Lý Ứng là một tu sĩ Thần Lâm rất mạnh, nếu ở dưới tình huống có phòng bị thì khó có thể bị giết chết được. Nhưng đồng thời ông ta cũng là Hầu gia của Ung quốc. Nhận chức, hưởng lộc và cũng phải chịu trách nhiệm.
Trừ khi Trang Cao Tiện lập tức lấy quyền lực xã tắc của Trang quốc ra che chở thì mới có thể giúp Lý Ứng không bị ảnh hưởng — nhưng đó cũng chính là những gì lão muốn thấy.
Lấy sức mạnh xã tắc của Ung quốc cưỡng chế chính là thủ đoạn thích hợp nhất và trực tiếp nhất vào lúc này.
Sự nhạy cảm, quyết đoán như vậy, người thường khó có thể có được.
Hàn Ân chính là muốn nghiền chết tên tặc Lý Ứng này trước, chặt đứt biến số, sau đó sẽ xử lý tình thế hỗn loạn sau.
Nhưng mà một nắm này...
Lại rơi vào khoảng không!
Hàn Ân kinh hãi, cũng không thèm quan tâm đến cái gì nữa, cong người rời đi.
Không phải là lão mắc sai lầm, mà là khi đang cố gắng huy động quốc lực của Ung quốc, sức lực xã tắc không ngừng tuôn trào đó bỗng nhiên bị đứt đoạn, vào thời điểm mấu chốt nhất lại không ủng hộ lão!
Chỉ có một lời giải thích duy nhất cho điều này, đó chính là có ai đó bên phía phủ Thiên Mệnh đã cắt đứt mối liên hệ của lão với Ung quốc.
Phủ Thiên Mệnh có biến!
Tất nhiên Tỏa Long Quan rất quan trọng, nhưng phủ Thiên Mệnh mới là gốc rễ của Ung quốc.
Lão phải trở về ngay lập tức!
Nhưng mà tình hình đã phát triển đến mức này, làm sao Trang Cao Tiện có thể để lão đi?
Chỉ mới nhướng đôi lông mày rậm lên, toàn bộ khí thế trên người đã hoàn toàn khác.
Từ một thân sĩ giàu sang trông có vẻ rất bình thản thông thường lại trở thành một vị vua thực sự uy nghiêm khí phách.
Thể hiện sự uy dũng, sắc sảo của bậc đế vương.
Vào thời khắc này, tảng đá cực lớn vùi trong lòng đất sắp nhô lên, ầm ầm lao ra, muốn đụng nát núi sông.
"Chết cùng ta đi!"
Tay trái vồ một cái, phong tỏa toàn bộ không gian. Tay phải đấm một phát, trực tiếp xuyên thủng không gian, đến trước mặt Hàn Ân!
Hai thức này tuy đơn giản trực tiếp nhưng lại độc đoán, quyết liệt và thể hiện sâu sắc bản lĩnh nắm bắt đất trời của Chân Nhân đương thời.
Hàn Ân tuyệt đối không thiếu dũng lực, nhưng lão sẽ không bao giờ chém giết dưới loại tình huống không rõ ràng như thế này. Lão trực tiếp đưa tay xé rách phong tỏa, thân hình hơi động, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, bộ áo giáp hoa lệ mà lão mặc trên người, bộ áo giáp bất khả chiến bại mà lão thừa hưởng từ người huynh trưởng Hàn Chu, bỗng nhiên có quang văn lưu chuyển, vô số ký tự chìm nổi trên bộ áo giáp.
Vậy mà lại đang giữ chân lão lại!
Trong nháy mắt này, Hàn Ân đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh.
Đó là khi lão phá quan mà ra, quyết định muốn đến Tỏa Long Quan ngay lập tức.
Nhi tử của lão, nay đang là quốc quân bệ hạ của Ung quốc đã quỳ trước mặt lão, nước mắt lưng tròng: "Hài nhi bất tài, không thể san sẻ nỗi lo cho phụ thân. Nguyện được mặc giáp cho phụ thân, mong rằng phụ thân mã đáo thành công, bình an trở về!"
Tự tay cầm bộ chiến giáp này... Và mặc giáp cho lão!
Vào lúc này, Hàn Ân đã hiểu mọi chuyện.
Ngoại trừ Ung quân Hàn Húc, ai có thể cắt đứt liên hệ quốc lực của Ung Quốc với lão được chứ? Ngoại trừ Ung quân Hàn Húc, ai có thể khiến Thừa Đức hầu phản bội được đây?
Không phải là lão không nghĩ ra mà là trong tiềm thức của lão... Không muốn nghĩ đến.
Mà lúc này, trong đất trời đột nhiên lắng xuống, Trang Cao Tiện đã xuyên thủng không gian và tiếp cận Hàn Ân.
"Hàn Húc nhờ ta nói với ngài một câu..."
Trang Cao Tiện nhẹ giọng nói: "Người làm quân trong thiên hạ, sao có thể trăm năm không có quyền?"
Một quyền đánh thủng ngực của lão!
Khiến cho Nội Phủ, Ngoại Lâu, Thông Thiên Cung, Uẩn Thần điện của lão, tất cả đều sụp đổ bằng một cú đấm!
Cửu Long sụp đổ.
Hàn Ân, đệ nhất kiêu hùng, đã chết trong trận chiến trước Tỏa Long Quan!
Phành phạch.
Một con chim nhỏ nhảy khỏi cành cây hơi nghiêng, vỗ cánh bỏ đi mà không buồn ngoái lại.
Đây là một ngọn núi xanh không tên, yên lặng lạ thường trong gió lạnh thấu xương.
Chim và thú đều chẳng lên tiếng, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nước tuôn ra.
Nơi này cũng cách dòng sông trong vắt mênh mông cuồn cuộn dài tám trăm dặm không xa.
Trên một sườn dốc, giữa đám cỏ dại mọc um tùm, một bóng người cuộn mình trong đó, nằm im bất động.
Đây là một thiếu niên đã mất đi tri giác nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng đau khổ.
Nằm co ro như một đứa bé mất đi sự bảo vệ. Tuy nhiên, ngay cả khi đang hôn mê bất tỉnh như vậy, cơ bắp trên người vẫn căng cứng, như thể đang chiến đấu trong giấc ngủ vậy. Tay trái nắm hờ ấn quyết, tay phải nắm thật chặt một thanh kiếm. Trông rắn chắc như một tác phẩm điêu khắc.
Màn sương đen lượn lờ bên trong và ngoài cơ thể hắn, từ cổ đến mặt cũng có những hoa văn màu đen kỳ lạ đang lan tràn. Những hoa văn màu đen giống như những con trùng nhỏ vặn vẹo, thoạt nhìn có vẻ như đang ngọ nguậy, trông rất kinh người.
Lúc mặt trời mọc, vẻ dịu dàng và cương nghị trên khuôn mặt này biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác tà ác. Giống như có sự căm ghét đối với mọi thứ trên đời, cho dù đang ở trong đau đớn, cũng đang chuẩn bị một âm mưu quỷ kế nào đó.
Sương mù màu đen sâu thẳm và linh động, lúc chìm lúc nổi, bao phủ hoàn hoàn thiếu niên.
Trên người thiếu niên ngất xỉu chỉ có đúng ba chỗ là chưa hoàn toàn bị màu đen đó ăn mòn.
Một là vầng trán, đôi lông mày nhíu chặt dường như đang tập trung một ý chí kiên định nào đó, giống như hai cửa ải quan trọng, kiên quyết ngăn chặn cuộc tấn công của hoa văn màu đen, liều chết bảo vệ.
Một là tay phải cầm kiếm, trên vỏ bọc của thanh trường kiếm còn có mấy chữ Phạn mờ mịt nhảy ra, vững vàng rơi vào trong sương mù màu đen, giống như cá lần lượt nhảy vào "Biển Đen", cứ tre già măng mọc mà tiến lên.
Một nơi nữa là vị trí giữa cột sống và xương cổ, nơi đó có một đóa sen trắng lửa đỏ, đồng thời mang đến hai cảm giác nóng bỏng và lạnh lùng, toát ra ánh sáng trắng và đỏ rõ rệt, nhưng chúng đều đang cùng nhau chống lại màu đen.
Hắn đã ngất ở đây rất lâu rồi.
Cuộc chiến dài đằng đẵng và gian khổ vẫn đang tiếp tục trong cơ thể ấy.
Hiện tại mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không có liên quan gì đến hắn, mặc dù gió mây đã từng bị khuấy động vì hắn.
...
Hết chương 1006.
Chương 1007
"Bạo quân Hàn Ân đã chết!"
Hai "mặt trời chói chang" trên bầu trời đã bị dập tắt.
Mặt trời thật còn chưa lặn, kiên cường thả ra tà dương ở phía Tây.
Trong những tia nắng chói chang của mặt trời chiều, lúc này bầu trời lại đang mưa.
Trận mưa tiếp theo trên vùng đất trước đây hiếm thấy mưa này, từ nay về sau cũng khó thấy lại nữa.
Mưa đẫm máu.
Đó là màu máu mà tà dương cũng không thể nào nhuộm được, một màu máu vô cùng thuần thúy và máu tanh.
Chân Nhân ngã xuống, đất trời cùng bi!
Một tay Trang Cao Tiện nhấc thi thể của Hàn Ân, bay xuống bầu trời Tỏa Long Quan, to giọng hét lớn: "Thắng bại đã phân, kẻ đầu hàng sẽ không chết!"
Âm thanh như rồng gầm, như hổ thét, gầm thét trào dâng.
Hắn ta thả sự đường hoàng, ngang ngược của mình ra mà không giữ lại chút nào.
Hắn ta vừa mới lên ngôi, quyền lực trong triều còn chưa nắm chặt, đã dám ngự giá thân chinh lấy yếu đánh mạnh.
Những sự mạnh mẽ và sắc sảo này hơn hẳn vị thái tổ khai quốc.
Giấu thương tích, trốn trong thâm cung, nuôi dưỡng bao nhiêu năm.
Bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên. Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân! (1)
(1) Chim bình thường không bay, nhưng bay một cái là lên đến tận trời. Bình thường không hót, nhưng vừa hót sẽ khiến người chấn kinh
Bao nhiêu năm thu nanh vuốt và chịu đựng.
Một khi ra tay, liền trèo đến Động Chân, trở thành Chân Nhân đương thời, lật tay giết chết đại tướng Mạch quốc, mạnh mẽ chia cắt mười thành của Mạch quốc.
Lần thứ hai ra tay là khuynh quốc mà chiến, lấy yếu đánh mạnh, tự tay giết chết đệ nhất kiêu hùng Hàn Ân!
Tư thế hùng chủ đã thành từ nay về sau Trang Cao Tiện hắn ta sẽ không cần phải che giấu nữa!
Âm thanh to lớn của Trang Cao Tiện lăn qua, cơn mưa máu bay trên bầu trời.
Hai vị Ung hầu đang bắt tay vây giết Hoàng Phủ Đoan Minh không nói hai lời liền dừng tay, vội vàng xoay người bỏ chạy. Nhưng mà thiên hạ to lớn, bọn họ thực sự không biết phải đi đâu vào lúc này! Cho dù bọn họ đường đường là những tu sĩ Thần Lâm, hầu tước trang nghiêm, nhưng cũng không cách nào làm tiêu tán đi sự lo sợ, nghi hoặc lúc này.
Hàn Ân cũng chết rồi! Đệ nhất kiêu hùng, Chân Nhân đương thời, một nhân vật nắm quyền Ung quốc mấy trăm năm!
Đến Hàn Ân còn chết, vậy thì ai có thể không chết đây?
Phấn Qua hầu bay hết cỡ, vừa mới lao tới bên ngoài Tỏa Long Quan đã cảm thấy chóp mũi mình ướt ướt. Ngẩng đầu nhìn lên, một cơn mưa máu rơi xuống khắp trời, lúc này đất trời cùng bi.
Ông ta còn nghĩ đó là do Trang quân ngã xuống. Nhưng giọng nói của Trang Cao Tiện đã phá tan ảo tưởng của ông ta.
Ông ta vội vàng lao đến, còn không kịp liếc mắt nhìn lại Tỏa Long Quan đã xoay người bỏ chạy.
Đến Hàn Ân là Chân Nhân đương thời còn chết trận, thế thì Phấn Qua hầu như ông ta dù có chín cái mạng cũng không đủ để nhắn nhủ gì ở đây.
Ung quốc xong rồi!
Ông ta cảm nhận được một sự đau buồn vô cùng, mắt không kìm được mà hơi cay. Đường đường là tu sĩ Thần Lâm, nhưng lại giống như chó nhà có tang, vừa chạy trốn, vừa rơi lệ!
Tất cả đều không thể chạy khỏi ánh mắt của Trang Cao Tiện.
Nhưng hắn ta cũng không buồn truy đuổi bất cứ ai, và cũng không có ý định giữ lại một hai vị Ung hầu.
Hắn ta đứng trên bầu trời phía trên Tỏa Long Quan, chỉ quay đầu nhìn về phía Thừa Đức hầu Lý Ứng của Ung quốc: "Quay lại nói với Hàn Húc, lập tức thả Đỗ tướng ra. Như vậy, trận chiến này sẽ kết thúc. Và phía Bắc Tỏa Long Quan, trẫm có thể hứa là một tấc đất cũng không lấy!"
Đây là phân chia biên giới một lần nữa, quyết định kết quả thắng lợi.
Trang quốc muốn lấy vùng đất bị chiếm đóng ở phía Nam Tỏa Long Quan. Bao gồm gần phân nửa phủ Nghi Dương, toàn bộ phủ Lĩnh Bắc. Hơn nữa toàn bộ tài nguyên yêu thú phong phú ở dãy núi Kỳ Xương, từ nay về sau đều thuộc về Trang cảnh.
Đây thực ra là một điều kiện mà hắn ta đã thương lượng với Hàn Húc từ lâu, nhưng nhất định phải cho những tướng sĩ đã chiến đấu đẫm máu một lý do, bọn họ quên cả sống chết để đánh hạ Tỏa Long Quan, trước mắt lại chính là một vùng đất bằng phẳng màu mỡ của Ung quốc, sao có thể dừng lại được chứ?
Binh sĩ bình thường sẽ không nghĩ đến việc các cường quốc đương thời là Tần, Cảnh, Kinh có thể cho phép Trang quốc đánh một trận để nuốt Ung. Bọn họ nhìn không xa như vậy, cũng không cảm giác được áp lực. Bọn họ chỉ biết là bọn họ đổ máu, đổ mồ hôi, không thể nói dừng là dừng được.
Sau khi đánh bại Ung quốc, sĩ khí của các tướng sĩ Trang quốc lên cao chưa từng thấy, bây giờ nếu để bọn họ tiếp tục tiến lên phía Bắc, thậm chí muốn giao chiến với Kinh quốc, e rằng họ cũng sẽ không sợ.
Nhưng tự bản thân Trang Cao Tiện biết, hắn ta không được mù quáng.
Trong tình hình rắc rối phức tạp của Tâ cảnh, trong bối cảnh thiếu hụt sức mạnh tuyệt đối, có chừng mực lại đặc biệt quan trọng.
Bây giờ nếu hắn ta đưa binh qua Tỏa Long Quan và liều mạng chiến đấu với Hàn Húc, đừng nói đến kết quả, cho dù cuối cùng có thể xuyên thủng phủ Thiên Mệnh và chiếm giữ toàn bộ lãnh thổ của Ung quốc. Hắn ta có thể thực sự nắm giữ nó sao?
Gần như là sẽ không có thời gian để tiêu hóa, mà sẽ ngay lập tức nghênh đón sự tấn công của Kinh quốc. Phải biết rằng bây giờ Xích Mã Vệ của Kinh quốc vẫn đang ở bên ngoài phủ Tĩnh An đấy.
Mà với tư cách là bá chủ Trung Vực, Cảnh quốc có còn ủng hộ hắn ta nữa không?
Cảnh quốc thu nạp Trang quốc thành nước thuộc địa là để thả một cái đinh xuống Tây Cảnh, vừa để đóng đinh Ung quốc, vừa để đâm vào Tần quốc. Vậy thì làm sao có thể sẵn lòng nuôi thêm một con mãnh hổ ở Tây cảnh chứ?
Vì vậy cân nhắc theo tình hình, vẫn nên dừng lại ở đây. Thứ nhất, bản thân Trang quốc có thể nhận được lợi ích thực sự, và thứ hai, Ung quân Hàn Húc trấn thủ ở lãnh thổ còn dư lại của Ung quốc vẫn là người đầu tiên đối mặt với áp lực của Kinh quốc.
Điểm này có thể hình thành đủ chiều sâu chiến lược cho Trang quốc, để Trang quốc có đủ thời gian để tiêu hóa kịp thời thành quả của cuộc chiến này mà không lo bị bị quấy rầy. Thực sự chuyển từ một quốc gia nhỏ độc lập thành một cường quốc trong khu vực.
Đương nhiên, những cân nhắc chiến lược này sẽ không được chia sẻ với binh lính. Với tư cách là người lãnh đạo đất nước, Trang Cao Tiện cần cho binh lính đã chiến đấu đẫm máu một lý do. Lúc này tướng quốc Đỗ Như Hối được người dân kính yêu vẫn còn đang chiến đấu anh dũng đẫm máu, cũng không tốt chút nào.
Hắn ta đã bằng lòng từ bỏ rất nhiều lãnh thổ vì tướng quốc Đỗ Như Hối, đúng là tình nghĩa quân thần khiến người ta ca tụng biết bao!
Hết chương 1007.
Chương 1008
Đối với Hàn Húc mà nói, mục tiêu của hắn ta là thực sự nắm quyền và trở thành một Ung chủ danh chính ngôn thuận. Hàn Ân, người đã nắm quyền hành mấy trăm năm và chưa bao giờ có ý muốn buông tay mới chính là vấn đề lớn nhất.
Hắn ta làm quốc quân hơn một trăm năm, và cũng đã làm bù nhìn hơn một trăm năm.
Trong chuyện giết chết Hàn Ân này, Hàn Húc và Trang Cao Tiện đã đạt được một sự đồng thuận. Nhưng đồng thời, Trang quốc vẫn là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với Ung quốc trong thời đại của Hàn Húc.
Vì vậy, Thừa Đức hầu Lý Ứng mới có thể ra tay độc ác như vậy, khiến cho hai vị Ngoại Lâu đỉnh cấp có thể đột phá lên Thần Lâm nhất của Trang quốc một phế một chết. Điều đó thể hiện rõ nếu có cơ hội, Hàn Húc nhất định sẽ không ngại giết chết kình thiên ngọc trụ, giá hải kim lương (2) của Trang quốc trước khi đình chiến.
(2) Phép ẩn dụ cho cột trụ chống trời, nhiều nhân tài có thể gánh vác những trọng trách quan trọng
Trang Cao Tiện nói những lời này vào lúc này, không chỉ để biểu thị rằng hắn ta sẽ tuân theo thỏa thuận, mà còn để cảnh cáo Hàn Húc. Nếu như Đỗ Như Hối chết trong trận chiến này, hắn ta sẽ không tuân thủ thỏa thuận nữa.
Cho dù Hàn Húc biết rất rõ lúc này Trang Cao Tiện cũng không dám chiếm toàn bộ lãnh thổ của Ung quốc, biết được như vậy sẽ khiến Trang quốc chết no. Nhưng bản thân Hàn Húc cũng không dám đánh cược. Sau khi Ung quốc "Tráng sĩ chặt tay", Tự mình hại cơ thể mình" lại đặc biệt không có tư cách để mạo hiểm.
“Ngoại thần nhất định sẽ truyền lời.” Lý Ứng nhìn Trang Cao Tiện một cái thật sâu, sau đó xoay người bay đi.
Với tư cách là thân tín tuyệt đối của Ung quân Hàn Húc, Ung hầu đã đã tấn công Hàn Ân vào phút cuối cùng, Thừa Đức hầu Lý Ứng về cơ bản đã hoàn toàn tán hành sự quyết đoán của Hàn Húc.
Theo như ông ta thấy, Hàn Húc là một vị vua mạnh hơn Hàn Ân gấp trăm lần, chỉ là vẫn chưa được thể hiện mà thôi.
Hàn Ân là Chân Nhân đương thời, cho đến khi chết cũng sẽ không bao giờ tồn tại vấn đề già yếu, nhưng tinh thần của lão đã già nua rồi.
Lão hoàn toàn không có bản lĩnh của Ung Minh Đế Hàn Chu năm đó, bị Kinh quốc đánh mấy trăm năm, thật ra trong lòng đã khuất phục từ lâu rồi. Dù có biểu hiện kiêu ngạo độc đoán đến đâu cũng không thể che giấu nội tâm yếu đuối.
Hàn Ân vẫn luôn muốn vượt qua ca ca Hàn Chu của mình, nhưng tận sâu trong thâm tâm, lão chưa bao giờ cảm thấy mình có thể đánh bại được Kinh quốc, bởi vì đó là điều mà Hàn Chu không thể làm được!
Hàn Ân không có tự tin làm chuyện mà Hàn Chu không làm được!
Lão đã cố gắng hết sức để rửa sạch dấu vết của Ung Minh Đế, nhưng sau khi giặt mấy trăm năm cũng không thể tẩy sạch được, cả đời lão đều sống trong cái bóng của Hàn Chu.
Một vị vua như vậy, trông thì có vẻ quyền uy, mưu lược và thủ đoạn, nhưng Ung quốc ở trên tay lão sẽ chỉ từ từ thối rữa và bốc mùi mà thôi. Hàn Ân đã nắm quyền mấy trăm năm, tấc đất của Ung quốc vẫn chưa mở rộng, mà sức ảnh hướng ở trên Tây cảnh lại càng ngày càng nhỏ, đó chính là minh chứng rõ ràng.
Ung quốc đã đến thời điểm không phá thì không xây được, nhất định phải tắm lửa mới có thể tái sinh.
Nhưng mà Hàn Ân quá mạnh và đã cai trị vùng đất này quá lâu, nếu chỉ dựa vào những người trung thành với Hàn Húc thì hoàn toàn không thể lật đổ được.
Cho nên mới cần dẫn ngoại lực vào.
Lý Ứng vẫn luôn chắc chắn rằng mình đang làm đúng, thế nhưng sau khi tận mắt nhận biết Trang Cao Tiện, ông ta không khỏi dấy lên một chút nghi ngờ.
Trong chiến lược tương lai của quân thần Hàn Húc, bọn họ sẽ lấy nguy cơ đất nước bị lật đổ để kích thích người dân trong nước cùng chung mối thù, khi đã có thể khống chế trạng thái của chiến tranh, Hàn Húc sẽ nhanh chóng nắm giữ quyền lực quân sự và chính trị của quốc gia, đó chính là bước đầu tiên.
Nuôi dưỡng sức mạnh của đất nước, ngồi đợi thời cơ chín muồi, sẽ lập tức phản lại Trang quốc, đánh bại Trang Cao Tiện, giành lại đất đai đã mất và thiết lập quyền lực tuyệt đối cho Hàn Húc, đó là bước thứ hai...
Nhưng liệu một Trang Cao Tiện như vậy có thực sự dễ dàng bị đánh bại không?
Lý Ứng rời khỏi nơi này với một bóng ma không thể nói ra được.
Mà ở trong Tỏa Long Quan, quân Ung đã quỳ đầy đất!
Phủ Thiên Mệnh.
Hàn Húc, tướng mạo khoan hậu, mặt mày nhân từ đang đứng chắp tay trong điện.
So với Hàn Ân, ông ta luôn bày ra hình tượng là một người rộng rãi.
“Thả Đỗ Như Hối về rồi sao?” Ông ta hỏi.
Cung điện vừa được quét dọn sạch sẽ, nhưng mùi máu tanh nồng nặc vẫn chưa tiêu tán.
Vũ Công hầu mặc áo giáp đứng sang một bên: "Thần chỉ hơi thả ra một chút, ông ta liền chạy trốn trở về. Người này thật sự là một hiểm hoạ từ bên trong của Đại Ung, không nghi ngờ gì nữa, lần này chắc chắn chính là thả hổ về rừng."
Với tư cách là Hầu gia trẻ tuổi nhất của Ung quốc, Vũ Công hầu Tiết Minh Nghĩa là một người theo phái kiên định và dám nghĩ dám làm, trước đây luôn rất bất mãn với sự bảo thủ của Ung quốc, đã bắt nhịp với Hàn Húc trong chủ trương chính trị và thần phục ông ta từ lâu.
"Làm sao Cô lại không biết Đỗ Như Hối đáng sợ như thế nào? Nhưng việc cũng có cái nặng cái nhẹ, trước nguy cơ sinh tử, cũng đành phải để cái gai đó cắm vào thịt thôi. Lần cải cách xã tắc này, tuy là thời thế cũng đến lúc phải thay đổi, nhưng xét cho cùng cũng có một chút nguy hiểm. Cô quả thực khó có thể an khang... Lúc này không thích hợp để chọc giận Trang Cao Tiện đâu."
Hàn Húc nhìn ra bên ngoài điện, ánh sáng đó chỉ còn cách ông ta một bước ngắn, ông ta đã nắm được quyền lực tối cao trên mảnh đất này rồi.
“Đám người Uy Ninh hầu có thái độ gì?” Ông ta hỏi.
Trong số bốn Ung hầu tham gia vây đánh Đỗ Như Hối, Uy Ninh hầu là người có lai lịch cao nhất và có thể đại diện cho thái độ của một số quý tộc có công.
“Uy Ninh hầu cũng không nói gì cả.” Tiết Minh Nghĩa nói.
Đây chính là đang quan sát.
“Như vậy thì rất tốt.” Hàn Húc gật đầu: “Đây là đang yêu cầu quân thần chúng ta tạo ra chút thành tích."
Ông ta tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy ánh mặt trời bên ngoài điện: "Ngươi nhìn thế giới rộng lớn này, cuối cùng cũng đến lúc chúng ta được rong ruổi rồi."
Ông ta nắm chặt tay lại, giống như nắm lấy toàn bộ giang sơn: "Tiết khanh, ngươi có lòng tin không?"
“Rất nhiều người đều đang chờ xem chuyện cười của ngài, thưa bệ hạ.” Tiết Minh Nghĩa cúi đầu nói.
Hàn Húc sải bước đi lên phía trước: "Trên đời này không có bao nhiêu người mắt mù, nhưng lại có không ít người tâm mù!"
Trên mặt Tiết Minh Nghĩa không hề giảm đi nhuệ khí, lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Nguyện làm kiếm trong tay bệ hạ, chém kẻ địch mạnh, phá quân đội mạnh, dọn sạch thiên hạ!"
Hết chương 1008.
Chương 1009
Cho đến ngày Hàn Ân qua đời, khoảng cách Hàn Húc leo lên quân vị đã là hơn một trăm năm có thừa rồi.
Trong khoảng thời gian dài này, tuy ông ta là Quốc quân, nhưng việc quốc quân đại sự đều theo quyết định của Hàn Ân.
Ông ta đã trở thành Quốc quân Ung quốc hơn một trăm năm, cũng làm một con bù nhìn trong hơn một trăm năm.
Đây là sự tra tấn đáng xấu hổ nhất đối với bất kỳ người có lòng tham vọng nào. Rõ ràng là quyền lực trong tầm tay, nhưng không thể chạm đến!
Tình cảm của ông ta dành cho Hàn Ân đã chuyển từ kính nể thành oán hận từ lâu rồi.
Dù vậy, vai diễn một người con hiếu thảo kính cẩn nghe lời hơn một trăm năm này ông ta vẫn thực hiện không chê vào đâu được.
Mặc dù Hàn Ân kiêu hùng cả đời, cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng cho đến bây giờ lão cũng chưa bao giờ nghi ngờ ông ta.
Nhưng ai có thể ngờ chứ?
Vị hoàng đế tốt bụng, rộng rãi với hạ nhân, lại hiếu thảo với bề trên, người đã thận trọng cẩn thận hơn một trăm năm.
Để hoàn toàn nắm giữ quyền lực này, để trở thành một Quốc quân thực sự, ông ta đã không tiếc dẫn sói vào nhà, tự tay chia cắt Ung quốc!
Nhưng chính vì điều dường như không thể xảy ra này mà ông ta đã có thể thành công!
...
...
Tỏa Long Quan, phía trên Quan thành.
Trang Cao Tiện ngồi xuống mà không có chút uy nghi nào, hai chân buông thõng bên ngoài Quan Thành, quan sát các tướng sĩ Trang quân đang ra vào.
Đỗ Như Hối, người bị chặt đứt một cánh tay đang đứng vô cùng nghiêm chỉnh bên cạnh.
Trang quốc cũng không quá giàu có, nhưng để tìm linh dược chữa trị tay chân bị gãy vẫn có thể làm được. Chỉ là nếu muốn trở lại đỉnh cao năm xưa, cũng không phải là chuyện có thể làm được trong hai, ba ngày.
Trong quốc chiến lần này, mục tiêu chiến lược thực sự của quân thần bọn họ đã hoàn thành toàn bộ, có thể nói là đã đại hoạch toàn thắng. Từ hôm nay trở đi, lãnh thổ của Trang quốc đã vượt qua dãy núi Kỳ Xương, và Tỏa Long Quan được sử dụng làm cứ điểm, thèm thuồng nhìn vào Ung - Cảnh.
Cho dù từ nay không tiến lên được nữa nữa thì hắn ta vẫn là quốc quân trung hưng không thể bàn cãi của Trang quốc. Mà Trang Cao Tiện hắn ta vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, tương lai vẫn rất có triển vọng.
Hắn ta chẳng có lý do gì để có tâm trạng tồi tệ cả!
Ngồi ở đây với tư cách là một Quốc quân tôn quý đương nhiên là để xoa dịu quân đội và nâng cao sĩ khí.
“Tráng sĩ đã giành được thành này đầu tiên đâu?” Trang Cao Tiện nghiêng đầu hỏi: “Trẫm bảo các người đi mời người tới, sao vẫn còn chưa đến?"
Thị vệ nhìn nhau, sau đó một gã thị vệ nhắm mắt bước tới: "Bệ hạ, vị Đỗ Dã Hổ kia thật sự là đáng giận. Nói cái gì mà chủ tướng hôn mê không tỉnh, hắn không có mặt mũi nào để nhận công, lúc này đang hầu hạ bên cạnh Đoạn tướng quân, không chịu dời bước... To gan như vậy, dám chống lại mệnh lệnh của bệ hạ, có cần thuộc hạ lôi hắn đến đây không ạ?"
"Chỉ là một lời mời thôi, cũng đâu phải đại sự gì? Vả lại cũng không phải là hắn không có lý do." Trang Cao Tiện mỉm cười xua tay: "Không nên trách móc tráng sĩ nặng nề."
Quay đầu lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Đỗ Như Hối, hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau này trẫm sẽ đích thân đi gặp Đoạn tướng quân."
Sau khi đại chiến chấm dứt, hắn ta không đi nhìn Đoạn Ly bị thương ngất xỉu, cũng không phải do sơ suất. Mà là vì... lần hợp tác với Ung quân Hàn Húc này, hắn ta không cho Đoạn Ly và Hạ Bạt Đao biết. Bởi vì nếu bọn họ diễn tệ, nhất định sẽ không thể lừa được Hàn Ân.
Cho nên bọn họ đã thực sự liều mạng chiến đấu với Lý Ứng, thực sự chiến đấu vì đất nước, bọn họ hoàn toàn không biết ý nghĩa của việc chiến đấu của mình, không phải là đánh bại đối thủ, thậm chí cũng không phải ngăn chặn đối thủ, mà là chết trận ở trong tay đối thủ, trở thành con cờ làm tăng sự tín nhiệm của đối thủ.
Hạ Bạt Đao đã chết, còn Đoạn Ly thì bị phế. Mặc dù Trang Cao Tiện đã đưa ra quyết định nhưng trong tiềm thức hắn ta vẫn không muốn đối mặt.
Mà ánh mắt của Đỗ Như Hối đã nói cho hắn ta biết, không thể làm như vậy được.
"Báo!"
Đột nhiên có một người bay nhanh tới, quỳ gối trước Tỏa Long Quan: "Khởi bẩm bệ hạ, phủ Lan An cấp báo!"
Trang Cao Tiện cau mày, chiến cuộc ở Tỏa Long Quan đã định, hắn ta còn chưa kịp bảo thủy quân đình chiến. Thủy quân vốn cũng chỉ có tác dụng cầm chân, không hề mong ngóng sẽ có kết quả chói lọi gì. Nhưng tin tức truyền đến lúc này lại mang đến loại cảm giác lo lắng không nằm trong tầm kiểm soát.
“Nói tiếp!” Đỗ Như Hối nói.
Binh sĩ đó lớn tiếng nói: "Chúc Duy Ngã ở Quốc viện đột nhiên xuất hiện trên chiến trường phủ Lan An, khi thủy quân Thanh Hà đang giằng co với Bắc Cung Ngọc, một mình một thương xông vào và phá vỡ liên tiếp mười thành!"
Đây đương nhiên là một tin tốt.
Nếu thủy quân của Trang quốc có thể thuận tiện chiếm lĩnh phủ Lan An, bọn họ sẽ không bao giờ rút lui nữa. Đến lúc đó phủ Lan An và Tỏa Long Quan nằm trong tay họ, Ung quốc sẽ bị kẹp giữa phủ Lan An và phủ Nghi Dương, trở thành một nước nửa thuộc địa và có thể bị Trang quốc cắn bất cứ lúc nào.
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối nhìn nhau, nhịn không được mà lắc đầu cười, cố ý oán giận nói: "Chúc khanh thật sự là một kẻ nóng nảy, không thể ngồi yên ở thành Tân An sao? Chờ hắn trở lại thì đưa hắn vào Bạch Vũ Quân đi, miễn cho lại vô cớ sinh sự!"
Gọi là phàn nàn, nhưng thực ra lại là khen ngợi.
Hơn nữa, chủ tướng Bạch Vũ Quân Hạ Bạt Đao vừa chết trận, Chúc Duy Ngã đến đó sẽ đảm nhiệm chức vụ gì đây?
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy được sự hài lòng và kỳ vọng của Trang Cao Tiện dành cho Chúc Duy Ngã.
"Báo!"
Đúng lúc này, một người khác bay tới: "Phủ Lan An cấp báo!"
Chuyện hai binh sĩ truyền tin một trước một sau lao đến thực sự khiến người khác bất ngờ.
Trang Cao Tiện nói với vẻ rất thích thú: "Chúc Duy Ngã lại nháo ra chuyện gì rồi?"
"Chúc Duy Ngã, hắn... hắn..." Binh sĩ lắp bắp: "Hắn phản quốc rồi!"
"Nói cho rõ đi." Đỗ Như Hối trầm giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Binh sĩ đưa tin nói: "Chúc Duy Ngã xuyên thủng mười thành liên tiếp và ngã xuống vì kiệt sức, may mắn được những tướng sĩ phục vụ quên mình cứu trở về. Sau khi hắn ta hồi phục một chút, trên đường trở về doanh trại lại xách thương lên đi. Các huynh đệ ngăn hắn lại, hắn chỉ nói... nói..."
“Hắn nói cái gì?” Trang Cao Tiện hỏi.
"Hắn nói quân coi thần như tay chân, thì thần coi quân như tim gan; quân coi thần như chó như ngựa, thì thần coi quân như người trong nước; quân coi thần như cỏ dại, thì thần sẽ coi quân như kẻ thù!"
Binh sĩ truyền tin nơm nớp lo sợ nói nói —
"Chúc Duy Ngã đó nói, hắn sẽ không bao giờ quên chuyện xưa ở Phong Lâm."
“Hắn đã liều mình đánh thành, mở mang bờ cõi cho đất nước, nhưng vẫn may mắn không chết, như vậy đã là trả được ơn bồi dưỡng rồi.”
"Từ nay về sau, hắn sẽ coi ngài... như là kẻ thù!"
Hết chương 1009.
Chương 1010
Trận quốc chiến của Trang Ung làm rung chuyển Tây Cảnh cuối cùng cũng kết thúc, chiến tranh liên tiếp làm cho người khác bất ngờ.
Đầu tiên là Trang quốc, nước có quốc lực yếu hơn, thế mà lại thắng lớn.
Trang Cao Tiện đã giết chết đệ nhất kiêu hùng Hàn Ân, kết thúc lịch sử trị vì mấy trăm năm của Hàn Ân ở Ung quốc, đại quân Trang quốc công phá Tỏa Long Quan, làm rung chuyển thiên hạ!
Đúng lúc này, Ung quân Hàn Húc, người vẫn luôn bị coi là bù nhìn đã đứng lên, dẫn quân đối đầu với Trang Cao Tiện, và ngăn chặn cuộc viễn chinh lên phía Bắc của quân Trang.
Nhưng chỉ như vậy, Ung quốc vẫn phải đối diện với thế cục trước mặt sau lưng đều có địch. Hàn Ân trấn giữ Tỏa Long Quan và đô thành đã chết. Hàn Húc dẫn quân, dựa vào Mã Bình Nguyên, lại càng không được người khác coi trọng.
Nhưng điều khiến kẻ khác khiếp sợ thứ hai đã xảy ra.
Thánh địa Mặc gia vốn luôn duy trì thế trung lập, đã phái một số lượng lớn đệ tử gia nhập Ung quốc, trong vòng một đêm đã dựng lên một tòa thành kiên cường oai phong tại một vùng đất bằng phẳng bên trong địa khu Bình Nguyên của Ung quốc!
Thành thế giằng co với Tỏa Long Quan.
Hàn Húc đích thân đặt tên là Ân Ca để tưởng nhớ phụ thân mình là Hàn Ân.
Dưới tình huống ba bên giao chiến, Hàn Húc dựa vào thành Ân Ca được xây dựng trong một đêm để đạt được thỏa thuận đình chiến với Trang Cao Tiện trong thời gian ngắn nhất, và lập ra một bia đá cam kết. Trang Cao Tiện hứa sẽ không Bắc tiến, Hàn Húc cũng hứa sẽ từ bỏ những vùng đất bị mất, sau đó Trang Ung mới ngừng chiến.
Trang Cao Tiện khải hoàn về nước, Hàn Húc thì nhanh chóng rút quân về phủ Tĩnh An, tự mình ra trận, đẩy lùi đội kỵ binh Xích Mã Vệ nổi tiếng thiên hạ của Kinh quốc và trục xuất nó ra khỏi lãnh thổ khoảng ba trăm dặm.
Vũ Công hầu của Ung quốc là Tiết Minh Nghĩa thì chia quân sang phía Tây để hỗ trợ Anh Quốc công Bắc Cung Ngọc, hai người hợp sức đánh đuổi lực lượng thủy quân của hai Trang quốc Lạc ra khỏi phủ Lan An, giết đến mức đầu người cuồn cuộn.
Cũng trong ngày hôm đó, Hàn Húc tuyên bố chọn Mặc học là quốc học, từ bỏ phương châm “Bách gia làm việc cho ta” như Tần và Sở, chọn lấy Mặc trị quốc. Chưa nói đến lựa chọn này là tốt hay xấu, mỗi quốc gia đều có sự lựa chọn khác nhau.Như Cảnh quốc độc tôn Đạo môn cũng hùng thị thiên hạ, cường Tần khống chế bách gia cũng là bá chủ ở Tây cảnh.
Ý nghĩa lớn hơn thì đây là lần đầu tiên Mặc gia, theo đúng nghĩa đen đã có được đất nước do chính mình nâng đỡ.
Xưa kia, các đệ tử của Mặc gia chu du khắp nơi, hành hiệp khắp thiên hạ, không bó hẹp ở một nơi, một thành nào. Giống như Tam Hình Cung của Pháp gia và Tứ đại học viện của Nho gia, họ tập trung vào học thuyết và không đè nặng quốc tịch.
Nhưng từ nay về sau, lượng lớn nhân lực và vật lực của Mặc gia chắc chắn sẽ nghiêng về Ung quốc. Với tư cách là hiển tông (tông môn hiển hách) đương thời, Mặc môn có thể chỉ đang từng bước thử nghiệm nhỏ, nhưng không có bất kỳ người nào có thể bỏ qua những khả năng có thể dẫn đến các thay đổi sau này.
Và sự ủng hộ của Mặc môn chắc chắn đã chứng minh được tiềm lực của Hàn Húc.
Kể từ đó, Ung quốc đã bước ra khỏi tình thế chồng trứng sắp đổ và an ủi bốn cõi.
Cũng kể từ ngày đó, Hàn Húc thực sự được thế nhân công nhận là Ung Đế. Chính ông ta là người ngăn cơn sóng dữ, cứu đất nước đang trên bờ vực diệt vong và đưa đất nước đang từ từ già cỗi này hồi sinh!
Nhưng khi xem lại tình hình tổng thể sau trận chiến, trận này đã liên lụy đến bốn quốc gia, kéo theo vô số ánh nhìn chằm chằm, không thể nghi ngờ, người chiến thắng lớn nhất chính là Trang quốc.
Trong trận quốc chiến này, Trang quốc đã chiếm được toàn bộ dãy núi Kỳ Xương, toàn bộ phủ Lĩnh Bắc và một gần một nửa phủ Nghi Dương ở phía nam Tỏa Long Quan.
Bây giờ lãnh thổ từ phía Nam Tỏa Long Quan đến dãy núi Kỳ Xương đã được chia thành một thể và chính thức gia nhập vào bản đồ của Trang quốc. Là quận thứ tư của Trang quốc, có tên là Vĩnh Xương.
Trang Cao Tiện khải hoàn hồi triều, để lại mười vạn đại quân đóng ở quận Vĩnh Xương, kiểm soát Tỏa Long Quan và giằng co với thành Ân Ca.
Mà đội kỵ binh Xích Mã Vệ nổi tiếng thiên hạ được Kinh quốc phái đi lại chậm chạp không thể gặm được phủ Tĩnh An do Ung tướng Tề Mậu Hiền trấn giữ, ngược lại còn bị Hàn Húc sau khi buộc Trang Cao Tiện đình chiến rút quân về đuổi đánh, đuổi ra khỏi mấy trăm dặm Ung Cảnh, bị thương không nhẹ.
Thủy quân Lạc quốc và Thanh Giang thủy phủ hợp lực tiến vào Lan, cũng giành được lợi thế ngắn hạn trong giai đoạn đầu, nhưng sau khi Vũ Công hầu đến, Bắc Cung Ngọc bỗng nhiên dồn toàn lực trục xuất toàn bộ thủy quân Trang, Lạc ra bên ngoài.
Trong trận quốc chiến lần này, Ung quốc đã bị tổn thất nặng nề, Hàn Ân, Chân Nhân đương thời duy nhất trong nước đã hy sinh, mất đi một lượng lớn lãnh thổ ở phía Nam, coi như mất người mất cả đất.
Tuy nhiên các lực lượng quân sự và chính trị đã được Hàn Húc chính thức tiếp quản vừa được Mặc môn ủng hộ, lại mượn trận chiến lần này mà cải cách từ trên xuống dưới, gần như không gặp phải cản trở quá nhiều, cũng coi như đón cuộc sống mới.
Còn Kinh quốc đường xa đi đến, cùng Lạc quốc mạo hiểm đánh gọng kìm, đúng là xuất binh vô ích.
Tất nhiên, bách tính bình thường sẽ không biết rằng cái chết của Hàn Ân là kết quả của sự bắt tay giữa Hàn Húc và Trang Cao Tiện. Bọn họ cũng sẽ không biết rằng Anh quốc công Bắc Cung Ngọc chỉ mới lựa chọn đột nhiên dồn toàn lực sau khi được Mặc môn ủng hộ và thế cục triều đình đã dần ổn định.
Bọn họ cũng không biết rằng quá trình Hàn Húc nắm quyền lực cũng không rõ ràng rành mạch như bọn họ cảm nhận được. Bọn họ hoàn toàn không biết về máu chảy trong bóng tối và những cái đầu đã bị chặt đi.
Những thay đổi trong hoàn cảnh hiện tại rõ ràng có ảnh hưởng đến hàng nghìn người, nhưng vào khoảnh khắc quyết định thời thế thay đổi lại dường như chẳng liên quan gì đến những người bình thường.
Bách tính Ung quốc có lẽ vẫn còn đang lo sợ về sự diệt vong của Ung quốc, hoặc cũng có thể thấy may mắn vì được tái sinh.
Chỉ có những người Ung quốc trong phủ Lĩnh Bắc là đang được di cư đến Trang quốc với số lượng lớn, còn một số bách tính ở lại cũng phải bắt đầu quen với thân phận người dân Trang quốc của mình.
Đây không còn là phủ Lĩnh Bắc Ung quốc nữa, mà là quận Vĩnh Xương của Trang quốc.
Hết chương 1010.