Cô gái vui mừng nhìn tôi:
"Hóa ra quý nhân mà địa ca tôi chính là anh!"
Tôi cũng nhận ra cô gái trước mặt này, nàng chính là cô gái bị khi dễ khi ngày đầu tiên chúng tôi tới nhập học!
"Em gái, em quen Lưu... Lão đệ?"
Hứa Nhị có chút ít ngạc nhiên hỏi.
"Dạ, đại ca có nhớ em đã từng nói, ngày đầu tiên nhập học, em bị thầy giáo phụ trách tài vụ gây khó dễ, chính anh ấy đã ra mặt giúp em."
Hứa Tuyết Quân cười gật đầu nói.
"A! Là như vậy sao!"
Hứa Nhị có chút kích động nói:
" Lưu lão đệ, tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải, cậu đúng là quý nhân của chúng tôi, chúng tôi không biết làm cách nào để cám ơn cậu đây!"
"Hứa đại ca, tôi với Hứa Tuyết Quân là bạn học, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên, anh không cần như vậy! Thật ra thì đây cũng là chuyện nhỏ mà thôi!"
Tôi vội vàng nói.
"Cái gì mà chuyện nhỏ, không có cậu thì chúng tôi đâu có giải quyết được!"
Hứa Nhị cảm khái nói.
"Được rồi, không nói những chuyện không vui này nữa, mọi chuyện đã qua rồi!"
Tôi nói.
"Đúng vậy, đã qua rồi thì không nói những chuyện này nữa."
Hứa Nhị gật đầu nói.
"Đại ca, anh hỏi em bạn Lưu Lỗi tối nay có rảnh không?"
Hứa Tuyết Quân nhìn Hứa Nhị nhỏ giọng nói.
"Ai nha!"
Hứa Nhị vỗ đầu một cái nói:
"Em xem trí nhớ anh đấy, suýt nữa thì quên mất, Lưu lão đệ. Buổi tối nay cậu có rảnh không, em gái tôi làm chủ, mời cậu tới ăn cơm!"
"Ăn cơm thì không cần, với lại điều kiện gia đình của anh cũng không tốt lắm!"
Tôi nói.
"Như vậy sao được, cậu lần này giúp chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi làm bữa cơm, cũng là để thể hiện sự biết ơn mà thôi !"
Hứa Nhị nói.
"Đúng vậy, trước kia anh có giúp tôi một lần, nhưng khi đó tôi không có tiền mời anh ăn cơm. Nhưng giờ này tôi đã có tiền, mặc dù khoogn phải là nhiều, Nhưng mà ăn một bữa cơm vẫn được! Ha hả, anh cũng đừng bảo là tôi hẹp hòi, đem 2 bữa cơm gộp lại thành một."
Hứa Tuyết Quân cười nói, trên khuôn mặt đẹp hiện lên hai má núm đồng tiền.
Tôi nhìn thấy vậy cũng có chút thất thần, nếu cô gái này mà mặc trang phục đẹp thì tuyệt đối là một mỹ nhân!
"Vậy cũng được, nhưng mà chỉ làm qua loa thôi, không nên làm đắt qua!"
Tôi cũng không còn cách nào khác là đáp ứng.
"Đúng rồi, Lưu Lỗi, bảo bạn gái của anh cùng đi, lúc mới gặp nhau, tôi thấy nàng cũng rất tốt!"
Hứa Tuyết Quân bỗng nhiên nghĩ tới nói
"A?"
Tôi sửng sốt.
Mang theo bạn gái? Tôi nếu như chỉ đem theo Triệu Nhan Nghiên ra ngoài, thì các cô khác mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định là có chút khó chịu. Nhưng nếu như mang toàn bộ tới, chẳng phải là ăn sạch nhà của Hứa Tuyết Quân hay sao!
"sao vậy? có gì khó khăn hay sao?"
Hứa Nhị thấy tôi như vậy thì kỳ quái hỏi:
"Hạ Nhu tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Hạ Nhu? A?"
Hứa Tuyết Quân sửng sốt nói:
"Anh…lại đổi bạn gái hay sao?"
Nhưng mà vừa nói xong, Hứa Tuyết Quân đã cảm thấy không ổn, đây là việc riêng của người ta, mình đâu có tư cách gì mà hỏi tới.
Hứa Tuyết Quân lúc này đang nhớ tới Triệu Nhan Nghiên, nên mới hỏi như vậy.
"Tôi... Không đổi bạn gái. Chỉ là, chuyện này không phải một chốc là nói roc!"
Tôi nói:
"Tôi có thể mang bạn gái của tôi tới, nhưng mà để cho tôi trả tiền!"
"Tại sao?"
Hứa Tuyết Quân kỳ quái hỏi.
"Bạn gái của tôi ăn tương đối nhiều..."
Tôi chỉ có thể giải thích như vậy.
"A... không sao đâu, tôi cũng ăn rất nhiều!"
Hứa Tuyết Quân thân thiện cười nói.
"Vậy cũng được!"
Tôi đã quyết định chủ ý, đến lúc đó tôi tính tiền là được!
"Thật tốt quá, anh đã đáp ứng rồi nhé, chúng tôi liên lạc với nhà hàng, sau đó gọi điện thoại cho anh!"
Hứa Tuyết Quân nói.
"Được, nhưng mà phải đặt một gian phòng lớn một chút."
Tôi bổ sung nói.
"Phòng lớn một chút?" Hứa Nhị có chút không hiểu, nhưng cho rằng tôi có sở thích ngồi phòng rộng, nên nói:
"Được rồi, tôi biết rồi!"
Từ biệt Hứa Tuyết Quân cùng Hứa Nhị, tôi gọi điện thoại cho Đinh Văn Phong, người này nghe nói tôi đang ở trường, lập tức chạy tới chỗ của tôi.
"Lưu Lỗi, cậu làm cái gì vậy, đồng ý gia nhập hội võ thuật, mà nữa năm không thấy bóng dáng đâu, điện thoại cho cậu thì cậu lại nói là ra ngoài rồi!"
Đinh Văn Phong vừa thấy mặt tôi đã liên tục trách móc nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Tôi đi xử lý một số chuyện riêng, ha hả!" T
ôi gật đầu nói.
"Nhưng mà có cuộc thi giao lưu võ thuật cùng sinh viên Nhật Bản, tôi chuẩn bị phái cậu đi thi đấu, cậu có ý kiến gì không?"
Đinh Văn Phong hỏi.
"Tại sao cậu không đi?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Tổng cộng có hai người phải đi, ngoài cậu thì còn có mỗi tôi!"
Đinh Văn Phong nói.
"Vậy tôi còn có lựa chọn khác sao? Dường như cái xã đoàn của cậu không có người nào khác thì phải?"
Tôi cười khổ nói.
"Cậu cũng biết đấy, làm gì còn ai khác đi được ngoài hai chúng ta!"
Đinh Văn Phong nói.
"Trời ạ, vậy thì còn hỏi ý kiến của tôi làm gì!"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Hắc hắc, tôi chỉ làm theo hình thức, vì biết chắc cậu sẽ đồng ý !"
Đinh Văn Phong nói.
"Đúng rồi, nghe nói mấy hôm trước cậu chọc tới Tư Đồ Lượng, chuyện này như thế nào?"
Đinh Văn Phong hỏi.
"A... Đúng vậy, tôi cướp bạn gái của hắn."
Tôi gật đầu nói.
"A!"
Đinh Văn Phong sửng sốt nói:
"Hắn không làm phiền cậu hay sao?"
"Có, nhưng tôi đã giải quyết rồi."
Tôi nói.
"Cậu giải quyết như thế nào ?"
Đinh Văn Phong kỳ quái nói.
"Đánh cho hắn một trận!"
Tôi nói.
"A?"
Đinh Văn Phong kinh ngạc nói:
"Cậu đánh hắn?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao!"
Tôi hỏi ngược lại.
"Cậu không biết nhà bọn họ rất có bối cảnh, sẽ tìm tới cậu gây phiền toái hay sao!"
Đinh Văn Phong lắc đầu nói:
"Bỏ đi, nếu hắn tìm cậu, tôi giúp cậu ra mặt giảng hòa một chút! Tiểu tử Tư Đồ Lượng đúng là rất đáng ghét, nhưng bối cảnh lại lợi hại, người bình thường không nên chọc vào!"
Tôi thấy Đinh Văn Phong như vậy, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng mà thấy hắn lo lắng cho tôi, nên tôi cũng coi hắn là bạn, mặc dù thời gian quen nhau không dài.
"Được! Tôi biết rồi."
Mặc dù tôi biết Tư Đồ Lượng không thể làm gì tôi, nhưng tôi vẫn gật đầu.
"Cứ quyết định như vậy đi, ít hôm nữa có chương trình, tôi sẽ báo cho cậu!"
Đinh Văn Phong nói.