Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Giáp
---------------------
Chu Diệp nảy ra vài ý.
Nói thật, hắn cũng không nghĩ sống tám trăm nghìn tuổi.
Đi thể nghiệm nhân sinh thoải mái, đến khi chán sống, lại đi chết.
Nghĩ như vậy, mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng hình như lại vô cùng hoàn mỹ.
"Cố gắng tu luyện, trường sinh bất lão." Chu Diệp hít vào một hơi CO2 thật sâu.
Hươu trắng ngậm Chu Diệp, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất lạc.
Nếu như động tác của nó nhanh một chút, là có thể đuổi theo người mặt to.
Nên biết rằng, người mặt to giấu không ít bảo bối, mặc dù nó chưa bao giờ thấy, nhưng trong lòng nó rõ ràng, mỗi món đều là bảo vật hàng đầu.
Nếu như cùng đi chọn lựa quà mừng, đúng lúc gặp một món nó thích, vậy cũng có thể thi triển nũng nịu đại pháp, có thế sẽ có được bảo bối dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, động tác chậm một bước.
Hươu trắng hơi ảo não.
Nếu như người mặt to biết được ý nghĩ của hươu trắng, nhất định sẽ cười ra tiếng.
Tên nhóc, bảo bối của ta là ngươi nũng nịu có thể lấy được hay sao?
Nằm mơ chưa tỉnh ngủ hả?
...
"Ầm!"
Hươu trắng dùng một móng dẫm rễ của Chu Diệp vào trong đất, sau đó đứng ngây người ở bên cạnh.
Trong lòng Chu Diệp không dao động chút nào, thậm chí còn rút rễ ra, chọn một nơi tốt hơn lại đâm xuống đất.
Chuyện tu luyện này.
Tư thế rất quan trọng.
Nhìn Chu Diệp tiến vào trạng thái tu luyện, hươu trắng lắc đầu, không quấy rấy, đã lặng lẽ rời đi.
Sau nửa tiếng.
Người mặt to đột nhiên xuất hiện bên vách núi.
Ông ta xuất hiện, đúng lúc giẫm lên người Chu Diệp.
Chu Diệp đang tu luyện cảm nhận được áp lực nặng như núi, hắn bị bừng tỉnh.
Xung quanh là một vùng tăm tối.
Không cần nghĩ, nhất định là bị người ta giẫm vào trong đất.
Loại tình huống này, Chu Diệp đã rất quen thuộc, căn bản không cần bối rối.
"Hả? Không phải ngươi vẫn luôn tu luyện dưới cây già hay sao?" Người mặt to nhấc chân, hơi kinh ngạc.
Chu Diệp liếc mắt, không muốn nói chuyện.
"Chuyện này cũng do ta không đúng, đã quen xuất hiện ở vị trí này." Người mặt to cười một tiếng.
Làm người nhất định phải có tố chất.
Nên nói xin lỗi, phải nói xin lỗi.
Chu Diệp không so đo với ông trùm này, hắn kéo rễ của hắn lên, chắp tay với người mặt to, sau đó chạy đến cắm rễ dưới cây già.
Bên cạnh người mặt to, một đoàn sương mù màu trắng xuất hiện.
Sương mù ngưng tụ thành hình dáng hươu trắng.
Từ hư ảo biến thành chân thực, chỉ có điều trong chớp mắt.
"U u!"
Một tiếng hươu kêu, hươu trắng dùng sừng ủi người mặt to.
"Không có." Sắc mặt người mặt to không thay đổi.
Hươu trắng có ý gì, ông ta rất rõ ràng, chính là muốn ăn bảo bối của ông ta.
Đó là không có khả năng.
Hươu trắng xẹp miệng, không tiếp tục để ý đến người mặt to, quay đầu chạy về phía Chu Diệp.
Người mặt to nâng trán không biết làm sao.
"Được rồi, cho ngươi cũng được."
Ông ta đưa tay phải ra, trên lòng bàn tay lơ lửng một đóa sen trắng to bằng nắm tay trẻ con.
Sen trắng nở rộ, chuyển động trong lòng bàn tay người mặt to, từng vòng sáng màu xanh nhạt xuất hiện xuống quanh sen trắng, khiến sen trắng tăng thêm một tia khí tức thần thánh.
Hươu trắng hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, giống như đang tức giận.
Nhưng con mắt của nó lóe lên ánh sáng, đang lén quát sát sen trắng ở trong tay người mặt to.
"Ngươi không muốn thì thôi vậy." Ngươi mặt to nhíu mày lại, nói với giọng hơi buồn cười.
"U u!"
Hươu trắng nghe thấy thế, lập tức cuống lên, chạy đến cộc cộc cộc.
Nó há miệng cắn về phía sen trắng.
"Hazz!" Người mặt to thu tay lại, khiến hươu trắng vồ hụt.
Hươu trắng cứ nhìn chằm chằm ông ta như vậy, ánh mắt rất bất thiện.
"Có một điều kiện." Người mặt to mỉm cười.
Hươu trắng liếc ông ta, giống như đang nói, có gì mau nói.
Người mặt to chỉ Chu Diệp đang xem trò vui dưới cây già, sau đó nói với hươu trắng: "Chăm sóc tốt cho cỏ tinh này, đừng gây chuyện rắc rối."
Đây không phải là nói nhảm say sao.
Hươu trắng còn tưởng rằng chuyện gì, cuối cùng lại là chuyện nhỏ này.
Điều này khiến nó rất thất vọng.
Người mặt to lại không tín nhiệm nó như vậy.
Hươu trắng vẫn gật đầu, biểu thị nó biết rồi.
"Ừm!" Người mặt to mở tay ra, sen trắng hiện lên.
"Xoạt xoạt!"
Hươu trắng không chút khách khí, lập tức nhai nó.
Hoa sen màu trắng vào trong bụng, hươu trắng ợ một cái, trong con mắt linh động hiện lên vẻ thỏa mãn.
"Vậy ta đi trước." Người mặt to vuốt đầu hươu trắng, sau đó nói với Chu Diệp: " Cố gắng tu luyện, bản tọa chờ mong đến ngày ngươi hóa hình. Đến lúc đó, bản tọa sẽ dạy người một tâm pháp cao thâm hơn."
Vừa nói xong, người mặt to biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi người mặt to đi, hươu trắng giống như đứa trẻ hư không có cha mẹ ở bên người, vui sướng chạy vào căn nhà nhỏ.
Nó đi làm cái gì, trong lòng Chu Diệp rất rõ ràng.
Nhất định là đi phá hoại linh dược của người mặt to.
Chẳng bao lâu, Chu Diệp nhìn thấy hươu trắng đi từ trong sân ra với vẻ mặt thỏa mãn.
Đi đến bên vách núi, lập tức nằm xuống, cực kỳ hài lòng.
Chu Diệp nghĩ một chút, nhổ rễ lên, chạy đến bên người hươu trắng.
"Bẹp!"
Duỗi lá cỏ, nhảy dựng lên đập vào hươu trắng một chút.
Hươu trắng ngây người, ngoái đầu nhìn Chu Diệp, hình như đang hỏi, người muốn làm gì?
Chu Diệp đưa tay, chỉ vào hươu trắng, sau đó chỉ về phía căn nhà nhỏ, rồi lại chỉ vào hắn.
"Ý như thế, chắc đã hiểu được." Đáy lòng Chu Diệp cười ha ha.
"U?"
Trong mắt hươu trắng tràn ngập vẻ mê mang.
Trí tuệ của nó rất cao, hơi nghĩ một chút, có thể hiểu ý của Chu Diệp.
Nhưng bây giờ, nó không muốn chia của, chỉ muốn làm một ông vua hài.
Cái gì cũng không biết, hoàn toàn không hiểu Chu Diệp đang biểu đạt cái gì.
Chu Diệp ngây người.
Không phải hắn đã biểu đạt rất rõ rồi sao?
Nghĩ như vậy, Chu Diệp chuẩn bị lôi kéo hươu trắng đi vào căn nhà nhỏ, ở ngay trước mặt nó, biểu đạt ý nghĩ của hắn.
Vừa có động tác, hươu trắng lập tức đứng dậy.
Một móng.
"Bịch!"
Rất bạo lực, không hiểu được ôn nhu chút nào.
Chu Diệp nhớ đến, nhưng bất đắc dĩ phát hiện hai chân hắn căn bản không động đậy được.
Giống như có xiềng xích đã buộc hắn vào trong đất.
Con hươu trắng này, vì không muốn chia của với hắn, thế mà sử dụng phép thuật giam hắn lại.
Thật quá đáng.
Nhìn thấy kiệt tác của bản thân, hươu trắng rất vui vẻ.
Đầu giương lên, bước chậm đến sân nhỏ.
Đi đến cửa sân, nó đột nhiên quay đầu, trừng mắt Chu Diệp.
Hình như đang nói, thấy không, ta muốn đi vào nhà.
Chu Diệp chỉ có thể trơ mắt nhìn hươu trắng đi vào trong nhà.
...
Hôm sau.
Trời trong gió nhẹ, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người, nếu nằm bên vách núi, nhất định rất hài lòng.
Đúng là một thời tiết tốt để tu luyện.
Chỉ có điều, tinh thần Chu Diệp không tốt lắm.
Bị hươu trắng hành hạ một lần lại một lần, nhưng hoàn toàn không có cách nào.
Tính từ khi người mặt to đi đến bây giờ, tổng cộng đã có mười lần.
Mỗi một lần, hươu trắng đi ngậm hoa cỏ thơm ngát từ trong nhà đi ra bỏ ở trước mặt Chu Diệp, mà mỗi một lần đều vòng quanh Chu Diệp vài vòng, sau đó ăn chúng với vẻ đắc chí.
Quá đáng hơn là, sau khi nuốt còn ợ một cái.
Ròng rã mười lần.
Hươu trắng ở trong mắt Chu Diệp, quả thật chính là ma quỷ.
"Cộc cộc cộc..."
Nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng Chu Diệp thở dài.
Hắn biết, hươu trắng lại đến kích thích hắn.
Ngẩng đầu, chuẩn bị trực diện với cuộc đời đen tối.
Lần này, hình như hơi không giống, trong miệng hươu trắng không có bất kỳ hoa cỏ gì.
"Muốn đổi phương thức tra tấn Chu mỗ hay sao?" Chu Diệp nhắm mặt lại, giống như thấy được chân tướng.
Hươu trắng căn bản không để ý đến Chu Diệp.
Nó đi đến bên vách núi, nhìn về phương xa.
Nó cảm thấy rất chán.
Chu Diệp bị nó chọc cho tinh thần không bình thường, không thể đùa tiếp nữa, nếu không sẽ có hậu quả không thể vãn hồi.
Hươu trắng cúi đầu, vừa đi vừa suy nghĩ cách chơi mới.
Suy nghĩ hồi lâu, hươu trắng đã quyết định.
Nó chạy đến bên người Chu Diệp, hé miệng cắn Chu Diệp, ngậm Chu Diệp lên.
Động tác của nó, khiến Chu Diệp ngây người, căn bản không biết nó chuyện bị làm gì với hắn.
Hươu trắng lung lay đầu, sau đó nhảy lên một cái.
Trên không trung, mỗi khi nó bước một bước, dưới chân sẽ xuất hiện mây trắng bảy màu.
Dáng vẻ oai hơn trước kia.
Chu Diệp bị nó ngậm trong miệng bay vào không trung, nhìn xuống dưới, trong lòng hoang mang rối loạn.