• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Nguyễn Khiêm

---------------------

- Con chim ngốc kia, hôm nay ngươi là muốn làm cha của ta hay sao?

Xích Hồng trầm giọng hỏi.

Chỉ cần câu trả lời của Kim Tiểu Nhị không làm cho nàng hài lòng, vậy thì nàng sẽ lập tức liều mạng đánh.

Có đánh được hay không là một chuyện, chủ yếu bởi vì Xích Hồng nàng cũng muốn được tôn trọng.

Cũng không thể thật sự để cho con chim ngốc này làm trưởng bối của Xích Hồng nàng được, mặc dù sự thật chính là như thế.

- Ta không phải … Ta không có … Cô chớ nói lung tung.

Kim Tiểu Nhị vội vàng khoát tay phủ nhận.

Nếu quả thật nói đùa như thế vậy thì về sau còn có thể làm bạn nữa hay không.

- Vậy ngươi có ý tứ gì?

Xích Hồng mặt đen lên hỏi.

- A, không có gì, ý của ta nói đúng là ta nhìn cô lớn lên, hiểu rất rõ về cô, không có gì ý tứ khác.

Kim Tiểu Nhị nở một nụ cười ôn hòa.

- A.

Xích Hồng cười nhẹ một tiếng.

- Cũng chính là ngươi lớn tuổi hơn ta một chút, nếu không ai có tu vi cao còn chưa chắc chắn đâu.

- Ừm, đúng.

Kim Tiểu Nhị gật đầu.

Lần này, hắn không có phản bác, bởi vì nếu tiếp tục phản bác, Xích Hồng thực sự sẽ nổi giận.

Lấy sự hiểu biết của hắn với Xích Hồng thì lúc này ngàn vạn không thể kích thích Xích Hồng, nếu không quan hệ bạn bè sẽ biến thành thù địch.

Lúc đối phương tức giận thì nhất định phải cẩn thận dỗ dành đối phương, nếu không tình huống sẽ rất không ổn.

Càng cứng rắn thì kết quả cuối cùng sẽ càng thảm.

- Ngươi chính là do thiên phú không được, nếu không làm sao lại dừng tại một cảnh giới lâu như vậy?

Xích Hồng nhìn Kim Tiểu Nhị với ánh mắt khinh bỉ.

Kim Tiểu Nhị cười gật đầu.

- Đúng vậy! Thiên phú của ta cũng không tốt lắm, chỉ có điều lần trước, Lộc gia đã cho ta một quả yêu đan cấp sáu. Sau khi luyện hóa, tiểu cảnh giới đã viên mãn, hiện tại không phải là ta đến chỗ này của cô để chuẩn bị ngâm linh tuyền, sau đó đột phá hay sao?

Nghe được lời nói của Kim Tiểu Nhị, Xích Hồng nhíu nhíu mày.

- Lộc gia cho ngươi một quả yêu đan cấp sáu sao?

Nàng kinh ngạc hỏi thăm.

- Đúng đó.

Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó cười híp mắt nói:

- Lộc gia nói viên yêu đan kia là lộ phí đi đường, chuyến đó vẫn rất có lời.

- Chỉ là ta mãi vẫn không nghĩ ra làm sao Lộc gia lại tới tìm ta đây?

Nói đến chỗ này, nụ cười trên mặt của Kim Tiểu Nhị càng đậm.

- Ha ha ha! Khẳng định là do ở trong khu vực này, ngươi quá mức nổi danh, cho nên Lộc gia tìm tới ngươi.

Xích Hồng cười ha hả, trái tim nhỏ đập thình thịch.

Nàng luôn cảm giác, Kim Tiểu Nhị đã biết rõ chân tướng.

Nhưng mà Xích Hồng nàng tuyệt đối sẽ không nói là nàng mật báo.

Nếu không về sau khẳng định bị con chim ngốc này ức hiếp mỗi ngày, vậy thì sẽ không tốt lắm.

- Ừm, có khả năng đi.

Kim Tiểu Nhị sờ sờ cằm, sau đó gật đầu.

- Được rồi! Không nói đến chuyện này nữa, ta sắp sửa đột phá rồi, có thể ngâm mấy ngày trong linh tuyền của cô hay không?

Kim Tiểu Nhị cười hỏi.

- Dựa vào cái gì mà ta phải đồng ý?

Xích Hồng có chút không vui.

Ngươi sắp sửa đột phá thì ta phải tặng nhà ta cho ngươi ở vài ngày hay sao?

Không có chỗ tốt thì khẳng định không có khả năng.

- Hazz. Nhện tinh xinh đẹp giống như ngươi không phải là nên rất hào phóng hay sao?

Kim Tiểu Nhị thở dài.

Nghe được lời nói của Kim Tiểu Nhị, Tôn Lão Tam cũng cảm thấy kinh hãi.

Đại ca, làm sao mà huynh lại thay đổi thái độ vậy? Trước kia đều là lập tức đánh đến tận cửa, hiện tại làm sao lại ôn nhu như thế?

Xích Hồng cười lạnh.

- Con chim ngốc kia, chẳng lẽ là ngươi cho rằng khen ta hai câu thì ta sẽ để ngươi ngâm linh tuyền và đột phá hay sao?

- Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.

Chu Diệp có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói:

- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, ta cũng muốn ngâm linh tuyền. Tỷ có thể cho phép hay không?

Nghe được lời nói của Chu Diệp, lúc này, Xích Hồng mới chú ý tới, ánh mắt rơi xuống trên người hắn.

- Tiểu Thảo Tinh, là cậu à?

Chu Diệp có chút khó chịu mở miệng:

- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, ta một mực đợi ở trong tay lão Kim, vậy mà hiện tại tỷ mới phát hiện ra ta. Ta thật sự rất thương tâm đó.

- Xin lỗi Tiểu Thảo Tinh! Vừa mới nhìn thấy sinh con chim ngốc kia là ta đã tức giận đến không kiềm chế được rồi, cho nên không có chú ý tới cậu. Thật sự rất xin lỗi!

Xích Hồng trên mặt áy náy.

- Đều là việc nhỏ, không làm sao cả.

Chu Diệp nâng nhánh cỏ của mình lên, nhẹ nhàng lắc lư một cái.

- Hiện tại Tiểu Thảo Tinh thế nhưng mà chính là nhị đệ tử của Thanh Đế đó.

Kim Tiểu Nhị cười cười rồi thả Chu Diệp xuống tới trên mặt đất.

- Mẹ kiếp, thật hay giả vậy?

Xích Hồng kinh ngạc, lập tức mở miệng nói tục.

- Chẳng lẽ Kim mỗ lại còn cần lừa cô chuyện này hay sao?

Kim Tiểu Nhị nhún nhún vai, giống như là đang nói muốn tin hay không thì tùy cô.

Xích Hồng nhìn chăm chú vào Chu Diệp hồi lâu rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Tiểu Thảo Tinh, nếu không cậu cứ vào ngâm trước đi. Ta xử lý con chim ngốc này đã.

Chu Diệp hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng, trả lời:

- Đi.

Sau đó, hắn bỗng nhiên nhảy về phía linh tuyền, sau đó đập vào trên mặt nước.

Vũng vẫy hai lần rồi hắn bắt đầu tiến vào hình thức tu luyện.

Về phần Kim Tiểu Nhị cùng Tôn Lão Tam có thể nhận đãi ngộ gì, vậy thì không có quá nhiều quan hệ với Chu mỗ.

- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ ....

Kim Tiểu Nhị xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười.

- Chỗ tốt.

Xích Hồng thản nhiên nói.

- Tê ....

Nghe được lời nói của Xích Hồng, Kim Tiểu Nhị lập tức đi đi lại lại, bóp trán tỏ vẻ suy nghĩ.

Mặc dù Xích Hồng thấp hơn hắn một cảnh giới, nhưng mà có chút khó chơi.

- Thế này đi! Sau khi đột phá, ta muốn đi tìm lại mặt mũi cho Tôn Lão Tam. Đến lúc đó, ta lập tức phân một nửa gia sản của con sư tử kia cho cô!

Kim Tiểu Nhị ưng thuận hứa hẹn.

Đồng thời, trái tim đều đang chảy máu.

Theo hắn biết, con sư tử kia thế nhưng mà phi thường giàu có, cho dù là một nửa, đó cũng là rất nhiều.

Xích Hồng nhìn Tôn Lão Tam, lại nhìn Kim Tiểu Nhị, hồ nghi nói:

- Ngươi có thể đánh được hắn hay sao?

Mẹ kiếp, nói gì vậy.

Thế mà hoài nghi thực lực của Kim mỗ!

Kim Tiểu Nhị ưỡn ngực, dùng sức vỗ vỗ, dùng ngữ khí khẳng định nói:

- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ yên tâm, đến lúc đó Kim mỗ tuyệt đối có thể mang một đống tài sản trở về cho cô.

- Vậy cũng được.

Xích Hồng suy tư một cái, sau đó gật đầu.

Kim Tiểu Nhị thở phào, sau đó đưa tay chuẩn bị cởi quần áo.

- Này, ngươi muốn làm gì? Đùa nghịch lưu manh hay sao?

Xích Hồng nhìn chằm chằm vào Kim Tiểu Nhị, nghiến răng nói.

Kim Tiểu Nhị thở dài, mặc quần áo nhảy vào linh tuyền.

- Bịch!

Bọt nước văng khắp nơi.

Sóng nước rơi xuống trên người Chu Diệp, lập tức nhấn chìm hắn.

- Mẹ nó, lão Kim, huynh có thể có chút tố chất hay không?

Chu Diệp chui lên, hô to với Kim Tiểu Nhị.

- Sai lầm, đơn thuần chỉ là sai lầm.

Kim Tiểu Nhị ngượng ngùng cười cười.

- Con khỉ kia, ngươi thì sao, có muốn xuống hay không?

Ở trên bờ, Xích Hồng nhìn Tôn Lão Tam, hỏi.

- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ muốn bao nhiêu?

Tôn Lão Tam gãi gãi đầu, sau đó hỏi.

- Ta còn không biết rõ ngươi hay sao? Ai cũng không đánh lại, bản thân còn nghèo đến ăn đất, ta liền không thu phí, ngươi cứ đi xuống đi.

Xích Hồng lắc đầu.

Lời này khiến cho Tôn Lão Tam có chút thương tâm.

Tôn Lão Tam rất muốn chứng minh thực lực của mình, luận bàn cùng Xích Hồng một trận, nhưng mà ngẫm lại thì vẫn thôi. Nếu như thật sự động thủ với Xích Hồng thì Kim Tiểu Nhị tuyệt đối sẽ đập chết hắn.

Hắn trầm mặc không có phản bác, yên lặng đi vào trong linh tuyền, sau đó ngồi xổm trong một góc, nhắm mắt dưỡng thần.

....

Chu Diệp vẩy nước, bơi lội khắp linh tuyền.

Đột nhiên, đụng phải một thứ gì đó cứng rắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, là Xích Hồng.

Xích Hồng cúi đầu, nhìn Chu Diệp ở bên chân, nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu Thảo Tinh, cậu ngâm như thế, có cảm giác giống như là bị nấu canh hay không?

Chu Diệp:

- ....

- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ cảm thấy thế nào?

Chu Diệp hỏi lại.

- Nếu như ta biết rõ thì sẽ không hỏi cậu rồi.

Xích Hồng nháy mắt mấy cái.

- Hazz.

Chu Diệp thở dài, có chút đau lòng, sợi rễ đá một cái vào chân nhện của Xích Hồng, thân hình lập tức bơi theo phương hướng ngược.

Xích Hồng có chút mờ mịt, không biết rõ Tiểu Thảo Tinh là có ý gì.

Bản thân không phải là đang quan tâm Tiểu Thảo Tinh hay sao? Tại sao lại làm cho hắn tức giận chứ?

Chu Diệp bơi đến nơi xa.

Hắn tương đối nhàm chán.

Bởi vì hắn căn bản là không cảm thụ được cảm giác sảng khoái khi linh khí nhập thể sau bị luyện hóa, chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm tích lũy vạn năng không ngừng tăng lên.

Loại cảm giác này thật sự là quá mức ‘Khó chịu’.

Tình huống của hắn chính là điển hình thân ở trong phúc mà không biết phúc.

....

Thời gian nhanh chóng tiếp cận hoàng hôn.

Điểm tích lũy vạn năng đã có không ít, rốt cục lại có có thể tăng thực lực lên.

Lấy Thân Hóa Kiếm chính là một loại trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK