Chỉ là bởi vì năng lượng bên trong mỗi một khỏa yêu đan có độ tinh thuần khác biệt, cho nên khi luyện hóa chú ý.
Hơn nữa, năng lượng bên trong có một số yêu đan tương đối táo bạo, cần trấn an mới có khả năng luyện hóa.
Cho nên bình thường, sau khi luyện hóa, năng lượng đạt được chẳng qua là khoảng một, hai phần mười năng lượng bên trong yêu đan mà thôi.
Nếu không phải là bởi vì những chuyện này, Chu Diệp cảm giác bản thân đã sớm đạt tới Huyền Đan Cảnh đỉnh phong, có thể bắt đầu suy nghĩ đến cảnh giới tiếp theo rồi.
Sau khi yêu đan bị hắn luyện hóa xong, cột điểm tích lũy vạn năng cũng tăng thêm năm ngàn.
Lúc này, bên trên bảng thuộc tính đã có biến hóa.
+ Huyết mạch : Linh thảo (Linh cấp đỉnh tiêm).
+ Năng lực của huyết mạch : Trị liệu.
+ Tu vi : Huyền Đan Cảnh sơ kỳ.
+ Cảnh giới của nhục thân : Linh cấp trung kỳ (+).
+ Tâm pháp : Tiểu Thanh Hư Kinh (cảnh giới viên mãn).
+ Pháp thuật : Vạn Diệp Phiêu (cảnh giới viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (cảnh giới viên mãn);
đặc thù : Lấy Thân Hóa Kiếm (chưa nhập môn, +);
+ Điểm tích lũy vạn năng : 5405.
+ Số lần rút thưởng : Không (+).
Rốt cục đã có thể tăng kỹ năng Lấy Thân Hóa Kiếm đặc thù này lên.
- Tăng lên.
Chu Diệp thầm nói trong lòng.
Ba ngàn điểm tích lũy vạn năng nhanh chóng biến mất.
Đặc thù một hạng hơi chớp lên, chờ đến lúc rõ ràng, trạng thái của Lấy Thân Hóa Kiếm đã biến thành cảnh giới nhập môn.
+ Tên : Lấy Thân Hóa Kiếm.
+ Phẩm giai : Địa cấp thượng phẩm.
+ Loại hình : Kỹ năng đặc thù.
+ Cảnh giới : Nhập môn.
+ Ghi chú : Xin tưởng tượng chính mình trở thành một thanh trường kiếm sắc bén.
Được hệ thống nhắc nhở, Chu Diệp bắt đầu tưởng tượng.
Hắn tưởng tượng, chính mình là một thanh kiếm, nghĩ chặt ai liền chặt người đó, cực kì kích thích.
Vừa tưởng tượng xong, Chu Diệp liền phát hiện mình có chút thay đổi.
Có một loại cảm giác nói không nên lời.
Hắn phát hiện, hai nhánh cây cỏ cuả bản thân bắt đầu cứng lại, gai ngược ở chỗ biên giới lá cây thu lại, làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại.
Cùng lúc đó, Chu Diệp phát hiện, lá cây tựa hồ trở nên cực kỳ sắc bén, đầu lá cũng cho hắn một loại cảm giác bén nhọn.
- Đây chính là Lấy Thân Hóa Kiếm hay sao?
Chu Diệp im lặng, không biết rõ nên chửi bậy như thế nào.
Hắn nâng hai nhánh cây cỏ của mình lên, gõ vào nhau, sinh ra tiếng kim loại va chạm, đồng thời còn có một đóa hoa lửa tóe lên.
- Có chút ý tứ.
Chu Diệp đột nhiên nghĩ thử xem bây giờ nhánh cỏ của mình rốt cục sắc bén đến cỡ nào.
Đảo mắt một vòng, nhìn thấy hàng rào gỗ, nhưng mà ngẫm lại, nơi này đã là nhà mình, không thể tùy tiện phá hư.
Hắn chạy ra ngoài, chạy đến dưới cây già bên vách núi, sau đó nâng nhánh cỏ lên, đâm về phía thân cây già.
- Soạt.
Lá nhọn rất thuận lợi xâm nhập thân cây già.
Chuyện này có chút quá mức.
Nếu như cây già đã thành tinh, có thể nói chuyện thì giờ phút này khẳng định phải chửi Chu Diệp một câu:
- Mẹ kiếp. Ta trêu chọc ai
Chu Diệp cảm thấy hài lòng, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà mới vừa có động tác, Chu Diệp liền sửng sốt.
Bởi vì biên giới của nhánh cỏ có gai ngược.
Đâm vào thì rất dễ dàng, nhưng mà muốn rút ra thì rất khó khăn.
Trời đất ơi!.
Làm sao còn có chuyện ngoài ý muốn như thế này phát sinh đây?
Không thể điều động huyền khí làm bị thương cây già, rơi vào đường cùng, Chu Diệp nhảy dựng lên, sợi rễ đè vào trên thân cây, hắn cúi người xuống, không ngừng dùng sức, muốn rút nhánh cỏ của mình ra.
Thế nhưng mà hắn vừa nhổ, vừa thầm hô đau.
Dù sao gai ngược cũng là một phần thân thể cuả hắn.
- Sao mãi không nhổ ra được thế này?
Chu Diệp có chút bực bội.
Nhánh cây cỏ của hắn đã xâm nhập vào trong thân cây, không có cách nào để rút ra cả.
Chuyện này rất khó chịu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc là đã đến ban đêm.
Chu Diệp ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, suýt nữa thì rơi lệ.
Nhưng mà đáng tiếc một cây cỏ lại không có nước mắt, chuyện này khiến cho hắn có chút phiền muộn.
Hắn từng thử cố gắng thu liễm gai ngược, sau đó rút nhánh cây cỏ ra, nhưng mà hiệu quả lại cực kỳ bé nhỏ.
Chuyện này khiến Chu Diệp không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào.
Sau khi cố gắng giãy dụa cả ngày mà không có kết quả, thân thể của Chu Diệp dán ở trên cành cây, trên người hắn tản mát ra huỳnh quang yếu ớt, từ xa nhìn lại giống như là một bóng đèn quả nhót treo ở trên thân cây.
Tâm tình không phải rất tốt nhưng Chu mỗ vẫn cố gắng tự kiểm điểm.
- Nếu như sớm biết rõ kết quả là như thế này, Chu mỗ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất mặt này!
- Cây già ơi là cây già. Nếu không phải giữa hai chúng ta có chút giao tình, Chu mỗ đã sớm thực hiện phương án bạo lực.
- Hazz! Chu mỗ cũng là một người số khổ ...
Cây già:
- ...
Chu Diệp không ngừng thầm thì, không có phát hiện sau lưng mình đã có thêm một bóng người.
Lộc Tiểu Nguyên ngồi xổm người xuống, nâng tay nhỏ lên, dùng ngón tay trỏ đâm Chu Diệp một cái.
- Ai vậy?
Chu Diệp xoay người, nhìn sang.
- Tỷ không phải đang hối lỗi hay sao? Làm sao lại đi ra đây?
Chu Diệp thấy người tới là Lộc Tiểu Nguyên, lập tức hơi kinh ngạc.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì dễ dàng hiểu được.
Nếu như Lộc Tiểu Nguyên thật sự thành thành thật thật hối lỗi một tháng không ra khỏi cửa vậy thì nàng cũng không phải là Lộc Tiểu Nguyên nữa.
- Nơi này là nhà của Lộc gia ta, Lộc gia ta muốn ở nơi nào thì ở nơi đó, ai có thể ngăn được cơ chứ!
Khi nói lời này, khí thế của Lộc Tiểu Nguyên rất cao.
Nhưng mà nhìn thấy nàng vừa nói, vừa quan sát chu vi, Chu Diệp không nhịn được cười cười.
- Mà thôi, Tiểu Nguyên tỷ giúp ta một việc nhé! Rút ta ra đi.
Chu Diệp nhìn Lộc Tiểu Nguyên, nâng nhánh cỏ khác của mình lên, chỉ chỉ vào nhánh cỏ đang đâm vào cây già kia.
Lộc Tiểu Nguyên ngoẹo đầu, kỳ quái hỏi thăm:
- Dựa vào cái gì mà ta phải giúp cậu?
- Tỷ thế nhưng mà đại sư tỷ của ta a, chẳng lẽ tỷ liền nhẫn tâm nhìn thấy tiểu sư đệ treo ở chỗ này cả đêm hay sao?
Chu Diệp lập tức hỏi ngược lại.
Giống như là nghĩ tới điều gì đó, Lộc Tiểu Nguyên gật gật đầu, nhưng mà không có bất kỳ động tác gì.
- Lộc sư tỷ, có thể hỗ trợ hay không thì tỷ cứ nói một câu, nếu không thể thì ta sẽ tự nghĩ biện pháp.
Chu Diệp có chút bất đắc dĩ.
Nếu như thực sự không xuống được, vậy thì Chu mỗ cũng chỉ có tự cắt một tay.
Sau đó bỏ ra năm trăm điểm tích lũy vạn năng để cho mình khôi phục lại là được.
Nếu không phải là tiếc năm trăm điểm tích lũy vạn năng, Chu mỗ đã sớm làm như vậy.
- Ta thử một lần xem.
Lộc Tiểu Nguyên cười híp mắt, nâng tay nhỏ lên, nắm lấy thân thể của Chu Diệp.
Sau đó, Lộc Tiểu Nguyên trực tiếp đứng người lên, lui về phía sau một bước, dùng lực kéo mạnh.
- Đau đau đau!
Chu Diệp lập tức kêu to.
- Lộc Tiểu Nguyên, tỷ đang đốt cháy giai đoạn đó!
Chu Diệp cảm giác thân thể của mình cũng bị kéo đến dài ra một chút rồi.
Quá kinh khủng.
- Vậy thì phải làm thế nào bây giờ?
Lộc Tiểu Nguyên nháy mắt mấy cái, mờ mịt hỏi.
- Thôi được rồi! Dù sao ta cũng không trông cậy vào tỷ.
Chu Diệp thở dài.
Lộc Tiểu Nguyên cong miệng, cũng không có buông tay ra.
Nàng lật qua lật lại nhìn Chu Diệp một chút, đột nhiên kinh ngạc hỏi thăm:
- Tiểu Thảo Tinh, chân thân của cậu tựa hồ có mấy điểm khác biệt, có chút thô sáp hơn.
Chu Diệp không để ý tới nàng, chỉ hi vọng nàng tranh thủ thời gian buông chân thân của mình ra.
- A, đúng rồi! Có chút hình dáng của môn Lấy Thân Hóa Kiếm kia.
Sau khi cẩn thận quan sát chân thân của Chu Diệp, Lộc Tiểu Nguyên đưa ra kết luận.
- Quá tốt!
Đột nhiên, nàng buông tay ra, hai cái tay nhỏ đập vào cùng một chỗ.
Chu Diệp vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể bắn về phía cây già rồi trực tiếp dán lên trên thân cây.
- Về sau, khi cần thái thịt là ta có thể lấy cậu làm dao phay rồi!
Hai mắt của Lộc Tiểu Nguyên tỏa ánh sáng, cảm giác bản thân thật sự là quá cơ trí, loại phương pháp này đều có thể tưởng tượng ra được.
Nghe Lộc Tiểu Nguyên nói xong, Chu Diệp lập tức ngây người.
Nói cái gì đây.
Thế mà nghĩ coi Chu mỗ thành dao phay để dùng thái thịt sao?
Đây có phải là có chút không ổn hay không?
Chu Diệp thầm kêu khổ ở trong lòng, cảm giác cỏ sinh thật sự là vô cùng đen tối.
Kỳ thật, hắn cảm giác có một ngày bản thân cưỡi hạc đi tây phương, khẳng định nguyên nhân chính là do Lộc Tiểu Nguyên.
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lộc Tiểu Nguyên làm cho người ta một loại cảm giác rất đáng yêu.
Nhưng mà Chu Diệp chỉ muốn nói hai chữ: ‘Ma quỷ’.