Vừa tiến vào Quốc khố, Chu Diệp đã bị từng rương kim tệ chồng chất như núi cao kia làm cho rung động.
Thực tế quá nhiều.
Từng mai từng mai kim tệ sáng lấp lánh, chúng chồng chất ở nơi đó giống như là không đáng tiền vậy.
Ở mặt phải của mỗi một mai kim tệ đều có in một chữ ‘Tần’, mặt trái thì có in hình hai thanh vũ khí giao nhau như chữ X.
Một cái thoạt nhìn như là trường kiếm cho quân vương sử dụng, một cái khác thì là trường kích cho binh sĩ sử dụng.
Chu Diệp cũng không có minh bạch hình vẽ này có thâm ý gì.
Nhưng mà hắn có chút hâm mộ.
Có tiền thật tốt.
- Thảo Tinh đạo hữu, đi theo ta.
Lữ lão cúi đầu, nói với Chu Diệp đã ngây người ở bên chân hồi lâu.
Chu Diệp lấy lại tinh thần, chậm rãi đi theo sau lưng Lữ lão.
Nhìn từng rương kim tệ ở hai bên lối đi kia, hắn cũng dần dần tỉnh táo lại.
Chu Diệp lẩm bẩm ở trong lòng:
-¬ Chu mỗ là một cây cỏ có mộng tưởng, muốn trở thành một cây cỏ trường sinh bất lão, không thể bởi vì một chút tiền tài phàm tục mà biến thành Hai lúa chưa từng va chạm xã hội được.
Thế nhưng vì cái gì mà trái tim nhỏ của hắn lại đập nhanh như vậy đâu.
Cùng Lữ lão đi qua thông đạo hẹp dài, Chu Diệp lại gặp được một cái cửa lớn.
Lữ lão lấy lệnh bài ra, lắc lắc trên không trung, sau đó mới tiến lên, dùng sức mở cửa lớn ra.
Mặc dù động tác của Lữ lão có vẻ rất buồn cười nhưng Chu Diệp xem hiểu.
Nhìn bề ngoài thì trong Quốc khố không có người trông coi nhưng mà khẳng định là vẫn có người đang âm thầm quan sát.
Quốc khố quả nhiên là Quốc khố.
Chu Diệp ngẩng đầu, nhìn chung quanh, vọng tưởng lấy tu vi Huyền Hải cảnh trung kỳ của bản thân để nhìn thấu hết thảy.
Thật đáng tiếc.
Chờ Lữ lão triệt để mở cửa lớn ra, Chu Diệp cũng không có cảm thấy được bất luận dấu vết gì để lại.
Trong lòng của hắn thầm cảm thán, có thể là do hiện tại hắn vẫn còn quá cùi bắp.
- Đồ vật cất giữ ở trong này cũng không phải là kim tệ, mà là một chút châu báu có giá trị rất cao.
Lữ lão vừa đi, vừa nói cho ở Chu Diệp sau lưng.
Nghe những câu này, Chu Diệp khẽ gật đầu, hiện tại hắn đã tương đối bình tĩnh rồi.
Lữ lão đi ra một bước, trong thông đạo tối đen dần dần có ánh lửa sáng lên.
Chỗ này thật sự là ngưu bức hơn chỗ chứa kim tệ vừa nãy rất nhiều.
Nhìn xem, mặc kệ ngươi đi đến chỗ nào thì cũng có ngọn đèn sáng lên, chờ ngươi rời đi lại dập tắt.
Tình huống này để cho người xem chỉ có thể nói một từ ‘Trâu’.
Rất nhanh, Chu Diệp đã đi hết khu vực này và hắn lại nhìn thấy một cái cửa lớn.
Lúc này, hắn đã rất khó tưởng tượng, Quốc khố này lớn đến mức nào.
Chỉ vẻn vẹn là hai cái khu vực nhưng quãng đường đi được cộng lại đã không sai biệt lắm là khỏang ba bốn dặm rồi.
Nếu như đằng sau còn có khu vực nữa thì ít nhất cũng là chừng năm dặm.
. ..
Như là lúc trước, Lữ lão lại lấy lệnh bài ra, lắc lắc với phía trên bầu trời.
Chu Diệp nhìn trên không, không có cái gì.
Trong lòng của hắn vẫn còn đang suy tư.
Trong này khẳng định có cường giả thủ hộ, nếu không thì Lữ lão sao lại làm chuyện khó hiểu như thế, cầm lệnh bài lắc lắc với phía trên bầu trời làm cái gì.
- Khu vực phía trước cực kỳ quan trọng, người bình thường khẳng định là không vào được.
Lữ lão nói.
Lời nói này của ông thật giống như là người bình thường có thể ra vào hai cái khu vực phía trước được vậy.
Nói xong, Lữ lão dùng sức mở cửa lớn ra.
Lần này, trong thông đạo u ám tràn ngập một luồng áp lực khổng lồ, khiến cho người ta cảm thấy nửa bước khó đi.
Chu Diệp bước ra một bước, cũng cảm giác chân của mình như đang nhũn ra.
Sợi rễ bước ra cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
- Thảo Tinh đạo hữu vẫn nên đi cùng ta thì hơn.
Lữ lão cười cười, sau đó ngồi xổm người xuống, duỗi hai tay ra, nâng Chu Diệp ở trong lòng bàn tay của mình.
Chuyện này làm cho Chu Diệp có chút cảm động.
Chỉ có điều bị nâng ở trong lòng bàn tay của một đại nam nhân có điểm là lạ.
Lữ lão cất bước, mỗi một bước cũng đi được đặc biệt ổn.
Hai bên lối đi là hai giá sách được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề.
Nhưng trên hai giá sách này cũng không có quyển sách nào cả mà là từng bình ngọc trắng tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dựa theo kinh nghiệm của Chu Diệp, phàm là thứ dùng bình ngọc trắng để đựng đều là đồ tốt.
Tỷ như là đan dược trong truyền thuyết, chính là dùng bình ngọc trắng để đựng.
Lữ lão đi hồi lâu nhưng Chu Diệp còn chưa thấy điểm cuối cùng.
Nhưng mà Chu Diệp lại cảm nhận được rất nhiều luồng khí tức khác lạ, mặc dù yếu ớt nhưng lại làm cho cả người hắn cũng có tinh thần.
Phóng tầm mắt nhìn qua, Chu Diệp nhìn thấy rất nhiều Linh dược được xếp trog thùng gỗ, chúng đang tản ra hào quang yếu ớt ở trong bóng tối.
Trong nháy mắt đó, Chu Diệp cảm giác trái tim nhỏ của bản thân đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Tranh thủ thời gian! Tranh thủ thời gian!
Chu Diệp nâng lá cỏ lên, vỗ vỗ vào cánh tay của Lữ lão như đang ra hiệu.
Lữ lão cười nhạt, thấp giọng nói:
-¬ Thảo Tinh đạo hữu đừng nóng vội, Linh dược ở nơi này kỳ thật đều là được thu mua từ bên ngoài.
- Một phần lớn số Linh dược này là dùng để luyện đan.
Nói tới chỗ này, trong lòng của Chu Diệp hơi động.
Lữ lão nói như vậy, chẳng lẽ là muốn dẫn bản thân đi lấy Linh dược tốt hơn hay sao?
Nghĩ như vậy, Chu Diệp hít sâu, cố gắng để cho mình không nhìn tới số Linh dược ở hai bên đường nữa.
Lữ lão nâng Chu Diệp, đi lại ở giữa thông đạo.
Trên vách tường không còn có ngọn đèn, ngược lại là cách mỗi một trượng đều có khảm nạm một hạt châu lớn cỡ nắm đấm của người trưởng thành, tản ra ánh sáng màu trắng dịu nhẹ.
Có những hạt châu này tồn tại nên Chu Diệp có thể quan sát cảnh tượng chung quanh một cách rất rõ ràng.
Hắn là một gốc linh thảo, cho nên cũng phi thường mẫn cảm đối với những khí tức của đồng loại.
Hắn cảm giác có thật nhiều hương thơm đang câu dẫn hắn, bảo hắn nhanh chóng đi đến với chúng.
Mặc dù hắn cũng rất muốn đến, nhưng mà Chu Diệp chỉ có thể nhịn xuống, đồng thời ở trong lòng thầm tự nhủ.
- Các ngươi chỉ là những hạt vừng mà thôi, làm sao có thể xứng với Chu mỗ được. Hiện tại, thứ Chu mỗ cần là dưa hấu.
Đợi thêm một lát thì dưa hấu cũng có chút nhỏ rồi, Chu Diệp muốn là bí đao.
Tốt nhất là loại bí đao mà hấp thu một cái lại có thể khiến cho hắn bạo thể chết luôn kia cơ.
Có đôi khi Chu Diệp đều đang nghĩ, nếu quả thật có cách chết như vậy thì có khả năng ở ngay một khắc trước khi chết này Chu mỗ cũng vẫn sẽ mỉm cười.
- Khu vực kế tiếp chính là nơi cất giữ Linh dược cấp bậc trăm năm cùng cấp bậc ngàn năm.
Lữ lão thấp giọng nói.
Sau đó hắn lại thở dài.
- Đáng tiếc, trong Quốc khố không có một gốc Linh dược trên vạn năm nào cả.
Vừa nói, Lữ lão lấy lệnh bài ra.
Lần này, hắn không có lắc lắc với phía trên bầu trời ngược lại là đặt lệnh bài vào một cái lỗ trên tường.
Sau đó, Chu Diệp nghe được từng tiếng 'Ken két'.
Hắn biết rõ đó là thanh âm khi các cơ quan trong cửa lớn chuyển động.
- Ầm ầm . . .
Cửa lớn chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó, Chu Diệp liền cảm giác được, một luồng khí tức nồng đậm đập vào mặt, muốn cản cũng không cản nổi.
- Hít . . .
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác thần thanh khí sảng.
Ở bên cạnh, sắc mặt của Lữ lão cũng hơi ửng đỏ, hắn cảm giác dù chỉ được ngửi mùi thơm của Linh dược ở trong này cũng đủ để gột rửa thân thể của hắn.
- Thảo Tinh đạo hữu, chính ngươi đi vào chọn lựa thôi, ta ở chỗ này tu luyện một lát.
Lữ lão ngồi xuống, nhẹ nhàng thả Chu Diệp trên mặt đất.
Chu Diệp quay đầu, chắp tay thi lễ với hắn, sau đó di chuyển sợi rễ, bước chân như bay.
- Ha ha, Linh dược ngàn năm ơi, Chu mỗ tới rồi đây!
Hắn đã không kịp chờ đợi nữa rồi, muốn hóa hình ngay.
Làm một cây cỏ thực tế có chút hố, mỗi ngày bị Lộc Tiểu Nguyên treo trên người đặc biệt khó chịu.
Chu Diệp cảm thấy, sau hóa hình làm người thì sinh hoạt của bản thân hẳn là có thể tốt hơn một chút.
Nếu như bị Lộc Tiểu Nguyên biết rõ ý tưởng này, khẳng định phải coi thường nói một câu:
- Tiểu lão đệ, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Ở nơi này, vách tường hai bên hoàn toàn là do ngọc trắng chế tạo thành.
Mặc dù không có hạt châu chiếu sáng hay là đèn đuốc nhưng nơi này vẫn không hề u ám, bởi vì hai bức tường bằng ngọc trắng cũng phát ra ánh sáng nhạt.
Chu Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng phía trên tản mát ra linh khí.
Rõ ràng hai bức tường này cũng là đồ tốt, cũng không biết rõ Tần quốc kiếm được từ đâu.
Nghĩ tới đây, Chu Diệp cảm thấy có thế lực lớn cũng đặc biệt thoải mái.
Nhưng mà ánh mắt của Chu Diệp nhanh chóng tập trung vào hai dãy bàn dài dọc theo bức tường.
Trên đó có rất nhiều hộp ngọc có nắp thủy tinh, ở trong mỗi một cái hộp ngọc là một gốc Linh dược.
Bọn chúng nhìn qua trông cũng rất mới mẻ, tựa như là mới lấy từ trong đất ra.
Từ trên vách tường, thỉnh thoảng có từng sợi sương mù màu trắng bay ra, xuyên qua hộp ngọc, chui vào trong những Linh dược kia, ôn dưỡng bọn chúng.
Nhìn thấy thế, trong lòng của Chu Diệp không khỏi xuất hiện một ý nghĩ.
Chỉ sợ thời điểm bị Tần quốc thu thập, năm của những Linh dược này căn bản cũng không phải là quá cao.
Chính là bởi vì những hộp ngọc này cộng thêm sương mù màu trắng của hai vách tường mới bồi dưỡng những Linh dược này thành dạng này.
Chu Diệp cảm thán.
Nội tình của Tần quốc quả thật là không đơn giản đâu.
Cảm thán xong, Chu Diệp bắt đầu chọn lựa Linh dược.
Chu mỗ là một gốc linh thảo chính trực, nói chọn lựa mười cây thì sẽ chọn lựa mười cây, tuyệt đối sẽ không lấy thêm một chút xíu nào, đây là nguyên tắc của Chu mỗ.
Đương nhiên, chủ yếu là hắn có chút sợ vị cường giả đang âm thầm thủ hộ Quốc khố kia.