Giây tiếp theo, thân thể khổng lồ của Kim Chu lão tổ đâm thật mạnh xuống mặt đất.
Tám cái chân nhện của lão ta gần như bị chặt đứt toàn bộ, giáp xác trên người cũng bị đấm ra mấy lỗ thủng.
Các loại máu tươi, thể dịch không ngừng chảy ra từ lỗ máu đó.
Đường đường là Sơn Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần, giờ phút này lại trọng thương gần chết, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Cảnh tượng bất thình lình xảy ra làm tất cả Thái Cổ Thần Sơn Thần linh đều tạm thời chết máy.
Con mẹ nó đây là tình huống gì thế nào?
Lúc này, ánh mắt mọi người lại chuyển về hướng sáu cái khe không gian kia.
Sáu bóng dáng toàn thân lập loè ánh sáng sao trời và kim loại cất bước đi ra từ cái khe không gian.
Mỗi một bóng dáng đều cao lớn nguy nga, tản ra khí tức Thánh Cảnh.
Đó là Liệt Tinh Thần Khôi mà Quân Tiêu Dao có được từ bảo khố tinh cung.
Liệt Tinh Thần Khôi lấy danh là Liệt tinh (Đánh nứt sao), một quyền giáng xuống thì cả sao trời cũng bị đánh vỡ ra.
Giờ phút này sáu Liệt Tinh Thần Khôi cùng ra tay, có thể suy ra uy lực cường đại đến cỡ nào.
Kim Chu lão tổ không bị một quyền đấm chết, ngược lại hơi nằm ngoài dự đoán của Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, Kim Chu lão tổ chết hay không đã không có khác biệt quá lớn.
“Cái này... Đây là sáu con rối?”
“Sáu con rối cấp bậc Thánh Nhân, trời ạ!”
Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều bị chiêu này của Quân Tiêu Dao làm khiếp sợ.
Vừa ra tay đã là sáu con rối Thánh Nhân, đưa mắt nhìn khắp hạ giới, đây là chuyện khiến người ta khó có thể tưởng tượng đến cỡ nào.
Ở thập giới, trừ nhân vật nghịch thiên như Vô Cực Tinh Quân ra thì rất khó có ai có nội tình như vậy.
Nhưng cuối cùng, người hưởng lợi vẫn là Quân Tiêu Dao.
“Lão tổ!” Những sinh linh của Ma Linh Thần Sơn kinh hô, muốn ra tay cứu viện.
Nhưng Quân Tiêu Dao đã đi trước một bước, tâm niệm khẽ động.
Sáu Liệt Tinh Thần Khôi lại ra tay, trực tiếp đấm Kim Chu lão tổ thành một bãi thịt nát.
“Không!” Sinh linh của Ma Linh Thần Sơn phát ra tiếng kêu bi thiết.
Trái lại bên phe tu sĩ Nhân tộc lại sĩ khí đại chấn.
Các vị Thánh Nhân Nhân tộc cũng vui mừng quá đỗi.
Một mình Quân Tiêu Dao đã có được chiến lực của sáu Thánh Nhân.
Nếu cộng thêm đám người Đông Huyền lão tổ thì chính là tám vị Thánh Nhân.
Chuyện này tuyệt đối có thể quyết định thắng bại của trận chiến tranh này.
Càng đừng nói sáu Liệt Tinh Thần Khôi đao thương bất nhập, thân thể vô địch.
Một khối Liệt Tinh Thần Khôi có thể chặn lại hai Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn.
“Giết!”
Tâm niệm của Quân Tiêu Dao khẽ động, sáu Liệt Tinh Thần Khôi cùng ra tay, khí tức mênh mông, quyền quang kinh thế.
Quân Tiêu Dao có chừng mấy ngàn tinh hạch, cũng có thể chống đỡ để dùng cho Liệt Tinh Thần Khôi.
“Giết, thời điểm Nhân tộc phản kích tới rồi!”
“Là lúc để những nhãi con sinh linh Thái Cổ đó biết được sự lợi hại của Nhân tộc chúng ta!”
“Thần Tử vạn tuế, có Thần Tử ở đây thì Nhân tộc chúng ta gì sầu không thắng!”
Giờ phút này Quân Tiêu Dao đã trở thành Định Hải Thần Châm của Nhân tộc.
Cứ như chỉ cần có hắn ở đây thì tất cả khó khăn đều được giải quyết dễ dàng.
Sự thật cũng như thế.
Những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó bắt đầu luống cuống, cục diện gần như bị đảo ngược.
Sáu Liệt Tinh Thần Khôi đại khai đại hợp, đao thương bất nhập, quét ngang tứ phương, căn bản không có một Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn nào nguyện ý đối đầu với những Liệt Tinh Thần Khôi đó.
Thử hỏi ai lại nguyện ý dùng tánh mạng mình đi liều chết liều sống với một con rối?
Cũng vì nguyên nhân này, Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn liên tục bại lui, bắt đầu chuẩn bị tách ra rời đi.
Chiến lực đứng đầu bại lui, vậy càng không cần phải nói đến chiến lực hạ tầng, chúng trực tiếp bắt đầu tan tác.
Vô số sinh linh Thái Cổ Thần Sơn bị chém giết, máu chảy thành sông.
Trước đó bọn chúng là đồ tể, tu sĩ Nhân tộc là thịt cá nằm trên thớt.
Hiện giờ cục diện đảo ngược lại, sinh linh Thái Cổ trở thành thịt cá.
Quân Tiêu Dao cũng không nhàn rỗi, mỗi một quyền hắn tung ra đều khiến hư không rách nát, quyền quang kinh thế, đấm cho một mảnh sinh linh Thái Cổ thành những mảnh vụn máu thịt.
Rất nhanh, phía Thái Cổ Thần Sơn đã kiên trì không được, lại có Thánh Nhân chết dưới quyền phong của Liệt Tinh Thần Khôi.
Bọn chúng bắt đầu hoảng sợ kêu to, xoay người chạy tán loạn.
Rất nhiều sinh linh Thái Cổ đều mang theo sợ hãi xưa nay chưa từng có khi nhìn về phía Quân Tiêu Dao, giống như nhìn thấy Diêm La dưới địa ngục.
Quân Tiêu Dao chính là ác mộng của Thái Cổ Thần Sơn bọn chúng!
Kế tiếp, trận đại chiến này giằng co chừng mấy ngày mấy đêm.
Tu sĩ Nhân tộc đuổi giết một đường, đánh cho Thái Cổ Thần Sơn chạy tán loạn tứ tán.
Trên đường đi qua, máu chảy thành sông, nhưng đa số đều là sinh linh Thái Cổ Thần Sơn chết.
Bọn chúng bắt đầu co đầu rút cổ trở về vùng cấm trung ương, run lên bần bật.
Nhân tộc giành được đại thắng xưa nay chưa từng có.
Gia tộc Nạp Lan, trên linh sơn thượng cổ.
Đưa mắt nhìn ra, tuy nơi đây vẫn là một mảnh hỗn độn, nhưng trên mặt chúng tu sĩ lại mang theo vui sướng phát ra từ nội tâm.
Đây là lần đầu tiên tu sĩ Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục bọn họ đứng lên.
Trước đó nơi ở của Thái Cổ Thần Sơn được gọi là vùng cấm, tu sĩ Nhân tộc bước vào là chết.
Nhưng hiện tại, những sinh linh vùng cấm đó lại bị tu sĩ Nhân tộc bọn họ đuổi giết mà chạy vắt giò lên cổ.
Cảm giác này thật con mẹ nó sảng!
Mà tất cả những điều này đều là nhờ ơn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao là chúa cứu thế của tất cả tu sĩ Nhân tộc trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục!
Gia tộc Nạp Lan, trong đại đường rộng lớn, Quân Tiêu Dao ngồi trên thủ vị.
Ở phía dưới hắn, rất nhiều lãnh tụ các thế lực Thiên Huyền đại lục đang đứng chi chít.
Có Thánh Chủ thánh địa, có gia chủ của gia tộc lánh đời, có tông chủ tông phái, có giáo chủ đại giáo.
Giờ phút này, bọn họ cùng khom người chắp tay trước Quân Tiêu Dao.
“Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục, cảm tạ đại ân của Thần Tử Quân gia, ân này vĩnh thế không dám quên!”
Câu nói của mọi người giống như tuyên truyền giác ngộ, phát ra từ nội tâm, thành thành cảm tạ.
“Chư vị không cần như thế.” Quân Tiêu Dao xua tay và nói.
Thật ra hắn cũng không phải chúa cứu thế thánh mẫu cái gì.
Đơn thuần vì ích lợi của mình mà thôi.
“Từ nay về sau, Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục ta sẽ nghe theo Thần Tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” Đông Huyền Tông chủ là người đầu tiên mở miệng.
“Đúng vậy đúng vậy, về sau cả đại lục đều nghe theo mệnh lệnh của Thần Tử!”
“Thần Tử chính là chủ nhân của Thiên Huyền đại lục!”
Các vị Thánh Chủ, giáo chủ, tông chủ đều phụ họa.
Trong mắt Nạp Lan Chiến vẫn có một tia nghi kỵ, ông ta mở miệng nói: “Xin hỏi Thần Tử, tuy chúng ta giành được đại thắng trong chiến dịch lần này, nhưng Thái Cổ Thần Sơn vẫn bảo tồn một bộ phận chiến lực, nếu chờ Thần Tử rời đi, bọn chúng lại ngóc đầu trở lại trả thù...”
Nạp Lan Chiến không nói tiếp.
Không khí nhất thời cũng rơi vào yên lặng.
Thật sự.
Có Quân Tiêu Dao ở đây thì bọn họ có thể giành được toàn thắng.
Nhưng nếu Quân Tiêu Dao rời đi thì sao?
Hắn là người của Tiên Vực, không có khả năng luôn nán lại ở Thiên Huyền đại lục đúng không?
“A... Các vị chớ lo lắng, bản Thần Tử sớm đã nghĩ ra biện pháp xử lý việc này.”
Quân Tiêu Dao cười khẽ, mang theo cảm giác như bày mưu lập kế.
Hết chương 241.
Chương 242
Quân Tiêu Dao tự nhận mình không phải người tốt gì.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngại làm mấy chuyện không cần tốn nhiều sức, tùy tiện ra tay là có thể trợ giúp người khác.
Còn nữa, toàn bộ Thiên Huyền đại lục bị khống chế trong tay tu sĩ Nhân tộc, chẳng khác nào là bị Quân Tiêu Dao kiểm soát.
Sau này Quân gia còn có thể coi Thiên Huyền đại lục trở thành nơi đóng quân dưới hạ giới.
Làm vậy tương đương với kiếm được một khối địa bàn.
“Đầu tiên, sau khi ta rời đi Thiên Huyền đại lục, sáu Liệt Tinh Thần Khôi này sẽ được để lại, giao cho tu sĩ Nhân tộc đáng tin cậy khống chế.”
Câu đầu tiên của Quân Tiêu Dao đã khiến cả đường chấn động không biết nói gì.
Sáu con rối Thánh Nhân cảnh mà nói đưa là đưa, hành động này quả thực khiến những tu sĩ hạ giới không thể tin nổi.
Một Liệt Tinh Thần Khôi xuất thế, phỏng chừng có thể khuấy đạo cả đại lục đến mức gió nổi mây phun.
Quân Tiêu Dao lại thuận miệng hứa sẽ đưa ra sáu thần khôi.
“Thần Tử đại nhân, cái này quá quý trọng.”
“Đúng vậy, sáu Liệt Tinh Thần Khôi này là vật tư hữu của ngài, sao chúng ta lại không biết xấu hổ mà lấy.”
Rất nhiều gia chủ, thánh chủ đều mở miệng nói.
Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay và nói: “Các ngươi cho rằng bản Thần Tử thiếu con rối sao?”
Một câu của Quân Tiêu Dao lập tức chặn miệng bọn họ lại.
Đúng vậy, nếu Quân Tiêu Dao muốn có con rối, đừng nói là Thánh Nhân cảnh, cho dù là Thánh Nhân Vương, thậm chí Đại Thánh Cảnh đỉnh cấp thì Quân gia cũng sẽ đưa cho hắn.
Nhưng vấn đề là hoàn toàn không cần thiết.
Sau khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực, nhất định sẽ có đám người hộ đạo nhân A Cửu âm thầm bảo hộ.
Cũng không cần thiết dùng con rối để hộ thân.
Cho nên sau khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực thì Liệt Tinh Thần Khôi sẽ mất đi tác dụng.
So với ném vào pháp khí không gian ăn bụi, không bằng đưa cho tu sĩ Nhân tộc trên Thiên Huyền đại lục.
Sau một hồi giải thích, rất nhiều tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Có sáu Liệt Tinh Thần Khôi này thì Thái Cổ Thần Sơn muốn mưu đồ gây rối gì nữa cũng phải liệu sức của mình.
Quân Tiêu Dao tiện thể nói luôn: “Trừ chuyện này ra, sau đó ta sẽ liên hệ với Huyền Thiên Tông trên Tinh Thần đại lục.”
“Muốn đi từ Tinh Thần đại lục đến Thiên Huyền đại lục thì có Truyền Tống Trận vượt giới, xem như cũng tiện, Huyền Thiên Tông cũng nghe theo lệnh của bản Thần Tử, đến lúc đó nếu Thái Cổ Thần Sơn lại có động tĩnh thì có thể bảo Huyền Thiên Tông phái cường giả đến viện trợ.” Quân Tiêu Dao nói.
Còn về vì sao Quân Tiêu Dao không trực tiếp đi đến vùng cấm trung ương, diệt sạch tất cả sinh linh Thái Cổ Thần Sơn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Phiền toái.
Quân Tiêu Dao không thích phiền toái, cho nên trực tiếp để lại cho các tu sĩ Thiên Huyền đại lục tự xử lý.
Quân Tiêu Dao cũng tin bọn họ có thể xử lý tốt.
Nếu dưới sự trợ giúp này mà tu sĩ Thiên Huyền đại lục còn không đối phó được Thái Cổ Thần Sơn, vậy bọn họ bị giết cũng đáng.
Nghe xong lời nói của Quân Tiêu Dao, chúng tu sĩ Thiên Huyền đại lục mới hoàn toàn buông lỏng.
Sáu Liệt Tinh Thần Khôi, cộng thêm chi viện của Huyền Thiên Tông.
Thái Cổ Thần Sơn sẽ không gây ra nổi sóng gió gì, chỉ có thể co đầu rút cổ cầu sinh tồn.
Hơn nữa lực chấn nhiếp và lực ảnh hưởng của Quân Tiêu Dao còn có thể kéo dài thật lâu thật lâu.
Có khả năng sẽ trở thành bóng ma và ác mộng cả đời không thể xóa nhòa của những Thái Cổ Thần Sơn sinh linh đó.
Đến tận đây, chuyện trên Thiên Huyền đại lục và Tinh Thần đại lục đều xem như hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng việc của Quân Tiêu Dao còn không có kết thúc.
Thứ nhất, hắn còn phải đi đến Đại Dận hoàng triều ở Tiềm Long đại lục, bình định các tội tộc còn lại.
Thứ hai, xem có thể tìm được các Nghịch Thiên Thập Tử còn lại hay không.
Nói thật, ban đầu Quân Tiêu Dao tới đây với tâm thái là thu tiểu đệ.
Ngặt nổi những cả đám khí vận chi tử đó không có mệnh vai chính, lại sinh bệnh vai chính.
Tên nào cũng kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình siêu phàm, Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ nên cũng chỉ có thể dạy bọn họ làm người.
Nhưng nếu có khả năng, Quân Tiêu Dao vẫn muốn nhận vài nghịch thiên chi tử.
Thứ ba, chính là cố hết sức kiếm thêm một ít căn nguyên thế giới.
Thứ tư, Quân Tiêu Dao cũng không quên quyển hạ của Thể Thư.
Thứ năm, tìm kiếm kẽ nứt thập giới, tiến vào tế đàn anh linh để tìm ra con đường của mình.
Thứ sáu, đi tìm muội muội của Quân Vạn Kiếp.
Quân Tiêu Dao cẩn thận chải vuốt một chút, mới phát hiện mình còn nhiều chuyện chưa làm đến vậy.
Điều này không khỏi làm Quân Tiêu Dao có chút đau đầu.
Hắn cũng nghỉ ngơi mấy ngày ở gia tộc Nạp Lan.
Trong mấy ngày này, vẫn luôn là Nạp Lan Nhược Hi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Quân Tiêu Dao.
Thậm chí Quân Tiêu Dao tắm gội, Nạp Lan Nhược Hi cũng chủ động hầu hạ, vừa bóp vai lại còn chà lưng.
Còn chuyện dùng cái gì chà lưng?
Đương nhiên là thứ mềm như bông kia.
Nạp Lan Nhược Hi cũng xem như kiệt lực phụng dưỡng, hầu hạ Quân Tiêu Dao chu đáo trên mọi phương diện, làm hắn cực kỳ thư thái.
Quân Tiêu Dao cũng vui vẻ hưởng thụ.
Hắn cũng không phải tu sĩ thanh tâm quả dục khổ.
Còn vì sao trước nay Quân Tiêu Dao không chủ động thân cận với bất cứ nữ nhân nào, đó là vì không có ai có tư cách để Quân Tiêu Dao chủ động lấy lòng.
Nữ nhân có thể xứng đôi với hắn trong thiên hạ quá ít quá ít.
Nhưng nhiều ngày qua cũng khổ cho Tô Tử Quỳnh, nàng đã sắp biến thành oán phụ khuê phòng, mấy chuyện hầu hạ Quân Tiêu Dao đều bị Nạp Lan Nhược Hi đoạt đi mất.
Mấy ngày nay cũng là khoảng thời gian thích ý thư thái khó được từ lúc Quân Tiêu Dao hạ giới.
Nhưng thời gian thả lỏng cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Chuyện nên làm vẫn phải làm.
Ngày hôm nay, Quân Tiêu Dao gọi đám người Đông Huyền lão tổ tới.
Bởi vì bọn họ quen thuộc hạ giới nhất nên Quân Tiêu Dao còn một số việc muốn hỏi họ.
“Kế tiếp hẳn sẽ đi đến Tiềm Long đại lục, có thể thông qua Truyền Tống Trận vượt giới không?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Đông Huyền lão tổ khẽ lắc đầu và nói: “Hồi Thần Tử, Thiên Huyền đại lục và Tinh Thần đại lục không thể trực tiếp đi đến Tiềm Long đại lục, có lẽ trên đường sẽ di chuyển tới đại lục khác, sau đó mới tới được Tiềm Long đại lục.”
“Như vậy à, cũng được, vậy chúng ta chuẩn bị một chút rồi ngày mai xuất phát.” Quân Tiêu Dao nói.
Bọn người Đông Huyền lão tổ gật đầu.
Hôm sau Quân Tiêu Dao lại mang theo Cửu Đầu Sư Tử, Nghệ Vũ, Tô Tử Quỳnh, ba người Đông Huyền lão tổ xuất phát.
Rất nhiều tu sĩ của Thiên Huyền đại lục cùng ra cung nghênh.
“Công tử, Nhược Hi chờ ngài trở về, dẫn ta đi Tiên Vực...” Nạp Lan Nhược Hi lẩm bẩm lưu luyến mà nói.
Hết chương 242.
Chương 243
Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao xuất phát.
Tiềm Long đại lục đã bắt đầu bạo phát náo động.
Thế lực các nơi phản loạn, tội tộc quật khởi.
Những cuộc chiến tranh lớn lớn bé bé không ít hơn mấy chục trận.
Toàn bộ Tiềm Long đại lục, bốn địa vực Đông Thổ, Nam Lĩnh, Tây Hoang, Bắc Nguyên đều bốc cháy chiến hỏa ngập trời.
Đại Dận hoàng triều cũng phái quân đội ra trấn áp, triển khai sát phạt với tội tộc.
Mà trong cuộc chiến như vậy, biểu hiện của một vị hoàng tử lại nằm ngoài dự đoán của người người trong Đại Dận hoàng triều.
Thậm chí Đại Dận hoàng chủ cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Vị hoàng tử kia là Thập lục hoàng tử, Phương Hàn.
Trên dưới Đại Dận hoàng triều, gần như không ai không biết vị Thập lục hoàng tử ngu si này.
Nhưng biểu hiện của hắn ta trong từng chiến dịch lại càng ngày càng kinh người, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí vượt qua tất cả huynh đệ tỷ muội.
Cho dù là Quân Dĩnh Nhi cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Nàng ta cũng vui mừng vì sự thay đổi của Phương Hàn.
Nhưng dã tâm của Phương Hàn không ngừng lại ở đó.
Hắn ta muốn đánh bại tội tộc, trở thành anh hùng trong mắt thế nhân, đạt được sự ưu ái của Quân Dĩnh Nhi.
Không phải Quân Dĩnh Nhi nói, hy vọng ý trung nhân của mình là một anh hùng cái thế bạch y phiêu phiêu sao?
Như vậy Phương Hàn sẽ trở thành anh hùng kia!
Ngay vào lúc Tiềm Long đại lục chiến loạn nổi lên bốn phía.
Một trong Thập địa hạ giới, Sâm La đại lục.
Khác với các đại lục khác, đại lục này tồn sùng cách sinh tồn cá lớn nuốt cá bé cách.
Cường giả sinh, nhược giả tử, không có chính nghĩa và đạo lý gì đáng nói.
Cũng bởi vậy, đại lục này trở thành nơi tàng ô nạp cấu (1), cực kỳ hỗn loạn nổi danh dưới hạ giới.
(1) Chất chứa dơ bẩn
Rất nhiều cường giả phạm phải tội ác ngập trời ở đại lục khác, cuối cùng chỉ có thể trốn tới Sâm La đại lục.
Cường giả có thể sống thực thoải mái ở Sâm La đại lục, nhưng kẻ yếu thì rất bi thảm.
Giờ phút này, ở một mảnh đất nào đó trên Sâm La đại lục, trong một điện phủ hắc ám lạnh lẽo như băng.
Một bóng dáng tuổi trẻ ngồi ngay ngắn trên vương tòa xương khô trắng hếu.
Quanh thân gã lượn lờ sương mù màu đen, không thấy rõ khuôn mặt.
Một mái tóc dài màu xám trắng buông xuống mặt đất, sau lưng có một đôi cánh màu hắc bạch kỳ dị, lượn lờ khí Âm Dương.
Tuy khuôn mặt gã mơ hồ không rõ, nhưng đồng tử thấp thoáng kia lại như hàm chứa cảnh tượng khủng bố đàn tiên đẫm máu, thần ma ngã xuống, khiến lòng người run sợ.
Gã cứ lạnh nhạt mà ngồi ngay ngắn như vậy trên vương tọa bạch cốt, tản ra một khí tức áp lực cực đoan.
Mỗi bên trái phải vương tọa bạch cốt đều có một người áo đen đang đứng, tỏa ra uy áp Thánh Cảnh.
Mà ở phía dưới lại là một đám tu sĩ của Sâm La đại lục.
Trong đó có đầu lĩnh mấy mạch thế lực cường đại cũng đã hội tụ tại đây.
Trong nhóm người này, một vị lão giả huyết bào bước ra một bước, hơi chắp tay, thật cẩn thận nói: “Vị đại nhân đến từ Tiên Vực này, không biết ngài gọi chúng ta tới là có chuyện gì quan trọng?”
Lão giả huyết bào này đến từ Hoàng Tuyền Cốc.
Hoàng Tuyền Cốc là một trong các thế lực đỉnh cấp của Sâm La đại lục.
Bọn họ vốn là những ác nhân ăn thịt người không nhả xương, nhưng đứng trước mặt vị đại nhân đến từ Tiên Vực này thì cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Trước đó cũng có tu sĩ không phục, giờ phút này họ sớm đã biến thành thi thể lạnh như sbăng trên mặt đất.
“Nghe nói các ngươi tìm được tung tích của truyền nhân Thôn Thần Ma Công?” Nam tử tuổi trẻ ngồi ngay ngắn trên vương tọa bạch cốt dùng ngón tay gõ tay vịn, lạnh nhạt hỏi.
“Vâng... không lâu trước đây chúng ta mới có được tin tức, hình như truyền nhân của Thôn Thần Ma Công là thiên kiêu của Chiến Ma Điện.” Trên trán lão giả huyết bào chảy ròng mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
“Rất tốt, cuối cùng cũng xuất hiện, không uổng phí ta chờ lâu như vậy trên khối đại lục này.” Nam tử tuổi trẻ kia khẽ cười một tiếng, sau đó nói.
“Hoàng Tuyền Cốc, Tu La môn, Thiên Sát Tông, ta ra lệnh cho các ngươi đi diệt trừ Chiến Ma Điện, bắt tên truyền nhân của Thôn Thần Ma Công tới đây cho ta.” Nam tử tuổi trẻ nói.
Lời vừa nói ra, người của ba đại tông môn đều biến sắc.
Một nam tử trung niên của Thiên Sát Tông nhịn không được đứng ra và nói: “Tiên Vực đại nhân, Chiến Ma Điện kia chính là thế lực cường đại đệ nhất Sâm La đại lục, cho dù ba tông chúng ta cùng xông lên cũng sẽ tổn thất rất lớn, gần như là phải liều mạng.”
Nhưng mà, ngay khi nam tử Thiên Sát Tông kia vừa dứt lời.
Bên bạch cốt vương tọa, một người áo đen trực tiếp thò ra tay, một chưởng chụp ông ta thành thịt nát.
“Còn ai phản đối quyết định của ta, hoặc là không muốn phục tùng?” Nam tử tuổi trẻ chậm rãi nói.
“Không... Không dám...” Người của Tam đại tông môn, chảy ròng mồ hôi lạnh sau lưng.
Chiến Ma Điện cũng có Thánh Nhân tồn tại.
Ba đại tông môn bọn họ liên thủ, mặc dù dẹp xong Chiến Ma Điện thì phỏng chừng cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Mà nam tử tuổi trẻ tới từ Tiên Vực kia lại không có chút tổn thất nào.
Nhưng tình thế đang rất nguy hiểm, bọn họ không thể không cúi đầu.
Một nam tử của Tu La môn căng da đầu hỏi: “Xin hỏi Tiên Vực đại nhân, hiện giờ ở Sâm La đại lục cũng có những thiên kiêu Tiên Vực khác đang chú ý truyền nhân của Thôn Thần Ma Công ở hạ giới.”
“Nếu bọn họ ngăn trở, muốn tranh đoạt...”
Nam tử kia không nói tiếp, nhưng hàm ý hiển nhiên là…
Đều là người tới từ Tiên Vực, bọn họ có thể đắc tội ai đây?
Nghe thấy lời này, nam tử tuổi trẻ trên bạch cốt vương tọa lại cười.
Cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất khắp thiên hạ.
Gã chậm rãi mở miệng nói: “Yên tâm, trong thập địa hạ giới này, không có người dám đối nghịch với ta.”
“Nếu thực sự có tên nào không có mắt muốn ngăn cản, ngươi chỉ cần nói ra sáu chữ là được.”
“Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử!”
Sáu chữ này vừa dứt, một luồng ma khí sát phạt khủng bố thổi quét ra!
Cho dù là một ít cường giả ở phía dưới có tu vi cao hơn nam tử trẻ tuổi cũng có cảm giác da đầu tê dại.
Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử!
Bọn họ ở hạ giới nên cũng không rõ sức nặng của sáu chữ này.
Nhưng ở Tiên Vực, Đọa Thần Cung là một thế lực lớn nội tình khủng bố vô biên.
Nghe đồn nhất mạch này chính là một trong những cội nguồn của ma tu trên Tiên Vực, có truyền thừa cổ xưa.
Đọa Thần Tử thân là một thiên kiêu kiệt xuất nhất trong Đọa Thần Cung đương đại, lời gã nói cũng không phải đơn thuần là khoác lác.
Ở thập địa hạ giới này thật sự không có bao nhiêu thiên kiêu dám đối nghịch với Đọa Thần Tử.
“Vâng, vậy tại hạ lập tức đi làm.”
Hết chương 243.
Chương 244
Người của ba đại tông môn chắp tay cáo lui, trên người đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Thực hiển nhiên, nam tử tuổi trẻ đến từ Tiên Vực này có thân phận lớn đến kinh người, càng mạnh hơn những thiên kiêu bình thường ở hạ giới.
Sau khi ba đại tông môn rời đi.
Đọa Thần Tử dựa vào vương tọa bạch cốt, tự lẩm bẩm: “Lúc trước Thôn Thần Ma Công của Thôn Thiên Ma tổ gây nên hạo kiếp ở Tiên Vực, cuối cùng Thôn Thiên Ma tổ bị người ta vây công, bị thương nặng gần chết, cuối cùng biến mất không thấy, từ đó Thôn Thần Ma Công cũng thất truyền.”
“Còn nghĩ Thôn Thần Ma Công thật sự tuyệt tích, hiện tại nghĩ đến, hẳn là Thôn Thiên Ma tổ không muốn ma công của mình đoạn tuyệt truyền thừa, bởi vậy vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lão đã cố chống chọi để đi vào hạ giới, sau đó để lại đạo thống.”
“Lấy thiên tư của ta, nếu có được Thôn Thần Ma Công thì long thủ (2) thế hệ trẻ trên Tiên Vực sẽ do Đọa Thần Tử ta chấp chưởng!”
(2) Nghĩa đen đầu rồng, nghĩa bóng là tập hợp mấu chốt hoặc nhân vật then chốt.
Đọa Thần Tử cười.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của gã.
Tại Sâm La đại lục này, không có người nào từ Tiên Vực hạ giới dám đối nghịch với Đọa Thần Tử gã.
Mấy ngày sau đó, đại quân do ba đại tông môn dẫn đầu cũng mênh mông cuồn cuộn kéo tới Chiến Ma Điện.
Trên đường đi cũng có một ít thiên kiêu đến từ Tiên Vực đã nhận ra không đúng, tự cao với thân phận Tiên Vực nên tiến lên quát hỏi.
Kết quả vừa nghe thấy sáu chữ “Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử” thì tất cả thiên kiêu Tiên Vực đều là mang theo vẻ mặt kiêng kỵ thoái nhượng, không dám làm khó dễ.
Điều này làm tu sĩ của ba đại tông môn có nhận thức rõ ràng hơn đối với thân phận của Đọa Thần Tử.
Ở Sâm La đại lục này, không có ai dám khiêu khích quyền uy của Đọa Thần Tử.
Điều này làm tu sĩ của ba đại tông môn có thêm tự tin.
Nếu ôm chặt cái đùi này, nói không chừng cũng là một loại kỳ ngộ.
Dưới tình huống như vậy, liên quân cầm đầu vs ba đại tông môn đã đi thẳng một mạch, khởi xướng tập kích đột ngột nhằm vào Chiến Ma Điện.
Chiến Ma Điện thân là thế lực mạnh nhất Sâm La đại lục, tuy bị đánh bất ngờ, nhưng tất nhiên cũng phải hăng hái phản kháng.
“Giao truyền nhân của Thôn Thần Ma Công ra đây, bằng không diệt sạch Chiến Ma Điện các ngươi!”
“Đọa Thần Tử đại nhân của Đọa Thần Cung Tiên Vực lên tiếng, giao truyền nhân của Thôn Thần Ma Công ra thì có thể tha cho các ngươi một mạng!”
Chiến hỏa liên miên, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, có cường giả của ba đại tông môn đang rống lớn.
“Đám quy tôn tử các ngươi muốn Chiến Ma Điện ta chịu thua à, không có khả năng!” Cường giả của Chiến Ma Điện quát lạnh.
dưới tình huống hỗn loạn này, có một thanh niên mặc áo giáp màu đen dẫn theo một nữ tử hai mắt mù lòa và một ít cao thủ của Chiến Ma Điện, lao nhanh về hướng ngọn núi đằng sau Chiến Ma Điện.
Nữ tử mù lòa kia mặc chiếc váy lụa màu đen bó sát, dáng người tinh tế, dung mạo tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn nà, mái tóc đen xỏa tung xuống đôi vai ngọc.
Chỗ đặc thù nhất toàn thân của nàng ta chính là đôi mắt.
Bởi vì đang ở trạng thái mù lòa, cho nên đôi mắt đó bị một dải lụa màu đen che lại.
“Ca ca, ngươi đi mau đi, đừng lo cho ta.” Cố gái mù nói.
“Thanh Ảnh, đừng nói lời ngu ngốc, vi huynh dẫn ngươi rời đi, một ngày nào đó, ta muốn ba đại tông môn này và Đọa Thần Tử kia đều phải trả giá đắc!”
Giọng nói của thanh niên mặc áo giáp đen lạnh lẽo như sương, mang theo thù hận.
Đôi mắt của hắn ta khiếp người giống như hắc động!
Thanh niên này chính là người thừa kế Thôn Thần Ma Công!
Mà đúng lúc này, phía chân trời đằng trước bỗng xuất hiện vô số bóng dáng chi chít.
Ba thiên kiêu trẻ tuổi đứng ở hàng đầu, khí tức mênh mông.
“Hoàng Tuyền Thánh Tử, Huyết Tu La, Thiên Minh Tử...”
Thanh niên mặc áo giáp đen đảo mắt qua chân trời, sắc mặt lạnh lẽo nặng nề.
Hoàng Tuyền Thánh Tử, Huyết Tu La, Thiên Minh Tử chính là ba thiên kiêu xuất chúng nhất của Hoàng Tuyền Cốc, Tu La Môn, Thiên Sát Tông.
Bọn họ cũng giống như thanh niên mặc áo giáp màu đen kia, đều là đại diện cho sức mạnh thế hệ tuổi trẻ Đại Lục Sâm La.
"Không ngờ rằng, Yến Phi truyền nhân của Chiến Ma Điện lại chính là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, thật sự là nằm ngoài dự đoán mọi người." Hoàng Tuyền Thánh Tử lạnh lùng cười nói.
Người trẻ tuổi mặc áo giáp đen này tên là Yến Phi, là thiên kiêu xuất chúng nhất Chiến Ma Điện đương đại.
Còn vị manh nữ kia, chính là muội muội ruột của hắn, Yến Thanh Ảnh
"Ta cũng không ngờ rằng, tam đại tông môn các ngươi lại trở thành chó săn cho thiên kiêu tiên vực!" Yến Phi lạnh lùng nói.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt đám người Hoàng Tuyền thánh tử đều có chút mất tự nhiên.
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng có thể đừng gọi cái tên chó săn khó nghe như vậy được không?
"Hừ, ngươi sao có thể biết sức mạnh của Đọa Thần Tử đại nhân, ở hạ giới này, không có kẻ nào dám trêu chọc Đọa Thần Tử đại nhân cả." Hoàng Tuyền Thánh Tử lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, được Đoạ Thần Tử đại nhân nhìn trúng, là vinh hạnh của ngươi, mau giơ tay chịu trói, theo chúng ta đi." Thiên Minh Tử nói.
"Nếu ta vẫn còn sống, nhất định sẽ tự tay làm thịt cái tên Đoạ Thần Tử kia!" Hai mắt Yến Phi tối như mực, tràn đầy hàn khí.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nói với một trưởng lão đứng bên cạnh: "Làm phiền trưởng lão hãy đưa Thanh Ảnh rời khỏi đây, ở đây đã có ta chống đỡ!"
"Yến Phi ngươi... Ai, được rồi." Vị trưởng lão kia quả quyết kéo Yến Thanh Ảnh lui lại phía sau.
"Không... Ca ca.... " Gương mặt Yến Thanh Ảnh biến sắc, nàng muốn ở lại, nhưng vẫn bị trưởng lão cưỡng chế mang đi.
"Thanh Ảnh, muội mau chạy đi, đừng lo cho ta!"
Sau tiếng quát này, Yến Phi liều mạng xoay người lao về phía ba người Hoàng Tuyền Thánh Tử.
Vốn dĩ thực lực của hắn cũng chỉ tương đương với đám người Hoàng Tuyền Thánh Tử.
Nhưng lúc này, ngay khi Yến Phi giơ tay lên thì lốc xoáy tối đen liền hiện ra, dường như có thể nuốt chửng vạn vật.
Đôi mắt tối đen như mực của hắn, cũng tản ra hơi thở có thể nuốt chửng vạn vật.
"Quả nhiên là Thôn Thần Ma Công!" Đám người Hoàng Tuyền Thánh Tử vô cùng hưng phấn.
Nếu bọn họ có thể bắt được Yến Phi, sau đó trấn áp hắn, chẳng phải họ sẽ chính là đại công thần sao.
Đến lúc đó Đọa Thần Tử chắc chắn sẽ thưởng cho bọn họ, nói không chừng còn có thể dẫn họ đi tiên vực nữa.
"Giết!"
Ba người Hoàng Tuyền Thánh Tử cũng ra tay rồi.
Có một vài tu sĩ của Chiến Ma Điện lựa chọn ở lại, để ngăn cản cường giả của tam đại tông môn.
Ngay sau khi Yến Thanh Ảnh rút lui ra phía sau núi.
Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tiếng gào thét hốt hoảng của đám người Hoàng Tuyền Thánh Tử cũng đồng thời vang lên.
"Yến Phi, ngươi thật sự điên rồi, vậy mà ngươi lại dám tự bạo, ngươi không cần mạng nữa à!”
Sau tiếng thét chói tai này, Yến Phi tự bạo thân mình, cùng đám người Hoàng Tuyền Thánh Tử đồng quy vu tận.
"Ca ca.... " Yến Thanh Ảnh hét lên một tiếng chói tai, trong lòng tràn đầy thống khổ.
"Thanh Ảnh, chúng ta mau đi thôi!" Trong mắt vị trưởng lão kia cũng lộ ra vẻ đau thương.
Hết chương 244.
Chương 245
Cả trận chiến, giằng co mấy ngày.
Cuối cùng Chiến Ma Điện yếu không địch được mạnh, ngoài số ít người bỏ chạy ra thì phần lớn tu sĩ Chiến Ma Điện đều bỏ mạng.
Đương nhiên, thế lực của tam đại tông môn cũng tổn thất rất lớn.
Thậm chí những thiên kiêu đứng đầu như Hoàng Tuyền Thánh Tử cũng đều phải bỏ mạng.
Nhưng điều làm cho tam đại tông môn sợ hãi chính là, người mà Đọa Thần Tử muốn, Yến Phi - truyền nhân của Thôn Thần Ma Công lại tự bạo quên thân.
Điều này khiến cho tam đại tông môn vô cùng hoảng loạn.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng để phục thù.
....
Trong cung điện, Đọa Thần Tử ngồi trên Bạch Cốt Vương, sau khi nghe xong tin tức thì yên lặng không nói một câu nào cả.
Phía dưới, tu sĩ tam đại tông môn ai nấy đều mồ hôi lạnh chảy ròng, hai chân run cầm cập.
"Xin đại nhân tha mạng, Yến Phi muốn tự bạo nên chúng thần cũng hết cách." Tu sĩ Tam đại tông môn lần lượt quỳ xuống.
Nhưng điều khiến họ không ngờ đến chính là Đọa Thần Tử lại không hề nổi giận.
"Không đúng... Có gì đó không bình thường." Đọa Thần Tử tự lầm bầm nói một mình.
"Nghe đồn hạ giới có truyền thuyết thập tử nghịch thiên, số mệnh của một giới sẽ hội tụ trên một người."
"Theo lý thuyết, Yến Phi là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, hẳn chính là kẻ nghịch thiên của Đại Lục Sâm La, sao có thể chết dễ dàng như vậy được?"
"Đáng lý hắn phải nghĩ cách sống sót, sau đó trả thù ta mới đúng chứ?"
Đọa Thần Tử rơi vào trầm tư.
Đọa Thần Cung, cũng là một thế lực vô cùng thâm hậu, bên trong che giấu rất nhiều việc cơ mật.
Đọa Thần Tử thân là chí tôn của Đoạ Thần Cung tất nhiên sẽ biết rất nhiều tin tức.
Tin đồn thập tử nghịch thiên, hắn cũng từng nghe nói rồi.
Có điều kẻ nghịch thiên của Đại Lục Sâm La này, lại có thể chết dễ dàng như vậy sao?
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Đọa Thần Tử lãnh đạm nói: "Các ngươi vừa nói, có một vài tàn dư của Chiến Ma Điện đã đào tẩu đúng không?"
"Đúng vậy, có vài kẻ đã đào tẩu, trong đó có muội muội của Yến Phi là Yến Thanh Ảnh." Tu sĩ của Tam đại tông môn trả lời.
"Sao cơ? Muội muội của truyền nhân Thôn Thần Ma Công sao?" Chân mày Đoạ Thẩn Tử nhíu chặt lại.
Sau đó hắn nói: "Hạn cho các ngươi trong vòng bảy ngày phải tìm đc hết tàn dư của Chiến Ma Điện về đây cho ta, đặc biệt là muội muội của Yến Phi, nhất định phải mang người còn sống về đây!"
"Vâng!"
Tu sĩ Tam đại tông môn đồng loạt đáp lại, sau đó rời đi.
"Lẽ nào ngay từ đầu ta đã đoán sai rồi, nhưng Yến Phi kia rõ ràng là đã thi triển Thôn Thần Ma Công.... "
"Không sao, chỉ cần bắt hết những người liên quan đến hắn thì mọi việc sẽ sáng tỏ ." Đọa Thần Tử cười lạnh.
Hắn nhất định phải có được Thôn Thần Ma Công
Trong khi đại lục Sâm La đang hết sức hỗn loạn.
Tại một nơi hoang sơn dã lĩnh, có một Truyện Tống Trận bụi mù bao phủ
Truyện Tống Trận rất lâu rồi chưa được khởi động, bỗng nhiên tản ra ánh sáng rực rỡ.
Sau đó, hư không vặn vẹo, một đám người xuất hiện.
Chính là đám người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao ung dung tự tại bước ra khỏi thùng xe hoàng kim, đưa mắt nhìn rồi hỏi: "Đây là thế giới nào thế?"
"Thưa Thần Từ, đây là Đại Lục Sâm La, muốn đến Đại Lục Tiềm Long thì chúng ta phải đi qua thế giới này trước." Đông Huyền lão tổ trả lời.
"Thì ra là vậy, vậy chúng ta trực tiếp trung chuyển, đến Đại Lục Tiềm Long." Quân Tiêu Dao phất tay ra hiệu.
Mà lúc này, một người đàn ông mặc chiến giáp đen đứng bên cạnh, nét mặt có chút đắn đo, dường như có điều gì muốn nói.
"Ngươi có gì muốn nói sao?" Quân Tiêu Dao chú ý đến vẻ mặt người đàn ông này liền hỏi.
Đông Huyền Lão Tổ đứng bên cạnh cười nói: "Công tử có điều không biết, Đại Lục Sâm La này, là quê hương của Cố Nguyên huynh."
"Thì ra là vậy." Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, lúc này hắn mới hiểu tại sao vẻ mặt Cố Nguyên lại có điều tâm sự như vậy.
Cổ Nguyên chắp tay nói: "Công tử, không giấu gì ngài Cổ mỗ từng là điện chủ đời thứ bảy Chiến Ma Điện của Đại Lục Sâm La, bây giờ về lại cố hương khó tránh khỏi hoài cảm."
"Đương nhiên, việc của Công Tử vẫn là quan trọng nhất, chúng ta hãy đến luôn Đại Lục Tiềm Long thôi." Cổ Nguyên trả lời.
Ông ta cũng không dám vì việc riêng của bản thân, mà trì hoãn hành trình của Quân Tiêu Dao.
"Đừng ngại, các ngươi theo ta lâu như vậy, cũng coi như vất vả, nếu đã đến cố hương của ngươi rồi, vậy thì hãy đến Chiến Ma Điện xem một chút." Quân tiêu dao khẽ cười nói.
"Đa tạ Công Tử!" Cổ Nguyên cảm kích chắp tay nói.
Sau đó, bọn họ xuất phát, tùy ý tìm một vị tu sĩ hỏi vị trí Chiến Ma Điện.
Nhưng chuyện hỏi được lại khiến thần sắc Cố Nguyên đột biến.
"Ngươi nói gì, Chiến Ma Điện bị diệt rồi sao?"
Cố Nguyên ngây ngẩn cả người, dường như có tiếng sấm sét trấn động trong đầu.
Ông ta từng là điện chủ thứ bảy của Chiến Ma Điện, tuy ông ta đã phi thăng tiên vực, nhưng vẫn còn hoài niệm Chiến Ma Điện.
Khi ông ta phi thăng tiên vực, Chiến Ma Điện vẫn còn là một thế lực mạnh nhất ở Đại Lục Sâm La, tại sao bao giờ lại suy tàn đến vậy?
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Cổ Nguyên hỏi.
Sự uy hiếp phát ra tản mát cũng khiến vị tu sĩ kia lạnh run.
Anh ta thật đáng thương, anh ta chỉ là một tiểu tu sĩ tình cờ đi ngang qua thôi mà.
Vậy mà chẳng may lại gặp phải đám người khủng bố này.
Không những có xe kéo sư tử chín đầu, mà trong số họ còn có cả thánh nhân nữa
Vị tiểu tu sĩ này dường như sắp ngất rồi, đám mãnh nhân này đến từ đâu vậy?
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi." Quân Tiêu Dao cũng nhíu nhíu mày.
Chuyện này, vốn dĩ không liên quan đến hắn.
Nhưng Cố Nguyên theo hắn hạ giới lâu như vậy, ông ta vẫn luôn tận tâm hết sức, làm tròn bổn phận.
Bây giờ Quân Tiêu Dao không quan tâm đến thì cũng không hợp tình hợp lý.
Vị tiểu tu sĩ nhìn Quân Tiêu Dao, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Quân Tiêu Dao có khí chất vô cùng khác biệt.
Cho dù là cường giả thánh nhân bên cạnh, cũng bị khí chất của vị thiếu niên áo trắng này làm lu mờ đi.
"Chẳng lẽ đây là thiên kiêu tiên vực hạ giới sao?" Vị tiểu tu sĩ thầm kinh hãi.
Nhưng anh ta vẫn vội vàng kể lại đầu đuôi gốc gọn những chuyện gần đây xảy ra ở Đại Lục Sâm La
Sau khi nghe xong tất cả các tin tức.
Sắc mặt Cố Nguyên vô cùng u ám.
Cả người ông ta giống như núi lửa sắp phun trào vậy, hít thở không thông.
Hết chương 245.