Năm đó ‘Trang Thừa Càn’ thật sự chết trận, nhưng vong hồn không dám tiến vào U Minh, bởi vì U Minh là hang ổ của Bạch Cốt Tôn Thần. Ở chốn U Minh, gã sẽ không có bất cứ cơ hội phản kháng nào cả, mà tất nhiên Bạch Cốt Thần sẽ thi hành tra tấn vĩnh thế với gã.
Cho nên gã đã chết, nhưng không dám thật sự chết đi.
“Năm đó ta giết chết Cốc Y nên khiến Bạch Cốt giáng thế. Trong trận chiến ấy, đại ca ngươi bị trọng thương, thân thể ta thì tan vỡ, phải trả cái giá thảm trọng như vậy mới đánh vỡ được Bạch Cốt Thần Tướng, trục xuất hắn trở về U Minh...”
‘Trang Thừa Càn’ kể lại: “Tuổi thọ của ta đã hết, lại không dám tiến vào U Minh, vì thế vứt bỏ một nửa thần hồn, chế tạo biểu hiện giả là thần hồn cũng đã tan vỡ, sau đó mượn Minh Chúc để ẩn thân. Cũng không phải ta cố ý lừa gạt đại ca, thật sự là không dám để Bạch Cốt dọ thám được chân tướng.”
Gã có thể miêu tả rõ ràng chi tiết chiến đấu năm đó như thế, lão không cần tiếp tục hoài nghi thân phận của Trang Thừa Càn.
Đến lúc này, Tống Hoành Giang đã thu nắm tay lại, nếp nhăn trên mặt lại như sâu thêm vài phần: “Nếu là ngươi, lúc trước vì sao lại gạt ta, nói ngươi là Khương Vọng gì đấy?”
‘Trang Thừa Càn’ nhìn thoáng qua Tống Uyển Khê phía sau lão, trong mắt tràn đầy bi thiết: “Năm đó ta mắt mù nên cưới Bạch Cốt Thánh Nữ. Cho nên mới khiến Uyển Khê bị Bạch Cốt Đạo làm hại, huynh cũng vì Bạch Cốt Tôn Thần mà không còn hi vọng Động Chân... Đại ca, ta còn mặt mũi nào mà nhìn huynh?”
Gặp lại cố nhân, hiển nhiên tâm thần của Tống Hoành Giang cũng có chút dao động, lão dịu giọng mà hỏi: “Nếu ngươi đã nán lại nhân thế, vậy tại sao lại đứng nhìn Minh Khải mất mạng, khiến Cao Tiện biến thành dáng vẻ như hiện giờ?”
Trang Minh Khải chính là nhi tử của Trang Thừa Càn và Tống Uyển Khê, là phụ thân ruột của Trang Cao Tiện. Bản tính ông ta nhân hậu, trị chính khoan dung, thụy hào là Đại Trang Nhân Hoàng Đế.
Sau khi Trang Thừa Càn đột ngột qua đời, là ông ta ổn định triều chính, khiến tình thế an ổn lại, giúp Trang Quốc bước ra khỏi vòng lẩn quẩn mấy năm chinh chiến liên tục, có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhờ thế Trang Quốc mới tích lũy đủ tiềm lực chiến tranh để sau đó Trang Cao Tiện khuynh quốc mà chiến đấu.
Đáng tiếc ông ta tuổi xuân chết sớm.
Sử sách ghi chép là nhiễm bệnh nặng mà chết. Nhưng bệnh gì thì không được ghi rõ, cách chữa trị cũng không được ghi lại, chỉ mập mờ mà cho qua. Người sáng suốt đều nhìn ra được vấn đề trong đó.
Lúc đó Tống Hoành Giang còn đang bế quan nhằm ổn định thương thế mà Bạch Cốt Thần để lại. Chờ sau khi lão xuất quan thì mọi chuyện đều đã trễ. Nhi tử duy nhất của Trang Thừa Càn và Tống Uyển Khê đã mất mạng. Cũng may lúc Trang Minh Khải tồn tại có để lại con nối dõi, nhờ thế mà Trang Quốc không đến mức tam đại tuyệt tự.
‘Trang Thừa Càn’ nhắm mắt lại, hiển nhiên không đành lòng hồi tưởng, nhưng vẫn nói: “Cả đại ca mà ta cũng không dám báo cho, vậy sao dám để người khác biết thần hồn của ta còn ở? Sức mạnh bản thân Minh Chúc hữu hạn, thần hồn của ta cũng tàn khuyết chưa khôi phục, chỉ có thể luôn trốn trong bí khố Bạch Cốt bị phong ấn, trốn một lần đã qua tận trăm năm. Ta cũng không biết chuyện của Minh Khải, cũng không thể tham dự quá trình Cao Tiện trưởng thành. Thế nhân không biết ta, ta cũng không biết thế nhân.”
“Là sau đó Bạch Cốt Đạo tro tàn lại cháy, thành chủ Phong Lâm Ngụy Khứ Tật lấy Minh Chúc ra từ bí khố bị niêm phong nhằm dụ dỗ giáo chúng Bạch Cốt Đạo, ta mới có thể thấy lại ánh mặt trời. Ta không thể để người của Bạch Cốt Đạo phát hiện ra mình, cũng không thể vĩnh viễn một mình khống chế Minh Chúc. Thật sự tiến thoái lưỡng nan.”
Nói tới đây, gã cúi đầu nhìn nhìn thân thể hiện đang chiếm cứ: “Sau đó phát hiện Bạch Cốt Chủng trên người thiếu niên này, ta lập tức mượn hắn để di chuyển, nấp vào Thông Thiên Cung của hắn.”
“Ngươi đã đoạt xá hắn sao?” Tống Hoành Giang đột nhiên hỏi.
“Cũng không phải là đoạt xá.”
‘Trang Thừa Càn’ cười khổ lắc đầu: “Việc này nói ra thì rất dài. Bạch Cốt trở về hiện thế cũng không chịu bỏ cuộc, muốn chế tạo âm mưu ở thành vực Phong Lâm, diệt thành để luyện đan. Ta mơ hồ cảm nhận được một ít dấu vết hoạt động của Bạch Cốt Đạo, nhưng vì thực lực của thiếu niên này có hạn, không thể biết được nhiều hơn, cũng không làm được chuyện gì. Chỉ có thể nghĩ cách mượn Minh Chúc truyền Bạch Cốt độn pháp cho hắn, âm thầm ảnh hưởng ý chí của hắn, làm hắn có thể cứu Thanh Chỉ trước khi kịch biến. Cũng coi như là chuyện duy nhất mà người huynh đệ này là ta có thể làm vì đại ca.”
Trang Thừa Càn nói nghe thật hợp tình hợp lý, hoàn toàn không giống nói dối.
Nhưng Khương Vọng rất xác định, hắn cứu Tống Thanh Chỉ là thuần túy xuất phát từ bản tâm. Bởi vì lúc ấy hắn cũng không cố ý đi cứu Tống Thanh Chỉ, mà chỉ đúng lúc nhìn thấy khi cứu An An. Cứu Tống Thanh Chỉ là bản tính thiện lương mà hắn sinh ra đã có, cũng chỉ là thuận tay làm mà thôi.
Lúc đó Trang Thừa Càn gây ảnh hưởng gì đến hắn?
Nhưng vào lúc này, gã lại lấy việc này tranh công với Tống Hoành Giang!
Ngặt nỗi nhìn vẻ mặt rung động của Tống Hoành Giang, hiển nhiên cũng rất tin tưởng chuyện này. Đối với huynh đệ sinh tử năm đó, lão cũng tin tưởng không nghi ngờ rằng Trang Thừa Càn sẽ chăm sóc bảo hộ nữ nhi của mình.
Khương Vọng co đầu rút cổ trong Nội Phủ đầu tiên, không thể vạch trần Trang Thừa Càn.
Nhưng hắn nhạy bén mà ý thức được, Trang Thừa Càn cũng không chân thành với Tống Hoành Giang. Bọn họ không thân như huynh đệ, đối xử thật lòng như trong sách sử ghi lại. Ít nhất phía Trang Thừa Càn không phải như thế.
Chuyện này khiến hắn có một vài ý tưởng hoàn toàn mới, có lẽ sẽ ảnh hưởng được thế cục.
“Còn về thân thể của thiếu niên này...”
‘Trang Thừa Càn’ còn đang nghiêm túc mà kể chuyện dối trá, hoàn toàn thay hình đổi dạng câu chuyện của Khương Vọng, nhưng trên đời này, thật sự không ai biết rõ chuyện mà Khương Vọng trải qua hơn gã.
“Sau khi rời khỏi Trang Quốc, hắn bị mê hoặc trong một lần thám hiểm, không nghe ta khuyên bảo, khăng khăng tranh đoạt. Kết quả bị người ta giết chết trong một cuộc tranh đấu, lúc đó sức mạnh của ta không đủ để can thiệp, chỉ có thể nhìn hắn mất mạng, bỏ xác chốn hoang dã.”
“Trước khi thần hồn tiêu tán, hắn giao phó thân thể này cho ta. Chấp niệm duy nhất chính là muốn ta giết lão sư của hắn - Đổng A. Ta cũng không thể chấp nhận triều đình có gian thần đương quyền này, bởi vậy đồng ý với hắn.”
“Sau đó vất vả tu hành, một đường bôn ba, gian nan trong đó cũng không cần nhắc đến...”
‘Trang Thừa Càn’ thở dài một hơi: “Xa nhất là tới Tề Quốc, ta trải qua không ít chuyện, cũng chậm rãi tìm về một ít sức mạnh. Mới coi như nhìn thấy ánh sáng. Ta đã có một ít kế hoạch đối với nhân sinh sau này.”
“Lần này trở về Trang Quốc cũng chỉ muốn đến trước mộ Uyển Khê nhìn xem, thứ hai là hoài niệm cố thổ. Thứ ba... Chính là vì thực hiện di nguyện của thiếu niên này. Nhiều lần khúc chiết, cuối cùng ta cũng giết chết được Đổng A, làm vong hồn của thiếu niên này có thể an giấc ngàn thu. Cuối cùng ta cũng có thể thản nhiên sử dụng thân thể này, có thể khởi động lại cuộc đời của ta.”
“Khi bị Đỗ Như Hối đuổi giết, ta không muốn để lộ thân phận, cho nên trốn ở nơi này. Ta nghĩ nơi đây không có ai biết đến, ta cũng có thể một mình nhớ lại Uyển Khê ở chốn cũ này...”
Hết chương 1051.
Chương 1052
Cảm xúc bi thương của gã xoay chuyển, trở nên vừa oán giận lại áy náy: “Không ngờ con cháu hậu đại bất hiếu, quên mất chuyện năm đó huynh đệ chúng ta đã cắt máu ăn thề, cậy thế mà cưỡng chế Thủy Phủ. Đại ca, ta... Ta thật sự hổ thẹn!”
Lỗ hổng lớn nhất sau khi phơi bày thân phận chính là vì sao gã là Thái Tổ Trang Quốc mà lại muốn giết chết phó tướng Đổng A trung thành và tận tâm với quốc gia, vì thế khiến quốc tướng đương nhiệm của Trang Quốc là Đỗ Như Hối đuổi giết.
Nhưng không đợi Tống Hoành Giang đặt câu hỏi, ‘Trang Thừa Càn’ đã hết sức tự nhiên mà tu bổ lỗ hổng này.
Nhận ân của người, hóa giải chấp niệm của người, đây là chuyện đương nhiên phải làm.
Nếu như nói dối cũng có cảnh giới thì trình độ của Trang Thừa Càn ở phương diện này nhất định sẽ không thấp hơn tu vi cảnh giới của gã. Ít nhất gã cũng là đại sư nói dối cấp bậc Chân Nhân đương thời.
Khi ngụy trang thành Khương Vọng thì mang một bộ lý do, mắt thấy thân phận của Khương Vọng không thể giữ mạng thì tự vạch trần thân phận của mình, lại tuôn ra một bộ lý do hoàn toàn bất đồng.
Hơn nữa hoàn toàn dung nhập vào “Cảnh ngộ mới” của mình, chợt nghe cũng rất ra dáng ra hình, có vẻ chân thành còn cực kỳ giàu tình cảm.
Phải biết là, đây chỉ là phát huy lâm thời tùy cơ ứng biến của gã mà thôi.
Nếu không phải Khương Vọng chính là ‘Thiếu niên’ trong lời của gã thì nói không chừng hắn cũng tin!
Tống Hoành Giang thở dài một hơi: “Việc đã đến nước này, cũng không còn gì để nói nữa.”
Giọng của ‘Trang Thừa Càn’ mang đầy căm hận, gã nói: “Ta có lỗi với Uyển Khê, Trang gia cũng có lỗi với Tống gia. Nhìn thấy tình cảnh của ngày hôm nay, còn không bằng năm đó để ta chết đi trong tay Bạch Cốt, thân hồn tan biến cho xong!”
Tống Hoành Giang rũ mắt xuống, giấu đi đau thương trong đó: “Nếu ngươi đã mượn thân thể sống lại, muốn trở lại tu vi năm đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Sau này quản giáo Cao Tiện cho tốt là được rồi. Dù sao nó cũng là tôn nhi của Uyển Khê, bản tính cũng không đến mức quá xấu.”
“Nếu Uyển Khê còn ở đây, Minh Khải sẽ không chết, Cao Tiện cũng sẽ không như vậy...” ‘Trang Thừa Càn’ đỏ cả mắt, giọng nói đầy cay đắng: “Đều do đệ không chăm sóc tốt cho Uyển Khê, để Bạch Cốt Đạo có cơ hội ra tay.”
Tống Hoành Giang quay đầu lại nhìn Tống Uyển Khê đã nhắm hai mắt lại: “Dù nói mãi những lời này, Uyển Khê cũng không trở về được.”
Bởi vì cái chết của Tống Uyển Khê, đương nhiên lão có oán trách đối với Trang Thừa Càn. Nhưng cũng chưa đến mức hận thù, dù sao thì hung thủ là Bạch Cốt Đạo, kẻ thù sau lưng là Bạch Cốt Tôn Thần, mà năm đó lão và Trang Thừa Càn thật sự là huynh đệ tình thâm.
Hơn nữa, nhìn một cách khách quan thì Trang Thừa Càn sống lại cũng là một chuyện tốt đối với lão và Thanh Giang Thủy Tộc trong thế cục hiện tại.
Rõ ràng quân thần Trang Cao Tiện không tôn trọng Thanh Giang Thủy Tộc mấy, mà thân thể lão đã không chống chịu được lâu nữa, lão luôn lo lắng cho tương lai của Thanh Giang Thủy Tộc.
Nếu Trang Thừa Càn có thể trở về đỉnh cao, nắm lại quyền hành... Vậy thì tương lai của Thanh Giang Thủy Tộc coi như đã có chỗ dựa vào. Vì dù gì thì trong thời đại của Trang Thừa Càn, Nhân tộc và Thủy tộc luôn bình đẳng chung sống trên lãnh thổ Trang Quốc.
Cho dù Trang Thừa Càn đối xử với người ngoài thế nào, lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào, nhưng ít nhất gã vẫn luôn rất kính trọng lão, thật lòng thật dạ với Tống Uyển Khê, cũng luôn ủng hộ tôn trọng Thủy tộc.
Lão vĩnh viễn không quên Trang Thừa Càn đã bạo nộ điên cuồng đến mức nào lúc đối mặt với Bạch Cốt Tôn Thần.
Cho dù là ở thời đại Trang Cao Tiện, thái độ của triều đình Trang Quốc đã hoàn toàn bất đồng, lão cũng chưa từng oán trách Trang Thừa Càn. Chung quy thì cố nhân cũng đã chết, người chết như đèn tắt là điều hết sức bình thường.
Hiện tại Trang Thừa Càn sống lại trở về, chờ lão đi rồi thì Trang Thừa Càn cũng sẽ chăm lo quan tâm cho Tống Thanh Ước tuổi trẻ khí thịnh một chút.
Bởi vì những nguyên nhân linh tinh vụn vặt này nên oán niệm của Tống Hoành Giang cũng không quá sâu.
Lão chỉ buột miệng thốt ra một câu, còn lo lắng sẽ kích thích đến Trang Thừa Càn, lão lập tức hỏi sang chuyện khác: “Ta luôn lấy quan tài lưu ly thủy trầm trấn phong ma khí của Uyển Khê, sao ngươi lại mở phong ấn của con bé ra?”
Thật ra lão không thắc mắc tại sao Tống Uyển Khê và Trang Thừa Càn đánh nhau, Tống Uyển Khê đã nhập ma mà còn mất đi linh trí ký ức, công kích người sống là điều rất bình thường.
“Sau khi tiến vào Ma quật, đệ mới biết được năm đó đại ca dẫn Uyển Khê nhập ma, giúp sinh cơ của nàng được giữ lại.”
‘Trang Thừa Càn’ chậm rãi nói: “Đúng lúc ta biết một môn bí pháp, có thể dùng một thần hồn khác thay thế nàng nhập ma. Còn trả lại ký ức và thần trí cho nàng, mà nhiều năm trôi qua, nguyên nhân khiến nàng mất mạng năm đó đã tiêu tán, vậy ký ức và thần trí của nàng cũng có cơ hội lợi dụng Minh Chúc để dời đi...”
Giọng nói của gã không có biểu hiện đặc thù gì, nhưng lại có được sức mạnh mê hoặc nhân tâm rất tự nhiên.
Nếp nhăn trên mặt Tống Hoành Giang run lên, lập tức kích động nói: “Ý của ngươi là, Uyển Khê có thể sống lại?”
‘Trang Thừa Càn’ chua xót nói: “Chỉ là có khả năng này. Vừa rồi ta đang thử nghiệm, ý đồ để mình thay nàng nhập ma. Nếu Uyển Khê có thể sống lại, ta thành Ma cũng không sao, có chết cũng cam lòng. Nhưng...”
Gã quá hiểu Tống Hoành Giang, hiểu tính cách, nhược điểm chết người của vị huynh trưởng kết nghĩa này. Cho nên gã biết phải làm sao để chi phối lựa chọn của lão.
“Nhưng mà cái gì?” Trong giọng nói của Tống Hoành Giang khó giấu được vội vàng.
“Nhưng tu vi hiện tại của ta quá yếu, thần hồn cũng tàn khuyết, không đủ để thay thế nàng nhập ma. Vừa rồi sau khi cởi bỏ phong ấn cho nàng thì hơi lơ đãng một chút đã suýt bị nàng giết chết. Chỉ có thể nghĩ cách phong nàng lại, sau đó đại ca đã tới...”
Trong đời của mỗi một người luôn có rất nhiều lựa chọn. Đi bên trái hay là bên phải, đôi khi sẽ rẽ vào một cuộc đời hoàn toàn khác biệt.
Tống Hoành Giang trực tiếp hỏi: “Thần hồn dạng gì mới có thể thay con bé nhập ma?”
“Ít nhất cũng đã khai thác Nguyên Thần Hải, nguyên thần có Thần Điện tọa trấn mới làm được chuyện này. Bởi vì thân thể hiện tại của Uyển Khê đã có khả năng thành tựu Chân Ma. Thần hồn bình thường căn bản không chống đỡ được ma khí xâm nhập.”
Khai thác Nguyên Thần Hải, nguyên thần có Thần Điện tọa trấn, cũng chính là Thần Lâm Cảnh!
Đổi cách nói khác... Tống Hoành Giang rất thích hợp.
Hết chương 1052.
Chương 1053
Quả nhiên Tống Hoành Giang không chút do dự mà hỏi: “Ta có được không?”
“Làm sao được!”
‘Trang Thừa Càn’ quả quyết từ chối, giọng điệu kiên quyết giống như lưỡi đao chém xuống: “Đại ca là chủ nhân Thanh Giang, mang trên người trách nhiệm của cả tộc, sao có thể mạo hiểm như vậy!”
Gã khẩn thiết mà nói: “Chờ ta khôi phục Thần Lâm Cảnh giới, nuôi dưỡng đủ thần hồn thì có thể tự làm được việc này.”
“Chờ ngươi khôi phục Thần Lâm thì cần bao lâu?” Tống Hoành Giang hỏi.
“Lấy thiên phú thân thể này mà nói, nhiều lắm thì hai mươi năm...” ‘Trang Thừa Càn’ khẽ cắn môi: “Ít thì mười năm!”
Tống Hoành Giang đã cởi bỏ tư thế chiến đấu, đột nhiên lộ ra nét già nua, lão khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ sợ vi huynh không chờ được mười năm.”
Nhưng ‘Trang Thừa Càn’ vẫn không chịu: “Hoặc là chúng ta có thể nghĩ cách, bắt một vị tu sĩ Thần Lâm khác lại đây, trả giá một ít bêu danh vì Uyển Khê cũng là đáng giá.”
“Bắt ai đây?” Tống Hoành Giang hỏi lại: “Tu sĩ Thần Lâm nào không có tên có tuổi, kéo củ cải lên luôn dính chút bùn. Nếu để lộ tin tức, bị người ta đánh tới cửa thì Thủy tộc vốn đã ở thế nhược, Uyển Khê lại là thân thể nhập Ma, còn có thể sống sót hay sao? Thậm chí Thanh Ước, Thanh Chỉ, đều sẽ bị liên lụy.”
Lão thở dài một hơi: “Ta đã không còn bao nhiêu năm để sống. Nếu có thể lấy tàn mệnh cứu sống Uyển Khê thì không còn gì tốt hơn. Về sau có hai người các ngươi chăm lo cho Thanh Giang Thủy Tộc, ta cũng có thể yên tâm.”
Giọng nói của ‘Trang Thừa Càn’ lại có chút nghẹn ngào: “Đại ca... Ta phải làm sao, làm sao...”
“Đừng lộ ra dáng vẻ nhi nữ này.” Tống Hoành Giang khoát tay, chém đinh chặt sắt: “Ngươi cứ nói xem mình có mấy phần nắm chắc bí pháp đó?”
‘Trang Thừa Càn’ lau sạch nước mắt, khẽ cắn môi mà nói: “Nếu như dùng thần hồn của người khác, suy xét đến chuyện đối phương giãy giụa, có lẽ chỉ nắm chắc ba phần. Nhưng mà đại ca tự nguyện phối hợp... Có thể có phần!”
Gã không nói nắm chắc mười phần, bởi vì chuyện này căn bản không hiện thực.
Tống Hoành Giang khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra đã cực kỳ bình tĩnh.
“Vậy là đủ rồi.” Lão nói.
Sâu trong Nội Phủ đầu tiên, Khương Vọng đã kinh sợ.
Trang Thừa Càn muốn dựa vào một cái miệng để thuyết phục Tống Hoành Giang đi chết?
Hắn có thể hoàn toàn xác định, Trang Thừa Càn vẫn đang nói dối. Trước đó khi Trang Thừa Càn còn chưa bị lộ thân phận, gã cũng thử lừa gạt hắn thay Tống Uyển Khê nhập ma, chỉ là lý do lúc đó là giúp Khương Vọng thành tựu thân thể Chân Ma, cho hắn sức mạnh để báo thù.
Bởi vậy có thể thấy được, Trang Thừa Càn quen điều khiển lòng người, lần nào cũng nhằm vào nhược điểm sâu nhất dưới đáy lòng của mỗi người.
Chỉ là hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác với Khương Yểm, cho nên căn bản không mắc mưu.
Nhưng hiển nhiên Tống Hoành Giang lại cực kỳ tin tưởng Trang Thừa Càn.
Dù sao thì trong cuộc chiến khai quốc hơn ba trăm năm trước, Tống Hoành Giang đã từng liều mạng giúp Trang Thừa Càn ở Lan Hà, trợ giúp thành lập Trang Quốc.
Nhìn từ cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ thì trong cuộc chiến tiêu diệt Bạch Cốt Đạo, Tống Hoành Giang còn liên thủ với Trang Thừa Càn đại chiến Bạch Cốt Thần, cho nên để lại thương thế không thể nghịch chuyển trên người lão.
Quả thật trong đó có nguyên nhân của Tống Uyển Khê, nhưng lão cũng thật lòng thật dạ với Trang Thừa Càn, coi gã như huynh đệ chí thân.
Mà hiện tại, Trang Thừa Càn vừa nói mấy câu thôi thì Tống Hoành Giang đã chuẩn bị phụng hiến bản thân.
Tuy rằng là vì cứu người thân của lão, nhưng sao không phải xuất phát từ lòng tin dành cho Trang Thừa Càn kia chứ?
Chuyện này nghe thật quá vớ vẩn, thật không giống trí tuệ nên có của chủ nhân tám trăm dặm Thanh Giang, nhưng lại thật sự xảy ra.
Có đôi khi chưa chắc lời nói dối quá mức cao minh, chưa chắc người bị lừa quá mức ngu xuẩn.
Kẻ bị lừa dối luôn là người đã mở rộng cửa lòng, bằng lòng tin tưởng ngươi!
Giống như Tống Hoành Giang và Trang Thừa Càn, cũng giống như Khương Vọng và Phương Bằng Cử.
Khương Vọng không thể chờ đợi tiếp nữa, cứ chờ như thế thì Trang Thừa Càn sẽ ăn sạch Tống Hoành Giang, hắn mất đi biến số nhiễu loạn bàn cờ này, đến lúc đó hắn chắc chắn phải chết!
Cho nên hắn dừng bước chân thăm dò tìm kiếm đột phá sâu bên trong Nội Phủ lại, thu nạp tất cả sức mạnh thần hồn, bao bọc lấy hạt giống thần thông, khống chế Nội Phủ.
Khởi xướng sức mạnh phản kích còn sót lại!
Thông Thiên Cung lơ lửng trên Thiên Địa Cô Đảo, giờ phút này bị thần hồn của Trang Thừa Càn chiếm cứ.
Mà phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung phía trên Thiên Địa Cô Đảo lại ầm ầm ầm di động.
Ở phía trên Vân Đỉnh Tiên Cung, Nội Phủ đầu tiên như vầng thái dương...
Đột nhiên rơi xuống!
‘Trang Thừa Càn’ đang giải thích với Tống Hoành Giang về bí pháp thay thế thành ma.
Đương nhiên bí pháp này có vấn đề, bản chất nhập ma là sự thay đổi không thể nghịch chuyển, Ma đã không phải là người, ít nhất gã cũng không biết có biện pháp gì có thể nghịch chuyển. Bản thân gã cũng chưa bao giờ có ý định thay thế Tống Uyển Khê nhập ma. Cho dù Tống Uyển Khê thật sự là nữ tử mà gã yêu nhất trong đời.
Chung quy thì gã vẫn yêu bản thân mình nhất.
Nhưng nếu muốn giấu diếm được Tống Hoành Giang thì bí pháp này không thể có vấn đề.
Cho nên Trang Thừa Càn chọn cách giấu vấn đề ở phần mà Tống Hoành Giang không thể nghiệm chứng, cũng tức là sau khi lão thay thế Tống Uyển Khê nhập ma.
So với “Chân Ma bí pháp” mà gã chuẩn bị cho Khương Vọng thì bản này đã có điều chỉnh cực kỳ tinh tế.
Điểm tương đồng ở chỗ, người ta có thể nhìn ra được toàn bộ giai đoạn thay thế nhập ma ban đầu được khả thi hay không.
Chẳng qua trước đó Khương Vọng nghe cũng chẳng thèm nghe, hiện tại Tống Hoành Giang lại nghiêm túc tự hỏi khả năng thực hiện.
Cuộc hành trình của cuộc đời được tạo thành từ từng bước từng bước lựa chọn.
Con người sẽ đưa ra lựa chọn khác nhau trong những thời điểm khác nhau, hiển nhiên Tống Hoành Giang đã quyết định thiên về Trang Thừa Càn.
Cũng không biết là vì huynh đệ tình thâm hay là do tình cảm dành cho chí thân, hoặc có lẽ là vì vướng bận đối với Thanh Giang Thủy Tộc, cũng có thể là... bị sức mạnh nào đó ảnh hưởng.
Những biến hóa phát sinh trong thân thể, tất nhiên Trang Thừa Càn có thể lập tức cảm ứng được.
Gã cũng không làm gián đoạn cuộc giao lưu với Tống Hoành Giang, mà cho Thần Hồn Bổn Tướng trực tiếp bước ra Thông Thiên Cung.
Trong khối thân thể này, đây là lần đầu tiên Thần Hồn Bổn Tướng của Trang Thừa Càn xuất hiện ở bên ngoài Thông Thiên Cung.
Gã nhảy ra khỏi Thiên Địa Cô Đảo, đón nhận tầng mây dày đặc kia, dùng một tay chống đỡ phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung rộng lớn này.
Bàn tay to lớn quay cuồng, một thủ ấn màu xanh lá đè lên trên không Vân Đỉnh Tiên Cung, trấn áp nó triệt để.
Hết chương 1053.
Chương 1054
“Oa nha nha, ngoại tặc nào dám mạo phạm Tiên chủ!”
Không biết từ nơi nào mà Bạch Vân đồng tử tròn vo biến ra một thanh kiếm nho nhỏ, chân đạp khoái vân, giương nanh múa vuốt đánh thẳng ra ngoài: “Lấy mạng chó của ngươi!”
Bang!
Trang Thừa Càn tiện tay tát một cái thì đã đánh hắn ta bay ngược về Vân Đỉnh Tiên Cung.
Có lẽ do đánh quá tàn nhẫn, qua hơn nửa ngày mà Bạch Vân đồng tử không hé răng tiếp nữa.
Vân Đỉnh Tiên Cung trong trạng thái phế tích bị trấn áp, nhưng Nội Phủ đã biến thành mặt trời chói chang còn đang rơi xuống.
Ngũ Phủ Hải quay cuồng không thôi, chịu chấn động cực độ.
Nội Phủ là phủ đệ trong thân thể, gia trạch của mệnh hồn, tất nhiên không thể dễ dàng di động.
Gia trạch người thường di chuyển cũng cần chọn ngày hoàng đạo, suy tính tất cả các nhân tố, bởi vì sẽ thường xuyên liên lụy đến căn cơ. Nội Phủ thì càng không cần phải nói.
Nhưng Khương Vọng không quan tâm được quá nhiều, toàn bộ thân thể hắn đã bị Trang Thừa Càn chiếm cứ, hắn còn rảnh đâu mà lo lắng đến căn cơ!
Trong Ngũ Phủ Hải này, đây là lần đầu tiên Nội Phủ di chuyển vị trí.
Đột nhiên chuyển động, biển rộng cuồn cuộn.
Cảnh tượng này là sát chiêu mà Khương Vọng tham khảo tình cảnh thế giới trong gương Hồng Trang Kính để diễn hóa thành, chỉ có thể ứng dụng bên trong thân thể, bị hạn chế rất lớn, có thể nói là đặc biệt chuẩn bị cho Khương Yểm.
Hắn muốn tái diễn Phúc Hải Kiếp trong Ngũ Phủ Hải.
Tái hiện cảnh tượng mặt trời rơi xuống, biển rộng khô cạn.
Nếu cảnh tượng đó thật sự xảy ra thì chắc chắn Thiên Địa Cô Đảo sẽ tan vỡ, Thông Thiên Cung sẽ hỏng mất, Trang Thừa Càn chiếm cứ Thông Thiên Cung cũng sẽ theo đó mà tiêu vong.
Còn về đạo đồ sau này của thân thể hắn? Cứ để về sau lại nghĩ cách, chỉ cần không chết thì chắc chắn sẽ có cách.
Đây là sát chiêu tự hủy để liều mệnh.
Trang Thừa Càn nhẹ nhàng trấn áp Vân Đỉnh Tiên Cung, đánh bay Bạch Vân đồng tử, chỉ khi đối mặt với mặt trời do Nội Phủ biến thành thì mới thoáng ngưng trọng một chút.
Gã thò tay ra.
Thủ ấn màu xanh lá lại đánh ra lần nữa, từ xa nhìn lại, chính là một mặt trời màu xanh lá nhấc lên trên cao...
Nó bị đẩy xoay chuyển trở về khung trời!
Trang Thừa Càn cường đại như thế!
Đứng trước sức mạnh khổng lồ không thể chống đỡ, Nội Phủ đầu tiên không ngừng lui về phía sau, không ngừng bay lên.
Ngay vào lúc này, trăm ngàn con thần hồn Nặc Xà lao ra khỏi Nội Phủ. Tựa như giãy giụa cuối cùng lúc tuyệt vọng của Khương Vọng trong Nội Phủ.
Bàn tay của Trang Thừa Càn mở ra, đánh ra ba thủ ấn màu xanh lá thật lớn, chúng tung bay mọi nơi, bắt trúng phốc vào đám thần hồn Nặc Xà.
Môi của thân thể này đột nhiên run lên, hô lớn: “Chia cắt huyết văn là lời nhắc nhở của ta! Cái chết của muội muội ngươi có âm mưu! Giải phong cho nàng, ngươi sẽ biết đáp án!”
Khương Vọng đang lấy đạo của mình để trị thân này, trong lúc thần hồn đấu tranh, hắn tìm cơ hội trộm khống chế một bộ phận thân thể.
Hắn cũng không biết ân oán tình thù năm đó của Trang Thừa Càn và Tống Uyển Khê.
Nhưng dựa theo mấy tiếng kêu to của Tống Uyển Khê đã nhập ma cùng với lời nói của Trang Thừa Càn dành cho nàng thì quan hệ giữa họ tuyệt đối có vấn đề!
Chắc chắn không chỉ như mấy lời mà Trang Thừa Càn đã nói với Tống Hoành Giang, không phải gã không chăm sóc tốt cho Tống Uyển Khê, lòng mang áy náy mà thôi.
Nếu vậy thì tại sao Tống Uyển Khê tràn ngập thù hận đối với Trang Thừa Càn?
Khương Vọng nhạy bén nhận thấy có lẽ câu chuyện trong đó sẽ khiến Tống Hoành Giang thay đổi chủ ý.
Cho nên hắn dồn hết sức lực còn lại, cũng không phải thật sự cho là dựa vào bản thân thì có thể đánh bại Trang Thừa Càn, mà là vì hấp dẫn sự chú ý của Trang Thừa Càn, tìm cơ hội cạy môi nói chuyện, phát ra âm thanh.
Nhưng chuyện làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là, Tống Hoành Giang cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Lão vẫn tiếp tục hỏi đề tài trước đó: “Sau khi thay đổi thì sao? Thần trí và ký ức của Uyển Khê cư trú ở nơi nào? Thân thể này của ta đã không thể sử dụng...”
“Tất nhiên là Minh Chúc. Ta sẽ nhường Minh Chúc ra trước, lại tìm kiếm thân thể thích hợp cho nàng.” Tiếng nói của Trang Thừa Càn tiếp tục vang lên.
Lúc này Khương Vọng mới bừng tỉnh nhận ra, tiếng nói của hắn vẫn chưa truyền ra được. Hắn cho rằng mình ám độ trần thương, khống chế môi để phát ra tiếng, nhưng đó chỉ là ảo giác mà Trang Thừa Càn tạo nên thôi!
Tất cả đều là ảo giác, hắn đã nỗ lực phí công.
Đợt xung phong cuối cùng của hắn cứ như cơ hội mà Trang Thừa Càn cố ý đưa ra, là vì hoàn toàn làm hắn tuyệt vọng.
Thần hồn Nặc Xà tán loạn đầy trời đã bị đồng loạt đánh tan.
Mà bốn thủ ấn màu xanh lá kia gào thét lao đến, giao nhau đồng loạt chắn Nội Phủ lại, phong trấn chặt căn nguyên thần hồn của Khương Vọng vào trong đó!
Chỉ chờ gã giải quyết Tống Hoành Giang xong thì sẽ quay lại kết thúc.
“Ngươi làm sao vậy?” Đang nói giữa chừng, Tống Hoành Giang đột nhiên hỏi.
“Không có gì, có lẽ còn chưa hoàn toàn thích ứng thân thể này nên mất tập trung một chút.” ‘Trang Thừa Càn’ nói.
Khương Vọng liều chết chiến đấu trong Ngũ Phủ Hải, mà ảnh hưởng hắn tạo thành chỉ là mất tập trung một chút!
Khương Vọng ngã xuống Nội Phủ, trầm mặc mà nhìn “Cửa phòng”.
Trong Nội Phủ đầu tiên này, hắn thăm dò được ba ngàn căn phòng, đó đã là chiều sâu cực hạn.
Trang Thừa Càn thật sự là đối thủ đáng sợ nhất mà hắn gặp được trên con đường đi tới, hiện tại cũng là tình cảnh tuyệt vọng nhất của hắn.
Cho dù đối mặt với quân thần Đại Tề Khương Mộng Hùng, ít nhất hắn cũng có Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương bảo vệ mình.
Mà lúc này, hắn một mình đối đầu với Trang Thừa Càn.
Lấy độ tuổi không đến hai mươi, đơn độc đối mặt với Thái Tổ khai quốc Trang Quốc.
Hắn đã dùng hết tất cả thủ đoạn, tất cả chuẩn bị, nhưng đều bị phá giải.
Hắn tin mình đã làm được tất cả những gì mình có thể làm, nhưng hình như vẫn không có chút thay đổi nào cả.
“Không có bất kỳ thay đổi gì sao?”
Hắn mờ mịt.
Ngoài thân thể.
Trang Thừa Càn đã bắt đầu miêu tả trận văn, cùng Tống Hoành Giang chuẩn bị thực hiện quá trình “Thay thế nhập ma” kia. Khi thì gã tỏ rõ sự lưu luyến với Tống Hoành Giang, khi thì dùng ngôn ngữ phác họa tương lai tốt đẹp sau khi Tống Uyển Khê sống lại.
Trong Nội Phủ, Khương Vọng gian nan mà bò dậy, nỗ lực vận chuyển đạo thuật thần hồn, muốn đánh vỡ phong ấn mà Trang Thừa Càn đánh vào Nội Phủ, nhưng đều là phí công.
Liên tục bắt đầu, liên tục ngã xuống.
Ngoài thân thể.
‘Trang Thừa Càn’ hết sức trịnh trọng, thành khẩn mà nói: “Về sau Thanh Ước và Thanh Chỉ chính là nhi nữ ruột thịt của ta. Ta sẽ cố hết sức...”
Trong Nội Phủ.
Khương Vọng nhìn đôi tay của mình, lẩm bẩm tự nói: “Nhất định có cách...”
Bất kể tuyệt vọng đến mức nào, gian nan đến đâu thì hắn cũng không từ bỏ, trước nay hắn không nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Hắn mơ hồ cảm thấy mình đã chạm đến linh cảm nào đó, nhưng linh cảm kia quá mờ ảo, khó có thể nắm bắt.
Ngoài thân thể.
Trang Thừa Càn đã cắt đứt ngón trỏ, đang lấy máu tươi vẽ nên trận văn quanh người của Tống Uyển Khê.
Trong Nội Phủ.
Có tiếng nỉ non sâu kín vang lên...
Như những lời mê sảng vô nghĩa mà lại mơ hồ, lại như chú ngữ cổ xưa nào đó.
Hết chương 1054.
Chương 1055
Tống Hoành Giang lẳng lặng nhìn ‘Trang Thừa Càn’ khắc ấn trận văn, hoa văn phức tạp kia giống như từng đóa hoa nhỏ đang nở rộ chung quanh Tống Uyển Khê.
Lúc này hai mắt Tống Uyển Khê đang khép hờ, trên đôi mày ngài có hai vệt màu đỏ tươi, đó là máu đầu quả tim của ‘Trang Thừa Càn’.
Lão vẫn luôn biết, muội muội của mình yêu Trang Thừa Càn đến cùng cực.
Sau khi nhập Ma, Uyển Khê đã hai trăm mười tám năm chưa chợp mắt, nhưng do cảm ứng được Trang Thừa Càn nên mới có thể ngủ yên hay sao?
Hiện giờ Trang Thừa Càn mang dáng vẻ thiếu niên thanh tú, lão nhìn rất không quen.
Lão càng quen với Trang Thừa Càn tướng mạo xấu xí, nhưng tính cách dũng cảm kia hơn.
Đúng vậy, trong ấn tượng của lão, Trang Thừa Càn có đầy sự dũng cảm “Kết giao ngũ đô hùng” của hiệp giả, cũng có sự lãnh khốc coi thường sinh tử của tướng giả.
Trang Thừa Càn vừa không vĩ ngạn như sách sử của Trang Quốc đã ghi chép, cũng không ti tiện như lời kể của người Ung Quốc.
Gã là một nhân vật vừa phức tạp lại nhiều mặt.
Nhưng với huynh trưởng kết nghĩa Tống Hoành Giang lão mà nói.
Cho dù Trang Thừa Càn lãnh khốc với người khác như thế nào, cho dù thế nhân đánh giá Trang Thừa Càn như thế nào. Nhưng ít nhất đối với Thanh Giang Thủy Tộc, đối với Tống Hoành Giang lão, thái độ của Trang Thừa Càn vẫn luôn rất tốt.
Giống như lời lão đã nói lúc giằng co với Trang Cao Tiện, khi Trang Thừa Càn còn sống, gã tới Thanh Giang Thủy Phủ cũng không mang theo một binh một tốt, trước nay luôn tuân thủ lễ đệ hầu huynh, thái độ chưa từng kiêu căng ngạo mạn. Khi làm tướng như thế, làm Quân rồi cũng như thế.
Cái chết của Tống Uyển Khê khiến lão sinh ra oán niệm cực lớn với Trang Thừa Càn. Nhưng dáng vẻ bi thương điên cuồng lúc đó của Trang Thừa Càn cũng không phải giả. Thậm chí gã còn không màng sự ổn định của quốc gia, chính tay đâm chết Cốc Y - Kẻ cũng là thê tử của gã, đồng thời chôn vùi toàn bộ Bạch Cốt Đạo theo Tống Uyển Khê. Cuối cùng gã còn oanh oanh liệt liệt chết trận trong cuộc chiến với Bạch Cốt Thần.
Lão không thể nói Trang Thừa Càn chưa cố gắng, chưa chuộc tội.
Chỉ là đôi khi tạo hóa trêu người, có lẽ là ý trời không để sự tốt đẹp được lâu dài.
“Chúng nhìn rất giống hoa lục bình.” Tống Hoành Giang nhìn trận văn dần dần thành hình kia mà nói.
Trong truyền thuyết của Thủy tộc, ngày mà hoa lục bình nở rộ khắp mặt nước chính là ngày phiêu bạc đã đến cuối cùng.
Đó là một loại nguyện cảnh tốt đẹp, Thủy tộc trôi giạt khắp nơi, khát vọng có một mảnh sông để an cư lạc nghiệp, không muốn tiếp tục lang thang đây đó nữa.
Đương nhiên Trang Thừa Càn biết về truyền thuyết này, gã từng nghe Tống Uyển Khê kể không biết bao nhiêu lần.
Cho nên gã cay đắng nói: “Uyển Khê đã sắp trở lại, chúng ta có thể đoàn viên...”
Không ai biết đau thương của gã có mấy phần là thật, mấy phần là giả. Có lẽ ngay cả chính gã cũng không thể biết được!
Nhưng cuối phiêu bạc chưa chắc là yên bình, cũng có khả năng... Là tử vong.
Trận văn hoàn toàn thành hình.
Giống như một biển hoa đỏ rực đang bao vây lấy Tống Uyển Khê hai mắt nhắm chặt ở giữa.
Tống Hoành Giang thong thả mà ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm lấy tay nàng.
Lạnh lẽo đến tận xương.
Lão nỉ non: “Tựa như hoa lục bình nở rộ khắp nơi, ta trở lại cố hương.”
Ban đầu nhánh Thủy Tộc Thanh Giang này cũng không sống ở Thanh Giang. Họ trải qua một đợt di chuyển rất dài mới đến được đây. Nhưng đối với Tống Hoành Giang mà nói, cái gọi là ký ức cố hương cũng thật sự quá xa xôi.
Chỉ có thời niên thiếu vui sướng nô đùa với muội muội là như hiện ra trước mắt.
Lão chậm rãi nhắm mắt lại, thần hồn ly thể, tuân theo bí pháp mà Trang Thừa Càn miêu tả, đẩy ra ma khí, trốn vào Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê.
‘Trang Thừa Càn’ quỳ ở một bên, chảy nước mắt nói: “Đại ca...”
Thần hồn của Tống Hoành Giang hoàn toàn tiến vào Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê, trước khi tự động Ma hóa, lão để lại thần niệm cuối cùng.
“Vi huynh giao Uyển Khê cho ngươi lần cuối cùng, chăm sóc con bé cho tốt...”
“Huynh trưởng...” ‘Trang Thừa Càn’ rơi lệ đầy mặt: “Xin yên tâm. Lần này ta...”
Giọng nói của gã đầy bi thương, vẻ mặt của gã đau đớn kịch liệt.
Nhưng tay gã lại hết sức vững vàng, đưa một bàn tay đắp lên đôi mắt Tống Uyển Khê, hình như không đành lòng để nàng nhìn thấy thảm cảnh, tay còn lại thì trực tiếp chém ngang như một thanh đao!
Trực tiếp, dứt khoát, tàn nhẫn.
Thân thể đã mất đi thần hồn của Tống Hoành Giang trực tiếp bị chém bay đầu! Ngã xuống đất trong bão táp máu tươi.
Lúc này Tống Hoành Giang đã thâm nhập vào Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê, lão đang tự động Ma hóa nhưng vẫn nhận thấy có điều không đúng, lão mang theo sức mạnh khổng lồ lao ra bên ngoài.
Nhưng lão lại đụng phải hàng rào vô hình, ngã xuống Nguyên Thần Hải huyết sắc lần nữa.
Trang Thừa Càn vung một ấn ấn lên giữa mày Tống Uyển Khê, bóp tan phản kháng của Tống Hoành Giang.
Sức mạnh hiện tại của gã chưa chắc có thể áp chế thần hồn của Tống Hoành Giang.
Nhưng mượn Ma khu của Tống Uyển Khê làm lồng giam thì có khả năng thực hiện được.
Năm đó ba người bọn họ cùng nhau thăm dò được Ma quật thượng cổ này, mỗi người đều có thu hoạch riêng. Sau đó Tống Hoành Giang có thể dẫn đường Tống Uyển Khê nhập Ma, giữ được sinh cơ của nàng. Mà những thứ Trang Thừa Càn đoạt được lại càng nhiều hơn!
Chỉ là gã vẫn không có nhiều cơ hội để thi triển mà thôi.
Sau khi cắt đứt liên kết giữa thân thể và thần hồn của Tống Hoành Giang, ‘Trang Thừa Càn’ duỗi thẳng tay trái, để lơ lửng trên mặt Tống Uyển Khê.
Ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vạch một cái bên cổ tay trái, chỉ trong chớp mắt, máu đã chảy như suối phun!
Dòng máu kia chảy càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh.
Thật khó có thể tưởng tượng là một người lại có nhiều máu như vậy, cứ như chảy mãi không hết.
Trang Thừa Càn không ngừng tàn phá tiềm lực thân thể này, nhằm ép ra càng nhiều máu tươi.
Con sông máu tươi chảy ra mãnh liệt bao phủ toàn bộ Tống Uyển Khê, bọc nàng thành một người máu.
Máu tươi cuộn trào, trong mơ hồ như hiện ra đủ loại hoa văn kỳ quái, giống như sâu bọ đang bò lúc nhúc trong máu tươi.
Thứ mà Trang Thừa Càn muốn còn nhiều hơn Khương Vọng đã nghĩ!
Gã không chỉ muốn giết chết Tống Hoành Giang, ngăn chặn hậu hoạn, hơn nữa còn muốn bắt lấy thần hồn của Tống Hoành Giang và Ma khu của Tống Uyển Khê, hợp lại để hoàn thành ý tưởng thật sự của gã.
Sau khi nhìn thấy Tống Hoành Giang đột nhiên trở về Ma quật đáy nước, gã lập tức sinh ra ý tưởng này!
Tống Uyển Khê đã có bóng dáng Chân Ma, Tống Hoành Giang có linh hồn Thần Lâm đỉnh cao. Luyện bọn họ lại với nhau thì có cơ hội đạt được Huyết Khôi Chân Ma.
Một Huyết Khôi có được chiến lực Chân Ma, lại hoàn toàn do gã khống chế!
Hết chương 1055.