếc Dogde, Đỗ Tiểu Uy tiện tay ném cho ba người này một phong bì, ba người cúi đầu rời đi.
Tôi cười, Đỗ Tiểu Uy làm việc không tệ.
"Ai nha, đây chẳng phải là bạn Chu hay sao? Bạn làm sao vậy?"
Tôi làm như có lòng tốt hỏi.
"Tôi... Tôi... Không thể nào!"
Chu Vũ không hiểu tại sao ba người kia lại phản chiến?
"Ai nha, thật đáng thương."
Tôi lắc đầu nhìn Hứa Nhược Vân nói:
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, xem ra bạn Chu không đứng dậy nổi rồi."
Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của Hứa Nhược Vân, sau đó cùng lên chiếc xe Dogde của Đỗ Tiểu Uy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tiểu Uy, chuyện này làm không tệ!"
Tôi cười nói.
"Chuyện nhỏ mà, ha hả."
Đỗ Tiểu Uy cười nói.
"Tại sao cậu có thể phát hiện ra âm mưu của bọn họ ?"
Tôi tò mò hỏi.
"Em (khi có người sẽ xưng hô là anh em, không có người sẽ là sư thúc tổ/tiểu điệt) trong lúc nhàn rỗi nằm trong xe, thì thấy mấy người này đi qua đi lại. Dù sao thì cũng nhàn rỗi cả, nên gọi mấy tên này tới xe, mới dùng một chút thủ đoạn, mà mấy tên này đã khai ra toàn bộ, thấy vậy nên em mới tăng tiền công gấp đôi, bảo bọn họ làm người lại."
Đỗ Tiểu Uy giải thích.
"Ha ha ha! Cái tên Chu Vũ này đúng là xui xẻo, lại đi lấy đá đập vào chân mình."
Tôi cười nói.
"Đâu chỉ có vậy, tên tiểu tử này còn lén đi đập xe, nhưng bị bị điện nướng chín tiểu kê kê!"
Đỗ Tiểu Uy cũng vui vẻ nói.
Hứa Nhược Vân nghe thấy Đỗ Tiểu Uy nói như vậy thì đỏ mặt, cố nén cười.
Tôi thấy được Hứa Nhược Vân như vậy, bèn ho khan hai tiếng nhìn Đỗ Tiểu Uy nói:
"Chú ý hình tượng một chút, đừng bạ từ nào dùng từ đấy."
Dù sao Nhược Vân bây giờ vẫn còn là Hoa nha đầu (chưa mất tem), da mặt mỏng hơn bình thường.
Nhưng mà cái tên Chu Vũ này cũng quá buồn cười, đập xe trộm, nướng chín !
Chu Vũ bị được Vương Địch dìu tới bệnh viện, sau khi băng bó thì may mắn là không có nội thương gì, chỉ có một chút vết thương ngoài da, nhưng như vậy cũng làm cho hắn đau đớn vô cùng.
"Có chuyện gì vậy, không phải tới đã nói là, tớ đánh bọn họ, bọn họ bỏ chạy, sao lại ngược lại thế!"
Chu Vũ tức giận nói.
"Tớ cũng không biết, bọn họ đã đồng ý, nhưng không biết làm sao lại thay đổi?"
Vương địch cũng không hiểu nổi.
"Mấy con lợn này, quả thực là không đáng tin."
Chu Vũ tức giận nói:
"Đúng rồi, chiều nay hình như có buổi quyên góp từ thiện có phải không, cậu có đi không?"
"Đương nhiên đi rồi, loại cơ hội nổi danh này sao thiếu được Toàn phong Nhị nhân tổ cơ chứ!"
Vương địch nói.
"Đúng! đi!" Chu Vũ bỗng nhiên hưng phấn nói:
"Cậu nói nếu chiều nay chúng ta mời Hứa Nhược Vân và thằng con trai bên cạnh hắn đi tới, trông bộ dáng kinh ngạc của họ, thì chẳng phải là... Hắc hắc!"
"Hắn rất nghèo sao?"
Vương địch hỏi.
"Đi Santana 2000 thì có bao nhiêu tiền!"
"Cũng đúng, phỏng chừng chỉ là tên nhà giàu mới nổi mà thôi."
Vương địch gật đầu nói.
"Vậy thì quyết định như vậy, tới lúc đó chúng ta đem tiền đè hắn, để hắn biết khó mà lui, với hai đại thế gia như chúng ta chẳng nhẽ không địch được hắn sao!"
Chu Vũ đắc ý nói nói.
"Được, tớ đi chuẩn bị tiền, phải dùng tiền đè chết hắn mới được!"
Vương địch nói.
"Ừ, lần này chuẩn bị nhiều một chút, tên tiểu tử kia trông giống như không có tiền, nhưng cũng phải đề phòng hắn làm chuyện cá chết rách lưới."
Chu Vũ nói.
"Cậu yên tâm đi, lần này tuyệt đối không làm cậu thất vọng!"
Vương địch nói:
"Tớ lập tức về nhà, lấy toàn bộ tiền mừng tuổi trong mấy năm nay ra!"
"Tốt, tớ cũng phải đi chuẩn bị một chút."
Chu Vũ gật đầu nói.
... ... ... ...
"Lão công, buổi chiều nay anh nói cũng đi buổi quyên tiền hay sao?"
Hứa Nhược Vân hỏi.
"Em nói đi? Muốn quyên bao nhiêu anh cũng đồng ý."
Tôi quan tâm nói.
"Vậy thì quyên 5000 nhé?"
Hứa Nhược Vân hỏi thăm
"Quyên 10000 đi, chúng ta vì nhân dân mà."
Tôi cười nói.
"Hảo lão công! Biết là anh tốt nhất mà!"
Hứa Nhược Vân hôn lên mặt tôi một cái.
"Xem em cao hứng gì, quyên nhiều tiền thì có lợi ích gì đâu chứ?"
Tôi cười nói.