• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

----------------------

Chu Diệp chưa từng có nghĩ tới Lộc Tiểu Nguyên sẽ là đệ tử của người mặt to.

Hắn vẫn cho rằng Lộc Tiểu Nguyên là tọa kỵ của người mặt to, hoặc cũng có thể là con cháu của bằng hữu, ....

Nhưng mà dù thế nào cũng không nghĩ tới, Lộc Tiểu Nguyên lại là đệ tử của người mặt to.

Chuyện này rất xấu hổ.

Vậy chẳng lẽ sau này Lộc Tiểu Nguyên hoàn toàn có thể thoải mái ức hiếp hắn một cách công khai hay sao?

Còn có thể nói đó là phương pháp giáo dục của sư tỷ đối với hắn.

Về sau cỏ sinh (tương tự với nhân sinh, ý chỉ cuộc sống của cây cỏ) quá mức dọa người, làm cho Chu mỗ có cảm giác hãm sâu vào trong bóng tối, không có cách nào để nhìn thấy ánh rạng đông.

Khó chịu.

- Phải mạnh lên, không thể bị Lộc Tiểu Nguyên ức hiếp.

Chu Diệp tự nói trong lòng.

Hắn đặt viên yêu đan màu xanh sẫm kia xuống dưới đất, sau đó nhấc rễ lên khỏi linh điền, đi về gian phòng thứ nhất ở bên trái kia.

Khi hắn đi tới cửa thì phát hiện cánh cửa này là thật cao.

- Kẽo kẹt ——

Hai nhánh cây cỏ đè vào bên trên cạnh cửa, Chu Diệp dùng sức mở cửa lớn ra.

Đập vào mắt hắn là hai cái giá sách.

Nhưng mà trên giá sách lại không có cái gì cả.

Chu Diệp không biết rõ là thật không có hay vẫn là bên trong có huyền cơ.

Hắn phát hiện, ở biên giới của hai cái giá sách có treo một cái bảng hiệu làm bằng gỗ.

Trên những bảng hiệu này có khắc chữ.

Trên một cái giá sách gần Chu Diệp nhất có khắc mấy chữ lớn là ‘Tư liệu về Lục giới’.

Hắn tạm thời không có đi xem cái giá sách này, mà là đưa ánh mắt nhìn qua một cái giá sách khác.

Trên bảng hiệu của cái giá sách thứ hai này có khắc: ‘Pháp thuật Linh cấp’.

- Trên cái giá sách này hẳn là Pháp thuật Linh cấp, thế nhưng mà phía trên không có cái gì, muốn làm sao mới có thể đọc đây?

Chu Diệp có chút im lặng.

Nhưng khi đi đến chỗ giá sách trước mặt, Chu Diệp lại cảm giác được một lực hút mơ hồ, như có như không.

- Đây là có chuyện gì?

Chu Diệp có chút ngây người.

Đó chỉ là một cái giá sách mà thôi. Tại sao có thể có lực hút?

Chẳng lẽ là cái giá sách này đã thành tinh, có thể tu luyện hay sao?

Chu Diệp cảm thấy kinh hãi.

Hắn rời xa giá sách Pháp thuật Linh cấp, lại phát hiện còn có mấy giá sách khác.

Hắn đột nhiên muốn nhìn một chút, có phải tất cả giá sách cũng có lực hút hay không.

Đi đến trước giá sách kế tiếp, Chu Diệp mới phát hiện mặc dù mỗi một cái giá sách đều tương tự nhau nhưng mà chất liệu làm chúng vẫn có chỗ khác biệt.

Tỷ như hai cái giá sách lúc trước đều là chế tác từ một loại gỗ kì lạ nhưng không có gì đặc thù.

Nhưng mà cái giá sách này mặc dù nhìn khá tương tự với hai cái giá sách trước, nhưng mà chất liệu chế tác nó tựa hồ cũng không phải là gỗ.

Chu Diệp phỏng đoán, cái giá sách này hẳn là hàng cao cấp.

Ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu.

Pháp thuật Địa cấp!

- Phía trên Linh cấp là Địa cấp hay sao?

Chu Diệp cũng cảm nhận được lực hút từ trên giá sách này, chỉ có điều hắn không để ý đến, mà là tiếp tục đi lên phía trước.

Qua giá sách chứa Pháp thuật Địa cấp, hắn lại nhìn thấy một cái giá sách khác.

Cái giá sách này tạo thành từ ngọc trắng, tản ra một luồng khí tức nhu hòa cùng lực đẩy.

Chu Diệp ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu.

Cái bảng hiệu này cũng được chế tạo từ ngọc trắng, phía trên có khắc: Pháp thuật Thiên cấp!

Chu Diệp nâng sợi rễ lên, muốn tới gần.

Nhưng mà lực đẩy càng lúc càng lớn, khiến cho hắn căn bản là không có cách nào để bước về phía trước cả.

Mặc dù hắn đã dùng tất cả huyền khí để thôi động nhưng kết quả cũng vẫn như vậy, không có cách nào để tới gần giá sách cả!

Chu Diệp thử rất nhiều phương pháp nhưng cũng không có hiệu quả gì.

Ngẫm lại, Chu Diệp cảm thấy có thể là bản thân quá cùi bắp, căn bản là không có cách nào để tiếp cận cái giá sách này.

Hắn trở về theo đường cũ, đi đến trước kệ sách chứa Pháp thuật Địa cấp.

Càng đến gần giá sách, hắn cảm nhận được lực hút liền càng cường đại.

Hắn không biết rõ đây rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhưng mà hắn vẫn đang cố gắng tìm tòi.

Lá nhọn nhẹ nhàng lắc lư, chạm đến giá sách.

Sau một khắc, lực hút kia bỗng nhiên tăng lớn, trực tiếp hút Chu Diệp vào trong giá sách.

- Ngọa tào ...

Chu Diệp vội vàng không kịp chuẩn bị, nhịn không được mở miệng chửi thề.

...

- Đây là?

Chu Diệp phát hiện, bản thân đi vào một địa phương kì lạ.

Ở nơi này, bầu trời trắng xoá, trên mặt đất là cỏ dại xanh um, tươi tốt.

Chu Diệp có cảm giác những cây cỏ dại này đều có sinh mệnh, là sinh linh còn sống rất chân thực.

- Đây là thế giới ở trong giá sách hay sao?

Chu Diệp cảm giác rất thần kỳ.

Sau khi đi được một lát, Chu Diệp phát hiện ra rất nhiều cây, ở giữa thân của mỗi một gốc cây đều có một cái lõm, bên trong có một quả cầu ánh sáng.

Mỗi một quả cầu ánh sáng cũng có kích thước cỡ nắm đấm của một người trưởng thành.

Bọn chúng tản ra hào quang nhỏ yếu nhưng lại rất có lực hấp dẫn.

Chu Diệp chạy đến dưới một gốc cây, muốn dùng lá nhọn chạm đến quả cầu ánh sáng.

Thế nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện, bản thân quá thấp căn bản không chạm tới quả cầu ánh sáng kia.

Nếu như Chu Diệp là hình người, vậy thì có thể dễ như trở bàn tay chạm đến quả cầu ánh sáng, nhưng mà hiện tại, dạng hình người của hắn đã bị Lộc Tiểu Nguyên phong ấn, chỉ có thể bảo trì chân thân.

Chân thân chỉ cao có ba thước một tấc (1,1 m), căn bản là không chạm tới quả cầu ánh sáng.

Chỉ có bay lên mới được.

Chu Diệp vận chuyển Huyền Đan, khiến cho bản thân lơ lửng, sau đó hắn dùng lá nhọn đụng vào quả cầu ánh sáng.

Khi lá nhọn của hắn chạm đến quả cầu ánh sáng từ có một tia sáng bắn ra từ bên trong quả cầu ánh sáng, chui vào bên trong thân thể của Chu Diệp.

Trong tia sáng có mang theo lời giới thiệu liên quan tới pháp thuật.

Nếu như hài lòng, vậy thì có thể đập vỡ quả cầu ánh sáng, sau đó liền có thể đọc phương pháp tu luyện của pháp thuật, đồng thời học tập.

- Một môn quyền pháp hay sao?

Chu Diệp cảm giác có chút quái dị.

Bản thân chỉ là một cây cỏ, làm sao đi học quyền pháp, đây không phải là một chuyện khôi hài hay sao?

Cho dù có thể hóa thành hình người thì đi học quyền pháp cũng là không thực tế.

Tựa như Lộc Tiểu Nguyên nói, thực tế hắn cũng vẫn chỉ là một cây cỏ.

- Hazz! Pháp thuật này không thích hợp với ta.

Chu Diệp lắc đầu, sau đó lại chạy đến một cái cây khác, dùng phương pháp tương tự để đụng vào quả cầu ánh sáng.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đại đa số những loại pháp thuật mà Chu Diệp tiếp xúc đều là quyền pháp, chưởng pháp.

Trong đó còn có cước pháp, đao pháp, côn pháp, chỉ có điều đây đều là số ít.

Nhưng càng lúc càng thâm nhập sâu, Chu Diệp phát hiện màu sắc của những chùm sáng kia tựa hồ là đang không ngừng đậm hơn.

- Là nguyên nhân do phẩm giai cao hơn hay sao?

Chu Diệp có chỗ suy đoán.

Chỉ có điều không cần nghĩ nhiều như vậy.

Hắn tạm thời chỉ cần tìm một môn pháp thuật thích hợp cho bản thân tu luyện mà thôi. Đáng tiếc mãi vẫn không có tìm được, bây giờ nói mấy cái này có tác dụng gì.

Rốt cục, khi chạm đến một quả cầu ánh sáng màu bạc, Chu Diệp lập tức cảm thấy vui mừng.

Địa cấp thượng phẩm, Lấy Thân Hóa Kiếm.

Giới thiệu: Tưởng tượng chính mình thành một thanh thần kiếm sắc bén, không có gì không chém được, không gì không phá được.

Chu Diệp cảm thấy môn pháp thuật này khá hay nhưng đột nhiên hắn nghĩ đến.

Bản thân là một cây cỏ thì phải làm như thế nào mới có thể tưởng tượng chính mình trở thành một thanh kiếm đây?

Đúng lúc hắn chuẩn bị chửi bậy thì đột nhiên nhớ tới một câu nói nổi tiếng của kiếp trước.

Một ngọn cây cọng cỏ đều có thể làm kiếm.

- Đúng là cây cỏ tựa hồ liền có thể biến thành kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK