“Cô nương, ngươi quên giao Mệnh Kim rồi.” Những Tội Vệ giữ thành từ xưa đến nay đều là kẻ này lười biếng hơn kẻ khác, cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Thành Bất Thục thu được bao nhiêu gã không thèm để ý, bất kể thu được bao nhiêu Mệnh Kim cũng chẳng có quan hệ gì với gã. Nhưng đối với nữ nhân này, rất quan trọng.
Gã đã sống ở đây lâu lắm rồi, hiểu rõ thành Bất Thục là nơi nào, người ở đây, là dạng gì. Sự ti tiện, xấu xa nhất của nhân tính cũng được thể hiện rất rõ ở đây.
Một nữ nhân, một nữ nhân dù đã che mặt mà vẫn tràn đầy vẻ quyến rũ như vậy, nếu như không được Mệnh Kim bảo vệ, lập tức sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Nữ nhân nọ quay đầu, dùng đôi mắt cực kỳ quyến rũ kia liếc gã một cái: “Ta quên mang theo rồi.”
Giọng của nàng ta rất mềm mại, giống như đang gãi nhẹ bên tai.
Tội binh vệ thành hơi nuốt nước miếng: “Ta có thể mượn…”
“Mượn cái chân con mẹ ngươi!” Một bàn tay vỗ lên lưng gã.
Một nam tử mặc quần áo màu đen dính máu không biết đã xuất hiện trước cửa thành từ bao giờ, gật đầu với nữ nhân kia: “Tha cho tên thuộc hạ vô dụng của ta đi, hồn của gã cũng sắp bị ngươi câu đi mất rồi!”
“Liên thống lĩnh nói đùa, tiểu nữ tử đại diện cho Tam Phần Hương Khí Lâu mạo muội tới chơi, mong rằng được Tội Quân bao dung.” Nữ nhân kia che miệng cười khẽ, tiếng cười như vang vọng trong không khí.
Khiến cho người nghe ngứa ngáy trong lòng.
Phó thống lĩnh Tội Vệ Liên Hoành xuất hiện, khiến cho rất nhiều người đang âm thầm quan sát phải thở dài, biết rõ mình đã mất cơ hội rồi.
Nếu như nó ở thành Bất Thục, còn có thứ gì có thể “an toàn” hơn so với Mệnh Kim thì tất nhiên đó là được sự bảo vệ của Tội Vệ rồi.
Liên Hoành bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi vào trước đi, chặn ở cửa thành, nam nhân toàn thành đều loạn cả rồi.”
“Cũng có thể là cả nữ nhân nữa.” Hắn ta bổ sung.
Đôi mắt đẹp của nữ nhân hơi hơi liếc, nhẹ nhàng bước đi, đi vào thành Bất Thục: “Vậy làm phiền Liên thống lĩnh bảo vệ rồi.”
Liên Hoành hung hăng trừng Tội Vệ giữ thành kia một cái, nói: “Quay về sẽ xử lý ngươi!”
Sau đó đi trước dẫn đường, đi về phía trung tâm của thành Bất Thục – Tù Lâu.
Tội Vệ giữ thành rụt cổ lại, cũng không quan tâm lắm đến việc bị trách mắng, chỉ là cảm thấy mất mát dựa lại vào cổng thành. Gã đã gặp qua rất nhiều người, nhưng không hiểu vì sao, lúc nữ nhân ngay cả mặt cũng chưa từng lộ ra kia đi, trong lòng gã dường như đã mất đi một phần.
Đầu năm nay, nào có tiện nghi nào dễ chiếm như vậy? Hơn nữa còn ở một nơi như thành Bất Thục này.
Ngay cả nhân vật phong lưu thành tính như Liên Hoành, từ đầu đến cuối đều chưa từng ngả ngớn chút nào đối với cô gái kia, ngay cả trong lời nói cũng không.
Bởi vì hắn ta biết rõ thực lực của đối phương, chỉ sợ với thực lực Nội Phủ của hắn ta hiện tại cũng không thể chống lại nữ nhân vô cùng mị hoặc này, hoàn toàn không có phần thắng.
Hắn ta phong lưu nhưng không hề điên. Loại chuyện muốn ăn đòn này hắn ta sẽ không làm.
Tội Quân nói hắn ta đến dẫn đường, hắn ta liền dẫn đường thôi.
Tù Lâu là nơi ở của Tội Quân Hoàng Kim Mặc, cũng là trung tâm của thành Bất Thục.
Lý do khiến thành Bất Thục có thể tồn tại giữa ba nước Ung, Trang, Lạc, ngoại trừ do sự kiêng kị, kiềm chế lẫn nhau giữa ba nước, cộng thêm địa lý đặc thù của thành Bất Thục, thì thực lực của Tội Quân cũng không thể thấp được.
Nếu đổi lại một người không đủ thực lực đến trấn giữ thì một nơi tập trung đủ loại ác đồ như thành Bất Thục đã sớm sụp đổ rồi.
Nàng ta chỉ cai quản một thành, nhưng đã tự xưng là quân.
Thành Bất Thục chính là vương quốc của nàng ta.
Tù Lâu chính là cung điện của nàng ta.
Liên Hoành dừng lại trước lâu, nữ nhân che mặt thì được thị nữ dắt vào, đi đến lầu bốn.
Lầu bốn được sắp đặt vô cùng cao quý, đủ loại vật trang trí, đa số là đồ cổ. Thị nữ chỉ dâng lên một ly trà, không nói một câu dư thừa nào.
Qua một lúc, một nữ nhân dung mạo xinh đẹp lạnh lùng đi từ trên lầu xuống.
Nàng ta phất vạt áo, ngồi lên vị trí chủ vị. Cặp mắt dài xếch lên chỉ đảo qua, đã tràn ngập sự uy nghiêm.
Nữ nhân che mặt đã sớm đứng dậy hành lễ: “Tam Phần Hương Khí Lâu, Muội Nguyệt, tham kiến Tội Quân điện hạ.”
Hoàng Kim Mặc bưng chén trà nhỏ mà thị nữ dâng lên, khẽ nhấp một ngụm. Giọng điệu tùy ý phân phó: “Gỡ khăn che mặt xuống.”
“Là Muội Nguyệt thất lễ. Có thể được bái kiến điện hạ, tâm thần kích động cho nên không biết chừng mực.” Nữ nhân che mặt vừa giải thích vừa vâng lời gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ.
Hoàng Kim Mặc nhìn nàng ta một chút, lắc đầu nói: “Cái tên này không hay, Diệu Ngọc hợp với ngươi hơn.”
Bị nói toạc ra thân phận, Diệu Ngọc cũng không rối loạn, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Tội Quân đại nhân anh minh, tiểu nữ tử bội phục. Chỉ là bây giờ ta đã gia nhập Tam Phần Hương Khí Lâu, tên gọi trước kia, đã không cần dùng đến nữa.”
Nàng ta đang giải thích với Tội Quân, đổi tên họ không phải là vì không thành thật mà là bởi có nguyên do.
Nếu đổi lại là một nam tử thì chỉ sợ đứng trước nụ cười mị hoặc của nàng ta, đã sớm hồn siêu phách lạc.
Nhưng hiển nhiên Hoàng Kim Mặc không bị ảnh hưởng: “Có một số việc, ngươi đã quên, nhưng người khác chưa chắc đã chịu quên. Lệnh truy nã ngươi của Trang quốc đến nay vẫn chưa được hủy bỏ, đối với Bạch Cốt thánh nữ, bọn họ ra giá cực kỳ cao.”
“Ở nơi này của điện hạ, Muội Nguyệt tất nhiên không cần lo lắng.” Diệu Ngọc nịnh nọt: “Trang quốc dù có kiêu ngạo ngang ngược thế nào, cũng phải tuân thủ quy củ của thành Bất Thục.”
“Có đôi khi cũng không cần, chỉ cần mạnh hơn ta.” Đường đường là Tội Quân Hoàng Kim Mặc, dường như chẳng hề để ý thanh danh, cũng không thèm để ý đến quy củ mà nàng ta tự đặt ra, nói thẳng: “Nếu như Trang Cao Tiện đến đây đòi người, ta sẽ lập tức trói chặt ngươi giao ra.”
Nụ cười của Diệu Ngọc rốt cuộc cứng ngắc trong một chốc.
“Chỉ là lão quái vật của Ung quốc kia vẫn luôn nhìn chằm chằm, có lẽ Trang Cao Tiện sẽ không cho lão ta có cơ hội này.” Hoàng Kim Mặc chuyển đề tài.
Diệu Ngọc lập tức nịnh nọt: “Thành Bất Thục dù sao cũng là địa bàn của ngài, ai đến cũng phải suy nghĩ kỹ.”
“Nhưng mà ta lại nghe nói…” Hoàng Kim Mặc nhìn nàng ta: “Vô Sinh Giáo cũng đang tìm ngươi khắp nơi.”
Hoàng Kim Mặc giống như một con mèo đang vờn chuột, hết bên trái rồi lại bên phải. Thực lực tuyệt đối cùng với địa vị khiến cho nàng ta có vẻ cực kỳ bình tĩnh, còn Muội Nguyệt lại rất hợp cảnh lộ vẻ quẫn bách.
Nàng cứng nhắc nhếch khóe miệng, đáp: “Loại tổ chức nhỏ mới được thành lập như Vô Sinh Giáo, không ngờ điện hạ cũng từng nghe đến.”
Hoàng Kim Mặc lắc đầu: “Vô Sinh Giáo phát triển rất nhanh, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đã có không ít tín đồ ở Ung quốc, Thành quốc, Vân quốc. Ta sẽ không xem thường nó, ta nghĩ ngươi sẽ lại càng không.”
Tầm nhìn của Tội Quân rộng lớn, tình báo lại tỉ mỉ như vậy, ngay cả Vô Sinh Giáo mới thành lập cũng để ý, thực lực của thành Bất Thục tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài.
Trên trán Diệu Ngọc bắt đầu rỉ mồ hôi, biểu hiện rất tốt dáng vẻ một nữ nhân nhu nhược đã bị nắm thóp rồi nhưng vẫn giả bộ trấn định: “Ta cũng không hiểu rõ lắm.”
“Vì sao Vô Sinh Giáo lại tìm ngươi?” Hoàng Kim Mặc lại hỏi.
“Chắc là có liên quan đến Bạch Cốt đạo đi? Nghe nói bọn chúng có một chút quan hệ…” Diệu Ngọc làm như không biết: “Ta đã sớm rời khỏi Bạch Cốt đạo, mất đi lạc ấn Tà Thần, không còn chút quan hệ nào với Bạch Cốt đạo nữa.”
Hoàng Kim Mặc một tay chống tay vịn, người hơi nghiêng về phía trước.
Đây là một tư thế rất có tính áp bách, câu hỏi của nàng ta, lại đổi một hướng khác: “Vì sao bây giờ ngươi lại tên là Muội Nguyệt?”
“Vì mê muội trăng sáng sao?”
Ánh mắt của nàng ta dường như muốn xoáy sâu vào lòng người: “Ngươi muốn thấu hiểu lòng ai?”
…
…
Hết chương 936.
Chương 937
Tròng mắt Diệu Ngọc thu lại, rất nhanh lại giãn ra.
Nàng không hề… quẫn bách nữa, không hề… do dự nữa, cũng không hề… khúm núm nữa.
Không hề… giống một con chuột nhỏ bị mèo vờn kia nữa.
Nàng tười, cười vô cùng tự nhiên, cười vô cùng mị hoặc, cười đến rung động lòng người.
“Có lẽ điện hạ đã nghĩ nhiều rồi, đó là tên do lâu chủ đặt, có lẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Lời hồi đáp này gột bỏ bản thân sạch sẽ lại không mất tự nhiên. Hơn nữa còn đẩy sang lâu chủ của Tâm Phần Hương Khí lâu, một người không có ở đây, rất xảo diệu.
Từ khi gặp mặt đến nay, Hoàng Kim Mặc lần đầu cười.
Nàng ta ngồi dựa lại vào ghế, vẫn cao cao tại thượng như cũ, nhưng đã chẳng còn khí thế bức người nữa: “Tam Phần Hương Khí Lâu có bảy Thiên Hương, mười một Tâm Hương. Ngươi là Hương gì? Xếp thứ mấy?”
Đã thể hiện thái độ rồi, Diệu Ngọc cũng không hề ngụy trang bản thân thành nữ nhân nhu nhược nữa.
Nàng thậm chí còn tự mình tìm chỗ ngồi xuống đối diện Hoàng Kim Mặc, nở nụ cười thản nhiên nói: “Muội Nguyệt gia nhập Tam Phần Hương Khí Lâu chưa lâu, vẫn chưa đủ tư cách vào Thiên Hương hoặc Tâm Hương. Chẳng qua, lần này Muội Nguyệt đến thành Bất Thục, quả thật có chuyện quan trọng, nếu điện hạ có thể đáp ứng, có lẽ Muội Nguyệt có thể chen được vào một vị trí ở Thiên Hương cũng nên.”
“Tam Phần Hương Khí Lâu đã không xem trọng ngươi như thế, chi bằng ở lại thành Bất Thục, bổn tọa sẽ cho ngươi trở thành thống lĩnh, cùng cấp với Khôi Sơn, thế nào?”
Khôi Sơn chính là thống lĩnh đương nhiệm của Tội Vệ, đại võ phu chuyên tu võ đạo, thực lực rất kinh khủng. Trong thành Bất Thục, chỉ đứng dưới một mình Tội Quân.
Ánh mắt Diệu Ngọc kiều mị: “Đa tạ điện hạ đã ưu ái, tiếc là Muội Nguyệt đã gia nhập Tam Phần Hương Khí Lâu trước rồi, nếu không nhất định sẽ không thể nào cự tuyệt.”
Nói là không thể nào cự tuyệt, nhưng lại cự tuyệt một cách rất kiên quyết.
Hoàng Kim Mặc lạnh nhạt: “Tam Phần Hương Khí Lâu nhìn qua có vẻ gia đại nghiệp đại, chi nhánh mở khắp ngũ vực. Nhưng mở ở Sở cảnh, tổng bộ hiện tại lại ở Nam vực, dây dưa quá sâu với triều đình Sở quốc. Sớm muộn gì cũng bị nuốt trọn!”
Diệu Ngọc cười quyến rũ: “Lúc trước nghe nói ba nước Ung, Trang, Lạc hội đàm, ồn ào đến mức chẳng thể thu xếp. Diệu Ngọc cảm thấy, thiên hạ rộng lớn, bất luận là đông hay nam, đều tranh đấu khốc liệt. Bắc vực hỗn loạn, Tây cảnh cũng không yên ổn. Vẫn nên lập nhiều miếu nhỏ, tránh việc đứt đoạn hương hỏa thì hơn.”
Ngụ ý chính là, sự bố trí của Tam Phần Hương Khí Lâu mới chính là kế sách lâu dài. Đồng thời chỉ rõ, cái gọi là tứ phương hội đàm, thành Bất Thục chẳng qua chỉ là một kẻ đứng ngoài xem. Chủ đạo vẫn là ba nước Ung, Trang, Lạc. Ba nước hội đàm ở thành Bất Thục, các ngươi ngay cả từ chối còn không dám. Thành Bất Thục có thể duy trì sự yên bình như hôm nay, chẳng qua chỉ là ba nước đều sợ ném chuột vỡ bình, không ai dám chân chính động tay động chân mà thôi.
Với sự chênh lệch thực lực và địa vị giữa hai người, lời này đã được xem là đi quá giới hạn, Hoàng Kim Mặc lại không tức giận, ngược lại hứng thú nhìn nàng ta: “Trừ biện pháp của Tam Phần Hương Khí Lâu, Muội Nguyệt ngươi còn có cách nào khác không?”
Nàng ta cũng gọi là “Muội Nguyệt”, chứ không phải Diệu Ngọc, hiển nhiên là đã chấp nhận thân phận mới của Diệu Ngọc. Cũng hỏi ý kiến của nàng về biện pháp xây dựng thành Bất Thục.
Nhân vật như Hoàng Kim Mặc, tất nhiên đã sớm có kế hoạch của mình. Hỏi ý kiến chỉ là để kiểm tra mà thôi.
Diệu Ngọc không hề nao núng.
Nàng vốn không phải là một tiểu nữ nhân nhu nhược yếu ớt, mà là yêu nữ tà giáo lòng dạ độc ác, trước đây giả trang, chỉ là cố ý hạ mình để lấy lòng Hoàng Kim Mặc mà thôi. Hoàng Kim Mặc đã không mắc câu dáng vẻ đó, nên bây giờ nàng muốn thể hiện năng lực và giá trị của bản thân.
Nàng cười thong dong, chậm rãi nói: “Trên đời này, biện pháp đơn giản nhất chính là nội cường tự thân, ngoại kết cường viện.”
“Sức mạnh bên trong tất nhiên không cần nói đến, ngài tự có chủ trương. Còn về phần kết ngoại viện, muốn tránh việc dê vào miệng cọp, vẫn nên chọn lựa kỹ càng. Nếu như liên mình với Tần quốc thì chẳng bằng trực tiếp quy thuận còn hơn. Điện hạ cũng đã nói qua, Tam Phần Hương Khí Lâu của ta gia đại nghiệp đại, nhưng mà nền móng lại không vững chắc lắm. Vẫn cần có bậc cường giả như điện hạ che chở. Đôi bên cùng hợp tác chẳng phải là cùng nhau có lợi sao?”
Hoàng Kim Mặc nhẹ nhướn lông mày: “Ngươi cảm thấy nên hợp tác như thế nào?”
Diệu Ngọc đứng dậy, khom lưng hành lễ: “Lần này Muội Nguyệt tới chính là muốn xây dựng một phân lâu ở thành Bất Thục.”
Hoàng Kim Mặc biết thừa còn hỏi: “Thành Bất Thục luôn hoan nghênh tất cả mọi người. Chuyện làm ăn không cần phải thông qua bổn tọa.”
Diệu Ngọc cười rạng rỡ: “Không phải là Tam Phần Hương Khí Lâu bình thường, mà là Hương Khí lâu giành cho những tu sĩ cường đại chân chính, ta phải thành lập ở đây một hạt nhân khống chế tất cả các phân lâu ở Tây cảnh.”
Tam Phần Hương Khí Lâu sở dĩ có thể thành lập nhiều phân lâu ở khắp nơi như vậy, không phải vì nó có thực lực vượt qua sức ép của thiên hạ, mà là bởi hầu như toàn bộ phân lâu của nó, chỉ đơn thuần là thanh lâu mà thôi. Chỉ tập trung làm ăn, không dính líu đến siêu phàm. Cùng lắm là trong một số phân lâu có tu sĩ siêu phàm trấn giữ, không thể chân chính ảnh hưởng đến kết cấu quyền lực của thế lực siêu phàm địa phương.
Phần lớn các nước đều không có lý do nào để từ chối Tam Phần Hương Khí Lâu, dù sao mỗi một phân lâu của Tam Phần Hương Khí Lâu cũng sẽ đem lại không ít thuế cho quan lại bản xứ, hơn nữa còn liên tục không ngừng. Ngoài ra, Tam Phần Hương Khí Lâu còn thiếu năng lực tự vệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người thống trị bản xứ nuốt trọn như một miếng mồi ngon.
Mà hành động gắn kết các phân lâu ở Tây cảnh của Tam Phần Hương Khí Lâu của Diệu Ngọc sẽ làm tăng lên không ít sức ảnh hưởng. Hơn nữa cũng không khó nhận ra, một nước cờ này đánh ra, mục tiêu cuối cùng của Diệu Ngọc tất nhiên chính là hợp nhất chúng thành một thể chân chính, trở thành một thế lực có tiếng nói. Tưởng tượng một chút, Tam Phần Hương Khí Lâu có phân lâu mở khắp thiên hạ, một khi được hợp nhất, sẽ trở thành một thế lực lớn đến mức nào?
Hết chương 937.
Chương 938
Loại dã tâm, khí phách, sắp xếp này, khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Nhìn từ góc độ này, toàn bộ Tây cảnh, quả thật không còn chỗ nào thích hợp hơn so với thành Bất Thục.
Tam Phần Hương Khí Lâu muốn hợp nhất các phân lâu lại, biến từ làm ăn thuần túy thành một thế lực mới, sức cản đầu tiên gặp phải tất nhiên chính là chính quyền địa phương.
Tần quốc có thể cho phép Tam Phần Hương Khí Lâu làm vậy sao? Tất nhiên cho phép, Tam Phần Hương Khí Lâu có bao nhiêu tu sĩ siêu phàm vào trú, thì Tần quốc sẽ thu lấy bấy nhiêu, chẳng khác gì dê vào miệng cọp…
Chỉ có thành Bất Thục, bản thân cũng không thể kéo dài, không cần lo sẽ bị thâu tóm. Lại ở thế trung lập, không có nhiều nguy cơ chính trị. Hơn nữa thành Bất Thục cũng có thể thông qua Tam Phần Hương Khí Lâu mà thoát khỏi sự phong tỏa của ba nước… đây mới chân chính là hợp tác cùng có lợi.
Chẳng trách Diệu Ngọc dám trực tiếp tìm tới cửa cầu kiến, chẳng trách nàng lại tự tin đến thế!
Nàng không chỉ hiểu rõ Tam Phần Hương Khí Lâu mà còn nhìn thấu được khốn cảnh của thành Bất Thục.
Hoàng Kim Mặc từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “Chủ ý này là của lâu chủ của ngươi. Hay là chủ ý của ngươi?”
“Vì để sớm ngày được xếp vào Thiên Hương Tâm Hương, Muội Nguyệt lớn mật dâng chút ý kiến.” Diệu Ngọc cười nói: “May được lâu chủ tín nhiệm, cho phép ta được thử một lần.”
Hoàng Kim Mặc suy nghĩ một chút, lần nữa nói ra điều kiện: “Bất luận Thiên Hương hay là Tâm Hương, cuối cùng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu. Nếu như ngươi đi theo ta, bổn tọa sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi thông thạo mê hoặc nhân tâm, dễ phóng khó thu, khó thành đại đạo. Có lẽ bổn tọa có thể giúp được ngươi.”
Diệu Ngọc cười nói: “Đối với thành Bất Thục mà nói, hợp tác với Tam Phần Hương Khí Lâu, so với một người như Muội Nguyệt, thì quan trọng hơn nhiều.”
Đây chính là cự tuyệt.
Nhưng lời nàng nói cũng đúng.
Diệu Ngọc cho dù có ưu tú đến đâu mà không có chỗ dựa là Tam Phần Hương Khí Lâu, thì cũng không thể giải quyết cục diện hiện tại của thành Bất Thục.
Vì vậy thứ mà Hoàng Kim Mặc chọn, đương nhiên chính là Tam Phần Hương Khí Lâu, bỏ qua Diệu Ngọc.
Còn đối với bản thân Diệu Ngọc mà nói.
Phân lâu Tam Phần Hương Khí Lâu không dính liếu đến siêu phàm thì sẽ không gặp phải cản trở, việc khuếch trương căn bản sẽ rất nhanh. Nhưng đến lúc đó, càng mở rộng thì năng lực tự vệ lại càng thiếu. Ngay cả Hoàng Kim Mặc ngồi ở Tù Lâu cũng có thể ngửi thấy nguy cơ đang rình rập Tam Phần Hương Khí Lâu.
Tam Phần Hương Khí Lâu cần thay đổi. Mà Diệu Ngọc đến, vừa đúng lúc.
Nếu nàng thất bại thì sẽ thịt nát xương tan. Nhưng một khi thành công, nàng sẽ có quyền lực rất lớn ở Tam Phần Hương Khí Lâu, vượt trên cả đám Thiên Hương, Tâm Hương, ở Tam Phần Hương Khí Lâu chỉ dưới mỗi vị lâu chủ thần bí kia mà thôi.
Chọn đi theo Hoàng Kim Mặc, với tình hình hiện tại thì đương nhiên an toàn hơn. Nhưng chỉ có Tam Phần Hương Khí Lâu mới có thể hoàn thành sắp xếp trong tương lai của Diệu Ngọc.
Nói cách khác, chỉ có nắm giữ Tam Phần Hương Khí Lâu, trong tương lai nàng mới có thể tự tin đối kháng lại với Vô Sinh Giáo do Trương Lâm Xuyên lập ra. Tội quân Hoàng Kim Mặc tất nhiên rất mạnh, nhưng hiện tại có thể thấy, tiềm lực của thành Bất Thục không bằng Vô Sinh Giáo.
Mà bởi vì quan hệ đạo quả, Trương Lâm Xuyên sẽ mãi mãi không buông tha nàng.
Ngay từ lúc đầu nàng đã hiểu rất rõ, nàng có thể tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời.
Vì vậy nàng chọn cách đối mặt.
Giống như tiểu cô nương bị vây trong đàn hung thú trước kia.
Chọn cách lau khô nước mắt, cầm lấy chủy thủ.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, Diệu Ngọc rời đi.
Hoàng Kim Mặc ngồi một mình trên lầu cao hồi lâu.
Cuối cùng chỉ thở dài nói một câu: “Hỏi thế gian nơi nào trăng chẳng lênh đênh?”
…
…
“Hỏi thế gian nơi nào trăng chẳng lênh đênh, nơi nào trăng sáng tỏ khắp núi sông?”
Chỉ cần tự mình tỏa sáng thì rốt cuộc sẽ có một ngày có thể tỏa sáng khắp trời đêm, chiếu tỏ cả đất trời.
Sau khi rời khỏi thành Cửu Giang, Khương Vọng gấp rút lên đường.
Hắn giống như đang trốn chạy, chỉ sợ chính mình không nhịn được quay lại, nói rõ chân tướng cho Đỗ Dã Hổ.
Hắn tin, cuối cùng sẽ có một ngày Đỗ Dã Hổ có thể trưởng thành, có thể dùng nắm đấm giải tỏa sự phẫn nộ. Nhưng không phải là bây giờ. Rất lâu nữa chứ không phải hiện tại.
Giống như mãnh hổ xuống đồng bằng, cần phải kiên nhẫn che giấu nanh vuốt.
Hành trình trở về Trang quốc lần này, quả thật chính là quá trình xé toạc vết sẹo.
Người không biết gì, cùng với người biết tất cả, đều vô cùng đau khổ.
Trên đường trở về Lăng Tiêu Các, Khương Vọng không dừng lại ở “Phong Lâm Quỷ Vực” nữa, một đường bình an, an an ổn ổn đoàn tụ với tiểu An An.
Mấy ngày tiếp theo, Khương Vọng vừa không ngừng tự mình tu luyện, vừa không quên giám sát Khương An An. Đương nhiên, mỗi ngày sau khi hết thúc tu hành, hắn vẫn sẽ mang An An đi chơi khắp nơi.
Trong mấy ngày này, huynh muội hai người đã đi một vòng hết những địa danh tương đối nổi tiếng, nếm hết các món ăn ngon ở Vân quốc. Thỉnh thoảng Diệp Thanh Vũ sẽ đi cùng, nhưng phần lớn thời gian nàng vẫn đang chuẩn bị cho cuộc chiến Trì Vân Sơn.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, đối với Khương An An lại càng là như thế. Bởi vì thời gian khai sơn của Trì Vân Sơn, rốt cuộc đã đến.
Ngày đó, Khương Vọng đứng chờ ở hành lang mây.
Còn Khương An An đang ở trong phòng mình, chiến đấu với bảng chữ mẫu mà ca ca mua cho. Ít nhất trong khoảng thời gian khai sơn của Trì Vân Sơn, cô bé hẳn là sẽ không có nhiều thời gian để “gây họa”.
Gió mát thổi qua mặt, các chủ Lăng Tiêu Các phiên nhiên bay đến.
Nhìn quanh một chút mới hỏi: “Đồ đệ phế vật kia của Hướng Phượng Kỳ đi đâu rồi?”
Bậc nhân vật như Diệp Lăng Tiêu, đương nhiên không phải không nhận ra truyền thừa của Hướng Tiền. Hơn nữa Hướng Phượng Kỳ quả thật đã để lại cho ông ta một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Khương Vọng sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng người mà Diệp Lăng Tiêu nhắc đến là ai, không khỏi hơi hơi mất hứng: “Hướng Tiền không phải phế vật.”
“Ngươi là bằng hữu của y, thì không nghe nổi lời nói thật hả?” Diệp Lăng Tiêu cau mày nói: “Hướng Phượng Kỳ là nhân vật bậc nào? Làm đồ đệ của ông ta, mà chẳng có chút ý chí chiến đấu nào, cả ngày ủ rũ nặng nề. Không phải phế vật thì là gì?”
Ông ta cũng không có ác ý gì, chẳng qua chỉ là trời sinh bản tính kiêu ngạo, không chịu được dáng vẻ không chịu cố gắng của Hướng Tiền mà thôi. Hơn nữa sư phụ Hướng Phượng Kỳ của Hướng Tiền còn là nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta.
Hết chương 938.
Chương 939
Nhưng có đôi khi, cho dù không có ác ý, nhưng lại tổn thương người khác vô cùng.
Cho dù lúc Hướng Tiền ủ rũ, cũng không muốn khiến cho sư phụ của y bị mất mặt ở Lăng Tiêu Các. Có lẽ đối với bị Động Chân Vô Địch Hướng Phượng Kỳ kia, Diệp Lăng Tiêu cũng tương đối kính trọng.
Nói Hướng Tiền coi trọng cách nhìn của Diệp Lăng Tiêu, chi bằng nói y quan tâm đến Hướng Phượng Kỳ. Quan tâm đến thể diện của Hướng Phượng Kỳ.
Khương Vọng nghiêm túc nói: “Ngài không trải qua những gì y đã trải qua thì không thể mạo muội đánh giá y vậy được.”
“Vậy sao?” Đôi mắt đẹp của Diệp Lăng Tiêu chợt lộ vẻ sắc bén: “Ngươi đang dạy bổn các chủ cách làm việc sao?”
Khương Vọng cảm thấy bát tự của mình và vị các chủ Lăng Tiêu Các này có chút không hợp, sao mà lần nào gặp nhau cũng như sắp đánh nhau vậy… nhưng bất kể thế nào, hắn không thể để cho người khác chửi bới bằng hữu của hắn trước mặt hắn như vậy được.
“Khương Vọng không dám. Nhưng Hướng Tiền tuyệt đối không phải phế vật, không tin thì ngài chờ thêm hai ba năm nữa đi.”
“Ha.” Diệp Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng.
Nhưng tiếng cười lạnh này đột nhiên biến thành cười lớn.
Ông ta ấm áp cười to, còn vỗ vỗ bả vai Khương Vọng: “Tiểu tử ngươi không tồi, lần này đến Trì Vân Sơn phải chú ý nhiều hơn.”
Khương Vọng vốn dĩ không hiểu gì, nhưng nhìn thấy Diệp Thanh Vũ đang bay đến, cuối cùng đã hiểu.
Cho nên cười theo nói: “Ta biết rồi.”
“Cha.” Diệp Thanh Vũ bay đến, hoài nghi hỏi: “Chuyện Trì Vân Sơn không phải nói là để con tự chịu trách nhiệm rồi sao?”
“À, đúng rồi, đúng rồi.” Diệp Lăng Tiêu lúc này mới cười thật lòng, vô cùng dịu dàng nói: “Thanh Vũ của chúng ta lớn rồi, đã đến lúc có thể tự mình đảm đương một phía rồi.”
“Vậy cha ở đây làm gì?”
“Ta đến đưa tiễn, đưa tiễn ấy mà.”
Diệp Lăng Tiêu hung hăng vênh váo, có lẽ cũng chỉ lộ vẻ khúm núm như vậy trước mặt con gái mình mà thôi.
“Không cần đâu! Đưa tiễn ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải tạm biệt.” Diệp Thanh Vũ phất tay một cái: “Lão nhân gia ngài trở về đi thôi.”
“Được, vậy thì Diệp nữ hiệp, mời đi thong thả.” Diệp Lăng Tiêu thuận tiện nhìn Khương Vọng một cái, nói: “Khương thiếu hiệp, cũng nên cẩn thận một chút.”
Khương Vọng cho dù có chậm hiểu đến đâu thì vẫn nghe hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong hai chữ “cẩn thận” này của Diệp Lăng Tiêu, chắc hẳn không phải nói hắn cẩn thận sự nguy hiểm ở Trì Vân Sơn.
Nhưng vẫn thật thà gật đầu: “Xin Diệp các chủ yên tâm.”
“Đi thôi.” Diệp Thanh Vũ lại rất dứt khoát, trực tiếp phóng người lên.
Khương Vọng cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai người bay sa, trong biển mây cuồn cuộn nổi sóng, nặn ra một con thú hình thù quái dị.
Nói nó có hình thú quái dị là bởi trên người nó đầy vân mây, trên đỉnh đầu có một cái sừng, thân dài mười hai mét, lông dày như nhung. Bốn chân đạp mây, trên đuôi dài có xuyên một quả thủy cầu không màu.
Nó đứng trước mặt Diệp Lăng Tiêu, miệng phát ra tiếng người: “Trì Vân Sơn nếu muốn chắc chắn, không phải là không có cách. Người trẻ tuổi này có thể tin được không?”
“Trẻ nhỏ không biết nói dối, chúng chính là một tấm gương, phản chiếu lại những người bên cạnh. Có thể dạy dỗ An An trở thành người như vậy, đủ để thấy rõ phẩm tính của Khương Vọng.”
Diệp Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Còn về thực lực của hắn… người Tề quốc đã được chứng kiến rất rõ rồi.”
“Ha ha ha” Dị thú cười nhẹ nói: “Hình như hắn không sợ ngươi. Thiên kiêu đều kiêu ngạo như vậy sao? Ở trước mặt Chân Nhân cũng dám mạnh miệng?”
“Không phải hắn không sợ ta. Mà hắn có nguyên tắc của mình, hơn nữa còn rất biết chừng mực. Ở tuổi này có thể hiểu rõ hai chữ chừng mực, hắn sống cũng không dễ dàng gì.”
“Nghe qua có vẻ ngươi rất thưởng thức hắn?” Dị thú như có điều suy nghĩ.
Diệp Lăng Tiêu cười, nụ cười tuấn lãng mê người, đáng tiếc trước mặt ông ta chỉ có một con dị thú, không biết thưởng thức.
“Truyền thừa đặc biệt của Vân Đỉnh thiên cung, thần thông chính là kỳ trân trong thiên hạ. Để đạt được Vân Triện thần thông, điều quan trọng nhất chính là không thể giết người. Cho nên mặc dù ta đã sắp xếp không ít lịch luyện cho con bé, nhưng con bé lại chưa bao giờ thật sự phải đối mặt với chuyện sinh tử, trong lúc chân chính chiến đấu, nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Có một người vừa có thực lực lại vừa có đầu óc cộng thêm vừa kiên trì lại biết chừng mực như Khương Vọng làm đồng đội, chuyến này sẽ có cơ hội rất lớn.”
“Vân Đỉnh tiên cung có một duyên pháp Vô Tâm Sáp Liễu, ngươi có nhớ câu châm ngôn bốn chữ kia không? Chính là ‘Vô Tâm Chi Duyến’. Càng muốn đạt được truyền thừa thì lại càng không có cơ hội.” Dị thú biết không có cơ hội mà ông ta nói đến không chỉ là Vân Triện, không khỏi buồn bực nói: “Ngươi không nên nhúng tay quá nhiều.”
Diệp Lăng Tiêu cười ngạo nghễ: “Sao ta lại không biết được? Yên tâm, Thanh Vũ nhà ta, lớn lên vừa xinh đẹp lại có thiên phú, nhất định có thể có được Vân Triện. Cũng tất nhiên có thể…”
“Vân Triện à…” Dị thú lẩm bẩm: “Thần thông này đã không xuất hiện gần trăm năm rồi, thật khiến cho người ta hoài niệm.”
“Đúng vậy.” Diệp Lăng Tiêu cũng than thở theo: “Năm xưa ta không biết quy tắc, nếu không đã sớm bắt được nó rồi, chứ sao còn phải đợi Thanh Vũ lớn lên?”
Dị thú lạnh lùng vô tình vạch trần: “Năm đó nếu không phải có ta, ngươi đã sớm bị…”
“Nếu không phải nhờ ta, ngươi ngay cả đầu cũng không có có được không? A Sửu!” Diệp Lăng Tiêu khinh thường phản kích.
“Diệp Tiểu Hoa ngươi là cái đồ chết tiệt không có lương tâm!” Dị thú cũng nổi giận: “Đầu ta thiếu chút nữa mất đi còn không phải là vì cứu ngươi sao? Ngươi không có bản lĩnh còn thích ba hoa, đi đâu cũng gây sự với người ta, cuối cùng bị bọn họ đánh cho không phân biệt nổi nam bắc! Nếu không phải ta…”
“Ta không có bản lĩnh?” Diệp Lăng Tiêu nhảy qua, một trảo đưa ra bắt lấy sừng của A Sửu, giống như lưu manh chuyển đề tài, giận dữ nói: “Nếu như hôm nay không dạy dỗ ngươi một chút, thì ngươi vẫn chưa biết được sự lợi hại của Diệp mỗ ta!”
Dị thú tên A Sửu cũng giận không chịu được, vẫy cái đuôi dài, quẫy động cả biển mây: “Diệp Tiểu Hoa, ngươi dám đụng đến ta một cái xem!”
Lời còn chưa dứt đã liền ăn một đấm.
“Ui da!”
Diệp Lăng Tiêu trực tiếp đấm bay A Sửu, cuộn tay áo lên liền nhảy vào trong mây.
Chỉ thấy mây mù cuồn cuộn, không nhìn rõ tình hình.
Chỉ có âm thanh của A Sửu không ngừng truyền tới, liên tục gầm gừ…
“Lão tử liều mạng với ngươi!”
“Ui da! Đau quá đau quá!”
“Thả tay ra, thả tay ra, lông bị giựt đứt rồi!”
“Ngươi có bản lĩnh thì đừng có ỷ vào cảnh giới!”
Cuối cùng mới vang lên tiếng cười to tùy tiện của Diệp Lăng Tiêu: “Ta không có bản lĩnh đó! Thế nào!?”
Hết chương 939.
Chương 940
Dãy núi Kỳ Xương chắn ngang hai nước Trang, Ung chính là một tấm bình phong cực lớn do thiên nhiên tạo thành.
Năm đó, sở dĩ Trang Thừa Càn có thể chia đất tự cường, không chỉ nhờ thiên thời là Ung quốc nội loạn, mà còn phải nhờ đến địa lợi là dãy núi Kỳ Xương.
Trong dãy núi Kỳ Xương, có cả dã thú lẫn yêu thú, đối với những tu sĩ siêu phàm nhưng mới lịch luyện lần đầu thì đây cũng là một nơi đầy rẫy nguy hiểm. Đương nhiên, bây giờ Khương Vọng đã biết, ở trong thế giới siêu phàm, yêu thú cơ hồ có thể được xem là một loại tài nguyên.
Từ đó xem ra, cuộc tranh đoạt nhiều năm giữa Trang quốc và Ung quốc cũng chưa hẳn là không phải vì tranh đoạt tài nguyên.
Lại nói tiếp, lần đầu tiên Khương Vọng đến dãy núi Kỳ Xương, chẳng qua chỉ đứng nhìn từ xa ở trấn Đường Xá mà thôi. Còn Đường Đôn thật thà chất phác kia, cuối cùng cũng chẳng thể nhìn thấy nữa.
Bay trên vùng trời dãy núi Kỳ Xương, Diệp Thanh Vũ cố ý quan sát biểu cảm của Khương Vọng, dù sao thì lãnh thổ Trang quốc đã xuất hiện trong tầm mắt, nàng sợ lòng Khương Vọng bị rối loạn.
Nhưng biểu cảm của Khương Vọng không hề thay đổi.
“Mấy ngày trước huynh và vị bằng hữu kia của huynh đã đến đây rồi sao?” Diệp Thanh Vũ hỏi.
Khương Vọng chỉ nói: “Đừng nói với An An. Ta nói với con bé là ta đến nơi khác có việc.”
Diệp Thanh Vũ gật đầu. Chuyện liên quan đến thành Phong Lâm, quả thật không phải là một đề tài dễ chịu. Đối với Khương Vọng hay là Khương An An thì cũng đều như vậy.
Tham dự trận chiến ở Trì Vân Sơn, tổng cộng có bốn thế lực.
Lăng Tiêu Các, Thanh Vân Đình, Linh Không Điện, Vân Du Ông.
Lúc Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ đến nơi, đã có người chờ ở đó.
Đó là hai nhóm người rõ rệt, mỗi bên hai người, phân ra hai bên nam bắc.
Từ quần áo của bọn họ chắc là người của Thanh Vân Đình và Linh Không Điện, bởi vì cách ăn mặc phân rất rõ phong cách Ung và Thành.
Người Ung quốc trang phục vô cùng bảo thủ và tuân theo truyền thống, thường lấy hai màu xanh, xám làm chủ đạo. Còn người Thành quốc lại chịu ảnh hưởng của phong cách Nam vực, trang phục tương đối diễm lệ.
Đám người này nhìn qua kẻ này còn ngạo mạn hơn kẻ khác, ai ai cũng mắt đặt trên đỉnh đầu.
Không ai nói chuyện, Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ lại càng sẽ không đến bắt chuyện. Thật ra đây là một loại tỉnh táo, đối với đối thủ cạnh tranh cũng chẳng có điều gì để nói.
Lúc này bọn họ đang ở sâu trong dãy núi Kỳ Xương, thỉnh thoảng còn có thể thấy yêu thú đi ngang qua, nhưng yêu thú khác với hung thú mất hết lý trí, phần lớn đều có chút linh tính, đều tránh né những người tu hành nhìn qua có vẻ khó chọc này.
Bốn bên đã có ba bên đến, chỉ còn Vân Du Ông.
Đối với Vân Du Ông bí ẩn, Khương Vọng có thể hiểu được. Theo hắn, trong số các thế lực tham gia Trì Vân Sơn, chỉ có Vân Du Ông đời đời đơn truyền, không có thế lực, rất dễ gặp chuyện bởi các nhân tố bên ngoài. Vậy nên dù có cẩn thận thế nào cũng không đủ…
Bản thân “bí ẩn” đã là một loại phòng hộ.
“Thật ra lúc đầu Linh Không Điện không kém.” Diệp Thanh Vũ truyền âm giải thích với Khương Vọng, nhìn về phía Trang quốc một chút: “Vốn dĩ cũng chiếm cứ nơi này, địa vị không khác Lăng Tiêu Các ở Vân quốc là mấy. Nhưng mà bị đại tướng quân Ung quốc lúc đó là Trang Thừa Càn đánh cho tàn phế, bất đắc dĩ phải chạy trốn đến Thành quốc. Sau đó Trang Thừa Càn liền trực tiếp chiếm lĩnh nơi đây, thành lập Trang quốc.”
Khương Vọng không ngờ giữa Linh Không Điện và Trang quốc lại còn có mối quan hệ như vậy, thậm chí còn liên quan đến chuyện thành lập Trang quốc.
Không nhịn được thở dài nói: “Thái tổ Trang triều quả thật là một nhân vật hùng tài vĩ lược.”
Là một người sinh ra ở Trang quốc, hắn sẽ không phủ nhận sự vĩ đại của thái tổ Trang quốc Trang Thừa Càn, dù sao thì đó là một nhân vật trong truyền thuyết mà hắn đã được nghe qua từ nhỏ đến lớn. Nhưng chuyện đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự thù hận của hắn đối với Trang đế hiện tại là Trang Cao Tiện.
“Đúng vậy.” Diệp Thanh Vũ cũng nói: “Đáng tiếc…”
Nhưng đáng tiếc điều gì thì nàng lại không nói tiếp.
Cho dù lập trường của nàng hoàn toàn đứng về phía Khương Vọng, cũng không thể nào nói Trang Cao Tiện là hạng đế vương vô năng, ngu ngốc.
Hơn nữa bây giờ Trang Cao Tiện trong thực tế đang phục hưng Trang quốc.
Điều nàng cảm thấy đáng tiếc chính là Trang quốc bỏ rơi Khương Vọng, khiến Khương Vọng phải cực khổ như thế. Đáng tiếc chính là Khương An An còn nhỏ như vậy đã phải lưu lạc xa xứ.
“Không có gì phải tiếc.” Khương Vọng lại rất bình tĩnh, nhìn quanh một chút rồi hỏi: “Phải chờ Vân Du Ông đến khi nào?”
Diệp Thanh Vũ thoáng nhìn sắc trời nói: “Vân Du Ông phải đến chậm nhất là trước lúc mặt trời lặn, bởi vì sau khi mặt trời lặn, liền không thể vào Trì Vân Sơn được nữa. Không còn cách nào khác, bốn bên chưa đến đủ thì không thể mở được Trì Vân Sơn.”
“Nếu như Vân Du Ông bị giết rồi thì sao?” Khương Vọng đột nhiên nghĩ: “Hoặc là năm xưa Linh Không Điện bị Trang Thừa Càn giết sạch rồi thì sao?”
“Không biết.” Diệp Thanh Vũ lắc đầu: “Những năm gần đây, chưa bao giờ xảy ra tình huống mà huynh nói. Nếu thật sự đã xảy ra thì có lẽ bí mật của Trì Vân Sơn sẽ vĩnh viễn mất đi.”
“Trì Vân Sơn đã có lâu chưa?” Khương Vọng hỏi.
“Hình như là đã có từ trước khi Lăng Tiêu Các được thành lập.” Diệp Thanh Vũ đáp.
Điều kiện đi vào khó khăn như vậy mà truyền thừa còn có thể kéo dài đến hiện tại, thật là may mắn. Khương Vọng nghĩ.
Từ xưa đến nay, trong dòng lịch sử đã có biết bao truyền thừa cường đại bị biến mất. Cũng giống như tuyệt đỉnh kiếm thuật của thời đại phi kiếm, nếu như bây giờ Hướng Tiền xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì Duy Ngã Kiếm Đạo cũng chỉ có thể tuyên cáo thất truyền mà thôi.
Trì Vân Sơn có thể bảo lưu đến hiện tại, không thể không nói là quá may mắn.
Có lẽ không chỉ may mắn. Có thể có cơ chế gì đang đảm bảo việc truyền thừa được kéo dài không?
Khương Vọng hỏi trong Thông Thiên Cung: “Khương Yểm, ngươi có biết Trì Vân Sơn không?”
Khương Yểm đáp: “Loại chuyện này được bọn họ giữ kín, tất nhiên cực kỳ cẩn mật, làm sao mà ta biết được? Trong bọn họ lại không có ai thờ phụng Bạch Cốt Đạo.”
Khương Yểm trả lời chẳng thể bắt bẻ nổi.
Nhưng không hiểu vì sao, Khương Vọng lại cảm thấy hơi hơi kỳ quái. Câu sau của Khương Yểm nói có hơi thừa. Hắn vốn không hề nghĩ đến mặt này, nhưng lúc này lại hơi hơi liên tưởng.
Chẳng lẽ Trì Vân Sơn có liên quan đến Bạch Cốt Đạo sao?
Hết chương 940.