• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Lời tác giả: Viết viết phát hiện có BUG, cái kỹ năng thắp hương nhằm vào vật sống, bây giờ sửa lại một chút, sau khi phẩm giai lên Tiên cấp, kỹ năng thắp hương cũng tăng cấp, có thể nhằm vào mọi thứ, vòng tay của tiểu Mộc Mộc xem như một chuyện ngoài ý muốn.)

Chu Diệp đứng trên mặt trời.

Bề ngoài mặt trời rất cứng, cũng giống như mặt đất.

Nhưng mà mặt đất nơi này có Thái Dương Chân Hoả thiêu đốt, nhiệt độ cực cao có thể hoà tan tất cả mọi thứ, Chu Diệp phải dùng huyền khí hộ thể ngăn cách Thái Dương Chân Hoả ra khoảng ba trượng.

“Cho dù tu vi của ta tương đối cao, nhưng nơi này cũng khiến ta gặp nhiều hạn chế.” Chu Diệp nói thầm một câu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Nói này quá khô khan, nếu như không phải có huyền khí hộ thể bảo vệ mình, Chu Diệp cảm thấy dịch cỏ trong cơ thể mình sẽ nhanh chóng bốc hơi hết mất.

Hắn quan sát bề mặt của mặt trời, bề mặt của mặt trời có Thái Dương Chân Hoả ngăn cách, Chu Diệp không nhìn được rõ lắm, nhưng bây giờ Chu Diệp có thể thấy rõ, mặt trời nhìn giống như ngôi sao, nhưng thật ra là thi thể của Tam Túc Kim Ô.

Khi còn sống, trên người Tam Túc Kim Ô hừng hực lửa lớn, sau khi chết rồi, ngọn lửa này vẫn tiếp tục thiêu đốt hơn trăm vạn năm, nhưng vẫn không thể nào huỷ diệt được thi thể của Tam Túc Kim Ô.

Chu Diệp không nghĩ quá nhiều.

Tìm một hồi lâu, thấy có một nơi tương đối bằng phẳng thì ngồi xếp bằng xuống, cảm thấy mông khá là nóng.

Đây cũng là chuyện rất bình thường, dù sao thì bề mặt thi thể Tam Túc Kim Ô đã bị thiêu đốt rất nhiều năm rồi.

“Chắc không bị bệnh trĩ đâu nhỉ?”
Chu Diệp suy nghĩ rồi lại lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.

“Oanh!”

Huyền Đan trong cơ thể xoay tròn, huyền khí cường đại tràn ra, lấy Chu Diệp làm trung tâm, đẩy Thái Dương Chân Hoả ra ngoài khoảng trăm trượng, để lại một vùng đất rộng lớn, sau đó, Chu Diệp lấy từ trong không gian tuỳ thân ra một ít vật liệu.

Bây giờ hắn có rất nhièu vật liệu cửu giai, thậm chí vật liệu Tiên cấp cũng có không ít.

Điều này đều là nhờ vào Vô Cực Thiên Ma, nếu như Vô Cực Thiên Ma không ra tay hào phóng, vật liệu trong Tiên cấp trong tay Chu Diệp cũng không nhiều như vậy.

“Làm thôi.”

Chu Diệp lấy ra năm khối vật liệu Tiên cấp ra bắt đầu rèn luyện.

Với cảnh giới bây giờ của hắn, muốn rèn luyện năm khối vật liệu Tiên cấp này vẫn có chút khó khăn, chủ yếu là khá tốn thời gian.

Nhưng Chu Diệp không có gì nhiều, chỉ có thời gian là rất nhiều.

Thần niệm cường đại khống chế mỗi một khối vật liệu Tiên cấp, đồng thời khống chế huyền khí rèn luyện những vật liệu này.

Vì có thể để mình nhẹ nhàng một chút, thần niệm Chu Diệp cuốn lấy Thái Dương Chân Hoả, sau khi quen thuộc với lực lượng của ngọn lửa này rồi, Chu Diệp bắt đầu sử dụng Thái Dương Chân Hỏa để rèn luyện những vật liệu Tiên cấp này.

Thái Dương Chân Hỏa có thể đốt cháy mọi thứ, ngay cả thần niệm và huyền khí của Chu Diệp cũng không buông tha.

Nhưng mà Thái Dương Chân Hỏa vô chủ cùng không tổn thương Chu Diệp được nhiều, cho nên Chu Diệp trực tiếp bỏ qua một ít tổn thương kia.

Tiếp tục rèn luyện vật liệu.

“Tên tiểu tử Chu Diệp kia, hoàn toàn không hề thí nghiệm ở hoang mạc, có thể là hắn sợ nổ tung mất Mộc giới, cho nên hắn lao thẳng vào trong tinh không, đi gây tai vạ cho mặt trời rồi.”

Vô Cực Thiên Ma vừa đánh cờ với Thanh Đế, vừa chăm chú quan sát tình hình của Chu Diệp, sau khi biết rõ Chu Diệp đến mặt trời, Vô Cực Thiên Ma lập tức cảm thấy vui vẻ.

“Đối với hắn mà nói, tinh không cũng là một nơi tương đối an toàn, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến Mộc giới chúng ta.” Thanh Đế cười nhạt gật đầu.

Nếu như Chu Diệp thực sự tiến hành thí nghiệm ở hoang mạc Mộc giới, vậy thì trong lòng Thanh Đế cũng sẽ có chút bất an, luôn cảm thấy nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì Mộc giới sẽ bị nổ tan tác.
Vụ nổ lúc trước vẫn còn khiến Thanh Đế hoảng sợ trong lòng, nếu như kết hợp với một kỹ năng thần thông khác, Thanh Đế cảm thấy Mộc giới này thật sự không đủ để Chu Diệp nổ.

“Bây giờ ta lại cảm thấy có chút lo lắng cho mặt trời, làm sao đây?”

Vô Cực Thiên Ma cười khổ một tiếng.

Tên gia hoả Chu Diệp kia, vậy mà lại trực tiếp lên mặt trời làm thí nghiệm.

Đến lúc đó làm nổ mặt trời luôn thì phải làm sao?
“Mặt trời lớn như vậy, chắc sẽ không nổ đâu nhỉ?” Lộc Tiểu Nguyên nhìn lên mặt trời một chút, lắc đầu.

Thanh Đế ngẩng đầu nhìn, sau dó nói: “Chuyện này cũng không chắc chắn, lỡ như mặt trời nổ thật thì sao?”

“Hi vọng sẽ không lan đến chỗ chúng ta.” Vô Cực Thiên Ma chắp tay trước ngực, tựa như đang cầu nguyện.

“Nói đi cũng phải nói lại, khi Vô Cực tiền bối ngươi ở trạng thái đỉnh phong, có thể đánh một trận với Tam Túc Kim Ô kia không?” Thanh Đế có chút tò mò hỏi.

Vô Cực Thiên Ma sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Lúc ta ở trạng thái đỉnh phong, Tam Túc Kim Ô đã sớm ợ rắm rồi, nhưng mà trong mắt của ta chắc hẳn ta không chơi lại Tam Túc Kim Ô đâu, dù sao thì gia hoả kia cũng rất cường đại, cường đại đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, còn một điểm nữa, Thái Dương Chân Hỏa kia trời sinh là thứ khắc chế của ma tu chúng ta, ở một mức độ nào đó còn có tác dụng áp chế, cho nên trừ khi tu vi của ta cao hơn nó một cấp, nếu không ta cũng không có cách nào bắt được nó.”

Thanh Đế hiểu rõ.

Vô Cực Thiên Ma là ma tu, mà Tam Túc Kim Ô lại có được lực lượng thiêu đốt mạnh nhất trên thế giới, loại lực lượng kia đối với ma tu mà nói là một sự áp chế.

“Tam Túc Kim Ô đã chết nhiều năm như vậy, chúng ta có thể lợi dụng thi thể của nó một chút không?” Thanh Đế lâm vào trầm tư.

Vô Cực Thiên Ma hơi kinh ngạc.

Thanh Đế ngươi quả nhiên không phải người tốt lành gì, vậy mà lại dám đánh chủ ý lên thi thể Tam Túc Kim Ô người ta.

“Thi thể của Tam Túc Kim Ô cũng không có tác dụng gì cả, ngoài trừ bên ngoài có Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt ra thì cũng chỉ có xương cốt của Tam Túc Kim Ô là có chút hữu dụng, nhưng mà ta không ủng hộ việc đánh chủ ý lên thi thể của Tam Túc Kim Ô, thế giới này không thể thiếu đi thi thể của Tam Túc Kim Ô được, nếu không có mặt trời, rất nhiều thực vật không thể nào sống tiếp được nữa, sinh linh bình thường và người tu hành có tu vi không cao sẽ dần dần tử vong, không lâu sau đó, trên thế giới này chỉ còn lại đại tu hành giả mà thôi.” Vô Cực Thiên Ma lắc đầu.

“Quả thật là như vậy.”

Thanh Đế là Tinh Linh, đương nhiên biết rõ mặt trời quan trọng như thế nào đối với sinh vật.

Một khi không có thi thể của Tam Túc Kim Ô ở trong tinh không, không đến một tháng, cả thế giới sẽ từ từ sụp đổ, mà muốn thế giới khôi phục lại, chỉ sợ phải trải qua vô số thời gian mới có thể tiến hoá, tiến hoá thành một thế giới không cần mặt trời.

“Không nói những chuyện này nữa, ta cảm thấy ngươi vẫn cần phải nghiên cứu làm sao để hạ nước cờ giả đi, đồ đệ ngươi hạ nước cờ giả mà đến ta cũng nhìn không ra, mà ngươi hạ cờ kiểu gì mà ai cũng có thể biết rõ là ngươi đang nhường rồi, ngươi không thể diễn giống một chút được sao?” Vô Cực Thiên Ma bất đắc dĩ chửi bậy.

“Không còn cách nào khác, kỳ nghệ quá cao, ta cũng muốn hạ nước cờ giả nhưng mà hai tay của ta không cho phép.” Thanh Đế lắc đầu, vẻ mặt khó làm được.

Khoé miệng Vô Cực Thiên Ma giật giật, đối với hành vi này cực lực khiển trách.

“Đánh xong ván này, ta để Lộc Tiểu Nguyên đến chơi với ngươi, kỳ nghệ của nàng hơi mạnh hơn ngươi một chút.” Thanh Đế nói.

Lộc Tiểu Nguyên: “…”

Vô Cực Thiên Ma ngẩng đầu nhìn Lộc Tiểu Nguyên, sau đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Hắn ta đánh cờ không thắng được Thanh Đế thì thôi đi, chẳng lẽ còn không đánh thắng được Lộc Tiểu Nguyên sao?

Hắn ta nhất định có thể.

Kết quả rất rõ ràng.

Vô Cực Thiên Ma hắn thua trong tay Lộc Tiểu Nguyên.

Tâm tính mẹ nó sụp đổ luôn rồi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK