Giờ phút này, trong một đình hóng gió ven hồ, hai nam một nữ đang tụ tập tại đây.
Trong đó có một nam tử mặc đạo bào hắc bạch, hình như hai mắt cũng một đen một trắng, lưu chuyển đạo vận, cực kỳ kỳ dị.
Hắn là một trong các Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện, bối cảnh lai lịch cũng rất cường đại.
“Quân Tiêu Dao này phế đi Cơ Huyền huynh, vậy mà còn chẳng biết xấu hổ muốn đến Thiên Đạo Lâu thu hoạch cơ duyên, thật là vô sỉ đến cực điểm.”
Mà một thanh niên khác mặc y phục hoa lệ, lộ ra khí tức hoàng đạo lại lắc đầu và nói: “Ai kêu hắn là Thần Tử của Quân gia, hắn không bá đạo thì ai bá đạo?”
“Thật không biết Thần Tử của Quân gia là nhân vật siêu phàm như thế nào mà cả Cơ Huyền đạo huynh thực lực cường đại như vậy cũng bị hắn đánh cho đạo tâm hỏng mất.”
Nữ tử còn lại mặc váy hoa buộc cao eo, tóc đen như thác nước, rũ thẳng xuống đôi mông vểnh.
Da thịt tuyết trắng trong trẻo, dung mạo tú nhã, thanh lệ tuyệt luân.
Giọng nói của nàng mang theo một chút tò mò.
Trong những Thánh Tử Thánh Nữ bọn họ, Cơ Huyền cũng coi như có thực lực rất mạnh.
Thế mà lại bị người ta đánh cho đạo tâm hỏng mất, điều này làm nàng cảm thấy thật khó tin.
“Hoa Tích Tình, ngươi là Thánh Nữ của Thánh Linh Thư Viện chúng ta, đến lúc đó không được chỉa khuỷu tay ra ngoài.” Thanh niên mặc y phục hoa lệ kia nhướng mày và nói.
Thanh niên mặc đạo bào hắc bạch lại lạnh lùng cười nói: “Muốn bước vào cửa của Thánh Linh Thư Viện ta cũng không đơn giản như vậy.”
“Chỉ cần là thiên chi kiêu tử muốn tham dự khảo nghiệm thì phải đạp chín mươi chín bậc thang trời, rung cổ chung lên mười tám cái, cuối cùng nhảy qua Long Môn mới có thể tiến vào.”
“Nếu đường đường là Thần Tử Quân gia mà mắc kẹt ở ba ải này thì sẽ cực kỳ mất mặt.”
“Ba ải này thật sự rất khó, dù là ta năm đó vừa tiến vào Thánh Linh Thư Viện, cũng phải rất tốn công phu mới miễn cưỡng qua ải được.” Nam tử hoa lệ lắc đầu và nói.
“Vậy chúng ta ngồi chờ vị Thần Tử kia đến đi.” Hoa Tích Tình nhẹ nhàng nói.
Thiên Linh đạo châu, Thánh Linh Thành.
Tòa thành trì rộng lớn vô biên này chính là nơi Thánh Linh Thư Viện đóng giữ.
Cả tòa thành trì đều được đặt tên theo Thánh Linh Thư Viện.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ Thánh Linh Thành chiếm diện tích rộng lớn vô biên, tường thành cao ngất nguy nga.
Từ phương diện này có thể nhìn ra nội tình lâu đời của Thánh Linh Thư Viện.
Mà giờ phút này, bầu trời có cổ thú bay lên, có dị thú kéo xe, có thuyền bay lơ lửng lao qua hư không.
Trên mặt đất cũng có dòng người dày đặc, giống như trăm sông đổ về biển, cùng hội tụ về hướng Thánh Linh Thành.
Mỗi năm Thiên Đạo Lâu mở ra một lần, đó chính là thịnh hội của các thiên kiêu trẻ tuổi.
Mặc dù rất nhiều người đều không có tư cách tiến vào Thiên Đạo Lâu, cũng không cản được bọn họ tiến đến chiêm ngưỡng những thiên kiêu đỉnh cấp trẻ tuổi đó.
“Không biết lần này lại có bao nhiêu tuấn kiệt tuổi trẻ, Thánh Tử Thánh Nữ tiến đến...” Một thanh niên nhìn lên không trung và nói.
“Nghe nói Thần Tử của Quân gia cũng tới, ta lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy tới từ Thương Nguyên châu, chỉ vì muốn gặp mặt Thần Tử Quân gia một lần.”
Ở cổng Thánh Linh Thành, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp ngửa mặt lên trời mà chờ đợi.
“Tỷ muội, ngươi cũng tới xem Thần Tử nhà ta sao?” Một nữ tử dung mạo mỹ lệ khác đến gần và hỏi.
“Cái gì mà Thần Tử nhà ngươi, hắn không phải của nhà ngươi!” Có thiếu nữ khác phồng má lên, căm tức trừng mắt và nói.
Một đám nữ tử gia nhập khắc khẩu, cũng gây nên oanh động trong phạm vi nhỏ.
“Chậc chậc, nhân khí của Thần Tử Quân gia cũng quá khủng bố.” Một vài tu sĩ nam tính thấy thế, đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.
Mà giờ phút này, trên một lầu các, một thiếu niên lam sam khuôn mặt thanh tú, mày kiếm mắt sáng thấy tình cảnh này thì sắc mặt có chút âm trầm.
Đối diện hắn ta có một lão bộc đang ngồi, đó là Phúc bá.
Mà tất nhiên thiếu niên này chính là Diệp Tinh Vân.
Lần này hắn ta cũng đến Thiên Đạo Lâu.
“Tinh Vân thiếu gia, lão gia nói, lần này ngài tuyệt đối đừng xung đột với Thần Tử, Diệp gia không mất mặt nổi nữa đâu.” Phúc bá nói.
Cái này gọi là chuyện bất quá tam.
Trong buổi tiệc mười tuổi, Diệp Tinh Vân mất mặt lần đầu tiên.
Yến hội Bàn Võ Thần Triều, hắn ta lại mất mặt.
Nếu trong Thiên Đạo Lâu lần này mà Diệp Tinh Vân còn khiêu khích Quân Tiêu Dao, sau đó lại bị vả mặt thì mặt mũi của Hoang Cổ Diệp gia còn biết để ở đâu nữa chứ?
Tuy Diệp gia không phải chỉ có một thiên kiêu là hắn ta, nhưng năm lần bảy lượt bị vả mặt, thể diện của Diệp gia cũng không giữ được.
“Yên tâm đi, lần này ta chỉ đơn thuần đến Thiên Đạo Lâu để thu hoạch cơ duyên.” Sắc mặt Diệp Tinh Vân khôi phục bình thường, ánh mắt thâm thúy.
Hắn ta cảm thấy mình sẽ đạt được đại cơ duyên trong Thiên Đạo Lâu lần này.
Có lẽ sẽ thức tỉnh rất nhiều ký ức.
Bao gồm tòa tinh cung rộng lớn trong trí nhớ của hắn ta.
Nếu có thể nhớ tới tinh cung kia ở nơi nào, hắn ta có thể đi tìm, sau đó có được cơ duyên trong đó.
Đến lúc đó, thực lực của hắn ta sẽ tiến bộ vượt bậc, đủ để ném xa Quân Tiêu Dao mấy con phố.
“Lão gia nói, chỉ cần chờ đến lúc Diệp Cô Thần xuất thế thì Diệp gia ta sẽ danh chấn Hoang Thiên Tiên Vực, thế hệ trẻ không ai có thể địch lại.” Phúc bá nói.
“Kiếm ma chuyển thế kia sao, hắn vẫn luôn bế quan, chưa bao giờ xuất hiện.” Diệp Tinh Vân nói.
Hắn ta cảm thấy không cam tâm, nếu có thể lấy được cơ duyên thì hắn sẽ không yếu hơn kiếm ma chuyển thế kia.
...
Thời gian trôi đi từng chút một.
Vào thời khắc nào đó, hư không bên ngoài Thánh Linh Thành có kim quang lóng lánh tỏa ra từ nơi xa, kèm theo tiếng sư rống mơ hồ.
Còn có mây tía tràn ngập, cứ như có kỳ lân hí vang.
“Tới tới!”
Vào thời khắc này, tất cả sinh linh trong toàn bộ Thánh Linh Thành, dù là Nhân tộc hay chủng tộc Thái Cổ đều cùng nhìn lên trời cao.
Rốt cuộc nhân vật phong vân của Hoang Thiên Tiên Vực cũng tới.
Ầm ầm ầm!
Một con Cửu Đầu Sư Tử giẫm trên trời cao, lao nhanh đến.
Trên đó một đoàn người đang đứng, bóng dáng siêu nhiên cầm đầu có bạch y tuyệt thế, không nhiễm khói lửa.
Dung nhan được bao phủ trong tiên huy, nhưng cũng mơ hồ có thể nhìn thấy một góc.
Nhưng chỉ một góc đó đã đủ để rất nhiều nữ tu từ nơi thật xa chạy tới nơi đây phải ** tại chỗ.
Tiếng thét chói tai không dứt bên tai.
“Hả, chẳng lẽ người bên cạnh là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, Quân Lăng Thương?” Một ít người cũng chú ý tới.
Hết chương 167.
Chương 168
Quân Lăng Thương đạp lên dị thú kỳ lân, khoanh tay mà đứng, hai mắt bị vải đen quấn lại, phong thần tuấn lãng.
“Trọng Đồng Giả của Quân gia cũng rất tuấn tú, đáng tiếc đứng ở bên cạnh Thần Tử.” Một vài thiếu nữ mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhưng vẫn khẽ lắc đầu.
Nếu không có Quân Tiêu Dao, tất nhiên Quân Lăng Thương là người đoạt mắt nhất.
Đáng tiếc, ở trước mặt thái dương thì cho dù là ánh trăng cũng sẽ hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng.
“Đường đệ, nhân khí của ngươi có hơi khủng bố.” Cho dù là Quân Lăng Thương cũng hết chỗ nói.
Hắn ta thân là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, thử hỏi đi đâu không được vạn chúng chú mục?
Kết quả hiện tại, nổi bật đều bị Quân Tiêu Dao đoạt hết.
“Đây là thao tác cơ bản của các nàng, không cần để ý.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt cười nói.
Hắn đã quá quen thuộc với những fan não tàn đáng yêu này.
Nhưng lúc này, lại có một đám nam nữ tuổi trẻ đi tới, khí tức của họ đều cực kỳ không yếu.
“Là đệ tử của Thánh Linh Thư Viện...” Đám người chung quanh tránh đi.
“Lúc này Thần Tử Quân gia vừa đến Thánh Linh Thành thì những đệ tử thư viện đó đã không nhịn được sao?” Một tu sĩ nói.
Mọi người đều biết Quân Tiêu Dao đã phế đi Cơ Huyền.
Những đệ tử thư viện đó căm thù Quân Tiêu Dao, về mặt tình cảm cũng coi như có thể tha thứ.
Cho dù hiện tại các nữ đệ tử trong đám đệ tử thư viện kia đều có chút do dự.
Các nàng nhìn về phía bóng dáng Quân Tiêu Dao trên vòm trời, trong mắt không ngăn được mà tỏa ra tia sáng kỳ dị.
Hư đến mấy cũng đã làm sao?
Soái là đủ rồi.
Thậm chí càng soái, càng hư thì các nàng còn càng thích.
“Ta quyết định không chống lại Thần Tử Quân gia nữa.” Một nữ đệ tử của thư viện dừng bước, cắn môi và nói.
“Ta cũng vậy, Thần Tử của Quân gia phế đi Cơ Huyền sư huynh, nhất định là có nguyên nhân nào đó.” Một thiếu nữ khác thề son sắt mà nói.
“Không sai, ta cũng cho là vậy, nhất định là Cơ Huyền sư huynh khiêu khích Thần Tử, Thần Tử mới ra tay phế bỏ hắn thôi.”
“Không biết có phải là Cơ Huyền sư huynh tự làm chuyện xấu, sau đó Thần Tử mới trừng phạt hắn, đúng không?”
Những nữ đệ tử thư viện đó càng nói càng cảm thấy là như vậy.
Nếu Cơ Huyền có mặt ở đây, nghe thấy lời này thì tám phần sẽ tức giận đến qua đời ngay đương trường.
“Ta quyết định, bọn tỷ muội, ta từ anti chuyển fan.” Một nữ đệ tử thư viện vỗ bàn tay ngọc một cái rồi nói.
Hành động này được tất cả nữ đệ tử phụ họa hưởng ứng.
“Vậy cũng được?”
Những nam đệ tử bên cạnh nhìn mà trợn to mắt chó.
Trước đó đã nhất trí đối ngoại mà?
Đã nói nhằm vào Thần Tử Quân gia tà ác mà?
Quay mũi giáo phản bội có nhanh quá hay không?
Phía chân trời, vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.
Trước nay hắn cũng không quan tâm gì mấy đến Thánh Linh Thư Viện.
Nếu không liên quan đến vấn đề Chí Tôn Cốt lột xác, Thánh Linh Thư Viện có muốn mời hắn tới thì chưa chắc hắn đả đến.
“Tốt nhất Thánh Linh Thư Viện này chớ chọc ta không kiên nhẫn, nếu không làm cả đám các ngươi bước lên vết xe đổ của Cơ Huyền.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Phía dưới, tuy những nữ đệ tử đó từ bỏ chống lại, nhưng những nam đệ tử kia vẫn rất căm thù Quân Tiêu Dao.
“Quân Tiêu Dao, ngươi hại Cơ Huyền sư huynh mà còn có mặt mũi tới thư viện của chúng ta!”
“Đúng vậy, có giỏi thì đừng tiến vào Thiên Đạo Lâu!”
Đối mặt với đám nam đệ tử thư viện đang kêu gào, Quân Tiêu Dao chưa nói cái gì.
Cửu Đầu Sư Tử trực tiếp phát ra một tiếng sư rống rung trời động đất.
Đó là nhất mạch thần thông của nó, Sư Tử Hống!
Rống!
Một tiếng vừa dứt, sóng âm kim sắc khuếch tán, những nam đệ tử thư viện đó đều bị chấn cho ngã xuống mặt đất, một đám đau đầu như nứt, thất khiếu chảy ra máu tươi.
Còn có một vài kẻ càng tệ hơn, hạ thân chúng thấm ướt, tỏa ra mùi hôi thối, đã bị dọa đến tè ra quần!
“Nếu đó là thực lực của đệ tử Thánh Linh Thư Viện thì sớm về nhà bú sữa đi.” Quân Tiêu Dao cười lạnh trào phúng.
Cửu Đầu Sư Tử chở bọn họ đi đến điểm dừng chân.
Chỉ để lại một đám đệ tử thư viện chật vật không chịu nổi.
Mọi người im lặng, trừng lớn đôi mắt, khắp nơi tĩnh mịch.
Theo lý thuyết, Quân Tiêu Dao muốn bình yên tiến vào Thiên Đạo Lâu thì đáng lẽ nên nghĩ cách giải hòa với Thánh Linh Thư Viện mới đúng.
Tại sao hiện tại họ có cảm giác hình như Quân Tiêu Dao càng khinh thường Thánh Linh Thư Viện?
Nhưng sự thật cũng đúng như thế, Quân Tiêu Dao không để Thánh Linh Thư Viện vào mắt.
Đừng nói là những đệ tử bình thường nọ, cho dù là những Thánh Tử Thánh Nữ cùng đẳng cấp với Cơ Huyền, nếu dám khiêu khích Quân Tiêu Dao thì hắn cũng sẽ làm bọn họ cảm nhận được thống khổ tương tự như Cơ Huyền.
Nhìn bóng đám người Quân Tiêu Dao rời đi, tu sĩ tứ phương trong thành đều hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.
“Không hổ là Thần Tử Quân gia, khí phách siêu tuyệt, căn bản không để bụng Thánh Linh Thư Viện.”
“Đúng vậy, cho dù những Thánh Tử Thánh Nữ của thư viện có tới, phỏng chừng cũng không chiếm được kết quả tốt.”
Một vài người nhìn về phía những đệ tử thư viện ngã xuống mặt đất, thất khiếu đổ máu kia, họ đều lắc lắc đầu.
Những đệ tử thư viện này quá yếu, tọa kỵ của người ta gầm rú một tiếng mà cũng chịu không nổi.
Tuy rằng tọa kỵ kia là Cửu Đầu Sư Tử đứng đầu Thái Cổ vương tộc.
Còn về những nữ đệ tử thư viện thì căn bản không để ý tới những nam đồng bào chật vật kia, họ chỉ đưa đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú Quân Tiêu Dao rời đi.
Đám người Quân Tiêu Dao đi vào một khách điếm kim bích huy hoàng để nghỉ ngơi.
Nhưng không bao lâu sau, Quân Linh Lung tiến lên bẩm báo: “Công tử, thiếu chủ Vạn Bảo thương hội muốn cầu kiến ngài.”
“Thiếu chủ Vạn Bảo thương hội?” Quân Tiêu Dao nghĩ nghĩ.
Trước kia ở hội đấu cầm tại Bàn Võ Thần Triều, hình như hắn đã từng gặp mặt người này, cũng giống như Tam hoàng tử, hắn ta cũng là người theo đuổi Thiên Cầm Nữ.
Chẳng qua Quân Tiêu Dao cũng nhớ không rõ dạng tiểu nhân vật này lắm.
“Bảo hắn vào đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Quân Linh Lung gật gật đầu, một lát sau, một vị quý công tử dung mạo tuấn tú tiến vào, rất cung kính chắp tay với Quân Tiêu Dao.
“Tại hạ là Càn Đa của Vạn Bảo thương hội, ra mắt Thần Tử.”
“Bản Thần Tử nhớ rõ ngươi, hình như từng gặp ở hội đấu cầm, ngươi là người theo đuổi Thiên Cầm Nữ.” Quân Tiêu Dao nói.
“Không ngờ Thần Tử còn nhớ ta, thật khiến người ta vinh hạnh, chẳng qua ta đã không còn là người theo đuổi Thiên Cầm Nữ.” Càn Đa cười khổ một tiếng.
Sau khi gặp được người ưu tú như Quân Tiêu Dao, sao Thiên Cầm Nữ còn có thể nhìn trúng hắn chứ?
“Ngươi tới có chuyện gì?” Quân Tiêu Dao nhấp một hớp trà rồi nói.
“Tại hạ nghe chưởng quầy nói, Thần Tử tới khách điếm dưới trướng Vạn Bảo thương hội ta để nghỉ ngơi, ta trực tiếp chạy đến.” Càn Đa nói.
“Thì ra khách điếm này là sản nghiệp của Vạn Bảo thương hội.” Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
“Thần Tử, là như thế này, Vạn Bảo thương hội sẽ tổ chức một hội đấu võ trước khi Thiên Đạo Lâu mở ra, sẽ để một vài nô lệ chất lượng tốt tiến hành tử chiến, sau đó đặt cược.”
“Ta thấy có vẻ Thần Tử cần tiên nguyên, đó là một cơ hội tốt để kiếm tiên nguyên.” Càn Đa nói.
“Thì ra là thế.” Quân Tiêu Dao gật đầu.
Hết chương 168.
Chương 169
Hắn cũng biết, Vạn Bảo thương hội là muốn nhân lúc Thiên Đạo Lâu mở ra thu hút đông đảo tu sĩ để kiếm một đợt tiền.
Nhưng Càn Đa cũng nói đúng, hắn thật sự cần tiên nguyên.
Hiện tại trên người Quân Tiêu Dao chỉ còn lại năm mươi tiên nguyên, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
“Hơn nữa ta nghe nói Thần Tử có sở thích thu thập nô lệ, đến lúc đó không chừng có kẻ khiến Thần Tử coi trọng.” Càn Đa cười nịnh nọt và nói.
“Hả? Bản Thần Tử có ham mê đặc thù này sao?” Quân Tiêu Dao nghiêng đầu nhìn về phía Quân Linh Lung.
Quân Linh Lung quyến rũ mà trừng Quân Tiêu Dao một cái.
Có ham mê này hay không thì trong lòng ngài không tự biết hay sao?
“Khụ... Khi nào.” Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nói.
“Đêm mai, hơn nữa lúc đó còn có nô lệ của Tiên Vực khác xuất hiện.” Càn Đa nói.
“Tiên Vực khác.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên.
Cửu thiên Tiên Vực chia thành cửu thiên, Hoang Thiên Tiên Vực chỉ là một trong cửu thiên.
Quân Tiêu Dao cũng có chút hứng thú với nô lệ tới từ Tiên Vực khác.
“Ta sẽ đi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đến lúc đó xin đợi Thần Tử đại giá.” Càn Đa lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Phụ thân hắn ta, hội trưởng Vạn Bảo thương hội yêu cầu hắn ta phải tận lực níu kéo quan hệ với Thần Tử của Quân gia.
Cho dù chỉ xuất hiện trước mặt để Quân Tiêu Dao quen mắt thôi được, ngày sau sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Càn Đa vừa lòng rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi, Quân Linh Lung cười khẽ và nói: “Thiếu chủ Vạn Bảo thương hội đang muốn chấp nối quan hệ với công tử.”
“Không sao cả, chỉ cần có lợi với ta là được.” Quân Tiêu Dao cũng không để ý.
Mà cùng thời gian đó.
Một đám đệ tử thư viện đầy mặt là máu, chật vật bất kham quỳ rạp xuống trước mặt ba người khóc lóc kể lể.
Đó là hai vị Thánh Tử và một vị Thánh Nữ của thư viện.
“Thánh Tử đại nhân, ngài nhất định phải báo thù cho chúng ta, Thần Tử Quân gia kia quá kiêu ngạo, căn bản không để Thánh Linh Thư Viện chúng ta vào mắt.” Một đệ tử thư viện nước mũi nước mắt gào lên.
Lần này những đệ tử thư viện bọn họ xem như mất hết mặt mũi.
“Ngu xuẩn, Quân Tiêu Dao có là người thế nào cũng không phải các ngươi có thể trêu chọc.” Thanh niên mặc đạo bào hắc bạch lạnh lùng nói.
“Ta cho rằng Thần Tử Quân gia kia sẽ kiêng kị Thánh Linh Thư Viện chúng ta, cho nên...” Đệ tử thư viện kia lẩm bẩm, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Được rồi, các ngươi cũng tự tìm đau khổ thôi, dù là chúng ta, khi đối mặt với Quân Tiêu Dao cũng phải thận trọng hết sức có thể.” Thanh niên hoa lệ lắc đầu và nói.
Còn về Thánh Nữ Hoa Tích Tình lại chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, càng tò mò về Quân Tiêu Dao hơn.
“Việc này sau này lại bàn, đêm mai chúng ta phải tham gia hội đấu võ của Vạn Bảo thương hội, còn về Quân Tiêu Dao, chờ ngày Thiên Đạo Lâu mở ra thì gặp mặt hắn.” Thanh niên đạo bào hắc bạch nói.
Trước kia, Vạn Bảo thương hội cũng phái một vị chấp sự tới, mời bọn họ tham gia hội đấu võ.
...
Rất nhanh, thời gian một ngày trôi qua.
Ở khu vực phía Đông Thánh Linh Thành, có một tòa cung điện hoa lệ.
Dưới sự dẫn dắt của Càn Đa, Quân Tiêu Dao đến chỗ này.
Bên cạnh chỉ có một mình Quân Linh Lung đi theo.
“Thần Tử, thỉnh đi đến phòng khách quý.” Càn Đa đích thân dẫn Quân Tiêu Dao tiến vào phòng khách quý.
Từ nơi này có thể quan sát toàn bộ đài cao hội đấu võ.
“Không biết đêm nay có nô lệ nào có thể khiến ta coi trọng không.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Hắn suy nghĩ, hình như từ trước đến nay hắn còn chưa có một người theo đuổi chân chính nào.
Quân Linh Lung, nói nghiêm khắc thì xem như nha hoàn.
Ba người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Vạn Kiếp đều là Tự Liệt Quân gia, nói trắng ra cũng không hoàn toàn xem như người theo đuổi.
Võ Minh Nguyệt càng giống quân cờ hơn.
Còn về Bái Ngọc Nhi, đó chỉ là nữ nô đơn thuần.
“Phụ thân ta có Thần Vương Bát Bộ Chúng, trong đó còn có tồn tại ưu tú như A Cửu, ta cũng nên suy xét chuyện tìm một đám người theo đuổi trung tâm chân chính mới được.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Mà lúc này, trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
“Trưởng công chúa Bàn Võ Thần Triều tới rồi!”
“Hai vị Thánh Tử và Thánh Nữ của Thánh Linh Thư Viện cũng tới.”
“Trời ạ, đó là Kim Sí Tiểu Bằng Vương của Già Lâu Thánh Sơn!”
“Tinh Thần Vương Thể, Diệp Tinh Vân của Diệp gia cũng tới.”
“Đậu xanh rau má, đều là đại nhân vật...”
Trong hội trường, rất nhiều tu sĩ đều giật mình.
Những thiên kiêu ngày thường khó gặp đó hiện tại lại liên tục hiện thân.
“Tại hạ Âm Dương Giáo, Âm Dương Thánh Tử, đồng thời cũng là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện, hôm nay có thể gặp được trưởng công chúa, thật là may mắn.” Thanh niên mặc đạo bào hắc bạch kia nói.
Thân là Thánh Tử cộng tôn của hai đại thế lực, trong giọng nói của Âm Dương Thánh Tử mang theo chút tự tin nhàn nhạt.
Nhưng mà...
Đại mỹ nhân thu thủy là thần ngọc là cốt, dung nhan đẹp tựa ảo mộng trước mặt lại không buồn liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt lạnh như băng, trực tiếp lách người đi ngang qua.
Vẻ mặt Âm Dương Thánh Tử cứng đờ, có chút xấu hổ.
Hoa Tích Tình bên cạnh lại che miệng khẽ cười và nói: “Tốt xấu gì người ta cũng là trưởng công chúa của bất hủ thần triều, thân phận cao cao tại thượng, không phản ứng ngươi cũng bình thường.”
“Cũng đúng, là ta càn rỡ.” Âm Dương Thánh Tử không để bụng mà cười cười.
Nên là công chúa của thế lực bất hủ nên ánh mắt cao một chút, tính cách lãnh ngạo một chút cũng rất bình thường.
Mà bên này, sau khi Võ Minh Nguyệt dò hỏi Càn Đa thì lập tức đi vào một căn phòng khách quý.
Khi nhìn thấy bóng dáng bạch y thon dài, tuấn tú như tiên đang lạnh nhạt ngồi trên ghế dựa kia .
Cuối cùng nàng nhịn không được mà bò tới bên chân Quân Tiêu Dao.
Như một con mèo bị vứt bỏ đã lâu, nàng nâng dung nhan khiến lòng người rung động lên mà nói: “Chủ nhân, Minh Nguyệt tới gặp ngài...”
Khó có thể tưởng tượng, một vị trưởng công chúa của bất hủ thần triều, giờ phút này lại giống như con mèo con mà nép vào bên chân Quân Tiêu Dao.
Dáng vẻ này giống như sủng vật bị vứt bỏ.
Nếu Âm Dương Thánh Tử ngoài phòng thấy được cảnh tượng này, tuyệt đối sẽ hoài nghi nhân sinh.
Quân Tiêu Dao lại lạnh nhạt nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Võ Minh Nguyệt yếu ớt nói: “Trước kia nghe nói chủ nhân muốn tới Thiên Đạo Lâu, Minh Nguyệt đã ngựa không ngừng vó mà chạy đến, chỉ vì muốn gặp mặt chủ nhân.”
Trải qua nhiều lần gài bẫy của Quân Tiêu Dao, xem như Võ Minh Nguyệt đã hoàn toàn được dạy dỗ thành hình, quy thuận và trung trinh như một với hắn.
Hết chương 169.