• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở giữa sân, Kim Tiểu Nhị ngồi xếp bằng, viên yêu đan có khắc sáu đạo lôi văn kia lơ lửng ở chỗ vị trí bụng dưới của hắn.

- Ông...

Đột nhiên, Kim Tiểu Nhị nâng hai tay lên, hai bàn tay nằm ngang ở trước bụng, lòng bàn tay hướng về phía yêu đan.

Ba động năng lượng cường hãn từ trên thân Kim Tiểu Nhị phát tán ra xung quanh.

Trong hai lòng bàn tay của hắn đều hiện lên ấn ký màu vàng, đột nhiên ‘uỳnh’ một tiếng, một ngọn lửa màu vàng xuất hiện và nhanh chóng bao phủ yêu đan.

Sau khi bị ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, yêu đan tan chảy ra thành dạng lỏng, số chất lỏng này nhận hấp dẫn, lập tức tiến vào trong lòng bàn tay của Kim Tiểu Nhị.

- Lão Kim rất mạnh đó.

Cảm thụ được ba động năng lượng mạnh mẽ từ trên người Kim Tiểu Nhị, Chu Diệp ghé người vào ghế gỗ, thầm nói.

Nghe được lời nói của Chu Diệp, Tôn Lão Tam thấp giọng cười nói:

- Hắc hắc, đây chính là đại ca của Tôn Lão Tam ta, sao có thể không mạnh được?

- Ừm.

Chu Diệp gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi thăm:

- Cho nên các ngươi đến cùng là đang ở cảnh giới gì vậy? Siêu Phàm sao?

- Tiểu Thảo Tinh, có phải cậu xem thường chúng ta hay không? Làm sao lại nghĩ chúng ta vẫn chỉ là Siêu Phàm Cảnh?

Tôn Lão Tam bĩu môi, cảm giác mình bị xem thường.

- Hiện nay, ngoại trừ Đế Cảnh thì cảnh giới cao nhất mà ta được biết chính là Siêu Phàm Cảnh.

Chu Diệp nói giống như là chuyện đương nhiên.

Hắn xác thực không biết rõ cảnh giới phía sau Siêu Phàm Cảnh là gì.

- Thì ra là như thế! Vậy ta nói cho cậu biết, phía trên Siêu Phàm Cảnh chính là Toái Hư Cảnh. Mà ta chính là Đại yêu Toái Hư Cảnh.

Tôn Lão Tam có chút đắc ý vỗ vỗ lồng ngực của mình, lông mày nhảy lên nhảy xuống, giống như là đang ám chỉ cho Chu Diệp.

Ý kia là đang nói: Hãy nhanh tỏ ra kinh ngạc đi.

Nhưng mà Chu Diệp tựa như là không thấy được, hắn chỉ chỉ vào Kim Tiểu Nhị đang luyện hóa yêu đan rồi hỏi:

- Kim huynh lại là đại yêu cảnh giới gì?

- Đại ca sao? Huynh ấy lợi hại hơn ta một chút.

- Lão Hắc, anh nói dài dòng quá! Có thể nói thẳng ra luôn hay không? Còn nếu như là anh không biết rõ thì thôi.

Chu Diệp thúc giục.

- Ta làm sao có thể không biết rõ tu vi cảnh giới của đại ca của ta được?!

Mỗi lần bị kích là Tôn Lão Tam sẽ lập tức không nhịn được.

- Đại ca của ta chính là tồn tại đạt đến thất giai Chí Tôn Cảnh, ở trong toàn bộ Mộc giới cũng là tồn tại xếp hàng đầu!

Tôn Lão Tam phi thường kiêu ngạo nói, tựa như người có được tu vi thất giai Chí Tôn Cảnh là hắn vậy.

- Cảnh giới cao hơn thì sao?

Chu Diệp tiếp tục hỏi với sự chờ mong.

- Không biết rõ.

Tôn Lão Tam giơ hai tay, lắc đầu.

Bản thân hắn cũng chỉ là lục giai Toái Hư Cảnh mà thôi, làm sao có thể biết rõ tu vi cảnh giới phía trên thất giai Chí Tôn Cảnh được?

- Hazz.

Chu Diệp thở dài, có chút thất vọng.

Chỉ có điều hiện tại hắn đã biết rõ hai cái cảnh giới phía sau Siêu Phàm Cảnh.

Thế này đã đầy đủ.

- Dựa theo tốc độ tu luyện hiện nay thì chắc hẳn trong vòng một, hai tháng nữa là ta có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh.

Chu Diệp thầm nói.

- Không có khả năng.

Nghe được câu nói này của Chu Diệp, Tôn Lão Tam lập tức nói với hắn:

- Cậu cho rằng đột phá không cần lĩnh ngộ hay sao? Đặc biệt là Siêu Phàm Cảnh, chỉ có ngộ đạo được thì mới có thể đột phá.

Chu Diệp còn tưởng rằng hắn muốn nói cái gì, thì chính là chuyện ngộ đạo này.

Ngẫm lại, Chu Diệp cũng không có trả lời.

Hắn cũng không thể nói cho Tôn Lão Tam, bản thân có hệ thống hack được?

Hệ thống Hack ba ba chính là tồn tại quét ngang hết thảy gông cùm, xiềng xích của cảnh giới, chỉ cần có đủ điểm tích lũy vạn năng thì đột phá chẳng qua là một câu ‘Tăng lên’ thôi.

...

Một khắc đồng hồ sau.

Kim Tiểu Nhị luyện hóa xong xuôi.

Hắn đứng thẳng người lên, cẩn thận cảm thụ một lúc, sau đó trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

- Không tệ lắm! Một quả yêu đan cấp sáu đã giúp ta đẩy tu vi lên tới đỉnh phong của tiểu cảnh giới rồi, đi đến chỗ linh tuyền của Xích Hồng ngâm mấy ngày hẳn là có thể đột phá.

Kim Tiểu Nhị cười to nói.

- Ta ở đây sớm chúc mừng đại ca.

Tôn Lão Tam ôm quyền nói với Kim Tiểu Nhị.

- Ừm, đến lúc đó chuyện thứ nhất chính là giúp ngươi trả thù con sư tử kia.

Kim Tiểu Nhị khẽ gật đầu.

- Lão Kim.

Chu Diệp đột nhiên hô lên một câu với Kim Tiểu Nhị.

- Làm sao?

Kim Tiểu Nhị nhìn về phía hắn.

- Cảnh giới phía sau thất giai Chí Tôn Cảnh là gì vậy?

Chu Diệp hiếu kỳ hỏi thăm.

Kim Tiểu Nhị vừa định trả lời, đột nhiên biến sắc, nói:

- Chuyện này ta cũng chỉ là mơ hồ biết một chút trong đó, nhưng chỉ có đến cảnh giới này mới rõ ràng, còn bình thường nói là không rõ ràng.

Chu Diệp nhìn chằm chằm vào Kim Tiểu Nhị với ánh mắt nghi ngờ, hắn có cảm giác chuyện không phải như vậy.

Nhưng ngẫm lại thì cũng thôi.

Chu mỗ căn bản không cần biết rõ tên của cảnh giới là gì, chỉ cần biết rõ có cảnh giới này là được.

Không có gì đáng nói cả, chỉ cần có đủ điểm tích lũy vạn năng, sau đó đột phá là xong việc.

Thấy Chu Diệp không có hỏi tới nữa, Kim Tiểu Nhị thở phào trong lòng.

Hắn liếc trộm về hướng Thanh Hư Sơn một cái sau đó co lại rụt cổ.

- Đi thôi, chúng ta đi qua chỗ của Xích Hồng để ngâm linh tuyền thôi.

Kim Tiểu Nhị hô.

- Đi.

Chu Diệp gật đầu.

Chỉ cần là có thể tăng điểm tích lũy vạn năng thì chuyện gì Chu mỗ cũng muốn đi làm.

Bởi vì chỉ khi nào có được thực lực mạnh mẽ, Chu mỗ mới có khả năng đi ra ngoài làm càn. Chu Diệp cảm thấy khi tu vi đạt đến Siêu Phàm Cảnh thì hẳn là có đủ vốn liếng rồi.

Kim Tiểu Nhị đột nhiên nói với Chu Diệp:

- Tiểu Thảo Tinh, đắc tội.

Chu Diệp có chút ngây người, không biết lời này của Kim Tiểu Nhị là có ý tứ gì.

Nhưng ngay sau đó hắn hiểu rồi, Kim Tiểu Nhị bắt lấy Chu Diệp rồi nói với Tôn Lão Tam:

- Đi thôi.

- Được rồi.

Tôn Lão Tam gật đầu.

- Vù!

Kim Tiểu Nhị hóa làm một tia sáng màu vàng, bay về phương xa.

Tôn Lão Tam thở dài.

Mặc dù tu vi của hắn không thấp, nhưng mà không biết rõ vì cái gì, hắn lại không hợp với việc phi hành, đây cũng là nguyên nhân căn bản làm cho hắn không đánh lại được Nhục Dực Sư.

Cho nên, hắn chỉ có thể chạy ở trên mặt đất.

Cũng may, tốc độ chạy ở trên mặt đất của hắn cũng không chậm, có thể đuổi theo Kim Tiểu Nhị đang tận lực thả chậm tốc độ.

...

Vào lúc này, ở chỗ Linh tuyền.

Xích Hồng đang ngâm mình trong nước suối nóng, nàng cả ngày không có chuyện gì phiền não, cũng không có chuyện gì có thể làm, cho nên mỗi ngày đều ngâm trong suối, thời gian trôi qua là cực kỳ yên bình.

Thế nhưng mà khi khoảng cách giữa Kim Tiểu Nhị cùng Tôn Lão Tam và linh tuyền càng ngày càng gần, Xích Hồng cũng có thể cảm nhận được khí tức của bọn họ.

- Con chim ngốc kia mò đến chỗ ta làm gì vậy? Lại còn dẫn theo người nữa!

Xích Hồng cảm thấy khó hiểu.

- Chẳng lẽ là chuyện ta mật báo cho Lộc gia về hắn đã bị hắn biết rõ rồi hay sao?

Xích Hồng suy đoán.

Nàng nghĩ đến, nếu chuyện quả thật giống như bản thân suy đoán vậy thì khả năng hôm nay nàng sẽ bị đánh một trận.

Xích Hồng càng nghĩ, càng cảm thấy tình huống hơi bất ổn.

- Sưu!

Một luồng sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, sau đó Kim Tiểu Nhị mang theo Chu Diệp đi ra.

- Con chim ngốc kia, tại sao ngươi lại tới đây?

Xích Hồng không có kịp phản ứng, biệt danh thường hay ở trong lòng lập tức thốt ra.

Lúc đầu, tâm tình của Kim Tiểu Nhị rất không tệ, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ thoải mái, nhưng mà nghe được xưng hô này, ý cười cũng dần dần biến mất.

- Xích Hồng, cô vừa nói cái gì?

Kim Tiểu Nhị mặt đen lên hỏi.

- Ta không nói gì.

Xích Hồng lắc đầu.

- Xem ra cô là muốn được đánh rồi hả?

Kim Tiểu Nhị bình thản nói.

Xích Hồng vừa nghĩ tới việc nịnh hót Kim Tiểu Nhị để tránh thoát một kiếp này.

Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, làm Yêu tộc nhất định phải kiên cường.

Cho nên, nàng lập tức nhìn thẳng Kim Tiểu Nhị, lớn tiếng nói:

- Con chim ngốc kia, nơi này chính là địa bàn của ta, ngươi đừng quá phách lối!

- Oanh.

Tôn Lão Tam đáp xuống bên cạnh Kim Tiểu Nhị. Nhìn thấy hai bên đang giằng co, hắn tỏ ra khó hiểu.

- Ta chỉ dùng một cái tay là có thể đánh gục cô.

Kim Tiểu Nhị nhẹ giọng cười nói.

Xích Hồng vô cùng phẫn nộ, lúc này lớn tiếng nói với Kim Tiểu Nhị:

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh nhện nghèo!

- Ba mươi năm sao?

Kim Tiểu Nhị hơi sững sờ.

Ở một bên, Tôn Lão Tam gãi gãi đầu, yếu ớt nói:

- Lời của cô bây giờ giống lời của ba ngàn năm trước như đúc.

Xích Hồng:

- ...

- Ha ha ha ha ha ha...

Chu Diệp giãy dụa trong tay Kim Tiểu Nhị, kém chút nữa là cười đến gãy lưng.

Lúc đầu, câu nói kia của Xích Hồng không có vấn đề gì, nhưng mà Tôn Lão Tam bổ sung một câu đã khiến cho hào khí mất sạch.

Xích Hồng hít sâu một hơi, rất muốn động thủ đè Tôn Lão Tam xuống mà đánh hắn một trận.

- Đừng tức giận! Nói như thế nào thì Kim mỗ cũng đã nhìn cô lớn lên, cho nên cô có thể tôn trọng Kim mỗ một chút hay không?

Kim Tiểu Nhị vui đùa.

Mẹ kiếp, chuyện gì chứ chuyện này không thể nhịn.

Xích Hồng lập tức xù lông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK