Những chuyện Lâm Phong trải qua quả thực chính là khuôn mẫu tiêu chuẩn.
Bị từ hôn, có một thanh mai trúc mã bối cảnh bất phàm.
Sau đó chỉ trong vòng một năm đã từ phế tài biến thành thiên kiêu tuyệt thế, cũng sắp đuổi kịp và vượt qua cả thiên kiêu của Tiên Vực.
Có thể khai quải lớn như vậy, trừ Nghịch Thiên Thập Tử ra thì không còn người nào khác.
Nói hắn ta không phải vai chính của thiên địa, Quân Tiêu Dao không tin.
Nhìn thấy vẻ mặt của Quân Tiêu Dao, Tô Tử Quỳnh vội vàng mở miệng biện giải: “Thần Tử đại nhân, đều là tên Lâm Phong này gây chuyện, thật ra thánh địa Tử Phủ chúng ta và gia tộc Nạp Lan cũng không bất cứ ân oán gì.”
Nghe thấy lời này, Nạp Lan Chiến còn châm chọc nói: “Trước đó là ai nói, Lâm Phong sẽ trở thành người của thánh địa Tử Phủ các ngươi?”
Sắc mặt Tô Tử Quỳnh trắng bệch, trong lòng cáu giận không thôi.
Nàng xoay người, nhìn về phía Tử Yên cũng đã mặt mày tái xanh, lửa giận cuộn trào trong lòng nàng.
Nếu không phải Tử Yên đề cử Lâm Phong cho nàng thì Tô Tử Quỳnh này, thậm chí toàn bộ thánh địa Tử Phủ sao lại lưu lạc đến mức chật vật như vậy.
“Tử Yên, ngươi là tội nhân của thánh địa Tử Phủ ta!” Tô Tử Quỳnh chưởng một cái về phía Tử Yên.
“Tử Quỳnh sư tỷ, ngươi làm cái gì vậy?!” Tử Yên sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, gương mặt ngọc mỹ lệ động lòng người cũng vặn vẹo.
Phụt một tiếng!
Ngọc chưởng của Tô Tử Quỳnh oanh kích lên trán của Tử Yên, Tử Yên thất khiếu đổ máu, lập tức ngã quỵ xuống mặt đất, không còn sinh lợi.
“Tử Yên!”
Lâm Phong thấy thế thì phát ra tiếng gào rống đau đớn xé lòng, đôi mắt đỏ bừng như máu!
Thanh mai trúc mã Tử Yên luôn trung trinh như một lại chết trước mặt hắn ta như vậy!
Mọi chuyện đều là do đại nhân tuổi trẻ trên Tiên Vực kia!
“A a a a a, chết cho ta!”
Mặt Lâm Phong nhăn nhó, dữ tợn giống như ác quỷ.
Hắn ta có được vai chính khí vận, đột nhiên bùng nổ tiểu vũ trụ, thực lực lại dâng trào, lập tức oanh sát về hướng Quân Tiêu Dao.
“Ta muốn ngươi chết!” Trên cổ Lâm Phong nổi đầy gân xanh, phát ra tiếng rống giận khắc cốt.
“Tìm đường chết!” Nghệ Vũ muốn ra tay.
Quân Tiêu Dao lại khẽ lắc đầu, dứt khoát lưu loát mà tung ra một chưởng.
Chấn vỡ hư không, thiên địa lật nhào!
Chỉ một chưởng mà trời cao đã rách nát!
Hiện tại Quân Tiêu Dao giơ tay nhấc chân thôi cũng đã có ba tỷ bảy trăm triệu cân cự lực.
Mà con số này còn không tính đến sức mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể.
Không gian trên Tiên Vực cực kỳ củng cố, cho nên dù Quân Tiêu Dao có thần lực kinh thế ra sao cũng không có khả năng trực tiếp xé rách hư không.
Nhưng thập địa hạ giới thì khác.
Mức độ vững chải của không gian Thiên Huyền đại lục kém xa Tiên Vực.
Cho nên cũng dẫn tới Quân Tiêu Dao chỉ oanh kích một tay mà không gian đã bị chấn nát, trời cao đều run rẩy.
Từng cái khe không gian đen nhánh lan era từ bàn tay của Quân Tiêu Dao rồi cắt qua hư không!
“Sao có thể!” Một ít thiên kiêu bản xứ của Đông Huyền vực nhìn mà cứng họng.
Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ có cường giả bước lên Thông Thánh cửu giai mới có thể giơ tay nhấc chân đã khiến không gian rách nát.
Nhưng hiện tại, cảnh tượng khủng bố này lại xuất hiện trên người một thiên kiêu trẻ tuổi.
Chủ yếu là bọn họ cũng không cảm nhận được khí tức Hợp Đạo Cảnh từ trên người Quân Tiêu Dao.
Nói cách khác, Quân Tiêu Dao cũng không phải Hợp Đạo Cảnh.
Nhưng lại có thể xé rách hư không!
Quân Tiêu Dao hoàn toàn làm điên đảo tam quan của những thiên kiêu bản xứ trên Đông Huyền vực.
“Thực lực của Thần Tử Quân gia không khỏi quá mức khủng bố!”
Đừng nói là những thiên kiêu bản xứ, dù là một ít thiên kiêu trên Tiên Vực cũng da đầu tê dại.
Bọn họ khó có thể tưởng tượng, chờ Quân Tiêu Dao hợp đạo thì thực lực sẽ cường đại đến mức nào!
“Sao lại như thế được!”
Lâm Phong vốn mất đi lý trí, rơi vào điên cuồng, nhưng sau khi cảm nhận được uy thế khủng bố trên một chưởng của Quân Tiêu Dao thì trái tim cũng phát lạnh.
Giống như ngày mùa đông bị ném vào hồ băng vạn năm, lạnh thấu tim từ trong ra ngoài.
Lâm Phong cũng thúc giục cực chiêu của mình, kiệt lực phản kháng.
Nhưng mà...
Vẫn vô dụng!
Oanh!
Một tiếng gầm rú chấn động thiên địa truyền ra.
Một chưởng của Quân Tiêu Dao đã áp chế đè Lâm Phong xuống mặt đất, hắn ta há to mồm ho ra máu.
Mặt đất chung quanh cũng chấn động ra những khe hở hình dạng mạng nhện.
Hơn mười vạn tu sĩ bốn phía giống như hóa thành từng pho tượng, tất cả đều cứng đờ.
Trong một năm gần đây, Lâm Phong cường thế quật khởi, mọi người đều nhìn thấy mồm một.
Đừng nói là dân bản xứ của Đông Huyền vực, cho dù là thiên kiêu trên Tiên Vực thì Lâm Phong cũng đã đánh bại không ít.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng bâng quơ, không thi triển ra bất cứ thần thông nào, chỉ cần một cái tát đã hoàn toàn chế phục Lâm Phong.
Cách nghiền áp dứt khoát lưu loát này quá kinh sợ lòng người!
“Thực lực của công tử thật sự quá mạnh...” Nạp Lan Nhược Hi nhìn mà đôi mắt xinh đẹp liên tục lập loè tia sáng kỳ dị.
Nàng từng đánh nhau với Lâm Phong, biết thực lực của Lâm Phong cực kỳ cường đại.
Mà một nghịch thiên kiêu tử cường đại như vậy lại bị Quân Tiêu Dao dùng một chưởng chụp đổ.
“Ở trước mặt bản Thần Tử không tồn tại vai chính của thiên địa gì cả, bởi vì cả thiên địa cũng phải thần phục dưới chân bản Thần Tử!”
Quân Tiêu Dao khoanh tay giẫm lên hư không mà đứng, vạt áo phiêu phiêu.
Hắn cúi đầu quan sát Lâm Phong, giống như thần linh quan sát một con kiến phàm trần.
“Ngươi... Khụ khụ...”
Lâm Phong quỳ rạp trên mặt đất như một con cóc, cả người toàn là máu, cốt cách rách nát, không ngừng ho ra máu.
Lâm Phong thu hoạch đủ loại cơ duyên, cường hóa thân thể, còn được căn nguyên thế giới bảo vệ, lúc này mới có thể miễn cưỡng giữ lại một mạng.
Nếu không hắn ta tuyệt đối sẽ bị Quân Tiêu Dao tát một cái chụp chết.
“Đáng giận...” Kkhóe mắt Lâm Phong như muốn nứt ra.
Hắn ta cứ nghĩ mình đã là vai chính của thiên địa.
Kết quả hiện tại, một nhân vật tôn quý có thể đạp thiên địa ở dưới chân xuất hiện.
Hắn ta phát hiện mình vẫn là phế vật của trước kia.
Điều này làm Lâm Phong không thể chấp nhận, chênh lệch thật sự quá lớn.
“Không đúng, ta còn có cơ hội, nếu có thể tìm được những căn nguyên thế giới khác thì ta nhất định có thể vượt qua hắn!” Khuôn mặt nhiễm máu của Lâm Phong có vẻ rất dữ tợn.
Căn nguyên thế giới mà hắn ta đoạt được chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Mà dù là một bộ phận nhỏ, cũng giúp hắn ta trở nên yêu nghiệt như thế.
Nếu có thể tìm được toàn bộ căn nguyên thế giới thì Lâm Phong tin chắc mình có thể siêu việt Quân Tiêu Dao, thậm chí diệt sát hắn, tuyệt đối không phải nằm mơ!
Hết chương 206.
Chương 207
“Cứ chờ cho ta, ta sẽ giết ngươi!”
Khóe mắt Lâm Phong liên tục giật giật, hắn ta bỗng lấy ra một phá không phù, một sức mạnh không gian bao vây lấy hắn ta rồi muốn trốn vào sâu trong hư không.
Thân là một trong những Nghịch Thiên Thập Tử, còn là vai chính khí vận của Thiên Huyền đại lục, một năm nay hắn ta cũng có được không ít bảo bối cơ duyên.
Phá không phù này chính là một trong số đó.
“Mới thế thôi mà đã muốn đi?” Quân Tiêu Dao trực tiếp dùng tay đánh phá không gian, chộp thẳng về hướng Lâm Phong.
Phụt!
Sâu trong hư không truyền đến tiếng gào rống như đứt từng đoạn ruột.
“A a a... Đáng chết!”
Tiếng gào phẫn nộ hòa lẫn với tiếng hộc máu, cuối cùng biến mất ở cuối không gian.
Quân Tiêu Dao thu hồi bàn tay pháp lực, một đoàn vật chất như thủy ngân có năm màu sặc sỡ nhộn nhạo trong lòng bàn tay hắn.
“Đây là...”
Cảm nhận được sự huyền ảo của đoàn vật chất năm màu sặc sỡ này, trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra kinh ngạc.
Là căn nguyên thế giới!
Trong vật chất này tràn ngập sức mạnh thế giới nồng đậm.
Bất cứ kẻ nào cũng có thể cảm nhận được.
“Đó chẳng lẽ là căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục!?”
Đôi mắt của một số thiên kiêu Tiên Vực lập tức đỏ rực lên.
Đó chính là căn nguyên thế giới!
Đưa mắt nhìn khắp Tiên Vực, đây là thứ tốt gần như không thể tìm thấy, so với Bất Tử Dược, tiên nguyên thì nó càng trân quý.
Hơn nữa căn nguyên thế giới còn có thể trở thành một tiên chủng giá trị vô lượng.
Nói ngắn gọn, căn nguyên thế giới là thứ khiến tất cả mọi người thèm muốn có được.
Cho dù là chí tôn cũng phải động tâm!
“Hừm?” Quân Tiêu Dao nhíu nhíu mày, nhìn quanh bốn phía.
Một cái liếc nhìn quét tới, không một thiên kiêu Tiên Vực nào dám đối diện với hắn.
Một vài người còn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Căn nguyên thế giới trân quý thật, nhưng phải xem là ở trong tay ai.
Ở trong tay Quân Tiêu Dao thì ai dám đi đoạt lấy?
Trừ phi không muốn sống nữa.
“Ai, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn cho đã mắt...” Một ít thiên kiêu Tiên Vực thầm than trong lòng.
Tô Tử Quỳnh cũng có chút hối hận, không ngờ Lâm Phong lại là người có được căn nguyên thế giới.
Hắn ta che giấu rất kỹ, người bình thường cũng không nhìn ra được.
“Không tồi, nhưng cũng không giống hoàn chỉnh.” Quân Tiêu Dao cũng nhìn ra.
Căn nguyên thế giới này thực huyền ảo, nhưng cũng không hoàn chỉnh, là tàn khuyết.
Thậm chí chỉ là một bộ phận nhỏ.
“Công tử, muốn Nghệ Vũ đuổi theo giết con kiến kia không?” Nghệ Vũ tiến lên dò hỏi.
“Không cần, một cây rau hẹ thôi, để hắn khỏe mạnh trưởng thành, đợi trưởng thành rồi thì chúng ta thu hoạch là được.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
Nếu bảo Quân Tiêu Dao tự mình đi tìm căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục thì không biết phải tiêu hao thời gian bao lâu.
Nhưng Lâm Phong là vai chính có được khí vận của Thiên Huyền đại lục.
Thậm chí hắn ta không cần cố sức đi tìm thì căn nguyên thế giới nhất định cũng sẽ tự tìm tới.
Chờ đến khi Lâm Phong đạt được căn nguyên thế giới hoàn chỉnh, Quân Tiêu Dao lại đi thu hoạch một đợt là được.
Còn về chuyện thả hổ về rừng?
Xin lỗi, trong mắt Quân Tiêu Dao, Lâm Phong không phải một con hổ, thậm chí cả con mèo cũng không phải.
Hắn ta chỉ là một cây rau hẹ, một người công cụ giúp hắn tìm kiếm căn nguyên thế giới mà thôi.
Cho nên không tồn tại chuyện thả hổ về rừng.
“Đa tạ đại nhân tương trợ, trên dưới cả gia tộc Nạp Lan vĩnh viễn ghi khắc ân cứu mạng của đại nhân ân!” Nạp Lan Chiến bước lên trước, bái lạy thật thấp trước Quân Tiêu Dao.
Ông ta đường đường là một vị cường giả Đạo Thần, nhưng cũng không chút chần chờ mà lạy Quân Tiêu Dao.
Nạp Lan Nhược Hi cũng tiến lên khom người bái lạy rồi nói: “Nếu công tử không chê thì có thể nghỉ ngơi ở Nạp Lan gia ta, Nạp Lan gia nhất định tận lực phụng dưỡng.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn vừa hạ giới, thật sự cũng cần một điểm dừng chân, thuận tiện chỉnh lý kế hoạch sau này một chút.
Gia tộc Nạp Lan đóng trú trên một mảnh linh sơn thượng cổ linh khí dạt dào.
Giờ phút này, trong một đại điện kim bích huy hoàng trên linh sơn.
Quân Tiêu Dao ngồi ở ghế trên, ba vị hộ đạo nhân và Nghệ Vũ chia nhau ngồi hai bên.
Phía dưới lại là những người của Nạp Lan gia.
Đám người Đông Huyền đạo tông cũng có mặt.
Dù sao thì lão tổ nhà bọn họ cũng đã hạ giới, tất nhiên không có khả năng tùy ý rời đi, phải ôm chặt cái đùi này.
Trước đó, bọn họ còn thoáng không thể tiếp nhận chuyện lão tổ nhà mình trở thành tôi tớ của người khác.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy thân phận và uy thế của Quân Tiêu Dao, bọn họ lại bình thường trở lại.
Lão tổ đi theo một vị chí tôn tuổi trẻ địa vị cao như vậy cũng có vẻ không tồi.
Còn lại là một đám người của thánh địa Tử Phủ bao gồm cả Tô Tử Quỳnh.
Bọn họ quỳ trên mặt đất, vô cùng thấp thỏm, run bần bật cả lên.
Quân Tiêu Dao không để ý đến, mà đơn giản thuật lại chút chuyện về Nguyên Thiên Chí Tôn cho đám người Nạp Lan Chiến biết.
“Thì ra là như vậy, vậy cũng đa tạ công tử đã giải thoát thay cho Nguyên Thiên tiền bối.” Nạp Lan Chiến hơi chắp tay và nói.
“Đa tạ đại ân đại đức của công tử!” Tất cả người của gia tộc Nạp Lan đều bái lạy thật thấp trước Quân Tiêu Dao, cảm động đến rơi nước mắt.
“Đúng rồi, tuy Lâm Phong kia đã chạy, nhưng diệt gia tộc của hắn đi.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
“Công tử, chuyện này để Đông Huyền đạo tông chúng ta làm đi, chúng ta chuyên nghiệp trong chuyện diệt cả nhà người ta lắm!” Tông chủ của Đông Huyền đạo tông vội vàng mở miệng nói, vỗ ngực bảo đảm, sợ không được Quân Tiêu Dao chú ý.
Đông Huyền lão tổ cũng có chút câm nín.
Những hậu bối đó vì được Quân Tiêu Dao chú ý một chút mà đã bất chấp mọi giá.
“Hừm.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.
Vai chính ấy à, cũng phải cho hắn ta chút động lực để mạnh lên.
Không bị diệt môn thì cũng ngại miệng nói mình là vai chính.
Quân Tiêu Dao tin tưởng, sau khi Lâm Phong biết gia tộc của mình bị giết thì nhất định sẽ điên cuồng mà muốn mạnh lên, sau đó thay hắn đi tìm căn nguyên thế giới.
Tuy thủ đoạn này có hơi tàn nhẫn.
Nhưng hữu dụng là được.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn về phía đám người Tô Tử Quỳnh quỳ trên mặt đất.
Đám người Tô Tử Quỳnh vội vàng dập đầu và nói: “Cầu xin Thần Tử đại nhân tha thứ, lần này là thánh địa Tử Phủ chúng ta sai rồi, hy vọng Thần Tử đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng.”
Hết chương 207.
Chương 208
Một đám cường giả của thánh địa Tử Phủ đều quỳ xuống đất xin tha.
Bọn họ biết, lúc này lấy bối cảnh thánh địa Tử Phủ ra hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.
Chi bằng chịu thua, thành thành thật thật khẩn cầu tha thứ.
“Thánh địa Tử Phủ ở hạ giới trở thành thế lực phụ thuộc của gia tộc Nạp Lan, còn về các ngươi, làm nô ở Nạp Lan gia trăm năm.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
Hắn cũng lười giải quyết đám người này.
Hơn nữa tuy thánh địa Tử Phủ không tính là gì, nhưng tốt xấu cũng là thế lực có cường giả chí tôn.
Thật sự muốn diệt cũng có chút phiền toái nhỏ.
“Đa tạ Thần Tử tha thứ!” Một đám cường giả thánh địa Tử Phủ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ có sắc mặt của Tô Tử Quỳnh có chút biến ảo.
“Hình như ngươi không hài lòng với quyết định của bản Thần Tử?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày và nói.
Tô Tử Quỳnh vội vàng phủ nhận: “Không phải, chỉ là... Tử Quỳnh hy vọng...”
Tô Tử Quỳnh nói được vài chữ rồi khó có thể nói tiếp.
“Nói.” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Tô Tử Quỳnh nhắm mắt lại rồi mở miệng nói: “Tử Quỳnh hy vọng, cho dù làm nô, cũng muốn trở thành nữ nô của Thần Tử đại nhân!”
Một câu khiến cả đường im ắng đi.
Đường đường là Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ, có thể nói ra lời này cũng ghê gớm.
Cho dù là đám cường giả thánh địa Tử Phủ bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Tô Tử Quỳnh nhắm mắt lại, lông mi cũng đang run rẩy.
So với trở thành nô lệ của Nạp Lan gia, chi bằng trở thành nô lệ của một mình Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa, bản thân Tô Tử Quỳnh đã sớm muốn sinh ra quan hệ với Quân Tiêu Dao, cho dù là quan hệ nô lệ.
“Hừm?” Quân Tiêu Dao trầm ngâm.
Hắn cũng không ngờ Tô Tử Quỳnh sẽ chủ động yêu cầu muốn trở thành nữ nô của một mình hắn.
Mái tóc dài màu tím của Tô Tử Quỳnh giống như tơ lụa, dáng người lả lướt, da thịt còn trắng nõn ôn nhuận hơn cả dương chi ngọc thượng đẳng nhất.
Một đôi linh nhãn thủy tinh tím càng mỹ lệ động lòng người.
Nàng là một kiêu nữ hiếm có, được hưởng mỹ danh cả trên Tiên Vực, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiên kiêu nam tính.
Nhưng giờ phút này lại cam nguyện làm nô cho Quân Tiêu Dao.
“Bản Thần Tử là loại người thích tùy ý thu nô lệ sao?” Quân Tiêu Dao gõ ngón tay lên tay vịn.
Tô Tử Quỳnh lộ ra vẻ mặt buồn bã.
“Nhưng Linh Lung không có ở đây, thật sự thiếu một thị nữ bưng trà rót nước, ngươi, cũng coi như miễn miễn cưỡng cưỡng.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đa tạ Thần Tử đại nhân, Tử Quỳnh nguyện ý dùng hết sức phụng dưỡng đại nhân!” Tô Tử Quỳnh lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Rất khó tưởng tượng, đường đường là Thánh Nữ Tử Phủ mà lại hưng phấn vì trở thành nữ nô của người khác.
Gương mặt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi đứng bên cạnh đột nhiên trở nên ảm đạm.
Thật ra trong lòng nàng cũng mơ hồ có ý nghĩ muốn hầu hạ Quân Tiêu Dao.
Rốt cuộc ai không yêu một trích tiên nhân như vậy kia chứ?
Phán quyết của Quân Tiêu Dao cũng làm Nạp Lan Chiến kích động không thôi.
Ông ta biết Quân Tiêu Dao đang giúp gia tộc Nạp Lan.
Thánh địa Tử Phủ ở hạ giới cũng là một thế lực rất mạnh, càng đừng nói những cường giả Tiên Vực đó cũng sẽ làm nô trăm năm, thần phục gia tộc Nạp Lan.
Ngày sau có thể đoán ra được, gia tộc Nạp Lan sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Đông Huyền vực, thậm chí là toàn bộ Thiên Huyền đại lục!
Tất cả những người của gia tộc Nạp Lan đều thực hưng phấn, như có thể dự kiến được sự quật khởi của ngày sau.
Chỉ có một mình Nạp Lan Nhược Hi, gương mặt xinh đẹp tinh xảo có chút ảm đạm.
Chung quy nàng chỉ là một người qua đường gặp thoáng qua Quân Tiêu Dao mà thôi.
Chờ đến khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực, nhất định sẽ nhanh chóng quên đi nàng.
Nạp Lan Nhược Hi thật không dám mơ mộng viễn vông Quân Tiêu Dao như thế nào với nàng.
Chỉ là, không muốn trở thành người qua đường mà thôi.
Quân Tiêu Dao chú ý tới Nạp Lan Nhược Hi, hơi trầm ngâm rồi nói: “Nạp Lan Nhược Hi, bỏ qua không tính đến loại dị số như Lâm Phong, thiên phú của ngươi cũng coi như đứng đầu ở Thiên Huyền đại lục, ngày sau ta sẽ dẫn ngươi trở về Tiên Vực.”
“Thật vậy chăng?” Nạp Lan Nhược Hi thụ sủng nhược kinh.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.
Quy tắc thiên địa thế giới này cũng hạn chế thiên phú của Nạp Lan Nhược Hi.
Nếu nàng ở Tiên Vực, không nói đến chuyện sánh vai với các Tự Liệt Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, ít nhất cũng tiếp cận cấp bậc của Quân Linh Lung, cũng xem như thiên tài không tồi.
“Nhược Hi đa tạ công tử!” Nạp Lan Nhược Hi vô cùng vui sướng, trong lòng ngọt hơn cả ăn mật.
Chỉ cần ngày sau có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của Quân Tiêu Dao, Nạp Lan Nhược Hi cũng thấy đủ.
Đám người Nạp Lan Chiến cũng mừng rỡ như điên.
Chuyện này đại biểu gia tộc Nạp Lan ông ta hoàn toàn ôm ổn đùi của Quân Tiêu Dao.
Sau khi giải quyết một loạt chuyện, Quân Tiêu Dao ngồi một mình trong phòng, bắt đầu nghiên cứu căn nguyên thế giới kia.
Chỉ là một đoàn căn nguyên thế giới nho nhỏ mà đã đắp nặn ra yêu nghiệt như Lâm Phong.
Nếu có được toàn bộ căn nguyên thế giới thì sẽ cường đại đến mức nào nữa?
“Khó trách gia gia nói, muốn ta lấy căn nguyên thế giới làm tiên chủng, căn nguyên thế giới này thật sự vô cùng huyền ảo.” Quân Tiêu Dao trầm ngâm.
Nhưng hắn đang do dự.
Thật sự nên lấy căn nguyên thế giới làm tiên chủng sao?
Quân Tiêu Dao làm một người xuyên qua, tất nhiên cũng hiểu một ít kịch bản.
Chẳng lẽ cường giả chân chính không phải lấy bản thân làm chủng sao?
Cũng là cái gọi là lấy thân là chủng.
Bất cứ linh chủng còn lại nào, thậm chí là tiên chủng, đều là ngoại vật.
Mà lấy ngoại vật làm chủng thì chỉ có thể mượn ngoại vật mà thôi.
Nếu lấy thân làm chủng thì mới là đạo thuộc về chính mình.
Đương nhiên, đây là một con đường gần như không có khả năng.
Nếu dễ sáng lập như vậy thì tiền nhân đã sớm thành công, sao có thể đến phiên Quân Tiêu Dao.
“Lấy thân làm chủng, sáng lập đạo thuộc về mình!”
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao dần dần sáng ngời!
Lấy thân làm chủng, nói ra đơn giản, nhưng làm thì rất khó.
Đến bây giờ, Quân Tiêu Dao còn chưa có manh mối nào.
Nhưng hắn đã có một loại cảm ngộ.
Linh chủng, tiên chủng đều ra đời trong thiên địa.
Mượn chúng hợp đạo, cuối cùng vẫn phải bị quy tắc thiên địa trói buộc.
Nhưng lấy thân làm chủng, tức là không mượn ngoại vật, chỉ dựa vào chính mình.
Bản thân chính là tiên chủng mạnh nhất!
Sau đó thiêu đốt tiềm năng của mình, sáng lập ra một con đường xưa nay chưa từng có.
Con đường này không bị quy tắc thiên địa trói buộc.
Điều này có nghĩa là, nếu thật sự có thể thành công, Quân Tiêu Dao sẽ siêu thoát phía trên quy tắc.
Hết chương 208.
Chương 209
Ngày sau cho dù Tiên Vực rung chuyển, thậm chí sụp đổ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn.
Đây là cái gọi là, nhảy ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành!
“Con đường này, khó, nhưng nếu thành công thì thực lực và tiềm năng của ta sẽ không thể phỏng đoán được nữa!” Quân Tiêu Dao nói.
Hiện tại hắn đã thực vô địch, khó tìm được địch thủ trong cùng một thế hệ.
Nhưng Quân Tiêu Dao không thỏa mãn.
Hắn không chỉ muốn vô địch trong cùng thế hệ, còn muốn đuổi theo bước chân của thế hệ trước.
Cuối cùng, thậm chí muốn sánh vai với chí tôn, Đại Đế, thậm chí đặt chân lên lĩnh vực tiên đạo, trở thành Tiên thật sự!
“Thiên tư của ta cổ kim vô song, cứ để ta tới sáng lập con đường lấy thân làm chủng này!” Trong mắt Quân Tiêu Dao cháy lên ngọn lửa.
Sau khi xác định phương hướng, Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch kế tiếp.
Vẫn phải lấy được căn nguyên thế giới.
Dù sao đó cũng là kỳ vật thiên địa hiếm thấy.
Mặc dù không cần dùng làm tiên chủng, cũng có thể làm phụ trợ, trợ giúp hắn sáng lập con đường thuộc về mình.
“Những chuyện kế tiếp phải làm là trấn áp thập tội đại tộc, tìm kiếm tung tích của Thể Thư, đúng rồi, còn muội muội của Quân Vạn Kiếp nữa.” Quân Tiêu Dao chải vuốt kế hoạch.
Ở Thiên Huyền đại lục cũng không có tung tích của thập tội đại tộc.
Hiển nhiên, bọn họ không bị trấn áp tại đây.
Còn về quyển hạ của Thể Thư và muội muội của Quân Vạn Kiếp, Quân Tiêu Dao sẽ đích thân bảo ba thế lực gia tộc Nạp Lan, Đông Huyền đạo tông, và thánh địa Tử Phủ đi tìm.
Lấy sức ảnh hưởng của bọn họ, nếu toàn lực tìm kiếm cũng đủ để bao trùm toàn bộ bốn vực của Thiên Huyền đại lục.
Nếu không tìm thấy ở Thiên Huyền đại lục, vậy phỏng chừng là ở nơi khác của hạ giới.
Lúc sau, Quân Tiêu Dao cũng tìm tới đám người Đông Huyền lão tổ, dò hỏi chút chuyện ở hạ giới.
Bao gồm có bí cảnh thiên địa gì tồn tại.
Bởi vì nếu Quân Tiêu Dao muốn lấy thân làm chủng thì cần đến các loại thủ đoạn phụ trợ.
Bí cảnh thiên địa cũng là một trong số đó.
Mà làm Quân Tiêu Dao bất ngờ chính là, ba người Đông Huyền lão tổ lại trăm miệng một lời nói ra cùng một nơi.
Là kẽ nứt thập giới.
“Kẽ nứt thập giới là nơi nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Hồi công tử, nghe đồn kẽ nứt thập giới chính là chỗ giao điệp không gian của thập địa hạ giới, hội tụ khí vận của thập giới.”
“Nghe đồn trong đó có một tế đàn anh linh, tự cổ chí kim, vô số nhân kiệt mang đại khí vận đều từng muốn chứng đạo ở tế đàn, sáng lập ra con đường xưa nay chưa từng có, nhưng cuối cùng đều thất bại, thân thể thậm chí linh hồn đều bị cầm tù trong tòa tế đàn anh linh kia vĩnh thế.” Đông Huyền lão tổ trầm giọng mà nói.
Hiển nhiên, bọn họ cũng rất kiêng kỵ đối với lời đồn này.
“Còn có chuyện này?” Quân Tiêu Dao kinh ngạc.
Hắn cũng không ngờ ở hạ giới còn có nơi quỷ bí huyền ảo như vậy.
Mà lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao lập tức truyền đến âm thanh máy móc của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu đã được đổi mới, xin hãy đánh dấu ở tế đàn anh linh!”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, lập tức hỏi: “Kẽ nứt thập giới kia ở chỗ nào?”
Đông Huyền lão tổ lắc lắc đầu và nói: “Vậy thì không biết, những người có thể tìm được kẽ nứt thập giới đều là nhân kiệt và người có đại khí vận tuyệt đối.”
“Vậy sao.” Quân Tiêu Dao gật đầu.
Dù sao hắn còn phải ở lại hạ giới một thời gian, cũng không cần quá gấp.
...
Mấy ngày sau, chuyện xảy ra ở gia tộc Nạp Lan cứ như mọc cánh mà truyền khắp toàn bộ Đông Huyền vực, thậm chí là cả Thiên Huyền đại lục.
Một vị đại nhân tuổi trẻ thân phận khủng bố trên Tiên Vực đã hạ giới.
Chưa lộ diện mà đã khiến mọi người của thánh địa Tử Phủ kinh sợ quỳ xuống.
Sau khi xuất hiện, hắn siêu nhiên như tiên, một chưởng chụp văng thiên kiêu đỉnh cấp thanh danh đang lên là Lâm Phong.
Có thể nói, tin tức này giống như động đất cấp mười tám, làm lay động toàn bộ Thiên Huyền đại lục.
Tất cả mọi người không thể tin nổi là Tiên Vực sẽ có chí tôn tuổi trẻ siêu nhiên như vậy hạ giới.
Vùng cấm trung ương của Thiên Huyền đại lục.
Nơi đây nằm ở điểm giao hội giữa Đông Huyền vực, Tây huyền vực, Nam huyền vực và Bắc huyền vực.
Đồng thời cũng là vùng cấm khiến tứ phương kiêng kỵ.
Thậm chí những thánh địa Nhân tộc, gia tộc lánh đời cũng cực kỳ kiêng kỵ vùng cấm này.
Bởi vì nơi đây là một mảnh thần sơn Thái Cổ, có vô số sinh linh Thái Cổ cư trú.
Bất cứ nhân tộc nào, nếu tùy tiện tiến vào thì tuyệt đối không có đường sống.
Mà lúc này, ở một mảnh Thái Cổ Thần Sơn liên miên, một đám sinh linh trên lưng có cánh chim màu xanh lá đang giao lưu.
“Chí tôn tuổi trẻ của Nhân tộc từ Tiên Vực xuống đây lợi hại đến như vậy sao?”
“Đúng vậy, thiên kiêu trẻ tuổi chủng tộc Thái Cổ ta còn chưa hạ giới mà.”
“Đừng nói la sinh linh Tiên Vực hạ giới, cho dù là Bằng Phi đại nhân và Bằng Linh đại nhân cũng có thể đối phó với những thiên kiêu Tiên Vực đó.”
Những sinh linh có cánh xanh trên lưng đó đến từ Thanh Thiên Thần Sơn, chính là Thanh Thiên Đại Bằng tộc.
Nhất tộc này có được một chút huyết mạch của Kim Sí Đại Bằng, là vương tộc chí cường tại hạ giới.
Đối với hạ giới mà nói, Thái Cổ vương tộc đã là tồn tại đỉnh cao.
Còn về Thái Cổ Hoàng tộc, căn bản sẽ không ở lại nơi cằn cỗi như hạ giới.
Đám sinh linh Thanh Thiên Thần Sơn này đều nhìn về phía một đôi huynh muội.
Bọn họ tên là Bằng Phi và Bằng Linh, là thiên kiêu đứng đầu đương đại của Thanh Thiên Thần Sơn.
Thậm chí từng đánh bại một ít thiên kiêu Nhân tộc xuống từ Tiên Vực.
“Vị chí tôn tuổi trẻ kia rốt cục có lai lịch ra sao, có đại thanh danh như vậy sao?” Bằng Linh lẩm bẩm nói.
Nàng ta có một mái tóc ngắn màu xanh lá, trên lưng là đôi cánh chim xanh, dáng người tinh tế.
Đứng bên cạnh là huynh trưởng của nàng, Bằng Phi, thân thể gã cường kiện, có mái tóc dài xỏa tung màu xanh lá, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Bằng Phi lãnh đạm nói: “Mục tiêu duy nhất của ta chính là thượng giới Tiên Vực, Già Lâu Thánh Sơn, truyền nhân nhất tộc Kim Sí Đại Bằng!”
“Nếu ta có cơ hội tiến vào Tiên Vực, nhất định phải bái kiến vị Kim Dực Tiểu Bằng Vương kia một chút!”
“Đúng vậy, vị Kim Dực Tiểu Bằng Vương kia nhất định rất mạnh.” Bằng Linh lộ ra tò mò và khát khao mà nói.
Nhất tộc Thanh Thiên Đại Bằng bọn họ chỉ có một phần huyết thống của Kim Sí Đại Bằng thôi mà đã cường đại như vậy rồi.
Vậy Kim Sí Đại Bằng chân chính sẽ cường đại đến cỡ nào?
“Hừ, dù sao cũng lợi hại hơn cái gọi là đại nhân Tiên Vực trẻ tuổi kia.” Bằng Phi cười lạnh và nói.
Hết chương 209.
Chương 210
Đúng lúc này, Bằng Linh bỗng vươn cánh tay ngọc ra và nói: “Xem, nơi đó có một người!”
Cả đám sinh linh nhìn lại, đột nhiên phát hiện có một nhân tộc ngã bệt xuống bên bờ hồ.
“Nhân tộc, giết là được rồi.” Bằng Phi lạnh nhạt nói.
“Hả, hình như là tiểu tử nhân tộc kia, Lâm Phong!” Bằng Linh đi đến quan sát, kinh ngạc nói.
Một năm gần đây, Lâm Phong quật khởi như một truyền kỳ.
Đừng nói là thế lực Nhân tộc, cho dù là Thái Cổ Thần Sơn bọn họ cũng hơi nghe tin.
“Khụ khụ...”
Giờ phút này, Lâm Phong đầy người là máu, đã mất đi một cánh tay.
“Đại ca, thật sự muốn giết hắn sao?” Bằng Linh chần chờ nói.
“Hình như hắn từng giao thủ với tên chí tôn tuổi trẻ kia, tạm thời cứu hắn một mạng đi, cũng tìm hiểu chút tình hình.” Bằng Phi nói.
Những sinh linh trên Thanh Thiên Thần Sơn cứu Lâm Phong trở về.
Nếu Quân Tiêu Dao có ở đây thì nhất định sẽ cảm thán vận khí của Lâm Phong.
Không hổ là vai chính khí vận của Thiên Huyền đại lục, cả khi gặp phải cục diện hẳn phải chết thì cũng có thể chuyển nguy thành an.
Sau khi Lâm Phong bị sinh linh của Thanh Thiên Thần Sơn cứu đi, cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Đám người Bằng Phi và Bằng Linh cũng dò hỏi hắn ta rất nhiều chuyện.
Lúc sau Lâm Phong cũng biết được tin tông tộc Lâm thị bị tàn sát.
Trên dưới toàn bộ gia tộc, không một ai sống sót, phụ thân hắn ta là Lâm Chấn Thiên cuối cùng cũng chết thảm ngay đương trường.
Chuyện này làm khóe mắt Lâm Phong như nứt ra, lòng đầy căm phẫn, lửa giận đầy trời bốc lên, hận không thể bầm thây Quân Tiêu Dao vạn đoạn.
Hắn ta cũng thật sự càng có động lực để mạnh lên.
Quân Tiêu Dao cũng không biết cảnh ngộ của Lâm Phong.
Cho dù biết thì trong lòng cũng không có bất cứ dao động nào.
Quân Tiêu Dao Làm là bằng sắt, vai chính của thiên địa lại là dòng nước (1).
(1) Câu này nghĩa là Quân Tiêu Dao là cố định, còn những người khác thì lần lượt thay đổi giống như dòng nước chảy, hết người này xuất hiện rồi tới người khác thôi.
Tiêu Trần là vậy, Dương Bàn tương tự, Lâm Phong cũng như thế mà thôi.
Quân Tiêu Dao còn phải làm rất nhiều chuyện, không có khả năng đặt hết tinh lực lên người một tiểu nhân vật như Lâm Phong.
Mà cũng sắp tới lúc rồi.
Trên một khối đại lục khác của thập địa, tên là Tinh Thần đại lục.
Tinh Thần đại lục là một nơi cực kỳ đặc thù trong số thập địa hạ giới.
Bởi vì nghe đồn vào xa xưa trước kia, Tinh Thần đại lục từng xuất hiện một nhân vật nghịch thiên, tên là Vô Cực Tinh Quân.
Hắn sáng tạo ra Vô Cực Tinh Cung, từng một lần thống trị toàn bộ Tinh Thần đại lục.
Không chỉ như thế, vị Vô Cực Tinh Quân kia còn phi thăng tới Tiên Vực, quấy nhiễu ra phong vân vô tận.
Chí tôn vô thượng thua trong tay hắn cũng không dưới mười ngón tay.
Cuối cùng bởi vì quá mức nổi bật, đắc tội quá nhiều thế lực và đại nhân vật nên cuối cùng bị vây công mà bỏ mình.
Vô Cực Tinh Cung ở hạ giới cũng bị đả kích mang tính hủy diệt, từ đây chưa gượng dậy nổi.
Sau khi Vô Cực Tinh Quân ngã xuống, toàn bộ Tinh Thần đại lục cũng suy sụp.
Cảm giác này giống như Vô Cực Tinh Quân đã tập hợp hết khí vận một giới lên người.
Hắn ta ngã xuống đã cắt đứt toàn bộ khí vận của Tinh Thần đại lục.
Mà giờ phút này, ở Tinh Thần đại lục, một trận đại chiến hiếm thấy trên đời đang bùng nổ.
Hai phe trong cuộc đại chiến, một là Huyền Thiên Tông.
Đó là một trong những thế lực theo hầu được Quân gia phái xuống hạ giới để trấn áp thập đại cổ tộc.
Mà bên còn lại lại không chỉ là một thế lực.
Có sinh linh trên đầu có kim giác khủng bố.
Cũng có tồn tại cường đại mọc ngân giác.
Còn có một số ít là cao thủ thần bí thân khoác áo choàng màu đen, săn giết đệ tử của Huyền Thiên Tông ở khắp nơi.
“Giết, hộ Huyền Thiên Tông ta, trấn sát tội tộc!”
“Những tội tộc các ngươi, trong xương cốt chảy xuôi huyết mạch tội nghiệt, vậy mà còn dám mưu toan xoay người!”
Rất nhiều cường giả của Huyền Thiên Tông đang rống giận, ra sức chém giết.
“Ha hả, Kim Giác tộc chúng ta đã bị trấn áp vạn cổ, rốt cuộc cũng có thể xoay người, hôm nay sẽ lấy Huyền Thiên Tông các ngươi để tế đao đầu tiên!” Một cường giả đầu mọc kim giác nhếch môi, lộ ra hàm răng sắc bén, có vẻ rất tàn nhẫn thị huyết.
Nhất mạch của bọn chúng tên là Kim Giác tộc.
Ngày trước chúng cũng là chủng tộc cường đại tiếng tăm lừng lẫy ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Nhưng bởi vì hưng phong tác loạn, bị Quân gia trấn áp, cường giả trong tộc bị chém giết hầu như không còn, những tộc nhân còn lại bị xua đuổi xuống hạ giới, trở thành sinh linh hạ giới.
Không chỉ thế, Quân gia còn phái ra Huyền Thiên Tông tới trấn áp giám thị bọn chúng.
Điều này làm hận ý trong lòng bọn chúng vẫn luôn tích tụ ngày một nhiều.
Loại sỉ nhục và phẫn hận này chẳng những không bị thời gian hao mòn, ngược lại càng ngày càng khắc vào cốt tủy.
Rốt cuộc bọn họ cũng có cơ hội được giải phóng.
Hận ý và lửa giận đầy trời đều trút xuống trên người Huyền Thiên Tông.
Mà bên kia, một cường giả đầu có ngân giác cũng lạnh lùng nói: “Ngân Giác tộc chúng ta cũng bị trấn áp vạn cổ, cho dù là Huyền Thiên Tông các ngươi hay là Quân gia trên Tiên Vực, Ngân Giác tộc chúng ta cũng sẽ trả thù!”
Ngân Giác tộc và Kim Giác tộc đều từng là chủng tộc chí cường trên Tiên Vực, đã trải qua vận mệnh tương tự.
“Hừ, chủ thượng Quân gia há là những tội tộc hèn mọn các ngươi có thể lay động.”
Bỗng dưng, một tiếng hừ lạnh vang lên, hai vị lão giả đột ngột hiện lên trên hư không.
“Tông chủ, phó tông chủ!”
Nhìn thấy hai lão giả này, tất cả mọi người của Huyền Thiên Tông đều tâm thần phấn chấn.
Có thể nói bọn họ là tồn tại trụ cột của Huyền Thiên Tông.
Người mở miệng chính là tông chủ của Huyền Thiên Tông, một vị cường giả Thánh Nhân chân chính.
Mà phó tông chủ bên cạnh cũng có tu vi Chuẩn Thánh.
Nhưng Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc cũng không hoảng loạn.
Ở tộc đàn của bọn họ cũng có tồn tại cường đại tràn ngập khí tức Thánh Cảnh xuất hiện.
Tuy bọn họ bị trấn áp dưới hạ giới đã lâu, nhưng dù sao cũng đã từng là chủng tộc chí cường, sao có thể thật sự không có vài cao thủ.
Chẳng qua trước kia bọn họ vẫn luôn bị phong ấn trong cấm địa mà thôi.
“Rốt cuộc Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc làm sao thoát vây được chứ?” Đôi lông mày hoa râm của Phó tông chủ nhăn lại, gương mặt già nua thật đâm chiêu.
“Những người áo đen đó, chẳng lẽ là...” Trong lòng Huyền Thiên Tông chủ đã có phán đoán, sắc mặt càng lạnh hơn.
Kế tiếp, đại chiến lại bùng nổ.
Phía Huyền Thiên Tông, dưới sự dẫn dắt của tông chủ và phó tông chủ, họ kiệt lực chém giết.
Mà Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc cũng có cường giả xuất hiện, triển khai giết chóc huyết tinh.
Toàn bộ thế cục hỗn loạn đến cực điểm.
Trong Huyền Thiên Tông cũng nổi lên chiến hỏa bốn phía.
Binh đối binh, tướng đối tướng.
Phía chân trời, cường giả đang chém giết.
Phía dưới, đệ tử Huyền Thiên Tông cũng đánh nhau với sinh linh của Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc.
Hết chương 210.