Sáu người Lộc Tiểu Nguyên nhanh chóng đi xuyên qua trong hoàng cung.
Bọn họ không ngừng phải đi qua những chỗ được thủ vệ sâm nghiêm.
Chuyện này khác với những gì mà Chu Diệp nhìn thấy trên Ti vi ở kiếp trước.
Chỉ có điều ngẫm lại cũng có thể hiểu được, đường đường là trụ sở chính, cao cấp nhất của quân chủ của một nước, thủ vệ làm sao có thể ít hoắc lơi lỏng được.
- Tần huynh, trong hoàng cung này của các ngươi đến cùng là có bao nhiêu người trông coi vậy? Làm sao mà ta có cảm giác vô luận chúng ta đi đến chỗ nào, cũng có binh sĩ nhìn chằm chằm vào ta thế?
Lục Nghị giúp Chu Diệp hỏi vấn đề này.
- Toàn bộ hoàng cung được giao cho Cấm Vệ Quân thủ hộ, Cấm Vệ Quân hết thảy có ba mươi nghìn người, được chia làm ba đội thay nhau làm nhiệm vụ, cứ cách một canh giờ thì đổi một lần, cho nên trong hoàng cung lúc nào cũng có ít nhất là mười nghìn người đóng giữ.
Tần Nghị mỉm cười và trả lời.
- Ồ! Lợi hại như vậy.
Lục Nghị hơi kinh ngạc.
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhất định phải làm mà thôi. Dù sao người tu hành ở cảnh giới cao thâm quá mức lợi hại, nếu như Cấm Vệ Quân ít người thì không phòng thủ được.
Tần Nghị nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Ba năm trước đây, có một cao thủ Huyền Đan cảnh xâm nhập hoàng cung, suýt chút nữa là có thể tới gần được tẩm cung của Phụ hoàng, nếu như không phải là vị thống lĩnh của Cấm Vệ Quân trấn thủ đêm đó vừa vặn cũng là Huyền Đan cảnh. Bằng không, muốn chém giết cao thủ kia hay không thì chỉ sợ thật đúng là khó mà nói được.
- Ừm.
Nghe Tần Nghị nói vậy, mấy người Lộc Tiểu Nguyên đều gật đầu.
. ..
Lý Chính điện.
Chỗ cửa chính.
Tần Nghị phi thường khách khí nói với một thái giám:
-¬ Lý công công, xin ngài thông báo cho Phụ hoàng một tiếng rằng ta trở về.
- Xin Đại điện hạ chờ một lát.
Lý công công nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay người đẩy cửa, đi vào trong thông báo.
Cũng không lâu lắm, Lý công công mỉm cười đi ra.
- Đại điện hạ, bệ hạ bảo ngài mau mau đi vào Trong hai tháng ngài ra ngoài này, bệ hạ vẫn thường xuyên nhắc tới ngài đó.
Lý công công đi đến trước mặt Tần Nghị, vừa cười vừa nói.
Dứt lời, hắn còn thúc giục.
- Đại điện hạ, tranh thủ thời gian đi vào đi.
- Phiền phức Lý công công.
Tần Nghị khẽ gật đầu.
Sau đó, hắn mang theo mấy người Lộc Tiểu Nguyên cùng nhau tiến vào Lý Chính điện.
Cẩu tử gật gù đắc ý cất bước đi sau lưng Lục Nghị.
Thấy thế, khóe miệng của Lý công công không khỏi giật giật.
Hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên ngoài Lý Chính điện rồi lại nhìn Cẩu tử.
Trong lòng có cảm giác hơi khó chịu.
Ở bên trong Lý Chính điện.
Vàng son lộng lẫy.
Chu Diệp chỉ có thể thầm hồ một câu ở trong lòng:
- Ngọa tào! Thật có tiền!
Cho dù tùy tiện móc một mảnh đất, gạch ở nơi này mà đem bán thì có lẽ đều có thể bán được với cái giá không thấp, đủ để cho người bình thường tiêu sái qua cả đời.
Trong nội tâm của Chu Diệp ngo ngoe muốn động, nhưng mà ngẫm lại vẫn nên thôi.
Sau khi đi vào trong đại điện, mọi người rốt cuộc có thể thấy được Tần Hoàng.
Lúc này, ông đang ngồi ở trên long ỷ, đầu đội Bình Thiên Quan, thái dương hơi hõm xuống, trên khuôn mặt chữ quốc đã đầy nếp nhăn. Lúc bọn họ tiến đến thì Tần Hoàng cũng còn đang cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào quyển da cừu ở trong tay.
Mặc dù đã già nhưng khí thế của Tần Hoàng vẫn cực kỳ sung mãn.
Đây chính là loại khí thế mà chỉ người trường kỳ ngồi trên vị trí cao mới bồi dưỡng được.
- Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.
Tần Nghị mang theo Lữ lão cúi người hành lễ.
Ở Tần quốc, quân thần gặp nhau, không cần phải việc quỳ xuống hành lễ.
Chỉ có trong quân đội mới có việc quỳ xuống hành lễ đại biểu cho trung thành.
- Ba~.
Tần Hoàng đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nghị.
- Nghị nhi đã trở về rồi sao?
Lời nói rất bình thản.
Tần Nghị trả lời:
-¬ Vâng, thưa Phụ hoàng.
- Ừm, biết rõ.
Tần Hoàng gật đầu, tựa như là không thèm để ý chút nào đến Tần Nghị.
- Không biết trong khoảng thời gian này, nhi thần không ở trong cung, thân thể của Phụ hoàng như thế nào?
Tần Nghị ngẩng đầu, lo âu hỏi.
- Không sao.
Tần Hoàng lắc đầu, sau đó nhìn về phía mấy người Lộc Tiểu Nguyên.
- Bọn họ là ai?
Tần Hoàng hơi nghi hoặc.
- Phụ hoàng, để nhi thần là giới thiệu cho ngài . . .
Tần Nghị lập tức cười một tiếng.
- Vị này là Lộc gia đến từ Thanh Hư Sơn ở Mộc giới, tên đầy đủ là Lộc Tiểu Nguyên, tu vi rất cao thâm.
- Mộc giới sao?
Nghe thấy thế, lông mày của Tần Hoàng không khỏi nhíu lại.
- Đúng vậy! Còn có vị này là Kim huynh, cũng là người đến từ Mộc giới, thực lực phi thường cường hãn.
Tần Nghị lại lôi kéo Kim Tiểu Nhị, giới thiệu cho Tần Hoàng.
- Ừm.
Tần Hoàng gật đầu, trong lòng còn đang suy tư.
Làm quân chủ của một nước, Tần Hoàng hiển nhiên cũng biết rõ chuyện nhân gian chẳng qua là một trong sáu giới.
- Còn có Thảo Tinh đạo hữu.
Tần Nghị chỉ vào Chu Diệp đang treo bên hông Lộc Tiểu Nguyên.
- Lần này cũng may mà có Thảo Tinh đạo hữu, nếu không nhi thần liền không về được rồi.
- Thảo Tinh đạo hữu, đa tạ.
Nói đến đây, Tần Nghị chân thành hành đại lễ với Chu Diệp.
Từ bên hông của Lộc Tiểu Nguyên, Chu Diệp nhảy xuống, lúc lắc lá nhọn ra hiệu với Tần Nghị.
Ý của hắn là Chu mỗ không quan tâm những lời cảm ơn suông này, Chu mỗ chỉ muốn biết rõ, lúc nào thì Tần Nghị dẫn mình đi chọn lựa linh dược.
Không có cách nào.
Chu Diệp rất muốn mình có thể nhanh chóng hóa hình.
Bởi vì sau khi hóa hình, Chu mỗ mới có khả năng hưởng thụ đãi ngộ của người bình thường.
Mỗi ngày đều bị Lộc Tiểu Nguyên treo bên hông, khó chịu muốn chết.
Nhìn thấy Chu Diệp đang đứng trên mặt đất, Tần Hoàng cũng hơi ngây người.
Ông còn đang hoài nghi chính mình có phải mình già cả nên hoa mắt rồi hay không?
Hiện tại, linh thảo cũng ngưu bức như vậy sao? Trực tiếp xuống đất đi đường?
Sững sờ một lúc sau, Tần Hoàng nghiêm túc chắp tay hành lễ với Chu Diệp.
- Đa tạ!
Chu Diệp rất bình tĩnh, thậm chí còn làm ra một cái động tác chắp tay, đáp lễ với Tần Hoàng.
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng mà mặt ngoài, Tần Hoàng vẫn tỏ ra cực kì bình tĩnh, tựa như là không hề cảm thấy kinh ngạc.
- Còn có vị tiểu cô nương này tên là Dao Dao, cũng là người đến từ Mộc giới, là cao thủ Huyền Đan cảnh.
Tần Nghị lại giới thiệu Dao Dao cho Tần Hoàng.
Dao Dao cầm quạt tròn (loại quạt của phụ nữ hồi xưa), nhìn thấy Tần Nghị đang giới thiệu bản thân, có chút mờ mịt.
- Ừm.
Tần Hoàng gật đầu.
- Vị này . . .
Tần Nghị muốn giới thiệu Lục Nghị cho Tần Hoàng.
Kết quả Lục Nghị tiến lên một bước, đầu tiên là chắp tay hành lễ với Tần Hoàng, sau đó mới nói:
-¬ Tại hạ là Lục Nghị, đệ tử của Kiếm Tông. Bái kiến Tần Hoàng!
- Nguyên lai là cao đồ của Kiếm Tông. Tại hạ có lễ.
Tần Hoàng đáp lễ, gật gật đầu.
- Các vị, mặc dù trẫm không biết rõ dọc theo con đường này có chuyện gì phát sinh, nhưng mà vẫn phải cám ơn các vị đã chiếu cố tiểu tử thối này của chúng ta. Nếu như có chuyện gì cần, trẫm tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực thỏa mãn các ngươi.
Tần Hoàng liếc nhìn Tần Nghị một cái, sau đó nói với mọi người.
- Bệ hạ, nửa tháng trước, lão đầu tử tự tiện làm chủ, làm một vụ giao dịch cùng Thảo Tinh đạo hữu.
Lữ lão lập tức mở miệng nói.
- Ồ? Giao dịch gì? Lữ lão nói nghe một chút.
Tần Hoàng có chút hiếu kỳ.
Lữ lão là làm thế nào để giao dịch cùng một cây cỏ?
- Là như thế này . . .
Lữ lão chậm rãi nói về tình huống lúc ấy.
Tần Hoàng nghe xong, cười to nói:
-¬ Trong phủ của tiểu tử thối này thì có thể có cái linh dược gì tốt đây? Lữ lão, ngươi mang Thảo Tinh đạo hữu đi Quốc khố chọn lựa mười món đồ! Đây là lệnh bài.
- Vâng.
Lữ lão cúi người hành lễ, tiếp nhận lệnh bài, sau đó nhìn về phía Chu Diệp.
Chu Diệp hít sâu một hơi, cảm giác bản thân lát nữa liền có thể hóa hình, trong lòng có chút kích động.
Hắn lung lay đầu lá giống như là gật đầu với Tần Hoàng, sau đó quay người đi đến bên người Lữ lão, còn phất phất tay với Lữ lão.
Ý kia là đang biểu đạt:
- Tranh thủ thời gian.
Lữ lão nhịn không được cười lên, mang theo Chu Diệp đi ra Lý Chính điện.
- Phụ hoàng . . .
Tần Nghị còn muốn nói thêm điều gì nhưng mà bị một cái trừng mắt của Tần Hoàng chặn lời.
- Không có việc gì liền cút nhanh lên.
Tần Hoàng nói.
- Vậy thì nhi thần xin phép được cáo lui trước.
Tần Nghị gật gật đầu, yên lặng mang theo mấy người Lộc Tiểu Nguyên ra Lý Chính điện.
- Cha ngươi giống như là không quan tâm ngươi lắm.
Lộc Tiểu Nguyên thuận miệng nói một câu.
Mà lúc này, ngay khi mấy người Lộc Tiểu Nguyên vừa đi xa, ở bên trong Lý Chính điện, sắc mặt của Tần Hoàng đã biến thành màu đen.
- Tra cho trẫm! Tra thật cẩn thận vào! Trẫm ngược lại muốn nhìn xem là ai không muốn sống nữa mà lại dám ám toán nhi tử của trẫm!
Tần Hoàng quay đầu về một chỗ hẻo lánh trong Lý Chính Điện và gầm thét.
- Vâng.
Ở nơi đó, một bóng người bỗng nhiên hiện ra, đáp lời rồi biến mất.
Ở cửa ra vào của Lý Chính điện, nghe được câu hỏi của Lộc Tiểu Nguyên, Tần Nghị nở nụ cười tươi, nhẹ giọng nói:
-¬ Ở trên miệng thì Phụ hoàng giống như là không để ý đến ta, kỳ thật trong lòng của người vẫn rất quan tâm ta.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, cảm thấy không hiểu rõ ràng lắm, đây rốt cuộc là vì cái gì.
- Đi thôi. Bây giờ ta sẽ mang các vị về phủ của ta, Lữ lão sẽ mang Thảo Tinh đạo hữu đi qua Quốc khố. Mọi người cứ yên tâm.
Tần Nghị cười nói.
- Đi.
Quốc khố.
Lữ lão mang theo Chu Diệp tới đây.
Ở nơi này, mỗi một tên lính đều có tu vi Luyện Khí cảnh, đội trưởng còn là tướng quân mặc áo giáp màu bạc có tu vi Huyền Hải cảnh.
Hơn nữa nơi này không chỉ có một tướng quân mặc áo giáp màu bạc.
- Nguyên lai là Lữ lão, không biết Lữ lão đến Quốc khố có chuyện gì?
Một tướng quân mặc áo giáp màu bạc cười hỏi.
- Bệ hạ sai ta đến chọn lựa mười cây linh dược.
Lữ lão vừa cười vừa nói.
- Thì ra là thế.
Tướng quân mặc áo giáp màu bạc gật đầu, sau đó lại hỏi:
-¬ Lữ lão có lệnh bài hay không?
- Ở đây.
Lữ lão lấy lệnh bài của Tần Hoàng ra.
Sau khi nhận lấy lệnh bài, tướng quân mặc áo giáp màu bạc còn cẩn thận xem xét một lần xong mới đưa lại lệnh bài cho Lữ lão, đồng thời cười nói:
-¬ Lữ lão, mời đến.
- Đa tạ.
Lữ lão cười, mang theo Chu Diệp đi đến chỗ cửa lớn của Quốc khố.
Ở dưới sự chỉ huy của tướng quân mặc áo giáp màu bạc, các binh sĩ từ từ mở cửa lớn của Quốc khố ra.
Lữ lão cùng Chu Diệp đồng thời cất bước, đi vào trong Quốc khố.
Vừa tiến vào Quốc khố, Chu Diệp suýt nữa là bị mù.
- Đến cùng là trong này có cao nhiêu tiền vậy?