• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão Hắc, ta kể cho huynh nghe một cái câu chuyện xưa nhé. Huynh cảm thấy thế nào?

Chu Diệp đột nhiên nói với lão Hắc.

Lão Hắc hơi sững sờ, cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu nói:

- Cậu nói đi.

Kim Tiểu Nhị cũng nhìn về phía Chu Diệp, hắn cũng muốn biết rõ một Tiểu Thảo Tinh đến tột cùng là có cái câu chuyện xưa gì có thể nói.

Thấy hai người Kim Tiểu Nhị đang chú ý đến mình, Chu Diệp cũng không dài dòng, hắn mở miệng.

- Cực kỳ lâu trước kia, có một ngọn núi gọi là Hoa Quả Sơn...

- Từ từ đã.

Lão Hắc đột nhiên đưa tay ngắt lời Chu Diệp, sau đó hỏi thăm với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:

- Ta nhớ rằng ở trong phương viên mấy chục nghìn dặm quanh đây, không có ngọn núi nào có tên là Hoa Quả Sơn mà.

Chu Diệp:

- ...

- Bốp!

Kim Tiểu Nhị lập tức đập lên đầu lão Hắc một cái, sau đó nói:

- Rõ ràng là Tiểu Thảo Tinh đã nói đây chỉ là một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa ngươi có biết hay không?!

- Nha...

Lão Hắc đưa tay gãi đầu, định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt hung ác của Kim Tiểu Nhị, hắn co lại rụt cổ.

- Tiểu Thảo Tinh, cậu tiếp tục nói đi.

Kim Tiểu Nhị gật đầu với Chu Diệp.

Vậy là, Chu Diệp tiếp tục kể chuyện xưa.

- Trên đỉnh Hoa Quả Sơn có một tảng đá rất lớn, tảng đá này cao sáu trượng, rộng hai trượng bốn thước! Vào một ngày đẹp trời, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, tảng đá kia vỡ thành hai mảnh, từ bên trong có một quả bóng tròn bay ra, đảo quanh lăn một vòng, lăn lộn lăn lộn liền gặp được một đống đất, sau đó quả bóng này nhảy lên một cái, biến thành một con khỉ đá!

- Bắt đầu từ ngày đó, Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương liền sinh ra...

Kim Tiểu Nhị cùng lão Hắc ở một bên nghe Chu Diệp kể đến say sưa ngon lành, một bên cũng đang suy tư dụng ý Chu Diệp kể cho bọn hắn câu chuyện xưa này.

- Sau khi bái sư, Mỹ Hầu Vương rất là tinh nghịch...

- Về sau...

- Cuối cùng, hắn đánh lên thiên đình...

- Nó trở thành đối tượng sùng bái trong lòng mọi người, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!

Nói đến nơi đây, Chu Diệp liền kết thúc.

- Sau đó thì sao? Còn gì nữa không?

Lão Hắc vẫn chưa thỏa mãn.

Đặc biệt là khi nghe đến đoạn Tề Thiên Đại Thánh đánh lên thiên đình, hắn cảm thấy nhiệt huyết trong lòng mình đang sôi trào, rất muốn bồi tiếp Tề Thiên Đại Thánh đánh văng mọi kẻ cản đường.

Kim Tiểu Nhị sờ cằm suy tư một lúc, sau đó hỏi:

- Tiểu Thảo Tinh, câu chuyện xưa này của cậu rất hay.

- Cũng còn được.

Chu Diệp rất khiêm tốn.

- Lão Hắc, theo một ý nghĩa nào đó, chủng tộc của Tề Thiên Đại Thánh cũng không khác huynh biệt lắm, mà nó lại đã từng mặc qua váy da hổ.

Chu Diệp nói với lão Hắc.

- Chu Diệp, ý của huynh là?

Lão Hắc có chút ngây người.

Chuyện phải dùng đến trí thông minh chưa bao giờ là sở trường của hắn.

Hắn thấy suy tư ý tứ ẩn chứa trong lời nói của người khác mệt mỏi hơn cả đánh một trận nhiều.

- Ý của Tiểu Thảo Tinh là về sau ngươi dứt khoát liền gọi là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đi.

Kim Tiểu Nhị trợn mắt trừng hắn một cái, đồng thời trong lòng cũng cảm giác rất bất đắc dĩ.

Thằng tiểu đệ này của mình quả thật là chậm hiểu.

- Vậy không được!

Lão Hắc lập tức khoát tay.

- Tu vi của lão Hắc ta quá thấp, lấy Đại Thánh làm danh hào chẳng phải là đang vũ nhục Đại Thánh hay sao?!

Lão Hắc lắc đầu cự tuyệt.

Chu Diệp nhìn hắn, cảm giác Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đã trở thành đối tượng sùng bái của lão Hắc.

- Vậy ngươi muốn gọi là cái gì?

Kim Tiểu Nhị hỏi.

- Mặc dù không thể lấy Đại Thánh làm danh hào, nhưng mà ta có thể lấy họ Tôn giống như Đại Thánh mà!

Lão Hắc cười hì hì nói.

- Tôn Tiểu Thánh ư?

Kim Tiểu Nhị hỏi dò.

- Vậy cũng không được.

Lão Hắc lắc đầu.

- Tôn Thánh Thánh?

Kim Tiểu Nhị lại thăm dò thêm lần nữa.

- Cái tên này lại càng không được. Ta nói đại ca, năng lực đặt tên của ngài làm sao lại cặn bã như thế?

Lão Hắc bĩu môi, khắp khuôn mặt là ghét bỏ chi sắc.

Kim Tiểu Nhị nhìn hắn, mặt không biểu tình.

- Tiểu Thảo Tinh, vẫn là cậu tìm một cái tên giúp ta đi. Thảo Tinh có thể kể chuyện xưa hay như cậu khẳng định là một Thảo Tinh có văn hóa, năng lực đặt tên khẳng định là sẽ tốt hơn đại ca với ta.

Lão Hắc nhìn Chu Diệp với ánh mắt chờ mong.

Chu Diệp khom người tự hỏi.

Sau nửa ngày, hắn mới chậm rãi mở miệng.

- Nếu như gọi là Tôn Tiểu Nhị thì có sao không?

Kim Tiểu Nhị:

- ...

Nụ cười trên mặt Lão Hắc lập tức cứng lại, hắn có chút rầu rĩ không vui:

- Cái tên này có phải là có chút kỳ lạ hay không? Hơn nữa ta thấy hai chữ Tiểu Nhị này có vẻ không được may mắn cho lắm.

- Bốp!

Một cái tay khỏe mạnh đập lên trên đôi vai của lão Hắc.

Kim Tiểu Nhị mặt không biểu tình, trong mắt có sát khí tràn ngập.

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Ngữ khí băng lãnh , bên trong có ẩn chứa lửa giận ngập trời.

- Không có, vừa rồi là ngài nghe lầm, ta cũng không nói gì.

Lão Hắc nở một nụ cười lấy lòng.

Hừ, nếu như không phải là đánh không lại ngươi, không hảo hảo chế giễu cái tên này của ngươi trong một năm coi như ta thua.

- Lần này không so đo cùng người, nếu có lần sau nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một vòng ở trên trời.

Kim Tiểu Nhị cười, chỉ có điều nụ cười có chút hung tàn.

Lão Hắc gật đầu cười làm lành.

Chỉ có điều ý nghĩ trong lòng thì không ai biết được.

Còn có lần sau hay sao?

Thật xin lỗi, đã không có lần sau rồi.

Về sau, ta sẽ chuyên môn ché giễu ở trong lòng.

- Tiểu Thảo Tinh, cậu tiếp tục đi.

Kim Tiểu Nhị nhìn về phía Chu Diệp.

Hôm nay, hắn muốn biết rõ, Chu Diệp đến cùng là có thể lấy được cái tên nào hay cho lão Hắc hay không?

- Hazz. Kim huynh là đại ca của lão Hắc, nếu không thì hay gọi lão Hắc là Tôn Lão Nhị được rồi.

Chu Diệp cực kì buồn rầu, cố gắng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cái tên gì hay ho.

- Vậy không được, bên trong tên của ta cũng không thể có chữ Nhị.

Lão Hắc trực tiếp cự tuyệt.

- Vậy thì Tôn Lão Tam đi.

Chu Diệp thở dài.

Lão Hắc ngẫm lại, cũng không thể phản bác.

- Huynh đệ, cậu thật sự là người có văn hóa hay sao? Ta thấy cậu kể chuyện xưa dễ nghe như vậy, ta còn cho rằng cậu có văn hóa rất cao, nghĩ không ra năng lực lấy tên của cậu cũng nát như thế.

Lão Hắc tỏ ra rất thất vọng.

Chu Diệp trầm mặc.

Chẳng lẽ Chu mỗ lại phải nói cho ngươi biết, câu chuyện xưa kia cũng là Chu mỗ sao chép hay sao?

Văn hóa là cái gì?

Đó cũng không phải là thứ mà Chu mỗ hắn có khả năng có được.

- Vậy thì gọi là Tôn Lão Tam đi.

Lão Hắc thở dài, đã nhận mệnh.

- Tốt!

Kim Tiểu Nhị lập tức vỗ bả vai của Tôn Lão Tam.

Tôn Lão Tam chú ý tới, ánh mắt khi nhìn mình của Kim Tiểu Nhị thể hiện một loại ý vị hai chúng ta quả nhiên là hảo huynh đệ.

Đại ca gọi Kim Tiểu Nhị, lão đệ gọi Tôn Lão Tam.

Tựa hồ cũng không có vấn đề gì cả.

- Đúng rồi! Tiểu Thảo Tinh, cậu tên là gì?

Tôn Lão Tam nhìn về phía Chu Diệp.

- Chu Diệp.

Chu Diệp lạnh nhạt nói ra tên của mình.

- Chính cậu đặt hay sao?

Tôn Lão Tam hiếu kỳ hỏi thăm.

Chu Diệp ngẫm lại, cuối cùng gật đầu.

Hắn cũng không thể nói cho Tôn Lão Tam, danh tự này là cha mẹ của mình lấy đi.

- Ài không phải. Vì cái gì cậu đặt cho mình tên khá như thế mà cho chúng ta thì …

Tôn Lão Tam căm giận bất bình, không phục lắm.

Hắn luôn cảm thấy cách Chu Diệp đặt tên cho mình quá tùy tiện.

Nếu không làm sao lại nói lên danh tự không có chút hàm lượng văn hóa nào như Tôn Lão Tam này?

- Vậy thì cũng không có cách, đây là cảm giác từ chỗ sâu trong nội tâm của mình nên gọi tên này.

Chu Diệp bất đắc dĩ, dùng hai nhánh lá cỏ làm ra động tác buông tay.

- Được rồi! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Kim Tiểu Nhị mở miệng nói.

Trong lòng của hắn có cảm giác tìm tới đồng loại rồi.

- Hazz!

Tôn Lão Tam đã không biết rõ đây là lần thứ mấy mình thở dài rồi.

- Không có việc gì thì ta sẽ đi luyện hóa linh dược đây.

Chu Diệp nói với Kim Tiểu Nhị.

- Cậu yên tâm luyện hóa là được.

Kim Tiểu Nhị gật đầu.

Lập tức, Chu Diệp nhảy đến trên mặt đất, cuốn Linh dược Địa cấp hạ phẩm cấp bậc ngàn năm kia lên và bắt đầu luyện hóa.

- Lão Tam, ngươi hỗ trợ hộ pháp cho Tiểu Thảo Tinh, ta đi tìm chút thức ăn.

Kim Tiểu Nhị nhẹ giọng nói với Tôn Lão Tam.

- Được, đại ca cứ yên tâm giao cho ta là được.

Tôn Lão Tam gật đầu.

Kim Tiểu Nhị lại nhìn qua Chu Diệp, sau đó biến mất tại nguyên chỗ.

Hiện tại Chu Diệp vẫn không có cách nào để biến thành hình người cho nên không ăn bất cứ thứ gì.

Kim Tiểu Nhị dự định đi kiếm một vài thứ có thể luyện hóa tới, nếu không sau khi luyện hóa xong linh dược thì Chu Diệp cũng chỉ có thể nhìn hắn cùng Tôn Lão Tam ăn mà thôi.

Đến lúc đó tình huống sẽ rất không ổn.

Cho nên nhất định phải sớm chuẩn bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK