Sau khi thân phận tôi công khai thì một câu nói ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn hắn lại càng cố gắng.
Hoành Lộ Kính Bát vơ vét tài sản của mấy công ty, bắt bọn họ bồi thường phi tổn thất. Tổng cộng công ty của cha Vương Thư thiệt hại chưa tới một tỷ yên. vậy mà Hoành Lộ Kính Bát lại bắt họ mỗi nhà phải đền bù một tỷ yên!
Các công ty này đều bất bình thế nhưng Hoành Lộ Kính Bát là ai. người ta là tổ chức hắc đạo. Sẽ không mặc cả. một câu không họp là cho mày tiêu thất!
Giám đốc công ty trong một đêm biến thành người tàn tật kia. tàn tật rồi vẫn phải bò ra 1 tỷ. Nếu không thì đêm hôm sau lại không biết mình có bị ngã lầu mà chết không.
Vương Thư chưa biết tình hình nên vẫn vô cùng lo lắng.
Giữa lúc Vương Thư không biết nên làm thế nào thì cửa phòng bị đẩy ra, Hoành Lộ Kính Bát đi đến.
Vương Thư không nhận ra hắn là ai, nên nghĩ hắn là một người xấu. Mà Hoành Lộ Kính Bát hiện tại muốn giả bộ làm người xấu!
"Đã hiểu chưa. cô phải thay cha cô trà nợ!" Hoành Lộ Kính Bát lạnh mặt nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Tôi còn có lựa chọn sao?" Vương Thư nhìn người trước mặt cười lạnh nói.
"Đương nhiên, lần này tôi tới thông báo cho cô một tin tức tốt!" Hoành Lộ Kính Bát nở nụ cười.
"Tin tức tốt? Cái tin tức tốt gì?" Vương Thư vô thức lắc đầu: "Với tôi có tin tức tốt gì hả!"
"Lấn này tuyệt đối là một tin tức tốt,... ít nhất... cô cũng có một lựa chọn. nếu chọn người này thì cô sẽ được vạn người hâm mộ. đồng thời thực hiện được ước mơ của mình!" Hoành Lộ Kính Bát nói.
"Thật không?" Vương Thư nghe xong kích động. nhưng lập tức trở lại bình thường: "Ông đang gạt tôi, sao tự dưng tôi lại có lựa chọn được? Tôi là một nữ nhân, tôi còn cái gì khác để trả tiền đâu, đừng có nói với tôi là một người nào đó coi trọng tôi, nhận trả giúp nợ cho tôi!"
"Ha hả. tiểu thư. cô thật thông minh!" Hoành Lộ Kính Bát vỗ tay nói: "Không sai tôi muốn nói chính là điều này, có một ông chủ coi trọng cô, muốn thay cô trả nợ!"
"Coi trọng tôi? Đùa cái gì vậy, tôi không phải là minh tinh cũng không phải danh gia vọng tộc. làm gì có ai coi trọng?" Vương Thư tự giễu nói: "ông nghĩ chuyện này có thể sao?"
"Thẻ nhưng..." Hoành Lộ Kính Bát nghĩ có thể nhanh chóng đem nàng tới gặp ông chủ. nhưng nàng này lại không tin mình.
"Làm sao vậy? Không nói được? Bị tôi vạch trần rồi hả?" Vương Thư cười lạnh nói.
Hoành Lộ Kính Bát nghe vậy thì phiền lòng. chỉ có thể tiếp tục nói tiếp: "Vương tiểu thư. tôi nói thật. kỳ thực lần này người trợ giúp cô là một người Hoa. người đó muốn gặp cô!"
"Người Hoa? Gặp tôi?" Vương Thư sửng sốt, chẳng lẽ là bạn học mình? Nhưng nàng không có bạn học nào nhiều tiền như vậy... là ai chứ?
Lẽ nào...là hắn? Trước mắt Vương Thư xuất hiện một hình bóng. Không có khả năng, nang lắc đầu.
Một thời gian dài hai người đã không liên hệ. sao hắn có thể biết chuyện để giúp nàng chứ?
Hơn nữa lấy phong cách làm việc của hắn. người uy hiếp mình còn sổng được hay sao. Vậy người trước mặt này còn sống được sao?
"Có thể dẫn tôi đi gặp hắn không?" Vương Thư tò mò nhìn Hoành Lộ Kính Bát nói!
"Có thể. nhưng cô phải lựa chọn. đáp ứng hay không?" Hoành Lộ Kính Bát nói: "ông chủ kia rất bận, không có thời gian ở lại chỗ này."
"Tôi còn có lựa chọn thứ ba không?" Vương Thư do dự một chút hỏi.
"Không có!" Hoành Lộ Kính Bát khẳng định nói.
"Vậy được rồi. Tôi đi với ông." Vương Thư bắt đắc dĩ lắc đầu đi theo Hoành Lộ Kính Bát.
Nhìn hành lang đang đi. Vương Thư cực kỳ sửng sốt
"Đây là nơi nào? ông rốt cục là ai? Tại sao lại biết nơi này?"
"Tôi là người nào không quang. Biết nơi này cũng không quan trọng! Quan trọng một lát nữa cô gặp người kia sẽ rõ tất cả!" Hoành Lộ Kính Bát nói.
Vương Thư nghe xong gật đầu. bây giờ nang không còn lựa chọn nào khác. chỉ đi bước nào tính bước đó mà thôi!
Sau khi tới một gian phòng, Hoành Lộ Kính Bát ngừng lại chỉ vào nói: "Ở trong này, cô tự đi vào được rồi!"
"Ở đây? Tôi?" Vương Thư hít một hơi thật sâu, gõ cửa.
"Không cần gõ cửa. cô tự mình vào đi." Hoành Lộ Kính Bát nhắc nhở.
"A." Vương Thư gật đầu cắn răng một cái. bước vào phòng. Trong àny vô cùng sạch sê. có một nam nhân trẻ tuổi, đang ngồi đọc báo!
"Xin chào... Tôi..." Vương Thư không biết nên nói gì, nam nhân này dường như không chú ý.
"Ngồi đi." Tôi cố ý thay đồi thanh âm. chỉ cái ghế sopha.
"A..." Vương Thư đi tới chỉếc ghế. cẩn thận ngồi xuống. Nhưng nàng chỉ ngồi một nửa mông. Mà Vương Thư thẳng lưng thân thể cứng đờ.
"Cô có bạn trai không?" Tôi hỏi.
"A?" Vương Thư sửng sốt. không nghĩ tới tôi sẽ hỏi vấn đề này, do dự một chút đáp: "Không có!"
"A, vậy cô có thích ai không?" Tôi tiếp tục hỏi.