• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết rất tốt, trời xanh không mây, vạn dặm không mây.

Trong loại thời tiết làm cho cả thể xác và tinh thần vui vẻ này, phải làm một vài chuyện khiến cho cả tinh thần và thể xác vui vẻ mới xứng với thời tiết mỹ hảo thế này.

Từ khi Chu Diệp tăng cảnh giới nhục thân lên tới Linh cấp đỉnh phong thì không tu luyện nữa.

Hắn nghĩ hết các loại biện pháp để thử nghiệm lực lượng của mình, nhưng thật đáng tiếc, không thử được.

"Quá nhàm chán, vẫn nên tu luyện đi."

Chu Diệp lắc đầu, sau đó cắm rễ trong linh điền.

Có Tinh Quang Hóa Quyết, hắn có thể hấp thu quang mang thiên thể tản mát ra, đồng thời cũng có thể hấp thu linh khí trong linh điền.

Tốc độ rất nhanh, làm cho Chu Diệp nghĩ là hai ngày sau mình đã có thể tăng tu vi cảnh giới.

Nhưng, Chu Diệp vẫn quyết định tăng huyết mạch bản thân trước.

Hiện tại hắn là Huyền Đan cảnh sơ kỳ, dù tăng tu vi cũng chỉ là Huyền Đan cảnh trung kỳ, cách Siêu Phàm Cảnh còn cực kì xa.

Mà huyết mạch thì khác.

Huyết mạch là Linh cấp đỉnh phong, cách cảnh giới tiếp theo chỉ còn một chút.

Chu Diệp muốn bước ra một bước này.

Làm cho mình trở nên có tiềm lực hơn một chút.

Mặc dù như thế về sau sẽ cần nhiều cần điểm tích lũy để đột phá hơn, nhưng Chu mỗ hắn vẫn muốn năng lực huyết mạch.

Ai bảo năng lực huyết mạch có chút điêu điêu đâu.

. . .

Người mặt to đang nghiên cứu cổ tịch.

Nhìn Chu Diệp cố gắng tu luyện, rất là hài lòng.

"Quả nhiên là thảo tinh có Đại Đế chi tư, thời khắc nào cũng cố gắng." Hắn rất thích Chu Diệp chăm chỉ tu luyện.

"Nếu gia hỏa Lộc Tiểu Nguyên kia cũng cố gắng như vậy, chỉ sợ Mộc giới ta đã có thêm một đại yêu Đế Cảnh, đáng tiếc." Người mặt to nhìn Lộc Tiểu Nguyên ghé vào bên cửa sổ nằm ngáy o o, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đồng thời cũng thấy rất may mắn.

May mà Lộc Tiểu Nguyên không đạt tới Đế Cảnh, bằng không, hắn cũng không trấn áp được Lộc Tiểu Nguyên.

Đến lúc đó, chỉ sợ toàn bộ Mộc giới đều phải sống trong bóng tối.

Quá kinh khủng.

Lộc Tiểu Nguyên đang ngủ.

Đây là phương thức tu luyện nàng quen dùng.

Lúc nàng ngủ, linh khí thiên địa sẽ liên tục bị hút vào miệng mũi không ngừng.

Nhưng dạng tu luyện này có tốc độ tương đối chậm, so với khi chính nàng nghiêm túc tu luyện thì kém xa tít tắp.

Dù vậy, Lộc Tiểu Nguyên vẫn cảm thấy rất tốt.

Dù sao nàng cũng rất cố gắng ngủ!

Người mặt to lắc đầu, không nghĩ những thứ này nữa.

Hắn tiếp tục cầm cổ tịch nghiên cứu.

Đến ngày thứ hai.

Chu Diệp nhìn điểm tích lũy trên bảng.

【 điểm tích lũy vạn năng 】: 21475.

Hai vạn điểm tích lũy, đã có thể tăng lên Tinh Quang Hóa Quyết và Lấy Thân Hóa Kiếm.

Chu Diệp lựa chọn Tinh Quang Hóa Quyết tương đối ổn thỏa.

Dù sao đây là nguồn phát ra điểm tích lũy, điểm tích lũy tăng càng nhanh, tốc độ hắn tăng lên lại càng nhanh.

"Tăng lên."

Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao một vạn năm ngàn điểm.

【 tâm pháp 】: Tinh Quang Hóa Quyết (tiểu thành).

"Gấp mười luôn?" Chu Diệp hơi kinh ngạc.

Tinh Quang Hóa Quyết tăng lên tới nhập môn chỉ dùng một ngàn năm trăm điểm tích lũy, nhưng từ nhập môn đến tiểu thành thế mà lại tiêu hao một vạn năm ngàn điểm tích lũy.

Đó là chênh lệch khổng lồ gấp mười lần.

"Không biết tu luyện thế nào."

Chu Diệp bắt đầu thử nghiệm.

"Điểm tích lũy vạn năng +4."

"Điểm tích lũy vạn năng +4."

Mỗi mười giây liền thu được bốn điểm tích lũy.

Chu Diệp dừng lại, bắt đầu vận dụng trí thông minh của bản thân, tính toán chênh lệch trong đó.

Tinh Quang Hóa Quyết cảnh giới nhập môn, tu luyện cả một ngày sẽ thu hoạch được hai vạn năm điểm tích lũy vạn năng .

Mà cảnh giới tiểu thành, có thể thu được ba vạn năm điểm tích lũy.

Kiếm lời lớn rồi!

Chu Diệp rất hưng phấn, cây cỏ đung đưa trong không khí.

Trong nháy mắt tốc độ tu luyện của hắn bỗng nhiên tăng lên, người mặt to liền nhận ra.

"Tiểu thảo tinh này có thiên phú khủng bố như vậy sao? Lúc này mới bao lâu, Tinh Quang Hóa Quyết đã đến tiểu thành?" Người mặt to kinh hãi trong lòng.

Hắn cảm thấy, tiểu thảo tinh quá kinh khủng.

Mẹ nó, tu luyện như là không có bình cảnh thì thôi, lĩnh ngộ tâm pháp, lĩnh hội kỹ pháp hình như cũng rất dễ dàng.

Thế còn khiến người khác sống thế nào?

Nếu như Chu Diệp biết ý nghĩ của người mặt to, vậy chắc chắn sẽ khiêm tốn nói một câu: Ta hao hết thiên tân vạn khổ mới có thành tựu này đấy.

Đồ không biết xấu hổ.

Chu Diệp tiếp tục tu luyện.

Hắn cảm thấy qua hai ngày nữa, huyết mạch bản thân có thể tăng lên.

Trong hai ngày này, hắn tuyệt đối sẽ không tăng thứ gì khác.

. . .

Ban đêm.

Trên bầu trời sao lốm đốm đầy trời, từng tia sáng từ trên bầu trời rọi xuống, rơi vào chân thân Chu Diệp.

Ánh sao không ngừng chiếu sáng, điểm tích lũy trên bảng cũng đang không ngừng tăng lên.

Lộc Tiểu Nguyên tỉnh ngủ.

Có chút mơ hồ.

Nàng chạy đến trong sân, ngồi xuống bên người Chu Diệp, vừa vặn chặn lại ánh sao.

"Hửm?"

Chu Diệp cảm thấy điểm tích lũy không tăng, lập tức tỉnh lại.

"Lộc sư tỷ, ngài muốn làm gì?" Chu Diệp bất đắc dĩ hỏi.

"Ngửi ngươi một cái." Lộc Tiểu Nguyên đáp.

"Ngươi quên chuyện ngày đó rồi à?" Chu Diệp cười lạnh.

"Không sao, ngày đó ngươi chỉ cắm sợi rễ vào mà thôi, thân cây không nhiễm phải, mà ta đã tắm cho ngươi sạch sẽ đến thế." Lộc Tiểu Nguyên không thèm quan tâm.

Hiện tại nàng đã nghĩ thông suốt.

Không ngửi tiểu thảo tinh một ngụm, một ngày của nàng sẽ không vui vẻ.

Cho nên vẫn ngửi một ngụm đi.

"Hít. . ."

Lộc Tiểu Nguyên hít sâu một hơi, rất thỏa mãn.

"Ta cảm thấy ngươi giống như độc dược ấy, mà hiện tại ta đã ngấm độc tận xương tủy." Lộc Tiểu Nguyên cảm thán một câu.

"Ngươi nhanh xéo đi." Chu Diệp không muốn để ý đến nàng.

Hiện tại hắn chỉ muốn cố gắng tu luyện, sau đó hoàn thành chí khí của mình.

"Thái độ bây giờ của ngươi càng ngày càng không đứng đắn, ta là sư tỷ của ngươi đấy." Lộc Tiểu Nguyên mím môi, cường điệu nói.

"Chu mỗ chưa bao giờ thấy ở đâu có loại sư tỷ như ngươi." Chu Diệp thầm nói.

"Ngươi nói cái gì?" Lộc Tiểu Nguyên cầm Chu Diệp từ trong đất lên, mang đến trước mặt trầm giọng hỏi.

Chu Diệp lắc lắc trên không trung, cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Lúc này đổi giọng.

"Ý ta là, sư tỷ ở chỗ khác chắc chắn rất kém cỏi, sao đáng yêu như Lộc sư tỷ của ta, biết chăm cỏ như thế?"

"Ừm, đúng thế đấy." Mặt mày Lộc Tiểu Nguyên hớn hở để Chu Diệp xuống đất, còn dùng tay đào ra một cái hố, vùi hắn vào.

Toàn bộ hành trình, Chu Diệp cũng rất hoảng.

Nếu như vừa rồi vẫn giữ nguyên lời nói kia, không chừng hiện tại là yên nghỉ trong đất rồi.

Cái thế giới này quá nguy hiểm.

Lộc Tiểu Nguyên vỗ vỗ thổ nhưỡng bên cạnh sợi rễ của Chu Diệp, cảm thấy ổn rồi mới lau bùn đất trên tay.

"Tiểu thảo tinh, ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện." Lộc Tiểu Nguyên dặn dò.

"Ta biết." Chu Diệp gật đầu.

Không vì cái gì khác, chỉ vì chí khí chính mình đã lập xuống, Chu mỗ hắn phải nỗ lực tu luyện.

"Trở nên thơm hơn, ăn ngon hơn." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

Chu Diệp trầm mặc, thậm chí rất muốn nói một câu với Lộc Tiểu Nguyên: Ta làm mô phỏng mã.

Đồng thời.

Chu Diệp cảm thấy làm một gốc linh thảo thật vất vả.

Giữ mạng rất khó, còn phải nghĩ hết tất cả biện pháp để phòng ngừa mình bị ăn tươi.

"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không ăn ngươi." Lộc Tiểu Nguyên sờ sờ lá nhọn của Chu Diệp.

Lá nhọn bị nàng chạm đến có chút run run.

Chu Diệp căn bản không tin tưởng chuyện ma quỷ của Lộc Tiểu Nguyên.

Nói không chừng một ngày nào đó, gia hỏa Lộc Tiểu Nguyên này sẽ tìm được cớ để ăn một mảnh lá cây của hắn.

"Ôi." Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên thu tay lại, hà hơi về phía đầu ngón tay .

Trong lòng Chu Diệp chấn động.

"Ngươi sao thế?" Hắn cẩn thận nghiêm túc hỏi thăm.

Lộc Tiểu Nguyên nâng ngón trỏ, trên đó có một giọt máu, vẻ mặt nàng ủy khuất, thấp giọng nói: "Tiểu thảo tinh, gai của ngươi làm ta bị thương rồi."

Chu Diệp nhìn lá nhọn của mình.

Gai ngược trên đó rõ ràng đều ở trạng thái cụp lại, làm sao có thể chọc tới Lộc Tiểu Nguyên.

Quả nhiên là mẹ nó sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Cẩu tặc Lộc Tiểu Nguyên, thật mẹ nó lắm trò!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK