Kim Tiểu Nhị hóa thành nhân hình, rơi xuống trên lưng ngựa.
Vẻ mặt hắn khó hiểu nhìn sang thanh niên mặc áo bào trắng, hỏi: "Ngươi vừa rồi không phải nói muốn liều chết giết ta a?"
"Tiền bối, thật xin lỗi, vừa rồi đều là hiểu lầm." Thanh niên áo bào trắng khoát khoát tay.
Cái thần sắc kia, phảng phất như là đang thật sự nói: Vừa rồi thật sự chỉ là hiểu lầm.
"Vãn bối tuy rằng là đệ tử Kiếm Tông , nhưng cũng không phải loại người không biết suy xét, đại yêu đến cấp bậc như tiền bối, chắc chắn sẽ không làm loạn." Thanh niên áo bào trắng dùng ngữ khí khẳng định nói.
Nhưng ý nghĩ trong lòng thì không đồng dạng.
Nếu không phải đánh không lại ngươi, thì con mẹ nó ta đã sớm làm thịt ngươi rồi.
"Vậy nàng thì sao?" Kim Tiểu Nhị chỉ vào Dao Dao, cười híp mắt nhìn thanh niên áo bào trắng.
"Nàng? Cũng không giống như là yêu quái thích làm loạn." Thanh niên cẩn thận quan sát một lát, tiếp tục nói : "Vị tỷ tỷ này toàn thân tản ra khí tức phi thường ôn hòa, cho người ta một loại cảm giác như mùa xuân vậy."
"Vừa rồi đúng là vãn bối mắt mù, suýt nữa hiểu lầm các vị."
Nói tới chỗ này, thanh niên áo bào trắng chắp tay thi lễ, mười phần chân thành nói xin lỗi.
"Ngươi đúng là rất có ý tứ." Lộc Tiểu Nguyên cười hì hì nói.
Thanh niên áo bào trắng nghe vậy nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn mang theo một tia địch ý.
"Thiếu niên, ngươi tên là gì?" Kim Tiểu Nhị đột nhiên hỏi.
Vừa nghe thấy người khác hỏi tên, thanh niên áo bào trắng lập tức ưỡn ngực, vẻ mặt tự ngạo.
"Tại hạ sinh ra ở Kiếm Tông, bởi vì tuổi còn nhỏ, mà tu vi cao cường, cho nên người giang hồ xưng là Tiểu Kiếm Tiên Lục Nghị!"
Tần Nghị cùng Lữ lão liếc nhau, đều nhìn ra vẻ mờ mịt.
Chưa nghe nói qua danh hào này bao giờ a.
"Ừm, lợi hại." Kim Tiểu Nhị sắc mặt lạnh nhạt gật đầu.
Nói thật, cách mà Lục Nghị tự giới thiệu, làm hắn có chút muốn cười phá lên.
Chỉ sợ cái thằng này mắc bệnh tự kỉ.
"Mấy vị tiền bối, còn chưa được thỉnh giáo danh hào của các ngươi ." Lục Nghị nở nụ cười trên mặt, nhìn đẹp trai cực kì.
Kỳ thật lúc này trong lòng của hắn rất hồi hộp.
Hắn sở dĩ muốn biết rõ danh tự của Kim Tiểu Nhị, chính là để sau khi chạy thoát, liền trở về tìm một đám đồng bọn đến trảm yêu trừ ma.
"Danh hào. . ." Da mặt Kim Tiểu Nhị run rẩy.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nên giới thiệu mình kiểu gì.
Hắn trái lo phải nghĩ, cũng không biết phải làm như thế nào mới thể hiện được bá khí .
"Bản tọa đến từ Mộc giới Thanh Hư Sơn, Lộc Tiểu Nguyên." Lộc Tiểu Nguyên lạnh nhạt nói một câu.
"Mộc. . . Mộc giới? !" Lục Nghị có chút sững sờ.
Hắn lâm vào hồi ức.
Bên trong Tàng Thư Các của Kiếm Tông có một bản cổ tịch ghi chép một chuyện.
Thiên địa này có tận sáu giới, mà nhân gian bọn hắn sinh sống chẳng qua chỉ là một trong những giới vực đó.
Mộc giới là một giới vực khác.
Cổ tịch ghi chép, Mộc giới còn giữ lại khung cảnh hoang sơ, đại yêu có thể bình yên vô sự sinh hoạt tại Mộc giới , nói lên rằng tính cách tuyệt đối không quá xấu.
Hơn nữa, Kiếm Tông bọn hắn trong một lần gặp nguy nan từng được thế lực đỉnh cao của Mộc giới trợ giúp.
Tên của thế lực trong Mộc giới đó chính là Thanh Hư Sơn!
Vãi cả chưởng.
Con mẹ nó có duyên đến vậy sao?
Trên mặt Lục Nghị đã cười thành một đóa hoa, địch ý trong lòng biến mất không còn một mảnh.
Sau đó, hắn sắc mặt nghiêm túc, xoay người hành lễ: "Nguyên lai là tiền bối Thanh Hư Sơn , tông môn của vãn bối, đã từng được quý phái trợ giúp, trên dưới tông môn, đều ghi lòng tạc dạ!"
"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
Trong đáy mắt lại hiện lên mờ mịt.
Đến cùng là trợ giúp Kiếm Tông khi nào?
Nàng làm sao lại không biết rõ.
"Ta tên là Dao Dao." Dao Dao nhìn Lục Nghị, vẫn còn có chút sợ hãi.
Thật sự là lúc trước Lục Nghị bộc phát ra khí thế quá mạnh, lại còn chuẩn bị đòi mạng nàng.
"Dao Dao tỷ tỷ, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi." Nụ cười của Lục Nghị rất chân thành.
"Ngươi có thể gọi ta là Kim gia." Kim Tiểu Nhị mỉm cười.
Tên đầy đủ của hắn thực sự không thể nói ra, quá mất mặt .
"Kim gia." Lục Nghị chắp tay.
Sau đó, hắn nhìn về phía Tần Nghị cùng Lữ lão, cười hỏi: "Các ngươi là?"
"Tại hạ là đại hoàng tử Tần quốc, Tần Nghị, trùng hợp chung họ với huynh đài ." Tần Nghị ôm quyền.
"Ta họ Lữ, cao đồ Kiếm Tông có thể xưng ta là Lữ lão đầu." Lữ lão cười ha hả.
"Được." Lục Nghị gật đầu.
Sau đó, hắn muốn đổi chủ đề.
Hắn hỏi: "Không biết năm vị chuẩn bị đi chỗ nào?"
"Lục huynh, chúng ta đang đi đế đô." Tần Nghị hồi đáp.
"Đế đô a!" Lục Nghị gật đầu, sau đó cười nói: "Vừa vặn cùng đường, không biết mấy vị tiền bối có đồng ý cho vãn bối gia nhập đội ngũ hay không?"
"Lộc gia, ngươi cảm thấy thế nào?" Kim Tiểu Nhị nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên nói : "Hắn vừa rồi mới mới hù Dao Dao sợ."
"Dao Dao tỷ tỷ, thật xin lỗi, vừa rồi làm ngươi hoảng sợ , ta chân thành xin lỗi ngươi." Lục Nghị rất hiểu chuyện, lúc này tiến lên phía trước xin lỗi.
"Không, không có việc gì." Dao Dao khoát khoát tay.
"Nếu không phải xem phân thượng ngươi là đệ tử Kiếm Tông , coi như Dao Dao đã tha thứ cho ngươi, Lộc gia ta cũng sẽ lấy đi toàn bộ gia sản của ngươi." Lộc Tiểu Nguyên hừ một tiếng.
Lục Nghị cười làm lành.
"Giá!"
Lộc Tiểu Nguyên dẫn đầu cưỡi ngựa đi về nơi xa, Kim Tiểu Nhị thì đi theo đằng sau nàng.
Những người còn lại cũng chầm chậm đuổi theo.
Lục Nghị yên lặng trượt lại sau cùng đội ngũ.
Làm một cao thủ Huyền Đan cảnh , hắn có cưỡi ngựa hay không cũng như nhau cả.
Bất quá chủ yếu là một đám người cưỡi ngựa, chỉ có hắn đi đường, cái này khiến hắn hơi khó chịu.
Nhưng mà, thực lực không cho phép hắn làm càn.
Toàn bộ đội ngũ, Lộc Tiểu Nguyên cùng Kim Tiểu Nhị tiện tay là có thể chụp chết hắn.
Trong lòng của hắn suy nghĩ rằng, đại nam nhân co được giãn được, có thời điểm cứng rắn , tự nhiên cũng có thời điểm mềm lại a.
Hơn nữa, khiêm tốn một chút thì đã làm sao!
Đối mặt với ân nhân đã từng trợ giúp tông môn, còn có thể lấy oán trả ơn hay sao?
Ở bên hông Lộc Tiểu Nguyên, Chu Diệp một mực nhìn chằm chằm Lục Nghị.
Gương mặt này của Lục Nghị, nếu như đặt ở kiếp trước, vậy đi làm minh tinh cũng có thể.
Làn da còn non mịn hơn cả nữ hài tử, ngũ quan còn đẹp đẽ vô cùng.
Nếu không phải trên thân tản ra khí chất cao thủ như có như không, hẳn là ai cũng sẽ cảm thấy hắn tựa như một nương pháo.
(nương pháo: Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến gay nha :v)
Lục Nghị ở sau cùng đội ngũ cảm giác có người nhìn hắn, lập tức nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khóe miệng Lục Nghị nở ra tiếu dung.
Đại lão đúng là trâu bò, bên người toàn những sinh vật đã có linh trí, đến cả thảo tinh cũng là Huyền Hải cảnh trung kỳ.
Hoàn toàn phục rồi.
. . .
Ban đêm.
Thời tiết có chút không tốt, tựa hồ muốn mưa.
Gió mát thổi qua, Kim Tiểu Nhị vừa mới bày ra kết giới giữa đất trống, để phòng trời đột nhiên mưa.
Từ bên người nhìn vào, bọn hắn giống như ở trong một chiếc lồng năng lượng có hình dáng cái bát úp ngược màu vàng nhạt.
Lục Nghị xung phong nhận việc đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Khi hắn trở về, mang theo một con lợn rừng không nhỏ.
Lợn rừng rất khỏe mạnh, nhưng nó không sinh ra linh trí, tự nhiên cũng không có tu vi.
"Giao cho ta, ta đến xử lý." Kim Tiểu Nhị đưa tay chộp một cái, thi thể lợn rừng đã xuất hiện bên cạnh chân hắn.
"Tốt, Kim gia." Lục Nghị gật đầu.
Sau đó, Lục Nghị liền ngồi xuống dưới đất.
Tại một địa phương cách hắn không xa, Chu Diệp rất yên tĩnh nằm trên mặt đất.
Khi Chu Diệp nghiêng người một cái, vừa lúc nhìn thấy nhãn thần kì quái của Lục Nghị .
"Chẳng lẽ trong lòng hắn đang mưu đồ làm loạn với Chu Diệp ta hay sao?" Chu Diệp âm thầm suy đoán.
Ngẫm lại một chút, Chu Diệp cảm thấy không có khả năng.
Tiểu tử Lục Nghị này, theo như biểu hiện ban ngày thì có thể nhìn ra được, lòng ham sống đặc biệt mạnh.
Tuyệt đối không có dũng khí sinh ra tâm tư gì với Chu Diệp hắn.
Cho nên, Chu Diệp lá gan rất lớn, trực tiếp đi tới chỗ Lục Nghị.
Nhìn thấy Chu Diệp đi tới chỗ mình, Lục Nghị có chút kỳ quái, không biết tiểu thảo tinh này muốn làm gì.
Chu Diệp đi đến bên cạnh Lục Nghị, đi một vòng quanh thân thể hắn, gật gật đầu.
Lục Nghị lập tức vui mừng, "Tiểu thảo tinh, ngươi đang nhìn cái gì sao?"
"Dáng vóc rất không tệ, đến lúc hóa hình cũng có thể tham khảo." Chu Diệp âm thầm gật đầu, định không để ý tới Lục Nghị nữa.
"Tiểu thảo tinh, ngươi đến cùng đang nhìn cái gì?" Lục Nghị cầm Chu Diệp lên, đưa Chu Diệp tới gần trước mặt, cười hỏi.
"Con mẹ nó ta mà thèm để ý đến ngươi mới là gặp quỷ." Chu Diệp bị cầm lên, rất là bất mãn.
"Đến đây, lần này đi ra ngoài, ta vừa vặn mang theo một gốc linh dược trăm năm , coi như kết giao bằng hữu với ngươi." Lục Nghị cười.
Nhìn thấy hắn lấy ra một đoa hoa màu trắng rất giống hoa mẫu đơn từ trong ngực, hai mắt Chu Diệp lập tức sáng lên.
Linh dược hay không có linh dược, căn bản cũng không trọng yếu.
Trọng yếu là, Chu Diệp hắn cảm thấy Lục Nghị này không tệ.
Chu Diệp duỗi ra lá cỏ, đặt lên đóa hoa màu trắng, gắt gao ôm kín.
"Người bằng hữu này, Chu Diệp ta nhận.”