Mặc dù rất hưởng thụ câu tâng bốc này của Kim Tiểu Nhị nhưng ở bên ngoài, sắc mặt của Lộc Tiểu Nguyên vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Đối với nàng mà nói, chuyện gì cũng đều là chuyện nhỏ, cũng chỉ là một cái vung tay mà thôi.
...
Vùng ngoại ô.
Ở trong núi rừng.
- Chu huynh, mời.
Lục Nghị khách khí nói.
Hắn thật sự là rất hiếu kì, rốt cuộc là Chu Diệp có thực lực kinh khủng đến mức nào mà khiến cho Thiên kiếp Tứ giai có uy lực không hề thua kém Thiên kiếp Ngũ giai.
- Vậy thì ta cũng không khách khí.
Chu Diệp gật đầu.
Trong đan điền, Huyền đan khắc lôi văn nhanh chóng vận chuyển.
Huyền khí mênh mông tuôn ra từ trong Huyền đan.
Vạn Diệp Phiêu.
Ở bên người Chu Diệp có vô số điểm sáng màu xanh da trời nhanh chóng không ngừng hiển hiện.
Chỉ trong giây lát, những điểm sáng này đã ngưng tụ thành từng cái lá cây.
- Đi.
Chu Diệp đưa tay, nhẹ nhàng đẩy về phía Lục Nghị.
- Vù vù . . .
Vô số lá cây ùn ùn bắn về phía Lục Nghị.
Thấy thế, biểu lộ trên mặt của Lục Nghị cực kỳ ngưng trọng, hắn có cảm giác chiêu này rất mạnh mẽ.
- XÌ... Ngâm.
Hắn rút trường kiếm ra, chuẩn bị thi triển tuyệt chiêu.
- Diệt!
Một kiếm chém ra, kiếm quang lấp lóe, một đạo kiếm khí sắc bén phá không tiến lên.
- Rầm rầm rầm . . .
Kiếm quang đụng vào lá cây khiến cho lá cây nổ tung.
Kiếm khí quét ngang hết thảy, tạo ra một cái khe rãnh thật sâu phía trên mặt đất.
Khi kiếm khí lan tới gần Chu Diệp thì thân hình của hắn lóe lên, tránh thoát đi.
Lục Nghị ngây ra.
- Chu huynh, không cần thiết phải nhường ta đâu. Dù sao tu vi của ta và huynh cũng tương đương mà. Huynh làm như thế là đang vũ nhục ta đấy.
Hắn cảm thấy khẳng định là Chu Diệp đang nhường mình, nếu không thì sao có thể ra đòn yếu như vậy.
Nghe được lời này của Lục Nghị, khóe miệng của Chu Diệp khẽ co giật.
- Đại ca, đây là chiêu thức mạnh nhất mà ta nắm giữ đó .
Lục Nghị giơ tay, xoa thái dương, lắc đầu.
- Thôi được rồi, chúng ta vẫn là trở về đi!
Hiện tại, hắn đã biết rõ, mặc dù tu vi của Chu Diệp không thấp nhưng mà thực lực thì ...
Không nói vẫn hơn.
Chuyện này để cho người ta cảm thấy thật đáng tiếc.
Sau khi trở về, Chu Diệp phát hiện, ánh mắt mấy người Kim Tiểu Nhị nhìn hắn cũng có chút kỳ quái.
Đó là một loại ánh mắt nhìn từ trên xuống, giống như là đang bảo chúng ta đều mạnh hơn ngươi.
Chuyện này để cho Chu Diệp cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên Chu Diệp thầm quyết định, mình phải mạnh lên.
Để mấy người bọn họ nhìn xem, Chu mỗ là rất xâu (ý là rất lợi hại).
Đêm khuya.
Một mình Chu Diệp ngồi ở trên nóc tẩm cung.
Hắn nhìn vào bảng thuộc tính của mình và trầm tư.
Huyết mạch: Linh thảo (Linh cấp thượng phẩm).
Năng lực của huyết mạch: Trị liệu.
Tu vi cảnh giới: Huyền Đan cảnh sơ kỳ.
Cảnh giới của nhục thân: Linh cấp trung kỳ.
Tâm pháp: Tiểu Thanh Hư Kinh (cảnh giới viên mãn).
Huyền kỹ: Vạn Diệp Phiêu (cảnh giới viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (cảnh giới viên mãn)
Điểm tích lũy vạn năng: 10.
Số lần rút thưởng: Không (+).
Hắn đột nhiên cảm giác, dấu ‘+’ ở chỗ rút thưởng cực kỳ hấp dẫn.
Tựa như là một thiếu nữ trẻ tuổi mang theo mạng che mặt, đang liếc mắt đưa tình với hắn, dụ dỗ hắn tranh thủ thời gian tiến lên tán tỉnh.
- Nếu không thử một lần xem sao!
Chu Diệp sờ cằm.
- Nhỡ đâu có thể rút được đồ tốt thì sao?
Nghĩ như vậy, Chu Diệp nhớ tới chuyện ban ngày, lúc luận bàn cùng Lục Nghị.
Nếu như Lục Nghị là địch nhân thì tuyệt đối có thể dùng hai kiếm chém hắn bay đầu.
Thực lực quá cùi bắp, làm cho lòng người hoang mang rối loạn, không có cảm giác an toàn.
Muốn mạnh lên sao?
Vậy thì nạp tiền!
Đi rút thưởng!
Không chút do dự, Chu Diệp điểm dấu ‘+’ một cái.
Hình thức rút thưởng lập tức mở ra, chia làm: 10 điểm tích lũy vạn năng 1 lần, 100 điểm tích lũy vạn năng 1 lần, 1000 điểm tích lũy vạn năng 1 lần.
Tin nhắn hệ thống: Kiểm tra thấy điểm tích lũy vạn năng của ký chủ không đủ, tự động lựa chọn rút thưởng cấp thấp nhất .
Cơ hội 1lần rút thưởng đã chuẩn bị, phải chăng bắt đầu rút thưởng?
Đều là nói nhảm.
- Rút.
Vừa nói xong trên mặt của Chu Diệp xuất hiện thần sắc chờ mong.
Đinh, rút thưởng xong xuôi.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Chu Diệp cũng ngây người.
Nếu như là quay số rút thưởng, vậy thì tại sao không thể để cho Chu mỗ nhìn một chút xem phần thưởng có những cái gì?
Tại sao muốn làm như vậy với ta?
Sau đó, hắn cảm giác lòng bàn tay trầm xuống, có thứ gì đó xuất hiện.
Hắn cúi đầu xuống nhìn.
Đó là một cái bình màu trắng, mặt trên còn có nhãn dán, trên đó là một dãy chữ nhỏ.
Chu Diệp đưa cái bình lên nhìn, khi thấy được ba chữ lớn bắt mắt kia thì biểu lộ trên mặt cũng hơi cứng đờ.
Phía trên, thình lình viết —— Bách Thảo Khô.
Chu Diệp lập tức lâm vào trầm tư ...
Tên: Bách Thảo Khô.
Phẩm giai: Không biết.
Công hiệu: Không biết.
Ghi chú 1 : Một bình tỉnh táo, hai bình vĩnh viễn không mệt mỏi, ba bình lập tức chầu trời.
Ghi chú 2 : Bách Thảo Khô tuy tốt nhưng cũng không nên nghiện.
Ghi chú 3 : Uống xong bình Bách Thảo Khô này, ngươi sẽ trở thành một gốc cỏ thành tinh đẹp trai nhất!
Chu Diệp:
- ???
Hắn nhìn tin tức cặn kẽ về bình Bách Thảo Khô ở trước mắt, sắc mặt không khỏi biến thành màu xanh.
Cái đồ chơi gì đây?
Chẳng lẽ là hệ thống muốn hắn uống thuốc độc tự vẫn hay sao?
Vậy tuyệt đối không được.
Chu Diệp có dũng khí khẳng định, không cần uống hết một bình này, chỉ cần uống một hớp là hắn sẽ lập tức cưỡi hạc đi tây phương.
Lần thứ nhất rút thưởng lại rút ra món đồ hố người này, cũng là một cái cố sự đầy bi thương.
Chu Diệp có điểm buồn phiền.
Đây rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao hệ thống lại muốn làm như vậy với hắn cơ chứ?
Thế này thì sao hai bên còn có thể cùng sung sướng chơi đùa đây?
Chu Diệp bần thần nhìn chằm chằm vào bình Bách Thảo Khô ở trên tay, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý món đồ chơi này như thế nào.
Gió nhẹ thổi qua, có chút lạnh.
Bàn tay của Chu Diệp run lẩy bẩy.
Chất lỏng màu lam cũng khẽ dập dềnh ở trong bình.
Nó tựa như là có một loại hấp dẫn khó nói được thành lời.
- Bá.
Đột nhiên, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện ở bên người Chu Diệp.
Lộc Tiểu Nguyên đứng ở bên cạnh Chu Diệp, cái mũi của nàng khẽ động đậy. Nàng hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Tiểu Thảo Tinh, cho ta ngửi chút hương thơm ở trên người cậu đi, không thì ta khó mà ngủ được.
Chu Diệp không có trả lời nàng, chỉ là yên lặng buông hạn chế để mùi hưởng trên người tỏa ra.
- Hít...
Lộc Tiểu Nguyên hít sâu một cái, vẻ mặt rất là thỏa mãn.
- A ~
Lộc Tiểu Nguyên ngáp một cái, tay nhỏ đưa lên vuốt mắt, quay người chuẩn bị trở về đi ngủ.
Nhưng mà vừa đi được hai bước, nàng quay đầu nhìn về phía Chu Diệp, hỏi:
- Tiểu Thảo Tinh, cậu không ngủ sao?
- Không ngủ được.
Chu Diệp hồi đáp.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, sau đó phát hiện bình Bách Thảo Khô trong tay Chu Diệp.
Nàng đi đến gần Chu Diệp, sau đó lấy bình Bách Thảo Khô ra khỏi tay Chu Diệp, cầm lên, xem xét tỉ mỉ.
- Đây là cái gì vậy?
Lộc Tiểu Nguyên xem không hiểu chữ trên bao bì, cho nên chỉ có thể tò mò hỏi Chu Diệp.