• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộc Tiểu Nguyên nhìn cây cỏ dại đang cúi đầu trên mặt đất một lúc lâu rồi mới kiêu ngạo nói:

- Bây giờ, cậu có cầu xin như thế nào, gọi ta là tỷ tỷ bao nhiêu lần cũng không có tác dụng gì đâu!

Thế nhưng mà biểu lộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rõ ràng chính là đang ám chỉ: Nhanh nịnh nọt ta đi.

Chu Diệp lập tức tỉnh ngộ.

- Lộc tỷ tỷ, người xinh đẹp giống tiên nữ như ngài vậy hẳn là sẽ không so đo cùng với một cây cỏ dại như ta chứ?

Khóe miệng của Lộc Tiểu Nguyên hơi nhếch lên.

Chỉ có điều nàng vẫn khoanh tay trước ngực, dùng ngữ khí không mặn không nhạt nói:

- Cho dù cậu có khen ta như thế thì cũng không có tác dụng gì đâu!

Chu Diệp muốn đánh người.

Hắn đã không thể che giấu lương tâm đi khen Lộc Tiểu Nguyên rồi vậy mà ...

Mặc dù Lộc Tiểu Nguyên xác thực rất xinh đẹp.

Nhưng mà Chu mỗ cũng là một nam nhân thẳng thắn, cương nghị.

- Lòng dạ hẹp hòi.

Chu Diệp nói thầm.

Lúc đầu, Lộc Tiểu Nguyên thật cao hứng, nếu như Chu Diệp còn có thể nói đôi lời khen nàng thì nàng cũng chuẩn bị không so đo.

Nhưng mà nàng nghe được lời nói thầm của Chu Diệp.

Lập tức, sắc mặt của nàng tái xanh.

Lộc Tiểu Nguyên nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay trỏ có thần quang bảy màu lóe lên.

Thần quang chỉ là lấp lóe một cái, liền biến mất không thấy.

Ngay lập tức, Chu Diệp phát hiện mình không thể nói chuyện nữa.

- Mẹ kiếp! Sao có thể làm như vậy?

Chu Diệp muốn khóc.

Chuyện khác thì không sao nhưng mà cảm giác không thể nói chuyện đơn giản là muốn đòi mạng.

Ở một bên, Lục Nghị nhìn xem mọi chuyện, mặc dù rất muốn cười nhưng mà không cười nổi.

Hắn phát hiện, mình cùng Thảo Tinh đạo hữu đồng dạng đều là đệ đệ.

Trước kia, hắn cảm thấy bằng vào tu vi Huyền Đan Cảnh sơ kỳ là đã đủ tung hoành thiên hạ, nhưng mà, giờ khắc này hắn rõ ràng nhận thức được ở trước mặt Lộc Tiểu Nguyên, Huyền Đan Cảnh thật chỉ là một đệ đệ.

Tu vi quá thấp, vẫn là dễ dàng bị đại lão ức hiếp.

Về sau nhất định phải cố gắng tu luyện.

Trong lòng của Chu Diệp cùng Lục Nghị đồng thời sinh ra suy nghĩ này.

Chỉ có điều Chu Diệp nghĩ đến càng nhiều thứ hơn.

Mẹ kiếp! Hiện tại, hắn chỉ là một cây cỏ dại, năng lực của huyết mạch còn không yếu.

Nếu như Lộc Tiểu Nguyên không ở bên người, vậy thì xác định vững chắc là sẽ bị người tu hành khác bắt lấy hầm canh.

Nhất định phải mạnh lên mới được.

...

- Chư vị, tới giờ ăn điểm tâm rồi.

Đột nhiên, Tần Nghị chạy tới, hô to lên.

- Tới.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên rốt cục xuất hiện nụ cười tươi.

Chỉ có ăn mới có khả năng làm tiêu tan mất sự bưc bội ở trong lòng Lộc gia nàng.

Lộc Tiểu Nguyên nhấc Chu Diệp lên, sau đó treo ở bên hông giống như hồi xưa.

Cảm thụ được sự trói buộc trên thân thể, Chu Diệp rất muốn nói gì đó.

Nhưng mà không có cách nào, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Hắn quyết định, về sau, khi mà mình mạnh lên thì nhất định phải đánh Lộc Tiểu Nguyên một trận.

Đơn giản là cực kỳ quá phận.

Thế mà lại ức hiếp Chu mỗ như vậy.

Trên bàn cơm.

Bữa sáng ở trong hoàng cung khẳng định là có nhiều điểm khác biệt với bên ngoài, dễ thấy nhất là số lượng món ăn vô cùng phong phú.

Chu Diệp chỉ cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của người có tiền thật là quá tốt rồi.

Nhìn xem, chỉ tính riêng bữa điểm tâm buổi sáng cũng đã có bảy, tám món ăn, xa xỉ cỡ nào.

Tần Nghị nhìn trái rồi nhìn phải, luôn cảm giác thiếu đi một người.

Ngẫm nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới Chu Diệp đã hóa hình, hắn nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, hơi nghi hoặc hỏi thăm:

- Lộc gia, Chu huynh đi đâu rồi?

Lộc Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ chỉ vào Chu Diệp treo ở bên hông mình, bình thản nói:

- Hắn nói mình là một gốc cỏ dại, không thích ăn mấy món này.

Chu Diệp:

- ...

Nếu có thể biến trở về thân người, Chu Diệp cam đoan, bản thân có thể ăn sạch cả bàn ăn ở trước mắt cho Lộc Tiểu Nguyên xem!

Tần Nghị ngẫm lại, cảm giác Lộc Tiểu Nguyên nói cũng rất có đạo lý.

Hắn còn muốn nói điều gì, nhưng mà đột nhiên chú ý tới thần sắc trên mặt Lục Nghị.

Lúc này, Lục Nghị đang điên cuồng nháy mắt với hắn, tựa như là đang ám chỉ hắn không nên nói nữa.

Mặc dù cũng không biết là tại sao nhưng mà Tần Nghị cảm thấy mình nên tin tưởng Lục Nghị.

Thế là, một bàn người quỷ dị bắt đầu trầm mặc, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ là yên lặng ăn cơm.

Sau bữa điểm tâm.

Lộc Tiểu Nguyên nằm trên ghế, cảm thán:

- Mặc dù cuộc sống trong hoàng cung rất tốt, nhưng mà có chút nhàm chán.

- Đúng là như vậy.

Tần Nghị không có phủ nhận.

Hoàng cung tựa như là một cái lồng giam khổng lồ, đã vào trong là rất khó đi ra.

Mặc dù Tần Nghị chính là đại hoàng tử nhưng nếu như không phải là hắn có chút tu vi thì Tần Hoàng cũng sẽ không cho phép hắn ra ngoài.

- Nếu Lộc gia chán quá vậy thì mấy người chúng ta trở về Mộc giới thôi!

Kim Tiểu Nhị nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.

- Ta không phải nói Nhân Gian không tốt. Chỉ có điều, không nói đến linh khí thì mỏng manh, hơn nữa còn chẳng có trò gì thú vị cả.

- Đó là bởi vì mấy người chúng ta căn bản cũng không có đi ra ngoài chơi có được hay không?

Lộc Tiểu Nguyên trợn mắt trừng hắn một cái.

Tần Nghị gật đầu, cười nói:

- Kỳ thật Nhân Gian chúng ta vẫn là có rất nhiều trò chơi vui, chỉ có điều trong hoàng cung cũng không có.

Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy động tâm, nhưng mà nàng phát giác được Tiểu Thảo Tinh ở bên hông đang lắc lư.

Chẳng lẽ là ngứa da hay sao?

Lộc Tiểu Nguyên đưa mắt, nhìn về phía Chu Diệp.

Lúc này, Chu Diệp đang dùng sức lung động thân thể của mình, vọng tưởng có thể thoát ly khỏi sự trói buộc từ đai lưng của Lộc Tiểu Nguyên, sau đó thu hoạch được tự do.

Nhưng mà hắn phát hiện Lộc Tiểu Nguyên đã nhìn chăm chú, tình huống hơi bất ổn.

Hồi tưởng lại chuyện mấy người Lộc Tiểu Nguyên vừa mới nói.

Chu Diệp đột nhiên có biện pháp.

Bởi vì hắn nhớ kỹ, mình và Lộc Tiểu Nguyên đã rời Thanh Hư Sơn được khoảng gần một tháng rồi, mà người mặt to rất có thể sẽ sắp trở lại.

Hắc hắc.

Nghĩ tới đây.

Chu Diệp nâng nhánh cỏ của mình lên, vẽ vẽ ở trên không trung.

Ánh sáng màu xanh da trời nở rộ, Chu Diệp dựa vào ký ức vẽ ra hình dáng mơ hồ của người mặt to.

Kim Tiểu Nhị híp hai mắt lại, hắn có cảm giác mình đã từng nhìn thấy qua người mà Tiểu Thảo Tinh đang vẽ.

Hắn tập trung suy nghĩ.

Rốt cục, hắn nhớ tới tới.

- Thanh Hư tông chủ!

Lộc Tiểu Nguyên khẽ nhíu mày, không biết rõ Tiểu Thảo Tinh vẽ hình người mặt to là có dụng ý gì.

Nàng tự hỏi.

Chu Diệp nhìn thấy nàng tựa như là không có nhớ được, lập tức lại mở ra hình thức vẽ bản đồ.

Lấy sự thông minh cùng tài trí của Chu mỗ, muốn biểu đạt chuyện gì thì nhất định sẽ thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK