• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Mao Kim Cương chậm rãi dịch chuyển chân.

Chu Diệp thở phào.

Thể trọng của Hắc Mao Kim Cương quá mức kinh khủng, nếu học chiêu thái sơn áp đỉnh, chỉ sợ đặt mông ngồi là có thể sập một ngọn núi.

Cũng may nó chỉ giẫm một ngón chân lên người Chu Diệp, mà trọng tâm cũng không đặt trên ngón chân kia, bằng không Chu mỗ hắn sẽ làm trận kéo áp.

Chu Diệp run rẩy đứng lên.

Hắc Mao Kim Cương có chút hiếu kỳ, duỗi bàn tay lớn nắm lấy một mảnh lá của Chu mỗ thảo.

Nó trực tiếp cầm Chu Diệp lên, giơ đến trước mắt.

"Ngươi là cái gì?" Hắc Mao Kim Cương mở miệng hỏi.

Thanh âm vang như sấm khiến cho người ta đinh tai nhức óc.

Chu Diệp rất muốn đề nghị hắn nói chuyện nhỏ giọng một chút.

"Ta là thảo tinh, thế nào?"

"Có chút ý tứ." Hắc Mao Kim Cương gật gật đầu, sau đó hít sâu một hơi.

Lập tức, hai mắt nó sáng lên.

"Lão đệ, hương vị trên người ngươi không tệ." Hắc Mao Kim Cương vô cùng mừng rỡ.

Chu Diệp: ". . ."

Mẹ nó.

Một con hươu thích ngửi hương vị trên thân Chu mỗ thì thôi đi, mẹ nó một Kim Cương toàn thân đen xì nhà ngươi còn ngửi cái cọng lông.

Lục hút mạnh mẽ truyền đến trong lỗ mũi Hắc Mao Kim Cương.

Chu Diệp thở dài, bất đắc dĩ phiêu đãng trong tay Hắc Mao Kim Cương .

Hắn sợ Hắc Mao Kim Cương lỡ buông tay ra, Chu mỗ hắn sẽ rơi vào trong lỗ mũi nó.

Nếu vậy thì quá mức kinh khủng, có thể khiến cho Chu mỗ hắn có ý nghĩ thăng thiên ngay lập tức.

"Tốt lắm, rất không tệ." Hắc Mao Kim Cương gật gật đầu.

Hắn bắt đầu nói một mình.

"Hương vị trên thân tiểu thảo tinh này rất dễ ngửi, có nên cất giấu hay không?"

"Nếu vậy thì ngày nào cũng có thể ngửi, ngửi một lần là sảng khoái tỉnh não. . ."

Hắc Mao Kim Cương nâng một cái tay khác sờ cằm suy nghĩ.

Nghĩ mãi nó lại bắt đầu nói một mình, "Vậy cũng không ổn, nhỡ đâu nghiện cái mùi này, về sau đến lúc đánh nhau với những súc sinh chẳng lẽ cũng phải ngửi một cái cho tỉnh táo?"

Chu Diệp nghe vậy trực tiếp mở miệng nói: "Đại ca, ta chính là Thanh. . ."

"Ngươi ngậm miệng, để ta nghĩ đã." Hắc Mao Kim Cương trực tiếp vứt Chu Diệp xuống đất, sau đó dùng bàn tay che lại.

Chung quanh đều là bóng tối, Chu Diệp còn cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay của Hắc Mao Kim Cương, thảo tinh không có tố chất hắn trực tiếp chửi ầm lên.

"Mẹ nó! Ngươi có tin Chu mỗ ta cho người làm ngươi hay không. . ."

Hắn hô lên như vậy, nghe lời đáp lại làm Chu Diệp rất đau lòng.

"Vết thương trên người hơi nặng." Hắc Mao Kim Cương phối hợp.

Nó nói hơi nhiều.

Hắc Mao Kim Cương lại bắt lấy Chu Diệp, sau đó một tay sờ cằm, vừa suy tư vừa lẩm bẩm: "Hình như tiểu thảo tinh này có thể chữa thương. . ."

"Nếu trực tiếp ăn luôn thì sẽ phá vỡ quy tắc, chắc chắn không thể chơi như vậy. . ."

"Nhưng, trong tình huống không thương tổn tính mệnh, hẳn là có thể nếm thử hương vị."

Dứt lời, nó liền nắm một mảnh lá của Chu Diệp.

Vừa chạm đến đã trùng hợp đụng trúng chiếc nhẫn của Lộc Tiểu Nguyên.

"Đây là cái gì? Cứng cứng." Hắc Mao Kim Cương nheo mắt lại.

Có thể là nó bị cận thị nên nhìn không rõ lắm.

Hắn giơ Chu Diệp trước mắt, nheo mắt lại cẩn thận quan sát.

Nhìn nửa ngày lại lắc đầu.

"Thứ gì đây, cứng thì thôi đi, hình như còn không ăn được."

Hắc Mao Kim Cương bĩu môi.

"Đại ca, mau thả ta ra, ta chính là Thanh. . ."

Chu Diệp rất khó chịu.

Lại mẹ nó chưa nói hết.

Hắc Mao Kim Cương đã trực tiếp phong ấn năng lực nói chuyện của hắn.

Nếu như lúc này còn có thể nói chuyện, Chu Diệp tuyệt đối nhảy dựng lên nói một câu với Hắc Mao Kim Cương: Mẹ kiếp.

"Thực tế quá con mẹ nó đáng. . ." Nội tâm Chu Diệp đang rơi lệ.

"Chỉ ăn một miếng thôi, chắc là không sao đâu?" Hắc Mao Kim Cương đột nhiên muốn nếm thử một miếng.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại vẫn là thôi.

Tiểu thảo tinh này đã có linh trí, nếu mình ăn một mảnh lá cây của nó, vậy thì tương đương với ăn một cánh tay.

Quá tàn nhẫn.

"Không thể làm như vậy." Ánh mắt Hắc Mao Kim Cương kiên định, rất có nguyên tắc.

Nếu như Chu Diệp không có linh trí, vậy thì Hắc Mao Kim Cương sẽ không cân nhắc vấn đề này, trực tiếp gặm luôn cho xong việc.

Nhưng Chu Diệp đã có linh trí, hắn không thể phá hỏng quy củ.

"Lão đệ, hôm nay lão Hắc ta sẽ không ăn ngươi, về sau cũng không ăn ngươi, nhưng ngươi phải theo ta lăn lộn." Vẻ mặt Hắc Mao Kim Cương nghiêm túc nhìn Chu Diệp.

Sau đó, nó cởi pháp thuật phong ấn nói chuyện của Chu Diệp.

"Được, đại ca, có thể thả ta xuống trước không?" Chu Diệp phát hiện mình có thể nói chuyện liền rất kích động, cảm thấy mình vừa bồi hồi bên bờ sinh tử.

"Ha ha ha, lão Hắc ta cũng có ngày làm đại ca!" Hắc Mao Kim Cương kích động, khoa tay múa chân.

"Lão đệ, bắt đầu từ hôm nay, lão Hắc ta sẽ bảo vệ ngươi, toàn bộ Mộc giới này tùy ngươi chơi, nếu có người ức hiếp ngươi, trực tiếp báo tên đại ca là được!" Hắc Mao Kim Cương vô cùng tự tin vỗ lồng ngực mình.

"Đại ca, ngươi trang bức ít thôi, vừa rồi ngươi còn bị người ta đánh đập đấy." Chu Diệp thở dài.

Hắc Mao Kim Cương: ". . ."

"Chuyện nhỏ, có vấn đề gì đâu, ngươi yên tâm đi, trên ta còn có một đại ca, gia hỏa kia mới là trâu bò." Hắc Mao Kim Cương cười to nói.

Nghe vậy, Chu Diệp bất đắc dĩ gật đầu.

"Đi, ca dẫn ngươi đi gặp đại ca một lần, ta muốn để đại ca biết, hiện giờ lão Hắc ta cũng là Kim Cương có tiểu đệ." Hắc Mao Kim Cương cầm Chu Diệp chạy tới phương xa.

Chu Diệp nhìn vết thương trên người nó, không nhịn được mà hỏi: "Đại ca, ngươi không chữa thương trước à?"

Hắc Mao Kim Cương nghe vậy dừng bước, nhìn thân thể của mình.

Nửa ngày sau, nó đột nhiên cười nói: "Vết thương nhỏ."

"Trước đây lão Hắc ta còn bị đại ca đánh đến nửa chết nửa sống, suýt nữa thăng thiên luôn."

Nói đến đây, Hắc Mao Kim Cương ngừng lại, sau đó đắc ý nhíu mày với Chu Diệp, tiếp tục nói: "Nhưng dù trong tình huống như thế lão Hắc ta vẫn gắng gượng qua được, lão đệ ngươi muốn xem điểu của lão ca ta không?"

"Ta không muốn." Chu Diệp lắc lư thân thể một cái.

Hắc Mao Kim Cương nghi hoặc hỏi lại: "Sao ngươi không muốn?"

"Đừng nói nữa, không phải muốn đi gặp đại ca ngươi sao, đi nhanh lên." Chu Diệp thở dài, tâm tình bực bội.

Kim Cương kiểu gì đây, mới mở miệng đã muốn nhìn chỗ kỳ quái của nó, quá không có tố chất.

"Đi thôi." Hắc Mao Kim Cương gật đầu

Sau đó, nó cầm Chu Diệp chạy như bay.

Tốc độ của Hắc Mao Kim Cương đặc biệt nhanh, mỗi lần vọt lên đều sẽ vượt qua cự ly vài dặm.

Trên đường đi, Chu Diệp và Hắc Mao Kim Cương giao lưu rất nhiều, xác định Hắc Mao Kim Cương này chính là một Kim Cương có nguyên tắc.

Theo lời nó nói, thời điểm đánh nhau cùng Nhục Dực Sư, uy áp tăng từ yếu nhất tới cao nhất, đã sớm dọa một ít sinh linh nhỏ yếu vô tội rời đi.

Một trận đại chiến này ảnh hưởng rất ít đến sinh linh vô tội.

Đối với chuyện này, Chu Diệp không thể không cảm thán.

Mộc giới thật là một cái giới vực hài hòa.

Chỉ cần không tìm đường chết, thật sự là an toàn đến quá đáng.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Hắc Mao Kim Cương mang theo Chu Diệp đi ít nhất ngàn dặm.

"Đây là nơi nào?" Chu Diệp nhìn rừng rậm mênh mông vô bờ, có chút hiếu kỳ hỏi.

Hắc Mao Kim Cương nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, sắp đến rồi."

Nói xong, nó lại bắt đầu phi nước đại.

Không đến một lát đã đi đến chân núi một tòa núi cao.

Vừa tới chân núi, nó mở cuống họng liền hô lớn: "Đại ca! Lão Hắc ta tới thăm ngươi!"

Giọng to như sấm khiến người ta cảm thấy màng nhĩ muốn nổ tung.

Nó hô to một tiếng, hù dọa mấy vạn chim chóc trong chu vi hơn mười dặm xung quanh bay hết.

Đại yêu trên núi bị tiếng rống làm giật mình, ánh mắt của nó lạnh dần, sau đó lạnh như băng hét về hướng dưới núi: "Làm càn như vậy, lão Hắc, ngươi muốn chết đúng không!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK