Bọn họ không tiện để lộ thân phận, đành phải dùng phương thức bịt tai trộm chuông này trợ giúp Thiên Yêu vương tộc.
Đương nhiên, bàn về thực lực và đội hình thì tất nhiên là phe tội tộc giành chiến thắng tuyệt đối.
“Vô dụng, Quân Dĩnh Nhi, không ai có thể cứu được ngươi!”
Thiên Yêu Thái Tử đưa bàn tay ra, chưởng ấn huyết sắc hiện ra, tràn ngập yêu khí huyết sắc đánh nát cả thập phương.
Quân Dĩnh Nhi bị chấn đến liên tục lui về phía sau, đôi môi anh đào cũng khụ ra máu tươi.
Nhìn đại chưởng ấn huyết sắc giống như lồng giam trấn áp đến, cho dù Quân Dĩnh Nhi nội tâm kiên nghị, nhưng trong cặp mắt xinh đẹp long lanh kia cũng khó tránh khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng.
Chung quy nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi mà thôi.
Mà Phương Hàn nhìn thấy tình cảnh này thì lại giãy giụa, nhưng vẫn không có sức lực ra tay.
Chung quy hắn ta cũng không phải anh hùng cái thế trong cảm nhận của Quân Dĩnh Nhi.
“Kết thúc, kế tiếp bổn Thái Tử sẽ tra tấn ngươi thật vui sướng!” Trên mặt Thiên Yêu Thái Đường nở nụ cười biến thái.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi lộ ra tử ý.
Nàng thà chết cũng không muốn rơi vào tay Thiên Yêu Thái Tử, nhận hết nhục nhã.
“Chỉ tiếc, không thể thực hiện được nguyện vọng trong lòng Dĩnh Nhi, ca ca, đời này Dĩnh Nhi không có cơ hội trở về Tiên Vực gặp ngươi rồi.”
Quân Dĩnh Nhi nhắm mắt, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.
Giờ khắc này, tiếng ồn ào trong thiên địa chung quanh chiến tranh như đều bị rút ra.
Mà trong sự an tĩnh tuyệt đối đó, bên tai Quân Dĩnh Nhi bỗng vang lên một tiếng nói ôn nhuận đạm mạc: “Dám ra tay với người của Quân gia ta, ngươi là cái thứ gì?!”
Nghe thấy giọng nói này, Quân Dĩnh Nhi bỗng mở đôi mắt xinh đẹp ra.
Sau đó, nàng nhìn thấy cảnh tượng mà cả cuộc đời cũng khó quên.
Một chưởng ấn kim sắc to lớn khổng lồ giống như núi cao lập tức đè xuống từ vòm trời!
Đánh tan cả tầng mây phía chân trời, tận diệt thập giới bát hoang!
Chưởng ấn kim sắc rơi xuống, giống như một góc vòm trời sụp đổ.
“Là ai!”
Lông tơ cả người Thiên Yêu Thái Tử dựng ngược, phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ!
Thậm chí gã còn không kịp phản ứng.
Đi kèm với một tiếng vang ầm ầm thật lớn.
Chưởng ấn kim sắc từ trên trời giáng xuống trực tiếp đập mạnh cả người Thiên Yêu Thái Tử lún vào mặt đất!
Ầm ầm ầm!
Giống như động đất cấp mười bùng nổ, chung quanh đất rung núi chuyển.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hình dạng chưởng ấn, những cái khe thô to như mạng nhện lan tràn khắp tứ phương.
Yên tĩnh!
Sự yên tĩnh như cái chết!
Bất thình lình, từ trên trời giáng xuống một chưởng ấn, trực tiếp chụp Thiên Yêu Thái Tử lún vào lòng đất, không rõ sinh tử.
Trùng kích như vậy quá mức chấn động!
Thậm chí chiến trường vừa mới mở ra cũng tạm thời cứng lại.
Một ít Thánh Nhân đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Phía chân trời, một bóng người bạch y tuyệt thế, siêu nhiên xuất trần đạp không mà đến!
Tựa như thần linh chi tử, hậu duệ trích tiên!
Chính là Quân Tiêu Dao!
Hắn bạch y phiêu phiêu, mái tóc đen nhánh, da thịt như tiên ngọc chạm trác, cả người có vẻ tiên linh dục tú, thần tuấn phi phàm!
“Đó là... Thần tiên sao?” Một ít tu sĩ của Đại Dận hoàng triều đều ngây người.
Còn về Quân Dĩnh Nhi, nội tâm lập tức rơi vào chấn động mãnh liệt xưa nay chưa từng có!
Giờ phút này, bóng người bạch y phiêu phiêu như trích tiên kia giẫm lên tiên huy tường vân bay đến.
Thật sự quá tương tự với anh hùng cái thế bạch y phiêu phiêu, đạp đám mây thất sắc từ trên trời giáng xuống trong cảm nhận của nàng!
Không!
Phải nói, giờ phút này Quân Tiêu Dao càng thêm siêu nhiên tuyệt đại so với anh hùng cái thế mà Quân Dĩnh Nhi thường ảo tưởng!
Quân Tiêu Dao có thần tuấn tú dật và thủ đoạn cường hãn, vừa xuất hiện đã một chưởng chụp văng Thiên Yêu Thái Tử, càng ưu tú hơn so với anh hùng cái thế trong lòng nàng!
Trái tim của Quân Dĩnh Nhi lập tức bị mũi tên Cupid bắn trúng.
Nàng cũng không phải người tùy tùy tiện tiện, gặp ai cũng nhất kiến chung tình.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao thật sự quá phù hợp với ảo tưởng thiếu nữ một cách hoàn mỹ.
Thậm chí, còn ưu tú hơn quá nhiều quá nhiều!
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao hiện thân khiến toàn bộ chiến trường đều lâm vào yên lặng.
“Ta... Ta không nhìn lầm đó chứ, Thiên Yêu Thái Tử bị bạch y công tử kia một chưởng chụp lún xuống mặt đất?”
“Không sai, chưởng ấn kia cũng quá khủng bố, rốt cuộc bạch y công tử này có tu vi ra sao?”
Sau sự tĩnh mịch ngắn ngủi là tiếng ồ lên xé cả khung trời.
Toàn bộ chiến cuộc hoàn toàn bị một tay Quân Tiêu Dao quấy rầy, lâm vào sự đình trệ ngắn ngủi.
“Hắn... Hắn là ai?”
Trên mặt đất, Phương Hàn vô cùng chật vật, cả người toàn là máu cũng ngây ngẩn cả ra.
Sau đó, hắn ta lại nhìn thấy vẻ mặt tựa như ngu si của Quân Dĩnh Nhi, cả người nàng đều ngơ ngác.
Quân Tiêu Dao như không thấy được phản ứng kinh ngạc, hoặc là sửng sốt, hoặc là chấn động của mọi người chung quanh.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Quân Dĩnh Nhi đầu tiên.
“Không sai, là nàng.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong lòng.
Bởi vì trước kia Quân Vạn Kiếp từng đi theo bên cạnh hắn, cho nên Quân Tiêu Dao cũng khá quen thuộc với khí tức huyết mạch của Quân Vạn Kiếp.
Mà thiếu nữ mặc váy lụa màu tím nhạt trước mặt, có khí tức huyết mạch đồng nguyên với Quân Vạn Kiếp.
Hơn nữa tuổi cũng trùng khớp.
Không nghi ngờ gì nữa, thiếu nữ này chính là muội muội rơi xuống hạ giới của Quân Vạn Kiếp,
Nhưng mà, Quân Tiêu Dao lại nhìn thấy bên má có chút sưng đỏ, còn hiện lên dấu tay của Quân Dĩnh Nhi.
Thân thể hắn hơi mơ hồ, ngay sau đó, lại xuất hiện trước mặt Quân Dĩnh Nhi.
Gương mặt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi ửng đỏ, không biết phải làm sao.
Khi đối mặt với đám người Phương Hàn, nàng hết sức thong dong tự nhiên.
Nhưng đứng trước mắt vị bạch y công tử tuấn mỹ như tiên này thì có chút tâm hoảng ý loạn.
Trái tim nàng như nai con loạn nhảy thình thịch.
Quân Tiêu Dao nâng tay lên, vuốt ve bên má có chút sưng đỏ của Quân Dĩnh Nhi.
Tim Quân Dĩnh Nhi đập càng nhanh.
Theo lý thuyết, nếu là người xa lạ làm vậy với nàng thì chính là đùa giỡn, Quân Dĩnh Nhi tuyệt đối sẽ tức giận.
Nhưng hiện tại, Quân Dĩnh Nhi lại thuận theo giống như một con búp bê sứ.
Thật ra Quân Dĩnh Nhi vốn muốn cự tuyệt, nhưng Quân Tiêu Dao thật sự quá soái!
Hơn nữa chủ yếu là, Quân Dĩnh Nhi có thể cảm nhận được thái độ của Quân Tiêu Dao cũng không có ý đùa giỡn gì cả.
“Ai làm?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Dạ Xoa công chúa.” Quân Dĩnh Nhi bĩu bĩu môi, có chút ủy khuất mà nói.
Hết chương 266.
Chương 267
(1) Ý chỉ những người hâm mộ thần tượng một cách cuồng nhiệt
Bàn tay Quân Tiêu Dao khẽ vuốt, tiên huy tràn ngập.
Chỉ trong chỉ thoáng chốc, gương mặt của Quân Dĩnh Nhi đã khôi phục như lúc ban đầu, trắng nõn như ngọc.
Phương Hàn thấy tình cảnh này thì quả thực buồn bực muốn hộc máu.
Tuy hắn ta và Quân Dĩnh Nhi còn chưa có bất cứ quan hệ thực chất nào, nhưng giờ phút này, hắn ta lại cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một mảnh thảo nguyên xanh xanh.
Sau khi khôi phục gương mặt của Quân Dĩnh Nhi, Quân Tiêu Dao thu tay lại, ngược lại nhìn về phía Dạ Xoa công chúa.
Hắn không nói một câu, ánh mắt lạnh nhạt như băng, một tay đập mạnh xuống.
Chưởng ấn kim sắc đẩy ngang hư không, phát ra tiếng lôi đình nổ vang!
Thậm chí Dạ Xoa công chúa không có cả cơ hội phản ứng thì đã trực tiếp bang một tiếng, bị chưởng ấn kim sắc nghiền thành thịt nát!
Một chưởng đập cho Thiên Yêu Thái Tử lún sâu vào mặt đất, không rõ sinh tử.
Một tay bóp chết Dạ Xoa công chúa, giống như nghiền chết một con kiến.
Quân Tiêu Dao như Thần Tử giáng lâm, khiến cho tứ phương chấn động!
Tất cả mọi người trên mảnh thiên địa này đều không kịp phản ứng.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao hoàn toàn làm chấn động tâm thần bọn họ!
Cái miệng nhỏ hồng nhuận của Quân Dĩnh Nhi cũng há ra tròn tròn, đôi mắt xinh đẹp hiện lên không thể tin cực độ.
Nàng ứng phó Dạ Xoa công chúa đó cũng có chút cố sức.
Nhưng vị bạch y công tử soái nổ chân trời trước mặt lại có thể tùy tiện ra tay diệt sát, không tốn bao nhiêu sức lực.
“Xin hỏi công tử, ngài là...” Quân Dĩnh Nhi khẩn trương dò hỏi.
“Được một người gửi gắm, đón ngươi trở về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Quân Dĩnh Nhi nghe được lời này, trong óc ầm ầm chấn động, giống như có lôi đình nổ vang.
Nàng có chút thất thần, đôi mắt xinh đẹp có nước mắt thoáng hiện.
Cuối cùng ca ca nàng cũng thực hiện hứa hẹn, đi lên đỉnh cao sao?
Hiện tại thậm chí còn có thể phái người xuống hạ giới tìm kiếm nàng.
“Là ca ca phái ngươi tới tìm Dĩnh Nhi sao?” Quân Dĩnh Nhi kích động nói.
“Cái này...” Quân Tiêu Dao nhất thời không nói biết gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Thật tốt quá.” Quân Dĩnh Nhi nụ cười rạng rỡ, tươi như một đóa cây hoa bách hợp thanh lệ động lòng người.
Nàng lại nhìn nhìn gương mặt có tiên huy mông lung, thần tú tuấn dật của Quân Tiêu Dao, trong lòng lập tức sinh ra nghi hoặc.
Tuy nàng tin tưởng ca ca mình đã trở nên rất mạnh.
Nhưng mà, cả người theo đuổi của ca ca cũng mạnh như vậy sao?
Lúc này, vang lên một âm thanh ầm ầm.
Trong cái hố sâu chưởng ấn kia phun trào ra yêu khí đỏ như máu giống như núi lửa.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra từ trong đó, chính là Thiên Yêu Thái Tử.
Chỉ là giờ phút này, Thiên Yêu Thái Tử nhìn có vẻ cực kỳ chật vật.
Gã tóc tai bù xù, trên người đều là máu, cơ thể nứt toạc, trên làn da đều là từng miệng vết thương.
Dáng vẻ như vậy khiến người ta rất khó liên tưởng gã với Thiên Yêu Thái Tử cao cao tại thượng trước đó.
Giờ phút này, Thiên Yêu Thái Tử như biến thành Phương Hàn số 2, cũng vô cùng thê thảm.
“Rốt cuộc ngươi là ai mà dám đánh lén?” Trong mắt Thiên Yêu Thái Tử bốc cháy lên Liệt Diễm huyết sắc.
Nếu không phải gã có huyết mạch Yêu Thần hộ thân thì một kích vừa rồi đủ để hoàn toàn nghiền nát thân thể gã.
“Thế mà còn chưa chết, mạng cũng lớn lắm.” Quân Tiêu Dao có chút bất ngờ.
Tám mươi phần trăm thiên kiêu không chịu nổi một cái tát của hắn.
Thiên Yêu Thái Tử này có thể chống đỡ được một chưởng, coi như cũng có chút bản lĩnh.
Quân Tiêu Dao cũng không biết Thiên Yêu Thái Tử mang huyết mạch Yêu Thần.
Nhưng dù biết, hẳn cũng sẽ không có gợn sóng gì.
Những thiên kiêu hắn đối phó, tên nào không có các loại át chủ bài.
Chỉ là một tên mang huyết mạch Yêu Thần, còn không thể khiến Quân Tiêu Dao sinh ra dao động.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Ánh mắt Thiên Yêu Thái Tử gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
“Bản Thần Tử cần gì nói lời vô nghĩa với một con kiến!”
Quân Tiêu Dao lại ra tay, kim quang nở rộ, khí huyết ngập trời, trấn sát về hướng Thiên Yêu Thái Tử.
“Bản Thần Tử...” Thiên Yêu Thái Tử lẩm bẩm, sau đó bỗng khôi phục tinh thần, biểu cảm khó nén chấn động, kêu lên thất thanh: “Ngươi là... Thần Tử của Quân Gia!”
Bạch y công tử như trích tiên trước mặt chính là Thần Tử Quân Gia mà Nhan Như Mộng nhắc tới, kẻ khiến nàng ta vô cùng kiêng kỵ!
Câu nói này vừa vang lên, tứ phương đều kinh ngạc, sau đó lập tức ồ lên.
“Thần Tử của Quân Gia, là chủ thượng Quân gia tới cứu viện!” Đám người Đại Dận hoàng chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức lộ ra vui mừng cực độ.
Rốt cuộc chủ thượng Quân gia cũng tới!
Hơn nữa ông ta biết Quân gia không có khả năng chỉ để một vị Thần Tử hạ giới, nhất định còn có hộ đạo nhân đi theo.
Nếu như vậy, Đại Dận hoàng triều được cứu rồi!
“Cái gì, Thần Tử?” Quân Dĩnh Nhi kinh hô, bàn tay ngọc nhịn không được che lại cái miệng nhỏ, đồng nhãn trừng lớn.
Tuy nàng là người của chi thứ Quân gia, từ nhỏ đã bị đưa xuống hạ giới.
Nhưng nàng cũng biết hai chữ Thần Tử có nghĩa là gì.
Đó là tồn tại mà ca ca nàng chỉ có thể nhìn lên!
Hiện tại, Quân Dĩnh Nhi phục hồi tinh thần, hiểu ra là mình hiểu lầm.
Vị bạch y công tử trước mặt căn bản không phải người theo đuổi của ca ca nàng.
Thậm chí rất có khả năng, ca ca là người theo đuổi của hắn!
Quân Tiêu Dao đưa tay đẩy ngang hư không, căn bản không thi triển ra bất cứ chiêu thức nào.
Sức mạnh của Tượng Thần Trấn Ngục Kính thêm vào ba tỷ bảy trăm triệu cân thần lực, cộng thêm bảy mươi khối Đại La Tiên Cốt, đủ để đẩy ngang hạ giới, mênh mông vạn dặm!
Ầm ầm ầm!
Hư không rách nát, thiên địa rung chuyển!
Quân Tiêu Dao giơ tay nhấc chân thôi đã như Cổ Thần giáng thế, hủy thiên diệt địa!
Vẻ mặt Thiên Yêu Thái Tử thay đổi kịch liệt, đồng tử mang theo chấn động cực hạn.
Hiện tại cuối cùng gã cũng hiểu lời cảnh báo trước đó của Nhan Như Mộng có nghĩa là gì.
“Thiên Yêu Toái Hư Trảo!”
Thiên Yêu Thái Tử cũng bùng nổ toàn bộ sức mạnh của bản thân, áp bức sức mạnh huyết mạch.
Huyết mạch Yêu Thần mênh mông mãnh liệt, hình thành hư ảnh Yêu Thần ở phía sau gã.
Cự trảo huyết sắc, xé nát thiên địa va chạm với bàn tay của Quân Tiêu Dao.
Nhưng mà!
Phanh!
Không có chút trì hoãn nào!
Thiên Yêu Toái Hư Trảo trước đó đánh cho Phương Hàn vô cùng chật vật lại hoàn toàn không thể ngăn cản Quân Tiêu Dao mảy may!
Quân Tiêu Dao đưa tay tung ra Nhân Vương Ấn, phía sau có một hư ảnh đế vương đỉnh thiên lập địa hiện lên.
Nhân Vương Ấn ra, thiên địa trấn phục!
Hết chương 267.
Chương 268
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao cứ như trung tâm của thiên địa Vạn Tượng, phong tư tuyệt đại, chỉ cần giơ tay đã trấn áp Thiên Yêu Thái Tử!
“Không, sao ngươi có thể mạnh đến mức này!” Hai mắt Thiên Yêu Thái Tử đỏ rực như máu, phát ra tiếng rống giận không cam lòng.
Trước đó gã làm như không thấy lời cảnh báo của Nhan Như Mộng, thậm chí còn mở miệng trào phúng.
Nhưng hiện tại, rốt cuộc Thiên Yêu Thái Tử cũng nếm phải quả đắng do sự liều lĩnh tự đại của mình.
Kiêu ngạo thì được, tự đại cũng không sao, nhưng cũng phải xem là vớ ai.
Quân Tiêu Dao kiêu ngạo thì không sao cả, bởi vì hắn có năng lực để kiêu ngạo.
Hắn đủ khả năng không đặt bất cứ người nào cùng thế hệ vào mắt!
Nhưng Thiên Yêu Thái Tử thì sao?
Gã có năng lực này à?
“Yêu huyết thần ấn!”
Thiên Yêu Thái Tử đưa đôi tay kết ấn, yêu khí tận trời, một ấn kết huyết sắc hiện ra, va chạm với Nhân Vương Ấn của Quân Tiêu Dao.
Oanh!
Thiên địa hỗn loạn, đàn tinh rơi rụng!
Gợn sóng pháp lực cuồng mãnh gột rửa tứ phương.
Phụt!
Thiên Yêu Thái Tử lại bị đánh lui, xương sườn ở ngực không ngừng phát ra tiếng rắc rắc, không biết vỡ vụn bao nhiêu cây.
Máu tươi như không cần tiền mà tuôn ra từ miệng gã, cả người gã đập thật mạnh xuống mặt đất, chật vật như chó!
Hai chiêu!
Gần như chỉ hai chiêu!
Thiên Yêu Thái Tử vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, giờ phút này lại bị đánh thành một con chó chết!
Liên quân tứ đại tội tộc trừng lớn đôi mắt, toàn thể câm lặng!
Rất nhiều hoàng tử hoàng nữ phe Đại Dận hoàng triều cũng nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
“Sao... Tại sao lại như vậy?”
Phía bên kia, Phương Hàn đang thất thần, ngơ ra.
Trước đó hắn ta bị Thiên Yêu Thái Tử hung hăng nghiền áp.
Mà hiện tại, Thiên Yêu Thái Tử bị Quân Tiêu Dao dùng hai chiêu trấn áp.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là chênh lệch giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao quá quá lớn, giống như khác nhau một trời một vực!
“Tại sao lại như vậy, ta có được tế thần phù chiếu, ta mới là vai chính...” Phương Hàn hoàn toàn rơi vào trạng thái dại ra.
Không phải là hắn ta giành hết nổi bật trong trận chiến đấu này sao?
Chẳng lẽ anh hùng cái thế trong cảm nhận của Quân Dĩnh Nhi không nên là hắn ta sao?
Nhưng hiện tại thế nào?
Phương Hàn nhìn về phía Quân Dĩnh Nhi.
Giờ phút này, Quân Dĩnh Nhi như hoàn toàn biến thành tiểu mê muội của Quân Tiêu Dao.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh kia tỏa ra tia sáng kỳ dị, sáng đến mức căn bản không che giấu được.
Cảm xúc khát khao, hướng tới, khuynh mộ, kính nể kia đậm đến không thể hòa tan!
“Phốc...”
Phương Hàn nhìn thấy vẻ mặt của Quân Dĩnh Nhi thì trực tiếp kêu rên một tiếng, nhịn không được lại hộc ra một ngụm tâm đầu huyết!
Đúng là anh hùng cái thế có xuất hiện, chỉ là hoàn toàn không phải hắn ta!
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao khiến tất cả mọi người ngơ ra, sau một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần được.
Thiên Yêu Thái Tử là một trong những thiên kiêu trẻ tuổi cường đại nhất phe tội tộc.
Thế mà lại bị đánh bại bởi hai chiêu của Quân Tiêu Dao.
Rốt cục vị Thần Tử Quân Gia bạch y siêu nhiên này mạnh tới mức nào chứ?
Trong mắt Quân Tiêu Dao là một mảnh đạm mạc.
Hắn lại ra tay, trấn sát về hướng Thiên Yêu Thái Tử.
Lần này hắn muốn hoàn toàn đánh chết Thiên Yêu Thái Tử!
“Làm càn!” Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc đang rống giận.
Tuy thân phận của Quân Tiêu Dao siêu tuyệt, là Thần Tử của Quân Gia.
Nhưng bọn họ cũng không có khả năng trơ mắt nhìn Thiên Yêu Thái Tử bị đánh chết.
Bởi vậy, cho dù ỷ lớn hiếp nhỏ, Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc cũng muốn ra tay.
Mà lúc này, trong hư không lại có khí tức Thánh Nhân bùng nổ, một tiếng quát lạnh nổ vang: “Làm càn chính là các ngươi!”
Các tùy tùng Đông Huyền lão tổ hiện thân, một tay chặn lại Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc.
“Chết đi.” Vẻ mặt của Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, chụp qua một chưởng.
Với hắn mà nói, giết một tên Thiên Yêu Thái Tử là chuyện quá mức đơn giản.
“Không...” Lúc này Thiên Yêu Thái Tử thật sự sợ hãi, mắt lộ kinh sợ.
Vèo!
Trong hư không, một chưởng ấn yêu khí hiện ra, chặn chưởng ấn của Quân Tiêu Dao lại.
“Hừm?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Một tiếng thở dài thườn thượt truyền đến: “Thần Tử Quân Gia, tha cho hắn một mạng được không, Như Mộng cũng tiện trở về phục mệnh.”
Sau khi tiếng thở dài này truyền ra, một nữ tử dung nhan hoàn mỹ hiện thân.
Váy hồng phiêu phiêu, mái tóc đen như thác nước, da thịt như ngưng chi, cặp chân thon dài.
Đó là Nhan Như Mộng.
Trước đó nàng ta luôn ẩn thân trong hư không, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện, nàng cũng biết e rằng chuyện hôm nay khó mà xử lý cho êm đẹp.
Nhưng nàng ta lại nhận được mệnh lệnh của Tiểu Yêu Hậu, không có khả năng trơ mắt nhìn Thiên Yêu Thái Tử bị Quân Tiêu Dao diệt sát, bởi vậy chỉ có thể căng da đầu hiện thân.
Khi Nhan Như Mộng xuất hiện, hô hấp của rất nhiều tu sĩ nam tính phía Đại Dận hoàng triều cũng hơi tạm dừng.
Không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là vì Nhan Như Mộng này quá đẹp.
Người cũng như tên, dung nhan tuyệt mỹ tuyệt trần tựa như ảo mộng.
Rất khó tưởng tượng, nàng ta là người của Yêu tộc.
Trên người nàng ta mang theo một loại khí chất xuất trần hoàn mỹ như Nguyệt Cung tiên tử.
“Ngươi là... Thần Nữ của Yêu Thần Cung.” Sắc mặt Quân Tiêu Dao như giếng cổ không gợn sóng.
Mặc dù Nhan Như Mộng này có dung mạo hoàn mỹ khiến người ta hít thở không thông, nhưng trong mắt Quân Tiêu Dao cũng không có một tia dao động.
Hắn từng gặp quá nhiều mỹ nhân.
Ai không phải la phong hoa tuyệt đại?
Bởi vậy sớm đã có sức miễn dịch với mỹ nữ.
Càng đừng nói lấy tính cách của hắn, căn bản sẽ không để ý bất cứ nữ nhân nào, cho dù nàng ta thật xinh đẹp.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao có thể nhận ra Nhan Như Mộng, là vì Nhan Như Mộng cũng rất có danh tiếng ở Hoang Thiên Tiên Vực,.
Dung mạo hoàn mỹ không tỳ vết, là tình nhân trong mộng của vô số tu sĩ nam tính.
Nhưng nếu vì dung mạo này mà xem thấp nàng, cho rằng nàng là một bình hoa, vậy thì quá quá sai.
Nhan Như Mộng mang trên người Yêu Hoàng Thể, chính là thiên chi kiêu nữ thiên tư xuất chúng nhất của Yêu Thần Cung, đưa mắt nhìn ra toàn bộ thế hệ trẻ tuổi trên Tiên Vực, cũng xem như tồn tại đỉnh lưu.
“Khanh khách, được Thần Tử Quân Gia nhận ra cũng là vinh hạnh của Như Mộng.” Nhan Như Mộng khẽ cười một tiếng, sáng lạn như bách hoa nở rộ.
Bình thường nàng ta rất thanh lãnh, khí chất xuất trần, nhưng giờ phút này lại không xuất trần nổi khi đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Bởi vì Quân Tiêu Dao càng siêu nhiên xuất trần hơn nàng ta.
Thiên Yêu Thái Tử nhìn thấy thái độ của Nhan Như Mộng thì trong lòng có chút không thoải mái.
Hết chương 268.
Chương 269
Khi Nhan Như Mộng đối mặt với gã, tuy rằng không có khinh miệt rõ ràng gì, nhưng từ trong xương cốt vẫn mang theo một loại thanh lãnh cao cao tại thượng.
Mà hiện tại gặp phải Quân Tiêu Dao, Nhan Như Mộng lại không keo kiệt nụ cười, quả thực như biến thành nữ lang bán rẻ tiếng cười.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình còn sống, Thiên Yêu Thái Tử cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Gã tin chắc, có Nhan Như Mộng và Yêu Thần Cung ra mặt thì Quân Tiêu Dao cũng không dám động vào gã.
“Hừ, chờ ta trở lại Tiên Vực, được Yêu Thần Cung bồi dưỡng, hoàn toàn kích hoạt huyết mạch Yêu Thần, Quân Tiêu Dao, đến lúc đó chính là ngày chết của ngươi...”
Thiên Yêu Thái Tử cũng không có ngốc đến trực tiếp buông lời hung ác chọc giận Quân Tiêu Dao, mà chỉ lạnh lùng nói trong lòng.
Quân Tiêu Dao vừa thấy cảm xúc trong mắt Thiên Yêu Thái Tử thì hiểu ngay gã đang suy nghĩ cái gì.
“Cho nên, ngươi muốn ngăn cản bản Thần Tử giết Thiên Yêu Thái Tử này?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Nhan Như Mộng.
“Như Mộng cũng chỉ thân bất do kỷ, đang có nhiệm vụ trong người, Thần Tử có thể khoan dung vài phần không, coi như là Như Mộng nợ Thần Tử một ân tình.” Nhan Như Mộng rũ mắt, lời nói lại mang theo chút làm nũng.
“Ân tình, vậy ngươi lấy gì để trả?” Quân Tiêu Dao nhìn quét Nhan Như Mộng từ trên xuống dưới một cái.
Đối mặt với ánh mắt xem kỹ của Quân Tiêu Dao, cả người Nhan Như Mộng đều hơi tê dại.
“Thần Tử muốn trả thế nào thì trả thế đó, chỉ hy vọng Thần Tử đừng quá đáng là được.” Nhan Như Mộng cắn môi, ánh mắt ngấn nước, buồn bã nói.
Lời này cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Cái này... Cũng quá vô sỉ rồi!” Quân Dĩnh Nhi giận dữ nói.
Nàng lại cảm thấy hơi lo lắng, Quân Tiêu Dao sẽ không thật sự nghe lời Nhan Như Mộng nói mà thả Thiên Yêu Thái Tử đúng không?
“Ha hả...” Quân Tiêu Dao hơi bật cười.
Nhan Như Mộng nhìn thấy Quân Tiêu Dao cười thì đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ngay sau đó, lời Quân Tiêu Dao nói ra lại làm Thần Nữ như Nhan Như Mộng hoàn toàn ngạc nhiên.
“Ngươi có tư cách nói điều kiện với bản Thần Tử sao?”
Quân Tiêu Dao trực tiếp ra tay.
Nếu Nhan Như Mộng muốn cứu Thiên Yêu Thái Tử, vậy Quân Tiêu Dao trực tiếp trấn áp Nhan Như Mộng trước.
“Quân Tiêu Dao, ngươi!” Ngọc nhan của Nhan Như Mộng biến sắc.
Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải loại thẳng nam sắt thép thờ ơ trước sắc đẹp này.
Thân thể Quân Tiêu Dao chợt lóe, đáp xuống trước người Nhan Như Mộng, một quyền oanh kích xuống, đánh thẳng vào ngực Nhan Như Mộng.
Nhan Như Mộng cắn chặt răng, ra tay phản kháng, thân thể mềm mại yểu điệu phát ra yêu khí ngập trời.
Nàng ta mang trên người Yêu Hoàng Thể, thể chất cũng cực kỳ cường hãn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng va chạm liên tục bùng nổ, Nhan Như Mộng bị đẩy lui.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không bị sắc đẹp mê hoặc, đôi mắt của Quân Dĩnh Nhi càng lấp lánh.
Đối với thiếu nữ tuổi này, Quân Tiêu Dao quả thực còn bạch mã vương tử hơn cả bạch mã vương tử.
Nhìn thấy Nhan Như Mộng thúc giục Yêu Hoàng Thể, trong mắt Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một chút kinh ngạc.
Đừng nhìn dáng người Nhan Như Mộng lả lướt, khớp xương tinh tế, nhưng sức mạnh và cường độ của thân thể này còn mạnh hơn một ít Vương Thể.
Ít nhất Tinh Thần Vương Thể của Diệp Tinh Vân trước đó không thể sánh bằng Yêu Hoàng Thể.
Nhưng cho dù là thể chất gì thì đều có vẻ yếu ớt khi đứng trước mặt Hoang Cổ Thánh Thể.
Quân Tiêu Dao quyền mang mênh mông, trực tiếp đấm vào ngực Nhan Như Mộng.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Nhan Như Mộng không thể duy trì bình tĩnh nổi nữa.
Góc độ ra tay của hắn thực xảo quyệt.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao không phải cố ý làm như thế.
Trong mắt hắn chỉ có kẻ địch, không có phân biệt nam nữ.
Ngươi ra tay trấn áp, chẳng lẽ còn phải cố kỵ đối phương là nữ nhân hay sao?
Nhan Như Mộng lại bị đẩy lui, cánh tay ngó sen tê dại.
Khó có thể tưởng tượng, đây chỉ là đòn oanh kích tùy tiện của Quân Tiêu Dao.
Nhan Như Mộng vươn ra một chân quét ngang, trải rộng phù văn, mang theo lực đạo quất nát núi cao mà đánh thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
Dưới một chân này, cho dù mạnh như Thiên Yêu Thái Tử trước đó, phỏng chừng cũng sẽ bị quất nát bấy.
Bàn tay Quân Tiêu Dao chợt phóng kim quang, oanh một tiếng, hắn trực tiếp bắt được cẳng chân của Nhan Như Mộng.
Chân nàng ta thật thon dài, xúc cảm như sờ vào ngọc sứ.
Nhưng ngặt nổi Quân Tiêu Dao lại nói ra một câu không hợp thời điểm.
“Tiêm nùng hợp độ, tu trường hữu trí (1), nạc mỡ đan xen, bản thể của ngươi là cái gì?”
(1) Dài ngắn, kích cỡ vừa vặn, thon dài sờ đã tay
Nhan Như Mộng đang muốn giãy giụa, nghe thấy lời này của Quân Tiêu Dao thì cả ngọc dung đều dại ra.
Tiêm nùng hợp độ, tu trường hữu trí thì có thể lý giải, dù sao cũng là câu thành ngữ ca ngợi.
Nhưng nạc mỡ đan xen là cái quỷ gì?
Hơn nữa cuối cùng Quân Tiêu Dao còn hỏi bản thể của nàng là cái gì?
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Quân Tiêu Dao đang nhắm vào bản thể của nàng ta!
Nhan Như Mộng thân là Yêu tộc, tất nhiên bản thể không phải người.
Mà đối với Yêu tộc thì bản thể là một bí mật, giống như dò hỏi tuổi của nữ hài tử vậy.
Đừng nói ngoại giới, e rằng cả trong Yêu Thần Cung cũng chỉ có vài người ít ỏi gồm Tiểu Yêu Hậu biết bản thể của Nhan Như Mộng là cái gì.
Mà hiện tại, thái độ của Quân Tiêu Dao không phải đang chứng tỏ hắn đang nhắm mục tiêu vào bản thể của Nhan Như Mộng sao?
Trước kia cũng không phải Quân Tiêu Dao chưa ăn qua.
Tỷ như U Long Chí Tôn của Tổ Long Sào và các sinh linh như Thôn Thiên Tước.
Nhưng vấn đề là, hiện tại Nhan Như Mộng là một vị đại mỹ nhân nũng nịu.
Quân Tiêu Dao cứ nắm chân nàng ta mà hỏi bản thể là cái gì.
Hắn đang có tâm tư gì, thật sự rõ như ban ngày.
Người này quả thực là ma quỷ!
Tuy tính cách của Nhan Như Mộng thanh lãnh, nhưng cũng nhịn không được thất thố, rất muốn thét chói tai, hô to một câu.
Quân Tiêu Dao, ngươi là ma quỷ sao?
“Quân Tiêu Dao, ngươi thật quá đáng!” Nhan Như Mộng thất thố, xấu hổ và giận dữ quát.
Nàng ta hoàn toàn thúc giục uy thế của Yêu Hoàng Thể, đồng thời cái chân còn lại cũng quất thẳng vào đầu Quân Tiêu Dao.
Đây hoàn toàn là hành động bản năng trong lúc phẫn nộ, có thể đoán được trong lòng nàng ta xấu hổ và giận dữ đến mức nào.
Nhan Như Mộng vung chân quất mạnh vào hư không, váy hồng phất phới.
Quân Tiêu Dao cũng phản ứng rất nhanh, một tay chặn ngang, đồng thời giữa mày lao ra một Trật Tự Thần Liên kim sắc, hóa thành đoản kiếm kim sắc, đó chính là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.
Hết chương 269.
Chương 270
Nguyên Hoàng Đạo Kiếm vừa xuất hiện thì sắc mặt Nhan Như Mộng lập tức thay đổi.
Nàng ta cũng tung ra một thần binh pháp bảo nhìn giống như tấm gương, chặn lại một kích của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.
Nhưng lực phản chấn cường đại kia lại đánh bay Nhan Như Mộng, để lại một vết máu bên mép môi đỏ.
“Tiểu thư!”
Hai Yêu Thánh áo đen thay đổi sắc mặt, bọn họ trực tiếp ra tay.
Tuy rằng họ không dám chém giết Quân Tiêu Dao, nhưng ít ra cũng phải bảo vệ Nhan Như Mộng.
Nhìn thấy hai Yêu Thánh áo đen ra tay trấn áp Quân Tiêu Dao, đám người Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên muốn ra tay viện trợ, lại bị Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc chặn lại.
Đám người Cửu Đầu Sư Tử, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh, Tô Tử Quỳnh cũng có mặt.
Nhưng bọn họ cũng không có khả năng ngăn cản công kích của Thánh Nhân.
“Ha ha, Quân Tiêu Dao, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ở hạ giới này còn có Chuẩn Thánh, có Thánh Nhân, ngươi không lật trời được đâu!” Thiên Yêu Thái Tử cười nói.
Hiện giờ liên quân tứ đại tội tộc cộng thêm với hai Yêu Thánh của Yêu Thần Cung thì có khoảng hơn hai mươi vị Thánh Nhân.
Mà phía Quân Tiêu Dao, mặc dù có thêm Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên thì cũng chỉ có bốn năm vị mà thôi.
Loại chênh lệch chiến lực này, há là một mình Quân Tiêu Dao có thể bù đắp.
Đám người Đại Dận hoàng chủ cũng nghĩ tới điểm này, trong lòng cũng trầm xuống.
Chẳng lẽ dù Thần Tử Quân Gia có tới thì cũng không cách nào xoay chuyển trời đất?
“Thần Tử đại nhân...” Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi hiện ra ý kiên định, thầm cầu nguyện trong lòng.
Không biết vì sao, nàng có một niềm tin khó hiểu đối với Quân Tiêu Dao.
Có thể là Quân Tiêu Dao lên sân khấu làm nàng quá chấn động.
Bởi vậy, nàng tin Quân Tiêu Dao có khả năng giải quyết tất cả vấn đề.
“A, buồn cười...” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên nụ cười lạnh.
Ngay sau đó, hư không bị xé rách, sáu Liệt Tinh Thần Khôi ra tay, oanh kích về hướng hai tên Thánh Nhân Yêu tộc.
“Đây là... con rối Thánh Nhân!” Hai Thánh Nhân Yêu tộc đột nhiên không kịp phòng ngừa nên đã bị thương.
Đương nhiên, dù sao bọn họ cũng là Thánh Nhân của Yêu Thần Cung Tiên Vực.
Bàn về thực lực thì họ mạnh hơn đám Kim Chu lão tổ kia rất nhiều, bởi vậy không bị Liệt Tinh Thần Khôi lập tức hạ gục.
Nhìn thấy sáu con rối Thánh Nhân này, trong mắt Nhan Như Mộng lộ ra chút ngưng trọng.
Còn Thiên Yêu Thái Tử đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nếu ngay từ đầu Quân Tiêu Dao đã lấy ra Liệt Tinh Thần Khôi, gã sẽ lập tức bị hạ gục trong nháy mắt.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng không có khả năng vì một Thiên Yêu Thái Tử mà vận dụng Liệt Tinh Thần Khôi, giết gà cần gì dao mổ trâu.
Mà phía Đại Dận hoàng triều lại vang lên tiếng hoan hô.
Sáu Liệt Tinh Thần Khôi này thật sự đã mang đến cho Đại Dận hoàng triều bọn họ một tia hy vọng.
Một hy vọng có khả năng sống sót.
Nhưng mặc dù có sáu Liệt Tinh Thần Khôi cộng thêm Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên, cùng với Thánh Nhân của Đại Dận hoàng triều.
Nhưng số lượng này cộng lại vẫn không bằng liên quân tội tộc.
“Mặc kệ ngươi là Thần Tử Quân Gia gì, giết người thì phải đền mạng!” Phía Dạ Xoa vương tộc có Thánh Nhân phát ra tiếng nói lạnh lẽo.
Bởi vì trước đó Quân Tiêu Dao tùy tiện ra tay đã giết Dạ Xoa công chúa, hoàn toàn khiến nhất tộc này phẫn nộ.
Đám Thánh Nhân Tội tộc đều ra tay, giao thủ với Liệt Tinh Thần Khôi và các Thánh Nhân của Đại Dận hoàng triều.
Mà Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc vừa vặn rảnh tay nên đã nhắm thẳng vào Quân Tiêu Dao, ánh mắt thật lãnh khốc.
“Chết tới nơi rồi!”
Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc ra tay, tỏa ra sức mạnh mênh mông, đấm thẳng một quyền về hướng Quân Tiêu Dao, vòm trời như sụp xuống.
“Thần Tử đại nhân!” Quân Dĩnh Nhi phát ra tiếng thét chói tai.
Đám người Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên, Đại Dận hoàng chủ cũng thay đổi sắc mặt, muốn đưa tay viện trợ, nhưng lại bị Thánh Nhân tội tộc cuốn lấy gắt gao.
Thiên Yêu Thái Tử nhìn thấy tình cảnh này thì vui mừng khôn xiết.
Cái tên để lại bóng ma sâu sắc trong lòng gã rốt cuộc cũng phải chết!
Mà điều làm người ta bất ngờ chính là, dưới đáy mắt Phương Hàn cũng hiện ra chút vui sướng.
Không sai, Quân Tiêu Dao cứu vớt Đại Dận hoàng triều.
Mà hoàng tử Đại Dận hoàng triều như hắn ta chẳng những không cảm kích, giờ phút này nhìn thấy Quân Tiêu Dao lâm vào nguy cơ, ngược lại còn mang theo một tia vui mừng.
Còn về nguyên nhân là gì?
Rất đơn giản.
Ghen ghét!
Phương Hàn ghen ghét Quân Tiêu Dao đến cùng cực.
Cảm giác này giống như một con giun hèn mọn có được cơ duyên, lột xác thành mãng xà, lúc đang cho rằng mình sẽ trở nên thật cường đại thì trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một chân long.
Tất cả nỗ lực, tất cả quật khởi của hắn ta có vẻ thật buồn cười trước mặt Quân Tiêu Dao, thật sự là nhỏ bé đến mức không đáng kể!
Có người sinh ra đã cao cao tại thượng!
Càng đừng nói là sau khi Quân Tiêu Dao xuất hiện, ánh mắt của Quân Dĩnh Nhi chưa từng rời khỏi Quân Tiêu Dao lần nào.
Thử hỏi Phương Hàn có thể không ghen ghét sao?
Khi ghen ghét tới mức độ nhất định, tất nhiên Phương Hàn cũng thầm hy vọng Quân Tiêu Dao ngã xuống.
Thời gian như chậm lại vào thời khắc này.
Đòn công kích của Thánh Nhân Dạ Xoa vương tộc đã sắp giáng xuống người Quân Tiêu Dao.
Tất cả mọi người cho rằng, kết quả sẽ không còn gì bất ngờ xảy ra.
Bởi vì dù Quân Tiêu Dao mạnh đến mấy, nghịch thiên đến mấy thì cũng không có khả năng chống lại Thánh Nhân, điều này không phù hợp lẽ thường.
“Chủ nhân!” Yến Thanh Ảnh ra sức đột phá, lại bị tầng tầng lớp lớp tội tộc vây quanh.
Đám người Nghệ Vũ, Quân Dĩnh Nhi cũng ra tay, nhưng lại bị ngăn cản.
Giờ khắc này, hình như không ai có thể giải cứu Quân Tiêu Dao.
Thậm chí Quân Tiêu Dao có thể nhìn thấy biểu cảm hung hãn mà thị huyết trên mặt Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc.
Đánh chết một thiên kiêu yêu nghiệt tư chất tuyệt đại cũng mang đến khoái cảm.
“Thần thoại vô địch của thế hệ trẻ tuổi Quân gia sẽ hạ màn như vậy sao?” Nhan Như Mộng cũng đang đưa mắt theo dõi.
Nhưng điều làm nàng ta cảm thấy kỳ quái chính là, vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn thong dong như cũ.
Dường như hắn không biết hiện tại mình chỉ cách quỷ môn quan có một bước mà thôi.
“Chết đi!” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc giáng xuống một chưởng.
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao bỗng nhìn về phía Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc kia, môi hơi nhúc nhích, không phát ra tiếng mà hộc ra mấy chữ.
Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc đọc ra hàm nghĩa của mấy chữ này.
Ngươi chết chắc rồi!
Ngay sau đó, một khí huyết khủng bố như vực sâu như ma quỷ bỗng điên cuồng tuôn ra!
Hết chương 270.