Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916

Dạng người tâm cao khí ngạo như nàng, thường thường thà để người khác nợ mình chứ không muốn mắc nợ ai.

Nhưng không biết tại sao, khi nhận được ánh mắt chân thành và trong sáng của Khương Vọng, lời cự tuyệt ra đến cửa miệng lại không cất ra được.

Khương Vọng thật sự muốn giúp nàng, muốn làm chút gì đó.

“Trì Vân Sơn là một chỗ thần bí, chỉ có thế lực nắm giữ truyền thừa liên quan đến thời đại cận cổ mới có thể tiến vào, không tìm được trên địa đồ.”

Diệp Thanh Vũ giảng giải: “Cửa vào của nó, nằm ở vùng trời phía trên dãy núi Kỳ Xương.”

Dãy núi Kỳ Xương, chính là bức tường thiên nhiên giữa Ung quốc và Trang quốc.

Cho tới nay, lịch sử của Lăng Tiêu Các vẫn còn là bí ẩn, dường như là do tiên tổ Diệp gia sáng tạo ra. Nhưng thật ra cội nguồn có thể truy đến thời đại cận cổ, nó có nguồn gốc rất sâu xa với Trì Vân Sơn.

Có điều tình huống cụ thể thì ngay cả Diệp Thanh Vũ cũng không biết.

Diệp Lăng Tiêu nói là muốn chờ cho nàng lên làm Các chủ mới có tư cách biết bí ẩn này.

Trở lại với Trì Vân Sơn.

Ngọn núi thần bí này cứ ba mươi ba năm sẽ mở ra một lần, trên núi có kỳ trân tên là Thần Thông quả. Một lần chỉ được lấy một quả. Tên như ý nghĩa, ăn quả này vào có thể có được thần thông.

Đây chính là thứ Diệp Thanh Vũ cần nhất lúc này.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Trì Vân Sơn không chỉ có cùng nguồn gốc với Lăng Tiêu Các, mà còn có các thế lực khác cũng có thể tiến vào.

Mỗi thế lực có tư cách tiến vào Trì Vân Sơn đều có một suất tham gia, có thể tìm một người bạn đi cùng.

Lúc đầu, lấy thực lực của Diệp Lăng Tiêu, căn bản có thể quét ngang tất cả, trừ phi cường giả có cấp bậc như Quốc chủ Trang quốc ra tay.

Nhưng tư cách tiến vào Trì Vân Sơn, trừ việc phải có được truyền thừa liên quan ra, còn cần phải là người ra đời trong khoảng ba mươi ba năm của kỳ đó. Mặc dù Diệp Lăng Tiêu có dáng dấp trẻ tuổi anh tuấn, nhưng tuổi tác dĩ nhiên là đã vượt qua giới hạn.

Diệp Thanh Vũ tiếp tục nói: “Đối thủ chủ yếu của chúng ta hiện tại là Thanh Vân Đình ở Ung quốc, Linh Không Điện thuộc Thành quốc. Còn một người tự xưng là Vân Du Ông, đời đời đơn truyền, thực lực hẳn là siêu phàm!”

“Nói cách khác, rất có thể họ sẽ mời cao thủ trẻ tuổi của Ung quốc tới?” Khương Vọng nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.

Thanh Vân Đình ở Ung quốc chắc chắn là không có địa vị như Lăng Tiêu Các ở Vân quốc. Nhìn từ góc độ này, thực lực của Thanh Vân Đình chắc chắn cũng không bằng Lăng Tiêu Các. Khiến người ta lo lắng nhất là rất có thể thế lực này có cấu kết với vị cao thủ dưới ba mươi ba tuổi nào đó của Ung quốc.

Cũng chính bởi vì lo lắng cường giả trẻ tuổi của Ung quốc, Diệp Lăng Tiêu mới phải ra ngoài “mượn người”. Bởi vì những đệ tử trẻ tuổi ba mươi ba tuổi trở xuống của Lăng Tiêu Các dù cũng không kém, nhưng nếu đối đầu với những nhân tài của Ung quốc thì rõ ràng không đáng chú ý.

Còn Thành quốc, đây chỉ là một nước nhỏ thuộc hướng đông nam của Trang quốc, thực lực còn không bằng Trang quốc lúc chưa quật khởi, cho nên không cần lo lắm.

Mà lúc Diệp Thanh Vũ miêu tả nó thì dùng từ “thuộc”, tức là Linh Không Điện còn không thể đạt được địa vị ngang hàng với quốc gia nhỏ bé này, mà giống những tông môn của Tề quốc, trở thành thế lực phụ thuộc vào triều đình Thành quốc. Có thể thấy được thực lực rất thấp.

“Hẳn là vậy, Thanh Vân Đình cũng đã bắt tay làm quen với mấy cao thủ trẻ tuổi nổi danh của Ung quốc rồi.” Diệp Thanh Vũ nói.

Khương Vọng cười: “Xem ra đạo hữu cũng có đường dây liên lạc bên phía Ung quốc nhỉ!”

“So thế lực so thực lực, mấy nhà họ cộng lại cũng không bằng Lăng Tiêu Các. Nếu không phải bản thân Trì Vân Sơn có hạn chế, họ cũng không có tư cách tiến vào.”

Giọng nói của Diệp Thanh Vũ vẫn không màng danh lợi như cũ, nhưng giọng điệu vẫn có chút kiêu ngạo khó tránh khỏi. Đây là do thực lực chênh lệch. Lăng Tiêu Các đúng là có tư cách để kiêu ngạo.

“Vậy bọn họ có thể biết ta không?” Khương Vọng hỏi.

Diệp Thanh Vũ cũng kịp phản ứng: “Biết huynh chính là Khương Vọng của Tề quốc chỉ có đám người Đại Vương, Tiểu Vương thôi, lát nữa ta sẽ bảo bọn họ giữ bí mật.”

Mấy nhà kia rất khó thâm nhập vào Lăng Tiêu Các, chung quy cũng không phải thế lực cùng đẳng cấp. Có điều lo trước vẫn hơn, cho nên cần phải đề phòng.

Khương Vọng nghĩ trong thoáng chốc, lại hỏi: “Có phải đạo hữu có cùng gốc gác với mấy nhà kia hay không? Các người đều có quan hệ với Trì Vân Sơn ở thời đại cận cổ.”

“Ta cũng suy đoán như thế, dù sao đều có truyền thừa của Trì Vân Sơn giống nhau, hơn nữa cũng cạnh tranh kéo dài nhiều năm như vậy. Có điều chỉ sợ cũng chỉ có phụ thân ta biết chân tướng mà thôi!”

“Vị Vân Du Ông độc hành kia, đạo hữu có hiểu rõ không?” Khương Vọng hỏi.

Diệp Thanh Vũ lắc đầu: “Không ai biết Vân Du Ông ở nơi nào, nhưng mỗi lần Trì Vân Sơn mở ra, Vân Du Ông mới đều sẽ xuất hiện.”

Trong cuộc trò chuyện này, chỉ có Vân Du Ông đời đời đơn truyền là thần bí nhất.

Khương Vọng cười nhạt một tiếng: “Ta hiểu rồi!”

Thái độ vân đạm phong khinh, cực kì tự tin.

Cho dù đối mặt với thiên tài của Thành quốc, Ung quốc, hay là Vân Du Ông thần bí khó dò kia, hắn đều có lòng tin.

Hắn nổi danh ở cường quốc như Tề quốc là dựa vào chiến lực thực sự, nhờ vào sự mạnh mẽ xông lên phía trước chứ không phải mánh lới. Chỉ cần đối thủ nằm trong phạm vi thế hệ trẻ tuổi thì cho dù đối đầu với ai hắn cũng có tự tin có thể thắng, đi tới đâu cũng không sợ.

Đây là sự tự tin của một thiên kiêu!

Vì đã quyết định nhận lời giúp đỡ của Khương Vọng, nên Diệp Thanh Vũ cũng không ngại ngùng nữa: “Khi trở về ta sẽ tổng kết tình huống Trì Vân Sơn, phương thức chiến đấu và ưu nhược điểm của mấy nhà khác một chút, viết một cuốn sổ cho huynh.”

Khương Vọng gật đầu, hỏi: “Lúc nào thì xuất phát đi Trì Vân Sơn?”

“Trước đó ta đã từng đi một lần, hoàn thành việc bố trí nghi thức trước khi tiến vào núi, cũng đã gặp mấy nhà khác, chỉ không gặp Vân Du Ông.” Diệp Thanh Vũ nói: “Lần tới đi chính là lúc Trì Vân Sơn chính thức khai sơn, còn mười ngày nữa.”

“Ca.” Khương An An đã nghe ngóng được một lúc lâu mong chờ nói: “Vậy thì chúng ta vẫn còn được chơi thêm mấy ngày nữa nhỉ?”

“Không được chơi nữa rồi.” Khương Vọng cười híp mắt ôm cô bé xoay sang hướng khác: “Bây giờ quay về làm bài tập tối! Muội đã là một tu sĩ siêu phàm rồi Khương An An à!”

Đưa lão đại không tình nguyện Khương An An về phòng xong, Khương Vọng trực tiếp đi tìm Hướng Tiền.

Lời hẹn Trì Vân Sơn vẫn còn mười ngày, vừa đủ để có thể hoàn thành chuyện đã lên kế hoạch xong xuôi trước đó trong thời gian này.

Ví dụ… Đưa Hướng Tiền đến một nơi.

Hết chương 916.
Chương 917

Lúc nhìn thấy Hướng Tiền, y vẫn luôn luôn ỉu xìu lúc này lại đang toét miệng cười ngây ngô.

“Có chuyện gì vui thế?” Khương Vọng có chút tò mò.

“Nói ra ngươi cũng không tin.” Hướng Tiền vui vẻ nói: “Ta vừa đi dạo bên ngoài, đang đi thì bỗng nhiên có một cây pháp khí từ trên trời rơi xuống, ngươi nói xem cái vận khí gì đây này!”

Y lắc lắc chiếc trâm cài tóc màu tuyết trong tay với Khương Vọng: “Có thể ngưng kết được một chiếc xe mây, cực kỳ khí thế! Tốc độ còn rất nhanh!”

Khương Vọng chỉ có thể tỏ ra hâm mộ. Dù sao hắn cũng không thể nào hiểu nổi bí địa Lăng Tiêu, cũng không biết nơi này có “truyền thống” bảo vật rơi xuống hay không.

“Đi dạo ở nơi nào thế? Có thời gian rảnh ta cũng đi thử.”

“Loại chuyện duyên phận này nha, không nên cưỡng cầu.” Hướng Tiền ra sức đắc ý, lại đặc biệt làm điệu bộ thở dài: “Ta vì vị Tước gia nào đó sống khổ sở làm việc nhiều như vậy, cũng chẳng nhận được mấy viên đạo nguyên thạch. Vậy mà đến Lăng Tiêu các được mấy ngày, đi dạo lại nhặt được một cây pháp khí, chẳng lẽ đây chính là người có tiền sao? Chẳng lẽ sự khác biệt giữa người với người lớn như vậy sao?”

Khương Vọng nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp nói: “Dù sao ngươi cũng không cần thu dọn nữa, chúng ta đi thôi.”

“Cái gì mà ta không cần thu dọn nữa!” Hướng Tiền phản bác một câu theo bản năng, nhưng nghĩ lại bản thân thực sự cũng lười thu dọn, liền hỏi: “Đi đâu?”

“Đi nơi ta đã nói với ngươi trước đó.”

“Ôi, sao không dẫn Tiểu An An theo?” Rời khỏi bí địa Lăng Tiêu rồi, Hướng Tiền mới nhớ ra hỏi.

“Con bé à.” Khương Vọng bay trong không trung, y phục bay phần phật: “Con bé mệt rồi, đang nghỉ ngơi.”

Con đường từ Vân Quốc đến Trang Quốc không hề xa lạ.

Bởi vì đã từng có thiếu niên tóc trắng kia cõng muội muội đi từng bước tới, dùng hai chân đo khoảng cách này trong tất cả gian nan.

Dù lúc này đang bay qua từ trên trời, nhưng chỉ cần nhìn xuống núi sông, tất cả mọi thứ lại rõ ràng trong mắt như cũ.

Chỗ hang đá kia chính là nơi hắn và An An từng dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Chỗ đỉnh núi kia là nơi hắn đặt pháo hoa lúc nửa đêm vì An An.

Sau khi rời khỏi Trang Quốc, hắn không hề nhắc đến bất cứ chuyện gì xảy ra ở Trang Quốc, nhưng tuyệt đối không phải là đã quên. Những thứ kia vừa lúc nói rõ hắn không có cách nào quên đi.

Mãi mãi ghi nhớ, mãi mãi khắc cốt ghi tâm.

Vì vậy không có cách nào nhắc đến.

Hướng Tiền không quan tâm điều gì cả, thực ra y cũng không hề để ý Khương Vọng muốn dẫn y đi đâu. Theo hắn đi từ xa tới Vân Quốc cũng chỉ là để không phật lòng tâm ý của bằng hữu.

Ngắm nghía một chút cây trâm cài tóc pháp khí bất ngờ nhặt được, sau khi khoe khoang trước mặt Khương Vọng xong y cũng nhanh chóng mất hứng.

Núi sông nhìn thấy trên đường, ánh mắt y cũng chỉ tùy ý quét qua.

Dãy núi Kỳ Xương cũng không đáng nhắc đến trong những dãy núi y đã từng thấy qua, vì vậy y sẽ càng không quan sát nhiều hơn.

Cho dù là nơi âm khí dày đặc, hình dáng giống Quỷ Vực kia đã nhìn thấy lúc vượt qua dãy núi, y cũng không hề hứng thú, chẳng muốn để ý tới.

Nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy, một nơi như vậy nằm ở phía sau núi xanh vẫn thật sự có chút không đẹp mắt.

Nhưng y lại nhìn thấy Khương Vọng lại dừng ở đây, hạ xuống.

Bọn họ đáp xuống bên ngoài “Quỷ Vực”, trong phạm vi tầm nhìn hoàn toàn không có một bóng người.

Thời gian cũng đã sắp qua một năm rồi.

Những người ở gần thành vực đã biết về chuyện ở nơi này, biết chỗ này là cấm địa, là nơi tà thần U Minh đã giáng họa. Triều đình Trang Quốc không cần phái binh đóng giữ ở đây nữa, vì căn bản không có ai dám tới.

“Nơi ngươi muốn dẫn ta tới chính là chỗ này?”

Hướng Tiền nhìn xung quanh, tự nói một mình: “Chỗ này thực sự cũng lâu rồi không có người tới ha?”

Khương Vọng không để ý đến y, chỉ yên lặng nhìn mảnh “Quỷ Vực” này, nói trong lòng: “Đã lâu không gặp.”

Lão đại, Nhữ Thành, Đường Đôn, Hoàng sư huynh, Ngụy huynh, Triệu huynh, Tiêu tiên sinh... Đã lâu không gặp.

“Ta cũng từng đi qua một chỗ quỷ quốc ở nhân gian, đó vẫn là Phong Đô đấy, sư phụ ta dẫn ta đi.” Hướng Tiền bất giác cảm nhận được một loại ngột ngạt, gần như là theo bản năng tìm lời thoại tiếp theo.

Khương Vọng vẫn không nói gì như cũ, sau khi im lặng hồi lâu, hắn nhìn nhìn cảnh vật xung quanh, đi đến trước một tấm bia đá.

Bia đá này được xây rất cao, trang trọng, mà khí phái.

Hắn dừng ở trước bia, nhìn văn bia hồi lâu không nói.

Thế là Hướng Tiền cũng lại gần nhìn theo, mới phát hiện đó là một tấm bia tưởng niệm, lập để tưởng niệm vong hồn.

Văn bia viết ——

“Thiên địa duy mệnh, kính cáo Hoàng Thiên Thái Tổ:

Vĩnh Thái thập tứ niên đông, quốc thất quốc thổ, ngã thất ngã dân.

Thiên tâm hận ngã, dân tâm thống ngã.

Thử cao tiễn nhất nhân chi tội dã!

Thống tâm chi triệt, hà phục như chi!

Như thiên đao vạn qua, thử tâm tiên du.

Thử nãi quốc thù, thử diệc quốc hận!

Nhược bất bạt diệt Bạch Cốt Đạo, cô uổng vi quân phụ!

Cùng thử nhất sinh, tất trảm tà thần Bạch Cốt vu u minh!

Tích hồ thệ giả dĩ hĩ, sinh giả nan truy.

Cô đảm xã tắc chi trọng, thử thân bất khả khinh ly.

Hận hồ lưỡng giới tương cách, thiên nhân vĩnh phân.

Cô hữu vạn thế chi hận, khuynh tẫn thanh giang thủy, khả năng tẩy tận?

Lâm thử khấp huyết, ai ai nhiên bất tri sở vân!

Duy nguyện thượng thiên hiển đức, hựu ngã Phong Lâm tử dân, lai thế an ổn, phú quý miên diên!

—— Trang Cao Tiện cẩn lập.”

(Dịch:

Thiên địa duy mệnh, kính báo hoàng thiên thái tổ:

Mùa đông năm mười bốn Vĩnh Thái, nước mất đất, ta mất con dân.

Trời xanh hận ta, dân ta đau đớn.

Đây chính là tội của Cao Tiện!

Đau lòng không cách nào kể xiết!

Như ngàn đao xé thịt, như ném tim ta vào dầu sôi.

Đây là quốc thù, cũng là quốc hận!

Nếu không tận diệt Bạch Cốt Đạo, Cô uổng là quân phụ!

Nguyện cả đời này, nhất định chém tà thần Bạch Cốt tại U Minh!

Tiếc là chuyện cũ đã qua, người sống khó vãn hồi,

Cô gánh vác sức nặng xã tắc, thân này không thể khinh ly.

Hận hai giới cách xa nhau, người, trời vĩnh viễn phân cách.

Cô có mối hận vạn thế, dốc hết nước Thanh Giang, nào có thể rửa sạch?

Huyết thù này, khó lòng diễn tả được!

Duy nguyện trời cao hiển đức, phù hộ con dân Phong Lâm ta, đời sau an ổn, phú quý kéo dài!

______Trang Cao Tiện cẩn lập)

Hết chương 917.
Chương 918

Lúc nhìn thấy Bạch Cốt Đạo, Hướng Tiền liền đoán được nơi này là nơi nào.

Lúc Khương Vọng giết Trư Diện, giết Long Diện, y đều ở đó.

Y biết rõ, đối với Bạch Cốt Đạo, Khương Vọng có oán hận sâu sắc như thế nào.

Mà mỗi chữ mỗi câu trên bia tưởng niệm này, đã miêu tả chuyện gì xảy ra ở đây.

“Nơi đây là nhà của ta.” Khương Vọng nhìn mảnh Quỷ Vực này, mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc: “Nơi này vĩnh viễn bị chôn vùi ở kẽ hở giữa U Minh và hiện thế. Người ở nơi này vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Vậy mà Trang Cao Tiện lại mong bọn họ kiếp sau phú quý an yên.”

Hướng Tiền im lặng một lúc, hỏi: “Là Trang Cao Tiện hại chết bọn họ?”

“Ta phát hiện điểm dị thường của Bạch Cốt Đạo, bí mật báo cho triều đình Trang Quốc. Nhưng triều đình Trang Quốc lại giả vờ như không biết, mặc cho yêu nhân Bạch Cốt Đạo hiến tế toàn thành. Bởi vì Trang Cao Tiện muốn dùng viên Bạch Cốt chân đan có được từ hiến tế toàn thành kia, thành tựu Chân Nhân đương thời của hắn ta!”

“Cả khu vực thành Phong Lâm, cả mười vạn dân chúng, không một ai sống sót. Thứ duy nhất có thể chứng minh bọn họ đã từng tồn tại, chỉ có tấm bia tưởng niệm này.”

Khương Vọng giơ tay vuốt ve văn bia trên bia tưởng niệm: “Mà ở trên này, lại còn ghi Trang Cao Tiện yêu dân như con, sự vĩ đại và gánh vác của hắn.”

Hướng Tiền im lặng.

Còn Khương Vọng thì hướng về nơi đã chìm đắm thành quỷ vực nhân gian này: “Nhà của ta ở đây. Huynh đệ, bằng hữu, đồng môn, lão sư, láng giềng, bà con... của ta đều ở đây.”

“Năm đó ta mười bảy tuổi, Du Mạch Cảnh, một đêm bạc đầu.”

Hắn hỏi: “Ngươi nói từ “tuyệt vọng” này, ta có đủ hiểu không?”

Ở bên ngoài thành Phong Lâm có hình dáng như Quỷ Vực, Hướng Tiền im lặng hồi lâu.

Cuối cùng y cũng hiểu tại sao Khương Vọng lại dẫn y tới đây.

Đây là vạch trần vết sẹo của bản thân, thẳng thắn lộ ra nỗi thống khổ tàn khốc kia cho y thấy. Để cho y hiểu, hoàn cảnh tuyệt vọng trên thế gian này không chỉ dừng lại ở những gì y có, không chỉ dừng lại ở những gì y trải qua.

Y từng chăm chú nhìn vực sâu, nhưng có người lại ở trong vực sâu đó.

Khi y dừng bước ở đó, khi y tự sa đọa.

Thì vẫn có người lựa chọn tiếp tục bước về phía trước.

Trong một khoảng thời gian rất dài, sư phụ là thần của y, là tín ngưỡng của y, cũng là chỗ dựa của y.

Khi trận chiến kia vội vàng kết thúc, sư phụ vô địch Động Chân trong thí kiếm thiên hạ đã chết trước mặt y.

Vị thần của y ngã xuống, bầu trời của y sụp đổ.

Y cũng từ thiếu niên kiếm tu hăng hái hoàn toàn ngã gục từ đó, sa sút tinh thần cho đến tận bây giờ.

Đi qua nhiều nơi, trải qua một vài người và chuyện, vẫn không có gì làm y cảm động, không có ai hiểu được y. Y vẫn luôn chán chường đối mặt với tất cả. Y cũng không ôm bất cứ kỳ vọng gì với thế giới này, sống ngày nào hay ngày đó.

“Nhân sinh không có ý nghĩa”, “Có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.”

Những lời này là câu cửa miệng của y. Là lời nói vô nghĩa, cũng là ma chướng của y.

Gặp được Khương Vọng là một chuyện tình cờ, chỉ là lúc đầu y lười di chuyển, nên mới chọn ở lại khu mỏ.

Y thừa nhận, một trận chiến bảo vệ trấn Thanh Dương kia đã khiến y dấy lên kích động lâu ngày không có; Y thừa nhận, cái chết của Hồ Xuyên Tử đã cho y thấy được cái gì gọi là nỗ lực dù uổng công nhưng vẫn cam tâm tình nguyện; Y thừa nhận, cậu bé muốn ăn trứng gà đó đã khiến y đột nhiên bằng lòng gánh vác một chút trách nhiệm.

Y thừa nhận Khương Vọng là một người tu hành vô cùng nỗ lực, là một thiếu niên vô cùng ưu tú.

Nhưng những cái đó cũng chỉ lưu lại trong chớp mắt.

Y vẫn luôn cảm thấy. Sở dĩ Khương Vọng có thể nỗ lực như vậy, chỉ là vì vẫn chưa biết được ranh giới của nhân sinh nằm ở đâu. Nỗ lực là một chuyện vô nghĩa. Sở dĩ Khương Vọng có thể kiên trì cố gắng được như thế, chỉ là vì hắn vẫn chưa từng chứng kiến sự tuyệt vọng chân chính.

Y hâm mộ chí khí thiếu niên đó, nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi.

Vậy mà…

Vùng đất rộng lớn đã chìm vào U Minh hơn phân nửa ở trước mắt này, lại đang nói rõ với y —— Người gặp phải cảnh tuyệt vọng trên thế giới này không chỉ có mình Hướng Tiền ngươi.

Đây là quê hương của Khương Vọng, hắn sinh ra và lớn lên ở đây, sống ở đây.

Có thể nói nhân sinh trước kia của Khương Vọng đều bị chôn vùi ở đây. Còn hắn phải chịu một gánh nặng như vậy, lại vẫn ưỡn thẳng người như cũ, kiên định bước về phía trước.

Nói đến từ “tuyệt vọng” này.

Cái Khương Vọng phải đối diện là một quốc gia đang quật khởi. Là một thế lực to lớn có trong tay hai vị cường giả Thần Lâm và một vị quốc chủ Động Chân.

Mà Khương Vọng của thời điểm đó, mới là một thiếu niên mười bảy tuổi, thọ nguyên còn thiếu khuyết, cảnh giới mới chỉ dừng ở Chu Thiên, không có danh sư, không có truyền thừa... Ai có thể nhìn thấy hy vọng chứ?

Nhưng Khương Vọng chưa bao giờ bỏ cuộc, một thân một mình đi xa vạn dặm, xa rời quê hương để lang bạt. Một người một kiếm, lặn lội một đường đến tận bây giờ.

Còn Hướng Tiền y thì sao?

Trong tay y có kiếm thuật tuyệt đỉnh của thời đại phi kiếm, y có phi kiếm độc nhất vô nhị, trước khi sư phụ chết, còn đem kiến thức một đời phủ kín vào thức hải của y.

Trong những ngày tháng thí kiếm thiên hạ đó, sư phụ đã dẫn y theo để nhìn thấy thiên hạ rộng lớn và vô số kỳ công dị pháp mà người biết. Người đã bồi dưỡng tầm hiểu biết của y, nâng cao phong độ phẩm chất của y, có thể nói là tận tâm tận lực nuôi dưỡng.

So với Khương Vọng, y có nhiều như vậy, rõ ràng là y càng có nhiều khả năng hơn…

Nhưng y lại lựa chọn buông bỏ!

Đứng trước Quỷ Vực của nhân gian này, dường như nghe được tiếng của sư phụ bên tai, những cái mà y không dám hồi tưởng lại lần lượt xuất hiện trong âm thanh của giấc mộng.

“Duy Ngã Kiếm Đạo, chỉ tiến không lùi. Trên trời dưới đất, Duy Ngã (mình ta) vô địch! Hướng Tiền, nhớ kỹ tên của con!”

Khi đó y trả lời như thế nào, sao sau này lại quên mất rồi?

“Khà khà, một kiếm trảm phá đường sinh tử, nhân gian có ai đáng để ta quay đầu? Sư phụ, người nhìn đúng rồi. Không đến một trăm năm, con sẽ đứng ở đỉnh cao nhất!”

Rốt cuộc là nam nhân như thần ma kia quá mạnh, hay là lý tưởng của y vốn si vọng, kiếm tâm của y vốn yếu ớt!

Trong bất giác,

Mặt Hướng Tiền đã đẫm lệ!

Hết chương 918.
Chương 919

Lúc bảo vệ trấn Thanh Dương, y là muốn đứng lên. Lúc Hồ Xuyên Tử chết, y là sẵn lòng lộ ra tài năng. Lúc cậu bé kia nói muốn ăn trứng gà, phi kiếm của y đã từng hú gọi!

Nhưng cái gì đã khiến y cất bước rồi lại dừng lại, đã hướng về phía trước nhưng rồi lại do dự?

Y bỗng xoay người, cúi một cái thật sâu với Khương Vọng: “Khương Vọng, ta muốn cảm tạ ngươi. Dùng tất cả chân thành và cung kính cảm tạ ngươi. Ngươi đã khiến ta nhận thức rõ bản thân. Ngươi đã khiến ta thấy được, từ trước tới nay ta đang trốn tránh và lùi bước như thế nào. Ngươi đứng trước mặt ta khiến linh hồn của ta tự cảm thấy xấu hổ. Ngươi như một tấm gương chiếu rõ sự yếu đuối của ta.”

Khương Vọng không hề né tránh, chỉ là nhìn y nói: “Cho nên ngươi đã nghĩ kỹ được tương lai của ngươi chưa?”

Hướng Tiền định đứng dậy, nhưng lại nằm xuống, như một cành cây bị đốn ngã, nằm thẳng tắp trước bia tưởng niệm: “Để ta ngủ ở đây một giấc, sau khi tỉnh lại sẽ có đáp án.”

Khương Vọng không hỏi tại sao, hắn biết Hướng Tiền đã trầm luân lâu như vậy, nên cần phải có một khoảng thời gian riêng tư để tự suy ngẫm, nghĩ lại quá khứ, sau đó mới xuất phát một lần nữa.

Hắn chỉ gật đầu rồi liền quay người đi.

Nơi đây là thành vực Phong Lâm cũ, cũng được mọi người gọi là “Phong Lâm Quỷ Vực”. Vì bình thường không có ai tới đây, nên Hướng Tiền ngủ ở chỗ này sẽ không bị quấy rầy.

Mà đúng lúc hắn cũng muốn đi một nơi.

Hai thành vực gần “Phong Lâm Quỷ Vực” nhất, một cái là Tam Sơn, một cái là Vọng Giang. Một cái ở phía đông nam, một cái ở phía tây bắc của thành Phong Lâm.

Khương Vọng đều đã đi qua thành Tam Sơn và thành Vọng Giang, có một vài bằng hữu ở thành Tam Sơn, có một vài kẻ thù ở thành Vọng Giang.

Nhưng dù là bằng hữu hay kẻ thù, có lẽ đều sẽ không biết hắn vẫn còn sống.

Bất kể hắn có bao nhiêu phong quang ở Tề Quốc thì dù sao chỗ này cũng là Tây vực. Hầu hết mọi người chỉ quan tâm vài cường giả tuyệt đỉnh nổi danh thiên hạ kia, chứ ít khi quan tâm tới thiên tài trong một vùng cụ thể nào đó.

Dù sao thì thiên tài không phải lúc nào cũng có thể trưởng thành.

Rời khỏi bia tưởng niệm khắc đầy chữ xấu xí và Hướng Tiền đã ngủ say, Khương Vọng đi về hướng tây nam một mình.

Hắn không chọn đi thành Tam Sơn thăm bằng hữu, nhưng lý do đi thành Vọng Giang, cũng không phải vì kẻ thù.

Nội phủ của hắn đã sớm thành tựu, nhưng lại không có đạo thuật phù hợp để khắc ấn thuấn pháp. Bát Âm Diễm Tước và Bạo Minh Diễm Tước là do hắn tự sáng tạo ra, không cần chiếm giữ vị trí này cũng có thể dùng trong chiến đấu bất cứ lúc nào. Mà đạo thuật bậc Giáp trung phẩm phối hợp với tu vi Nội Phủ cảnh lại không dễ dàng có được như vậy.

Kế hoạch của Khương Vọng là dùng đạo thuật có tiềm lực và tiêu hao một lượng công lớn, tiến hành thôi diễn tại Diễn Đạo Đài.

Mà ở thành Vọng Giang, có một đạo thuật hắn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, tên là Hủ Mộc Quyết.

Trước đây trong trận chiến luận đạo của ba thành, đạo viện của thành Vọng Giang có một người trẻ tuổi tên là Phó Bão Tùng đã dựa vào thuật này để quyết đấu với Lâm Chính Nhân.

Đạo thuật này chỉ có bậc Ất thượng phẩm, nhưng lại đánh bại được Thanh Mãng Giảo bậc Giáp hạ phẩm của Lâm Chính Nhân trong trận chiến, chắc chắn là có tiềm lực vô cùng xuất sắc.

Thực ra khi đó Khương Vọng đã có hứng thú với môn đạo thuật này, về sau còn hỏi qua thầy của đạo viện là lúc nào có thể học phương thức Hủ Mộc Quyết này. Nhưng lại được nói cho rằng, môn đạo thuật này là bí thuật độc môn của viện trưởng đạo viện thành Vọng Giang. Vì vậy hắn chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng hiện tại Khương Vọng đã không còn là người trong đạo viện.

Hắn không cần tuân theo quy tắc của đạo viện, chỉ có nỗi hận với triều đình Trang Quốc.

Vì vậy muốn thử đi lấy.



Bờ sông Lục Liễu là nơi chôn cất xương cốt của Phương Bằng Cử.

Mà đi thẳng dọc theo sông Lục Liễu, vào sông Thanh, là sẽ có thể đến thành Vọng Giang.

Khương Vọng cũng chẳng có vẻ gì hoảng hốt, hắn cố ý đi lượn thành một vòng tròn lớn rồi lẫn vào đám người đi đường, tiến vào thành Vọng Giang từ cửa Nam.

Phí vào cửa là một đồng đao tệ cũng không đắt. Thậm chí còn ít hơn trước đây, lần trước khi Khương Vọng đến thành Vọng Giang, phí vào cổng là hai đồng đao tệ.

Thỉnh thoảng vẫn có thể thấy một vài bách tính từ thành vực Tam Sơn đi vào thành, mang theo một vài thổ sản vùng núi. Khí chất của người thành vực Tam Sơn là nhanh nhẹn dũng mãnh và thô lỗ, rất khác với người ở các thành vực khác, liếc mắt là có thể nhận ra. Đây cũng là lý do tại sao bọn họ lại bị miệt thị và gọi là Sơn Man.

Sau khi thành Phong Lâm rơi vào tay U Minh, người dân thành vực Tam Sơn sẽ phải đi xa hơn để đến thành Vọng Giang nếu họ muốn trao đổi hàng hóa của mình.

Thương mậu ở thành Vọng Giang rất phát triển, nhiều quyền hạn bị gia tộc địa phương kiểm soát. Theo lý dưới tình hình không có gì đáng lo ngại này thì phí vào thành hẳn là phải tăng mới đúng. Dù sao bách tính thành vực Tam Sơn cũng không còn nơi nào khác để lựa chọn.

Nhưng phí vào cửa của thành Vọng Giang lại được giảm.

Nếu những người đứng đầu của thành Vọng Giang có thể khoan dung như vậy thì trước đây bọn họ cũng đã không làm loạn đến mức như nước với lửa với thành vực Tam Sơn. Cho nên điều này chỉ có thể là do mệnh lệnh từ trên xuống.

Triều đình Trang quốc lại thực sự có thể lo lắng về vấn đề nhỏ nhặt như là lệ phí đi vào thành thế này. Chỉ từ điều này mà xem là đã có thể nhìn ra sự khống chế của triều đình Trang quốc với toàn bộ quốc gia đã càng ngày càng tăng, đồng thời chú ý đến trình độ trị chính — điều này âu cũng là phải, nếu bỏ qua chuyện thành Phong Lâm sang một bên không nói đến thì Trang Cao Tiện vốn có thể được coi là một hùng chủ (1) đệ nhất, Đỗ Như Hối cũng sẽ là vị tướng hiền được vua và dân công nhận.

(1) Hùng chủ: Vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất.

Lúc đầu, thành Vọng Giang phồn hoa hơn thành Phong Lâm rất nhiều, kinh tế ở đây phát triển hơn, điều kiện sống của người dân cũng tốt hơn. Nhưng hiện giờ, nó lại không còn tốt như trước. Việc Thành Phong Lâm bị hủy diệt cũng đã ảnh hưởng không nhỏ tới thành Vọng Giang ở gần nó.

Khương Vọng cũng không hoài niệm quá nhiều, hắn đi thẳng đến thành đạo viện Vọng Giang.

thành đạo viện Vọng Giang có bố cục khá giống với đạo viện của thành Phong Lâm, đều là phong cách của nhất mạch Ngọc Kinh Sơn, vô cùng phú quý. Việc xây dựng các đạo viện vốn là do triều đình trực tiếp chi, nên không liên quan gì đến điều kiện kinh tế của địa phương. Nơi cằn cỗi như thành Tam Sơn, mà cũng có đạo viện rất sang trọng.

Hết chương 919.
Chương 920

Khương Vọng tùy tiện tìm một quán trọ bình dân và đóng cửa tu hành cho đến khi trời tối đen mới lén đi ra ngoài và lẻn vào thành đạo viện.

Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang cũng chỉ là tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong. Đối với Khương Vọng bây giờ mà nói, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.

Điều duy nhất cần phải xem xét là làm thế nào mới có thể khiến Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang tự tay dâng Hủ Mộc Quyết ra.

Tiếp đó hắn còn có một cuộc hẹn với Diệp Thanh Vũ ở Trì Vân Sơn nên không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.

Hắn đã lên kế hoạch từ lâu.

Khương Vọng lấy một chiếc mặt nạ sơn quỷ ra và đeo vào, chiếc mặt nạ này được hắn mua ở một quầy hàng ngẫu nhiên khi vừa mới vào thành, kiểu cách chế tác bình thường, hình dáng cũng không đẹp, nhưng những thứ này không quan trọng lắm.

Tùy ý đi dạo qua thành đạo viện Vọng Giang giống như bước vào chỗ không người, không có một giáo tập, học viên nào ở đạo viện có thể nhìn thấy hắn.

Chẳng bao lâu, hắn đã tìm ra nơi ở của Viện trưởng.

Trong tĩnh thất đang đốt đèn, Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang đang ngồi xếp bằng tu hành.

Ông ta có vẻ rất siêng năng và có vẻ mạnh hơn nhiều so với Tống Kỳ Phương ở đạo viện trong thành Phong Lâm, thảo nào trước đây thành đạo viện Vọng Giang có thể đè đầu đạo viện ở thành Phong Lâm.

Ông ta khoảng ngoài năm mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, tu vi uyên thâm.

Tất nhiên, dù có uyên thâm bao nhiêu thì cũng chỉ là Đằng Long Cảnh.

Và người đã từng là vô địch ở Đằng Long Cảnh chính là kẻ đang ẩn mình dưới chiếc mặt nạ sơn quỷ này.

"Ai?"

Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang mở to mắt, thần sắc đầy vẻ đề phòng.

Đạo nguyên lao ra mãnh liệt, nhưng lại bị đánh tan với một tốc độ nhanh hơn.

Từ đầu đến cuối, nam nhân đeo mặt nạ sơn quỷ chỉ vỗ nhẹ lên bờ vai của ông ta.

Thực lực đáng sợ!

"Rốt cuộc các hạ là ai?"

Viện trưởng lại đặt câu hỏi một lần nữa, chỉ là lần này, ông ta đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ giãy giụa.

Khoảng cách sức mạnh quá lớn cho nên không có chút xíu cơ hội nào.

Ông ta có thể phát hiện ra Khương Vọng cũng chỉ vì Khương Vọng cố ý để lộ ra hơi thở mà thôi.

“Ông có thể gọi ta là Trương Lâm Xuyên.” Khương Vọng nói với giọng méo mó.

“Trương Lâm Xuyên?” Viện trưởng của thành đạo viện Vọng Giang hiển nhiên không nhớ rõ đệ tử năm năm xuất sắc của đạo viện ở thành Phong Lâm. Dù cho Trang quốc vẫn luôn truy sát những cường giả cùng giáo chúng của Bạch Cốt Đạo, nhưng có lẽ cũng chỉ có thể nhớ được cái tên Bạch Cốt Sứ giả mà thôi.

“Tên chỉ là một danh xưng, cũng không có nhiều ý nghĩa.” Khương Vọng cười: “Lần này ta tới đây là có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ."

Ánh mắt Viện trưởng cảnh giác, nhưng trên mặt thì khổ sở nói: "Các hạ mạnh như vậy, ta tuổi già sức yếu, làm sao có thể giúp ngươi được?"

"Đối với ông thì đó chỉ là một chuyện rất đơn giản, tiện tay mà thôi." Khương Vọng cũng không muốn vòng vo với ông ta: "Ông đã tự tạo ra một bí thuật độc môn, gọi là Hủ Mộc Quyết, có phải không?"

Đối phương đã cố ý tìm đến cửa, đồng thời đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp chỉ ra cái tên Hủ Mộc Quyết. Rõ ràng là giấu diếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Viện trưởng chua chát nói: "Không ngờ một tiểu thuật đơn giản cũng có thể được một cường giả như các hạ đánh giá cao. Chỉ là..."

Khương Vọng xua tay ngắt lời ông ta: "Đừng vội kiếm cớ, ta sẽ không lấy không của ông. Không ngại nghe điều kiện của ta trước chứ?"

Vẻ mặt Viện trưởng khó xử: "Thật sự là lão hủ..."

"Hai đạo thuật bậc Ất thượng phẩm. Một trong số đó là đạo thuật để xây dựng phạm vi chiến trường, cái còn lại là đạo thuật có tác dụng gia tăng đáng kể." Khương Vọng nói thẳng: "Hai cái này đổi lấy một, hơn nữa cả hai đều là tinh phẩm. Ông sẽ không phải chịu thiệt thòi, thế nào?"

“Các hạ, không phải là lão hủ không muốn.” Vẻ mặt của Viện trưởng có vẻ rất thành khẩn: “Thật sự là đạo thuật Hủ Mộc Quyết này vẫn còn chút thiếu sót...”

"Có thiếu sót hay không có thiếu sót thì ta sẽ tự mình phán đoán." Khương Vọng lại ngắt lời ông ta một lần nữa: "Ông có muốn nhìn đạo thuật của ta một chút rồi mới quyết định không?"

"Thực sự là ta đã cống nộp đạo thuật này vào Quốc Đạo Viện rồi. Quốc Tướng đã áp đặt cấm chế bí mật đối với ta, ta không thể truyền thụ nó được..." Viện trưởng nỗ lực lần cuối.

“Thật sao?” Khương Vọng nâng một ngón tay lên, lạnh giọng nói: “Để ta thử gỡ bỏ nó cho ông được không?"

Thế là Viện trưởng biết mình đã không còn chỗ để né tránh rồi.

Ông ta dứt khoát nhắm mắt lại.

“Ý của ông là?” Khương Vọng hỏi.

“Như các hạ đã thấy.” Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang nói: “Hủ Mộc Quyết là tâm huyết cả đời của ta, ta còn chưa dạy nó cho các đệ tử của mình, cho nên càng không thể giao nó cho người mà mình còn không biết mặt. Ngươi giết ta đi!"

Trên thực tế, ít nhất ông ta còn truyền được đạo thuật này cho Phó Bão Tùng, khi quyết tâm chết đi, ông ta vẫn còn cố tình che giấu nó để bảo vệ đệ tử của mình.

Khương Vọng nhìn ông lão đang nhắm mắt chờ chết, cảm thấy không thể nào ra tay được.

Lợi ích không thể dụ nổi thì cưỡng bức lại càng vô dụng. Người ta đã không sợ chết thì làm sao có thể lấy cái chết ra dọa đây?

Thực ra hắn có thể trực tiếp sử dùng thần hồn của Nặc Xà để phá hủy ý chí của đối phương, thử khống chế người này, để ông ta nói ra Hủ Mộc Quyết.

Nhưng thứ nhất là tỷ lệ thành công không cao, thứ hai, hắn và Viện trưởng thành đạo viện Vọng Giang không thù không oán, đối phương cũng không phải là loại người vô cùng độc ác gì, hắn không muốn vô duyên vô cớ mà nhiễm máu tươi.

Thậm chí sự kiên trì và bảo vệ đệ tử của người này còn khiến Khương Vọng có chút cảm động.

Nhưng cho dù như thế nào thì Khương Vọng cũng bắt buộc phải có Hủ Mộc Quyết.

Đây là đạo thuật mà hắn lựa chọn sau một thời gian dài chải chuốt.

Thời gian cấp bách, hắn phải gia tăng thực lực càng nhanh càng tốt, đồng thời xác định đạo thuật khắc ấn thứ nhất của Nội Phủ.

Nghĩ đến việc người này muốn bảo vệ đệ tử, trong lòng Khương Vọng lại nảy sinh ý tưởng mới. Làm cho ông ta sợ hãi, có lẽ có thể có thu hoạch... Tuy rằng nó có hơi hèn hạ một chút, nhưng cũng là do không có cách nào khác.

Hết chương 920.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK