Lục Nghị cưỡi Cẩu tử, đuổi kịp mọi người.
Hắn đắc ý nói với mấy người Chu Diệp:
“Các vị thấy tọa kỵ này của ta như thế nào? Không tệ chứ hả?”
Nhìn khuôn mặt chó của Cẩu tử thể hiện sự không tình nguyện, Lộc Tiểu Nguyên cười cười không nói chuyện.
Kim Tiểu Nhị sờ cằm, suy tư một lúc sau mới nói:
“Lục Nghị, cậu đường đường là Tiểu Kiếm Tiên, cưỡi một con chó, liệu có phải là sẽ khiến phong thái hạ xuống hay không?”
Lục Nghị ngẫm lại, chuyện còn thật sự là giống như vậy.
Chỉ có điều, thân là đệ tử của Kiếm Tông, nếu như đã quyết định, vậy thì sẽ không thay đổi.
“Không có việc gì, chỉ cần thực lực mạnh thì phong thái sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm.”
Lục Nghị tự tin nói.
Hắn cũng không tin, về sau người khác lại bởi vì hắn cưỡi chó mà dám chế giễu hắn.
Chu Diệp rất muốn cười.
Nhưng mà bởi vì là một cây cỏ nên không cười nổi, có chút khó chịu.
Kìm nén đến rất vất vả.
“Lục huynh lợi hại.”
Tần Nghị cười to rồi giơ ngón tay cái lên với Lục Nghị.
“Lục công tử quả nhiên không phải thường nhân.”
Lữ lão cũng mỉm cười.
Lục Nghị gật đầu, sau đó hắn nói:
“Con chó này rất không tệ, linh trí cao lại có tu vi Luyện khí, ta muốn thử bồi dưỡng nó một phen, ngày sau có lẽ có thể trở thành phụ tá đắc lực cuả ta.”
Nghe được lời này, trong đầu của Chu Diệp lập tức tưởng tượng về sau khi Lục Nghị đi ra đánh nhau cùng người khác.
Hắn trên mặt nở nụ cười cuồng ngạo, áo bào màu trắng tung bay, cưỡi Husky phi nước đại.
Khi tới gần địch nhân, Lục Nghị sẽ rút trường kiếm chỉ vào đối phương, sau đó hô to:
“Cẩu tử, chơi hắn!”
Sau đó, Lục Nghị mới thi triển kiếm chiêu giao chiến cùng địch nhân.
Nếu như không có Cẩu tử tại, có lẽ sẽ rất có phong cách, dù sao Kiếm Tiên đều là đẹp trai đến mê người.
Nhưng mà Kiếm Tiên cưỡi chó thì có chút kỳ quái rồi, thậm chí có thể nói là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Chu Diệp không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
“Ngươi vui vẻ là được rồi.”
Kim Tiểu Nhị cười lắc đầu.
“Đi nhanh lên đi.”
“Được rồi.”
Chân của Lục Nghị đạp vào mông của Cẩu tử một cái.
“Ô . . . Ô . . .”
Cẩu tử rất bất mãn, ô ô mấy tiếng nhưng mà không có lá gan phách lối, chỉ biết ủ rũ đi theo đội ngũ.
. ..
Buổi chiều.
Trên đường lớn.
Lục Nghị cưỡi chó phi nước đại, trên mặt nở một nụ cười mà hắn cho là tiêu sái nhất.
Mấy người Lộc Tiểu Nguyên cưỡi ngựa đi ngay phía trước mặt hắn, cũng không muốn ngoái lại nhìn Lục Nghị.
Cảnh tượng trông rất là lạ.
Chu Diệp ngược lại là cảm thấy rất hứng thú đối với Cẩu tử, thậm chí còn nghĩ nghiên cứu đối phương một phen, nhìn xem sau khi linh trí tăng lên, Cẩu tử đến cùng là biến đổi như thế nào.
Và hắn rất nhanh là đã được toại nguyện.
Đến tối.
Cẩu tử nằm rạp trên mặt đất, nhìn về phía xa xăm với ánh mắt u buồn.
Chu Diệp di chuyển sợi rễ, đi về chỗ nó.
Ánh mắt của Cẩu tử cũng nhanh chóng bị Chu Diệp hấp dẫn.
Nó ngẩng đầu chó của mình lên, bên trong mắt chó có ánh sáng lóe lên, nhìn chằm chằm Chu Diệp.
Nó không hiểu được, cây cỏ dại này vì cái gì lại có thể sáng lên, còn có thể bản thân di chuyển.
Đây cũng quá lợi hại rồi.
Cẩu tử nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai chú ý đến mình, sau đó ngồi dậy, tiến về phía Chu Diệp.
Hai bên đi tới gần nhau.
Đột nhiên.
Cẩu tử nhảy lên, sau đó đè Chu Diệp xuống dưới đất.
“Ngươi muốn làm gì? Định bắt nạt ta hay sao?”
Chu Diệp lập tức sững sờ.
Sau đó, huyền khí vận chuyển, khí tức cường đại bộc phát ra.
Hắn dùng hai lá cây của mình nhấc bổng Cẩu tử lên, sau đó giơ sợi rễ, đá về phía cái cằm của Cẩu tử một phát.
“Ngao ô. . .”
Cẩu tử bị một cước của Chu Diệp đá bay lên giời.
Lúc này, bên trong đôi mắt chó của nó tràn đầy sự ngi hoặc và khó hiểu.
Bản thân mình rõ ràng là một con Yêu thú thế mà lại bị một cây cỏ dại đá bay?
Chuyện này không thể nào xảy ra được.
Cẩu tử lắc lắc đầu, phách lối nện bước tiến về phía Chu Diệp.
Đây là muốn báo mối thù một đá vừa xong ư?
“Quả nhiên, coi như linh trí đề cao thì vẫn chỉ là một kẻ ngu ngốc.”
Chu Diệp thở dài.
Trong lòng bắt đầu mặc niệm thay cho Lục Nghị.
Về sau nhà của Lục Nghị khả năng có chút nguy hiểm.
“Ba~!
Chu Diệp nhìn cũng chưa từng nhìn, nâng nhánh cỏ của mình lên tát mạnh một cái, đúng lúc đập vào bên khóe miệng của Cẩu tử.
Thanh âm kia thực sự rất vang.
Cẩu tử cũng bị đánh cho ngây người.
Nhưng mà nó không phục lắm.
Lúc ban ngày, nó bị Lục Nghị ức hiếp cũng thôi, đến tối còn muốn bị một cây cỏ dại khi dễ.
Mặc dù Cẩu tử nó chỉ là một con chó, nhưng mà cũng là một con chó có tôn nghiêm, sao có thể để người ta bắt nạt như thế được.
Nghĩ tới đây, nó rốt cục bạo phát, dù sao trong lòng cực kỳ không phục.
Từ trên thân thể của nó có một luồng khí tức yếu ớt truyền ra, đôi mắt chó màu xanh lam kia cũng bắt đầu trở nên thâm thúy. Vào thời khắc này, hình tượng của Cẩu tử cũng phát sinh biến hóa.
Tựa hồ là nó chuẩn bị nghiêm túc.
“Ô!”
Cẩu tử hé miệng, Chu Diệp nhìn thấy, trên hàm răng của nó vẫn còn dính một chút thịt băm. ..
Hơn nữa miệng của Cẩu tử này rất thối.
“Ha. . .”
Cẩu tử hà hơi, huyền khí ngưng tụ thành một đám sương mù màu xám nho nhỏ ở trong miệng của nó.
Bên trong mắt chó hiện ra ý cười lạnh lẽo.
Hôm nay mà không đánh chết ngươi, coi như Cẩu tử ta thua.
“Đây là muốn đánh thật hay sao?”
Mặc dù thế nhưng trong nội tâm của Chu Diệp không hề cảm thấy hoảng sợ.
Với tu vi của hắn, Chu Diệp có thể dễ dàng hành hạ Cẩu tử.
Bằng vào sư chênh lệch giữa hai bên, cho dù tuyệt chiêu của Cẩu tử có đánh vào người hắn thì hắn cũng không cảm thấy đau.
Không có cách, thực lực mạnh cũng là một loại bất đắc dĩ, rất ít người có thể hiểu được sự tịch mịch vì 'Không tìm thấy' đối thủ.
“Ha!”
Cẩu tử hà hơi, đám sương mù màu xám nho nhỏ kia nhanh chóng bay về phía Chu Diệp.
Nhưng mà đám sương mù màu xám nho nhỏ này còn chưa tới gần Chu Diệp, Cẩu tử đã nâng móng phải trước lên, tay chó vung một cái về phía Chu Diệp.
“Xùy.”
Ba tia huyền khí màu xám chém về phía Chu Diệp.
Cẩu tử nó cũng không tin, dựa vào hai đòn công kích này mà mình còn không đánh bại được cây cỏ kỳ lạ kia.
“Loè loẹt.”
“Chỉ có chút tu vi ấy mà dám khoe khoang trước mặt lão tử sao?”
Chu Diệp coi nhẹ.
Vừa dứt lời, hắn nhảy lên, sợi rễ tung bay, tựa như là đá ra một cước, dễ dàng đá nổ tung đám sương mù màu xám nho nhỏ kia.
“Ba~.”
Uy lực rất nhỏ, tựa như là đập vỡ một quả bong bóng nước vậy.
Chỉ có điều đây cũng chỉ là cảm nhận của Chu Diệp mà thôi, nếu như đổi lại là một người bình thường thì tuyệt đối không đánh lại Cẩu tử này được.
Chu Diệp lại nâng một nhánh cỏ của mình lên rồi khẽ vung vẩy.
Từ trên lá cây, mấy luồng ánh sáng màu xanh bay ra, sau đó phá huỷ ba tia huyền khí màu xám kia.
Cẩu tử ngây người.
Tuyệt chiêu mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo, cứ bị phá giải dễ dàng như vậy sao?
Đến lúc này, trong lòng của nó đã hoàn toàn phục rồi, nó lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám động đậy.
Vốn dĩ là Chu Diệp còn chuẩn bị ra tay giáo dục Cẩu tử một trận, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì vẫn bỏ qua.
Nếu như lỡ tay đánh chết Cẩu tử, vậy thì về sau hắn biết tìm ai để chà đạp đây.
Thật vất vả lắm trong đội ngũ mới có một sinh vật mà hắn có thể chà đạp, cũng không thể để mất đi dễ dàng như vậy được.
Dùng lời nói của Lộc Tiểu Nguyên thì đó chính là:
“Nguồn suối của sự vui vẻ là không thể mất đi.”
Nghĩ đến đây, Chu Diệp hạ nhánh cỏ của mình xuống rồi rời đi.
Nhìn thấy Chu Diệp rời đi, trong lòng Cẩu tử thở phào một hơi.
Làm một chó mà phải chịu ủy khuất lớn như thế, khẳng định phải tìm đồng bọn để khóc lóc kể lể một phen.
Ngẫm lại đi, Cẩu tử chuẩn bị đi tìm Lục Nghị.
Mặc dù Lục Nghị lấy mạng chó của nó để uy hiếp, bắt nó làm tọa kỵ.
Nhưng mà ở bên trong nhóm sinh linh này cũng chỉ có Lục Nghị là có quan hệ tốt nhất với nó.
Lại nói, dựa theo suy nghĩ của Cẩu tử, bản thân đã trở thành tọa kỵ của Lục Nghị, như vậy Lục Nghị khẳng định sẽ phải bảo vệ bản thân chứ.
Nếu như Lục Nghị không làm, như vậy … về sau nó tuyệt đối sẽ hố chết hắn.
Cẩu tử đứng lên, cất bước chạy về phía Lục Nghị.
Đi đến bên người Lục Nghị, Cẩu tử không nói hai lời, chỉ cắn góc áo của Lục Nghị.
“Cẩu tử, có chuyện gì vậy?”
Lục Nghị cúi đầu xuống, nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
“Ô ô. . .”
Cẩu tử ra hiệu, bảo hắn đi theo nó đi.
Một lúc sau, Lục Nghị mới minh bạch ý của nó, sau đó hắn đứng lên.
Cẩu tử mang Lục Nghị tìm tới Chu Diệp, sau đó sinh động kể lại chuyện vừ rồi. Đầu tiên, nó nâng chân trước lên chỉ chỉ vào Chu Diệp, sau đó lại bỗng nhiên tát vào mặt mình một cái.
Thấy thế, Lục Nghị có chút mờ mịt.
Cẩu tử tự đánh mình là có chuyện gì đây?
Hắn thực sự xem không hiểu được ý mà Cẩu tử đang muốn biểu đạt.
Nếu như Cẩu tử có thể nói chuyện, nó khẳng định phải nói một câu:
“Thật khó chịu.”
Cẩu tử tiếp tục khoa tay múa chân.
Lục Nghị xem nửa ngày, mới hỏi dò:
“Tiểu thảo tinh ức hiếp ngươi hay sao?”
Nghe Lục Nghị nói vậy, động tác của Cẩu tử dừng lại, rồi nó gật mạnh đầu.
Trong mắt của nó hiện lên sự chờ mong, giống như là đang bày tỏ:
“Ngươi tranh thủ thời gian giúp ta báo thù đi.”
Lục Nghị sờ sờ cái cằm, liếc nhìn Chu Diệp, sau đó cười nói:
“Tùy tiện đánh, không giết chết là được.”
Ngọa tào (câu chửi của Trung Quốc).
Cẩu tử ngây người.
Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?
Ngươi không phải là chủ nhân của ta hay sao?
Một khắc này, Cẩu tử rất đau lòng.
Nó quyết định, về sau phàm là có cơ hội, tuyệt đối phải hố Lục Nghị một lần, nếu không trong lòng không dễ chịu.