• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ kiếp, lão cẩu ngươi ăn nói kiểu gì vậy.

Lộc Tiểu Nguyên trừng to mắt.

"Ba~. . ."

Nắm tay nhỏ nắm chặt lại, phát ra một hồi âm thanh giòn vang, lông mày dần nhăn lại.

Đây là muốn tiếp tục đánh nhau a.

Thủ hộ giả cảm giác trái tim nhỏ của mình điên cuồng nhảy bịch bịch, đáy lòng lại có chút sợ hãi.

Bản thân mình đường đường là thủ hộ giả Lạc Nhật thâm uyên, đối mặt đại yêu hoặc tu hành giả cảnh giới cao hơn đều tỏ vẻ không kiêu ngạo không tự ti, vì sao khi đối mặt Lộc Tiểu Nguyên thấp hơn mình một tiểu cảnh giới lại sợ hãi?

Không có khả năng.

Khẳng định là không đành lòng làm bị thương tiểu nha đầu này, cho nên không nguyện ý tiếp tục đánh.

Ân, chính là như vậy.

Thủ hộ giả đã tự tìm được cái cớ cho mình.

Đồng thời, hắn cảm giác đầu óc mình thật sự là nhanh trí, như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

Quả thực là quá tuyệt.

"Ngươi. . ." Thủ hộ giả muốn nói lại thôi.

Nói thật, hắn thực thành tâm không muốn cùng Lộc Tiểu Nguyên dây dưa quá lâu ở chỗ này.

Với tính cách dễ nổi giận của Lộc Tiểu Nguyên , nói không chừng một lời không hợp liền tiếp tục đánh a.

"Ngươi cái gì mà ngươi?" Lộc Tiểu Nguyên trợn mắt trừng một cái, sau đó đầy bá khí chỉ sang bên cạnh, "Lão cẩu ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nép sang một bên đi, nhường cho Lộc gia ta đi qua."

"Nếu ngươi thức thời, tương lai có chuyện gì, Lộc gia ta có lẽ sẽ cân nhắc giúp ngươi một tay."

Thủ hộ giả nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật.

Ta đường đường là thủ hộ giả Lạc Nhật thâm uyên, làm sao lại có chuyện cần tiểu nha đầu ngươi hỗ trợ?

"Trấn thủ Lạc Nhật thâm uyên là chức trách của thủ hộ giả ta, cho nên, khi chưa tới thời điểm Lạc Nhật thâm uyên mở ra, ta sẽ không để ngươi đi qua."

"Ngươi nếu tới Lạc Nhật thâm uyên tùy tiện chơi đùa thì vẫn được, thế nhưng nếu muốn đi giới vực khác, vậy hoàn toàn không có khả năng." Thủ hộ giả buông tay, mặt mũi tràn đầy kiên định.

"Lộc gia ta nếu đã quyết định, vậy thì không ai có thể ngăn cản." Lộc Tiểu Nguyên hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại bổ sung một câu: "Lộc gia ta hôm nay nhất định phải đi!"

"Ngươi cũng biết rõ, những giới vực khác vô cùng nguy hiểm, cho dù là đến cảnh giới như ta và ngươi, cũng không thể tùy ý làm càn trong giới vực người khác, với tính tình của ngươi, đến giới vực khác hơn phân nửa sẽ nảy sinh xung đột, đến lúc đó, sẽ phải báo cho vị kia,để vị kia đến chùi đít cho ngươi." Thủ hộ giả cau mày nói.

Hắn thực lòng thực tâm khuyên can Lộc Tiểu Nguyên.

Lộc Tiểu Nguyên nghe nói như vậy, thế nhưng, nàng cảm thấy rất không thích hợp.

"Lão cẩu ngươi làm sao lại không tin tưởng Lộc gia như vậy? ! Lộc gia ta là loại người ưa thích tùy ý gây chuyện thị phi sao? !" Lộc Tiểu Nguyên rất tức giận, lớn tiếng chất vấn.

Thủ hộ giả hơi sững sờ, sau đó gật đầu, "Đúng a, ngươi hoàn toàn là người như vậy a, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không biết tự đánh giá a?"

Lời này nói ra làm cho người nghe phải thầm mắng trong lòng một câu mẹ kiếp .

Mọi người trong lòng minh bạch là được, vì sao cố tình muốn làm rõ .

Lộc Tiểu Nguyên xấu hổ đồng thời lại cảm thấy tức giận.

Nàng cảm thấy, tên lão cẩu này thấy mình ở cạnh bằng hữu, nhưng cố tình không lưu lại chút mặt mũi nào cho mình .

Thật sự là quá phận.

Mấy ngày nay ở trên đường đi, Lộc Tiểu Nguyên nàng cũng đã nói, nhất định phải đi nhân gian chơi một chút.

Nhưng bây giờ phát sinh chuyện này quả thực làm người ta không thể thoải mái nổi.

Có nên đi nhân gian hay không đây.

Chẳng lẽ, chỉ có thể làm Dao Dao thất vọng hay sao?

Không được, Dao Dao đã muốn đi nhân gian chơi đùa như vậy, thì phải mang nàng đi nhân gian !

Lộc Tiểu Nguyên quyết định.

Thủ hộ giả thấy được thần sắc kiên định của nàng, lập tức cảm thấy không ổn.

"Ngươi đừng động thủ a! Ta cảnh cáo ngươi a!" Thủ hộ giả cầm lấy trường thương, vừa chỉ vào Lộc Tiểu Nguyên, vừa lui lại sau lưng mấy bước.

"Ngươi nếu động thủ, ta liền truyền âm cho vị kia, để vị kia đến giải quyết việc này."

Thủ hộ giả bắt đầu lôi 'Vị kia' ra .

Hai chữ này, mang tới cho Lộc Tiểu Nguyên áp lực không nhỏ.

Lộc Tiểu Nguyên mặt đen như đít nồi, từng bước từng bước tới gần thủ hộ giả.

Thủ hộ giả chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không ngừng lui về sau, cùng Lộc Tiểu Nguyên bảo trì cự ly.

"Ngươi đứng lại cho ta!" Lộc Tiểu Nguyên khẽ kêu một tiếng.

Thủ hộ giả coi nhẹ.

Ngươi bảo ta đứng lại ta liền đứng lại, vậy chẳng phải là thành đồ đần sao.

Hôm nay ta chính là muốn bảo trì cự ly với phần tử gây bất ổn cho xã hội như ngươi.

"Đừng có tới đây, ngươi mà tới, ta liền báo thật." Trong tay trái thủ hộ giả xuất hiện một khối lệnh bài màu xanh.

Lệnh bài màu xanh lớn chừng bàn tay, hình như dùng gỗ điêu khắc mà thành, bên trên khắc hai chữ lớn tản mát ra khí tức cổ xưa —— Thanh Hư.

"Ngươi!" Lộc Tiểu Nguyên không biết nên làm gì.

Chu Diệp suy tư.

Đây chẳng lẽ là ức hiếp hài tử, nên chuẩn bị gọi người lớn ra mặt a?

Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục theo dõi tình thế phát triển.

"Ngươi bây giờ rời đi còn kịp, nếu không ta sẽ báo lại cho vị kia." Thủ hộ giả vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất đã ăn chắc Lộc Tiểu Nguyên.

Biểu lộ phẫn nộ của Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên biến đổi.

Nàng cười lên.

Nụ cười này, làm người ta cảm thấy rất dối trá.

"Hảo ca ca, Tiểu Lộc không phải muội muội ngươi hay sao? Đừng có tuyệt tình như vậy nha."

Gia hỏa này chỉ lắc mình một cái, đã đến bên cạnh thủ hộ giả , ôm cánh tay hắn lung la lung lay.

Thủ hộ giả đầu tiên là giật mình, sau đó phát mộng.

Cái chuyện quái gì xảy ra vậy?

Ba sinh linh bên trong bao nhỏ cũng trợn mắt há hốc mồm.

Cái này con mẹ nó hoàn toàn không phải phong cách hành sự của Lộc Tiểu Nguyên a.

Thực làm cho người ta rất kinh ngạc.

Thủ hộ giả dở khóc dở cười, sau đó nói : "Coi như ngươi là muội muội của ta cũng không được."

"Oa, ngươi thật tuyệt tình a." Lộc Tiểu Nguyên hơi chu môi, hai mắt đỏ bừng bắt đầu xuất hiện nước mắt.

Vãi cả nồi, đây là kĩ năng diễn xuất của nàng hay sao.

Cấp bậc diễn viên hạng A cũng chỉ như vậy là cùng.

Chu Diệp hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhìn thấy Lộc Tiểu Nguyên hai mắt đỏ hồng, không ngừng gạt lệ, thủ hộ giả lập tức chân tay luống cuống.

"Đừng khóc, đừng khóc a." Thủ hộ giả vứt phăng cây trường thương bảo bối sang một bên, lau nước mắt cho Lộc Tiểu Nguyên .

"Ngươi đúng là đồ chó tuyệt tình." Lộc Tiểu Nguyên nức nở.

Thủ hộ giả: ". . ."

"Tại sao ta luôn cảm thấy Lộc tỷ tỷ là đang mắng người vậy?" Trong bao nhỏ, Dao Dao có chút kỳ quái nói.

"Ách. . ." Kim Vũ Phi Ưng ngẫm lại, sau đó nói : "Có thể vì vị thủ hộ giả kia trước khi hóa hình người là yêu thú..."

Kim Vũ Phi Ưng cũng không dám nói thẳng ra chữ 'chó' .

Chu Diệp gật đầu, cảm giác Kim Vũ Phi Ưng nói rất có lý.

Thủ hộ giả rất muốn đánh người.

Thế nhưng mà, trước mặt tiểu la lỵ này, đánh không được, chửi không được.

(tiểu la lị:loli, chỉ các bé gái)

Thủ hộ giả có chút bất đắc dĩ.

"Ngươi ức hiếp ta. . ." Lộc Tiểu Nguyên vẫn còn lau nước mắt.

Biểu lộ, ngữ khí, cộng thêm động tác cũng dị thường đúng chỗ, phảng phất như thực sự bị khi phụ vậy.

"Ai, ngươi làm thế. . ." Thủ hộ giả nâng trán, hoàn toàn không có biện pháp xử lý Lộc Tiểu Nguyên.

Hắn hiện tại rất phiền lòng.

"Ngươi vừa rồi dùng Huyền Binh đánh chết ta." Lộc Tiểu Nguyên khóc lóc kể lể.

Con mẹ nó.

Chuyện quái quỷ gì vậy.

Khóe mắt thủ hộ giả cũng đang run rẩy.

Mẹ kiếp vừa rồi chỉ là đánh chết một phân thân không chút ý nghĩa có được hay không!

"Ngươi còn muốn đánh ta!"

Lộc Tiểu Nguyên khóc, tiếng khóc não nề làm người nghe phải thương tâm, muốn rơi lệ.

"Ngươi hôm nay đến cùng là muốn thế nào?" Thủ hộ giả nghiến răng nghiến lợi.

Hắn theo bản năng cảm thấy, không thể để Lộc Tiểu Nguyên nói nữa.

Với tính cách gia hỏa này, khẳng định sẽ nói ra cái gì kinh thiên động địa .

"Ta muốn đi giới vực khác." Lộc Tiểu Nguyên nước mắt ngập tràn nhìn thủ hộ giả.

Thủ hộ giả trầm tư.

Suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Muốn đi ra ngoài, cũng không phải không thể."

"Thế nhưng nếu vậy ngươi sẽ không bị trừng phạt chứ?" Lộc Tiểu Nguyên lập tức kinh hỉ, sau đó mở to hai mắt nhìn hắn.

Thủ hộ giả lắc đầu.

"Trừng phạt? Ai trừng phạt ta? Ta hôm nay vốn không hề gặp được ngươi."

Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy, lập tức hiểu.

Nàng thu dọn quần áo một chút, tay nhỏ lau mặt, nước mắt biến mất, mắt đỏ cũng khôi phục như thường.

"Hắc hắc, ca ca ngươi thật sự là một con chó ngoan." Lộc Tiểu Nguyên cười hì hì lôi kéo bàn tay thủ hộ giả.

Thủ hộ giả: ". . ."

Hắn đột nhiên cảm giác, kỹ năng diễn xuất của tiểu nha đầu này lại tăng trưởng. . .

"Tốt, về sau đừng nói như vậy, người nào không biết sẽ thực sự cho là ngươi đang mắng ta."

Chân thân của hắn là một con Hỏa Lôi Yêu Khuyển.

Khi Lộc Tiểu Nguyên còn bé, từ lúc nhìn thấy chân thân của hắn, liền một mực gọi đùa hắn là 'Lão cẩu' .

Trong đó thì nói đùa chiếm đa số, cũng không hề có ý tứ nhục mạ .

Chỉ bất quá nếu có người khác nghe được, vậy có chút không đồng dạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK