Hắn suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có bất cứ manh mối nào.
Năng lực của huyết mạch này là bị động, chỉ cần nó tồn tại, như vậy thì sẽ một mực có hiệu lực.
Chuyện này làm cho Chu Diệp có chút buồn rầu.
- Nếu là có thể đóng lại liền tốt rồi.
Chu Diệp thở dài trong lòng.
Đột nhiên, tình huống liền có khác biệt.
Tong hơi thở không còn có linh khí sinh ra.
Chu Diệp hơi sửng sốt.
- Chỉ như thế mà đã đóng lại rồi sao? Ta cũng đã làm cái gì đâu.
- Năng lực của huyết mạch này có thể thu phóng tự nhiên, rất không tệ đó.
Ở một bên, Kim Tiểu Nhị không nhịn được mà tán thưởng.
- Cậu thử suy nghĩ một chút xem, về sau lúc tu luyện, mở ra năng lực của huyết mạch này, vừa hấp thu thiên địa linh khí, vừa hô hấp, đồng thời với việc hô hấp, còn có thêm thiên địa linh khí ngoài định mức bị hút vào, thật hạnh phúc biết bao.
Tôn Lão Tam nhìn Chu Diệp với ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
- Cũng còn tạm được.
Chu Diệp cười nhẹ.
- Không nói chuyện này, ta đã chuẩn bị không ít đồ ăn đây.
Kim Tiểu Nhị vừa cười vừa nói.
Hắn vung tay lên, trên bàn gỗ lập tức xuất hiện rất nhiều hoa quả.
- Nha, đại ca, huynh tìm ở đâu mà có nhiều linh quả như vậy?
Lông mày của Tôn Lão Tam hơi nhíu lại, hắn tiện tay cầm lấy một quả trái cây trông giống quả đào mật rồi lập tức gặm.
- Chuyện này cậu cũng đừng quản.
Kim Tiểu Nhị cười cười, sau đó nhìn về phía Chu Diệp, nói với hắn:
- Tiểu Thảo Tinh, cậu thử một lần xem, bên trong những linh quả này có không ít linh khí đó.
- Được, đa tạ Kim huynh.
Chu Diệp cũng không khách khí, lập tức nhảy đến trên bàn gỗ, sau đó nâng nhánh cỏ lên, cuốn một quả trái cây lớn bằng nắm đấm của đứa bé lên và bắt đầu luyện hóa.
Kim Tiểu Nhị nói là sự thật.
Linh khí ẩn chứa bên trong quả trái cây kia có thể so với một gốc Linh dược Linh cấp hạ phẩm cấp bậc trăm năm.
Đối với Tôn Lão Tam thì ăn hết cả bàn trái cây này khả năng cũng không có cảm giác gì, nhưng mà đối với Chu Diệp thì khác, nói như thế nào thì mỗi quả cũng tương đương với một trăm điểm tích lũy vạn năng.
Thấy Chu Diệp luyện hóa xong quả trái cây kia, Kim Tiểu Nhị mới cười hỏi:
- Thế nào? Không tệ chứ hả?
- Rất ngon, Lão Kim, huynh kiếm được ở chỗ nào vậy?
Chu Diệp hiếu kỳ hỏi thăm.
- Những loại linh quả này kỳ thật cũng khá phổ thông, chỉ cần để ý bảo hộ thật tốt thì mỗi một năm đều có thể thu hoạch không ít.
Kim Tiểu Nhị trả lời.
- Cũng tỷ như phương viên ngàn dặm quanh đây đều là địa bàn của ta. Ở chỗ có cây linh quả, ta chuyên môn phái mấy tên Tiểu Yêu thủ hộ, lúc nào nhớ tới thì đi hái, không thì đám Tiểu Yêu sẽ được hưởng.
Mặc dù lời nói cực kỳ bình thản, nhưng mà ẩn giấu sự khoe khoang.
- Lão Kim, xem ra huynh là Yêu Vương danh hiệu xứng đôi với thực tế trong phương viên ngàn dặm quanh đây rồi.
Chu Diệp cảm thán.
- Ha ha, ta cũng không tính là Yêu Vương gì.
Kim Tiểu Nhị khoát khoát tay, rất là khiêm tốn.
Hắn nói với Chu Diệp:
- Tính ra thì Tôn Lão Tam mới xem như là Yêu Vương, cả ngày không muốn ngồi yên, trong đầu lúc nào cũng là nghĩ đến việc đánh nhau cùng người khác, mặc dù đánh không lại người khác, nhưng mà ở trong lãnh địa hắn cũng rất uy phong.
Nghe được lời của Kim Tiểu Nhị, Tôn Lão Tam đang gặm linh quả lập tức đứng dậy, không phục nói.
- Đại ca, đệ làm thế đâu phải là đánh nha. Đệ đây là đang nghiệm chứng thực lực của bản thân, đồng thời muốn biết rõ nhược điểm của mình để có thể tiến hành sửa chữa.
- Được rồi! Được rồi! Cứ coi là như vậy đi.
Kim Tiểu Nhị cười nhạt gật đầu.
...
Buổi chiều.
Mặt trời có chút độc ác, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nóng bức.
Chỉ có điều chút nắng nóng này còn chưa đủ để khiến cho Kim Tiểu Nhị, Tôn Lão Tam, Chu Diệp phải quan tâm.
Lúc này, Chu Diệp cũng phát hiện ra bản thân có một năng lực đặc thù.
Mặc kệ mặt trời chói chang đến cỡ nào thì từ đầu đến cuối chân thân của Chu mỗ vẫn tản ra khí tức mát lạnh.
Chuyện này khiến cho Chu Diệp có chút khó chịu.
Lúc đầu hắn còn cho rằng là mình có thể thoải mái hưởng thụ ánh nắng chói chang, ai có thể biết rõ còn có dạng năng lực đặc thù này.
Về sau rốt cuộc không thể hưởng được cảm giác nóng thành chó kia rồi.
Thật đúng là có điểm tiếc nuối.
- Thời tiết này xem ra đã sắp mùa hè rồi.
Tôn Lão Tam ngồi ở bên trên một tảng đá lớn, duỗi tay, tắm nắng.
- Chuyện đó có quan hệ gì với cậu chứ? Nhiều lắm chính là ấm áp thêm một chút mà thôi.
Kim Tiểu Nhị liếc hắn một cái.
- Huynh khoan hãy nói, chuyện này vẫn là có quan hệ rất lớn.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Tôn Lão Tam trở nên nghiêm túc.
Sau đó hắn nghiêm mặt nói:
- Đến mùa hè, khi đi giao lưu thực lực cùng sinh linh khác thì sẽ rất nóng. Đến lúc đó toàn thân đều là mồ hôi, đặc biệt khó chịu.
- Huynh là chưa từng có thể nghiệm qua cảm giác máu cũng mồ hôi hòa chung vào một chỗ nên không hiểu đâu.
Nghe được lời nói của Tôn Lão Tam, Kim Tiểu Nhị lắc đầu.
Kim mỗ xác thực không có thể nghiệm qua cái loại cảm giác này.
Dù sao khi đánh nhau, Kim mỗ rất ít khi bị thương.
- Đại ca, đệ nói với huynh một chuyện.
Tôn Lão Tam đột nhiên đi đến bên người Kim Tiểu Nhị.
- Chuyện gì?
Kim Tiểu Nhị nhìn hắn.
- Gần đây, con sư tử thối Cát Tệ kia càng ngày càng phách lối. Nó biết bay mà đệ lại không có, cho nên trên cơ bản mỗi lần đánh đều là đệ thua trận. Cho nên đệ muốn thương lượng với huynh xem, lúc nào huynh đi giáo dục nó giúp đệ?
Tôn Lão Tam cười có chút ngượng ngùng.
Mặc dù bản thân đánh không lại đối phương, nhưng mình có thể gọi đại ca ra mặt giúp mà!
- Phía sau con sư tử kia cũng là có người.
Kim Tiểu Nhị lắc đầu.
- Sau lưng nó cũng có người hay sao?
Tôn Lão Tam hơi kinh ngạc.
Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó nói:
- Nếu không thì cậu cho rằng nó dám phách lối như vậy ư? Nếu như không phải là sau lưng nó có người thì ta đã sớm đè nó xuống và nện cho nó một trận rồi.
Nghe được lời nói của Kim Tiểu Nhị, Tôn Lão Tam đột nhiên có chút cảm động.
Nguyên lai là bởi vì đối phương phía sau có người, đại ca có chỗ cố kỵ, mới không dễ dàng ra tay giúp hắn.
- Lão Hắc, biểu tình của cậu là có ý gì?
Nhìn thấy biểu tình ‘Ta hiểu được’ trên mặt của Tôn Lão Tam, sắc mặt của Kim Tiểu Nhị lập tức biến thành màu đen.
- Đại ca, trước kia đệ thường xuyên bị Cát Tệ thối kia ức hiếp, mà huynh lại không ra mặt cho đệ khiến đệ cho rằng đại ca không quá quan tâm đệ. Nói thật, những lúc đó, trong lòng đệ luôn có chút oán trách ngươi, nhưng mà đến hôm nay, đệ mới minh bạch, nguyên lai là đại ca ngươi không dám động thủ.
Tôn Lão Tam chậm rãi nói.
Khóe miệng của Kim Tiểu Nhị khẽ co giật.
Nghe được lời này của Tôn Lão Tam, Kim Tiểu Nhị cảm giác có gì đó sai sai, hắn luôn cảm thấy Tôn Lão Tam đang nói Kim mỗ sợ kẻ đứng sau lưng con sư tử kia.
Ở một bên, nghe xong, Chu Diệp có dũng khí khẳng định, Tôn Lão Tam chính là đang nói Kim Tiểu Nhị sợ.
- Lần sau, khi cậu đánh nhau cùng con sư tử kia thì hãy kêu ta theo, ta lập tức sẽ lật tung lãnh địa của nó lêncho cậu xem.
Kim Tiểu Nhị tức giận nói.
- Đại ca bá khí!
Tôn Lão Tam lập tức giơ ngón tay cái lên.
- Chỉ có điều, đại ca thật không sợ người sau lưng con sư tử kia sao?
Tôn Lão Tam nghi hoặc hỏi thăm.
Trước kia, đại ca luôn cố kỵ đối phương, tại sao hiện tại lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy?
- Ta sợ hắn hay sao?
Kim Tiểu Nhị cười lạnh.
- Một con giun nho nhỏ mà thôi. Nếu là đặt ở thời kỳ Thượng Cổ thì hắn chính là đồ ăn của tộc ta!
Kim Tiểu Nhị lộ vẻ coi thường.
Chu Diệp suy tư.
Chân thân của Kim Tiểu Nhị là Kim Vũ Phi Ưng, đặt ở Thời kỳ Thượng Cổ thì đó chính là tồn tại cấp bậc dị thú đỉnh cao.
Có thể trở thành đồ ăn của Kim Vũ Phi Ưng, cấp bậc cũng không nên quá thấp.
Lại liên tưởng đến Kim Tiểu Nhị nói tới con giun nho nhỏ, Chu Diệp có thể đoán ra đại khái.
- Đại ca, cần gì phải chờ đến lần sau, bây giờ chúng ta liền đi thôi.
Tôn Lão Tam giữ chặt cánh tay của Kim Tiểu Nhị, vội vàng nói, giống như là không thể chờ đợi được nữa.
- Hiện tại không được.
Kim Tiểu Nhị lắc đầu.
- Vì sao?
Tôn Lão Tam sững sờ, có chút không minh bạch.
- Ta đã sắp sửa đột phá rồi. Chờ sau khi ta đột phá, chúng ta lại đi làm thịt nó.
Kim Tiểu Nhị lạnh nhạt nói.
- Chẳng lẽ lại tu vi của đối phương cùng một cái cấp bậc với đại ca hay sao?
Tôn Lão Tam cẩn thận nghiêm túc hỏi thăm.
- Ừm.
Kim Tiểu Nhị gật đầu.
Nếu không phải tu vi cảnh giới của đối phương tương đương với bản thân thì Kim mỗ đã sớm tới cửa ‘Bái phỏng’ rồi, sao có thể chịu đến hôm nay.
- Vậy được, đệ sẽ chờ thêm hai ngày.
Nụ cười trên mặt của Tôn Lão Tam dần dần trở nên điên cuồng.
Mẹ kiếp, Cát Tệ, ngươi chờ đấy cho lão tử, lần sau gặp lại ngươi, không xé hai cánh của ngươi thì coi như Tôn Lão Tam ta thua.
- Luyện hóa xong viên yêu đan này, lại đi qua linh tuyền của Xích Hồng ngâm một thời gian chắc là có thể đột phá rồi.
Nói xong, trong tay Kim Tiểu Nhị xuất hiện viên yêu đan cấp sáu mà Lộc Tiểu Nguyên cho hắn lúc trước.
Tôn Lão Tam tham lam nhìn chằm chằm vào viên yêu đan kia, nước bọt chảy thành dòng.