• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt hắn muốn tăng huyết mạch của bản thân lên, để cho tư chất của mình càng tốt hơn, tiềm lực càng khủng bố hơn.

- Tăng huyết mạch lên.

Vừa mới nói xong, dòng điểm tích lũy vạn năng tiêu hao năm ngàn điểm.

Sau đó, trên đỉnh đầu của Chu Diệp có thiên địa linh khí nồng đậm.

Khi hội tụ đến trình độ nhất định, số thiên địa linh khí này lập tức trút xuống.

Đồng thời, từ bên trong những mầm non của linh dược ở chung quanh, có từng sợi tơ màu xanh lá cây bị chân thân của Chu Diệp cưỡng ép hút đi. Đó chính là tinh hoa của sinh mệnh của chúng.

Sau khi một phần tinh hoa của sinh mệnh bị Chu Diệp hút đi, những linh dược kia trông có chút uể oải, chỉ có điều mạng nhỏ của bọn chúng vẫn là rất an toàn.

Ở trong phòng, cảm nhận được động tĩnh ở chỗ Chu Diệp, Lộc Tiểu Nguyên cũng hơi kinh ngạc.

- Nhanh như vậy lại bắt đầu thuế biến rồi sao?

- Tốc độ này cũng quá kinh khủng rồi.

Lộc Tiểu Nguyên nói thầm, sau đó hết sức chăm chú nhìn xem.

Nguyên bản chân thân của Chu Diệp chỉ cao có ba thước ( khoảng 1m), nhưng mà hiện tại lại cao thêm một thốn (khoảng 10 cm) nữa.

Màu sắc của lá cây trở nên đậm hơn. Gai ngược ở viền ngoài lá cây cũng càng thêm dày đặc.

Ở trong lòng đất.

Chu Diệp phát hiện, sợi rễ của hắn bắt đầu dài ra, thô to thêm, chỉ có điều cũng không có quá khoa trương, mà là từ đầu tới cuối vẫn duy trì theo một tỉ lệ nhất định với cơ thể.

+ Huyết mạch : Linh thảo (Linh cấp đỉnh tiêm)

+ Năng lực của huyết mạch : Trị liệu (cường hóa).

Kỹ càng : Tiêu hao 500 điểm tích lũy vạn năng để trị liệu mọi thương tổn.

- Lại không có năng lực mới sao?

Chu Diệp thầm thở dài, trong nội tâm có chút thất vọng.

Chỉ có điều năng lực trị liệu được cường hóa, hắn cũng rất cao hứng.

Về sau, khi hắn bị thương, chỉ cần dùng năm trăm điểm tích lũy vạn năng là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Là một cái năng lực rất nghịch thiên.

Chỉ có điều dưới tình huống bình thường thì căn bản không cần đến.

Sau khi tăng huyết mạch lên, Chu Diệp chỉ là hơi kích động một chút rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn muốn tiếp tục tu luyện.

Tu luyện làm một cây cỏ dại vui vẻ.

Ở trong phòng, ánh mắt của Lộc Tiểu Nguyên sáng rực lên.

Nàng ngửi ngửi mùi hương thơm ngát nồng đậm trong không khí kia, không kìm lòng được mà liếm liếm đôi môi, nuốt nước bọt.

- Tiểu Thảo Tinh càng ngày càng mê người rồi.

Lộc Tiểu Nguyên nói thầm.

Nàng đang tự hỏi, bản thân nên làm như thế nào mới có thể lấy được nhánh cỏ của Tiểu Thảo Tinh.

- Đi thương lượng với Tiểu Thảo Tinh một lần xem.

Lộc Tiểu Nguyên lập tức chạy đến trong sân.

- Tiểu Thảo Tinh.

Nàng ngồi xổm ở bên cạnh Chu Diệp, hô hoán Chu Diệp đang trầm mê trong quá trình tu luyện.

Chu Diệp tỉnh lại, nghi hoặc nhìn nàng và thì thầm trong lòng:

- Cô nàng này lại muốn làm cái gì đây?

- Hai người chúng ta bàn bạc một cái đi. Cậu cho ta một nhánh cỏ, đổi lại ta cho cậu một đoàn năng lượng có được hay không?

Trong mắt của Lộc Tiểu Nguyên có ánh sáng của sự chờ mong.

Nàng khát vọng nhìn xem Chu Diệp.

Chu Diệp cúi đầu xuống, nhánh cây cỏ bên phải uốn lượn xuống tới, lá nhọn đè vào trên thân thể, tựa như là đang vuốt cằm trầm tư.

Chu mỗ đã từng nói, tuyệt đối không thể làm chuyện không có tôn nghiêm như lấy thân thể của chính mình đi đổi tu vi được.

Là một Thảo Tinh nói lời phải giữ lấy lời.

Tuyệt đối sẽ không vi phạm hứa hẹn của bản thân đối với mình.

- Đúng rồi! Ta quên mất cậu không thể nói chuyện.

Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên nhớ tới.

Sau đó, nàng nâng cánh tay nhỏ lên, kết ấn. Một cái pháp ấn bảy màu hiện ra.

Sau khi pháp ấn bảy màu này bị Lộc Tiểu Nguyên đẩy vào trong chân thân của Chu Diệp thì Chu Diệp lập tức phát hiện, bản thân có thể nói chuyện.

Lúc này, Chu Diệp trực tiếp mở miệng:

- Chu mỗ tuyệt đối sẽ không trao đổi với cô.

Lộc Tiểu Nguyên bĩu môi.

Sau đó, nàng lấy một viên yêu đan màu xanh sẫm có khắc bốn đạo lôi văn từ trong ngực ra, đặt ở bên cạnh Chu Diệp.

- Cậu xem.

Lộc Tiểu Nguyên chỉ vào viên kia yêu đan.

Chu Diệp cảm giác khí tức hệ thảo mộc rất nồng đậm tán phát ra từ trên viên yêu đan kia.

Chủ nhân cũ của viên yêu đan này khẳng định là thực vật.

Chu Diệp nhớ tới, sinh linh nếu như không có yêu đan thì căn bản là phế bỏ, nhẹ thì trọng thương không có cách nào để khôi phục, nặng thì thân tử đạo tiêu.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh chảy ra, ướt đẫm lòng hắn, Chu Diệp luôn có cảm giác hành động này của Lộc Tiểu Nguyên là đang uy hiếp mình.

- Thì tính sao? Không trao đổi thành công liền muốn lấy mạng nhỏ của Chu mỗ ra để uy hiếp Chu mỗ hay sao?

Chu Diệp mở miệng hỏi.

- Không có đâu! Làm sao cậu lại nghĩ ta là người như vậy chứ?

Lộc Tiểu Nguyên nghiêm túc lắc đầu.

- Lộc gia chính là muốn đổi viên yêu đan này lấy nhánh cỏ của cậu mà thôi! Cũng không có ý tứ khác đâu.

Chu Diệp không phải rất tin tưởng chuyện ma quỷ của nàng.

Đừng nhìn Lộc Tiểu Nguyên có một khuôn mặt làm cho người ta ưa thích, kỳ thật trong nội tâm nàng rất hư hỏng.

- Cậu có muốn đổi hay không?

Lộc Tiểu Nguyên có cảm giác không chờ nổi nữa rồi.

Nghe Lộc Tiểu Nguyên nói vậy, Chu Diệp cúi đầu suy tư.

Hắn cảm thấy, loại chuyện này thật không có có tôn nghiêm.

Làm một cây cỏ, đãi ngộ còn có thể có một chút tôn nghiêm hay không?

Chỉ có điều suy nghĩ cẩn thận lại thì Chu Diệp phát hiện chuyện này cũng không có gì là xấu xả vì dù thế nào thì bản thân cũng sẽ không thua thiệt.

Năng lượng ẩn chứa bên trong một viên yêu đan kinh khủng hơn trong một gốc linh dược rất nhiều, mà muốn khôi phục thương thế của bản thân cũng rất đơn giản, chỉ cần tiêu hao 500 điểm tích lũy vạn năng là được rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu mỗ đã hoàn toàn quên mất lời hứa hẹn mà bản thân từng nói.

Nếu như nhớ tới, Chu Diệp khẳng định phải phun một câu:

- Làm người, khẳng định phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng mà hiện tại Chu mỗ chỉ là một cây cỏ dại. Hứa hẹn là cái gì? Có khác gì đánh rắm hay không?

- Tới đi, ta đổi.

Vừa mới nói xong, Chu Diệp đã lập tức tự cắt một tay của mình.

Dù sao thì hiện tại hắn cũng không có cảm giác được đau, cho nên, sau khi tự cắt tay, hắn hưng phấn dùng một nhánh cỏ khác của mình cuốn lấy yêu đan trên mặt đất.

Thấy Chu Diệp đồng ý, Lộc Tiểu Nguyên lập tức cầm nhánh cỏ đã rơi trên mặt đất kia lên.

Nàng cầm lấy nhánh cỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên thần sắc khát vọng.

- Hít...

Đưa nhánh cỏ tới gần chóp mũi, hít sâu một cái, trên mặt hiện lên thần sắc mê luyến.

Chu Diệp coi nhẹ, hừ lạnh:

- Mùi thơm trên người Chu mỗ mê hươu như vậy hay sao?

Lộc Tiểu Nguyên ngồi dưới đất, cầm nhánh cỏ trong tay, bắt đầu đưa phần lá nhọn vào trong miệng mình.

Tận mắt chứng kiến Lộc Tiểu Nguyên ăn ‘Cánh tay’ của bản thân, Chu Diệp luôn có cảm giác là lạ.

Chỉ có điều không quan hệ.

Chính Chu mỗ cũng từng gặm cánh tay của mình mà.

Đây coi như là cái gì, đều là vấn đề nhỏ.

- Thật là ngon.

Ăn được một nửa, Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên có cảm giác không nỡ ăn hết tất cả, nàng nghĩ bảo tồn lại, mỗi ngày ăn một miếng.

- Xoạt xoạt...

Đột nhiên, không gian ở bên cạnh vỡ vụn, người mặt to mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, trên mặt nở nụ cười nhạt thản nhiên đi ra.

Lộc Tiểu Nguyên không có kịp phản ứng, nàng ngậm ‘Cánh tay’ của Chu Diệp nhìn về phía người mặt to.

Người mặt to nhìn nàng, lại nhìn Chu Diệp thiếu một nhánh cỏ, cảm giác vui vẻ lúc mới về nhà lập tức biến mất.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không khí ngưng kết.

Lộc Tiểu Nguyên há miệng, nhánh cỏ từ trong miệng rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK