• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Diệp là một cây cỏ, vô cùng mẫn cảm với mọi thứ xung quanh.

Giờ phút này, hắn ngửi hương vị phân bón tản mát ra, cứ cảm thấy là lạ.

Hình như tình huống có chút kỳ quái.

Ánh mắt Chu Diệp sáng rực nhìn chằm chằm vào phân bón, trí thông minh đang vận chuyển cực hạn.

Nửa ngày sau hắn mới tìm được một chút đầu mối.

Cái này mẹ nó. . .

Trong phòng.

Đột nhiên người mặt to nhíu mày.

Hắn đã ngửi được hương vị phân bón từ ban đầu.

Lúc này, người mặt to vung lên tay áo, mùi phân bón liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Diệp dưới cây già, đáy mắt phản chiếu hình ảnh túi phân bón kia.

"Đây là. . ." Trong lòng người mặt to kinh hãi.

"Phân và nước tiểu yêu thú từ đâu ra?" Người mặt to cũng ngơ ngác.

Toàn bộ Thanh Hư Sơn không có yêu thú nào dám can đảm tới gần, chớ nói chi là đi ị dưới tàng cây.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng.

"Không phải là Lộc Tiểu Nguyên chứ?" Sắc mặt người mặt to hơi đổi.

Hắn chợt lách người xuất hiện bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên, đen mặt hỏi: "Sao ngươi có thể giải quyết dưới gốc cây?"

"A?" Lộc Tiểu Nguyên lập tức sững sờ.

Nói gì thế, sao nghe không hiểu?

"Tự ngươi xem đi." Người mặt to chỉ vào phương hướng cây già.

Vẻ mặt Lộc Tiểu Nguyên mờ mịt nhìn sang.

Nàng cũng ngơ ngác.

"Có phải ngươi làm hay không?" Người mặt to trầm giọng hỏi.

"Không phải ta, ta không có, ngươi đừng nói lung tung!" Lộc Tiểu Nguyên dùng sức khoát tay, lắc đầu phủ nhận.

Người mặt to trầm mặc.

Suy nghĩ thật lâu, cảm thấy quả thực không phải là Lộc Tiểu Nguyên.

Dù sao gia hỏa Lộc Tiểu Nguyên này chỉ có vào không có ra, dù là cái gì, một khi đã vào bụng thì vĩnh viễn sẽ không đi ra.

Vậy thì vấn đề đây.

Đống phân kia, rốt cuộc là từ đâu đến?

Người mặt to hít sâu, nửa ngày sau mới nói với Lộc Tiểu Nguyên: "Chuyện này giao cho ngươi xử lý, dọn dẹp sạch sẽ cho ta!"

"Tại sao lại là ta?" Lộc Tiểu Nguyên bất mãn nói thầm.

"Hửm?" Người mặt to trừng nàng một cái.

"Được rồi, ta làm." Lộc Tiểu Nguyên miết miệng, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài viện.

Dưới cây già.

Thân thể Chu Diệp cứng đờ.

Nếu hiện tại có thân người, vậy biểu lộ của hắn cũng là đóng băng.

Mẹ nó.

"Quả nhiên, ta biết mà, không phải là thứ gì tốt." Chu Diệp rất muốn khóc.

Quá ngây thơ, lại bị hack ba ba cho vào bẫy.

"Tiểu thảo tinh, đống phân này từ đâu ra?" Lộc Tiểu Nguyên xuất hiện bên cạnh Chu Diệp, bóp lỗ mũi, chỉ vào phân bón tò mò hỏi.

Nghe thế, Chu Diệp càng khó chịu hơn.

Nhưng hắn không thể nói đây là kinh hỉ hack ba ba đưa cho hắn.

"Ta không biết." Chu Diệp trả lời.

Trong giọng nói của hắn tràn ngập tuyệt vọng.

"Ai nha, thế mà ngươi còn đứng trong đấy, quá kinh khủng." Lộc Tiểu Nguyên lắc đầu, lui lại hai bước.

"Ngươi nhanh ra đây đi."

Chu Diệp rút ra sợi rễ khỏi phân bón, sau đó chạy đến bên cạnh.

Thời điểm chạy ra, sợi rễ vung vẩy, có mấy hạt phân bón nhỏ bé hình cầu vung ra.

Lộc Tiểu Nguyên lộ vẻ mặt hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau.

"Được lắm tên tiểu thảo tinh nhà ngươi, thế mà dám mượn cơ hội trả thù Lộc gia!" Lộc Tiểu Nguyên trực tiếp tránh đằng sau cửa sân, chỉ vào Chu Diệp lớn tiếng nói.

"Ta mẹ nó. . ." Chu Diệp không biết nói cái gì cho phải.

Hắn đứng tại chỗ nhìn sợi rễ.

Dường như trên đó có tro bụi.

Thấy vậy, Chu Diệp thấp giọng nỉ non: "Ta không sạch sẽ. . ."

"A ~" Lộc Tiểu Nguyên lộ vẻ mặt ghét bỏ.

Nàng vung tay nhỏ, một tấm lụa huyền khí thất thải bay ra, bao lấy tất cả phân bón ném về phía dưới vách núi.

"Tiểu thảo tinh, ta mang ngươi đi tắm một cái." Lộc Tiểu Nguyên nói với Chu Diệp.

Sau đó, nàng nâng lên một ngón tay, thần quang bảy màu hiển hiện, vẽ một vòng tròn trên không trung.

Vòng sáng không ngừng dao động, sau đó có dòng nước phun ra từ đó, trực tiếp phun về phía Chu Diệp.

"Rầm rầm. . ."

Dòng nước xung kích trên người Chu Diệp, suýt nữa cuốn Chu Diệp lao xuống vách núi.

"Xùy."

Hai mảnh lá đâm thật sâu trong thổ nhưỡng, Chu Diệp thừa nhận lực trùng kích cường đại.

Sợi rễ của hắn bị xịt đến sạch sẽ, còn hơi trắng bệch.

"Đủ rồi! Phun nữa sẽ xảy ra chuyện." Chu Diệp hô to.

"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu, sau đó đưa tay xóa đi vòng sáng.

Nàng chạy chậm đến. Mỗi bước đều giẫm lên vị trí cách mặt đất một tấc, khiến bùn đất không có cách nào dính lên giày nàng.

Nàng duỗi tay, đang chuẩn bị cầm Chu Diệp lên, cuối cùng lại do dự một chút.

"Tranh thủ thời gian." Chu Diệp ghé vào trên mặt đất, thúc giục Lộc Tiểu Nguyên.

"Ai." Lộc Tiểu Nguyên thở dài, như là thấy chết không sờn.

Nàng giang hai tay, bàn tay được huyền khí thất thải bao lại.

Sau đó, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ dùng hai ngón tay nắm lá nhọn của Chu Diệp, cầm hắn lên.

"Quá đáng." Nhìn biểu lộ của nàng, Chu Diệp thở dài.

"Ngươi nên giải thích đi, lấy thứ đồ kìa từ đâu ra." Vẻ mặt Lộc Tiểu Nguyên nghiêm túc.

"Ta nói rồi, ta không biết. . ." Chu Diệp thở dài lần nữa.

"Ta tin ngươi cái quỷ." Lộc Tiểu Nguyên không tin.

Nàng biết, thứ này chắc chắn là do tiểu thảo tinh lấy ra.

Nhưng Chu Diệp không muốn nói, Lộc Tiểu Nguyên cũng không bắt buộc.

Chỉ cần không liên quan đến mình, vậy tất cả đều không quan trọng.

"Ta hong khô cho ngươi." Bàn tay của Lộc Tiểu Nguyên nhẹ nhàng lắc một cái.

Đột nhiên, Chu Diệp cảm giác khí tức ấm áp bao trùm lấy mình.

Trong nháy mắt, toàn thân khô mát, cực kì thoải mái.

"Về sau ngươi cần phải chú ý vệ sinh cá nhân." Lộc Tiểu Nguyên nhấn mạnh nói.

Chu Diệp gật gật đầu.

Mặc dù đã trở thành một cây cỏ, nhưng vẫn còn tư tưởng nhân loại, chắn chắn sẽ chú ý những thứ này.

Nếu hắn sớm phát hiện phân bón kia là thứ gì, vậy chắc chắn hắn sẽ không dây vào.

Cho dù dụ hoặc lớn hơn nữa, Chu mỗ hắn cũng tuyệt đối sẽ không đụng một cái!

"Hack, lão tử nhớ kỹ ngươi." Chu Diệp nói thầm trong lòng.

Lộc Tiểu Nguyên nhìn xung quang tràn đầy vệt nước, nàng lại dọn sạch sẽ đám nước này.

"Được rồi, giải quyết xong, ta tiếp tục hối lỗi đây." Lộc Tiểu Nguyên để Chu Diệp dưới đất, sau đó chạy về gian phòng của mình.

"Không có chuyện gì thì làm phiền Chu mỗ, ngươi coi đó là hối lỗi sao?" Chu Diệp chửi bậy trong lòng.

Nhưng ngẫm lại, nếu là thật sự để Lộc Tiểu Nguyên hối lỗi, có lẽ Lộc Tiểu Nguyên cũng không nghĩ ra cái quái gì.

. . .

Hôm sau.

Trải qua một đêm tu luyện, điểm tích lũy vạn năng đã hơn vạn.

Nhưng tiếc nuối là vẫn không thể tăng tu vi.

Buổi sáng.

Lộc Tiểu Nguyên đi đến bãi đất trống trong sân, xem vườn linh dược một chút, có chút khó chịu.

Trong lúc hối lỗi, những thứ kia nàng muốn đụng cũng không thể đụng, nếu không sẽ phải chịu phạt.

Nàng đã quen đến bên cạnh Chu Diệp, muốn rút Chu Diệp trong linh điền ra ngửi một ngụm, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua.

"Ai." Lộc Tiểu Nguyên thở dài, chậm rãi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Chu Diệp chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

"Cuối cùng quãng thời gian cực khổ đã kết thúc."

Lọa cảm giác nhìn thấy ánh rạng đông hi vọng kia, không có bao nhiêu người có thể hiểu.

Chu Diệp quét mắt nhìn bảng một vòng, tiện tay tăng cảnh giới nhục thân.

Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao một vạn điểm.

【 cảnh giới nhục thân 】: Linh cấp đỉnh phong.

Giờ khắc này, lực lượng của Chu Diệp lại tăng vọt lần nữa.

Nhưng rốt cuộc hắn đã mạnh lên bao nhiêu, chính hắn cũng không rõ.

"Cây già. . ." Ma xui quỷ khiến, Chu Diệp lại muốn tìm cây già thử một lần.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, vẫn là phải tính toán.

Cây già người ta sỗng cũng không dễ dàng.

Đầu tiên là bị mình chọc, sau đó lại bị mình đánh.

May mà cây già không thể nói chuyện, nếu không đã chửi rồi.

Chu Diệp đang nghĩ, nếu cây già có thể nói chuyện, vậy chắc chắn phải nói câu 'Ta làm mô phỏng mã'?

"Với giao tình của hai ta, ta sẽ không động thủ với ngươi." Chu Diệp nhìn cây già ngoài viện một chút, gật gật đầu với nó

Cây già: ". . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK