• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đại ca chết, làm những người áo đen còn lại như rắn mất đầu, trong lúc nhất thời có chút bối rối.

Bọn hắn chân tay luống cuống đứng tại chỗ.

Bọn hắn nhìn Tần Nghị, rất muốn động thủ chém chết, nhưng lại e ngại Kim Tiểu Nhị thực lực kinh khủng.

Lúc này, rất khó lựa chọn.

Một bên là phẩm đức nghề nghiệp, một bên là mạng nhỏ của mình.

Đột nhiên.

"Đương "

Một người áo đen vứt bỏ trường đao trong tay, không còn vẻ lãnh khốc chút nào, run lẩy bẩy 'Bịch' một tiếng quỳ trên mặt đất, rất ủy khuất nói : "Các vị tiền bối, ta nói đây là hiểu lầm, các ngươi tin không?"

Sau khi người áo đen này vừa mới nói xong , những người áo đen khác đều nhao nhao vứt bỏ vũ khí quỳ trên mặt đất.

Không có ngoại lệ nào, cũng quên mất lúc nãy bọn hắn làm càn như thế nào.

Tần Nghị cùng Lữ lão mỗi người nhặt một thanh trường đao, đặt trên cổ một kẻ gần mình nhất.

Cảm thụ được thân đao lạnh như băng, hai người áo đen cảm thấy mồ hôi ứa ra như tắm, tóc gáy dựng hết lên .

Nhưng bọn hắn không dám vận chuyển huyền khí.

Một khi có dị động, bọn hắn tin tưởng, trường đao nhất định sẽ xuyên qua cổ mình.

Cho nên, hiện tại chỉ cần thành thành thật thật quỳ tại chỗ là tốt rồi.

"Kim huynh, đám người này xử lý làm sao bây giờ?" Tần Nghị nhìn chằm chặp đám người áo đen, nắm chặt trường đao, rất muốn trực tiếp một đao đưa tiễn hắn xuống âm phủ.

"Không cần nóng nảy." Kim Tiểu Nhị cười tủm tỉm khoát tay áo.

Hắn xoay người, nhìn vào một người áo đen trước mặt, cười nói : "Các ngươi cũng thật là cẩn thận, ta đã phải chờ các ngươi trọn vẹn một buổi tối."

"Các ngươi cũng rất lợi hại, ban đêm gió lạnh như thế mà cũng có thể nhịn được."

Lời này làm cho những người áo đen mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lúc này bọn hắn đã biết được, nguyên lai nhất cử nhất động của cả nhóm đều bị người khác nắm trong tay.

Đến cùng là Kim Tiểu Nhị tu vi quá cao, hay là trong đội ngũ xuất hiện nội ứng?

Với trí thông minh có hạn của mấy người áo đen, căn bản không minh bạch đến cùng là vì cái gì.

"Còn không giải quyết xong a?"

Thanh âm Lộc Tiểu Nguyên từ cửa ra vào sát vách truyền đến.

Nàng vuốt vuốt mắt, vẻ mặt hình khá bất mãn.

Một người áo đen ở gần Lộc Tiểu Nguyên cúi đầu xuống nhìn trường đao bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, tâm tư nhanh chóng vận chuyển.

Hắn rất muốn nhấc lên trường đao rồi tóm lấy Lộc Tiểu Nguyên, dùng Lộc Tiểu Nguyên uy hiếp đám người Kim Tiểu Nhị .

Bởi vì hắn thấy, Lộc Tiểu Nguyên chỉ là một tiểu nha đầu, thực lực khẳng định rất yếu.

Bất quá, người áo đen chỉ là hơi động tiểu tâm tư này mà thôi.

Kim Tiểu Nhị ngay ở bên cạnh hắn.

Đối với người hung ác vung tay lên liền thiêu chết đại ca của mình, hắn hoàn toàn không dám làm càn.

"Ta quá nhàm chán, muốn chơi với bọn hắn một chút." Kim Tiểu Nhị vừa cười vừa nói.

"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu, sau đó lại hỏi: "Biết là ai phái tới chưa? Nếu như biết rõ rồi, thì chúng ta cứ giết chết hắn, sau đó tới đoạt gia sản ."

Con mẹ nó.

Chu Diệp hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn cảm giác cái chủ ý này của Lộc Tiểu Nguyên thực sự quá tuyệt.

"Tạm thời còn không biết, chúng ta còn chưa có hỏi ." Kim Tiểu Nhị lắc đầu.

"Trong các ngươi ai là lão đại?"

Nghe vậy, mấy người áo đen nhao nhao chỉ vào mặt đất .

Đó là tro cốt của đại ca bọn họ.

"Ừm?" Kim Tiểu Nhị khẽ nhíu mày.

Ngẫm nghĩ lại, lông mày lại thả lỏng ra.

Bên trong đội ngũ này, kẻ vừa mới bị hắn thiêu chết có tu vi cao cường nhất, hẳn là lão đại không sai.

Những hắc y nhân này không nói láo.

"Lão nhị đâu?" Kim Tiểu Nhị tiếp tục hỏi.

"Tiền bối, ta là lão nhị." Một người áo đen yếu ớt giơ tay lên.

Nhìn bộ dáng hắn run rẩy, thật sự là đáng thương, vừa nhỏ yếu vừa bất lực.

"Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi, ai phái các ngươi đến ám sát chúng ta?" Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó hỏi.

"Cái này. . . Tiền bối, thật sự là hiểu lầm, nhóm chúng ta tìm nhầm người." Lão nhị kiên trì nói, trên mặt nở nụ cười rất miễn cưỡng.

"Ngươi nói láo." Kim Tiểu Nhị nhàn nhạt cười.

Kim Tiểu Nhị đưa tay phải ra, từ trong lòng bàn tay , kim sắc hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, sau đó bao vây lấy toàn bộ bàn tay hắn.

Kim sắc hỏa diễm sau khi xuất hiện, nhiệt độ xung quanh cũng lên cao, không khí cũng bị nhiệt độ cao ảnh hưởng đến mức hơi vặn vẹo.

"Nếu như ngươi không nói thật, vậy khi một bàn tay này hạ xuống, có khả năng đến tro cốt ngươi cũng không thể lưu lại." Kim Tiểu Nhị nhẹ nhàng đem Chu Diệp ở tay trái đặt xuống mặt đất, sau đó vỗ vỗ bả vai của lão nhị trong đám người áo đen, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói.

"Ực ực."

Lão nhị đám người áo đen nuốt nước miếng một cái.

"Tiền bối, ta nói thật thì còn một con đường sống không?" Lão nhị mang theo vẻ mặt chờ mong hỏi.

"Ta lấy đạo tâm ra thề, nếu như ngươi nói thật ra tất cả những gì ngươi biết, ta liền không giết ngươi, nếu như ta giết ngươi, vậy ta cũng không phải là người."

Kim Tiểu Nhị nói lời này, sắc mặt rất nghiêm túc, con mẹ nó cứ như thể thật ra hắn chính là người vậy .

Không biết xấu hổ.

Chu Diệp chửi bậy trong lòng.

Đồng thời, hắn cũng cảm giác sau này mình có chiêu thức mới để gạt người.

Ánh mắt của lão nhị đám người áo đen có chút sáng lên.

Sau đó, hắn cũng thông minh hơn một chút, "Tiền bối, mặc dù ngài lấy đạo tâm phát thệ không giết ta, nhưng còn huynh đệ của ta thì sao? Còn có các vị tiền bối còn lại không động thủ sao?"

Những người áo đen nghe được lời nói của nhị ca , lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nhị ca vào lúc mấu chốt vẫn thật đáng tin.

"Ta lấy đạo tâm ra thề. . ." Tần Nghị cùng Lữ lão liếc nhau, nhao nhao dùng đạo tâm thề thốt.

Chờ hai người bọn hắn nói xong lời thề, ánh mắt tất cả người áo đen đều nhìn về Lộc Tiểu Nguyên.

Về phần Chu Diệp, thì trực tiếp bị bọn hắn xem nhẹ.

Bọn hắn không nhìn thấy Chu Diệp thể hiện ra sức chiến đấu, cho nên tự nhiên không quan tâm.

Một gốc linh thảo, mặc dù có tu vi Huyền Hải cảnh trung kỳ , thì con mẹ nó vẫn chỉ là một gốc cỏ.

Nếu như bị Chu Diệp biết rõ ý tưởng này, vậy tình huống kế tiếp có khả năng sẽ phát triển theo chiều hướng rất xấu.

Chu Diệp ta nói thật, người áo đen tu vi từ Huyền Hải cảnh trung kỳ trở xuống ,đối với ta mà nói , đều là tiểu đệ nhỏ yếu.

"Có cần thiết như vậy không a?" Lộc Tiểu Nguyên thấy mấy người áo đen đều nhìn về phía mình, lập tức trợn mắt trừng một cái.

"Lộc gia, phát ra lời thề mà thôi, không quan trọng." Kim Tiểu Nhị vừa cười vừa nói.

Hai tay Lộc Tiểu Nguyên khoanh lại trước ngực, ngữ khí lạnh nhạt nói : "Cần gì phải lao lực như vậy, trực tiếp sưu hồn không phải được rồi sao? Muốn biết cái gì liền biết cái đó."

"Sưu hồn? !"

Nghe vậy, những người áo đen vô cùng sợ hãi, thần sắc Tần Nghị cùng Lữ lão cũng biến đổi.

Tại nhân gian, sưu hồn chính là cấm thuật.

Chỉ có những tông môn đỉnh cao cùng nhân sĩ ma đạo mới có thể sử dụng sưu hồn chi thuật này.

Nghe nói, một khi bị sưu hồn, kẻ đó nhẹ thì biến thành ngớ ngẩn, nặng thì hồn phi phách tán, không còn cơ hội đầu thai chuyển thế .

Là một môn cấm thuật cực kì đáng sợ, chỉ cần là chuyện ngươi từng làm , mặc kệ ngươi quên hay chưa quên, đều có thể tìm ra .

Lão nhị nhóm áo đen sắc mặt rất khó coi.

Một khi bị sưu hồn.

Vậy những gì mình trải qua trong cả đời này đều sẽ bị người khác biết được.

Kể cả chuyện sáu tuổi nhìn lén quả phụ thôn bên cạnh tắm rửa, hay là tám tuổi đi trộm cái yếm của người khác. . .

Con mẹ nó toàn bộ sẽ bại lộ.

"Mấu chốt là, ta không có học Sưu Hồn Thuật a." Kim Tiểu Nhị vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn cũng muốn trực tiếp sưu hồn, như thế rất tiện lợi, nhưng thật đáng tiếc, hắn cũng không học Sưu Hồn Thuật.

"Còn ta thì biết, để ta tới ." Lộc Tiểu Nguyên không thèm để ý chút nào.

Nàng nâng lên một cái tay, trên tay có thần quang bảy màu quấn quanh, khí tức cường đại nhào về phía những người áo đen.

"Đừng, tiền bối, ta khai hết, tất cả ta đều thành khẩn khai báo!" Lão nhị đám người áo đen hoảng sợ.

Lộc Tiểu Nguyên có thật sự biết dùng Sưu Hồn Thuật không cũng không trọng yếu, trọng yếu nhất là, hắn thật sợ hãi.

Một tiểu cô nương đáng yêu như thế, con mẹ nó hóa ra là lão yêu bà.

Quá kinh khủng.

"Ngươi nói đi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu, rất nguyện ý cho người áo đen này một cơ hội.

"Thuê chúng ta tới ám sát các ngươi là người Trấn Nam Vương !"Lão nhị đám người áo đen lớn tiếng nói.

"Trấn Nam Vương? !" Tần Nghị cùng Lữ lão liếc nhau, cùng nhìn thấy vẻ không dám tin trong mắt đối phương.

"Đúng, chính là người Trấn Nam Vương, bọn hắn nói, nếu như chúng ta ám sát thành công, sẽ cho chúng ta một khoản tiền rất lớn, nhưng nếu như không thành công. . .Tất cả những kẻ còn sống đều phải chết." Lão nhị đám người áo đen kéo xuống khăn che mặt đen kịt, cười khổ nói.

Trên mặt hắn, có một vết sẹo trước đây không lâu mới tạo thành .

Những người áo đen còn lại cũng nhao nhao kéo xuống khăn che mặt.

Mỗi người đều không ngoại lệ, trên mặt đều có vết sẹo, gần như hình thức y như nhau.

Không cần phải nói, ở đây ngoại trừ một mình Chu Diệp nhìn không hiểu lắm ra, những người còn lại đều hiểu.

Một khi những người áo đen này ám sát không thành công, sau khi đào tẩu , người Trấn Nam Vương sẽ dựa vào vết sẹo này tìm kiếm bọn hắn, sau đó diệt khẩu.

Mặc dù trên người bọn họ cũng có tu vi, nhưng bên trong mỗi một vết sẹo đều lưu một tia năng lượng còn sót lại.

Năng lượng này do một người tu hành cảnh giới không thấp để lại, nếu không những người áo đen này đã tìm ra biện pháp giải quyết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK