• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phốc."

Chu Diệp nhổ rễ mà lên, chuẩn bị bỏ chạy.

Mặc dù biết rõ chạy không thoát, nhưng để biểu thị lòng tôn trọng với mạng nhỏ của mình, hắn vẫn quyết định ít nhất phải thoáng tỏ vẻ một chút.

Hươu trắng nhìn thấy Chu Diệp nhổ rễ từ bên trong linh điền, lập tức hai mắt sáng lên.

Tiểu thảo tinh quả nhiên đã hiểu rõ ý tứ của nó, hiện tại đã không kịp chờ muốn lập tức ra ngoài giải sầu.

Bạch lộc thật cao hứng.

Nó quyết định, về sau cứ tiếp tục dùng loại phương thức này nói chuyện với tiểu thảo tinh.

Chắc hẳn tình hữu nghị của nó và tiểu thảo tinh sẽ càng thêm thâm hậu.

Bạch lộc cúi đầu xuống, há mồm cắn về phía Chu Diệp.

Chu Diệp vội vàng tránh né nhưng không phản ứng kịp, bị hươu trắng ngậm nhấc lên không trung.

"Mẹ nó." Chu Diệp lắc lư hai ngọn cỏ ở giữa không trung, hắn không nhìn được trực tiếp nói tục.

Hắn từ đầu đến cuối đều không rõ, vì sao hươu trắng lại muốn chơi chết hắn.

Rõ ràng tình hữu nghị song phương đã kiên cố như thế, căn bản không có lý do nào chơi chết hắn a.

Chu Diệp nghĩ một hồi, cảm giác khẳng định do hươu trắng không tin mình, nên dự định giết người diệt khẩu.

"Cỏ sinh gian nan thì cũng thôi đi, không nghĩ tới lập tức sẽ kết thúc." Chu Diệp thở dài.

Bất quá hắn sẽ không từ bỏ hi vọng sống sót.

Nâng lên hai ngọn lá cây, không ngừng vỗ tới khóe miệng hươu trắng.

Hắn muốn bức bách hươu trắng đem mình buông ra.

Ánh sáng xanh lóe lên trên ngọn lá, đập vào khóa miệng hươu trắng.

"Ba."

Khóe miệng hươu trắng bị đánh một cái, bất quá nó không có cảm giác gì.

Nhưng nó đã dừng bước lại, trong đầu suy tư.

Tiểu thảo tinh thế mà đánh nó.

Chẳng lẽ do ghét bỏ tốc độ hành động của nó quá chậm hay sao.

Xem ra tiểu thảo tinh đã rất gấp gáp muốn ra ngoài giải sầu.

Bạch lộc âm thầm gật đầu, cảm giác mình thật sự là quá cơ trí, chỉ vậy mà cũng có thể đoán được tỉ mỉ suy nghĩ trong lòng tiểu thảo tinh.

Nếu như Chu Diệp biết được suy nghĩ của hươu trắng, khẳng định sẽ nhổ nước bọt vào mặt nó.

Tại sao con hàng này chẳng có chút tự hiểu lấy mình vậy, trong lòng không rõ ràng trí thông minh của mình cao bao nhiêu a?

Hươu trắng nhảy ra khỏi sân nhỏ, nhảy một cái liền bay lên bầu trời.

Bên dưới gót chân, chính là thất thải tường vân(*).

Trong lúc đó, Chu Diệp không ngừng giơ lên hai mảnh cây cỏ đánh vào khóe miệng bạch lộc, nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì.

"Tuyệt đối không từ bỏ, cho dù không gây thương tổn được, cũng phải gây phiền chết ngươi." Chu Diệp hạ quyết tâm, gia tăng số lượng huyền khí.

Một đạo tiếp nối một đạo ánh sáng màu xanh bổ vào khóe miệng hươu trắng.

Ngoại trừ làm cho lông tóc hươu trắng có chút rung động ra , không có nửa phần hiệu quả.

Nhưng Chu Diệp đã là Huyền Hải cảnh, hắn thả ra thanh quang đủ để chặt đứt sắt thép.

Thanh quang mạnh mẽ như vậy lại không gây thương tổn được hươu trắng nửa phần.

Bởi vậy có thể thấy được, hươu trắng thực sự mạnh đến tình trạng rất khủng bố.

Nếu không phải hươu trắng muốn giết chết Chu Diệp hắn, có lẽ hắn thật sự không có lá gan đi khiêu khích như vậy.

Bạch lộc bay trên bầu trời, cảm thụ tiểu thảo tinh đang không ngừng đánh mình.

Trong lòng nó đang nghĩ, khẳng định tốc độ vẫn là quá chậm, tiểu thảo tinh không cao hứng.

Suy nghĩ vừa tới đaay, hươu trắng đã tăng nhanh tốc độ, nó muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu của tiểu thảo tinh.

Mỗi một lần vượt qua, chính là khoảng cách hai dặm.

Cảnh tượng phía dưới mặt đất cấp tốc lùi xa, nội tâm Chu Diệp càng ngày càng tuyệt vọng.

Hắn đã triệt để từ bỏ.

Cũng không biết hươu trắng chuẩn bị mang hắn tới chỗ nào.

"Hi vọng là một địa phương non xanh nước biếc, chôn xác ở loại địa phương này, ngẫm lại cũng đã đủ hạnh phúc."

Chờ chút, cái này con mẹ nó là loại suy nghĩ gì.

Không chút trân quý mạng nhỏ bản thân mình sao?

Suy nghĩ vừa mới xuất hiện, Chu Diệp lập tức lắc đầu phủ định.

Sau đó, hắn vận chuyển trí thông minh của mình đến cực hạn, hắn muốn suy nghĩ, làm cách nào mới có thể đào thoát từ trong tay hươu trắng.

Tu vi của hươu trắng, đã đến trình độ hắn không thể tưởng tượng.

Trước mặt thực lực tuyệt đối , bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đều không có chút tác dụng.

Chu DIệp nhìn lại hươu trắng, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.

Quay đi quẩn lại vấn đề vẫn như cũ, do tu vi của hắn quá thấp.

Nếu như tu vi hắn đủ cao, sao có thể mặc kệ cho hươu trắng khi dễ.

Hắn không hung hăng đánh đập hươu trắng đã coi như tốt tính.

...

Phía dưới, có dòng sông chảy xiết, giữa không trung có đàn chim ăn thực vật xếp hàng bay qua.

Bên cạnh dòng sông, có không ít động vật đang uống nước.

Trên gò núi nhỏ cách đó không xa, mấy con sư tử lông bờm đang chậm rãi tới gần.

Nơi này phong cảnh không tệ, đáng tiếc, sắp diễn ra một hồi đọ sức giữa thợ săn cùng con mồi.

Hươu trắng mang theo Chu Diệp, từ trên trời giáng xuống.

Hươu trắng là một đại yêu thú, mặc kệ là giống loài gì, động vật cảnh giới thấp hơn khi phải đối mặt nó, đều sẽ cảm thấy một cỗ áp lực không thể địch lại.

Thật giống như đối mặt thiên địch của mình.

Cho dù ttrên người hươu trắng tản ra khí tức như gió xuân ôn hòa, cũng không cải biến được điểm này.

Cho nên, thời điểm hươu trắng giáng lâm, mấy con sư tử lông bờm như gặp đại địch, nhao nhao quay sang gầm nhẹ với hươu trắng.

Những động vật khác bên cạnh dòng sông cũng nhao nhao né trách hươu trắng.

"U."

Hươu trắng rơi xuống đất, bốn cái móng giẫm lên đá cuội ở bờ sông.

Nó đem Chu Diệp để xuống, nhìn về phía hắn kêu một tiếng, phảng phất như đang hỏi: Cảnh sắc nơi này không tệ chút nào phải không?

Chu Diệp nhìn bốn phía chung quanh.

Phương xa bên kia bờ sông là dãy núi kéo dài vô tận, hai bên dòng sông đều là rừng rậm, khoảng cách là khoảng một dặm, bên trong một dặm này, vô cùng êm dịu, mọc đầy cỏ dại.

Gió nhẹ còn đang thổi, làm cỏ dại chập chờn ngả nghiêng.

Chu Diệp thở dài.

Nơi này xác thực rất không tệ.

Hắn gật đầu với hươu trắng.

Sau đó không có động tác gì , chờ đợi bạch lộc phản ứng.

Sau khi thấy Chu Diệp cũng đồng ý, hươu trắng hiển nhiên cao hứng phi thường.

Nó càng ngày càng cảm thấy, mang tiểu thảo tinh ra ngoài giải sầu là một cử chỉ sáng suốt.

Hươu trắng hướng về bờ sông, nhấc lên một cái móng chỉ vào Chu Diệp, sau đó lại chỉ tới chung quanh.

Nó muốn Chu Diệp đi chơi một chút.

Lần này, Chu Diệp lập tức đã hiểu được ý tứ của hươu trắng .

Làm vậy là để Chu Diệp hắn trước khi chết, được hưởng thụ một chút thời gian khoái hoạt cuối cùng.

Chu Diệp nghĩ một hồi, quyết định đi đến phương hướng phía xa.

Người sống, cần phải có hi vọng.

Hắn nhấc bộ rễ lên, chạy như ma đuổi.

Tốc độ rất nhanh.

Làm cho người ta rất khó tưởng tượng nổi, một gốc cỏ dại biết chạy, hơn nữa con mắt của người bình thường đều không thể thấy rõ động tác của nó.

Hiện giờ trong đầu Chu Diệp chỉ có một ý nghĩ.

Đó là trực tiếp bỏ chạy.

Hươu trắng vẫn nằm tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Chu Diệp, nhếch miệng lên, trong lòng rất vui mừng.

Nó cảm thấy, tiểu thảo tinh làm vậy nhất định là để phóng thích phiền muộn trong lòng.

Chỉ cần phóng thích xong xuôi, vậy hết thảy sẽ đều khôi phục.

Vừa nghĩ đến đây, bạch lộc quyết định không bám theo.

Chỉ là vì suy nghĩ an toàn cho Chu Diệp, nên nó phân ra một ý niệm, rơi vào thân thể hắn.

Vô luận Chu Diệp chạy đến địa phương nào, nó đều có thể bằng thời gian sớm nhất tìm về.

...

Giữa rừng núi.

Chu Diệp thi triển 'Vân vụ tung tích', động tác của hắn mơ hồ, thân hình mờ mịt, giống như một làn khói xanh lúc nào cũng có thể tản đi.

Tốc độ như gió, rất nhanh nhẹn.

Mỗi một lần nhảy lên, đều sẽ vượt qua khoảng cách mấy chục trượng.

Chu Diệp chạy, nhưng lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh sau lưng.

Phát hiện hươu trắng không đuổi theo, hắn hưng phấn đến hô to, "Mẹ nó, Chu Diệp ta rốt cục tự do!"

Hươu trắng dạo bước phía trên đám mây, có chút nhàm chán.

Nó vốn không muốn tới đây, để tiểu thảo tinh tận tình chạy nhảy trong rừng núi một chút cũng rất tốt, nhưng cẩn thận suy nghĩ, mình cũng rất nhàm chán, đành phải đến nhìn trộm một phen.

Nhìn cặn kẽ xem tiểu thảo tinh chơi đùa như thế nào.

Mỗi một động tác của Chu Diệp, ở trong mắt nó, đều vô cùng rõ ràng.

Trong lòng nó còn cảm thấy, tốc độ đi đường của tiểu thảo tinh có chút chậm.

Bất quá cũng coi như bình thường, tu vi của Chu Diệpi, dù sao vẫn còn không cao.

Mặt đất.

Chu Diệp đã chạy hồi lâu, có chút mỏi mệt.

Chỉ là biển huyền khí trong đan điện rất nhanh đã khô cạn.

Hắn tùy tiện tìm một địa phương cắm rễ, bắt đầu khôi phục huyền khí.

Khôi phục huyền khí rất nhanh chóng, chỉ vẻn vẹn nửa giờ, đã khôi phục về như lúc ban đầu, Chu Diệp cũng trở thành sinh long hoạt hổ.

Hắn tiếp tục chạy.

Cũng không lâu lắm, hắn đi vào một chỗ sơn cốc cảnh sắc duyên dáng .

Thân là một gốc linh thảo, Chu Diệp đối với hoàn cảnh chung quanh vô cùng mẫn cảm.

Từ khi bước vào hắn đã cảm thấy không đúng lắm.

Có một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.

Ở đây khẳng định đã xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK