Dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã qua.
Trong nửa tháng này, Cẩu tử mang đến cho mọi người những tràng cười sảng khoái.
Nhưng mà mang đến cho Lục Nghị ưu thương.
Hiện tại, Lục Nghị cảm thấy rất nhức cả trứng, hắn cũng không thể hiểu được, ban đầu bản thân là bị nước vào đầu hay sao mà nhất định phải bắt Cẩu tử này làm tọa kỵ cho mình.
Mặc dù hắn có thể bỏ Cẩu tử rồi lại đi tìm một tọa kỵ khác.
Nhưng mà Lục Nghị hắn há lại là loại nam nhân có mới nới cũ kia? !
Không được.
Hắn cũng không tin, mình không thể dạy dỗ tốt Cẩu tử này.
. ..
Tới gần đế đô.
Trên đường lớn, người đến người đi tấp nập, xe ngựa, xe chở đồ đông đúc.
Mỗi ngày đều có một lượng lớn vật tư được đưa vào đế đô và cũng có vật tư từ đế đô vận chuyển ra ngoài.
Là mậu dịch giữa đế đô cùng mấy cái thành lớn ở xung quanh.
Mấy người Lộc Tiểu Nguyên đi trên đường, ánh mắt nhìn ngó xung quanh.
“ Đế đô này thật sự là không nhỏ đâu.”
Chu Diệp nhìn về phương xa.
Đế đô kia giống như là một cự thú ở thời kỳ Viễn cổ đang nằm rạp trên mặt đất, tường cao hào sâu, phòng ốc lít nha lít nhít, một mực nhìn thấy chân trời chứ không nhìn thấy điểm cuối cùng của tòa thành này.
“ Đã sớm nghe nói đế đô của Tần quốc là thành trì phồn hoa nhất, chiếm diện tích lớn nhất bên trong mấy cái quốc gia xung quanh đây. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Lục Nghị cưỡi Cẩu tử, ngắm nhìn đế đô, cảm thán nói.
“ Đều là công sức do các thế hệ tiền bối cố gắng làm nên, thế hệ chúng ta chỉ là dốc hết khả năng để duy trì mà thôi.”
Tần Nghị mỉm cười.
“ Lời này của điện hạ quá khiêm tốn rồi.”
Lục Nghị cười.
Sau đó, hắn nói:
“¬ Cũng không biết rõ Tần quốc sao lại làm được như này? Chỉ một cái đế đô mà lại còn phồn hoa hơn cả mười toà thành của các quốc gia khác cộng lại.”
Tần Nghị cười không nói chuyện.
“ Đi thôi, đế đô cũng đã phồn hoa như thế, cũng không biết rõ hoàng cung của Tần quốc sẽ là thế nào?”
Lộc Tiểu Nguyên vừa cười vừa nói.
Ở Mộc giới cũng không có những thành thị phồn hoa như ở nhân gian này, đa phần mọi người sinh sống ở trong các thôn trang là chính.
“ Được.”
Tần Nghị gật đầu.
Sáu người cũng không ngừng lại, nhanh chóng chạy về phía cửa thành.
Tới gần cửa thành.
Sau khi đến gần, mấy người mới cảm nhận được sự hùng vĩ của tường vây xung quanh đế đô.
Chỉ vẻn vẹn độ cao cũng đã là ba trượng, về phần độ dày, thông qua đường đi dưới cửa thành, Chu Diệp nhìn ra, độ dày của tường thành cũng là ba trượng.
Vào lúc này, ở chỗ cửa thành, từng binh sĩ người mặc giáp trụ màu đen, tay cầm trường kích đứng thẳng như là tiêu thương.
Một nam tử người mặc khôi giáp màu bạc, bên hông treo một thanh trường kiếm đang mang theo mấy người lính kiểm tra bách tính muốn vào thành.
Rất nhanh là đã đến lượt mấy người Tần Nghị vào thành.
Nam tử mặc khôi giáp màu bạc ngẩng đầu nhìn về phía sáu người.
Khi nhìn thấy Tần Nghị, hắn lập tức giật mình, sau đó cung kính hành lễ.
“ Mạt tướng tham kiến Đại điện hạ.”
“ Tốt, tướng quân muốn hay không tra một chút nhóm chúng ta?”
Tần Nghị gật đầu, sau đó rất khách khí hỏi.
Tần Nghị làm người chính là như vậy, cho mỗi người sự tôn trọng nên có.
“ Nếu như là Đại điện hạ vậy thì cũng không cần kiểm tra, cho đi!”
Tướng quân vung tay lên, binh sĩ đứng trước cửa thành cũng nhaanh chóng tránh qua 2 bên, nhường ra cho mấy người Tần Nghị một con đường.
“ Đa tạ tướng quân.”
Tần Nghị quay người về phía tướng quân, chắp tay tỏ ý cảm tạ.
“ Đại điện hạ mời.”
Tướng quân cung kính, cúi đầu.
“ Chúng ta đi thôi.”
Vừa mới nói xong, Tần Nghị vỗ lưng ngựa, con ngựa liền chở hắn đi vào trong thành.
Thấy thế, mấy người Lộc Tiểu Nguyên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi tiến vào trong thành, tất cả mọi người đều bị sự phồn hoa của nơi này hấp dẫn.
Đế đô trên đường phố rất sạch sẽ, hai bên phòng ốc cũng sắp xếp chỉnh tề, con đường rộng rãi, thẳng tắp không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Hơn nữa, ở mỗi một chỗ ngã tư đường lại có một đội binh sĩ mặc áo giáp màu đen duy trì trật tự, ban ngày, mấy tên du côn lưu manh căn bản không dám làm loạn.
Nhìn bề ngoài đế đô cùng Trấn Hải Thành không chênh lệch quá lớn nhưng mà ở trong cảm giác của Chu Diệp, đế đô cổ lão hơn Trấn Hải Thành rất nhiều, loại cảm giác này khiến Chu Diệp cho đế đô thêm không ít điểm.
“ Sinh hoạt ở thời cổ đại cũng là rất tốt nha.”
Chu Diệp bị trói ở bên hông Lộc Tiểu Nguyên, quan sát cảnh vật xung quanh.
Sắc mặt của Kim Tiểu Nhị vẫn như thường, sau khi được chứng kiến Trấn Hải Thành, hắn cũng có thể tưởng tượng sơ qua được về đế đô rồi.
Hắn vừa đi, vừa trầm tư.
Liệu có nên kiến thiết một tòa thành thị ở Mộc giới hay không?
So sánh với sự lạnh nhạt của những người còn lại, mặc dù da mặt có dày nhưng Lục Nghị cảm giác gương mặt của bản thân mình cũng đang nóng lên.
Cưỡi Cẩu tử đi trên đường, bị dân chúng nhìn với ánh mắt quái dị, Lục Nghị cũng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Quá mất mặt.
Mà Cẩu tử tựa như là không có phát giác được những điều này, còn không ngừng nhìn xung quanh, trông có vẻ cực kì sung sướng.
Mấy người đi lại hồi lâu.
Phía trước Tần Nghị cùng Lữ lão dừng lại, chỉ về phía trước, nói mấy người Lộc Tiểu Nguyên:
“¬ Chỉ cần đi khoảng ba dặm nữa là có thể đến hoàng cung rồi.”
“ Vậy thì đi nhanh một chút thôi.”
“ Đi.”
Cũng giống như mấy người từng nghĩ, càng đến gần hoàng cung, phố xá càng phồn hoa.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, khi cự ly đến hoàng cung càng ngày càng gần, người đi lại hai bên đường dần dần giảm bớt, số lượng cửa hàng cũng không có còn lại nhiều.
Đợi đến khi đi được khoảng một nửa lộ trình nữa thì bên đường đã rất khó nhìn thấy người đi đường.
Ở nơi này, hai bên đường, cách mỗi một trượng liền có một cái binh sĩ mặc áo giáp màu đen đứng thẳng.
Bọn hắn chính là thủ vệ cho hoàng cung.
“ Oanh . . . Oanh . . .”
Bỗng nhiên từ phía trước truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.
Chu Diệp cố gắng thay đổi thân thể mình, nhìn lại về phía trước.
Thanh âm này hắn rất quen thuộc.
Cũng không để cho Chu Diệp phải chờ đợi quá lâu, từ phía trước có một đội binh sĩ đang chạy tới.
Hai hàng người, mười người thành một hàng, nện bước chỉnh tề, trường kích trong tay chỉ về phía trước, sắc mặt lạnh lùng, sát khí đập vào mặt.
Nhưng chuyện càng làm cho Chu Diệp cảm thấy kinh ngạc chính là hai hàng người đi lại tùy ý mà lại có thể đặt chân đến trong cùng một thời gian.
Chỉ đổ thừa Chu Diệp không có học thức, chỉ có thể thầm hô trong lòng là ngưu bức.
“ Bọn họ đều là cấm quân thủ vệ hoàng cung, là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Đại Tần ta.”
Lúc nói chuyện, sắc mặt của Tần Nghị trông cực kỳ tự hào.
“ Không tệ.”
Lục Nghị gật đầu.
Hắn có thể nhìn ra, mặc dù những binh lính này chỉ là phàm nhân, không có tu vi, nhưng mà thân thể của bọn hắn cũng phi thường cường đại, tu sĩ Luyện Khí cảnh chiến lực thấp một chút chỉ sợ không phải là đối thủ của bất luận một người nào trong bọn họ.
Lộc Tiểu Nguyên cùng Kim Tiểu Nhị cũng cảm giác rất mới mẻ, bởi vì trước kia bọn họ chưa bao giờ thấy qua.
Nhưng mà trừ cảm giác mới mẻ thì không còn gì khác.
“ Đi thôi, cùng ta đi vào.”
Tần Nghị cười nói với mấy người Lộc Tiểu Nguyên.
“ Đi! Mặc dù ta đi lại trên thế gian đã nhiều năm, nhưng mà thật đúng là chưa từng đi vào qua loại địa phương như hoàng cung này, hôm nay cuối cùng có thể mở rộng mở tầm mắt.”
Lục Nghị cười nói.
“ Hoàng cung ở thế tục làm sao có thể so sánh được với tông môn giống như là tiên cảnh kia của Kiếm Tông.”
Lữ lão cười ha ha một tiếng.
“ Không, Kiếm Tông chúng ta rất nghèo, đâu có tạo được ra cái tiên cảnh gì.”
Lục Nghị khoát tay, khiêm tốn nói.
“ Đi thôi.”
Mấy người đi theo Tần Nghị, dần dần tới gần hoàng cung.
Khi đến chỗ cửa cung, Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên hoàng cung.
Ở trong con mắt của nàng phản chiếu lấy một con Kim Lân Cự Long uy vũ hùng tráng.
Nó bay lượn ở trong tầng mây phía trên hoàng cung, nhưng mà cũng không có tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Không đến cảnh giới nhất định thì cũng không nhìn thấy con Kim Lân Cự Long này.
Cự Long cảm giác được Lộc Tiểu Nguyên đang nhìn nó, thế là rất tự mãn quay đầu về phía Lộc Tiểu Nguyên và gào thét một tiếng, ý là đang biểu đạt:
“ Nhìn cái gì vậy? Muốn chết phải không?”
“ Hả?”
Con mắt của Lộc Tiểu Nguyên không khỏi híp lại.
Cự Long sững sờ, theo bản năng cảm giác có chút không ổn.
Lộc Tiểu Nguyên cúi đầu, không tiếp tục nhìn Cự Long nữa.
Nếu như là còn ở Mộc giới, gặp loại khiêu khích này, Lộc Tiểu Nguyên tuyệt đối đi lên đè đối phương nằm xuống rồi đánh cho một trận và cướp đi toàn bộ gia sản của đối phương.
Nhưng mà hiện tại thì không được.
Nói như thế nào thì Tần Nghị cũng coi là bạn bè.
Đồ vật trong nhà bạn bè, Lộc Tiểu Nguyên nàng tuyệt đối sẽ không động vào, đây là nguyên tắc.
. ..
Tường bao bên ngoài hoàng cung đỏ có màu thẫm, cao khoảng một trượng hai.
Chỗ cửa chính của hoàng cung đương nhiên cũng có binh sĩ thủ vệ, hơn nữa nhân số còn rất nhiều.
Bên cạnh cũng có không ít binh sĩ đang liên tục đi tuần tra.
Thủ vệ sâm nghiêm.
“ Mạt tướng tham kiến Đại điện hạ.”
Một tiểu tướng mặc áo giáp màu bạc nhìn thấy mấy người Tần Nghị đi tới, lập tức nửa quỳ trên mặt đất, hành lễ với Tần Nghị.
“ Đứng dậy đi.”
Tần Nghị gật đầu.
“ Đại điện hạ, ngựa này . . .
Tiểu tướng mặc áo giáp màu bạc chỉ vào con ngựa mà Tần Nghị, muốn nói lại thôi.
“ Đúng rồi! Bởi vì vội vã gặp mặt phụ hoàng, kém chút là ta đã quên mất chuyện này.”
Tần Nghị vỗ đầu một cái.
Sau đó, hắn nghiêng người nói với mấy người Lộc Tiểu Nguyên:
“¬ Thật xin lỗi các vị! Ở trong hoàng cung không cho phép cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể ủy khuất các vị.”
“ Không có việc gì.”
Mấy người nhao nhao lắc đầu, tỏ vẻ là đã hiểu.
Sau khi mấy người xuống ngựa thì lập tức có mấy binh sĩ tiến lên dắt ngựa đi.
Còn Lục Nghị thì nhìn về phía Tần Nghị, hỏi:
“¬ Tần huynh, Cẩu tử này của ta thì xử lý làm sao?”
Tần Nghị ngẫm lại, cười nói:
“¬ Cẩu tử không có lớn như ngựa, vẫn có thể đi vào.”
“ Vậy thì đa tạ Tần huynh.”
Lục Nghị lập tức vui mừng, nói.
“ Đại điện hạ, mời.”
Tiểu tướng mặc áo giáp màu bạc nghiêng người, tránh đường.
“ Tốt, đa tạ ngươi.”
Tần Nghị gật đầu, mang theo mấy người đi vào cửa lớn.
Lúc Dao Dao cùng Cẩu tử vừa bước qua cửa nớn thì ở một tràn ngập hắc ám chỗ sâu trong hoàng cung, một đôi mắt hiện đầy tia máu bỗng nhiên mở ra.