Nhìn thấy Ngọc Thuyền Quyên và Kim Ô Thiên Vệ đi xa trong nháy mắt, chỉ còn lại chúng thiên kiêu trong phòng đấu giá há hốc mồm.
“Sao có thể, nàng lại là Thánh Nữ của Nguyệt Thần Cung , người mang Thái Âm Thánh Thể.” Lão giả chủ trì đấu giá trợn tròn mắt.
Lão nhìn bóng dáng Ngọc Thuyền Quyên rời đi, cảm thấy như một ngọn núi vàng đang rời xa.
Không...
Đối với nam nhân mà nói, Thái Âm Thánh Thể là vật báu vô giá, không thể dùng tiền tài để cân nhắc. Rất nhiều thiên kiêu ở đây cũng sôi nổi đấm ngực dừng chân, vô cùng hối hận.
“Sớm biết vậy ta đã mua nàng!”
“Đúng vậy, cho dù không thể thật sự âu yếm, ít nhất cũng có thể nói Thái Âm Thánh Thể đã từng là nữ nô của ta.”
“Lô đỉnh đệ nhất thiên hạ, tồn tại mà tất cả nam nhân đều tha thiết ước mơ lại chạy trốn ngay trước mắt ta.”
Đám háo sắc ở đây hối hận đến xanh cả ruột.
Một ánh lưu quang nhanh chóng lao ra khỏi thành trì, lao về hướng trời sao mênh mông.
Phía sau là bốn ánh lưu quang kim sắc theo đuổi không bỏ.
“Ngọc Thuyền Quyên, Nguyệt Thần Cung sau lưng ngươi đã gần như bị huỷ diệt, ngươi thoát được mùng một, cũng không trốn được mười lăm, còn không bằng thần phục Thập Thái Tử.” Một Kim Ô Thiên Vệ quát.
“Đúng vậy, Thập Thái Tử có gì không tốt, còn mang Thái Dương Thánh Thể, quả thực là duyên trời tác hợp với ngươi, nếu ngươi song tu với Thập Thái Tử, cũng có thể có được một phần năng lực của Hỗn Độn Thể.” Một Kim Ô Thiên Vệ khác hô lớn.
“Cho dù Thuyền Quyên có tự sát, cho dù đúc thân này cho chó cũng không để Thập Thái Tử kia thực hiện được!” Trong mắt Ngọc Thuyền Quyên tỏa ra hận ý khắc cốt.
Nàng cũng biết thể chất của mình có lực hấp dẫn như thế nào với nam nhân.
Nhưng nàng lại không ngờ thể chất của mình lại khiến toàn bộ Nguyệt Thần Cung gặp phải mối họa.
Nghĩ đến sư tôn vì cản đường kẻ địch cho mình mà lựa chọn tự bạo, trong lòng nàng tràn ngập tự trách và hận ý nồng đậm.
Tất cả bi kịch đều là do Kim Ô Thập Thái Tử!
Một tồn tại thiên phú tuyệt thế, vô pháp vô thiên, hoành hành ngang ngược ở Huyền Thiên Tiên Vực!
“Hừ, thật là ngoan cố, một khi đã vậy, chỉ có thể cưỡng chế bắt ngươi trở về.” Bốn Kim Ô Thiên Vệ đều hừ lạnh.
Theo bọn họ thấy, có thể được Thập Thái Tử lâm hạnh là chuyện vô cùng quang vinh mới đúng.
Vèo!
Một Kim Ô Thiên Vệ trong đó tung ra một cổ khí, đó là một tấm lưới lớn kim sắc, bện thành từ kim tơ, lúc phóng ra có thể phong thiên tuyệt địa.
Ngọc Thuyền Quyên thấy thế thì lập tức biến sắc.
Lúc này, nơi xa bỗng có một chưởng ấn đánh úp lại, hất văng tấm lưới lớn kim sắc kia đi.
“Là ai?” Kim Ô Thiên Vệ quát lạnh, trong mắt nở rộ ánh điện lạnh lẽo.
Nơi xa có bóng dáng siêu nhiên, tràn ngập khí cơ huyền ảo đang đạp lên hư không mà đến.
“Ồ, cũng thật may mắn, không nghĩ tới có thể gặp phải vưu vật mà Thập Thái Tử tha thiết ước mơ.”
Hai người này là hai công tử trẻ tuổi, một người mạc áo đen, một mặc áo bào trắng.
Khí tức toát ra từ trên người bọn họ khiến bốn Kim Ô Thiên Vệ đều lộ ra vẻ mặt thật nặng nề.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là hai thiên kiêu cấm kỵ!
Trong mắt Ngọc Thuyền Quyên toát ra chút vui sướng nhàn nhạt.
Hình như mọi chuyện có chuyển cơ!
“Các ngươi là ai?” Một Kim Ô Thiên Vệ ngưng trọng mà nói.
“Ha hả, Cổ Lan Thánh Giáo, không nghe nói qua tên tuổi của Thánh Vũ Nhất, Thánh Trụ Nhất sao?” Thánh Trụ Nhất cười khẽ và nói.
“Cái gì, là hai vị Thánh Tử trong tám Môn của Cổ Lan Thánh Giáo!” Bốn Kim Ô Thiên Vệ đều biến sắc.
Tám Môn Thánh giáo có tất cả tám vị Thánh Tử, sắp xếp theo chữ Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Thánh Hoang Nhất là Thánh Giáo Tử trong thánh giáo ở Hoang Thiên Tiên Vực, đã ngã xuống.
Thánh Hồng Nhất cũng bị Quân Tiêu Dao đánh chết ở bên ngoài Thái Ách thần miếu.
Cổ Lan Thánh Giáo còn lại sáu vị Thánh Tử.
Tuy Thánh Vũ Nhất và Thánh Trụ Nhất này không bằng Thánh Thiên Nhất đứng đầu trong Thánh Tử tám Môn Cổ Lan Thánh Giáo, nhưng cũng là thiên kiêu cấm kỵ.
“Nhị vị, nàng là người mà Kim Ô Thập Thái Tử tộc ta muốn, hy vọng hai vị Thánh Tử đừng nhúng tay vào.” Một Kim Ô Thiên Vệ trầm giọng chắp tay mà nói.
Nếu những người khác dám nhúng tay thì bọn họ đã sớm đánh thẳng qua, nhưng Cổ Lan Thánh Giáo có nội tình quá sâu.
Hai Thánh Tử này không phải người mà bọn họ có thể ứng phó.
“Ha hả...” Thánh Vũ Nhất không để ý bốn Kim Ô Thiên Vệ này.
Thái Dương Thần Sơn cường thế thật, nhưng Cổ Lan Thánh Giáo cũng không phải ăn chay. Tuy rằng Kim Ô Thập Đại Thái Tử liên hợp lại gây uy chấn cổ lộ. Nhưng uy danh của Tám Môn Thánh Tử bọn họ cũng không yếu.
Cho nên bọn họ không cần để ý đến lời uy hiếp của Kim Ô Thiên Vệ.
“Thuyền quyên đa tạ hai vị công tử ra tay.” Ngọc Thuyền Quyên nói.
“Đừng vội cảm tạ, Ngọc Thuyền Quyên, muốn bổn Thánh Tử cứu ngươi cũng được, chỉ là... Trong thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, không phải sao?”
Thánh Vũ Nhất nói, ánh mắt nhìn quét qua thân thể lồi lõm phập phồng đáng kiêu ngạo của Ngọc Thuyền Quyên, đồi núi trập trùng cao thẳng, eo thon đến mức một tay có thể ôm hết, mông cũng thật vểnh.
Dáng người này không ai sánh bằng.
“Không hổ là Thái Âm Thánh Thể trong lời đồn, thể chất lô đỉnh đệ nhất thiên hạ.” Một bên, trong mắt Thánh Trụ Nhất cũng hiện lên tia lửa nóng tiềm tàn.
Nhận thấy ánh mắt của hai Thánh Tử, đáy lòng Ngọc Thuyền Quyên chợt lạnh.
Quả nhiên, nam nhân đều là cá mè một lứa.
“Chúng ta cần Thái Âm Thánh Thể để tu luyện đột phá cảnh giới, chỉ cần ngươi nguyện ý thì chúng ta sẽ cứu ngươi, thế nào?” Thánh Vũ Nhất mỉm cười và nói.
“Hai vị, làm vậy có chút không ổn?” Đôi mắt Kim Ô Thiên Vệ trầm xuống.
Ngọc Thuyền Quyên là nữ nhân mà Kim Ô Thập Thái Tử muốn, hai Thánh Tử này lại muốn giành mồi từ miệng hổ.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Thánh Vũ Nhất không để ý đến Kim Ô Thiên Vệ, chỉ nhìn về phía Ngọc Thuyền Quyên mà nói.
Đôi mắt Ngọc Thuyền Quyên lạnh như băng như sương, hai Thánh Tử này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bức bách nàng dâng ra thân thể, vậy có khác gì với Kim Ô Thập Thái Tử kia chứ?
“Không cần.” Ngọc Thuyền Quyên lạnh nhạt nói.
Ý cười trên mặt hai Thánh Tử cũng chậm rãi tan đi. Lúc này, bốn Kim Ô Thiên Vệ thấy thế thì liếc nhìn nhau một cái, cũng trấn áp về hướng Ngọc Thuyền Quyên.
Ngay vào lúc Ngọc Thuyền Quyên muốn liều chết liều mạng thì....
Vèo! Vèo! Vèo!
Chín mũi tên, xuyên thủng hư không, đánh tan cả sao trời, bắn vút về hướng bốn Kim Ô Thiên Vệ!
“Người của Thái Dương Thần Sơn đều phải chết!”
Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo, như Tu La báo thù vang vọng cả trời sao!
Hết chương 826.
Chương 827
“Là ai?” Sắc mặt bốn Kim Ô Thiên Vệ đều biến đổi.
Vừa có hai vị Cổ Lan Thánh Giáo Thánh Tử nhúng tay, hiện tại lại xảy ra chuyện xấu.
Chẳng lẽ trời cao cũng không muốn để bọn họ bắt lấy Ngọc Thuyền Quyên?
Vèo! Vèo! Vèo!
Mũi tên mang theo hàng vạn sức mạnh, xuyên thủng hư không, mỗi một mũi tên đều có thể dễ dàng bắn chết Thánh Nhân.
Khi nhìn thấy tiễn thuật này thì bốn Kim Ô Thiên Vệ đột nhiên trừng mắt, cất giấu một tia kinh ngạc, ngạc nhiên nói: “Đây là... thần thông tiễn thuật của Nghệ tộc, Cửu Tinh Liên Châu!”
Sở dĩ bọn họ có thể lập tức nhận ra tiễn thuật này, là bởi vì trước kia Thái Dương Thần Sơn gây nên bất hủ chiến với Nghệ tộc, Kim Ô Thiên Vệ bọn họ cũng bị phái ra.
Bọn họ có ấn tượng sâu đậm đối với tiễn thuật quỷ thần của Nghệ tộc, chiêu Cửu Tinh Liên Châu này chính là thần thông tiễn thuật trấn tộc của Nghệ tộc.
Nghệ tộc Đại Đế thời cổ từng dựa vào chiêu này để bắn hạ chín kim ô trên bầu trời. Cũng bởi vậy mà Thái Dương Thần Sơn mới có huyết hải thâm thù với Nghệ tộc.
Thẳng đến thời kỳ cận cổ, Nghệ tộc suy sụp, cả đế binh Hậu Nghệ Cung cũng bị thất lạc.
Vì vậy Thái Dương Thần Sơn mới tìm được cơ hội, nhấc lên bất hủ chiến, lập tức huỷ diệt Nghệ tộc. Chỉ để lại số ít tộc nhân như chó nhà có tang, chạy trốn khắp nơi.
Bốn Kim Ô Thiên Vệ căn bản không ngờ được bọn họ sẽ gặp được người của Nghệ tộc ở cổ lộ chung cực, quả thực quá không thể tưởng tượng.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, nhưng bọn họ vẫn kiệt lực ra tay, muốn chặn lại một chiêu này.
Nhưng mà...
Phụt!
Từng mũi tên đâm xuyên qua ngực Kim Ô Thiên Vệ.
Lực bắn kinh khủng kia quả thực có thể bắn hạ cả nhật nguyệt sao trời!
“Sao có thể, sao trong Nghệ tộc còn có tộc nhân mạnh như vậy?” Một Kim Ô Thiên Vệ phun máu, không thể tin nổi.
Trong trận bất hủ chiến đó, đa số cường giả Nghệ tộc và thiên kiêu tộc nhân huyết mạch nồng đậm đều bị chém giết mới đúng. Số ít cá lọt lưới cũng không tạo nên được chuyện gì.
“Trời cao giúp ta sống sót, là vì để ta chính mắt chứng kiến Thái Dương Thần Sơn bị huỷ diệt!”
Khi tiếng nói lạnh nhạt này truyền ra, một nam tử trẻ tuổi cầm Tru Tinh Phá Diệt Cung, mang theo đầy người sát khí mà bước tới.
Mái tóc đen phiêu diêu, nửa người trên có khắc đồ đằng thái dương kim sắc.
Đôi mắt hắn ta có màu vàng, là Phá Vọng Kim Mâu, sắc bén giống như mắt ưng, nhìn thấu tất cả hư vọng.
Đó chính là tùy tùng của Quân Tiêu Dao, Cổ Chi Đế Tộc, truyền nhân Nghệ tộc, Nghệ Vũ.
“Ngươi... Ngươi là truyền nhân kia của Nghệ tộc, sao ngươi còn chưa chết?”
Khi nhìn thấy Nghệ Vũ xuất hiện, trong đầu bốn Kim Ô Thiên Vệ cùng nổ vang.
Trước khi nhấc lên bất hủ chiến với Nghệ tộc, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, nhất định phải giết chết truyền nhân kia của Nghệ tộc. Bởi vì hắn có được huyết mạch Nghệ Thần nồng hậu nhất.
Nghệ Thần cũng là tồn tại cấm kỵ siêu cấp cấp bậc Thần Thoại Đế giống như Lạc Thần Mật Phi.
Một thiên kiêu có được huyết mạch Thần Thoại Đế nồng hậu sẽ có thiên phú mạnh đến dữ dội, không cần phải nói nhiều lời.
Nếu không nhổ cỏ tận gốc thì vô cùng hậu hoạn.
Chỉ là sau đó không ngờ cao tầng Nghệ tộc lại điên cuồng bảo hộ đám người Nghệ Vũ thoát đi. Cuối cùng không biết đuổi giết bao lâu, Thái Dương Thần Sơn cũng cho rằng truyền nhân Nghệ tộc này đã hoàn toàn ngã xuống.
Ai ngờ hiện tại vẫn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Thái Dương Thần Sơn bất diệt, sao ta cam tâm chết đi như vậy, cũng may ta gặp chuyển cơ quan trọng nhất trong sinh mệnh...” Nghệ Vũ nhìn về phía bốn Kim Ô Thiên Vệ, ánh mắt thật lãnh khốc.
Chuyển cơ hắn ám chỉ tất nhiên chính là trở thành tùy tùng của Quân Tiêu Dao, cũng chỉ có Quân Tiêu Dao mới có năng lực hoàn toàn huỷ diệt Thái Dương Thần Sơn!
“Hiện tại thu chút tiền lời trước...”
Nghệ Vũ lại kéo cung cài tên, mũi tên bắn vụt ra.
Bốn Kim Ô Thiên Vệ cảnh giới Thánh Nhân Cảnh hậu kỳ cũng không có quá nhiều sức phản kháng, bị bắn chết trong tiếng kêu gào thê thảm.
“Người nọ... cũng là thiên kiêu cấm kỵ.” Phía bên cạnh, Thánh Vũ Nhất và Thánh Trụ Nhất nhíu mày.
Không thể tưởng được cục diện lại xảy ra biến hóa như vậy.
Sở dĩ Nghệ Vũ trở nên mạnh như vậy, một phương diện là huyết mạch Nghệ Thần của hắn bắt đầu bước đầu thức tỉnh.
Về phương diện khác là vì Quân Tiêu Dao cho hắn đủ nhiều Chứng Đạo Chi Ấn, làm thực lực của hắn sinh ra lột xác.
Hơn nữa trên cổ lộ chung cực, Nghệ Vũ cũng tìm được rất nhiều cơ duyên.
Vì thế mới làm thực lực của hắn đạt tới cấp bậc thiên kiêu cấm kỵ.
“Ngươi là... Nghệ Vũ, ngươi còn sống sao?”
Ngọc Thuyền Quyên đánh giá Nghệ Vũ, đôi mắt xinh đẹp cũng lộ ra một tia kinh ngạc và bất ngờ.
Nghệ tộc và Nguyệt Thần Cung đều là thế lực của Huyền Thiên Tiên Vực. Mà nàng và Nghệ Vũ là người trẻ tuổi ưu tú nhất của thế lực từng người.
Ở một ít yến hội thiên kiêu, nàng cũng gặp qua Nghệ Vũ vài lần, nhưng hai bên cũng không có quá nhiều tiếp xúc.
Trước đó Nghệ tộc bị hủy diệt, Ngọc Thuyền Quyên còn cảm thán một chút, ai ngờ sau đó lại đến phiên Nguyệt Thần Cung .
Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.
“Xem ra Nguyệt Thần Cung các ngươi cũng bước vết xe đổ.” Nghệ Vũ nhìn thoáng qua Ngọc Thuyền Quyên, trong mắt không có dao động quá lớn.
Ngọc Thuyền Quyên thật sự rất đẹp, cũng thực hấp dẫn nam nhân. Nhưng hiện tại trong lòng Nghệ Vũ chỉ có hai mục tiêu, báo thù Thái Dương Thần Sơn, và nỗ lực đuổi kịp bước chân của Quân Tiêu Dao.
“Sớm biết như thế thì trước kia Nguyệt Thần Cung nên liên thủ với Nghệ tộc các ngươi, ai...” Ngọc Thuyền Quyên thở dài khe khẽ.
Nghệ Vũ xuất hiện khiến nàng hơi an tâm một chút.
Tuy bọn họ không có tiếp xúc gì, nhưng ít ra cũng từng có vài lần gặp gỡ. Nhân phẩm của Nghệ Vũ luôn nổi danh trên Huyền Thiên Tiên Vực.
Lúc này, một giọng nói không hài hòa vang lên: “Ngươi là người phương nào, vì sao xen vào việc của người khác?”
Mở miệng là Thánh Trụ Nhất.
“Giết người ta nên giết.” Nghệ Vũ lười nhiều lời với bọn họ.
“Nghệ Vũ, chúng ta đi trước đi.” Ngọc Thuyền Quyên đưa mắt ra hiệu, thấp giọng mà nói.
“Chậm đã, Ngọc Thuyền Quyên, tốt xấu gì trước đó chúng ta cũng ra tay giúp ngươi một lần, ngươi không có khả năng rời đi như vậy đúng không?” Trong mắt Thánh Vũ Nhất lộ ra chút nghiền ngẫm mà nói.
Hết chương 827.
Chương 828
Nghệ Vũ cũng tỉnh táo lại, lập tức hiểu ra.
Dù sao Ngọc Thuyền Quyên là đệ nhất mỹ nhân được công nhận của Huyền Thiên Tiên Vực, còn có thể chất lô đỉnh tuyệt thế, chỉ sợ không một nam nhân nào không thèm muốn thân thể nàng.
Đương nhiên, cũng không có nam nhân nào có thể làm Ngọc Thuyền Quyên cam tâm tình nguyện hiến thân.
“Chúng ta đi.” Nghệ Vũ dứt khoát nói.
“Làm càn, chúng ta đang nói chuyện với tiên tử, ngươi há có thể xen mồm!”
Thánh Vũ Nhất ra tay, pháp lực khủng bố mênh mông, hóa thành bàn tay khổng che trời lồ.
Sao hắn ta có thể để miếng thịt béo đã đến bên miệng trốn đi?
Bàn tay khổng lồ che trời vươn ra, cứ như bao quát vũ trụ trời sao.
Dù sao Thánh Vũ Nhất cũng là một trong Tám Môn Thánh Tử của Cổ Lan Thánh Giáo, thủ đoạn vẫn rất bất phàm.
Nghệ Vũ xoay người, kéo cung thả dây, mũi tên như chân long rít gào lao ra, chấn động trời sao.
Thánh Trụ Nhất cũng ra tay, muốn lập tức trấn áp Nghệ Vũ, trực tiếp cướp đi Ngọc Thuyền Quyên.
“Đáng giận, nếu ta không phải bị trọng thương...” Ngọc Thuyền Quyên nắm chặt tay ngọc.
Nàng là Thái Âm Thánh Thể, thực lực cũng không có khả năng kém, chỉ là bị đuổi giết liên tục, hao hết tâm lực nên cũng làm nàng bị thương nặng.
Ầm ầm ầm!
Trong trời sao, đại chiến bùng nổ, Nghệ Vũ lấy một địch hai mà lại chống đỡ được trong thời gian ngắn.
Điều này làm Thánh Vũ Nhất và Thánh Trụ Nhất đều có chút kinh ngạc.
“Đây là yêu nghiệt từ xó xỉnh nào nhảy ra, trước kia cũng chưa nghe nói đến.” Hai vị Thánh Tử hồ nghi trong lòng.
Ánh mắt Nghệ Vũ chợt ám lóe, hắn cũng biết tuy thực lực của mình không yếu, nhưng muốn tiêu diệt hai Thánh Tử Cổ Lan Thánh Giáo thì có chút miễn cưỡng.
Nghĩ đến đây, Nghệ Vũ tung ra một phù triện.
Phù triện thiêu đốt trên hư không, hóa thành một sức mạnh không gian nồng đậm rồi gia trì lên người Nghệ Vũ và Ngọc Thuyền Quyên.
Hư không phía sau bọn họ vặn vẹo, giây lát sau, hai người đều biến mất vô tung vô ảnh.
“Đáng chết, hắn còn có bảo bối kia!” Sắc mặt Thánh Trụ Nhất khó coi tới cực điểm.
Sắc mặt Thánh Vũ Nhất cũng âm trầm như nước.
Một con dê trắng béo tốt đã đào thoát mất tâm.
“Không ngại, chỉ cần Kim Ô Thập Thái Tử còn đuổi giết bọn họ, cuối cùng bọn họ sẽ lộ ra tung tích, đến lúc đó chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh là được.” Thánh Vũ Nhất nói.
“Chúng ta nhất định phải có được nàng ta, nếu không nếm được mùi vị của nàng thì ta không cam tâm.” Trên mặt Thánh Trụ Nhất lộ ra không cam lòng mà nói.
Bạo Loạn Tinh Hải, trong trời sao không rõ nơi nào.
Hai lốc xoáy không gian hiện ra, Nghệ Vũ và Ngọc Thuyền Quyên bước ra từ trong đó.
“Cổ Lan Thánh Giáo, ta nhớ kỹ món nợ này.” Trong Phá Vọng Kim Mâu của Nghệ Vũ hiện lên một tia sắc lạnhmang.
“Đa tạ.” Ngọc Thuyền Quyên nói.
Nếu không có Nghệ Vũ hỗ trợ thì kết quả của nàng không phải bị Kim Ô Thiên Vệ bắt lấy hiến cho Thập Thái Tử thì cũng bị hai Thánh Tử kia khinh nhục.
Dù là loại kết quả nào, nàng cũng không thể chấp nhận được.
“Không sao, tốt xấu gì chúng ta cũng có cùng một kẻ địch.” Nghệ Vũ nói.
“Thái Dương Thần Sơn sao, hiện giờ thế lực sau lưng chúng ta gần như đã bị huỷ diệt, không biết cuộc đời này có cơ hội báo thù hay không.” Trong đôi mắt Ngọc Thuyền Quyên hiện ra sự bi thương.
Là thế lực cấp bá chủ của Huyền Thiên Tiên Vực, nội tình và uy thế của Thái Dương Thần Sơn là chuyện không thể nghi ngờ.
Nếu không Kim Ô Thập Thái Tử cũng không có khả năng hoành hành ngang ngược như thế.
Hiện giờ Nghệ tộc cùng Nguyệt Thần Cung gần như bị huỷ diệt, chỉ còn lại một ít người chạy thoát, nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì, muốn đối phó Thái Dương Thần Sơn gần như là điều không tưởng.
“Cũng chưa chắc, nếu chủ nhân nhà ta nguyện ý thì diệt Thái Dương Thần Sơn cũng không phải chuyện quá sức.” Ánh mắt Nghệ Vũ chớp động, lập tức nói.
“Cái gì?” Trên mặt Ngọc Thuyền Quyên hiện ra chút ngạc nhiên.
Phải biết rằng, Nghệ Vũ đã từng là thiên kiêu đứng đầu, truyền nhân đế tộc ở Huyền Thiên Tiên Vực. Tính cách của hắn cũng có tiếng là lạnh nhạt kiệt ngạo.
Mà hiện tại hắn lại thần phục người khác, trở thành tùy tùng?
Chuyện này đối với Ngọc Thuyền Quyên là điều không thể tin nổi.
Mặt khác, theo như lời Nghệ Vũ nói thì chủ nhân nhà hắn muốn huỷ diệt Thái Dương Thần Sơn cũng không quá sức.
Quả thực là khoác lác không chuẩn bị trước mà!
Thái Dương Thần Sơn cường hãn đến cỡ nào, cho dù chủ nhân của Nghệ Vũ là truyền nhân của thế lực bất hủ thì cũng không có tư cách nói ra lời này.
Thậm chí chủ nhân sau lưng hắn có thể đánh thắng Kim Ô Thập Thái Tử hay không còn phải bàn lại.
“Thế nào, ngươi cho rằng ta đang nói mạnh miệng?” Nhìn thấy vẻ mặt của Ngọc Thuyền Quyên, Nghệ Vũ nhướng đôi mày kiếm lên rồi hỏi.
“Không, không có.” Ngọc Thuyền Quyên nói.
Dù thế nào thì Nghệ Vũ cũng là ân nhân cứu mạng nàng, nàng không có khả năng nghi ngờ.
Nàng muốn hỏi chủ nhân sau lưng Nghệ Vũ là ai, nhưng lại sợ Nghệ Vũ mạnh miệng quá rồi bị vạch trần, cuối cùng xuống đài không được.
Bởi vậy Ngọc Thuyền Quyên không hỏi cái gì cả.
“Không biết chủ nhân sau lưng hắn có thể đối phó với Kim Ô Thập Thái Tử hay không, còn chuyện huỷ diệt Thái Dương Thần Sơn...” Ngọc Thuyền Quyên âm thầm thở dài trong lòng.
“Đúng rồi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?” Nghệ Vũ hỏi.
“Tất nhiên là phải khôi phục thương thế, sau đó mạnh lên.” Trong mắt Ngọc Thuyền Quyên lộ ra kiên nghị.
Nàng cũng là một nữ tử tính cách cương nghị, nếu không không có khả năng phản kháng Kim Ô Thập Thái Tử lâu như vậy.
“Đúng rồi, trước đó ta từng nghe người trong phòng đấu giá nói, hình như Tạo Hóa Chi Chu xuất hiện ở Bạo Loạn Tinh Hải, trong đó có các loại thánh dược, truyền thừa cổ đại, thiên địa kỳ vật, thậm chí có một căn nguyên tiểu thế giới hoàn chỉnh, nếu chúng ta có thể đi vào trong đó thì thực lực sẽ được lột xác.” Ngọc Thuyền Quyên nói.
“Tạo Hóa Chi Chu sao, được, chờ thực lực của ta lại mạnh lên một chút thì ta sẽ không bỏ qua cho tên nào trong Kim Ô Thập Đại Thái Tử!” Ánh mắt Nghệ Vũ lộ ra hận ý khắc cốt.
Sự báo thù đối với Thái Dương Thần Sơn sẽ bắt đầu từ Kim Ô Thập Đại Thái Tử.
Sau đó, Ngọc Thuyền Quyên cũng lấy ra một ngọc giản truyền tin. Có Nghệ Vũ bên cảnh thì tình hình của nàng xem như tạm thời ổn định lại, cũng có thể truyền tin cho Thái Âm Ngọc Thố.
Nhưng tin tức từ chỗ Thái Âm Ngọc Thố lại làm Ngọc Thuyền Quyên hơi kinh ngạc.
“Cái gì, sẽ có một người siêu cấp siêu cấp lợi hại tới giải cứu ta?” Ngọc Thuyền Quyên rất hoang mang.
Thậm chí nàng ta cảm thấy có phải Thái Âm Ngọc Thố bị kẻ lừa đảo dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa bán rồi hay không.
Hết chương 828.
Chương 829
“Thôi.” Ngọc Thuyền Quyên cũng không rối rắm nhiều.
Sau đó Ngọc Thuyền Quyên và Nghệ Vũ ẩn nấp trong Bạo Loạn Tinh Hải, chậm rãi đợi cơ duyên Tạo Hóa Chi Chu xuất hiện.
Cũng may phạm vi của Bạo Loạn Tinh Hải rất rộng lớn, ngư long hỗn tạp, Kim Ô Thập Thái Tử muốn điều tra bọn họ cũng không phải chuyện nhất thời có thể làm được.
...
Thiên Minh cổ tinh.
Trong khoảng thời gian hơn một năm này, Xà Nhân tộc đã sinh ra biến hóa rất lớn. Từng vị thánh nhân, đại thánh xuất hiện như măng mọc sau mưa, thậm chí cả thánh chủ cũng xuất hiện vài người.
Mà chuyện này đều là nhờ công lao của cổ huyết.
Nữ vương Medusa cũng thuận lợi đột phá tới Chuẩn Chí Tôn Cảnh, Chuẩn Chí Tôn Cảnh dễ cũng không phải dàng đột phá như vậy, mà là nữ vương Medusa tích lũy đầy đủ, trước kia do e ngại hạn chế huyết mạch nên vẫn kẹt lại ở Thánh Chủ Cảnh.
Hiện tại có được cổ huyết, bà cũng thuận lợi phá vỡ bước vào Chuẩn Chí Tôn Cảnh, hơn nữa đây còn không phải cực hạn của bà.
Có thể nói, thực lực của toàn bộ Xà Nhân tộc tăng hơn trước kia không chỉ gấp mười lần.
Mà những chuyện này đều là Quân Tiêu Dao mang đến cho bọn họ.
Hiện tại, mỗi một vị Xà Nhân tộc đều chỉ cuồng nhiệt sùng bái và cảm kích Quân Tiêu Dao. Cho dù Quân Tiêu Dao muốn bọn họ đi tìm chết, họ cũng sẽ không chút do dự.
“Chủ nhân, tất cả những chuyện này đều là nhờ ngài ban ân.” nữ vương Medusa ngắm nhìn về hướng cung điện bế quan của Quân Tiêu Dao, lẩm bẩm tự nói.
Đôi mắt hẹp dài đẹp của bà toát ra sự tôn kính, sùng bái, cảm kích, và mơ hồ có chút ngưỡng mộ và tình yêu.
Tuy rằng nữ vương Medusa biết mình còn không xứng với Quân Tiêu Dao, nhưng chỉ cần có thể vĩnh viễn được làm việc dưới tay Quân Tiêu Dao, tận trung với hắn là đã đủ rồi.
Mà đúng lúc này, cung điện bế quan bỗng nhiên rung động lên.
Một luồng uy áp khủng bố thổi quét ra.
Uy áp này không phải ở phương diện cảnh giới, mà là một loại uy áp vô cùng cao quý, phảng phất như siêu thoát cấp bậc sinh mệnh.
“Chẳng lẽ chủ nhân sắp xuất quan!” Nữ vương Medusa giật mình thốt lên.
Uy áp này làm cả Xà Nhân tộc đều xôn xao, vô số Xà Nhân tộc mang theo vẻ mặt khiếp sợ, tán thưởng mà nhìn về phía cung điện của Quân Tiêu Dao.
Một tiên khí nồng đậm tràn ra, sặc sỡ muôn màu, mặt đấ tràn lên kim liên, phù văn đại đạo đan chéo.
Tuy không phải đột phá cảnh giới, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác còn dữ dội hơn trường hợp đột phá đến chí tôn.
“Đây thật là ân nhân đang tu luyện sao, sao ta có cảm giác như một vị chí tôn muốn xuất quan?” Có trưởng lão Xà Nhân tộc cảm thán không thôi.
Giờ phút này, bên trong cung điện, rốt cuộc Quân Tiêu Dao yên lặng đã hơn một năm cũng mở đôi mắt thâm thúy ra.
Một tiên khí mờ ảo hiện lên quấn quanh ngoài thân thể hắn.
Tiên khí kia thật mờ ảo, trong đó như có vũ trụ trời sao, núi sông cỏ cây, hoa chim trùng cá, vô số cảnh tượng hiện lên, phù văn đại đạo cũng xuất hiện, có sức mạnh tạo hóa đang kích động.
Quân Tiêu Dao đã đột phá cực hạn số chín, ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ mười.
Là tiên khí tạo hóa!
Dùng Tạo Hóa Tiên Kinh để lĩnh ngộ tạo hóa chi đạo, ngưng luyện tiên khí tạo hóa.
Giờ khắc này, Quân Tiêu Dao cảm thấy mình có thể chỉ tay một cái là đắp nặn càn khôn, thay đổi vũ trụ.
Nếu tin tức về mười luồng tiên khí truyền ra thì toàn bộ cổ lộ chung cực đều sẽ oanh động.
Quân Tiêu Dao thân là dị số vạn cổ, lại tiếp tục sáng tạo ra một kỳ tích chưa có cổ nhân nào làm được!
Tin tức về mười luồng tiên khí truyền ra đủ để mọi người trợn mắt há hốc mồm. Cho dù là thiên kiêu cấm kỵ, thậm chí là cấm kỵ siêu cấp, cũng không đạt được trình độ này. Kể cả một vài đại đế khi còn trẻ, cổ hoàng tuổi nhỏ, cũng không có khả năng đạt tới cấp bậc này.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại làm được dễ như trở bàn tay.
“Mười luồng tiên khí sao, sao ta cảm thấy còn chưa đủ?” Quân Tiêu Dao khẽ nói.
Đối với hắn mà nói, không có khái niệm gì gọi là cực hạn cả, hắn muốn tiếp tục ngưng luyện thì có thể tiếp tục ngưng luyện.
Đương nhiên, trong thời gian hơn một năm này, Quân Tiêu Dao không phải chỉ ngưng luyện ra tiên khí tạo hóa.
Quan trọng nhất là Thần Chi Nguyên Điểm trong đan điền của hắn đã lột xác.
Giờ phút này, nhìn vào bên trong là có thể thấy được Thần Chi Nguyên Điểm của Quân Tiêu Dao đã từ một mảnh hỗn độn mở rộng thành một mảnh vũ trụ nhỏ trống rỗng.
Vũ trụ trống không, không có một vật.
Nhưng lại có sức mạnh quy tắc đang vận chuyển.
Đó không phải quy tắc của Cửu Thiên Tiên Vực, cũng không phải quy tắc của bất kỳ thế giới nào, mà là quy tắc thuộc về bản thân Quân Tiêu Dao.
Chỉ một ý niệm của hắn đã có thể khống chế tất cả tring vũ trụ nhỏ đó.
Đương nhiên, hiện tại vũ trụ nhỏ kia còn chưa có cái gì, vẫn còn trống không.
“Nếu không có Tạo Hóa Tiên Kinh, ta muốn ngưng luyện ra hình thức vũ trụ ban đầu này cũng phải tốn rất nhiều thời gian.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Tạo Hóa Tiên Kinh giúp Quân Tiêu Dao lĩnh ngộ sức mạnh tạo hóa, vì vậy mới làm hắn đắp nặn ra Nội Vũ Trụ của mình chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủn.
Tiếp theo, tâm thần Quân Tiêu Dao khẽ động, Tạo Hóa Ngọc Điệp trực tiếp trốn vào Nội Vũ Trụ.
Quân Tiêu Dao lập tức cảm giác được, vũ trụ vốn còn khá bất ổn lại trở nên ổn định.
Tạo Hóa Ngọc Điệp giống như Định Hải Thần Châm, đã cố định toàn bộ Nội Vũ Trụ lại.
“Chỉ có chí tôn trở lên mới có thể sáng tạo không gian thế giới, mà chỉ mới đạt được bước đầu thôi, ngoài ra cũng chỉ mượn dùng quy tắc thiên địa tiên vực.”
“Mà Nội Vũ Trụ hiện tại hoàn hoàn thuộc về Quân Tiêu Dao ta, ý chí của ta là tối cao trong Nội Vũ Trụ.” Quân Tiêu Dao thầm hiểu ra.
Đương nhiên, Nội Vũ Trụ này vẫn còn tương đối đơn giản, đừng nói là vạn vật sinh linh, ngay cả nhật nguyệt sao trời cũng không có, chỉ là một mảnh trống rỗng.
“Căn cứ ghi chép của Tạo Hóa Tiên Kinh, thế giới cấu thành từ bốn loại thuộc tính địa thủy hỏa phong.”
“Ta cần đi tìm bốn loại kỳ vật thiên địa thì mới có thể cấu tạo ra nền tảng khung sườn của Nội Vũ Trụ.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Cái gọi là tứ đại kỳ vật thiên địa là chỉ bốn loại kỳ vật mang thuộc tính địa thủy hỏa phong.
Cửu Thiên Tức Nhưỡng, Vô Căn Chi Thủy, Bất Diệt Thần Hỏa, Thái Hư Chi Phong.
Nếu là ở hoang Thiên Tiên Vực thì tất nhiên bốn kỳ vật này rất hiếm thấy.
Nhưng ở cổ lộ chung cực không thiếu các loại cơ duyên, cho nên Quân Tiêu Dao cũng có thể thong dong đi gom góp.
Hết chương 829.
Chương 830
Chờ đến khi khung sườn của Nội Vũ Trụ thành hình thì có thể dùng Vạn Vật Mẫu Khí tiếp tục tẩm bổ. Nội Vũ Trụ lớn mạnh thì thực lực của Quân Tiêu Dao cũng sẽ lớn mạnh.
Nếu để người ngoài biết Quân Tiêu Dao mới ở thánh nhân cảnh mà đã sáng tạo ra Nội Vũ Trụ thuộc về chính mình thì tuyệt đối sẽ kinh hãi đến rớt cả cằm.
Cho dù là chí tôn cũng chỉ có thể đắp nặn ra một ít không gian tiểu thế giới mà thôi.
Nhưng cái mà Quân Tiêu Dao muốn đắp nặn là vũ trụ chân chính!
“Từ Thần Chi Nguyên Điểm đến Nội Vũ Trụ, tuy rằng tu vi cảnh giới của ta tạm thời chưa tăng lên, nhưng thực lực mạnh hơn trước kia không chỉ mấy lần.” Quân Tiêu Dao thầm nói.
Hắn đang cân nhắc thực lực của bản thân, tùy tiện vươn tay tung một kích có thể thúc giục sức mạnh quy tắc Nội Vũ Trụ, bùng nổ uy năng khủng bố.
Đó là đạo thuộc về Quân Tiêu Dao.
Tuy rằng tạm thời hiện tại còn không thể so sánh với quy tắc Thiên Đạo của Cửu Thiên Tiên Vực hoặc là các dị vực khác. Nhưng Quân Tiêu Dao có tự tin, ngày sau ý chí của hắn đủ để sánh vai với trời xanh, bao trùm cả chư thiên!
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao hơi chấn động, trong thân thể hắn như có sức mạnh không gian thế giới truyền ra.
Đó là quyển hạ của Thể Thư, ba ngàn thế giới Tu Di.
Quân Tiêu Dao luyện hóa các năng lượng như hỗn độn nguyên tinh và Vạn Vật Mẫu Khí... Lại mượn dùng Tạo Hóa Tiên Kinh để lĩnh ngộ ra tạo hóa chi đạo.
Hắn cũng thuận lợi biến một tế bào trong cơ thể thành một thế giới Tu Di nho nhỏ.
Đương nhiên, cái này và Nội Vũ Trụ của Quân Tiêu Dao là hai khái niệm, không thể nói nhập làm một.
Quân Tiêu Dao suy tư, bỗng tịnh chỉ làm kiếm, điểm về hướng ngực mình.
Một sức mạnh khủng bố xuyên vào cơ thể Quân Tiêu Dao. Mà cơ thể Quân Tiêu Dao cũng chấn động, thúc giục sức mạnh thế giới Tu Di.
Sức mạnh kia như giáng thẳng vào thế giới Tu Di giữa, khiến thế giới Tu Di chấn động, cuối cùng lại không thể hoàn toàn phá vỡ thế giới kia.
“Lực phòng ngự thật mạnh, lúc này chẳng qua mới tu luyện ra một thế giới Tu Di mà thôi, nếu tu luyện ra ba ngàn thế giới Tu Di thì dù ta đứng ở đó để người khác đánh, phỏng chừng không liên tục mấy ngày mấy đêm cũng khó có thể đánh thủng.” Quân Tiêu Dao kinh ngạc cảm thán.
Hơn nữa ba ngàn thế giới Tu Di không chỉ có được lực phòng ngự.
Quân Tiêu Dao lại đấm ra một quyền, gia trì sức mạnh của một thế giới Tu Di vào quyền phong.
Chỉ thoáng chốc, hư không vặn vẹo, sau đó tan vỡ, như sức mạnh của toàn bộ thế giới đồng loạt tràn ra ngoài.
“Tấn công và phòng ngự là một thể, xem ra ngày sau trừ nghĩ cách mở rộng Nội Vũ Trụ ra thì phải ngưng luyện thêm ba ngàn thế giới Tu Di.” Quân Tiêu Dao đã nghĩ kỹ phương tu luyện của ngày sau.
Trong lần bế quan này, Quân Tiêu Dao lĩnh ngộ sức mạnh tạo hóa, ngưng luyện ra tiên khí tạo hóa, khai thác ra Nội Vũ Trụ, còn tu luyện ra một thế giới Tu Di.
Có thể nói là công đức viên mãn.
Thực lực của hắn cũng tăng vọt lần nữa.
“Là lúc phải rời đi, sự tuyệt vời thật sự của cổ lộ chung cực còn ở phía sau.” Quân Tiêu Dao đứng dậy rồi rời khỏi cung điện.
Mà bên ngoài, đám người nữ vương Medusa và Bích Lăng đang cung kính chờ đợi. Cả Thái Âm Ngọc Thố cũng chờ ở ngoài điện, trong mắt mang theo sự hưng phấn và sốt ruột.
Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao đẩy cửa bước ra.
Tiên quang bốn phía, hàng vạn ánh sáng.
Quân Tiêu Dao như thần tiên thản nhiên bước ra từ bức tranh. Phong tư khí độ khiến tất cả mọi người ở đây nín thở.
Trong đôi mắt nữ vương Medusa còn hiện ra kính sợ và khuynh mộ nồng đậm.
Hai tiểu nha đầu Bích Lăng và Thái Âm Ngọc Thố cũng ngây người, chảy ròng nước miếng.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao vẫn luôn rất soái khí, nhưng khí chất lại càng thêm thâm thúy, mang theo tiên ý siêu nhiên xuất trần, Quả thực như muốn phi thăng mà đi.
“Xem ra hơn một năm nay, Xà Nhân tộc các ngươi phát triển không tồi.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên nhìn lướt qua, nữ vương Medusa đạt tới chuẩn chí tôn, Thanh Xà đại tướng cũng tới Thánh Chủ Cảnh, còn có hơn mười thánh chủ, đại thánh khác.
Xà Nhân tộc mạnh hơn trước kia không chỉ mười lần.
“Đây đều là nhờ vào chủ nhân, không có chủ nhân thì không có Xà Nhân tộc của hôm nay.” Nữ vương Medusa vội vàng tiến lên hành lễ.
Tuy bà đã là chuẩn chí tôn, nhưng vẫn cung kính khiêm tốn với Quân Tiêu Dao giống như nha hoàn.
“Không cần nói những lời khách sáo, về sau các ngươi đều là người của Quân Đế Đình.” Quân Tiêu Dao xua xua tay.
Mà bên kia, Thái Âm Ngọc Thố nhảy nhót nói: “Công tử, công tử, đã hơn một năm không được ngài vuốt ve, người ta thật nhàm chán, thật tịch mịch ~”
“A...” Quân Tiêu Dao sờ sờ đầu Thái Âm Ngọc Thố.
“Đúng rồi, công tử, rốt cuộc tiểu thư cũng gửi tin tức tới, nàng đang ở Bạo Loạn Tinh Hải.” Trong vẻ mặt kích động của Thái Âm Ngọc Thố lại mang theo sự nôn nóng.
“Đã biết.” Quân Tiêu Dao gật đầu.
“Còn nữa còn nữa, Thiên Nữ Diên tỷ tỷ phái người gửi tin đến, hình như mười ba đạo tặc có một cứ điểm bí mật, cũng nằm ở Bạo Loạn Tinh Hải.” Thái Âm Ngọc Thố tiếp tục nói.
“Vậy cứ gom một lần đi, cũng tiện cùng giải quyết.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Kế tiếp, hắn chuẩn bị đi đến Bạo Loạn Tinh Hải.
Tuy Quân Tiêu Dao không có ý tưởng gì với thể chất lô đỉnh, nhưng hắn thật sự có hứng thú với thái âm tiên kinh.
Lúc này, trong một tòa cung điện nơi xa, bỗng có dao động hùng hồn phát tán ra.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, lập tức thấy được phía trên cung điện hiện ra một con bướm rất lớn, có hình dạng nửa trong suốt.
Cánh con bướm có chín màu, nhìn có vẻ thật lộng lẫy, mang theo một cảm giác thần bí mộng ảo.
“Xem ra Nhan Như Mộng đã thành công thức tỉnh rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
Bản thể của Nhan Như Mộng chính là Thiên Mộng Mê Điệp.
Ngang hàng với Liệt Thiên Ma Điệp và Thái Cổ Hoàng Điệp, đều là nhất mạch tôn quý nhất, cổ xưa nhất trong yêu tộc.
Trước khi Nhan Như Mộng chưa thức tỉnh huyết mạch, cho nên không có hiển hóa ra năng lực của Thiên Mộng Mê Điệp.
Mà hiện tại, Nhan Như Mộng nhận được cổ huyết gia trì, cuối cùng triệt đệ thức tỉnh huyết mạch.
Cửu Thái Thiên Mộng Mê Điệp đang trôi nổi trong hư không kia, giữa đôi cánh tản ra một vài thứ giống như phấn hoa bảy màu.
Hết chương 830.