Đỗ Như Hối và Trang Cao Tiện quan sát cục diện rất rõ ràng.
Cho dù trong quốc thổ của Trang Quốc đã xảy ra cái gì, cho dù xuất hiện tình huống tệ nhất là Mạch Quốc, Thành Quốc liên thủ để công chiếm thành Tân An, đánh bất ngờ phá hủy hậu phương của đại quân Trang Quốc, không cho thành Tân An truyền ra tin tức.
Nhưng chỉ cần đánh hạ Tỏa Long Quan, bọn họ còn có không gian chiến lược.
Ba mươi vạn đại quân tụ lại bên nhau, chiếm cứ phủ Thiên Mệnh, lập quốc ngay tại chỗ cũng không phải không được.
Đánh hạ Tỏa Long Quan vẫn luôn là mục tiêu chiến lược kiên định của bọn họ. Tới thời điểm hiện tại, nó đã trở thành lựa chọn duy nhất!
Lựa chọn mang tính sống còn!
Ánh mắt Trang Cao Tiện xẹt qua chiến trường, xẹt qua Đỗ Như Hối, Hoàng Phủ Đoan Minh, Đoạn Ly, Hạ Bạt Đao.
Giờ phút này, ở chiến trường này, trong ba mươi vạn đại quân Trang Quốc, chỉ có bọn họ biết tin thành Tân An xảy ra chuyện, vẻ mặt của người nào cũng thật trầm trọng, nhưng không ai co rúm.
Đây là văn võ đại thần của hắn ta, là thanh kiếm trong tay, là thanh đao giết địch.
Chuôi thiết thước tên là Đổng A này đã bị bẻ gãy, nhưng những người còn lại vẫn sẽ kiên định mà lao tới tương lai, lao tới một thời đại hào quang vạn trượng đang từ từ dâng lên.
“Đến đây đi. Chúng ta hãy quên đi tất cả chuẩn bị, tất cả đường lui.”
“Chúng ta hãy từ bỏ tất cả ảo tưởng, tất cả hy vọng.”
“Không quan tâm thuỷ quân thắng bại như thế nào, không quân tâm Kinh Quốc có thể đánh vỡ Tĩnh An hay không.”
“Chúng ta chỉ có chúng ta.”
“Trang Quốc chỉ có chúng ta.”
“Trước Tỏa Long Quan, chỉ có Trang Ung!”
“Đây là thù hận mấy trăm năm của Trang Quốc và Ung Quốc, đây là cuộc chiến tranh sinh tử giữa Trang Quốc và Ung Quốc.”
“Trang Quốc và Ung Quốc, nhất định phải có một quốc gia tiêu vong trong cuộc chiến này. Mà ta tin tưởng, Trang Quốc tuyệt đối sẽ không diệt vong!”
Trang Cao Tiện đã thay đổi đi khí chất ôn thôn phú quý nhàn nhã kia, cả người dâng lên khí phách bừa bãi, trương dương mãnh liệt.
“Đỗ Như Hối nghe lệnh!”
Đỗ Như Hối quỳ gối ở phía trước, giờ phút này không có sư sinh, chỉ có quân thần: “Thần có mặt!”
“Lệnh cho ngươi qua lại ở biên giới Ung Quốc, phá hư những nơi then chốt, làm tê liệt Ung địa. Nếu bị ngăn chặn, ta lệnh cho ngươi dùng hết khả năng kiềm chế Ung hầu Thần Lâm!”
“Thuộc hạ nghe lệnh!” Đỗ Như Hối đứng dậy, đầy người túc sát, vừa bước ra một bước thì đã rời đi.
“Hoàng Phủ Đoan Minh nghe lệnh!”
“Thần có mặt!”
“Lệnh cho ngươi thống lĩnh đại quân, khởi xướng cường công, đem đến cho Ung Quân đủ áp lực. Phá quan ngay vào đêm nay, nếu có Ung hầu Thần Lâm xuất quan nghênh chiến, ngươi cần trảm giết!”
Hoàng Phủ Đoan Minh nắm chặt quan đao, lớn tiếng đáp lại: “Mạt tướng tuân mệnh!”
Ông ta lập tức quét một cái qua quan đao, bàn tay trào ra máu tươi, thề ngay nơi đó: “Cuộc chiến này hoặc là gãy đao trước quan, hoặc là lập đao ở thành lâu!”
“Đoạn Ly, Hạ Bạt Đao nghe lệnh!”
Đoạn Ly, Hạ Bạt Đao đồng thời quỳ gối: “Thần có mặt!”
“Lệnh cho hai ngươi điều động Cửu Giang Huyền Giáp, Bạch Vũ Quân, tận khả năng ngăn chặn Ung hầu, phải bất chấp tử thương, dọn sạch chướng ngại giữa ta và Hàn Ân!”
Hai người không chút do dự mà cùng thét vang: “Mạt tướng tuân mệnh! Nguyện phấn đấu đến chết vì bệ hạ!”
Lúc này Trang Cao Tiện mới mở ống tay áo ra, xoay người trực diện với Tỏa Long Quan cao ngất, cứ như đang đối diện với quân vương cầm quyền mấy trăm năm của Ung Quốc kia.
“Không phải Hàn Ân vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết ta sao?”
“Ta cho hắn cơ hội!”
“Để chúng ta nhìn xem.”
“Mảnh đất này hôm nay là thiên hạ của người nào!”
Mưa rào rơi xuống tầm tã.
Tiếng mưa dồn dập rơi đánh khiến cho màn đêm hôm nay càng thêm lạnh nhạt.
Lấy yếu đánh mạnh cần phải phấn đấu hết sức mình, Trang Quốc không có tư cách giữ lại thực lực.
Cho nên hiện tại toàn bộ thành Tân An suy yếu ở mức độ xưa nay chưa từng có, cả binh lực duy trì trị an cơ bản cũng không đủ.
Trận chiến đấu xảy ra trên đường phố thủ đô Trang Quốc diễn ra kéo dài đến thời gian một khắc mà vẫn không có ai tới.
Mưa to không ngừng va xuống con đường dài, sự lên án trầm trọng này giằng co thật lâu thì mới có người nơm nớp lo sợ dầm mưa đi ra từ nhà cửa hai bên đường phố để quan sát tình huống.
Tất nhiên cũng chỉ có thể nhìn thấy một khối thi thể bị tách rời thành sáu bộ phận.
Đó là thi thể của phó tướng Trang Quốc, Đổng A.
Lúc Khương Vọng động thủ, hắn chỉ muốn triệt để giết chết Đổng A, nhưng trên thực tế, hắn lại tạo thành tử trạng tàn nhẫn đến như thế.
Sĩ tốt nhận được báo án nên tới phong tỏa hiện trường, sau khi nhận ra thân phận người chết thì suýt đã ngất đi.
Những quan viên trước đó bị Đổng A xua tan đi nghỉ ngơi, đều lục tục tụ tập đến Hoa Các, nhưng thật lâu sau vẫn không thương lượng ra một phương lược nào cả.
Thẳng đến Chúc Duy Ngã thân quấn lửa đỏ, phá vỡ màn mưa bay tới từ thành Dẫn Qua ở biên cảnh.
….
Có lẽ Chúc Duy Ngã chưa bao giờ coi Lâm Chính Nhân là đối thủ, từ sau lần hắn ta ngồi thuyền xuống thẳng thành Vọng Giang, mà Lâm Chính Nhân lại bế quan không chiến, cái tên này đã bị hắn ta ném ra khỏi đầu.
Sau đó hắn ta lại cho Khương Vọng mượn thương, còn truyền lời cho Lâm Chính Nhân – Nếu dám ỷ vào tu vi mà khinh người, về sau thấy một lần đánh một lần, có thể nói là khinh thường tới cực điểm. Mà Lâm Chính Nhân cũng chỉ có thể nén giận nhẫn nhịn, không dám chính diện tranh chấp.
Nhưng ở trong lòng Lâm Chính Nhân, đối thủ mà y thật sự để ý chỉ có một mình Chúc Duy Ngã. Đương nhiên, chỉ sợ hiện tại còn có thêm nam nhân đeo mặt nạ sơn quỷ ban đêm xông vào tộc địa Lâm thị.
Lần này Trang Quốc khuynh quốc mà chiến, gần như điều động tất cả sức mạnh có thể chiến đấu, những cao tầng lại để lại một mình Chúc Duy Ngã trong quốc nội.
Phần chờ mong không cần nói ra cũng biết này làm Lâm Chính Nhân cảm nhận được sự gấp gáp khổng lồ, y hiểu trong lòng của cao tầng Trang Quốc thì cân nặng của Chúc Duy Ngã đã vượt qua tất cả thiên tài tuổi trẻ, nghiễm nhiên đã được coi thành trung tâm trong tương lai.
Nhưng gấp gáp chỉ là gấp gáp, Lâm Chính Nhân này chưa bao giờ bỏ cuộc cả.
Lần đại chiến Trang Ung này chính là một cơ hội tốt, đương nhiên Chúc Duy Ngã được gửi gắm chờ mong, thậm chí ở một mức độ nào đó, hắn ta đã được cao tầng Trang Quốc xem là “Đường lui”, là “Hạt giống tương lai”. Nhưng điều này cũng đã quyết định hắn ta không có được thành tựu nào trên chiến trường Trang Ung.
Hết chương 996.
Chương 997
Trong cuộc đại chiến hết sức mấu chốt này, nếu y biểu hiện nổi bật, gặt hái đủ công huân thì chưa chắc không thể đến sau mà vượt lên trước.
Vì ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Chính Nhân mới quyết không cho phép kẻ nào ảnh hưởng đến hành động của mình.
Y mang theo người càn quét khắp nơi ở phủ Lĩnh Bắc Ung Quốc, xua đuổi dân chúng đi đến trước Tỏa Long Quan, chuyện như vậy cũng không phức tạp, chỉ cần tàn nhẫn là được. Mà y cũng hoàn thành hết sức xuất sắc.
Lúc này Lâm Chính Nhân đang ngừng trên không trung, hành lễ với một lão giả mặt đỏ đang vội vàng đuổi đến.
“Tế tửu đại nhân đột nhiên tới đây là có quân tình khẩn cấp gì muốn tuyên cáo sao?”
Lão giả mặt đỏ này chính là Tế tửu của Quốc Đạo Viện - Chương Nhâm.
Từ trước đến nay Viện trưởng Quốc Đạo Viện là do quốc tướng kiêm nhiệm, nhưng quốc tướng không có thừa tinh lực để quản lý sự vụ cụ thể của Quốc Đạo Viện. Trên thực tế Viện trưởng quốc viện là Tế tửu.
Tất nhiên Lâm Chính Nhân rất quen thuộc với Chương Nhâm.
Bá tánh Ung Quốc bị xua đuổi xếp thành một con rồng dài ở dưới chân, không ngừng đi về phía trước. Mỗi khi đi được một khoảng cách, sẽ có người giơ cây đuốc lên cao. Tất nhiên phía Trang Quốc sẽ không cung cấp Huyền Minh Đăng cho những bá tánh này.
Điểm dừng chân của bọn họ là phủ Nghi Dương trước Tỏa Long Quan.
Chỉ là xem ra, có lẽ hiện tại không còn kịp nữa, tình thế biến hóa quá nhanh, quá kịch liệt.
Chương Nhâm cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi: “Lâm Chính Nhân, ngươi cho rằng xua đuổi những dân chúng bình thường này, phải làm thế nào mới có thể phát huy tác dụng?”
Lâm Chính Nhân nhất thời không hiểu được ý của lão, y cẩn thận đáp: “Vật tư mà các đại nhân phát xuống, không phải đã tỏ rõ hết rồi sao?”
Chương Nhâm không có biểu cảm gì: “Ngươi lại nói nghe xem.”
Tế tửu đã đặt câu hỏi thì không thể không đáp, Lâm Chính Nhân suy nghĩ, vẫn nói đúng sự thật: “Ta thấy hậu quân chuẩn bị rất nhiều đoạn văn phù, có thể thấy được phía trên đã có suy nghĩ muốn đến lúc đó đuổi những dân chúng Ung Quốc đi công thành, để bọn họ cầm văn phù trong tay đi về phía trước, phá hư được một trận văn thì có thể lui về miễn chết. Nếu Hàn Ân hạ lệnh chém giết bọn họ, tất nhiên sẽ mất đi dân tâm, nếu mặc kệ bọn họ thì đại trận Tỏa Long Quan tuyệt đối sẽ bị phá hủy.”
Chương Nhâm thở dài: “Dùng cách này công thành, cho dù thắng, chỉ sợ cũng khó phục dân tâm.”
“Tế tửu đại nhân nói đúng.” Lâm Chính Nhân thật cẩn thận mà châm chước giọng điệu: “Nhưng chỉ sợ hiện tại không quan tâm được nhiều quá, thắng lợi trước mắt là quan trọng nhất. Còn thứ như dân tâm, đó là cái dễ lừa gạt nhất, có thể chậm rãi điều dưỡng.”
Chương Nhâm mang đầy thâm ý mà nhìn y một cái: “Ngươi là một nhân tài.”
Lâm Chính Nhân tuy từng tiếp xúc với Chương Nhâm không ít lần, nhưng nhân vật như vậy luôn không để lộ yêu ghét, khó có thể cân nhắc tính cách chân thật trong xương tủy, bản thân Lâm Chính Nhân cũng không có tự tin này, y không thể phán đoán câu trả lời của mình có thể làm Chương Nhâm vừa lòng hay không?
Cho nên y chỉ khiêm tốn nói: “Tế tửu đại nhân quá khen.”
“Ta có một nhiệm vụ giao phó cho ngươi.” Chương Nhâm nhẹ nhàng tách đề tài này đi, giống như thật sự chỉ thuận miệng hỏi một câu, đánh một cái vòng: “Thành Tân An xuất hiện một ít biến cố, cụ thể là biến cố gì thì ta còn chưa rõ, bởi vậy phải chọn mấy đệ tử quốc viện nhanh nhạy chút để trở về nhìn xem, có tình huống gì thì lập tức hồi báo.”
Lão nhìn Lâm Chính Nhân: “Ta thấy ngươi rất thông minh, rất thích hợp với nhiệm vụ này.”
Gương mặt Lâm Chính Nhân không thể hiện vui buồn, làm người ta khó lòng nhìn ra cảm xúc chân thật của y.
Y nghe vậy thì chỉ chắp tay thi lễ: “Được Tế tửu đại nhân để mắt, Chính Nhân nhất định sẽ lĩnh mệnh. Chỉ là chuyện ở phủ Lĩnh Bắc…”
“Ngươi không cần lo về chuyện này, ta sẽ tự tìm người tiếp nhận.” Chương Nhâm vỗ vỗ bờ vai của y: “Ngươi làm tốt chuyện này là được rồi.”
“Đệ tử tuân mệnh.” Lâm Chính Nhân khom người lĩnh mệnh rời đi, khi quay người lại, trong mắt thoáng hiện một tia tàn nhẫn.
Thành Tân An xảy ra biến cố?
Quốc tướng cũng không biết nơi đó đã xảy ra cái gì, lại kêu ta đi?
Là chê ta chết không đủ nhanh hay sao?
Y cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra nửa phần.
Bởi vì y cũng không có quyền từ chối khi đối mặt với Tế tửu quốc viện.
Trước nay Lâm Chính Nhân luôn là một người hết sức tỉnh táo. Trong hệ thống phán đoán của chính y, không thể mạo hiểm thì tuyệt đối không mạo hiểm, chuyện không nên làm thì tuyệt đối không làm.
Thậm chí bất mãn đối với Chương Nhâm cũng bị y nhanh chóng vứt ra sau đầu, ngược lại chỉ để lại tin tức và phán đoán càng quan trọng – Đại khái Chương Nhâm làm Tế tửu lâu rồi, đã quên thế gian tàn khốc như thế nào, hiện giờ lão càng coi trọng người có tâm tính nhân hậu. Nếu về sau còn có tiếp xúc với lão thì phải điều chỉnh biểu hiện.
Sau khi cân nhắc mọi mặt, Lâm Chính Nhân vẫn bước lên con đường quay lại Trang Quốc.
Từ phủ Lĩnh Bắc trở về thành Tân An, trên đường đi đều là phạm vi đại quân Trang Quốc khống chế chặn đứng, có thể làm càn mà bay nhanh.
Cho dù chỉ làm ra vẻ, nhưng y cũng không thể quá kéo dài, làm những sư huynh đệ cũng nhận được mệnh lệnh kia chạy đến trước.
Lúc tới gần quận Hoa Lâm, Lâm Chính Nhân mới thong thả lại, cực kỳ cẩn thận mà quan sát tình huống.
Điều làm y bất ngờ chính là, quận Hoa Lâm cực kỳ an bình, không hề rung chuyển.
Nguy hiểm trong dự đoán vẫn chưa xảy ra.
Loại nghi hoặc này vẫn luôn kéo dài đến khi y bước vào thành Tân An.
…
Khương Vọng bay nhanh trong cơn mưa rào.
Ầm ầm ầm.
Không trung có sấm sét vang lên ầm ầm.
Hạt mưa đập vào thân thể hắn, lôi quang ngẫu nhiên chiếu rọi vào gương mặt không có cảm xúc của hắn.
Toàn thân hắn đều bị mưa lạnh xối ướt đẫm, thậm chí hắn còn không nghĩ tới dùng đạo nguyên chống đỡ. Hắn ấp ủ tâm sự nặng nề.
Trời đất đen nhánh, khắp nơi ảm đạm.
Trong màn đêm mưa to tầm tã này, hắn cảm nhận được một loại cô độc lạnh lẽo như băng.
Giết chết Đổng A, hắn nên vui sướng mới đúng.
Đặc biệt là Đổng A làm phó tướng của Trang Quốc, là nhân vật trung tâm tọa trấn hậu phương của Trang Quốc, một khi mất mạng thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Quốc chiến Trang Ung.
Đến lúc đó nói không chừng bọn Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Hoàng Phủ Đoan Minh đều phải chết!
Nhưng đồng thời, có lẽ ba mươi vạn quân nhân Trang Quốc chiến đấu hăng hái ở chiến trường Ung Quốc kia cũng không có bao nhiêu người tồn tại trở về được nữa.
Hết chương 997.
Chương 998
Trong lòng Khương Vọng thực mâu thuẫn.
Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không vui sướng.
Đổng A là lão sư duy nhất hắn từng thừa nhận, từ xa lạ, kính sợ, đến giao phó niềm tin.
Hắn cực kỳ kiên định mà muốn giết chết Đổng A, cuối cùng cũng thật sự tự tay giết người này.
Nhưng cũng không có vui sướng.
Phía trước là mưa, phía sau là mưa, trong lòng thì trống rỗng.
Khi mưa rền gió dữ đi qua, toàn bộ thiên địa như chỉ có tiếng mưa rơi, ngay cả tiếng tim đập cũng bị bao phủ.
Giờ phút này hắn vô cùng tưởng niệm Khương An An. Lúc hắn tự do đi khắp cả thế gian, Khương An An trở thành tồn tại duy nhất giúp hắn liên kết với hiện thế.
“Ha ha ha ha ha... Hiện tại ngươi còn chưa có tư cách tìm ta đòi một lời giải thích!”
Tiếng cười điên cuồng của Đổng A như vẫn vang lên bên tai.
“Ha ha ha ha ha...”
Không đúng... Không đúng!
Nó như thật sự đang vang vọng.
Tiếng cười kia thật sự đang tiếp diễn.
Tiếng cười kia đang vang trong đáy lòng!
Khương Vọng sợ hãi cả kinh, nhìn lại dị thường của bản thân, hắn lập tức nghĩ đến Khương Yểm. Hắn vẫn luôn đề phòng, vẫn luôn cảnh giác Khương Yểm.
Nhưng trong Thông Thiên Cung, Minh Chúc kia bình tĩnh như thế. Hơn nữa lúc đánh nhau với Đổng A, hắn tận mắt nhìn thấy, Khương Yểm lưỡng bại câu thương với tướng quốc ấn mà Đổng A đeo.
Lúc ấy Khương Yểm đã bị đánh đến không còn tiếng động, không nên khôi phục nhanh như vậy mới đúng.
Khương Vọng mở rộng Thần Hồn Hoa Hải, bao trùm lấy Minh Chúc, lại triệu ra bầy rắn thần hồn Nặc Xà, bò khắp trong biển hoa. Nếu như Khương Yểm có dị động gì, hắn cũng không tiếc trực tiếp trở mặt vào lúc này để định ra sinh tử.
“Ha ha ha ha ha...”
Minh Chúc không còn động tĩnh.
Nhưng giọng nói của Đổng A còn ở đó.
Vì sao lão ta đã chết mà hắn vẫn còn nghe được giọng nói đó!
Vì sao... Âm hồn không tan!
Khương Vọng ngừng lại trên trời cao mưa to xối xả, không biết khi nào, trong mắt đã phủ kín tơ máu.
“Đổng A!”
Hắn hô to lên.
“Đổng A! Ngươi đi ra cho ta!”
“Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
“Ta muốn giết ngươi!”
“Ta muốn lại giết ngươi một lần!”
Tiếng nói không truyền xa được trong đêm mưa, nó nhanh chóng bị tiếng mưa rơi ngăn chặn.
“Ha ha ha ha ha...” Tiếng cười điên cuồng của Đổng A lại vang lên lần nữa.
Đổng A... Đổng A...
Ngươi ở đâu?
Triền Tinh Chi Mãng hiếm thấy mà tự do rời khỏi Tinh Hà Đạo Toàn, xuyên qua khắp nơi ở Thông Thiên Cung. Đạo Mạch Chân Linh tìm kiếm dị thường của Thông Thiên Cung.
Đổng A... Nấp ở nơi nào?
Thần hồn nhảy vào Nội phủ đầu tiên, hàng trăm hàng ngàn con Nặc Xà đang xuyên qua các phòng trong.
Không tìm thấy... Không tìm thấy...
Đổng A còn đang điên cuồng cười to.
Tiếng cười đáng ghét của lão ta vẫn đang tiếp tục!
“A!”
Khương Vọng ôm đầu, đầu đau như muốn nứt ra.
Hắn quay cuồng trên không trung.
“Đổng A!!!”
Khương Vọng mở đôi mắt phủ kín tơ máu kia, trong mưa to tầm tã, hắn bỗng nhìn thấy một bóng người xuất hiện.
Hắn ta mặc đạo bào Đằng Long màu đen, khuôn mặt kiên nghị, có một bộ râu ngắn.
Lão ta nói: “Đạo Chứng tử đấu, bắt đầu!”
“A!”
Khương Vọng đánh một quyền qua, bóng dáng kia lại như ảo ảnh tiêu tan, nắm tay hắn chỉ tiếp xúc được nước mưa, dòng nước mưa lạnh lẽo.
Đau đầu...
Đau đầu đến muốn chết.
Khương Vọng nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Hắn đột nhiên quay đầu lại!
Một người đàn ông trung niên khuôn mặt kiên nghị lại xuất hiện trước mặt, ngồi ngay ngắn giữa không trung: “Về sau có thể tự xưng là đệ tử ở trước mặt ta.”
“Đi chết đi!”
Khương Vọng tịnh chỉ chém ngang kiếm khí qua đó: “Coi lão như lão sư, là chuyện ta hối hận nhất trong cuộc đời!”
Kiếm khí sắc nhọn cắt ra màn mưa nặng nề, nhưng cũng không thể nghênh đón ánh sáng. Bóng dáng kia lại rách nát.
Khương Vọng, ngươi phải bình tĩnh. Khương Vọng, ngươi phải bình tĩnh!
Khương Vọng cố nén đau nhức và thù hận, dùng lý trí cuối cùng kêu gọi chính mình. Không ngừng kêu gọi chính mình.
Nhưng bóng dáng của Đổng A lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lão ta vươn ngón trỏ, đầu ngón tay ngưng tụ ra một cây gai nhọn bích sắc, thuận miệng dạy dỗ: “Đạo thuật Thôn Độc Thứ bậc Bính trung phẩm, đạo thuật này rất thực dụng, có thể dùng đến cấp trung.”
“Dùng trong quan tài của ngươi đi!” Khương Vọng bay đâm thẳng về trước, rống giận nâng đầu gối một cái.
Bóng dáng kia tan nát thành một cái bóng đen, lưu động như mặt nước.
Nó xoay mấy vòng trên không trung, lại bỗng vặn vẹo, hóa thành một lão giả tóc đen.
Là Đỗ Như Hối!
Đỗ Như Hối lẳng lặng mà nhìn hắn: “Không phải ngươi muốn giết ta sao? Tới!”
Không thích hợp... Không thích hợp...
Lý trí mơ hồ trong lòng đang nói cho Khương Vọng biết, tất cả những chuyện này rất không ổn, có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng nhìn thấy gương mặt làm bộ làm tịch đáng căm hận kia của Đỗ Như Hối, Khương Vọng vẫn không màng tất cả mà vọt qua. Quyền đánh, chân đá, đầu gối đâm, khuỷu tay thụi... Gương mặt kia lại nát đi, chỉ có còn lại cơn mưa to đang tiếp diễn.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu...
Khương Vọng gian nan mà tự hỏi.
Mà đại tướng quân hiện thân.
Hoàng Phủ Đoan Minh khoác trọng giáp trên người, tay nâng quan đao, xuất hiện trong mắt hắn: “Chỉ là bá tánh một thành, chết thì chết, mỗ gia cả đời chinh chiến, mạng người đã giết đâu chỉ có nhiêu đây? Ngươi có thể làm gì được ta!”
“Hô! Hô... Hô!” Khương Vọng thở hổn hển, vất vả mà thở hổn hển: “Ta sẽ giết ngươi, ta sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi!”
Hoàng Phủ Đoan Minh trước mặt lại thay đổi, lại biến thành Trang Cao Tiện mặc long bào trên người, chỉ thấy hắn ta khoanh tay mà đứng, tôn quý khí phách: “Ba ngàn dặm núi sông của Trang Quốc này, toàn là của trẫm. Mấy vạn vạn bá tánh trong lãnh thổ Trang Quốc đều do trẫm cai trị. Hi sinh cái nhỏ để đạt thành cái lớn, sao lại không nỡ? Ngươi lại là thứ gì, dám khoa tay múa chân với trẫm?”
“Núi sông Trang Quốc là của tất cả các bá tánh Trang Quốc, không phải của một mình ngươi!”
Khương Vọng lung lay ở giữa không trung, sau đó đột nhiên phóng về phía trước: “Cho dù là người nào, tánh mạng cũng là của chính mình, ai cho ngươi bỏ!”
Mà cái bóng đen kia hóa thành Trang Cao Tiện, lần này lại không né không tránh, đánh thẳng trực tiếp vào nhau!
Hắn ta giao hòa đối đầu với Khương Vọng!
“Hận a!”
“Hận a!”
Khương Vọng nghe được giọng nói của mình vang lên như vậy.
Trong một loại lạnh thấu xương như băng, hắn bỗng suy nghĩ được rất nhiều chuyện.
Ở tử vực Phong Lâm, hận thù lần đầu tiên áp đảo đạo đức, cho nên mới có hành trình đến thành Vọng Giang, cướp lấy Hủ Mộc Quyết.
Hận thù đè ép qua lý trí, cho nên hắn mới rời đi Vân Quốc trong đêm trừ tịch, mạo hiểm tới Trang Quốc lấy hạt dẻ trong lò lửa, chém đầu Đổng A.
Thì ra trong bất tri bất giác, hắn sớm đã bị hận thù ăn mòn!
Cái bóng đen kia đâm vào thân thể, đôi mắt Khương Vọng trắng dã, cả người rơi thẳng xuống từ trên cao!
Trước khi mất đi ý thức, hắn chợt hiện ra một ý niệm cuối cùng.
Nếu đây mới là tâm ma của mình, vậy Khương Yểm... Xem như cái gì?
...
Cũng trong đêm mưa đó.
Phương Nam thành Tân An, một bóng dáng thân quấn lửa đỏ như sao băng xẹt qua màn mưa.
Phương Bắc thành Tân An, một thiếu niên cả người ướt đẫm ôm đầu ngã xuống trời cao.
Mà nơi càng tiến về phương Bắc, nơi mà cơn mưa rào này không thể bao trùm đến, bóng dáng Lâm Chính Nhân bay nhanh tiến đến.
Hết chương 998.
Chương 999
So với đô thành của các quốc gia khác, thành Tân An cũng không to lớn.
Đừng nói là so với thủ đô Ung Quốc, cả thành Định Võ - thủ đô Mạch Quốc mà nó còn kém xa.
Lúc trước Thái Tổ của Trang Quốc là Trang Thừa Càn lập đô ở quận Hoa Lâm, quốc gia còn nghèo nàn trắng tay.
Sau mấy thế hệ xây dựng phát triển, chậm rãi tích cóp chút của cải, lục tục có sửa chữa xây dựng thêm. Nhưng đô thành này cũng không tránh thoát được cảm giác không hào nhoáng cao sang kia.
Cũng có đại thần đề nghị đẩy ngã trùng kiến thành này, nhưng bị Đỗ Như Hối ngăn cản.
Đỗ Như Hối gián rằng: “Núi sông củng cố, gánh nặng xã tắc nằm ở người không ở đất, ở quân không ở thành.”
Trang Cao Tiện vui vẻ ưng thuận, cũng tỏ vẻ quốc gia một ngày không mạnh thì đô thành không thêm một viên gạch.
Khi Lâm Chính Nhân lòng tràn đầy cẩn thận đi vào thành thị này, y nhìn thấy một bóng dáng sắc bén trương dương, giơ ngang thương ngồi trên thành lâu. Giống một môn thần đang đóng giữ Tân An.
Cơn mưa to đêm qua đã dứt, lúc này ánh sáng mặt trời đã soi tỏ.
Ánh mặt trời tránh thoát ra từ màn đêm dài đăng đẳng, soi chiếu Chúc Duy Ngã sáng ngời như thế.
Hắn ta một mình giơ ngang thương tại đây, tỏ vẻ mình đang tọa trấn thành này, để người quốc nội an tâm.
Cho dù là đối thủ nào, cho dù là địch nhân nào, trước khi Tân Tẫn Thương của hắn ta bị gãy, cũng không thể rảo bước tiến lên thành Tân An.
Lâm Chính Nhân nheo nheo mắt.
Quá chói mắt – Y nghĩ.
Nhưng y lại không thể không thừa nhận, giờ phút này, khi nhìn thấy Chúc Duy Ngã giơ ngang thương ở thành lâu, cảm giác thận trọng bất an trong lòng y cũng đã tiêu tán.
Hiện tại thành Tân An rất an toàn. Chúc Duy Ngã có thể mang cho người ta cảm giác như vậy.
“Chúc sư huynh!” Y không kiêu ngạo không nịnh nọt mà chào hỏi.
Chúc Duy Ngã chỉ nhìn y một cái, cũng không nói cái gì.
Vẻ mặt Lâm Chính Nhân thực bình tĩnh, y biết xưa nay Chúc Duy Ngã coi thường mình.
“Phụng lệnh của Tế tửu đại nhân, ta trở về từ chiến trường tiền tuyến, điều tra hiện trạng của đô thành.”
Y vẫn giải thích một câu với Chúc Duy Ngã, sau đó mới nói với nhóm vệ binh ngẩng đầu ưỡn ngực canh giữ ở trước cổng thành: “Nơi Đổng tướng bị hại ở đâu? Mang ta đi xem tình huống ỡ hiện trường.”
Con đường phát sinh chiến đấu đã bị hoàn toàn phong tỏa, tất cả manh mối đều được giữ lại hết sức có thể. Bởi vì hiện tại những người mạnh nhất của Trang Quốc cũng không ở thủ đô, mà cái chết của phó tướng đường đường nhất định phải có kết quả, cho nên chỉ có thể phong ấn hiện trường, chờ đợi những đại nhân vật kia trở về.
Trước khi giải trừ phong tỏa thì người ở hai bên con đường chỉ có thể ra vào từ cửa sau.
Đầu và tứ chi của Đổng A đều bị chém xuống, thi thể vẫn còn nằm lại trên đường, chưa từng bị di chuyển qua.
Hai sư đệ cùng nhau trở lại thành Tân An đều tái xanh mặt mày.
Mặt Lâm Chính Nhân không có cảm xúc, y cẩn thận kiểm tra chi tiết thực hư trên thi thể của Đổng A.
Bao gồm tất cả vật phẩm trong hộp trữ vật đều không bị ai động vào, Lưỡng Giới Xích nằm ngang ở cánh tay đã đứt lìa của lão ta.
Vị trí giữa ngực của thân thể có đặt một ngọc giác màu xanh lá, cũng không quá quý báu.
Vết cắt trên tứ chi và đầu cực kỳ trơn nhẵn, hung khí là một thanh kiếm, một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, chém xuống thân thể tu sĩ Nội Phủ Thần Thông mà lại không gặp được bất cứ lực cản gì.
Trên tứ chi và đầu bị chặt đứt đều có những cái lỗ nhỏ thon dài, hẳn là pháp khí dạng châm gây ra, nhưng lại thô hơn loại châm bình thường...
Lâm Chính Nhân quan sát cực kỳ nghiêm túc, thậm chí kiểm tra từng cọng tóc trên đầu Đổng A vài lần, sau đó mới đứng dậy, xem kỹ toàn bộ hoàn cảnh chiến đấu.
Cơn mưa rào đêm qua cọ rửa đi rất nhiều dấu vết, nhưng có vài dấu vết sẽ không thể bị mưa to rửa sạch.
Tỷ như gạch vỡ vụn, tỷ như dấu vết do các loại đạo thuật lưu lại...
Lâm Chính Nhân cong lưng, nhặt lên một vật phẩm đã mất đi quang sắc bên chân, dùng ngón tay chà xát, xác nhận đó là một đoạn hủ mộc (gỗ mục).
“Các ngươi đi về truyền tin cho Tế tửu trước.” Y xoay người phân phó hai gã sư đệ: “Đổng tướng bị giết, hung thủ chỉ có một người, hiện đã bỏ chạy. Hiện tại thành Tân An có Chúc Duy Ngã sư huynh tọa trấn, đã an toàn. Hậu phương không có việc gì, thỉnh bọn họ yên tâm chiến đấu ở tiền tuyến.”
Quân tình khẩn cấp, chuyến này lại lấy Chúc Duy Ngã là chủ, hai gã sư đệ quốc viện được phân phó thì vội vội vàng vàng bay đi tiền tuyến.
Lâm Chính Nhân rất có kiên nhẫn, lại qua lại từ đầu đường đến cuối phố bốn lần, xác định mình không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Cuối cùng y đi lên thành lâu, đi tới bên cạnh Chúc Duy Ngã.
“Chúc sư huynh.” Hắn hô.
Chúc Duy Ngã quay đầu nhìn y, lẳng lặng chờ y nói tiếp.
“Ta cẩn thận quan sát thi thể của Đổng tướng. Phát hiện trên tứ chi và đầu bị chặt đứt của ông ta đều có những lỗ nhỏ dạng thon dài, là pháp khí dạng châm gây ra. Ta phỏng đoán hiệu quả của loại pháp khí này vừa vặn có thể khắc chế thần thông Sinh Sinh Bất Tức của Đổng tướng.”
Lâm Chính Nhân sớm đã chuẩn bị sẵn trong đầu, y chậm rãi nói: “Điều này đủ để chứng minh, hung thủ hoàn toàn là nhắm vào Đổng tướng, cực kỳ quen thuộc với Đổng tướng, còn có chuẩn bị hết sức chu đáo.”
Chúc Duy Ngã vẫn không nói gì.
“Nhìn từ dấu vết chiến đấu trên hiện trường, ta phát hiện hai bên giao chiến đều có ý thức khống chế phạm vi, không làm lan đến bá tánh hai bên đường.” Lâm Chính Nhân tiếp tục nói: “Đổng tướng là phó tướng quốc gia, bảo vệ bá tánh là chuyện theo lý thường, nhưng vì sao hung thủ lại làm vậy chứ?”
“Ta đoán có lẽ hung thủ cũng là người Trang Quốc. Ít nhất đã từng là người Trang Quốc.” Y phân tích đến đây, còn thuận tiện nói đùa: “Hoặc là, hung thủ là một người tốt.”
Hiển nhiên Chúc Duy Ngã cũng không có hứng thú với sự hài hước của y, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, hắn ta lạnh nhạt nói: “Nói chuyện gì mà ta không biết.”
Trước khi Lâm Chính Nhân đến, tất nhiên Chúc Duy Ngã cũng đã xem kỹ hiện trường tử vong của Đổng A, chi tiết mà Lâm Chính Nhân có thể nhìn ra, Chúc Duy Ngã cũng không bỏ lỡ.
Đối với sự không kiên nhẫn của Chúc Duy Ngã, Lâm Chính Nhân không tức giận chút nào.
Chỉ là biểu cảm của y trở nên nghiêm túc: “Chuyện Lâm gia bị giết cả nhà, không biết sư huynh có nghe nói qua chưa?”
Hết chương 999.
Chương 1000
Ánh mắt Chúc Duy Ngã cũng đã xảy ra biến hóa: “Có liên quan gì đến việc này?”
“Người nọ cũng là một tu sĩ Nội Phủ Thần Thông, thật sự có khả năng giết chết Đổng tướng. Hơn nữa...”
Lâm Chính Nhân nói: “Có một chuyện mà lúc ấy mọi người đều xem nhẹ, hoặc có thể nói là không quá để ý, bản thân ta cũng như thế. Người nọ xông vào đạo viện thành Vọng Giang, cưỡng đoạt cướp đi một môn đạo thuật của viện trưởng đạo viện, nó tên là Hủ Mộc Quyết!”
Chúc Duy Ngã gần như lập tức kết nối chuyện này với hiện trường: “Ngươi xác định là cùng một môn đạo thuật?”
“Uy lực còn mạnh hơn rất nhiều, nhưng không nghi ngờ gì nữa, xác định là có cùng nguồn gốc. Loại sức mạnh này... Ta rất quen với nó.”
Nói tới đây Lâm Chính Nhân cũng rất là ảo não, lúc ấy vì sao y không chú ý đến Hủ Mộc Quyết, đạo thuật có thể bị một tu sĩ Nội Phủ Thần Thông nhìn trúng thì sao có thể đơn giản được? Nhất định có tiềm lực mà viện trưởng đạo viện thành Vọng Giang không thể khai quật ra hết!
Y tiếp tục nói: “Quốc viện Phó Bão Tùng cũng tu thuật này, có thể xác định chuyện này.”
Giọng nói của Chúc Duy Ngã rõ ràng nghiêm túc lên: “Cho nên ngươi có hiểu biết gì với người này?”
“Lúc ấy ta rất kỳ quái, không biết vì sao, hình như người nọ cực kỳ hận đệ đệ của ta - Chính Lễ, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết. Hơn nữa, còn cố ý lựa chọn cách chết đuối cho hắn. Điều này làm ta nhớ tới, lúc trước có một tên đệ tử đạo viện thành Phong Lâm, mượn Tân Tẫn Thương của sư huynh để tới tộc địa Lâm thị ta chặn cửa.”
Mặt Chúc Duy Ngã không có cảm xúc, nhưng không khí quanh người hắn ta đã trở nên nóng rực.
Tâm Lâm Chính Nhân như mặt nước lặng, không bị thái độ của Chúc Duy Ngã ảnh hưởng chút nào, vẫn dùng tiết tấu đặc trưng của mình để chậm rãi nói: “Đệ đệ Lâm Chính Lễ của ta chỉ là một tên ăn chơi trác táng trong một tiểu thành. Hắn có liên hệ chung gì với Đổng tướng đức cao vọng trọng kia chứ? Ta chỉ nghĩ được một chuyện, một người, chính là tu sĩ tuổi trẻ tên là Khương Vọng kia.”
“Có lẽ lúc ấy mọi người trong thành vực Phong Lâm vẫn chưa chết hết. Người tên Khương Vọng kia, đã trở lại...”
“Chỉ là...”
Lâm Chính Nhân mang vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Nếu người kia là Khương Vọng, vì sao hắn muốn giết Đổng tướng kia chứ? Không phải khi đó Đổng tướng là lão sư của hắn sao? Chẳng lẽ sự kiện thành vực Phong Lâm lúc trước...”
Hắn nói tới đây thì dừng lại.
Nói tới đây là đủ rồi.
Tốt quá hoá lốp.
…
Phủ Nghi Dương, Tỏa Long Quan.
Trên đài cao, văn võ chúng thần từng người nhận lệnh mà đi.
Trong bóng đêm mênh mang vô biên, Trang Cao Tiện bay thẳng lên không, thân thể tràn ra thanh quang, dáng vẻ như thần linh.
Hắn ta đứng trên trời cao, quan sát đại địa.
Giọng nói to lớn làm chấn động cả chiến trường.
“Hàn Ân! Hôm nay gặp mặt, đúng là ngày tốt. Tam quân hội chiến, thiên địa vang danh. Ngươi là Ung Chủ, ta là Trang Quân. Sao không chiến trên trời cao, coi như cổ vũ tam quân! Tới chúc mừng tân xuân!”
Đại quân Trang Quốc đồng thời reo hò: “Hàn Ân! Tiến đến nhận lấy cái chết!”
Tiếng vang lớn chấn động cả đêm lạnh.
Trên Tỏa Long Quan, một bóng dáng cường tráng chân đạp hư ảnh kim long bay vọt lên, tiếng rồng ngâm động cả trời, uy vũ lừng lẫy.
“Ngày xưa nghịch tặc Trang Thừa Càn khóc lóc thảm thiết xin tha ở sơn mạch Kỳ Xương, trẫm mới tha mạng chó cho hắn. Hôm nay đêm đẹp trừ tịch, lại có tiểu nhi Cao Tiện tới chúc mừng cho trẫm, trẫm không nén nổi hân hoan!”
Tiếng nói uy nghiêm hùng hậu của Hàn Ân cuồn cuộn như sấm: “Tâm ý của nhữ, trẫm chấp thuận! Đầu của nhữ, trẫm nhận lấy!”
Trên Tỏa Long Quan, sĩ khí của chúng binh tướng dâng trào, cùng kêu lên vang dội: “Sát!”
Đối mặt với lời mời chiến của Trang Cao Tiện, Hàn Ân không do dự.
Cả đời lão trải qua vô số cuộc chiến, lão hiểu rõ tình thế hiện tại. Thế cục hiện giờ của Ung Quốc nhìn như đã củng cố, thật ra đã đi tới thời điểm sinh tử tồn vong.
Trang Quốc cũng không đủ sức thâu tóm Ung Quốc, Lạc Quốc cũng chỉ là vai hề nhảy nhót, nhưng Xích Mã Vệ của Kinh Quốc xuất hiện thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Kinh Quốc là cường quốc thiên hạ, Ung Quốc cũng bị đánh rớt trong trận chiến tranh phong với Kinh Quốc, sau đó cả tư cách tranh phong cũng không còn, cho dù có muốn thừa nhận hay không thì quân dân Ung Quốc đều rất khó thoát khỏi tâm lý sợ hãi đối với Kinh Quốc.
Cho nên lão mới ra lệnh cho quốc tướng Tề Mậu Hiền tự mình tọa trấn phủ Tĩnh An, bởi vì nơi đó là căn nguyên bất ổn của tất cả tự tin trong quốc nội.
Nhưng như vậy cũng không đủ.
Nhiều năm nay không phải Ung Quốc không có tâm tiến thủ, nhưng vẫn luôn bị Kinh Quốc vây khốn chặn đường, chèn ép đến khó có thể xoay người. Năm trước lão bày mưu đặt kế quốc chủ Hàn Húc dẫn đầu khởi xướng hội đàm tứ phương, liên hợp với Trang Quốc, Lạc Quốc, định ra với thành Bất Thục về hiệp ước Bất Chinh, chính là vì yên ổn thế cục của các quốc gia Tây Nam, đồng thời tập trung tinh lực vào chuyện phòng bị Kinh Quốc, thò tay về hướng Tây Bắc.
Cái gọi là hiệp ước Bất Chinh, đương nhiên chỉ là hiệp ước tạm thời. Không có minh ước gì có thể thật sự ngăn cản giáo mác. Thứ có thể chắn binh phong chỉ có binh phong mà thôi.
Nhưng lão không cách nào ngờ được, cuối cùng kẻ xé bỏ hiệp ước này lại không phải lão, mà là Trang Cao Tiện.
Trang, Lạc lại liên thủ, khởi xướng khiêu chiến với Ung Quốc trước một bước!
Ở thời khắc như vậy, lão nhất định phải ổn định nhân tâm, mới có thể trấn áp thế cục.
Lão nhất định phải bày ra lực lượng trần trụi, mới có thể làm những thế lực ngo ngoe rục rịch kia kiềm chế lòng tham, mới có thể làm tướng sĩ bổn trận nâng cao tự tin.
Rốt cuộc vào giờ này khắc này, Tỏa Long Quan bị vây khốn, Lan Hà Thủy Phủ gặp nạn, Xích Mã Vệ của Kinh Quốc đóng chặn quan ải... Lòng người đang hoảng sợ tột độ.
Đây cũng là nguyên nhân lão lập tức tự mình tới Tỏa Long Quan, tự mình ngăn cản địch.
Nếu không như thế thì rất khó nói những cường giả Công Hầu quốc nội có sinh ra ý tưởng khác hay không.
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà khi đối mặt với lời mời chiến của Trang Cao Tiện, lão không có một tia chần chờ nào cả.
Tương phản, lão phải tự tin cực hạn, trương dương cực hạn, phải bày ra khí thế vô địch.
Không phải không cần cẩn thận, mà là địch quân nguy cấp, đã không thể nào cẩn thận được nữa!
Đương nhiên, tất nhiên lão có tin tưởng tuyệt đối đối phó với Trang Cao Tiện.
Cho dù biết rõ đối phương là muốn bám chân lão, lão cũng vui vẻ lao đến.
Hết chương 1000.