• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Lộc Tiểu Nguyên ăn điểm tâm.

Sau đó, bọn hắn đi vào sân sau của Duyệt Lai khách sạn.

Nơi này có rất nhiều chuồng ngựa, Lữ lão đem năm con ngựa thuộc về bọn hắn để ở đây.

Đi đến chỗ chuồng ngựa, Kim Tiểu Nhị nhìn con ngựa, cảm thấy thật hài lòng.

"Cái Duyệt Lai khách sạn này đúng là không tệ lắm, cỏ khô dùng để nuôi ngựa cũng không kém."

"Dù sao một thương hiệu lớn như thế, cũng phải có chút mặt mũi không phải sao?" Tần Nghị cười, đem ngựa của mình từ trong chuồng ngựa dẫn ra .

Đám người cũng không nhiều lời, nhao nhao dẫn ngựa ra.

Tần Nghị tung mình lên ngựa, sau đó nghiêng người nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, dò hỏi: "Lộc gia, lúc trước đã là lần thứ hai ta cùng Lữ lão gặp phải ám sát, hay là hôm nay chúng ta tăng tốc độ đi đường?"

"Có thể." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

"Được."

Đám người lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi Duyệt Lai khách sạn.

. . .

Bên ngoài Trấn Hải Thành .

"Cộc cộc. . ."

Năm con ngựa phi nước đại.

Chu Diệp ở bên hông Lộc Tiểu Nguyên , hưởng thụ cuồng phong đập thẳng vào mặt, cảm giác như mình tùy thời đều có thể rơi xuống đất.

Hắn nhìn lại sau lưng, không muốn rơi xuống.

Đằng sau là bốn con ngựa, chắc chắn sẽ có tỷ lệ bị giẫm lên .

Mặc dù sẽ không thụ thương, nhưng vẫn làm cho lòng người khó chịu.

Rất nhanh, một buổi sáng liền đi qua.

Bọn hắn chạy hai trăm dặm, trên đường đi hữu kinh vô hiểm.

Bên cạnh một dãy núi kéo dài tưởng chừng như vô tận.

Đám người Lộc Tiểu Nguyên hạ dần tốc độ lại.

Liên tục di chuyển tốc độ cao, bọn hắn là người cưỡi ngựa còn cảm thấy mệt mỏi, chớ nói chi là ngựa.

Đột nhiên.

Dao Dao chỉ vào ngọn núi cách đó vài dặm, tò mò hỏi: "Đó là cái gì?"

Đám người nghe vậy, nhao nhao nhìn lại.

Ở giữa ngọn núi kia, có ánh sáng trắng bạc đang lóe lên, mỗi một đạo quang mang cũng phi thường mảnh mai, nhìn một chút đã cho người ta một loại cảm giác rất sắc bén .

Phảng phất như là không có đồ vật gì là nó chém không đứt.

"Đây là. . ." Kim Tiểu Nhị vẻ mặt mờ mịt.

Hắn sống năm vạn năm không sai, tu vi cao sâu cũng không sai, nhưng đúng thật không có kiến thức gì.

"Có người đang đánh nhau." Lộc Tiểu Nguyên nheo mắt lại.

Dao Dao nghe được lời nói của Lộc Tiểu Nguyên, lập tức co đầu rụt cổ.

"Oanh. . ."

Trên ngọn núi nơi xa có âm thanh truyền đến, tiến vào trong tai bọn hắn, đã trở nên yếu ớt, nhưng vẫn khiến bọn hắn rung động.

Từng đạo ánh sáng trắng bạc vờn quanh giữa sườn núi, những nơi bọn chúng đi qua, hết thảy đều bị chặt đứt.

Cự thạch, đại thụ, cũng không có ngoại lệ.

"Cái đó là. . . Kiếm quang? !" Con ngươi Lữ lão chợt thu nhỏ lại, đáy mắt hiện lên một tia kiêng kị.

"Oanh!"

Ngay lúc thanh âm của Lữ lão phát ra, ngọn núi đang bình thường đột nhiên vỡ nát, hóa thành từng khối bùn đất hình dáng như đậu hũ.

"Đây là thực lực chỉ có cao thủ từ Huyền Đan cảnh trở lên mới có được" Tần Nghị hít sâu một hơi, vô cùng hâm mộ.

"Là một Huyền Đan cảnh sơ kỳ." Kim Tiểu Nhị nhìn phía xa, thản nhiên nói.

"Kim huynh lợi hại, cách xa như vậy cũng có thể biết rõ đối phương tu vi ra sao." Tần Nghị quay đầu, cười một cách nịnh nọt.

Kim Tiểu Nhị nhún nhún vai.

"Hắn tới đây."

"Ồ?" Tần Nghị sững sờ, sau đó nhìn sang.

Ở phía xa xa , một đạo ngân quang lấp lóe tiến đến, nhìn kỹ thì ra là một thanh niên áo bào trắng, dưới chân đạp trên một thanh trường kiếm nở to gấp mấy lần bình thường.

"Có được năng lực phi hành trên không trung, cho dù là ngự kiếm, cũng nhất định phải có tu vi Huyền Đan cảnh ." Lữ lão cũng rất hâm mộ.

Lúc tuổi còn trẻ, Huyền Đan cảnh một mực là truy cầu của hắn.

Bất quá bởi vì hắn năm đó là cận vệ của Hoàng Đế, quanh năm đi theo Hoàng Đế chinh chiến, cho nên gặp phải rất nhiều ám thương.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đời này vĩnh viễn dừng lại ở Huyền Hải cảnh đỉnh phong.

"Bạch!"

Thanh niên bạch bào lắc mình một cái , rơi xuống một chỗ trên đường lớn cách đám người hơn mười trượng.

Hắn đưa tay phải ra nắm một cái, thanh trường kiếm cấp tốc thu nhỏ lại, 'Xùy' một tiếng, trường kiếm quay về vỏ kiếm phía sau lưng.

Bạch bào thanh niên đứng chắp tay, thân ảnh của hắn thon dài, da thịt như ngọc, ở giữa mi tâm có một cái ấn kí hình thanh kiếm nhỏ màu bạc.

(mi tâm:giữa trán)

Một bộ trường bào màu trắng, không gió mà bay, phất phới giữa không trung, một cỗ khí tức cao nhân từ trên thân thể lan tràn .

Hết thảy, đều làm cho người ta cảm thấy kẻ này tuyệt đối bất phàm.

"Vừa rồi bản tọa mới diệt đám sơn phỉ làm hại cả trăm dặm quanh đây, về sau các ngươi đi lại trên con đường này, độ an toàn đã gia tăng thật lớn."

"Không cần cảm tạ bản tọa, đây đều là điều bản tọa phải làm."

Bạch bào thanh niên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía đám người Lộc Tiểu Nguyên .

Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra, tên này đang rất đắc ý, phảng phất như đang nói: Các ngươi mau tranh thủ thời gian tới nịnh nọt ta.

"Thật là lợi hại." Dao Dao sững sờ nói một câu.

"Ừm?" Bạch bào thanh niên nghe vậy, chuẩn bị khiêm tốn hai câu.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Dao Dao, ánh mắt ngưng tụ.

"Yêu tộc!"

Hai chữ xuất ra, một cỗ kiếm quang màu bạc mang theo khí tức sắc bén toát ra, vờn quanh bên cạnh hắn.

"XÌ... Ngâm!"

Trường kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm trắng bạc dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang, mũi kiếm dày ba tấc chỉ vào Dao Dao.

"Ngươi hình như có chút làm càn." Kim Tiểu Nhị nhướng mày, có chút không cao hứng.

Khi hắn nói lời này, thanh niên mặc áo bào trắng cảm thấy bản thân mình như phải gánh vác một tòa núi cao vạn trượng.

Trong lúc nhất thời, bàn tay cầm kiếm cũng hơi run rẩy .

Khí tức cao nhân, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

"Đại yêu. . ." Thanh niên áo bào trắng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Tiểu Nhị.

"Trảm yêu trừ ma, là chức trách của Kiếm Tông ta, ta thân là đệ tử Kiếm Tông , quyết không cho phép có bất luận tên yêu tộc nào làm hại thế gian, dù là ngươi tu vi cao hơn ta rất nhiều, ta hôm nay cũng muốn liều mạng chém giết ngươi!" Lúc thanh niên áo bào trắng nói lời này, khí thế hiên ngang lẫm liệt.

Tần Nghị cùng Lữ lão liếc nhau, đều có chút không dám tin.

Thanh niên áo bào trắng, không ngờ lại là đệ tử Kiếm Tông trong truyền thuyết. . .

Đồng thời, bọn hắn cũng rốt cục biết, vì cái gì Kim Tiểu Nhị có dũng khí vi phạm lời thề đạo tâm.

Nguyên lai vị Kim công tử này, con mẹ nó vốn dĩ không phải người.

"Vạn Kiếm Quy Tông!"

Thanh niên áo bào trắng hét lớn một tiếng.

Trong đan điền, huyền đan điên cuồng vận chuyển, số lượng lớn huyền khí theo kinh mạch, theo lòng bàn tay thoát ra ngoài, sau đó rót vào trường kiếm .

Ở mũi kiếm, có kiếm mang trắng bạc cháy hừng hực, trên lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu thần sắc ngưng trọng của thanh niên áo bào trắng, sau một khắc, hắn liền phóng thích một chiêu cực mạnh của mình.

Theo như suy nghĩ của hắn, nếu có thể chém chết đối phương thì thật tốt, nếu chém không chết, vậy liền lập tức chạy trốn.

Về phần những lời chính nghĩa lúc nãy vừa nói, con mẹ nó hoàn toàn là đánh rắm.

"Có chút ý tứ." Kim Tiểu Nhị không thèm để ý chút nào cười cười.

Nói thật, Kim Tiểu Nhị hắn đã từ rất lâu không bị khiêu khích như thế.

Bất quá cũng không có cách nào, Mộc giới quá hài hòa, tình huống đồng dạng cũng không thường đánh nhau, nếu đắc tội thì cứ bồi thường gia sản coi như xong.

Tại Mộc giới trừ khi vì ăn uống mà săn giết sinh linh, số lượng sinh linh Kim Tiểu Nhị diệt sát cũng không nhiều quá hai bàn tay.

Hôm nay, rốt cục có thể ở nhân gian phóng thích bản tính lần nữa.

Kim Tiểu Nhị mang theo nụ cười, bỗng nhiên đạp lên lưng ngựa, cả người bay thẳng tới không trung.

Từ trên người hắn, từng tia kim quang nở rộ , trong lúc nhất thời so với mặt trời còn chói mắt hơn.

"Hưuuuuuuu!"

Hét dài một tiếng.

Kim Tiểu Nhị hiển lộ chân thân.

Một con chim ưng màu vàng, hai cánh dài khoảng chừng trăm thước , móng vuốt đen vàng như là móc câu, đó chính là Kim Vũ Phi Ưng.

Thời điểm nó huy động cánh , ánh sáng phản xạ suýt nữa làm mù mắt Chu Diệp.

Vẻ ngoài thật tốt.

Chu Diệp cảm thán trong lòng.

Đồng thời, hắn cảm giác thanh niên áo bào trắng có thể sắp quy thiên.

"Lộc cộc. . ." Thanh niên áo bào trắng thấy răng va vào nhau, cảm giác hai chân như nhũn ra.

Nếu không phải ở đây có nhiều người, hắn đã tự cho mình một cái tát.

Con mẹ nó, đầu óc bị phân vào hay sao, tự nhiên trêu chọc tên đại yêu này.

"Xùy!"

Thanh niên áo bào trắng đem trường kiếm thu hồi vào trong vỏ , hướng về phía Kim Tiểu Nhị trên bầu trời đang nhìn chằm chằm mình, chắp tay cười làm lành nói: "Tiền bối, nếu như giải thích có khả năng ngài sẽ không tin, đây đều là hiểu lầm."

"Kiếm Tông chúng ta có chức trách là trảm yêu trừ ma, vãn bối cũng đã tới thế gian nhiều năm, với kinh nghiệm của vãn bối, những yêu ma ưa thích làm loạn đều có ngoại hình xấu xí vô cùng."

"Nhưng tiền bối ngài thì không đồng dạng a, ngài nhìn xem, ngài sau khi hóa hình, rõ ràng rất đẹp trai, thời điểm ngươi hiển lộ chân thân , càng thể hiện một loại khí tức bá đạo , cho dù ngài chỉ ở trên bầu trời vỗ cánh mà không động thủ, cũng khiến cho vãn bối cảm thấy bá khí ngập trời."

"Cho nên, vãn bối lập tức kết luận, tiền bối ngài có khí chất bực này, tất nhiên không phải những yêu ma làm loạn, cho nên hết thảy đều là hiểu lầm."

Kim Tiểu Nhị: ". . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK