- Một loại đồ vật rất thần kỳ.
Chu Diệp thở dài, trả lời, xong cũng không nghĩ giải thích gì thêm.
- Két...
Lộc Tiểu Nguyên vuốt vuốt Bách Thảo Khô, tay nhỏ khẽ động, vặn nắp bình ra.
- Hít...
Chóp mũi xích lại gần miệng bình, Lộc Tiểu Nguyên ngửi ngửi, sau đó nhíu mày.
- Ồ! Đúng là có gì đó là lạ.
Chu Diệp vừa định căn dặn Lộc Tiểu Nguyên đừng động đến chất lỏng trong bình bởi vì hắn biết thứ kia là có độc.
Thế nhưng mà khi hắn vừa mới quay đầu nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên thì lập tức mắt trợn tròn.
- Nấc ~
Bởi vì lúc này Lộc Tiểu Nguyên đã uống sạch Bách Thảo Khô, tinh thần phấn chấn đưa tay lau chất lỏng lưu lại bên khóe miệng.
- Tiểu Thảo Tinh, thứ này còn có hay không?
Trong mắt của Lộc Tiểu Nguyên to lóe ra ánh sáng của sự hưng phấn, nàng hỏi với hỏi ngữ khí chờ mong.
Chu Diệp vuốt vuốt mái tóc.
- Cô không có cảm giác gì sao?
Hắn hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu.
- Ta cần phải có cái biểu hiện gì đặc biệt hay sao?
Chu Diệp:
- ...
- Ý của ta là cô không có cảm giác, thứ này có hại hay sao?
Lộc Tiểu Nguyên mờ mịt, lắc đầu.
- Ta cảm thấy rất tốt mà. Vừa rồi còn đang buồn ngủ nhưng uống xong cái, lập tức tỉnh táo hẳn ra. Hiện tại tinh thần cực kì tốt! Thứ chất lỏng này đúng là rất thần kỳ!
Vừa nói, nàng còn vừa lắc lắc cái bình Bách Thảo Khô ở trong tay.
Chu Diệp nhìn trời, trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Chất lỏng trong bình này chính là thuốc độc đó.
- Thật sao?
Lộc Tiểu Nguyên bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng cẩn thận cảm thụ một lần nhưng giống như là không có vấn đề gì, ngược lại là hương vị kia làm cho nàng lưu luyến quên về.
Nhìn dáng vẻ của Lộc Tiểu Nguyên, Chu Diệp cảm thấy không muốn cùng nàng giao lưu nữa.
Loại hươu thích uống thuốc độc này không thích hợp giao lưu cùng với hắn.
- Khó trách tại sao cậu lại không uống?
Lộc Tiểu Nguyên lập tức hiểu.
- Ừm.
Chu Diệp gật đầu.
Hắn có thể uống thứ kia hay sao?
Sợ là lúc nào cảm thấy sống đủ thì mới đi uống.
- Vậy cậu còn nữa không?
Lộc Tiểu Nguyên nhìn Chu Diệp với ánh mắt chờ mong.
- Không có.
Chu Diệp lắc đầu.
Nếu như có thì hắn đã sớm cho Lộc Tiểu Nguyên rồi.
Hắn giữ lại cũng không có tác dụng gì.
- A, vậy thì ta đi ngủ đây.
Lộc Tiểu Nguyên lưu luyến đưa cái bình cho Chu Diệp, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn cái bình Bách Thảo Khô đã cạn trơ đáy ở trong tay, Chu Diệp cũng ngây người.
Phải gần nửa ngày sau, hắn mới tỉnh lại.
- Bách Thảo Khô, hừ...
Hắn muốn tu luyện, hấp thu linh khí, tăng điểm tích lũy vạn năng rồi tiếp tục rút thưởng.
Chu mỗ cũng không tin, mình không thể rút ra thứ gì tốt cả.
Ngồi xếp bằng, một đôi tay trắng nõn như ngọc để ở trước bụng dưới.
Chu Diệp điều động sức mạnh bên trong Huyền Đan, trên đầu ngón tay có điểm sáng màu xanh da trời hiển hiện, sau đó ngưng kết trở thành pháp ấn.
Thiên địa linh khí trong phạm vi một dặm xung quanh tựa như là mặt biển bình tĩnh bị gió nhẹ thổi qua nên chậm rãi nổi sóng.
Từng sợi thiên địa linh khí bị Chu Diệp hút vào trong pháp ấn.
Thông qua pháp ấn, bọn chúng tiến vào trong thân thể Chu Diệp, sau đó là không có sau đó nữa.
- Điểm tích lũy vạn năng + 0.1.
Mức độ đậm đặc của linh khí ở Nhân Gian không cao.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản dẫn đến việc ở Nhân Gian không có bao nhiêu cao thủ.
Cũng là nguyên nhân căn bản mà Chu Diệp không muốn đợi tại Nhân Gian thêm nữa.
Hắn vẫn ưa thích Mộc giới hơn.
Tại Mộc giới, hắn có thể tùy tiện làm càn, không có vị đại lão nào nhàn rỗi đi chơi chết hắn.
Mạng nhỏ rất an toàn.
- Kiểu tu luyện này tựa hồ là có chút chậm.
Chu Diệp dừng tu luyện, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì quyết định sử dụng trạng thái mạnh nhất của bản thân.
Chân thân hiển lộ.
Ở trong gió nhẹ, hắn đung đưa dáng người gợi cảm của bản thân.
Toàn bộ thiên địa linh khí trong mười dặm xung quanh cũng bị hắn hấp dẫn tới, sau đó trực tiếp luyện hóa.
Động tác thô bạo, thậm chí kinh động vị đại tu hành giả ở chỗ sâu trong hoàng cung kia.
Trong bóng tối.
Đôi mắt hiện đầy tia máu kia mở ra, nhìn về phía phương xa, nơi nóc nhà chỗ Chu Diep đang hấp thu linh khí.
Trong mắt có sự bi thương.
- Anh bạn nhỏ, cậu hơi quá phận rồi.
- Hôm nay, lão phu nhất định phải đánh cậu một trận mới được.
Suy nghĩ kỹ một chút.
- Mà thôi! Dù sao hiện tại, lão phu cũng đang trọng thương.
Lão tổ tìm cho mình một cái cớ.
Đừng nói đến Lộc Tiểu Nguyên, ngay cả Kim Tiểu Nhị cũng có thể đè hắn xuống đất mà đánh.
Cuộc sống quá nguy hiểm, vẫn phải điệu thấp thôi.
...
Một canh giờ trôi qua.
Chu Diệp cũng không duy trì bản thân ở trạng thái mạnh nhất nữa.
Trong lúc này, hắn hút sạch tất cả linh khí trong mười dặm xung quanh rồi, điểm tích lũy vạn năng cũng tăng thêm được một ngàn.
Chu Diệp mở mắt ra.
- Hôm nay, Chu mỗ muốn chứng đạo rút thăm.
- Hệ thống, lão tử muốn rút thưởng.
Chu Diệp phách lối nói.
Tay cầm điểm tích lũy, chính là có thể cuồng như thế.
Hiện tại, Chu Diệp cảm thấy loại rút thưởng mười điểm tích lũy một lần kia thực tế không xứng với hắn.
Muốn rút thì phải chọn loại rút thưởng một trăm điểm tích lũy một lần kia thì mới đúng quy cách.
Không cần nói nhảm nữa.
Liên tiếp rút mười lần.
- Rút thưởng hoàn thành, mời xem xét.
Liên tiếp rút mười lần đã tiêu hao tất cả điểm tích lũy.
Chu Diệp bắt đầu xem xét, lần này đến cùng là mình có thể rút được cái quái gì.
Phần thưởng thứ nhất là dụng cụ nhổ cỏ.
Cái này khiến cho Chu Diệp cảm thấy rất đau lòng.
Phần thưởng thứ hai thì là năm mươi điểm tích lũy.
Phần thưởng thứ ba là ba mươi điểm tích lũy...
Bây giờ, Chu Diệp hoài nghi giữa bản thân cùng hệ thống có phải là có hiểu lầm gì khó để giải thích hay không?
...
Chín lần rút thưởng, chín lần làm cho Chu Diệp đau lòng.
Nhưng nhìn đến phần thưởng cuối cùng, hắn càng đau lòng hơn.
Phần thưởng kia chính là một loại năng lực của huyết mạch.
Lúc đầu nhìn thấy, phần thưởng là năng lực của huyết mạch, Chu Diệp thật cao hứng.
Nhưng mà năng lực của huyết mạch này lại mạnh đến mức để cho người ta hốt hoảng.
Tên: Thư Hùng Cộng Thể.
Phẩm giai: Không.
Công hiệu: Ngươi hiểu.
Ghi chú 1 : Mặc dù ngươi cưỡng ép hóa hình trở thành nam nhân, nhưng mà vẫn không thể cải biến được sự thật rằng ngươi chỉ là cây cỏ dại.
Ghi chú 2 : Sau khi kích hoạt năng lực của huyết mạch này, ngươi không cần bạn gái, ngươi chỉ cần hai tay của ngươi.
- Hệ thống, vì cái gì mà ngươi đối xử với Chu mỗ như vậy?
- Hai ta tương thân tương ái không tốt sao?
- Tại sao muốn làm cho Chu mỗ đau lòng như vậy?
Chu Diệp cảm thấy cực kỳ buồn phiền.
Hắn không nhìn đến năng lực của huyết mạch mới kia nữa.
Hắn tin tưởng, dựa vào cố gắng, bản thân sẽ không cần đến năng lực của huyết mạch này.
Mặc dù chân thân của Chu mỗ là cỏ dại nhưng mà tư tưởng của hắn lại là của nhân loại.
Thư Hùng Cộng Thể hay sao?
Không tồn tại.
Chu mỗ là nam nhân.
Cả đời này, Chu mỗ cũng sẽ không sử dụng Thư Hùng Cộng Thể.
Hắn thề!
Đêm khuya, trên nóc nhà có gió lạnh thổi qua.
Chu Diệp đứng thẳng người, áo bào trắng tung bay, trông rất có khí chất.
Hắn lại tu luyện hai canh giờ, chỉ có điều điểm tích lũy vạn năng cũng không có tăng lên quá nhiều.
Dù sao thiên địa linh khí muốn khôi phục lại cũng cần có thời gian.
Dưới tình huống bình thường, thiên địa linh khí bên trong một cái khu vực bị hấp thu hết thì là sẽ được thiên địa linh khí từ chỗ khác đền bù vào.
Thiên địa linh khí tựa như là một dòng nước, nếu ở chỗ nào có một bộ phận bị biến mất thì dòng nước ở chung quanh liền sẽ tràn qua, bổ sung lại.
- Bảng thuộc tính.
+ Huyết mạch : Linh thảo (Linh cấp thượng phẩm).
+ Năng lực của huyết mạch : Trị liệu.
+ Tu vi : Huyền Đan cảnh sơ kỳ.
+ Cảnh giới của nhục thân : Linh cấp trung kỳ.
+ Tâm pháp : Tiểu Thanh Hư Kinh (cảnh giới viên mãn).
+ Huyền kỹ : Vạn Diệp Phiêu (cảnh giới viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (cảnh giới viên mãn)
+ Điểm tích lũy vạn năng : 247.
+ Số lần rút thưởng : Không (+).
Hơn 200 điểm tích lũy vạn năng, ngoại trừ có thể rút thưởng ra thì không còn tác dụng gì cả, bởi vì các hạng mục còn lại cũng không động đậy.
Chuyện này khiến cho Chu Diệp cảm thấy rất đau lòng.