Trong ma quật dưới đáy nước, bên cạnh quan tài lưu ly.
Nữ ma tuyệt đẹp lặng im trong quan tài, vẫn không nhúc nhích. Thiếu niên chấp kiếm chỉ vào mang khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt kiên định.
Cuộc đối thoại trong Thông Thiên Cung vẫn chưa kết thúc.
“Vừa rồi ngươi dùng sức mạnh tướng quốc ấn cách trở Linh Không Điện, càng chứng minh cho phán đoán của ta.” Khương Vọng tiếp tục nói.
“Hừm?”
“Thứ Đổng A đeo chính là tướng quốc ấn của Trang Quốc, được giang sơn chiếu cố, xã tắc Trang Quốc chăm nom. Ngươi chặn lại công kích thì thôi, thậm chí phá hư nó cũng không có gì, nhưng ngươi lại có thể im hơi lặng tiếng nạp lấy sức mạnh của nó cho bản thân sử dụng. Ta nghĩ, chỉ thực lực cường đại cũng không đủ giải thích cho chuyện này, ngươi có lý giải càng sâu đối với tướng quốc ấn Trang Quốc, đây mới là nguyên nhân lớn nhất.”
“Nói rất đúng, Khương Vọng, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi.” Giọng nói của Khương Yểm thật âm u nặng nề.
“Bị ngươi thưởng thức, đại khái cũng không phải chuyện gì may mắn. Ta muốn biết... Vì sao là ta?” Khương Vọng hỏi.
“Đúng vậy, vì sao là ngươi kia chứ?” Khương Yểm cười cười.
Nụ cười này rất không ổn.
Bởi vì theo tiếng cười này, Minh Chúc lại không ngờ bắt đầu tới gần căn nguyên thần hồn của Khương Vọng.
Bàn tay khói nhẹ phía trên Minh Chúc nhẹ nhàng thò tới, mang theo cảm giác áp bách thật lớn.
Hắn lướt qua tuyến cảnh giới!
Khương Vọng không chút do dự, lập tức khống chế thân thể đâm thẳng vào thiên linh của Tống Uyển Khê.
Đây là tuyến sinh tử mà hắn vạch ra, dù là thời điểm nào trong tình huống nào, hắn cũng cần tuân thủ. Như thế thì uy hiếp mới có ý nghĩa tồn tại.
Nhưng mũi kiếm chỉ thoáng run lên thì đã không nhúc nhích, nó ngừng lại ở trước thiên linh của Tống Uyển Khê.
Bàn tay phải cầm kiếm đã mất đi khống chế!
Sở dĩ Khương Yểm đứng ở đó đối thoại với Khương Vọng, là vì xâm chiếm bàn tay cầm kiếm này, làm uy hiếp của Khương Vọng mất đi hiệu lực từ căn nguyên, tránh được nỗi lo về sau.
Khương Vọng hoàn toàn không biết, dưới tình huống thắng bại chưa định ở Thông Thiên Cung, Khương Yểm làm sao lại tránh được khống chế của hắn để cưỡng ép khống chế bàn tay chấp kiếm. Có thể suy ra loại thủ đoạn này nhất định yêu cầu tiêu hao rất lớn, bằng không Khương Yểm cũng không để lại đến lúc này. Nhưng hiệu quả cực kỳ tốt, hắn chưa từng nghe đến chuyện này, cũng vì thế mà không thể tránh né nên trúng chiêu.
“Hiện tại, không còn cái gì có thể ngăn cản chúng ta trở thành một thể.” Khương Yểm xa xăm mà nói.
Minh Chúc cấp tốc tới gần, bàn tay khói nhẹ huỷ diệt tâm ma hắc y kia mở ra, có một loại đại khí khống chế toàn cục, uy thế kinh người.
Dưới kinh biến như vậy, Khương Vọng lại không lùi mà tiến tới, tung một kiếm quyết liệt tới.
“Xin lỗi, ta không có hứng thú trở thành một thể với ngươi!”
Nhưng vào lúc này, Triền Tinh Mãng uể oải trên mặt đất kia chợt mở đôi mắt ra, nhảy dựng lên, miệng máu há toạc ra, táp một cái về phía Minh Chúc từ hậu phương!
Màu đen trong mắt nó đã rút đi, hoa văn màu đen trên người đã biến mất, chỉ thấy lấp lánh vô số ánh sao, khiến cho nó càng hùng tráng, càng uy vũ, càng thần thánh!
Lần tập kích này đột ngột như thế, chính là đòn ẩn mà Khương Vọng ấp ủ đã lâu.
Khương Yểm đang cố ý kéo dài thời gian, còn Khương Vọng cũng chỉ vì nguyên nhân tương tự thôi.
Khương Yểm âm thầm xâm chiếm bàn tay cầm kiếm trong lúc đối thoại, Khương Vọng thì lợi dụng khoảng thời gian đó để đánh thức Triền Tinh Mãng lần nữa, nắm chắc được Đạo Mạch chân linh của bản thân, thật sự tìm về ưu thế sân nhà.
Hai bên đều không an phận, đều đang cố ý kéo dài thời gian, đều chưa từng thật sự giao lưu với đối phương!
Không có đàm phán nào cả, sau khi trực tiếp trở mặt thì họ không tồn tại khả năng chung sống.
Khương Yểm không cảnh giác một chút thì đã lâm vào cục diện giáp công trước sau.
Giống như tình cảnh khi nãy lúc tâm ma hắc y dựng sinh linh trí lại tái hiện, Khương Vọng lại quay ngược thế cục lần nữa.
Nhưng chỉ thấy phía trên ánh nến Minh Chúc đang có khói nhẹ lượn lờ hình thành.
Ở bên cạnh bàn tay khói nhẹ kia lại sinh ra một bàn tay khác.
Hai tay mau lẹ mà dò ra, một trên một dưới, chống đỡ chặt lấy cái miệng khổng lồ của Triền Tinh Mãng.
Triền Tinh Mãng giãy giụa cắn xé, dùng ra toàn lực, nhưng cái miệng to lớn làm thế nào cũng không cắn lại được!
Mà khói nhẹ còn đang tiếp tục ngưng tụ.
Thân hình, đầu, hai chân, thậm chí lông tóc, quần áo...
Một nam nhân tráng niên thân hình cao lớn, khuôn mặt nhìn như thánh nhân đã xuất hiện ở giữa không trung.
Đôi tay gã nhẹ nhàng chống đỡ cái miệng khổng lồ của Triền Tinh Mãng, lôi kéo ra bên ngoài, hình như muốn trực tiếp xé toạc Triền Tinh Mãng. Nhưng đại khái là suy xét đến giá trị của Đạo Mạch chân linh, bàn tay đang kéo ra lại thu lại, ngược lại giáng ra một quyền xuống trong tiếng rít thống khổ của Triền Tinh Mãng!
Một quyền này trực tiếp đấm Triền Tinh Mãng có Thông Thiên Cung gia trì bay lên đỉnh của Thông Thiên Cung.
Sau một tiếng nổ vang, Triền Tinh Mãng không hề có sức phản kháng mà rơi xuống, ngã ập lên mặt đất Thông Thiên Cung. Nó xụi lơ như một con rắn chết, không còn chút sức mạnh uy vũ nào nữa.
Lúc này nam nhân tráng niên do khói nhẹ tụ mới thong thả ung dung quay đầu lại, nhìn về phía Khương Vọng và kiếm của hắn.
Đến hiện giờ, thân phận của người này đã hoàn toàn rõ ràng. Gã không phải ai khác, mà chính là Trang Thái Tổ Trang Thừa Càn đã khai sáng cơ nghiệp Trang Quốc mấy trăm năm!
Gã là đại tướng thác biên thời kỳ Hàn Chu Ung Minh Đế, người cắt đất xưng vương trong thời kỳ Hàn Ân Ung Quốc.
Gã là người phát ngôn của thế lực Đạo môn ở Tây Cảnh, là huynh đệ kết nghĩa của chủ nhân Thanh Giang Tống Hoành Giang.
Gã tuyên cáo cắt ngang bá nghiệp của Ung Quốc, tự tay huỷ diệt Bạch Cốt Đạo mấy trăm năm trước.
Gã là trượng phu của Bạch Cốt Thánh Nữ Cốc Y đời trước, tình đầu ý hợp với trưởng công chúa Tống Uyển Khê của Thủy tộc Thanh Hà.
Cho nên gã mới hiểu biết Thanh Giang Thủy Phủ như thế.
Gã đã từng là Chân Nhân đương thời, hiện giờ là u hồn sống nhờ trong Minh Chúc.
Cho nên gã mới có thể chỉ đạo Khương Vọng liên tục chạy trốn dưới mí mắt của Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối và Tống Hoành Giang.
Cái chết của Thái Tổ Trang Quốc gần hai trăm năm trước là biến cố khổng lồ, còn là một ván cờ dài lâu.
Trang Thừa Càn chưa bao giờ thật sự chết đi, hiện giờ đang muốn mượn dùng thân thể của Khương Vọng để trọng sinh!
Trang Thừa Càn và Khương Vọng, hai cái tên này đặt ở bên nhau, gần như không có gì phải phân vân lưỡng lự cả.
Một người là Thái Tổ khai quốc của Trang Quốc, một kẻ là thiếu niên của trấn nhỏ Trang Quốc.
Một người đã từng là Chân Nhân đương thời, một kẻ chỉ là tu sĩ Nội Phủ hiện tại.
Bọn họ cùng tồn tại trong một cơ thể, hiện giờ coi nhau là kẻ thù.
Giờ này khắc này, đối mặt với một kiếm chém tới, thế như lôi đình của Khương Vọng, Trang Thừa Càn không chút do dự mà tát một cái qua!
Hết chương 1041.
Chương 1042
Vì sao Khương Yểm vẫn luôn tuyên bố muốn cướp đoạt Bạch Cốt Thánh Khu, lại chưa từng thể hiện sự vội vàng vào những lúc Khương Vọng trì hoãn, ngẫu nhiên thúc giục cũng hoàn toàn không nôn nóng?
Cũng không phải gã biết thực lực của Khương Vọng không đủ, nguyện ý cho Khương Vọng thêm thời gian và kiên nhẫn.
Mà là bởi vì, so với Bạch Cốt Thánh Khu, cái gã luôn muốn chính là thân thể của Khương Vọng!
Nói muốn Bạch Cốt Thánh Khu chỉ là thủ thuật che mắt đưa ra vì hạ thấp tâm lý đề phòng của Khương Vọng, để Khương Vọng cảm thấy gã còn có lựa chọn, bọn họ không phải đại địch sinh tử không cách nào giảng hòa.
Bởi vì trên căn bản, thân phận “Khương Vọng Chi Yểm” này chính là giả, gã là Trang Thừa Càn, từ trước đến nay không phải mặt trái của Khương Vọng.
Tương phản, gã dễ dàng giục sinh mặt trái của Khương Vọng, khống chế tâm ma của hắn, đùa giỡn Khương Vọng trong lòng bàn tay.
Hiện tại gã không muốn chơi đùa nữa, nên đã thể hiện ra dáng vẻ chân thật.
Sống nhờ trong Thông Thiên Cung của Khương Vọng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gã hiện hóa ra dáng vẻ thật sự.
Mà thời điểm gã xuất hiện, cũng chính là lúc đại cục để định!
Nhìn vào cả đời của Trang Thừa Càn, gã chưa bao giờ thất bại.
Ở thời đại Ung Minh Đế Hàn Chu, gã chính là danh tướng bách chiến bách thắng. Gã rất được Hàn Chu tín nhiệm, đảm đương trọng trách thác cương (mở mang bờ cõi), trên thực tế chính là phong chủ, tọa trấn hậu phương để Hàn Chu tranh hùng bắc thượng.
Sau khi Hàn Chu chết, gã cắt đất xưng vương. Huyết chiến ở sơn mạch Kỳ Xương, ngăn lại lực lượng Ung Quốc mà Hàn Ân cử đến tiến công, gã còn đại diện cho Cảnh Quốc dưới sự theo dõi như hổ rình mồi của Tần quốc, sau đó đóng đinh ảnh hưởng của thế lực Đạo môn ở Tây Cảnh.
Gã kết nghĩa với Tống Hoành Giang, trong cả đời gã, Thủy tộc Thanh Giang luôn là minh hữu trung thành nhất, họ nhiều lần huyết chiến vì Trang Quốc.
Gã mượn sức mạnh của Bạch Cốt Đạo để lập quốc, trở tay một cái đã huỷ diệt Bạch Cốt Đạo mà Bạch Cốt Tôn Thần tự mình quán triệt lực ảnh hưởng. Bạch Cốt Đạo lúc đó là thứ mà thời đại Bạch Cốt Đạo của Âu Dương Liệt và Lục Diễm không thể nào sánh nổi.
Lần thất bại duy nhất trong cuộc đời gã chính là chết dưới sự phản kích khi huỷ diệt Bạch Cốt Đạo.
Nhưng hiện tại xem ra... Nếu gã vẫn chưa thật sự chết đi, chỉ sợ lần đó cũng không thể coi là thất bại, càng giống một bố cục hơn…
Gã điều động Thực Hận Nga (Bướm ăn hận) chém giết với Thần Hồn Diễm Tước mà Khương Vọng điều khiển, đối với danh tướng vô địch như gã mà nói, chuyện này quả thực dễ như trò đùa, có thể nhẹ nhàng đánh tan.
Cả đời gã chưa bao giờ bại, lần này càng không có lý do bại.
Hiện tại gã tiêu diệt một nửa sức mạnh thần hồn của Khương Vọng, hủy diệt tâm ma của Khương Vọng, ngăn cách duy trì nguyên khí từ Linh Không Điện của Vân Đỉnh Tiên Cung, đánh cho Đạo Mạch chân linh Triền Tinh Mãng nằm liệt, xâm chiếm bàn tay cầm kiếm của Khương Vọng, giải trừ uy hiếp nhằm vào Tống Uyển Khê.
Thế cục rõ ràng như thế, cứ như gã chụp một cái tát qua thì nhất định sẽ thành công, mang theo khí thế vô địch.
Dường như chuyện Khương Vọng tự cắt căn nguyên thần hồn để khiến tâm ma tham gia, dẫn động Đạo Mạch chân linh để viện trợ, vì muốn đánh vỡ thế cục này.
Nhưng kết cục tương tự lại trình diễn lần nữa, Trang Thừa Càn hiện hóa ra dáng vẻ ban đầu, nhẹ nhàng bài trừ Triền Tinh Mãng ra khỏi chiến cuộc.
Mà Khương Vọng lại một người một kiếm đối đầu với Trang Thừa Càn lần nữa.
Hắn có thể cảm nhận tinh tường được sự cường đại, không thể chiến thắng của Trang Thừa Càn, cho dù đối phương chỉ trong trạng thái u hồn.
Nhưng lúc này, hắn không lui về phía sau nữa, cũng không có cơ hội lui về phía sau nữa.
Trang Thừa Càn cũng có thể cảm nhận rõ được sự yếu ớt, vô lực của Khương Vọng.
Kiếm đã đến.
Kiếm thế sắc bén bị một cái tát nhẹ nhàng chụp tán.
Bàn tay của Trang Thừa Càn tiếp tục thò về phía trước, mà Khương Vọng bỗng nhiên thả kiếm, ôm chặt tay gã!
Đây quả thực là lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Lúc này chỗ dựa lớn nhất của Khương Vọng chính là trường kiếm do kiếm linh hiện hóa, nhưng hắn lại buông tay.
Mà dưới sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, Trang Thừa Càn tùy tiện dùng một chút lực là có thể đánh tan căn nguyên thần hồn của hắn.
Hành động này nhìn có vẻ quá ngu xuẩn!
Nhưng vào thời điểm nắm chắc thắng lợi như vậy, Trang Thừa Càn lại nhíu mày.
Gã sống nhờ trong thân thể Khương Vọng lâu như vậy, nhận thức Khương Vọng lâu như vậy, gã rất rõ, thiếu niên này tuyệt đối không ngu xuẩn, tương phản, hắn là một thiên tài kiệt xuất, thiên kiêu chân chính.
Gã tin tưởng tài năng chiến đấu của Khương Vọng còn hơn cả bản thân Khương Vọng.
Cho nên gã lập tức bứt ra lui về phía sau.
Nhưng mà... Đã trễ!
Cảnh di tâm chuyển, mục mê thần huyễn.
Chỉ nghe một giọng nữ đau thương hát lên –
“Hỏi thế gian ai có thể không thẹn? Đến khổ hải trăn trở thân này.”
“Thả độ, Vấn Tâm Kiếp.”
Là Hồng Trang Kính!
Khương Vọng điều khiển Triền Tinh Mãng mai phục, chính là vì chờ Trang Thừa Càn bại lộ càng nhiều thần hồn, sau đó lôi kéo thần hồn của gã cùng nhau tiến vào thế giới trong gương Hồng Trang Kính.
Bởi vì Trang Thừa Càn sống nhờ trong thân thể của Khương Vọng, gã cũng thật sự thay đổi thần hồn của bản thân để thích ứng với thân thể. Nói từ ý nghĩa nào đó thì gã cũng có thể là Khương Vọng. Mang gã vào thế giới trong gương cùng nhau độ kiếp, là hoàn toàn có khả năng làm được, hơn nữa Khương Vọng cũng thật sự thành công!
Từ lúc bắt đầu, lúc còn chưa thể xác định dáng vẻ thật sự của Khương Yểm, Khương Vọng đã biết rõ Khương Yểm cực độ hiểu biết hắn, một khi tới thời điểm phân chia sinh tử thì tất nhiên hắn sẽ lọt vào áp chế về mọi mặt.
Khương Yểm có thực lực và lịch duyệt vượt qua hắn, lại hiểu biết hắn như thế. Dùng bất cứ thủ đoạn nào đã để lộ trước mặt Khương Yểm, cũng không thể thật sự chiến thắng Khương Yểm.
Biện pháp chiến thắng Khương Yểm chỉ có thể đi tìm từ những thứ mà Khương Yểm không biết.
Cho nên hắn vẫn luôn tìm kiếm, thậm chí là sáng tạo từ những cái không biết, vẫn luôn thăm dò biến số, chuẩn bị để phá cục.
Nghiên cứu đạo thuật thần hồn sâu trong Nội Phủ là điều thứ nhất, cắt căn nguyên thần hồn để thúc giục thành tâm ma là cái thứ hai, Hồng Trang Kính thần bí là cái thứ ba!
Biến hóa của Hồng Trang Kính đều nằm trong kính, mỗi lần tiến vào Hồng Trang Kính, Khương Yểm đều không thể biết được trong đó đã xảy ra cái gì.
Cho dù Khương Yểm là ai, thật sự là một hắn khác hay là Trang Thừa Càn, hoặc là phân thân Bạch Cốt thì lôi kéo gã cùng nhau độ kiếp cũng là một lựa chọn đánh vỡ cục diện bế tắc.
Hết chương 1042.
Chương 1043
Nếu bàn về bản chất, hành động này vẫn là dẫn vào sức mạnh của bên thứ ba, lấy thế cục vượt qua hắn và Trang Thừa Càn để lấp đầy sự chênh lệch trên phương diện thực lực của bọn họ.
Nó không khác gì hành vi thúc giục tâm ma sinh trưởng để vào cuộc.
Thứ căn bản để lấy yếu địch mạnh đơn giản chính là nội cường bản thân, ngoại kết cường viện.
Hàn Húc dẫn đường Trang Cao Tiện đánh chết Hàn Ân, dẫn đường sức mạnh Mặc Môn cải cách triều chính. Năm đó Trang Thừa Càn nương vào Bạch Cốt Đạo lập quốc, nương vào sức mạnh Đạo môn để chống lại ảnh hưởng của Tần, Ung, đều là sự thể hiện của thủ đoạn này.
Nhưng việc ngoại kết cường viện, cần phải cực kỳ nắm chắc cùng đúng mực, nếu không cẩn thận thì có khả năng biến thành dẫn sói vào nhà, bị ăn sạch sẽ.
Đương nhiên Hàn Húc là cao thủ trong chuyện này, đạt được tất cả mục tiêu chiến lược hoàn chỉnh. Trang Thừa Càn thì càng tốt hơn, thắng thua ăn sạch, chiếm hết tất cả chỗ tốt.
Mà lần đầu tiên Khương Vọng dẫn tâm ma bước vào cục, còn tính là có chút nắm chắc. Lần thứ hai lôi kéo Trang Thừa Càn tiến vào trong thế giới gương, lại là một loại đánh bạc do bất đắc dĩ.
Bởi vì chính hắn cũng không thể xác định bản thân có thể vượt qua kiếp tiếp theo trong Hồng Trang Kính hay không! Nhưng hắn chỉ có thể đánh cuộc như vậy.
Đương nhiên, đối thủ của hắn là Trang Thừa Càn. Dưới cái nhìn chăm chú và nhằm vào của kẻ như Trang Thừa Càn mà hắn còn có thể làm được chuyện này, còn có thể giãy giụa ra cơ hội đánh bạc vì chính mình, tính ra đã cực kỳ ghê gớm.
Thông Thiên Cung cổ xưa cao rộng lập tức trống trơn. Khương Vọng và Trang Thừa Càn liên tục đại chiến đã biến mất, rơi vào thế giới trong Hồng Trang Kính.
Mà Triền Tinh Mãng cuộn lại trên mặt đất thoi thóp thở.
Chỉ có kiếm linh mà Khương Vọng buông ra lúc trước lại từ từ dâng lên, giằng co với ánh nến yếu ớt của Minh Chúc giữa không trung.
Kiếm trảm Minh Chúc, đúng là chuẩn bị mà Khương Vọng để lại khi cưỡng ép kéo Trang Thừa Càn đi độ kiếp.
Nếu kiếm linh có thể tranh đua một chút, chém chết Minh Chúc trong cuộc tranh đấu đơn độc này thì có lẽ cũng có thể ảnh hưởng chiến cuộc...
Khương Vọng và Trang Thừa Càn đấu tranh kịch liệt ở Thông Thiên Cung, thậm chí song song ngã vào thế giới trong Hồng Trang Kính, cũng không chú ý thấy trong quan tài lưu ly bị thân thể này chấp kiếm chỉ vào đã xảy ra biến hóa gì.
Kim phù dán trên đôi môi đỏ thắm của nữ ma tuyệt đẹp kia bỗng nhếch lên cao cao, xiềng xích bó lấy thân thể nàng bỗng xôn xao vang lên.
Đôi mắt vẫn luôn nửa mở kia chợt trừng lớn.
Trong mắt nàng có sát ý điên cuồng, gần như muốn lao ra quan tài lưu ly!
Lai lịch của Hồng Trang Kính rất thần bí.
Khương Vọng cũng không biết nhiều về bối cảnh của nó.
Hắn tình cờ có được nó từ tay Hồ Thiếu Mạnh, nhưng bởi vì bị giới hạn bởi thực lực nên bản nhân Hồ Thiếu Mạnh cũng không nghiên cứu được bảo bối này quá nhiều, chỉ khai phá ra cách dùng huyễn thân mà thôi.
Nhưng tin tức biết được đến hiện giờ là, ngay cả trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu là Hải Tông Minh cũng mơ ước thèm muốn vật này.
Mà nhìn từ bản thân Hồng Trang Kính, từ Tuyết Phi Kiếp, Khương Vọng không có được quá nhiều manh mối.
Nhưng thật ra kiếp thứ hai là Phúc Hải Kiếp đã mơ hồ để lộ ra không ít tin tức. Nhưng tình báo thiếu hụt, Khương Vọng cũng rất khó chắp vá ra được lý giải hoàn chỉnh. Chỉ biết đại khái có liên quan đến một người tên là “Phúc Hải”.
Ở cuối Tuyết Phi Kiếp, tuyết trắng biến mất, mảnh đất lạnh hòa tan, xuân phong kéo đến. Theo như lời giọng nữ là “Hồng nhan chưa già”.
Ở cuối Phúc Hải Kiếp, thiên địa lâm vào bóng tối vĩnh hằng. Theo như lời giọng nữ là “Thái dương tắt”.
Mỗi mở màn một kiếp, đều có một câu.
Kiếp đầu tiên là “Đáng thương kiều nhan già trước kính, hồng trang thiên sát người trong gương!”
Kiếp thứ hai là “Há rằng thế gian không tuyệt sắc? Hồng trang vừa chiếu giết một người.”
Tới kiếp thứ ba lại là “Hỏi thế gian ai có thể không thẹn? Đến khổ hải trăn trở thân này.”
Thoạt nhìn như không có liên hệ gì, lại giống như mơ hồ có thể cấu kết thành một câu chuyện xưa.
Giọng nữ mở màn kia xỏ xuyên qua trước sau, liên kết tất cả manh mối lại.
Ở Tuyết Phi Kiếp, từ đầu tới đuôi thanh âm kia chỉ có lạnh nhạt. Lúc ở Phúc Hải Kiếp, lúc ban đầu tuyên cáo kiếp nạn bắt đầu, nó cũng chỉ lạnh nhạt băng hàn, nhưng trong câu “Phúc hải, ta muốn giết ngươi!” kia lại tràn ngập thù hận.
Mà lúc này đây, ngay từ đầu đã mang theo cảm xúc đau thương.
Hình như trải qua kiếp nạn thế giới trong gương, giọng nữ kia chậm rãi có biến hóa.
Loại biến hóa này có ý nghĩa gì, Khương Vọng cũng hoàn toàn không biết.
Đúng lúc loại không biết này chính là cơ hội mà Khương Vọng mong muốn. Đối mặt với Trang Thừa Càn đã trăm phương ngàn kế ấp ủ âm mưu lâu dài, ngoài ra còn hiểu hắn tận gốc rễ, kéo gã cùng nhau vào không biết, đối mặt với biến số tương tự, dùng điều này để xóa đi chênh lệnh với bản thân.
Còn về phần có thể xóa đi bao nhiêu, vậy phải xem Hồng Trang Kính có thể làm đến mức độ nào.
Từ Tuyết Phi Kiếp, Phúc Hải Kiếp, lại đến Vấn Tâm Kiếp.
Từ lần đầu tiên đột nhiên không kịp phòng ngừa, đến lần thứ hai cân nhắc mạo hiểm thăm dò, lại đến lúc này liều mạng thử một phen.
Khương Vọng không cảm thấy hiện tại mình có đủ thực lực vượt qua kiếp thứ ba của thế giới trong gương, nhưng vào thời khắc ấy, hắn thật sự đã không còn biện pháp nào khác.
Trang Thừa Càn quá đáng sợ, là một loại đáng sợ làm người ta tuyệt vọng. Gã khống thế chặt chẽ cục diện, tính kế tất cả, cho dù Khương Vọng có phản kháng gì, gã cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó. Chỉ một cái lật chưởng là có thể trấn áp tất cả hy vọng.
Sau khi nếm thử các loại thủ đoạn, Hồng Trang Kính là ám thủ hắn cần phải vận dụng.
Mà trước khi thật sự vận dụng ám thủ này, bản thân hắn cũng không biết đó là cái gì, bọn họ sẽ đối mặt với cái gì.
...
“Ngươi vốn có thể cứu ta.”
Trong bóng đêm cứ như vĩnh hằng, Khương Vọng nghe được một âm thanh nói như vậy.
Lúc này hắn cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng lại nghe rất rõ ràng.
“Ngươi vốn có thể cứu ta.”
Những lời này đang lặp lại, dùng những giọng nói khác nhau mà lặp lại.
Mười người khác nhau, trăm người khác nhau, ngàn người khác nhau...
Vô số âm thanh hòa thành một tiếng, hỗn hợp thành một tiếng nói thống khổ làm người ta phiền chán.
“Vì sao ngươi không làm?!”
Hết chương 1043.
Chương 1044
Quay đầu nhìn lại tất cả những gì từng trải qua, điều làm Khương Vọng hối hận, làm Khương Vọng áy náy là cái gì?
Là lúc trước ở thành vực Phong Lâm, hắn vốn đã biết trước nguy hiểm, lại nhẹ dạ tin tưởng Đổng A. Kết quả lúc bi kịch xảy ra, trừ An An và Tống Thanh Chỉ ra thì hắn không thể cứu được người nào cả.
Huynh đệ sinh tử, lão sư cùng trường, hàng xóm láng giềng, thân hữu hương nhân của hắn... Toàn bộ đã trầm luân.
Cảm giác hối hận và thống khổ này luôn gặm nhấm trái tim hắn vào mọi thời khắc.
“Vì sao huynh không làm?”
Trong bóng tối vô tận, có một gương mặt dần dần hiện rõ ra.
Khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ kia đã bị vũ khí sắc nhọn cắt đến tan tác rơi rớt, dữ tợn đáng sợ.
Nhưng Khương Vọng vẫn dễ dàng nhận ra được, đó là Triệu Nhữ Thành.
“Ta...”
Khương Vọng vươn tay, muốn chạm vào hắn ta, rồi lại không dám.
Hắn chỉ ngập ngừng, ấp úng: “Ta... Ta...”
Hắn không có cách nào giải thích.
Hắn tìm không thấy, cũng không thể tìm ra cái cớ gì cho mình cả.
Đây là đau xót vĩnh viễn đi theo hắn!
“Vì sao đệ không làm?”
Trong ngàn ngàn vạn vạn âm thanh, Khương Vọng vẫn nghe ra được tiếng nói của Lăng Hà.
Giọng nói của y dày rộng, trầm ổn, cho dù là đang chất vấn, nhưng vẫn mang theo bao dung, mang theo thân cận. Cứ như đang nói, “Tiểu Vọng, không sao đâu, ta không trách đệ”.
Cũng vì hiểu Lăng Hà nhất định sẽ khoan dung, mới làm Khương Vọng lập tức hỏng mất.
Hắn quỳ rạp xuống đất, thống khổ mà ôm đầu: “Thật xin lỗi... Là ta ngu xuẩn và ấu trĩ, hại các người!”
Trong bóng tối, loáng thoáng có u ảnh đang thoáng động, đang tới gần, càng ngày càng gần...
Khương Vọng quỳ rạp xuống trung tâm hắc ám, bị hắc ám bao vây, giống như cũng sắp sửa dung nhập vào màn đêm này.
“Ca!”
Hắn nghe thấy một giọng trẻ con như chuông bạc.
“Ca! Ca ca không cần ta sao?”
Khương Vọng đột nhiên đứng phắt lên, trợn đôi mắt đang rơi lệ lên: “An An, An An!”
Tất cả những tiếng chất vấn đã tan đi.
Một ngàn cái, một vạn cái, mấy chục vạn âm thanh, đều biến mất.
Trong bóng tối vô tận, hắn cũng không nhìn thấy cái gì, cũng không nghe thấy cái gì.
Nhưng hắn trầm mặc.
Trầm mặc giằng co một lúc thật lâu.
Hắn vươn tay lên, trong bóng đêm, hắn lau đi nước mắt của mình.
“Lăng Hà ngô huynh, Nhữ Thành ngô đệ, A Trạm ngô hữu, Tiêu Sư ngô trưởng, thân bằng chí ái, đồng môn láng giềng của ta. Đối với các người, ta tự vấn tâm cảm thấy hổ thẹn.”
Hắn nói: “Nhân thế ta đang bước, như nằm trong khổ hải.”
“Nhưng ta vẫn phải đi tiếp, không chỉ phải chiếu cố An An, còn phải mang theo tất cả các ngươi mà đi tiếp.”
Giọng nói của hắn thật bình tĩnh, thật kiên định.
“Ta sẽ gánh vác tất cả bi thương, ta sẽ gánh vác tất cả thống khổ. Ta sẽ báo thù hận của các ngươi, ta sẽ hoàn thành mộng tưởng của các ngươi.”
U ảnh sâu bên trong hắc ám im hơi lặng tiếng mà tản ra.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trong bóng đêm bỗng vang lên tiếng tim đập, tiếng tim đập như nổi trống.
Khương Vọng cảm giác được, trái tim mình như đang bành trướng, đang nổi trống, đang hò hét, giống như muốn nổ tung! Muốn kéo theo toàn bộ thân thể cùng nhau nổ thành tro bụi.
Mà hắn nghe được, trong tiếng tim đập kia, có một âm thanh không nhận rõ là nam nữ mà cũng không có bất cứ cảm xúc gì đang hỏi –
“Đối mặt với trân bảo, ngươi có từng xuất hiện tham dục hay chưa?”
“Đối mặt với sắc đẹp, ngươi có từng sinh ra dâm niệm hay chưa?”
“Ngươi có từng làm xằng động sát niệm hay chưa? Từng nghĩ tới phá hư cái tốt đẹp hay chưa?”
“Ngươi có từng vọng tưởng quyền lực hay chưa?”
“Ngươi có từng ghen ghét người khác hay chưa?”
Mấy vấn đề này đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm. Cứ như muốn lôi kéo tất cả mặt hắc ám ra từ sâu nhất bên trong bóng đêm. Bắt người ta đối mặt, ép người ta sám hối.
Giọng nói kia nói: “Hắc ám sâu nhất, là đối mặt với tâm của mình. Dơ bẩn ác độc sâu trong nội tâm sinh linh càng thâm trầm hơn bóng đêm vĩnh cửu của vũ trụ.”
“Ngươi thấy được không? Ngươi đối mặt như thế nào? Ngươi lựa chọn như thế nào?”
Không biết từ khi nào, Khương Vọng đã khoanh chân mà ngồi.
Hắn ngồi một mình trong bóng đêm vĩnh hằng, ngũ tâm dâng lên trời cao.
Hắn thật sự thấy được sâu trong nội tâm, thật sự thừa nhận mình cũng từng có ác niệm.
Nhưng đối mặt với vấn đề cuối cùng này, hắn chỉ nói bốn chữ.
Hắn nói….
“Nhất niệm hoa khai.”
Thiên đường địa ngục, ngay ở một ý niệm.
Dục vọng của con người vốn không phân chia thiện ác, nhưng cần phải có quy tắc, phải có thước đo, phải có mức độ.
Phóng túng dục vọng thường sẽ dẫn tới hậu quả xấu.
Ví dụ như đói khát.
Đói khát sẽ thúc đẩy bản năng khiến người ta ăn uống, có người chọn cách cướp đoạt đồ ăn của người khác, có người chọn cách lừa bịp nhằm ngồi mát ăn bát vàng, cũng có người quyết định tự mình lao động.
Đói khát không có tính ác, đoạt lấy mới là hành dộng ác. Mà đốt rẫy gieo hạt, lại là chính con đường hiển nhiên mà đói khát diễn sinh ra.
Nhân sinh có được cả hai tính Thần Ma, bản năng hướng tới tốt đẹp, nhưng đồng thời cũng có dục vọng phá hủy.
Một ý niệm sai lầm sẽ khiến thiện ác đổi thay, Thần Ma dời vị.
Cho nên cần có một cái lồng sắt để giam cầm dục vọng, không có ngoại lệ nào khác.
Thuần hóa dục vọng, chính là quá trình tu tâm.
Cái này gọi là định tâm viên, thuyên ý mã, hàng long phục hổ tọa không sơn.
Đạo môn thanh tâm, Nho môn quy lễ, Phật môn giữ giới, Pháp gia chế luật, Binh gia định lệnh... Bản chất đều là đang chế tạo cái lồng đạo đức, cầm tù “Ác ngã”.
Khương Vọng nhận thức rõ bản thân, cũng không kiêng dè dục vọng.
Hắn thừa nhận từng có thời khắc sinh ra ác niệm, nhưng cuối cùng cũng bị đạo đức và nhân cách trói buộc.
Hắn từng chứng kiến nơi hắc ám của thế giới này, biết rõ nhân tính phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn có thể thản nhiên nói ra “Nhất niệm hoa khai”.
Vì thế trong bóng đêm như vô tận này thật sự có hoa tươi nở rộ.
Trăm hoa nở rộ một đường, hắc ám không ngừng lùi lại.
Đây là mùa xuân đầu tiên sau khi bóng tối vĩnh hằng kết thúc.
Trăm hoa đua nở, hắc ám bị ngăn chặn ở chân trời.
Vì thế giọng nói quen thuộc kia vang lên.
“Vấn Tâm Kiếp tiêu.”
“Sương gởi cỏ xuân.”
Sau màn đêm vĩnh hằng vẫn có mùa xuân, nhưng khi đó tuổi xuân đã tàn, cỏ xuân nảy nở thì sương giá cũng xuất hiện?
Một chút nghi ngờ chợt lóe mà qua.
Khương Vọng sửng sốt một hồi, sau đó mới hoảng hốt hiểu được, hắn vừa vượt qua Vấn Tâm Kiếp.
Kiếp này khác biệt hoàn toàn với hai kiếp nạn trước, dường như nó không có uy hiếp thực chất gì, nhưng lại càng đáng sợ hơn. Nó bất tri bất giác xuất hiện, rõ ràng là Khương Vọng chủ động vào kiếp, nhưng trong lúc ở Vấn Tâm Kiếp, hắn lại không hề có cảm giác.
Hết chương 1044.
Chương 1045
Trước đó bất kể là Phi Tuyết Kiếp hay Phúc Hải Kiếp, bất kể gian nan đến mức nào thì ít nhất hắn cũng biết mình đang nhập kiếp, biết hẳn nên nỗ lực ứng phó. Mà Vấn Tâm Kiếp căn bản khiến người ta không có cảm giác, khiến người ta chết cũng không biết là chết như thế nào.
Sở dĩ Khương Vọng có thể lông tóc không tổn hao mà vượt qua kiếp nạn này, có nguyên nhân rất lớn là nhờ vào yếu tố vận may.
Đầu tiên là vì hắn đã trải qua một lần khảo vấn với đạo tâm ở phế tích Khô Vinh Viện, xem như cũng có kinh nghiệm chống cự nhất định đối với “Vấn tâm” tương tự.
Mà càng quan trọng hơn chính là, lúc này Khương Vọng đang vào thời điểm đạo tâm sạch sẽ nhất, thuần triệt nhất, không chê vào đâu được nhất.
Bởi vì ngay trước khi nhập kiếp, tất cả mặt trái của hắn vừa bị Trang Thừa Càn dẫn đường ra để sinh thành tâm ma.
Mà vừa rồi, tâm ma đại biểu cho mặt tối đã bị Trang Thừa Càn tiêu diệt.
Có thể nói lúc này tâm của Khương Vọng đang trong suốt như lưu ly, đang vào thời điểm không sợ “Vấn tâm” nhất!
Vô xảo bất thành thư (1), trùng hợp là công kích của Trang Thừa Càn nhằm vào Khương Vọng đã trợ giúp Khương Vọng bình yên vượt qua kiếp nạn này.
(1) Trùng hợp một cách kỳ lạ
Trong một mảnh phồn hoa, Khương Vọng có thể cảm nhận rõ được căn nguyên thần hồn mà trước đó hắn chủ động chia cắt đã nhanh chóng được tu bổ xong.
Cảm giác thiếu hụt sâu trong thần hồn rốt cuộc cũng tiêu tán. Thể xác và tinh thần đều đạt được thỏa mãn, loại cảm giác này khiến người ta say mê.
Tựa như sau màn đêm vĩnh hằng, xuân thảo sinh trưởng, xuân hoa tràn ra, trong thần hồn cũng đang nở “Hoa”.
Đó là một loại trưởng thành bồng bột đầy mạnh mẽ, thần hồn trở nên càng cứng cỏi, càng khỏe mạnh.
Nếu nói sau lần độ kiếp trước đó, thứ tăng lên chính là số lượng, vậy thì sau Vấn Tâm Kiếp này, cái tăng lên chính là chất lượng của sức mạnh thần hồn.
Dùng thần hồn Nặc Xà để thể hiện trực quan thì hắn vẫn có thể phóng ra khoảng ba ngàn con thần hồn Nặc Xà, nhưng mỗi một con đều mạnh hơn trước đó gấp mười lần.
Khương Vọng không kịp cảm nhận bản thân kỹ càng, cũng không có tâm tư quan sát biến hóa của Hồng Trang Kính. Sau khi thành công độ kiếp, hắn lập tức thoát khỏi thế giới trong gương để quay lại Thông Thiên Cung.
Đúng là hắn muốn thừa dịp trước khi Trang Thừa Càn vượt qua Vấn Tâm Kiếp, lau đi căn cơ của gã ở Thông Thiên Cung, gia nhập cuộc chiến của kiếm linh Trường Tương Tư và Minh Chúc, sau đó hoàn toàn chém chết Minh Chúc!
Đây là thời cơ thắng bại!
...
“Xuân hoa nở, thu nguyệt bạch...”
Một giọng nữ dịu dàng ôn nhu đang ca hát.
Tiếng hát dễ nghe như thế, giọng nói quen thuộc như thế.
Trang Thừa Càn tùy ý mà ngồi dưới đất, hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Trong bóng tối vô tận phía trước, có một luồng ánh sáng duy nhất soi tỏa.
Nơi đó có một dáng người thướt tha, mặc chiếc váy trắng, tóc đen như thác nước.
Nàng đứng bên một gốc cây liễu rũ, cứ như không chịu nổi gió đêm.
Nhưng giọng hát nàng lại thật động lòng, khiến người ta mơ màng như rơi vào cơn say, như mộng như huyễn.
Phi Tuyết Kiếp đã trôi qua lâu rồi thì không cần nói đến, lần thứ hai thần hồn của Khương Vọng tiến vào thế giới trong gương thì hắn có bảo Hướng Tiền tiến hành giám sát.
Trong những thông tin đã biết, Trang Thừa Càn cũng không rõ Khương Vọng trải qua chuyện gì ở thế giới trong gương, nhưng có thể biết được hai điểm. Thứ nhất, tiến vào thế giới trong gương là một chuyện nguy hiểm, thứ hai, mỗi lần đi ra, sức mạnh thần hồn của Khương Vọng đều có được bước trưởng thành vượt bậc. Bởi vậy gã cũng biết, thế giới trong gương tất nhiên có liên quan đến thần hồn, có khả năng là khảo nghiệm nào đó nhằm vào thần hồn.
Cho nên lúc bị kéo vào thế giới trong gương, gã lập tức vận dụng bí pháp phòng hộ thần hồn để cố thủ.
Nhưng Vấn Tâm Kiếp cũng không công kích gã, mà nó giống như một mặt gương, chiếu rọi bản tâm chân ngã, chiếu ra tiếc nuối sâu nhất, bí ẩn nhất dưới đáy lòng của gã.
Có vẻ gã cũng trúng chiêu.
Lúc này gã đang ngắm nhìn tấm lưng đó, lắng nghe tiếng ca kia, gã ngây ngô như rơi vào cơn say.
Ai trên thế gian này không có tiếc nuối?
Ai chưa từng đau khổ, chưa từng có thời khắc bi thương?
Cho dù là Chân Nhân đương thời, nhất đại hùng kiệt, gã cũng sẽ có những đêm khuya tĩnh lặng, không chịu nổi mà quay đầu.
“Xuân hoa nở, thu nguyệt bạch. Một vết tuyết sắc, cực kỳ khó qua. Là tương tư đến.”
Nữ nhân kia đang ca hát.
Nàng hát rằng ——
“Minh quang rơi, lướt qua gương. Trăm năm sinh tử, tam thế có sai lệch. Là ai cười ta?”
Tiếng ca mang theo chút ngọt ngào, chút ai oán, mang theo tình ý, mang theo tưởng niệm.
Trang Thừa Càn nhất thời ngẩn ra.
Đã bao nhiêu năm rồi gã không còn nghe được tiểu khúc tương tư này?
Trong cuộc đời này, gã không hối hận đã phản bội Ung Quốc, cắt đất tự lập. Không hối hận đánh vỡ quy ước ngầm, nhiễu loạn trật tự Tây Cảnh, dẫn thế lực Đạo môn vào lãnh thổ. Không hối hận tất cả những hành động lợi dụng, mưu tính, trao đổi và vứt bỏ.
Từ một vô danh tiểu tốt, gã bước từng bước một trưởng thành thành một danh tướng bách chiến bách thắng. Từ một vị tướng quân, gã vượt qua ngạch cửa khổng lồ nhất, trở thành đế vương.
Có một số việc cần phải vứt bỏ, có một vài lựa chọn cần phải đưa ra.
Lúc đó ở Tây Cảnh, thế cục quần hùng đã đứng vững gót chân, tất cả tài nguyên đều bị chia cắt hầu như không còn, duỗi tay muốn lấy bất cứ tài nguyên gì cũng phải đi giành trong chén của người khác, xã tắc vừa lập là ngàn khó vạn khó.
Hễ có một bước đi sai, gã sẽ không gầy dựng nên được Trang Quốc.
Trên con đường đi tới, gã kiên định không hối hận.
Nhưng chỉ có một sự kiện, chỉ có một người, gã thật sự vấn tâm hổ thẹn.
Gã không thể phủ nhận, cũng không thể không đối mặt.
Người kia, đang ở trước mắt gã.
Tiếng ca kia đang ở bên tai gã.
“Uyển Khê...” Gã nỉ non.
Nữ nhân kia hát càng êm tai, gã nghe càng say mê.
Hắc ám càng sâu, càng nặng.
Hình như thế giới trong gương đen tối đến cùng cực này muốn đồng hóa Trang Thừa Càn vào trong đó.
Hai chân Trang Thừa Càn biến mất trước, tan vào hắc ám, sau đó là thân thể, là cánh tay.
Gã đang từng chút từng chút, dung nhập vào bóng tối này.
Hắc ám thong thả mà bò lên trên, bò lên trên cổ, bò đến dưới môi.
Cuối cùng.
Trang Thừa Càn há mồm.
“Hỏi thế gian ai có thể không thẹn? Đến khổ hải trăn trở thân này.”
Gã chậm rãi nghiền ngẫm những lời này.
Sau đó gã đứng lên.
Vốn dĩ phần lớn thân thể gã đều đã tan biến.
Nhưng sau động tác đứng lên của gã, toàn bộ thân thể, hai chân của gã lại hiện ra lần nữa.
Tựa như gã... Trực tiếp lôi kéo mình trở về từ bóng tối cùng cực của thế giới trong gương này!
Hết chương 1045.