Người mặt to đi ra khỏi phòng, liếc mắt liền thấy Lộc Tiểu Nguyên đang ngồi xổm bên cạnh Chu Diệp ăn mì.
Hắn hơi sững sờ, lập tức chỉ vào cái bồn trong tay Lộc Tiểu Nguyên, hỏi Lộc Tiểu Nguyên: "Ngươi đây là sao?"
Lộc Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một chút, không hoảng hốt chút nào.
Mảnh lá của tiểu thảo tinh đã bị nàng ăn hết rồi.
Mà hiện tại tiểu thảo tinh đã khôi phục.
Cho nên, không có bất cứ chứng cớ gì.
Lộc Tiểu Nguyên lạnh nhạt nói: "Đang ăn mì, ngươi có muốn thử một miếng hay không?"
"Không cần." Người mặt to lắc đầu, sau đó nói: "Lấy hai gốc linh dược Địa cấp thượng phẩm làm gia vị ăn mì, ngươi thật xa xỉ."
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy, cười hắc hắc.
"Có điều kiện, ta có thể có biện pháp nào sao?"
Khóe miệng người mặt to hơi giật.
"Sớm muộn sẽ có một ngày, tất cả linh dược của ta đều sẽ bị ngươi ăn sạch." Người mặt to thở dài.
"Ngươi không thể nghĩ như vậy!" Sắc mặt Lộc Tiểu Nguyên nghiêm túc.
Sau đó, nàng để bồn sang một bên, bản bắt đầu nói: "Sư tôn, ngươi xem đi, nhiều năm như vậy, số lượng linh dược của ngươi vẫn nhiều như thế, chưa giảm bớt bao giờ!"
"Mà xưa nay ngươi chưa bao giờ quản lý, đều là ta giúp đỡ đấy." Lộc Tiểu Nguyên cường điệu nói.
Sắc mặt người mặt to tối đen, "Linh dược của ta vốn không cần quản lý, là ngươi xung phong nhận việc quản lý, vừa ên quản lý vừa chọn lựa cây ngươi muốn ăn."
"Tâm tư kia của ngươi, chả lẽ ta có thể không biết hay sao?"
Lộc Tiểu Nguyên lộ ra nụ cười xấu hổ.
Nhưng nàng không cảm thấy có gì không đúng.
Người mặt to tới gần, nhìn chậu trên mặt đất, đột nhiên nhíu nhíu mày.
"Tại sao ta có cảm giác có hương vị của tiểu thảo tinh ở bên trong?" Người mặt to nhìn Chu Diệp hoàn hảo không chút tổn hại bên cạnh.
Hắn lâm vào trầm tư.
Giờ phút này sắc mặt Lộc Tiểu Nguyên rất bình tĩnh, không hề có vẻ bối rối.
"Tiểu thảo tinh, chuyện gì xảy ra?" Người mặt to trầm tư một hồi lâu, sau đó hỏi Chu Diệp.
"Sư phụ, chuyện gì cơ?" Trong giọng nói của Chu Diệp tràn ngập nghi hoặc.
Lộc Tiểu Nguyên vụng trộm thưởng cho Chu Diệp một ánh mắt hài lòng.
Nhìn xem, tình cảm giữa Lộc gia và tiểu thảo tinh là kiên cố cỡ nào.
"Trong chậu này vì sao lại có hương vị của ngươi, có phải Lộc Tiểu Nguyên lại ăn ngươi hay không?" Tay hắn chỉ vào bồn, bất đắc dĩ hỏi.
"Không hề." Chu Diệp lay động thân thể một cái.
Người mặt to nhìn Chu Diệp, không tiếp tục mở miệng.
Hắn cảm giác tiểu thảo tinh quá không hiểu chuyện.
Mẹ nó, vất vả lắm mới bắt được một cơ hội thu dọn Lộc Tiểu Nguyên, kết quả tiểu thảo tinh này lại không góp sức.
Chuyện này không dễ làm.
Vẫn là cũng được.
"Lộc Tiểu Nguyên, chỉ một lần này thôi, nếu trong lúc hối lỗi ngươi lại ăn linh dược của ta, xem xem ta có không thu thập ngươi hay không." Người mặt to xoay người, tiếp tục về đọc cổ tịch hôm qua còn chưa xem xong.
Sau khi người mặt to đi rồi, Lộc Tiểu Nguyên mới nháy mắt ra hiệu với Chu Diệp.
"Tiểu thảo tinh, đủ ý tứ!" Lộc Tiểu Nguyên dùng đầu ngón tay đâm đâm thân thể Chu Diệp.
Chu mỗ là một thảo tinh có nguyên tắc, sẽ không làm chuyện gây bại lộ khách hàng lớn của mình.
Cho nên, hắn sẽ không nói ra chuyện này.
Dù sao, chuyện giữa hắn và Lộc Tiểu Nguyên là giao dịch, hơn nữa còn là Chu mỗ hắn kiếm lời lớn.
Lộc Tiểu Nguyên khen Chu Diệp thêm hai câu, sau đó tiếp tục ôm bồn mà ăn.
Sau khi ăn xong, Lộc Tiểu Nguyên lại rất ‘tự giác' chạy về trong phòng hối lỗi.
Nói là hối lỗi, thật ra là vừa ghé vào cửa sổ ngửi mùi thơm ngát phát ra từ chân thân Chu Diệp, vừa đi ngủ.
Buổi chiều.
Lộc Tiểu Nguyên vẫn ghé vào bên cửa sổ.
Có thể là cảm thấy không quá dễ chịu, nàng xoay người, sau đó ngã khỏi cửa sổ.
"Bịch!"
Đầu Lộc Tiểu Nguyên trực tiếp đập xuống đất, đập ra một cái hố nhỏ.
Nàng mở mắt ra, bò dậy, nhìn phiến đá rơi vỡ vụn trên mặt đất, mờ mịt vò đầu.
"Ngươi. . ." Người mặt to nhìn về phía nàng, muốn nói lại thôi.
Chu Diệp ở trong linh điền bị tiếng vang đánh thức, đầu tiên là nhìn thấy biểu lộ mờ mịt của Lộc Tiểu Nguyên, cười đến nằm sấp trong linh điền, lá không ngừng đập lên thổ nhưỡng.
"Tóc ta loạn rồi." Lộc Tiểu Nguyên nâng tay nhỏ, chạm vào búi tóc trên đầu mình.
"Tự buộc." Người mặt to liếc nàng một cái.
"Ta không biết làm." Lộc Tiểu Nguyên mím miệng nhỏ.
Nếu nàng biết buộc tóc, thì đã sớm đổi kiểu tóc đẹp mắt rồi.
Đầu Lộc Tiểu Nguyên loạn như ổ gà, nàng lắc lư ung dung đi đến trong linh điền.
Đưa tay cầm Chu Diệp lên.
"Ngươi muốn làm gì?" Chu Diệp cố nén cười, hỏi.
"Ngươi cứng lên một chút." Lộc Tiểu Nguyên nói với Chu Diệp.
Chu Diệp không nói nhiều, trực tiếp tiến trạng thái Lấy Thân Hóa Kiếm.
Ở trạng thái Lấy Thân Hóa Kiếm, hai mảnh lá của hắn sẽ trở nên thẳng tắp, sợi rễ cũng giống như là cương châm.
"Gai ngược dựng thẳng lên, ta muốn chải tóc." Lộc Tiểu Nguyên dùng huyền khí bao trùm tay mình, bắt lấy bộ rễ của Chu Diệp, sau đó vẫy vẫy trên không trung.
"Mẹ nó, rốt cuộc ngươi coi Chu mỗ thành cái gì?" Chu Diệp bất đắc dĩ.
Nhưng Lộc Tiểu Nguyên là khách hàng lớn, nhất định phải thỏa mãn tất cả nhu cầu của loại khách hàng lớn này mới được.
Hắn dựng thẳng gai ngược lên.
Sau khi từng dãy gai ngược dựng thẳng lên đúng là có bộ dáng giống lược.
Lộc Tiểu Nguyên cầm Chu Diệp bắt đầu chải đầu.
Khi vừa mới chạm đến mái tóc trắng như tuyết của Lộc Tiểu Nguyên, Chu Diệp lập tức hỏi: "Lộc Tiểu Nguyên, bao lâu rồi ngươi không gội đầu?"
"A?" Lộc Tiểu Nguyên lập tức đơ người.
Người mặt to ngẩng đầu nhìn trời, hồi tưởng lại, hình như hắn cũng đã rất nhiều năm không gội đầu.
Nhưng là một đại lão, đây chỉ là việc nhỏ.
Tóc dài vẫn mềm mại như cũ.
Không hoảng.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, sờ sờ tóc mình, cảm giác không có vấn đề gì.
"Tiểu thảo tinh, ngươi cảm thấy có vấn đề gì không?" Lộc Tiểu Nguyên thấp giọng hỏi.
"Không có vấn đề gì." Chu Diệp chỉ tò mò hỏi một chút.
Lộc Tiểu Nguyên tóc rất sạch sẽ, trong quá trình chải đầu, mái tóc rối bời dần dần trở nên mềm mại.
"Sư tôn, ngươi chải đầu cho ta đi." Lộc Tiểu Nguyên chạy đến bên cạnh người mặt to, trông mong nhìn hắn.
Người mặt to nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ buông cổ tịch.
"Tới đây."
"Được." Lộc Tiểu Nguyên khéo léo đi đến trước mặt người mặt to, sau đó ngồi xuống bên chân.
Người mặt to cầm lấy Chu Diệp từ trong tay Lộc Tiểu Nguyên, sau đó bắt đầu chải đầu cho Lộc Tiểu Nguyên.
Chu Diệp có thể nhận ra người mặt to là có kỹ năng.
Không đến một lát, người mặt to buộc một búi tròn trên đầu Lộc Tiểu Nguyên.
"Kiểu tóc thật dễ nhìn." Người mặt to cười nhạt, nhẹ nhàng để Chu Diệp dưới đất.
"Hắc hắc." Lộc Tiểu Nguyên cười tươi như hoa.
"Nhưng ngươi quá xấu, không xứng với kiểu tóc này." Người mặt to còn nói thêm một câu.
Lộc Tiểu Nguyên: ". . ."
Nàng thề, nếu như người nói lời này không phải người mặt to mà là người khác, vậy Lộc gia nàng đã trực tiếp liền xông lên đánh đối phương.
Nhưng không khéo.
Nàng đánh không lại người mặt to, còn rất có thể sẽ bị đối phương đánh đập.
"Sư tôn, ngươi tổn thương lòng ta." Lộc Tiểu Nguyên nhìn người mặt to, nghiêm túc nói.
"Ngươi muốn mặt không da, lời này sao có thể tổn thương được ngươi." Người mặt to khoát tay, tiếp tục cầm đọc cổ tịch.
Lộc Tiểu Nguyên trừng to mắt.
"Sư tôn, người ta là nữ hài tử, sao ngươi có thể nói người ta như vậy?" Lộc Tiểu Nguyên ủy khuất.
"Ngươi làm gì có bộ dáng của nữ hài tử chứ? Nếu ngươi đổi trang phục khác ra ngoài lừa dối, người khác còn sẽ cho rằng là nhi tử ngốc nhà địa chủ ở đâu chạy ra."
Chờ đã, lời này hình như chửi cả chính mình rồi.
Người mặt to đột nhiên có chút buồn bực.