• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm này, là thủ hộ giả của Lạc Nhật thâm uyên.

"Ầm ầm. . ."

Thiên lôi lấp lóe, hồi âm không dứt, phạm vi bên trong Lạc Nhật thâm uyên vốn là bầu trời xám xịt, bây giờ càng xuất hiện thêm mảng lớn mây đen, che khuất ánh nắng chói chang đến từ đại lục.

Trên bầu trời, mây đen càng ngày càng đè xuống, kết hợp với mây đen dưới chân, giống như muốn kẹp một đoàn người Lộc Tiểu Nguyên vào giữa không trung.

Trên dưới không có đường, phía trước cũng có thủ hộ giả đứng chặn, chỉ có thể theo đường cũ trở về.

"Hươu tiền bối, làm sao bây giờ?"

Kim Vũ Phi Ưng dùng ý thức trao đổi cùng Lộc Tiểu Nguyên .

Nó bị giam cầm ở giữa không trung, căn bản không có cách nào động đậy, đến mở miệng nói chuyện cũng không được.

Trong lòng nó rõ ràng, thủ hộ giả của Lạc Nhật thâm uyên , nhất định là tồn tại có cấp bậc ngang với Lộc Tiểu Nguyên .

"Lão cẩu!" Lộc Tiểu Nguyên sắc mặt âm trầm, trong lòng thầm mắng.

"Oanh!"

Một đạo thần thức đảo qua Kim Vũ Phi Ưng, sau đó rơi xuống trên thân Lộc Tiểu Nguyên , từ bầu trời truyền đến thanh âm thủ hộ giả .

"Lộc Tiểu Nguyên? Tại sao là ngươi? Hẳn là ngươi muốn ra khỏi giới vực?"

Thanh âm lạnh nhạt, nhưng bên trong lại tràn ngập vẻ không hiểu cùng hỏi thăm.

"Lôi Diễn! Lộc gia ta muốn đi chỗ nào thì tới chỗ đó, liên quan quái gì lão cẩu bị xích ở đây như ngươi!" Lộc Tiểu Nguyên trừng mắt nhìn bầu trời, trực tiếp mắng chửi, bưu hãn cực kì.

Trong bao nhỏ, Chu Diệp co đầu rụt cổ.

Lộc gia lão đại của ta, có thể đừng cường thế như vậy không.

Mọi người hòa hòa khí khí chẳng phải rất tốt hay sao.

Hắn sao không nhìn ra Lộc Tiểu Nguyên cùng thủ hộ giả kia không hợp nhau.

Đã không hợp nhau, thì với tính cách của Lộc Tiểu Nguyên , khẳng định là muốn đập đối phương, nhưng hiện tại thông qua biểu lộ của Lộc Tiểu Nguyên , Chu Diệp cảm giác, song phương vô cùng có khả năng lực lượng ngang nhau, ai cũng không làm gì được nhau.

Cho nên, một khi đánh nhau, Lộc Tiểu Nguyên không có cách nào bận tâm đến hắn, vậy rất có khả năng hắn sẽ chết toi.

Chu Diệp len lén từ trong bọc nhỏ chạy ra, tới sau lưng Dao Dao.

Dao Dao không nói chuyện, đưa tay bắt lấy Chu Diệp, che ở trước ngực.

"Thảo tinh đạo hữu, ngươi cũng đừng chạy loạn , chờ một lát nữa nếu không may rơi vào mấy đám mây đen kia, thì thực là nguy hiểm." Dao Dao thấp giọng nói với Chu Diệp.

Chu Diệp không đếm xỉa tới nàng.

Hắn còn đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Lộc Tiểu Nguyên.

"Ầm ầm!"

"Tê lạp —— "

Một đạo tia chớp đỏ rực xẹt qua giữa không trung, chiếu sáng hết thảy xung quanh.

"Rất lâu rồi không được nghe ngươi mắng bản tọa." Thanh âm thủ hộ giả nương theo đạo lôi điện truyền đến.

Bên trong thanh âm bình tĩnh, đã tràn ngập lửa giận.

"Thật sự là đã lâu không được nếm trải a. . ."

Cũng theo câu này, lửa giận biến mất không còn tăm hơi , thủ hộ giả cảm thán, trong giọng nói thế mà con mẹ nó tràn ngập cảm xúc dị dạng .

Con mẹ nó, chẳng lẽ thằng này là đồ biến thái.

Chu Diệp cũng kinh ngạc đến ngây người.

"Lão cẩu! Thức thời thì tránh đường, nếu không đừng trách Lộc gia ta không khách khí!" Lộc Tiểu Nguyên nắm chặt bàn tay nhỏ, rất có xu hướng một lời không hợp liền lao lên đánh nhau.

Bất quá nói thật, Lộc Tiểu Nguyên cũng không biết mình hiện tại đến cùng có đánh thắng được lão cẩu kia hay không.

Bất quá, Lộc gia nàng vẫn rất kiêu ngạo.

Nàng cho rằng, trước kia có thể đánh ngang tay, hiện tại cũng có thể đánh ngang tay!

Đây không phải là nàng không có lòng cầu tiến, mà là tu vi lão cẩu kia con mẹ nó tăng trưởng cực kì nhanh a. . .

"Hiện tại, chưa đến thời điểm Lạc Nhật thâm uyên mở ra ." Thủ hộ giả trầm giọng nói.

"Cho nên, mời trở về đi."

Bên trong thanh âm, tràn ngập vẻ cứng rắn không cho cự tuyệt.

"Ý tứ của ngươi là, Lộc gia ta hôm nay nếu thực sự xông vào, thì phải chiến một trận?" Lộc Tiểu Nguyên sắc mặt khó coi.

Có bao giờ Đại Ma Vương Mộc giới nàng phải chịu đựng loại đãi ngộ này.

Không được, mặt mũi không thể ném đi.

"Hôm nay bản tọa trực tiếp đứng ở đây! Lộc Tiểu Nguyên ngươi nếu dám xông vào, bản tọa liền. . ."

Thủ hộ giả nói tới chỗ này, dừng lại một chút.

"Ngươi định thế nào?" Lộc Tiểu Nguyên cười lạnh.

"Bản tọa. . ."

Con mẹ nó, con mẹ nó ta có thể làm sao.

Thủ hộ giả giấu bên trong mây đen vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ hắn có thể tự mình xuống tay đánh Lộc Tiểu Nguyên?

Vậy có chút không ổn.

Không nói vấn đề thắng bại, chỉ vẻn vẹn là đánh Lộc Tiểu Nguyên, lão đại kinh khủng nhất Mộc giới kia, khẳng định sẽ tự mình tới tính sổ với hắn.

Không lời lãi gì a.

"Đồ lão cẩu kia, đúng là gan vẫn nhỏ xíu như trước! Đến cái mặt thật cũng không dám lộ ra." Lộc Tiểu Nguyên nói giọng khinh thường.

"Ầm ầm. . ."

Điện thiểm lôi minh, cuồng phong gào thét.

Mây đen cuồn cuộn tản ra hai bên, phảng phất như đang mở ra một con đường lớn.

Một thanh niên người mặc trường bào đỏ như lửa, tay cầm trường thương đỏ rực từ đó đi ra.

Phía sau thanh niên, một vòng bánh răng to lớn lóe lên điện quang đang chậm rãi chuyển động, cái bánh răng cứ như vậy đứng sau lưng hắn, vô luận thanh niên làm ra động tác gì, từ đầu đến cuối nó cũng chỉ cách lưng thanh niên một thước mà thôi.

(mọi người cứ tưởng tượng cái Phong Hỏa Luân của Na Tra là ra)

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, ngoại trừ Lộc Tiểu Nguyên , Kim Vũ Phi Ưng cùng Dao Dao, đến cả Chu Diệp cũng giống như nhìn thấy một thân ảnh hùng vĩ chậm rãi quay người.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, rơi xuống trên người Lộc Tiểu Nguyên.

Chỗ sâu ở đáy mắt, ẩn chứa ôn nhu.

Chu Diệp theo bản năng cảm thấy tình huống có chút bất thường.

Cái nhãn thần mà thủ hộ giả dùng để nhìn Lộc Tiểu Nguyên nhãn thần, có chút vấn đề.

"Lộc Tiểu Nguyên, nếu vị kia đã đem Lạc Nhật thâm uyên giao cho ta thủ hộ, vậy ta liền nghiêm túc chấp hành chuyện thủ hộ giả phải làm, cho nên, vẫn phải mời trở về thôi." Thanh niên duỗi ra một cái tay, chỉ về phương xa, rất khách khí nói.

"Ta không đi." Lộc Tiểu Nguyên hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Tùy ngươi, dù sao ta cũng sẽ không để ngươi đi qua." Thủ hộ giả bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó cứ như vậy nhìn Lộc Tiểu Nguyên.

Thật nhiều năm không gặp, nha đầu này tựa hồ càng ngày càng đáng yêu nha. . .

"Nếu như ngươi tránh ra thì Lộc gia ta không đánh ngươi." Lộc Tiểu Nguyên sắc mặt lạnh lẽo.

Trong lòng thì đang điên cuồng mắng chửi.

Con mẹ nó, tuyệt tình như vậy, mắt nhắm mắt mở một chút cũng không được.

"Đừng để ta khó xử a." Thủ hộ giả lông mày nhíu lại, có chút bất đắc dĩ nói.

"Ngươi thôi đi, thật lâu rồi mới có người dám không nể mặt Lộc gia ta như vậy." Lộc Tiểu Nguyên hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng lên, đi tới bầu trời.

Nàng mỗi khi tiến lên một bước, dưới chân liền có thất thải tường vân xuất hiện, phảng phất như tạo thành bậc thang.

Đi đến giữa không trung, cùng thanh niên mặt đối mặt.

"Đừng trách Lộc gia ta không khách khí."

Vừa mới nói xong, Lộc Tiểu Nguyên nâng tay phải lên, trong tay thần quang bảy màu nở rộ, phóng lên tận trời, bức cho mây đen tách ra, lộ ra bầu trời tối tăm mờ mịt .

Trên người nàng khí tức tăng vọt, thay đổi trạng thái , đã không còn ôn hòa, ngược lại trở nên vô cùng uy áp, làm lòng người thấy sợ hãi.

Kim Vũ Phi Ưng cùng Dao Dao cảm giác mồ hôi lạnh ứa ra, có chút chịu không được.

Về phần tên họ Chu nào đó, đã trực tiếp ngất đi, nằm trong tay Dao Dao mà có chút khô héo.

"Oa, thảo tinh đạo hữu, ngươi đừng chết nha." Dao Dao giơ Chu Diệp lên, vừa nói vừa lắc lư, thần sắc sốt ruột.

"Ừm?" Lộc Tiểu Nguyên biến sắc, cấp tốc đem thần quang thu lại.

Nàng chợt lách người trở lại chỗ cũ, cầm Chu Diệp lên, cẩn thận xem xét.

"Tiểu thảo tinh ngươi làm sao?" Vừa đung đưa, Lộc Tiểu Nguyên vừa hoảng sợ nói.

Chu Diệp bị lắc tỉnh, rất muốn mắng người.

Con mẹ nó, có thể chiếu cố cảm thụ của thảo tinh một chút không.

Đầu thật sự rất choáng váng a, van cầu ngươi, con mẹ nó đừng lắc nữa.

Nhìn thấy Chu Diệp khôi phục lại, Lộc Tiểu Nguyên thở phào.

Nếu tiểu thảo tinh thật sự thăng thiên, vậy nàng cũng chỉ đành. . . Chấp nhận ăn luôn cho chắc bụng.

Không hiểu sao, nhìn thấy Chu Diệp không thăng thiên, trong lòng Lộc Tiểu Nguyên lại có thất vọng nhàn nhạt?

Nếu Chu Diệp biết rõ ý nghĩ của nàng, nhất định phải nói cho nàng biết: Chu Diệp ta hiện tại rất tốt, không chết được đâu, đừng có ý nghĩ khác.

Thủ hộ giả nhìn một màn này, mặt không biểu tình.

"Mời trở về đi, nếu quả thật đánh nhau, ngươi khẳng định không bảo vệ được bọn hắn." Thủ hộ giả lạnh nhạt nói.

"Đến lúc đó nếu làm bị thương bằng hữu ngươi, thì cũng đừng trách ta."

"Chẳng lẽ Lộc gia ta hôm nay không thể đem bọn hắn đến nơi an toàn trước, rồi quay lại đánh ngươi a?" Lộc Tiểu Nguyên ngoẹo đầu hỏi.

Thủ hộ giả: "$%. . . $ "

Con mẹ nó, ngươi tư duy kiểu gì vậy a.

Ngẫm lại, thủ hộ giả nói ra: "Ngươi nói mặc dù rất có đạo lý, nhưng ngươi cảm thấy, ta sẽ để cho ngươi đem bọn hắn tới chỗ an toàn sao?"

Con tin tốt như vậy, hắn không lấy ra uy hiếp Lộc Tiểu Nguyên mới là quái sự.

Nghĩ đến đây, khóe miệng thủ hộ giả nhếch lên.

Hắn tin tưởng, với tính cách của Lộc Tiểu Nguyên , khẳng định sẽ không muốn làm bị thương bằng hữu của mình.

Cho nên, thủ hộ giả tin tưởng, hôm nay chắc chắn là không đánh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK