Hắn ta bắt đầu bày tỏ sự kính trọng và yêu thương từ rất xa, quan tâm đến đại ca của mình, như thể việc quấy rầy quá trình thanh tu của Lâm Chính Nhân còn quá đáng hơn cả việc đào mộ tổ tiên của Lâm thị lên. Ngôn từ chân thành, sự tức giận phẫn nộ khó đè nén.
Lâm Chính Nhân mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Khương Vọng đè ép, một chữ cũng không thể nói ra.
Đám đông đang đến gần.
Lâm Chính Lễ gạt mở vòng vây của những tộc nhân đang vây quanh viện, đi cùng với hai hộ vệ, sải bước vào trong viện.
Đã lâu không gặp, khí sắc của hắn ta trông thật tốt.
Thân phận là gia chủ tương lai của Lâm thị khiến hắn ta hăng hái hơn. Có một đại ca là một trong sáu người tài của Quốc viện khiến cho hắn có thêm vài phần mặt mũi ở toàn bộ quận Thanh Hà, cho nên cả người từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ tự tin.
Nhưng tu vi lại không có tiến bộ quá lớn, vẫn chỉ là Chu Thiên Cảnh mà thôi.
“Huynh trưởng!” Hắn chắp tay chào Lâm Chính Nhân: “Cường giả trong Lâm gia chúng ta đều ở ngoài, chỉ cần huynh ra lệnh thì bất cứ lúc nào cũng có người quên mình phục vụ huynh!"
Hắn ta liếc nhìn Khương Vọng đang đeo mặt nạ sơn quỷ, vẻ mặt chuyển sang ngang ngược kiêu căng: "Cái tên giấu đầu lộ đuôi này là ai đây?"
Trong mắt của hắn ta thì Lâm Chính Nhân đang có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong đã là một trong những người mạnh nhất ở thành Vọng Giang rồi, cho nên hắn ta không nghĩ ra một ai ngoài Thành chủ có thể vượt qua được huynh trưởng nhà mình.
Vậy nên cái tên giấu đầu lòi đuôi không biết đến từ đâu ở trước mặt hắn ta này rõ ràng không thể là đối thủ của huynh trưởng hắn.
Đây là thời điểm tốt để thể hiện lòng trung thành của mình, cũng không cần phải hoàn toàn hàn gắn khoảng cách giữa hai huynh đệ, chỉ mong sau này Lâm Chính Nhân vẫn nhớ đến người đệ đệ ở thành Vọng Giang này.
Đó là lý do tại sao hắn ta cực kỳ cố gắng, vừa ra sân đã tạo ra một trận chiến lớn, gần như triệu tập tất cả những người có thể chiến đấu trong tộc đến.
Mà thứ đáp lại sự ân cần của hắn chỉ là sự im lặng.
Nam nhân đeo mặt nạ sơn quỷ không nói gì.
Lâm Chính Nhân cũng không nói gì.
Sự im lặng này thật đáng sợ.
Lúc này Lâm Chính Lễ mới chú ý tới sắc mặt của huynh trưởng mình, đây làm sao có thể gọi là giằng co được? Rõ ràng là bị kinh sợ rồi!
Người có thể khiến Lâm Chính Nhân kinh sợ thì phải mạnh đến mức nào chứ?
Lâm Chính Lễ vừa rồi còn có ánh mắt ngang ngược kiêu căng, giờ thì lập tức trống rỗng.
"Huynh trưởng cứ xử lý trước đi, đệ đệ ở bên ngoài chờ phân phó bất cứ lúc nào!"
Lâm Chính Lễ thuận miệng nói tròn một câu, rồi dứt khoát rút lui.
Lúc này Khương Vọng mới lên tiếng.
“Ta nhìn hắn rất không vừa mắt.” Hắn nói với Lâm Chính Nhân.
Lâm Chính Nhân há to miệng: "Xá đệ còn quá nhỏ, tính tình khó tránh khỏi... "
Khương Vọng cũng không nói câu thứ hai, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng ngăn cản y dùng lý do giải vây.
Ánh mắt Lâm Chính Nhân dữ tợn, xoay người đi về phía Lâm Chính Lễ.
Giận dữ? Xấu hổ? Đau đớn?
Những cảm xúc đó y đều có.
Nhưng trời sinh y là người ẩn nhẫn.
Trước khi có sự chắc chắn tuyệt đối, y nhất định sẽ không đánh cược mạng sống của chính mình.
Hơn nữa, hiện tại y thậm chí còn không chắc chắn được nửa phần, hai bên hoàn toàn không phải là một đối thủ ngang tầm!
Nhìn thấy Lâm Chính Nhân nghiến răng và đi về phía này, Lâm Chính Lễ lập tức hoảng sợ.
"Ca, Ca, sao, sao thế?"
Hắn vừa lùi lại vừa vội vàng hấp tấp hỏi: "Lao lên, lao lên cho ta! Một người một dao, bao vây và giết chết con chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi kia!"
“Không ai được phép nhúc nhích!” Lâm Chính Nhân hét lên, y nghiến răng: “Đừng chịu chết vô ích!
Những người Lâm thị hai mặt nhìn nhau, dù sao cái gọi là tộc trưởng tương lai cũng không có uy quyền bằng Lâm Chính Nhân. Không có ai tiến lên.
Bởi vì mọi người đều biết vị trí tộc trưởng tương lai chỉ là do Lâm Chính Nhân không thèm quan tâm, tiện tay nhường lại nó mà thôi.
“Ca!” Giọng nói của Lâm Chính Lễ thậm chí còn có một chút nức nở: “Đệ là thân đệ đệ của huynh mà!"
Lâm Chính Nhân không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía hắn ta.
Lâm Chính Lễ khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, hắn hoảng sợ nhìn về phía Khương Vọng, liên tục cúi đầu xin lỗi: "Vị tiền bối này, là ta mạo phạm, ta đã mạo phạm! Xin ngài thứ lỗi, thứ lỗi cho ta."
Ngay cả Lâm Chính Nhân cũng bị buộc phải ra tay giết chết đệ đệ, cả gia Lâm gia hoàn toàn không có khả năng chống trả trước một đối thủ như vậy.
Lâm Chính Lễ vẫn luôn có đầu óc nhanh nhạy, hắn vừa la vừa hét, phịch một tiếng quỳ xuống: "Tiền bối, ngài có thể yêu cầu điều kiện, điều kiện gì cũng được! Ta có thể bỏ ra một cái giá xứng đáng cho việc vô tâm mạo phạm của mình! Ngài hãy cho ta một cơ hội đi!"
Hắn bắt đầu dập đầu liên tục.
Lâm Chính Nhân lại liếc nhìn Khương Vọng một cái, mặt nạ sơn quỷ đã che hết biểu cảm của hắn, nhưng cả người vẫn đứng ở nơi đó, im lặng đựng yên.
Không nghi ngờ gì... Hắn không hề bị dao động.
Lâm Chính Nhân quay người lại, đưa tay lôi ra một cây roi màu xanh biếc. Là bảo vật gia truyền của Lâm gia, Bích Mãng!
Mắt thấy hắn ta sắp ra tay.
Đúng lúc này giọng nói của Khương Vọng vang lên.
"Ta không muốn ngươi giết hắn."
Lâm Chính Nhân dừng lại, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Chính Lễ thậm chí còn trực tiếp ngã xuống đất.
Được cứu rồi! Nước mắt hắn trào ra như bão.
Nhưng nam nhân đeo mặt nạ sơn quỷ này lại nói tiếp với giọng như ác quỷ: "Lời xin lỗi chân thành nhất phải là tự sát mới đúng."
Trái tim Lâm Chính Lễ vừa buông xuống, lại đột nhiên bị nắm lấy.
Còn Lâm Chính Nhân thì cắn răng lần thứ hai, đi về phía đệ đệ mình một lần nữa.
"Lâm Chính Nhân, ngươi muốn làm gì!"
Lúc này một tiếng quát đầy tức giận vang lên.
Khương Vọng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lại là một vị cố nhân khác, Lâm Đoan Hành - phụ thân của hai huynh đệ Lâm Chính Nhân, Lâm Chính Lễ.
Quần áo xộc xệch, không biết vừa mới leo xuống từ trên người phụ nữ nào, trên người đầy mùi rượu, rõ ràng còn phóng khoáng hơn cả hai đứa con trai của mình.
Nhưng lúc này gương mặt đỏ bừng lên, tức giận vô cùng: "Nó là thân đệ đệ của ngươi, ngươi muốn giết nó sao? Ngươi là súc sinh à?"
Ông ta quay đầu nhìn xung quanh một vòng: "Cái đám người vô tích sự này, đều là phế vật sao? Lại dám mở mắt trừng trừng nhìn yêu nhân này diễu võ dương oai trong Lâm gia ta? Nuôi các ngươi để làm gì không biết!"
Khương Vọng yên lặng nhìn ông ta, không có một chút ý tứ muốn ra tay nào.
Hết chương 926.
Chương 927
Lâm Chính Nhân không có bất kỳ biểu hiện gì trước sự mắng mỏ của cha mình, y chỉ nói: "Từ nay về sau, ta sẽ nắm quyền tối cao của gia tộc. Người đến, đưa Lâm Đoan Hành đi!"
"Ngươi dám!" Lâm Đoan Hành nhảy dựng lên: "Tu hành đến mức vào trong bụng chó rồi à, ta là cha ngươi! Lâm Chính Nhân, ngươi điên rồi sao?"
"Ai dám?" Ông ta giống như một con chó già tức giận, điên cuồng gầm lên với đám người trước mặt: "Ta mà thấy ai dám đi lên! Lão tử sẽ giết hắn!"
Vào ngày thường, thái độ của ông ta đối với Lâm Chính Nhân thực sự đã rất kiềm chế, bởi vì ông ta biết rằng con trai mình không coi trọng mình.
Ông ta cũng biết mình không có năng lực gì lớn, cả đời ăn chơi đàng điếm cũng sắp trôi qua rồi. Mấy chuyện tu hành gì đó, trước đây ông ta còn có suy nghĩ, nhưng sau này đã không còn nghĩ tới nữa.
Mặc dù bị coi là bất tài, nhưng ông ta cũng hiểu rằng địa vị thực tế của mình trong gia tộc chắc chắn không bằng hai người con trai này. Đặc biệt là không có khả năng so sánh được với Lâm Chính Nhân.
Nếu một ngày nào đó ông ta nổi giận với Lâm Chính Nhân, vậy thì người xấu hổ chắc chắn là ông ta.
Cho nên khi ở trước mặt con trai, từ trước đến giờ ông ta vẫn luôn thành thật.
Nhưng sự gào thét lúc này là do ông ta tức giận, ông ta chửi Lâm Chính Nhân như tát nước.
Bởi vì những gì Lâm Chính Nhân làm đã thực sự chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ta.
Cho dù ông ta chỉ là kẻ quần là áo lụa nửa đời vô dụng, cho dù ông ta chỉ là một phế vật, thì ông ta cũng có ranh giới của người làm cha!
Không ai có thể làm tổn thương con trai ông ta, không ai có thể làm tổn thương con trai ông ta!
Xoẹt!
Ông ta giật lấy một thanh kiếm của tộc binh, rút kiếm ra và chỉ vào Lâm Chính Nhân: "Nếu hôm nay ngươi dám ra tay đệ đệ của ngươi, lão tử sẽ không khách khí với ngươi nữa!"
Phạch!
Lâm Chính Nhân trực tiếp quật một roi, quất bay kiếm của ông ta, cũng quất ông ta ngã xuống đất.
"Dẫn đi!"
Y đã mất bình tĩnh, hung ác hét lên!
Rất nhanh đã có hai tộc binh không chịu nổi áp lực của ánh mắt của y mà bước lên phía trước, một trái một phải nhấc Lâm Đoan Hành đang ngồi trên mặt đất lên.
Lâm Đoan Hành bị nhấc lên và kéo đi một hồi, mới đột nhiên khôi phục lại, liều mạng giãy dụa: "Buông lão tử ra! Buông ra! Các ngươi muốn chết sao? Lâm Chính Nhân! Lâm Chính Nhân! Cái đồ súc sinh này, súc sinh! Mẹ ngươi ở dưới lòng đất cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Các ngươi buông ra! Buông ra!..."
Ông ta hét lên nhưng vẫn bị kéo ra xa.
Lâm Chính Nhân hơi giật mình một chút.
Y biết cha mình đã sớm bị tửu sắc móc rỗng thân thể, một roi lúc nãy y đã cố tình khống chế sức lực nên sẽ không thực sự làm ông ta bị thương, nhưng cũng phải khiến ông ta chậm lại một lúc lâu mới đúng.
Từ nhỏ đến lớn, sống đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ của một người phụ thân trên phụ thân mình, nhưng lại là vào một trường hợp như vậy.
Thật là mỉa mai?
Lần sững sờ này chỉ kéo dài trong thời gian cực ngắn, Lâm Chính Nhân tiếp tục đi về phía trước, đi về phía Lâm Chính Lễ.
Hai tay Lâm Chính Lễ chống xuống mặt đất, liên tục lùi lại, cuối cùng trực tiếp đứng dậy chạy đi.
Bích Mãng xé gió, quấn chặt lấy hắn ta và kéo mạnh về phía sau.
Lâm Chính Lễ đỏ mặt, khó khăn hét lên: "Ca..."
Lâm Chính Nhân lại chỉ quay đầu nhìn về Khương Vọng: "Để ta khuyên hắn một chút."
Khương Vọng đưa tay ra hiệu xin cứ tự nhiên.
Lâm Chính Nhân kéo Lâm Chính Lễ lại gần, dựa sát vào hắn ta, và bắt đầu "khuyên bảo".
Cũng không biết là y nói những gì.
Sắc mặt Lâm Chính Lễ đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là tức giận, sợ hãi, rồi van xin, đau đớn, và cuối cùng là đầy hận thù.
Và khi Lâm Chính Nhân quay đầu lại lần nữa, y nói với Khương Vọng: "Ngài nghĩ xá đệ cần phải dùng cách tự sát nào mới gọi là có thành ý?"
Cho dù Khương Vọng là người khởi xướng tất cả những điều này, nhưng hắn cũng không khỏi cảm thán với sự tàn nhẫn của Lâm Chính Nhân.
Y thật sự đã ép Lâm Chính Lễ đến chết, thậm chí còn có thể "khuyên bảo" hắn ta tự sát!
Một nhân vật như vậy, cho dù không có thiên phú tu hành, không được vào Quốc đạo viện, thì Lâm Chính Lễ cũng hoàn toàn không có khả năng tranh đoạt gia nghiệp với y!
Người này không thể giữ lại.
Trong lòng Khương Vọng động sát khí nhưng ánh mắt lại không để lộ ra. Nếu đã muốn giết từng người một, thì mọi chuyện cũng phải xử lý từng việc một.
Ít nhất thì việc buộc Lâm Chính Lễ phải tự sát, cũng cần Lâm Chính Nhân thu xếp.
Hắn cố ý quan sát viện này một chút, ánh mắt dừng lại ở giếng nước.
“Phong ấn đạo nguyên và để hắn ta nhảy xuống giếng thì sao?” Khương Vọng hỏi với giọng điệu thương lượng.
Lâm Chính Nhân cắn răng nói: "Được!"
Khương Vọng còn muốn thấy sự phản kháng và đấu tranh của Lâm Chính Lễ.
Tiếp tục xem màn huynh đệ bất hòa thật là tốt.
Nhưng Lâm Chính Lễ chỉ liếc nhìn hắn một cái, không ngờ lại giống như đã chấp nhận số phận của mình, từ từ đi về hướng giếng.
Hắn ta đau khổ, không cam lòng, thù hận, nhưng lại chấp nhận số phận của mình.
Thật khó để tưởng tượng Lâm Chính Nhân đã nắm được điểm yếu nào của hắn ta mà khiến hắn ta phải phục tùng như vậy.
Nhưng đây không phải chuyện mà Khương Vọng cần quan tâm, hắn chỉ cần thấy được kết quả đau đớn của Lâm Chính Lễ. Chỉ cần kết quả đó thôi.
Hắn đã chờ cảnh này từ rất lâu rồi.
Lần đầu tiên khi đến tộc địa Lâm thị hắn đã muốn làm việc này. Nhưng lúc đó địa thế còn mạnh hơn người, hắn còn phải chăm sóc cho An An, cho nên không thể liều mạng ở thành Vọng Giang, mà liều mạng cũng vô dụng.
Vốn còn muốn đợi đến sau này khi mạnh mẽ hơn một chút thì sẽ trở về Trang quốc để giải quyết.
Nhưng đêm nay, sau khi nhìn thấy Lâm Chính Nhân, hắn đột nhiên không nhịn được.
Thân hoài lợi khí, sát tâm tự khởi. (1)
(1) Thân hoài lợi khí, sát tâm tự khởi: Trên người mà có vũ khí sắc nhọn thì sẽ sinh ra ý nghĩ giết người.
Huống chi vào giờ phút này khi ở trong thành Vọng Giang, hắn đã mạnh hơn mà hận thù trong lòng vẫn chưa tiêu!
Đã đến lúc phải dập tắt những hận thù cũ!
Lâm Chính Lễ bước tới bên giếng, trước khi nhảy xuống, hắn ta quay lại nhìn Khương Vọng với vẻ căm hận, giọng nói như muốn rặn ra từ kẽ răng.
"Ta muốn biết tại sao?"
"Ta đã xin thứ lỗi và sẵn sàng trả giá để cứu mạng mình, tại sao ngươi nhất định muốn ta chết?"
"Vì sao! Vì sao!"
Hắn ta còn hét lên một cách tuyệt vọng: "Vì sao?"
Hết chương 927.
Chương 928
Khương Vọng bình tĩnh nhìn hắn ta, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Tuyệt vọng sao?
Ngày mà Tống di nương nhảy xuống giếng, có phải bà cũng tuyệt vọng như vậy không?
Làm thế nào mà bà bình tĩnh sắp xếp xong mọi chuyện và lựa chọn cách kết thúc cuộc đời mình?
Sau khi Khương Vọng đọc bức thư cuối cùng do Tống di nương viết, mũi không nhịn được mà hơi chua xót.
An An... Đã đau lòng đến mức nào đây?
Hắn muốn Lâm Chính Lễ cũng phải chịu đau đớn giống như Tống Như Ý!
Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn!
“Vừa rồi khi bước vào sân viện này, ngươi không nên bước chân trái!” Khương Vọng nói.
Đây là câu trả lời duy nhất.
Đây là sự khinh miệt trần trụi, sự sỉ nhục đẫm máu.
Giống như đang đối xử với một con kiến, một con chó điên... Muốn lý do gì chứ?
Toàn bộ tộc địa Lâm thị, không còn âm thanh thứ hai nữa.
Các tộc nhân Lâm thị cảm thấy xấu hổ và đau đớn vô cùng, nhưng không ai dám lên tiếng nữa.
Lâm Chính Lễ khẽ cắn môi, cuối cùng nhìn thoáng qua Lâm Chính Nhân với ánh mắt oán hận.
Bịch!
Thả người nhảy vào trong giếng nước.
Lâm Chính Nhân không nhìn giếng nước, không nhìn Lâm Chính Lễ nhảy xuống giếng thế nào, chỉ nhìn Khương Vọng.
“Lần này các hạ có thấy rõ chưa?” Y hỏi.
Khương Vọng nghiêng tai nghe thử.
Nghe chuyện Lâm Chính Lễ đang phong trụ đạo nguyên thế nào, nhảy giếng thế nào, làm sao mà biến mất khí lực, chìm vào trong nước ra sao.
Hắn nghe rất rõ ràng.
Lâm Chính Lễ chết đi, đã chết hoàn toàn rồi.
Lúc trước, vì muốn tìm câu trả lời cho An An, Khương Vọng mới tới đây, một kiếm chắn cửa. Lâm gia chỉ đẩy ra một Lâm Chính Luân, họ đưa ra câu trả lời này tính ra cũng vì nể mặt mũi Chúc Duy Ngã.
Mà hôm nay, hắn che mặt tới đây, tùy tiện tìm một lý do đã bức giết được Lâm Chính Lễ.
Dường như mọi chuyện đã thay đổi, lại dường như không có gì thay đổi.
Trước kia, vì thực lực không đủ, không thể không tránh đi cây gai kia, Hiện giờ cây gai đã bị trừ bỏ.
Thoải mái sao? Hình như không có.
Khương Vọng đứng đó, không hiểu sao lại có vẻ thất vọng mất mát.
Cây gai đã được nhổ, nhưng vết thương nó để lại như đang nói cho hắn nghe về bản chất của thế giới này.
“Thế giới này vốn không có đạo lý. Chỉ có thực lực trần trụi, hiện thực lạnh như băng.” Khương Yểm từ trong Thông Thiên Cung yếu ớt nói vọng ra: “Ta ở trong lạc ấn của Bạch Cốt Tôn Thần đã được thấy quá nhiều. Nếu ngươi không cố chấp, nguyện ý nghe ta, ta có thể khiến ngươi ngày càng mạnh lên. Buông bỏ những trói buộc vô vị kia đi. Lễ nghi, đạo đức, lương thiện, đều là gông xiềng mà đám kẻ yếu dùng để trói buộc cường giả mà thôi…”
Khương Vọng trầm mặc.
Lam Chính Nhân thấy Khương Vọng không nói gì như đang xác nhận cái chết của Lâm Chính Lễ, y phẫn oán, hận đến nghiến răng nhưng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.
Khương Yểm thấy Khương Vọng trầm mặc tưởng hắn đã bị thuyết phục, nên tiếp tục thong dong lải nhải đủ điều cổ động, chậm rãi ăn mòn trái tim của thiếu niên này.
Nhưng Khương Vọng trầm mặc
Là vì kiên định.
Trầm mặc là sự kiên định lặng lẽ.
Thế giới này không có đạo lý gì sao? Chỉ có thực lực trần trụi thôi sao?
Không.
Lúc trước, vì sao Chúc Duy Ngã nguyện ý cho mượn Tân Tẫn Thương? Là vì đạo lý.
Hôm nay, vì sao Khương Vọng lại muốn bức giết Lâm Chính Lễ? Cũng là vì đạo lý.
“Khương Yểm, con đường của ngươi chỉ thích hợp với mình ngươi.”
“Có lẽ trên thế giới này không có đạo lý gì, nhưng vẫn luôn có một số người nguyện ý nói chuyện đạo lý.”
“Thí dụ như Pháp gia căn cứ vào quy củ của thiên địa mà phạt người, chính là để giữ gìn đạo lý thiên địa. Pháp chính là một loại đạo lý.”
Từ nơi sâu xa, dường như có cái gì đó rung lên.
Khương Vọng có thể cảm giác được, trong hư không quanh mình, xiềng xích đen như mực vẫn quấn quanh thân đang phân ra làm hai.
Mà trong viện, Lâm Chính Nhân vẫn đang chờ hắn đáp lại.
Khương Vọng đã động sát tâm.
Hắn chưa tề đồng ý, hay cam đoan sự an toàn của Lâm Chính Nhân. Hắn tin rằng nếu có cơ hội giết mình, chắc chắn Lâm Chính Nhân sẽ không nương tay, mà bản thân hắn, đối với Lâm Chính Nhân cũng sẽ không.
Ngón tay Khương Vọng khẽ nhúc nhích, đang định ra tay trực tiếp giết chết Lâm Chính Nhân.
“Ta có một chuỵên phải nói lại với các hạ. Có liên quan tới chuyến đi đạo viện thành Vọng Giang của các hạ.” Lâm Chính Nhân đột nhiên lên tiếng.
“Ồ?” Khương Vọng khá hiếu kỳ.
Chẳng lẽ Hủ Mộc Quyết còn có bí mật gì chăng?
Lâm Chính Nhân nhìn quanh một chút, rồi kính cẩn nói: “Chúng ta đi vào trong rồi nói.”
Biểu hiện của y có vẻ không tin tưởng tộc nhân, hoặc là sau khi được chứng kiến chuyện Lâm Chính Lễ bị bức giết, y không thể tin tưởng tộc nhân nữa. Cho nên muốn nói chuyện với Khương Vọng một mình.
“Có thể.” Khương Vọng nắm đại cục trong tay, khẽ gật đầu.
Nhìn khắp thành Vọng Giang cũng không tìm thấy đối thủ, hắn cũng chẳng có gì phải lo lắng. Tu vi Đằng Long Cảnh của Lâm Chính Nhân thì một kiếm của hắn cũng quét bay được, nên không ngại nghe thử xem.
“Tất cả giải tán đi. Chuyện hôm nay dừng ở đây.”
Lâm Chính Nhân nhìn các tộc nhân canh giữ ngoài viện, chỉ nói câu này rồi xoay người đi vào trong phòng.
“Xem ra ngươi rất tự tin về nội dung mình định nói.” Khương Vọng cũng đi vào theo, tiện tay đóng cửa phòng lại, chậm rãi nói: “Xác định có thể thuyết phục ta sao?”
“Vừa rồi các hạ đã thấy thành ý của ta.
Ta hoàn toàn không có lòng phản kháng các hạ.”
Từ nhỏ Lâm Chính Nhân đã không phải lo ăn lo mặc, phú quý đã quen, lúc này lại kính cẩn nghiêng mình dẫn đường cho Khương Vọng một cách cực kỳ tự nhiên.
Co được giãn được, chính là chỉ người này.
Ngọn đèn trong phòng phản chiếu lên gò mà của y chập chờn khoang sáng khoang tối.
“Thực ra, ta đã bất mãn với đạo viện từ lâu. Trong đạo viện có…”
Khương Vọng bị nội dung câu chuyện của y hấp dẫn, vô y thức tiến lên mấy bước.
Đột nhiên, quang văn sáng lên.
Trong phòng sáng lên trận văn chi chít.
Rầm rầm.
Sóng biển cuồn cuộn như đang ở bên bờ biển.
Trong phòng cấp tốc ngưng tụ ra chín con thủy giao màu xanh lam với hình thái khác nhau, từ bốn phương tám hướng nhắm thẳng Khương Vọng mà bất chợt tấn công.
Không ngờ Lâm Chính Nhân lại khắc ấn trận pháp trong phòng mình!
Hết chương 928.
Chương 929
Nhưng với Khương Vọng của hiện tại thì, chừng này thực sự không đáng chú ý. Thậm chí hắn ta còn kinh ngạc vì sự lỗ mãng của Lâm Chính Nhân.
Chẳng lẽ y tưởng chỉ bằng vào trận pháp cấp bậc này mà có thể đối kháng với mình sao?
Khương Vọng xuất kiếm như thiểm điện, một kiếm cửu chuyển.
Hắn thu kiếm vào vỏ, chín con thủy giao màu xanh lam đồng thời bị chém đứt liên hệ đạo nguyên, tan ngay tại chỗ, chỉ còn vệt nước dưới mặt đất có thể chứng minh bọn chúng đã thực sự xuất hiện.
Khương Vọng nhaanh chân bước tiếp, bỗng nhiên lại thấy lưu quang của trận văn.
Trong phòng vẫn còn có trận pháp! Trong trận còn có trận!
Nhưng trận pháp này lại không tấn công Khương Vọng!
Số thủy nguyên vừa mới nãy còn bay tán loạn đột nhiên tập trung lại, nhanh chóng hình thành một dòng nước màu xanh, như một cái lồng trong suốt, chụp Lâm Chính Nhân vào giữa!
Lâm Chính Nhân đứng trong cái lồng nước này, đối diện với Khương Vọng.
Khương Vọng hơi nâng tay phải, lửa cháy hừng hực dấy lên trong lòng bàn tay: “Ngươi cho rằng dựa vào cái này là có thể ngăn được ta sao? Ta có thể đánh vỡ nó, cùng lắm là trong mười hơi thở.”
“Đương nhiên, thậm chí ta cho rằng các hạ chỉ cần năm hơi thở là có thể phá vỡ cái lồng nước này, ngươi nói mười hơi đại khái là vì muốn lừa ta phải không?”
Lúc này thái độ của Lâm Chính Nhân đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có vẻ rất thong dong.
“Nhưng trước khi ngươi ra tay, đừng ngại nghĩ thử một chút xem, ta lấy đâu ra sức mạnh để làm như vậy…” Y giơ một thứ như sừng trâu cho Khương Vọng nhìn thấy rõ, nói: “Đây là Canh Vân Giác, không biết ngươi đã từng nghe nói chưa?”
Khương Vọng không nói gì đáp lại, chỉ có ngọn lửa trong tay càng thêm cháy rừng rực.
Lâm Chính Nhân tiếp tục nói: “Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi đã tường tận đạo viện thành Vọng Giang, đương nhiên cũng hiểu rất rõ Trang quốc chúng ta. Như vậy nhất định ngươi không thể không biết Quốc tướng Trang quốc là ai, biết rõ thần thông của người này là gì.”
“Vậy ta nói cho ngươi, Canh Vân Giác trong tay ta đây có thể liên hệ với Đỗ Như Hối chỉ trong ba hơi thở. Chỉ cần ngươi bắt đần tấn công lồng nước này, ta sẽ lập tức sử dụng Canh Vân Giác.”
Khương Vọng nhìn y, muốn xem y ngoài mạnh trong yếu thế nào, nhưng hiển nhiên là thất bại, thế là ánh mắt trầm xuống, nói: “Ta không tin ngươi có thể liên hệ trực tiếp với Đỗ Như Hối. Nếu có thể, làm sao ngươi phải chờ đến tận bây giờ.”
“Tướng Quốc nói, Trang quốc vốn nhỏ, không dễ bồi dưỡng nhân tài, cho nên ông ấy hết sức bảo hộ từng người một. Lục kiệt của Quốc Viện, mỗi người đều có một cái sừng, vừa vặn ta chính là người đứng đầu. Việc này, các hạ ngươi không khó để kiểm tra.”
Lâm Chính Nhân hoàn toàn không có vẻ cấp bách như lúc sinh tử, nhưng đến lúc này cuối cùng đã có một tia oán độc: “Về phần tại sao tới giờ phút này ta mới sử dụng nó, còn không phải vì ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, không cho ta lấy một chút cơ hội hay sao?”
Trước đó, khi ở trong viện, Khương Vọng vẫn luôn chú ý tới y, không chút lơ là.
Y có vô số cơ hội có thể ra tay, nhưng tự hiểu, chỉ cần mình có một chút hành động lạ thôi sẽ lập tức bị giết chết. Khương Vọng tuyệt đối sẽ không cho y ba hơi thở, tất cả cơ hội đều là bẫy tử vong.
Cơ hội do mình tự đánh ra mới thực sự là cơ hội!
Vì thế, y không tiếc quất phụ thân mình, bức giết đệ đệ ruột thịt của mình!
Trên đời này, ai cũng có thể chết, Lâm Chính Nhân y thì không.
Lâm Chính Nhân vẫn luôn tu hành tại trong Quốc đạo viện, rất ít khi quay về Lâm gia ở thành Vọng Giang.
Người này phải cẩn thận đến mức nào mới có thể bố trí trận pháp trong căn phòng mình không thường ở? Thậm chí còn bố trí tận hai cái!
E rằng từng giây từng phút y vẫn luôn lo lắng mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi lúc mọi nơi đều giữ đường lui cho mình.
Nếu không phải tối nay ngẫu nhiên gặp, Khương Vọng tin tưởng rất khó mới có thể bắt được Lâm Chính Nhân. Y giảo hoạt như vậy, cẩn thận như vậy cơ mà!
Nếu đối phó với đối thủ, chỉ trận pháp thủy giao thứ nhất đã đủ rồi.
Dùng cái này hấp dẫn lực chú ý của Khương Vọng, để tranh thủ thời gian cho Lâm Chính Nhân.
Mà dùng Canh Vân Giác trong lồng nước lại càng là tuyệt phối.
Nếu Canh Vân Giác có thể liên lạc với bất kỳ cao thủ nào khác, Khương Vọng đều có thể lựa chọn phương án nhanh chóng phá trận, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhưng nếu người này là Đỗ Như Hối…
Khương Vọng không thể không cảm thán.
Không nói những điều khác, có Đỗ Như Hối trên người có Chỉ Xích Thiên Nhai, lại là cường giả lòng mang quốc gia, quả thực là phúc phận lớn lao của Trang quốc!
Một người lại có tác dụng bằng nhiều người.
“Nếu không tin, ngươi có thể đánh cược thử xem ta có thể liên hệ được với Quốc Tướng thật không. Cược thắng, giết ta cũng chẳng được lợi gì. Cược thua, thì chờ đón cuộc truy sát của Quốc Tướng, lấy mạng bù cho ta!”
Lâm Chính Nhân nhìn thẳng vào Khương Vọng: “Các hạ, muốn cược một trận sao?”
Thực ra trên người hắn cũng có mấy món pháp khí hộ thân, nhưng cấp độ không đủ, đoán chừng không thể khiến đối phương phải cẩn trọng, cho nên cũng không muốn lấy ra để đánh cược. Ngược lại, nếu tiếp tục ẩn tàng, nói không chừng còn có thể ứng phó với chuyện ngoài ý muốn.
“Vậy vì sao ngươi còn chưa phát động nó?” Khương Vọng cũng chăm chú nhìn thẳng vào mắt của Lâm Chính Nhân.
Song phương đều đang thử thăm dò quyết tâm của đối thủ.
Xét về thực lực, Lâm Chính Nhân đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Khương Vọng. Nhưng bằng vào sự tàn nhẫn và cẩn thận của mình, y lại một lần nữa thắng được trận giao phong về quyền lợi!
“Canh Vân Giác chế tác không dễ, không bỏ nhiều công sức không làm ra được. Tối nay ta đã mất rất nhiều rồi, không muốn mất thêm nữa.”
Lâm Chính Nhân chậm rãi nói: “Nhưng, cân nhắc đến khoảng thời gian kéo dài của lồng nước này, nhiều nhất là sau mười hơi thở, ta sẽ thôi động Canh Vân Giác.”
Y nhìn lại Khương Vọng, dù cách một lớp mặt nạ sơn quỷ không thấy rõ mặt, như muốn khắc hình dáng cái mặt nạ này vào trong lòng. “Hiện giờ đổi lại cho ngươi lựa chọn, là ở lại đây thử giết ta, hay vẫn tiếp tục đào tẩu?”
Khương Vọng trầm mặc.
Thời gian chậm chạp và kiên quyết trôi qua.
Cách một lồng nước, hai nười cứ như vậy mà trầm mặc giằng co.
Tám hơi thở, bảy hơi thở, sáu hơi thở…. Ba hơi…
Khương Vọng giơ tay lên cao, ngọn lửa trên lòng bàn tay đốt trần nhà thủng ra một cái lỗ lớn. Sau đó, không nói một lời, hắn bay đi qua lỗ thủng này.
Lâm Chính Nhân quả thực là một đối thủ rất đáng sợ, nhưng cũng không đến mức để Khương Vọng phải đem mạng ra cược.
Hắn lựa chọn từ bỏ.
…
Hết chương 929.
Chương 930
Cuối cùng, người thần bí đeo mặt nạ sơn quỷ kia đã rời đi.
Lâm Chính Nhân ở lại trong phòng, trầm mặc một hồi lâu mới thở dài một hơi, lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế.
Tối nay chính là nguy cơ lớn nhất mà y phải đối mặt từ khi mới sinh tới nay, bởi vì trước đó hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị gì, đột nhiên gặp phải, đột nhiên địch ý, mà đối phương lại có được ưu thế về thực lực có thể nghiền ép mình.
Nhưng cuối cùng y vẫn vượt qua, vượt qua được nguy cơ đáng sợ này.
Cho dù... phải trả cái giá quá đỗi nặng nề.
Trong căn phòng bốn bề vắng lặng, Lâm Chính Nhân nhắm chặt hai mắt, ép giọt nước mắt sắp rơi xuống phải dừng lại.
Thương tâm sao?
Dù Lâm Chính Lâm là phế vật cỡ nào đi nữa, dù tâm tính có ác lệ cỡ nào đi nữa thì vẫn là đệ đệ ruột của y. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên cũng từng có những lúc thiên chân vô tà, cũng từng có những thời điểm huynh hữu đệ cung…
Làm sao có thể không thương tâm?
Nhưng Lâm Chính Nhân chỉ cho phép sự đau lòng của mình dừng lại ở một chớp mắt kia thôi, bởi vì tối nay còn chưa kết thúc.
Y mở to mắt, đứng dậy đi ra ngoài, sắc mặt đã trở nên rất bình tĩnh.
Khi đi tới cửa.
Y dừng lại.
Bởi vì ngoài cửa có một lão nhân tóc trắng xóa.
Là tộc trưởng đương nhiệm của Lâm thị, ông nội y.
Lâm Chính Nhân há to miệng: “Gia gia.”
Y là một đứa nhỏ thông minh sớm, từ khi còn rất nhỏ đã xem thường phụ thân mình. Tên là Lâm Đoan Hành, nhưng không đoan chính, lại cũng không có đức hạnh. Ngoại trừ uống rượu chơi gái, cái gì ông ta cũng không biết, là một kẻ giá áo túi cơm.
Mà từ nhỏ, người y thân cận nhất chính là lão nhân tóc trắng trước mặt này đây, ông nội y.
Ông nội là một nhân vật vô cùng có thủ đoạn, Giang thị, từ một gia tộc danh tiếng ôi uế không đáng một xu ở thành Vọng Giang, chính nhờ một tay gia gia, mới trưởng thành, trở thành người đứng đầu chư họ thành Vọng Giang.
Có lẽ là vì quá thất vọng với Lâm Đoan Hành nên gia gia đã tự mình giáo dục y và đệ đệ từ nhỏ.
Lòng người, quyền mưu, làm ăn… y đã học được rất nhiều điều từ lão nhân này.
Cũng không so được với Lam Đoan Hành, gia gia quả thực đã trút hết tâm huyết cả đời vào gia tộc.
Lão nhân tóc trắng đứng một mình ngoài cửa phòng, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào.
Khi tộc nhân Lâm thị bị vây trong viện tử kêu gào với Khương Vọng, ông chưa từng xuất hiện.
Khi Lâm Chính Lễ bị buộc phải nhảy giếng, ông cũng chưa từng xuất hiện.
Lúc này, ông lại xuất hiện bên ngoài gian phòng của Lâm Chính Nhân.
Nếu nói trong cả Lâm gia có ai thực sự hiểu được Lâm Chính Nhân, cũng chỉ có ông nội y.
Ông nhìn Lâm Chính Nhân, trong đôi mắt đục ngầu chính là trí tuệ mà thời gian ban cho.
“Con nghĩ kỹ chưa?” Ông hỏi.
Lâm Chính Nhân trầm mặc.
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng đứng trước mặt ông nội, y vẫn chần chờ.
“Ta hỏi, con đã nghĩ kỹ chưa?” Lão nhân khẽ gõ đầu gậy xuống đất tỏ ý thúc giục.
Lâm Chính Nhân cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, ánh mắt kiên định: “Gia gia, con không thể gánh vác thanh danh này.”
“Chính Nhân, một mặt, ta rất thất vọng về con. Mặt khác, ta lại rất hài lòng về con.”
Mái tóc trắng của lão nhân khẽ run run trong gió đêm, sắc mặt ông khá khổ sở. “Ta chờ mong vào tương lai của con, đồng thời cũng thương tâm vì Chính Lễ. Mặc dù mọi thứ nó đều không bằng con, ngay cả tâm hung ác nó cũng không bằng con.”
“Ông nội…” Lâm Chính Lễ há to miệng.
Lão nhân nhấc tay ngắt lời y: “Đi thôi, làm theo lựa chọn mà con cho là đúng đi. Chuyện Đoan Hành ta sẽ xử lý. Giết cha… sẽ bị trời phạt.”
Bọn họ đều hiểu rất rõ, một khi chuyện Lâm Chính Nhân gặp nguy hiểm bức giết đệ đệ ruột của mình lộ ra, y sẽ không còn tiền đồ gì ở Quốc đạo viện nữa.
Dù thế giới này hắc ám tới cỡ nào, bẩn thỉu đến bao nhiêu, nhưng ban ngày mọi người cũng đều cần có ánh sáng.
Mà đêm nay, nhiều người ở đây như vậy, bí mật này rất khó giữ. Với tính cách của Lâm Đoan Hành, càng đừng hy vọng ông ta sẽ cân nhắc đến “đại cục” gì đó, cho nên, thực ra, chỉ có một cách…
Lựa chọn này chính là nguyên nhân mà lão nhân thất vọng, cũng chính là nguyên nhân ông hài lòng.
Lâm Chính Nhân khẽ cắn môi, quay người đi ra ngoài.
“Lâm Chính Nhân.” Giọng nói của lão nhân lại vang lên sau lưng y: “Vĩnh viễn không được quên Lâm gia đã bỏ ra những gì vì ngươi, vĩnh viễn không được quên ngươi họ Lâm. Ta ở dưới cửu tuyền, muốn nhìn thấy một Lâm gia quang mang vạn trượng!”
Bước chân của Lâm Chính Nhân chỉ hơi khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước.
…
Là đêm.
Có yêu nhân nửa đêm xông vào đạo viện thành Vọng Giang, bức ép lấy đi đạo thuật Hủ Mộc Quyết. Lúc đó, một trong Quốc Viện lục kiệt - Lâm Chính Nhân cũng tham dự lùng bắt yêu nhân.
Không ngờ, yêu nhân kia lại lao vào tộc địa Lâm thị, giết cả nhà Lâm gia thành Vọng Giang…
…
Sau khi rời khỏi thành Vọng Giang, Khương Vọng một mình chạy trốn ngoài dã ngoại đến tận hừng đông.
Tập Hình Ti đã phái người đi lùng bắt hắn tứ phía, thanh thế rất lớn. Nhưng chỉ cần bên Trang đình không điều người tới, không coi trọng việc này.
Khương Vọng cũng có thể yên lòng.
Tống di nương đã cứu hắn, đây là nguyên nhân hắn đồng ý để phụ thân tục huyền. Tống di nương là mẹ đẻ của Khương An An, chỉ vậy cũng đủ để hắn tha thứ nhiều điều.
Bức giết Lâm Chính Lễ, tiêu tán hết oán niệm lúc trước, hắn cũng không biết Tống di nương dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt không, nhưng trước kia hắn đã hứa với An An là sẽ cho cô bé một câu trả lời, đến nay cũng coi như viên mãn.
Dù Khương An An còn không biết vì sao mẫu thân mình vĩnh viễn không viết thư cho mình.
Trong tộc địa Lâm thị, Khương Vọng cũng thừa nhận thật sự mình đã khinh thường Lâm Chính Nhân. Khi bị thực lực nghiền ép mà y vẫn tìm được cơ hội để trốn thoát.
Nhưng ngẫm lại toàn bộ câu chuyện, vẫn là có được có mất.
Hạng người như Lâm Chính Nhân này có thể nắm chặt mọi cơ hội dù là nhỏ bé nhất. Khương Vọng tự nhắc mình, sau này nếu có đối mặt với Lâm Chính Nhân không thể khinh thường y một chút xíu nào.
Hết chương 930.