Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107 Khen thưởng đánh dấu bốn sao, cổ thánh binh, bí ẩn của Tứ Đại Cổ Quốc (2)

Lời giải thích của Chu Tước quốc chủ cũng làm Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.

Hắn không ngờ Tứ Đại Cổ Quốc còn có lịch sử sâu xa như vậy.

“Nói vậy thì hẳn mục đích của Thanh Long quốc chủ là nhất thống Tứ Đại Cổ Quốc, khiến nó trở thành Tứ Tượng Cổ Quốc lần nữa, sau đó tự mình lên làm quốc chủ.” Quân Tiêu Dao suy đoán.

“Nhưng mục đích của tên công tử sau lưng hắn lại là cái gì, chẳng lẽ chỉ vì khống chế Tứ Tượng Cổ Quốc?” Quân Tiêu Dao sinh lòng nghi hoặc.

Bái Ngọc Nhi bên cạnh nghe vậy thì hơi cắn môi rồi nói: “Thần Tử đại nhân, Ngọc Nhi có một suy đoán.”

“Hừm, nói ra nghe một chút.” Quân Tiêu Dao nói.

“Ngọc Nhi cảm thấy, hẳn công tử sau lưng bọn họ là muốn gom đủ các bộ phận của Thanh Đồng La Bàn thuộc về Tứ Đại Cổ Quốc.” Bái Ngọc Nhi nói.

“Các bộ phận của Thanh Đồng La Bàn?” Quân Tiêu Dao không hiểu mà lặp lại.

Chu Tước quốc chủ lại giải thích một hồi.

Thì ra vị Tứ Tượng Chí Tôn khai sáng Tứ Tượng Cổ Quốc từng tình cờ có được một khối Thanh Đồng La Bàn.

Thanh Đồng La Bàn kia có liên quan đến một đại bí ẩn.

Sau đó không biết tại sao tin tức này lại bị lộ ra ngoài, rất nhiều cường giả đều muốn tranh đoạt chiếc la bàn trong tay Tứ Tượng Chí Tôn.

Tứ Tượng Chí Tôn lọt vào vây công, bị thương rất nặng.

Ông ta âm thầm chia Thanh Đồng La Bàn làm bốn mảnh, giao cho bốn đệ tử của mình, cũng chính là đám người Thanh Long Thượng Nhân.

Sau đó bốn vị đệ tử mỗi người khai sáng ra một quốc gia, đó là Tứ Đại Cổ Quốc của hiện tại.

Mà một phần tư của Thanh Đồng La Bàn cũng trở thành vật cổ được Tứ Đại Cổ Quốc đời đời truyền thừa.

“Đưa bộ kiện kia cho ta xem.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Chu Tước quốc chủ kính cẩn nghe theo mà gật đầu.

Đổi là người khác, nếu dám nhắm vào bộ kiện của Thanh Đồng La Bàn thì Chu Tước quốc chủ sớm đã tát qua một cái.

Nhưng Quân Tiêu Dao mở miệng thì ông ta không chút do dự mà lấy ra.

Quân Tiêu Dao vừa thấy bộ kiện kia thì đáy mắt hơi lộ ra một tia kinh sắc.

Bởi vì hắn phát hiện, bộ kiện của Thanh Đồng La Bàn có chất liệu tương đồng với tàn phiến thanh đồng trong hộp gỗ trước đó.

Mà tàn phiến thanh đồng kia thì có liên quan đến một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị - Thanh Đồng Tiên Điện.

“Thì ra là thế, ta hiểu rồi, khó trách Tứ Tượng Chí Tôn lại bị vây công, Thanh Đồng La Bàn này quả thật có liên quan đến một đại bí ẩn, chính là Thanh Đồng Tiên Điện!” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.

Đây tuyệt đối là một đại bí ẩn.

Hiện tại xem như hắn cũng biết mục đích của công tử kia là gì.

Nhất định gã cũng biết Thanh Đồng La Bàn có liên quan đến Thanh Đồng Tiên Điện.

“La bàn này khá thú vị.” Quân Tiêu Dao thưởng thức mà nói.

Chu Tước quốc chủ xem mặt đoán ý, lập tức mở miệng nói: “Nếu Thần Tử thích thì xin tặng cho Thần Tử.”

Quân Tiêu Dao vừa lòng gật đầu, Chu Tước quốc chủ này cũng rất thức thời.

“Chắc hẳn ba khối bộ kiện còn lại đã ở trong tay tên công tử kia, hiện giờ, cho dù hắn không tới gây chuyện thì bản Thần Tử cũng phải tìm hắn...”

Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười hết sức quen thuộc.

Nhưng người Quân Trượng Kiếm hiểu rõ nụ cười này đều biết… Nụ cười này có nghĩa là Quân Tiêu Dao lại muốn bắt đầu cắt rau hẹ...

….

Ở ngoài địa giới cách hoàng đô của Chu Tước Cổ Quốc mấy ngàn dặm, có một tòa thành trì.

Thành trì đã bị liên quân Tam Đại Cổ Quốc chiếm lĩnh.

Giờ phút này, ở giữa thành trì, trong một tẩm cung xa xỉ.

Trên mặt đất có mấy thi thể vũ cơ nằm tứ tung ngang dọc.

Ba quốc chủ gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đang khoanh tay mà đứng.

Ở chính giữa phía trên, trong sa trướng, một giọng nói lạnh lùng mang theo lửa giận vang lên: “Dám để thất bại, trăm vạn liên quân của các ngươi không công phá được cả một Chu Tước Cổ Quốc nho nhỏ!”

“Không mang bộ kiện la bàn đến cho bản hầu gia, không có cả Bái Ngọc Nhi kia, các ngươi đều là phế vật ăn phân sao!”

Giọng nói kia vô cùng bạo nộ, mang theo cảm giác lạnh lẽo căm căm.

Bọn người Thanh Long quốc chủ hơi cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Bọn họ sớm đã quen tính cách hỉ nộ vô thường, nóng nảy bạo nộ của công tử.

Đường đường là Thánh Nhân lại bị quát mắng như vậy, sắc mặt Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ đều xanh trắng luân phiên, âm thầm cắn răng.

Nhưng vừa thấy bốn bóng dáng đen nhánh đứng chung quanh, phẫn nộ trong lòng bọn họ đều biến thành vô lực.

“Thần Tử Quân gia, Quân Tiêu Dao, a... Thật sự coi mình to lắm hay sao?” Giọng nói kia mang theo lãnh lệ.

Thân phận địa vị và thực lực của Quân Tiêu Dao thật sự ít có người sánh bằng.

Nhưng không có nghĩa là không ai có thể tranh phong với hắn.

Tuy Quân gia vô cùng cường thịnh, hết sức huy hoàng, nhưng cũng không có khả năng một tay che trời ở Tiên Vực.

Mà tên công tử này cũng không tin.

“Truyền lệnh xuống, chỉnh đốn đại quân, ba ngày sau, bản hầu gia sẽ ngự giá thân chinh, xem Thần Tử Quân gia kia có nể mặt vuốt mũi bản hầu gia hay không!” Giọng nói kia lạnh lùng quát.

“Vâng, tuân mệnh.” Đám người Thanh Long quốc chủ chắp tay lại, sau đó rời khỏi đại điện.

“Chỉ cần gom đủ bộ kiện cuối cùng, vậy thì sẽ có được Thanh Đồng La Bàn hoàn chỉnh, đến lúc đó sẽ trợ giúp rất lớn đối với chuyện tra xét Thanh Đồng Tiên Điện.”

“Không ai có thể cản trở bản hầu gia, cho dù là Thần Tử Quân gia!”

...

Đêm dài.

Trong một lâu vũ xa hoa của hoàng cung Chu Tước Cổ Quốc.

Tiếng đàn dằng dặc mơ hồ bay ra từ trong các, khiến người nghe vui vẻ thoải mái, dường như thăng hoa.

Trong các, Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trên giường, đặt Phượng Minh Kỳ Sơn Cầm trên đùi.

Ngón tay thon dài trắng tinh khảy bảy sợi dây đàn, tiếng đàn thong dong.

Khúc này là một trong Thập Đại danh khúc cổ cầm mà kiếp trước Quân Tiêu Dao từng nghe qua, Cao Sơn Lưu Thủy.

Nghe nó xong khiến nỗi lòng xốn xang cũng như được làm dịu.

Quân Tiêu Dao căn bản không để cái tên được gọi là công tử kia trong lòng, có vẻ rất thản nhiên thong dong.

Khi Quân Tiêu Dao đánh đàn, hắn cũng mơ hồ cảm nhận được một dao động thần hồn nhàn nhạt.

“Là vị hộ đạo nhân thần bí kia của ta sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Hình như hộ đạo nhân của hắn cũng lấy tiếng đàn làm thủ đoạn công kích.

Giờ phút này nghe Quân Tiêu Dao đánh đàn, người nọ cũng khó tránh lộ ra một tia dao động.

Một khúc vừa dứt, hộ đạo nhân thần bí vẫn không hiện thân.

Nhưng cửa phòng lại bị gõ vang.

“Tiến vào.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Bái Ngọc Nhi mặc một bộ váy lụa màu đỏ, bưng nước trà đi vào.

“Thần Tử, xin dùng trà.” Bái Ngọc Nhi nói với giọng điệu thuận theo.

Hết chương 107.
Chương 108 Hai quân giao phong chính diện, độc thủ phía sau màn lộ chân thân

Thật vất vả nàng mới giành được cơ hội bưng trà đổ nước cho Quân Tiêu Dao từ chỗ của Quân Linh Lung.

Bái Ngọc Nhi dâng trà lên, vừa trộm ngắm Quân Tiêu Dao.

Giờ phút này Quân Tiêu Dao đang đánh đàn, đột nhiên lộ ra một khí chất khác, càng có vẻ tuyệt thế xuất trần.

Chỉ cần nữ tử liếc nhìn một cái, đều sẽ luân hãm vào trong đó, không thể tự kềm chế.

“Ừm.” Quân Tiêu Dao cất Phượng Minh Kỳ Sơn vào, nhận lấy nước trà.

Hắn nhấp nhẹ một ngụm.

Hắn nhìn thoáng qua Bái Ngọc Nhi, bỗng phát hiện váy lụa màu đỏ hiện tại nàng mặc trên người có vẻ hơi xuyên thấu.

Da thịt tuyết trắng như ngọc như ẩn như hiện.

Mơ hồ lộ ra một cảm giác quyến rũ dụ hoặc.

Quân Tiêu Dao làm như không thấy, tiếp tục uống trà.

Bái Ngọc Nhi hơi cắn môi rồi nói: “Thần Tử, Chu Tước Cổ Quốc ta có một đặc sắc, chính là Chu Tước linh tuyền, nếu ngâm mình tắm gội trong đó thì không chỉ thả lỏng tâm thần, còn có hiệu quả xúc tiến huyết mạch toàn thân lưu thông, Thần Tử đại nhân muốn thử một lần không?”

“Hừm, cũng được.” Quân Tiêu Dao gật đầu.

Đó không phải là suối nước nóng sao?

Bái Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt vui sướng, dẫn Quân Tiêu Dao đi đến Chu Tước linh tuyền.

Sâu trong hoàng cung có một con suối, ào ạt tỏa ra linh khí ấm áp.

Linh vụ mờ mịt, cứ như tiên cảnh.

“Thần Tử, để Ngọc Nhi tới hầu hạ ngài đi.” Bái Ngọc Nhi chủ động nói.

Quân Tiêu Dao không cự tuyệt.

Nên hưởng thụ vẫn phải hưởng thụ.

Ở Chu Tước Cổ Quốc, chỉ sợ không ai có thể hưởng thụ được hoàng nữ hầu hạ.

Bái Ngọc Nhi thay Quân Tiêu Dao cởi ra áo ngoài.

Trong nháy mắt, nửa người trên trắng tinh cân xứng, như tiên ngọc chạm trác của Quân Tiêu Dao lộ ra trước mắt Bái Ngọc Nhi.

Bái Ngọc Nhi vội nuốt mạnh một ngụm nước bọt.

Nàng kẹp chặt hai chân.

Quân Tiêu Dao tiến vào Chu Tước linh tuyền rồi thở dài một tiếng.

Quả nhiên suối nước nóng này không tồi.

Mà trạng thái của Bái Ngọc Nhi rất kỳ quái, trên mặt nổi lên vệt đỏ không bình thường, bàn tay ngọc đang bóp vai cho Quân Tiêu Ngọc cũng run lên nhè nhẹ.

Quân Tiêu Dao để ý thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là... Phát tình?”

“Thần Tử đại nhân...” Tiếng nói của Bái Ngọc Nhi cũng đang khẽ run, đôi mắt đỏ xinh đẹp ngập nước.

Nàng thật sự quá thèm muốn thân thể của Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ thân phận của ngươi, đừng vượt qua khuôn phép...”

Lời nói của Quân Tiêu Dao như một chậu nước lạnh tưới xuống, trong nháy mắt đã khiến Bái Ngọc Nhi tỉnh táo lại.

Đúng vậy.

Nàng chỉ là nữ nô của Quân Tiêu Dao mà thôi, thân phận địa vị hoàn toàn không xứng.

Quân Tiêu Dao là nam nhân mà nàng không chiếm được.

“Xin lỗi Thần Tử đại nhân, là Ngọc Nhi thất lễ.” Bái Ngọc Nhi cắn môi, trong lòng chua xót vô cùng.

Quân Tiêu Dao lại không có ý thương tiếc gì.

Hắn cũng không bác ái, càng không phải ngựa giống thấy nữ nhân thì thuận nước đẩy thuyền.

Đối với nữ nhân, quan hệ thể xác thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng cũng phải có tình cảm.

Bái Ngọc Nhi chỉ là nữ nô và con cờ của hắn mà thôi, sao có tư cách đụng vào thân thể hắn?

Muốn phá thân đồng tử của Quân Tiêu Dao à?

Đừng nói không có cửa, cả cửa sổ cũng không có!

“Đi ra ngoài đi, để ta một mình yên lặng một chút.” Quân Tiêu Dao lãnh đạm nói, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bái Ngọc Nhi mang vẻ mặt ảm đạm rời đi.

Nhưng sùng bái và mê luyến trong mắt đối với Quân Tiêu Dao vẫn không giảm bớt.

Quân Tiêu Dao không lưu ý mấy, thứ càng không chiếm được mới càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

...

Thời gian ba ngày ngắn ngủn trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Chu Tước Cổ Quốc cũng không thả lỏng cảnh giác.

Nhưng có Quân Tiêu Dao và Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn áp trận, rõ ràng nhân tâm trong Cổ Quốc cũng yên ổn rất nhiều.

Quân Tiêu Dao đã nhiều ngày nhàn nhã, không phải đánh đàn thì đi ngâm suối nước nóng.

Giờ phút này, ở Chu Tước linh tuyền, Quân Linh Lung đang vừa pha trà vừa hầu hạ hắn.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Nếu tên kia lại không tới thì ta cũng muốn đi tìm hắn.”

“Khanh khách, có lẽ người nọ cũng kiêng kỵ công tử, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Quân Linh Lung cười nói.

Quả nhiên, đúng vào lúc này, Quân Tuyết Hoàng bên ngoài cất tiếng bẩm báo: “Hồi bẩm Thần Tử, liên quân của Tam Đại Cổ Quốc lại xuất phát đến hoàng đô.”

“Rốt cuộc cũng tới rồi, để ta chờ thật lâu.”

Quân Tiêu Dao đứng dậy, Quân Linh Lung tri kỷ mặc quần áo cho hắn.

Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, tuyết trắng vô cấu, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm.

“Để bản Thần Tử nhìn xem, tên được gọi là công tử kia rốt cục là thần thánh phương nào...”



Bên ngoài hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc, liên quân mênh mông cuồn cuộn của Tam Đại Cổ Quốc lại đánh úp đến.

Chỉ là trên mặt rất nhiều quân sĩ vẫn còn mang theo chút hồi hộp.

Dù sao lần trước họ đã bị Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia dọa sợ.

Nhưng dù trong lòng vẫn còn kinh sợ, nhưng liên quân cũng không quá mức hoảng loạn.

Bởi vì bọn họ đã nghe tướng lãnh bên trên nói, lần này sẽ có đại nhân vật áp trận, có thế lực thần bí trợ giúp.

Cho dù là Thần Tử Quân gia ra mặt, cũng không thể ngăn được chuyện Chu Tước Cổ Quốc bị huỷ diệt.

Mà phía Chu Tước Cổ Quốc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mấy vạn quân sĩ của Chu Tước Cổ Quốc đang bảo vệ bên ngoài hoàng đô.

Đám người Chu Tước quốc chủ, Bái Ngọc Nhi cũng hiện thân.

“Thần Tử đại nhân còn chưa tới sao?” Bái Ngọc Nhi hỏi người hầu bên cạnh.

“Hồi bẩm hoàng nữ, tin tức đã truyền qua, có lẽ sẽ lập tức tới.” Người hầu nói.

“Được rồi.” Bái Ngọc Nhi khẽ gật đầu.

Không nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trái tim nàng cứ không yên ổn.

Mà bên kia, liên quân của Tam Đại Cổ Quốc đã tới gần hoàng đô.

Phía trên vòm trời, ba bóng người hiển hiện, đó là ba quốc chủ của Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ.

Nhưng mà, điều làm đám người Chu Tước quốc chủ chú ý tới là.

Hư không ở phía sau ba người bọn họ lại có một chiếc giường vô cùng hoa lệ, tạo hình từ hoàng kim đang lơ lửng.

Không sai, là một chiếc giường vô cùng to lớn.

Giường tứ giác, có điêu khắc đầu rồng.

Tứ phía đều có màn lụa che lấp, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy trong đó có không ít bóng hình yểu điệu xinh đẹp.

Cảnh tượng này làm cả Chu Tước quốc chủ cũng có chút kinh ngạc.

Hay là vị công tử thần bí mà Thanh Long quốc chủ nhắc tới đang nằm trên chiếc giường kia.

Nhưng vậy cũng quá kỳ quái, ai lại tế luyện một chiếc giường thành pháp khí ngự không chứ?

Chu Tước quốc chủ nghĩ đến đây thì sắc mặt bỗng khựng lại.

“Sẽ không... Là vị kia đó chứ?” Trái tim Chu Tước quốc chủ hơi trầm xuống.

Nếu thật sự như ông ta suy đoán thì tình huống có vẻ không ổn.

Cho dù có Thần Tử Quân gia chống lưng, phỏng chừng cũng sẽ cực kỳ phiền toái.

“Ha hả, Chu Tước quốc chủ, lại gặp mặt.” Thanh Long quốc chủ khẽ cười một tiếng.

Lần này ông ta có vẻ cực kỳ tự tin.

“Xem ra các ngươi vẫn tà tâm bất tử, thiệt thòi lần trước còn chưa đủ sao?” Chu Tước quốc chủ cũng thực kiên cường.

Sau lưng ông ta có Thần Tử Quân gia chống lưng, cũng không cần quá kiêng kỵ vị công tử thần bí kia.

Hết chương 108.
Chương 109 Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều, không chịu nổi một kích (1)

Mà lúc này, trong long sàng hoàng kim kia lại truyền đến một giọng nói vô cùng lãnh ngạo: “Chu Tước quốc chủ, bản hầu gia cho ngươi thêm cơ hội cuối cùng, thần phục ta, giao ra thứ kia, còn có...”

Giọng nói kia dừng lại, sau đó nói: “Để hoàng nữ Bái Ngọc Nhi trở thành thiếp thất của bản hầu gia.”

Ngữ điệu lãnh ngạo ngông cuồng vang vọng giữa thiên địa.

Người của Chu Tước Cổ Quốc đều hiện ra vẻ mặt phẫn nộ đỏ bừng.

Vẻ mặt Chu Tước quốc chủ cũng vô cùng lạnh lẽo, nhưng nghe thấy tên công tử thần bí này tự xưng là bản hầu gia, trái tim ông ta cũng hoàn toàn trầm xuống.

Tám chín phần mười chính là vị kia rồi.

Nhưng mà, đúng lúc này.

Một giọng nói càng thêm bá đạo lạnh như băng lại vang lên từ vòm trời: “Muốn người của bản Thần Tử trở thành thiếp thất của mình, ngươi tính là thứ gì?!”

Sâu trong hoàng đô có thần quang kim sắc bùng nổ.

Đó là một con Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng, lôi kéo một chiếc chiến xa hoàng kim, bay lên không trung.

Một bóng dáng phong thần tuyệt thế đứng trên chiến xa, giống như Bạch Y Thần Vương, uy thế lay động cả thiên hạ trời cao!

Mà ở phía sau, bốn người Quân Trượng Kiếm suất lĩnh Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, cứ như bốn dòng nước lũ hủy diệt tất cả mà nghiền áp đến!

“Thần Tử Quân gia tới!”

“Đó là sinh linh Thái Cổ vương tộc đỉnh cấp, Cửu Đầu Sư Tử, vậy mà lại dùng để kéo xe!?”

“Còn có Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn cũng tới!”

Liên quân của Tam Đại Cổ Quốc lập tức xôn xao lên.

Dù sao trong lòng bọn họ còn có bóng ma.

Không chỉ là Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, còn có Quân Tiêu Dao dùng một kiếm Lục Tiên Kiếm Quyết diệt sát mấy vạn quân sĩ, quả thực giống như ma quỷ!

Quân Tiêu Dao đứng trên vòm trời hoàng đô.

Hắn và Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn đến khiến người người trong Chu Tước Cổ Quốc an lòng lại.

Ánh mắt Bái Ngọc Nhi chớp động, lộ ra vẻ vui sướng.

Bởi vì Quân Tiêu Dao nói nàng là người của bản Thần Tử.

Vậy có nghĩa là nàng thuộc về Quân Tiêu Dao.

Cho dù là nữ nô, cũng là nữ nô của Quân Tiêu Dao.

“Thần Tử.” Chu Tước quốc chủ hơi chắp tay với Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay, nhìn về phía long sàn hoàng kim kia.

Hắn cũng có một ít suy đoán, nếu không sai thì chắc chắn tám chín phần.

“Qủa nhiên Thần Tử Quân gia thật tự đại ngạo mạn, không coi ai ra gì như lời đồn đãi.” Trong Long sàn hoàng kim truyền ra một giọng nói lạnh lùng.

Tiếng quát lớn vừa rồi của Quân Tiêu Dao làm gã cực kỳ khó chịu, nhưng ngại với uy thế của Thần Tử Quân gia, gã cũng không trực tiếp bạo nộ.

“Xem ra độc thủ phía sau Tam Đại Cổ Quốc chính là ngươi.” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, lạnh nhạt nói.

“Độc thủ? Ha hả, bản hầu gia chỉ muốn thu phục một vài thế lực phụ thuộc mà thôi.” Giọng nói kia nói.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.

Lời này rõ ràng là lấy cớ.

Mục đích của gã chính là Thanh Đồng La Bàn được Tứ Đại Cổ Quốc truyền thừa.

Thu phục thế lực chỉ là hành động giấu tai mắt người khác mà thôi.

Hơn nữa gã tự xưng là bản hầu gia.

Quân Tiêu Dao đã phỏng đoán được gã là ai.

“Bản Thần Tử không thích có người giấu đầu lòi đuôi ở trước mặt ta, hiện thân đi!”

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao nhàn nhạt, tay ra quyền ấn, đánh ra một quyền.

Cảnh giới giờ phút này của hắn là Quy Nhất Cảnh hậu kỳ, so với Thần Kiều Cảnh đại viên mãn trước đó thì lợi hại hơn quá nhiều.

Uy lực ngày xưa của chiêu thức này đã hoàn toàn không thể so sánh nổi với hiện giờ.

Một kim long sinh động như thật quấn quanh quyền phong được đấm ra của hắn, đó là Long Quyền.

Mọi người chỉ nghe một tiếng rồng ngâm, một trường long kim sắc lao qua ngang trời, đánh về hướng long sàn hoàng kim nọ.

Quân Tiêu Dao còn chưa thêm vào sức mạnh của Tượng Thần Trấn Ngục Kính, nhưng một quyền này đủ để đập nát núi cao ngàn trượng!

“Hừ!” Trong long sàng hoàng kim kia phát ra một tiếng hừ lạnh.

Một bàn tay thò ra, pháp lực dâng lên, trong nháy mắt như biến thành ngàn vạn chưởng, chụp vào hư không, khiến không gian cũng hơi chấn động.

“Hừm? Hỗn Nguyên Tán Thủ... Xem ra quả nhiên là hắn.” Ánh mắt Quân Vạn Kiếp chợt lóe.

Trước đó hắn cũng đã hơi xác định thân phận của người nọ, hiện tại thần thông này được thi triển ra thì càng tỏ rõ thân phận của gã.

Ầm ầm ầm!

Trong hư không, chiêu thức của hai người va chạm, nhấc lên hàng vạn gợn sóng.

Vô số người xem phía dưới líu lưỡi.

Đây là dao động chiến đấu của thiên kiêu Quy Nhất Cảnh sao, sao cảm thấy khủng bố như Thánh Nhân vậy?

Dòng khí cuồng mãnh thổi quét tứ phương, thân thể Quân Tiêu Dao bất động không lung lay.

Mà long sàn hoàng kim kia lại bị đẩy lui, cả màn lụa cũng bị xé rách tung bay.

Rốt cuộc cũng để lộ ra bóng người trong đó.

Rất nhiều mỹ cơ quần áo hở hang trực tiếp bị làn sóng chấn động này đánh chết, ngã tứ tung ngang dọc trên giường.

Mà ở giữa giường, một thanh niên đầu đội ngọc quan, người mặc vương bào vàng ròng, dung mạo bình thường không có đặc điểm gì nổi bật, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào Quân Tiêu Dao.

“Quả nhiên là ngươi, Bàn Võ Thần Triều, Quan Quân Hầu!” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.



Thật ra Quân Tiêu Dao cũng đã đoán được bảy tám phần.

Người nọ thi triển ra Hỗn Nguyên Tán Thủ, còn có tự xưng là bản hầu gia, cộng thêm long sàn hoàng kim này.

Trừ Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều ra thì Quân Tiêu Dao không tìm ra người thứ hai.

Nói đến Quan Quân Hầu Dương Bàn này, quá khứ của gã cũng là một truyền kỳ.

Nghe đồn gã đã từng là một gã sai vặt chăn ngựa của vương phủ, địa vị ti tiện thấp hèn, trải qua đủ nhân tình ấm lạnh, thói đời bạc bẽo.

Nhưng có một ngày, gã lại đột nhiên nhặt được một thanh thần kiếm, từ đây thì liên tục quật khởi.

Chuôi thần kiếm này không phải xa lạ, mà là một trong Bàn Hoàng Tam Kiếm do người khai sáng Bàn Võ Thần Triều - Bàn Võ Đại Đế đã từng rèn ra - Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm!

Dương Bàn dựa vào Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm mà từng bước quật khởi, thu được các loại cơ duyên, cuối cùng trở thành Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều.

Thậm chí rất nhiều người của Bàn Võ Thần Triều cho rằng, rất có khả năng Dương Bàn chính là chuyển thế của Bàn Võ Đại Đế.

Đương nhiên, tin tức này có chút hư vô mờ mịt, còn chưa được chứng thực.

Nhưng dù thế nào, không thể nghi ngờ là Dương Bàn có địa vị rất tôn quý ở Bàn Võ Thần Triều.

Thậm chí có tin tức nói rằng, lần này trưởng công chúa thần triều là Võ Minh Nguyệt tuyển chọn phò mã, nhưng thực chất người được chọn sớm đã được điều động nội bộ, đó chính là Dương Bàn.

Bởi vậy có thể thấy được, Bàn Võ Thần Triều coi trọng Dương Bàn đến mức nào.

Hết chương 109.
Chương 110 Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều, không chịu nổi một kích (2)

Mà hiện tại, khi Quan Quân Hầu để lộ thân phân, trừ một vài người đã suy đoán ra được như Quân Tiêu Dao thì những kẻ còn lại đều lộ ra vẻ mặt chấn động.

“Thật sự là hắn, Quan Quân Hầu Dương Bàn...” Chu Tước quốc chủ hít thật sâu một hơi, trong lòng rất không bình tĩnh.

Đây tuyệt đối là một thiên kiêu yêu nghiệt tuyệt đỉnh của Hoang Thiên Tiên Vực, thực lực mạnh đến đáng sợ.

Hơn nữa chủ yếu là, bởi vì Dương Bàn này quật khởi từ tầng dưới chót, xuất thân thấp hèn, cho nên tính cách của gã cũng cực kỳ cực đoan, ngông cuồng kiệt ngạo, hỉ nộ vô thường.

Giống như một tiểu thị dân đột nhiên trúng giải thưởng lớn một trăm triệu, trong lòng tuyệt đối sẽ bành trướng.

Quan Quân Hầu thuộc về loại tâm lý bành trướng này.

Sắc mặt Bái Ngọc Nhi hơi trắng ra, có chút nghĩ mà sợ.

Nàng khó có thể tưởng tượng, nếu Quân Tiêu Dao không tới thì nàng sẽ có kết cục ra sao.

Đi theo Quan Quân Hầu này tuyệt đối không có kết cục tốt.

Thiếp thất của gã sớm không đã vượt qua con số ba ngàn.

Đây là tâm thái của nhà giàu mới nổi tầng dưới chót, trước kia nằm mơ cũng không chiếm được mỹ nữ, hiện tại thấy một người thì thu một người.

Không chỉ phía Chu Tước Cổ Quốc giật mình.

Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, lại liên tưởng đến tính cách hỉ nộ vô thường của người nọ, xem như cũng giải thích được.

“Khó trách, thì ra là Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều...” Hai vị quốc chủ đều thầm than trong lòng.

Nói thật, Quan Quân Hầu không phải lương chủ.

Thậm chí bọn họ tình nguyện nhận Quân Tiêu Dao làm chủ nhân, cũng không muốn đi theo Quan Quân Hầu.

Hiện tại, độc thủ phía sau Tam Đại Cổ Quốc đã lộ mặt, thế cục lập tức rõ ràng.

Thực hiển nhiên, đây là cuộc đọ sức giữa Thần Tử Quân gia và Quan Quân Hầu thần triều.

Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt Quan Quân Hầu, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc.

“Thì ra là thế, khí tức của hắn...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm dưới đáy lòng, đã hiểura chút chuyện.

“Thần Tử Quân gia, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng cũng không mấy vui vẻ.” Dương Bàn lạnh nhạt nói.

Trong ánh mắt gã mơ hồ có một tia ghen ghét.

Không sai, chính là ghen ghét.

Gã không ghen ghét cái gì khác, mà là dung mạo của Quân Tiêu Dao.

Dung mạo của Dương Bàn bình thường không có gì nổi bật, đừng nói là so với Quân Tiêu Dao, ngay cả Tiêu Trần cũng anh tuấn soái khí hơn gã rất nhiều.

Tính cách Dương Bàn hẹp hòi, ích kỷ, sau khi từ gã sai vặt tầng dưới chót trở thành Quan Quân Hầu, tính nết của gã vẫn như trước kia, không có gì thay đổi.

Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua những thi thể nằm tứ tung ngang dọc trên long sàn hoàng kim, nhẹ nhàng cười lạnh và nói: “Làm ra chiếc giường lớn như vậy, thì ra là đang vận động nhiều người.”

“Ngươi có ý gì?” Dương Bàn hơi nheo đôi mắt lại.

“Ta nói một gã sai vặt dưỡng mã cũng có lá gan dám hái đào từ trong tay bản Thần Tử!” Giọng nói của Quân Tiêu Dao lạnh như băng, mang theo ý châm chọc.

Ngay từ lúc Quân Tiêu Dao thu Bái Ngọc Nhi làm nô, cũng đã tính toán sau này thu phục Tứ Tượng Cổ Quốc.

Không ngờ lại bị Quan Quân Hầu chặn ngang một tay.

Nhưng nghe thấy lời này, toàn bộ chiến trường đều là một mảnh tĩnh mịch.

Gã sai vặt nuôi ngựa là sỉ nhục vĩnh hằng, là quá khứ không thể bị nhắc tới trong lòng Dương Bàn

Sau khi Dương Bàn trở thành Quan Quân Hầu, gã trực tiếp diệt khẩu cả nhà vương phủ mà mình từng làm việc cho.

Gã không để lại một ai trong mấy trăm người trên dưới toàn phủ!

Từ đây, không còn ai dám nhắc tới quá khứ của Dương Bàn trước mặt gã.

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao lại thản nhiên nói ra Dương Bàn là gã sai vặt nuôi ngựa như vậy.

Hành động này quả thực là chọc vào nổi đau trong lòng Dương Bàn.

“Quân Tiêu Dao, ngươi tìm đường chết!”

Ánh mắt Dương Bàn âm u, sắc mặt xanh mét, rốt cuộc không thể chịu đựng được mà trực tiếp ra tay.

Gã điểm ra một ngón tay, pháp lực mênh mông ngưng kết thành một ngón tay pháp lực khổng lồ màu đỏ thẫm, nghiền áp về hướng Quân Tiêu Dao.

Đó là thần thông của Bàn Võ Thần Triều, Hạo Dương Thần Chỉ.

“A, là ai đang tìm đường chết, thứ không biết tự lượng sức mình!”

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật hờ hững, thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính.

Mười vạn cự tượng vi lạp bùng nổ, thân thể hắn lập tức được gia trì một tỷ cân thần lực.

Luồng uy năng kia dâng trào dữ dội, quả thực có thể một quyền đánh nát cả khung trời!

Quân Tiêu Dao giơ tay lên rồi nắm một cái, ngưng kết ra Minh Thần chi Mâu, sau đó hắn ném mạnh ra ngoài, cứ như xuyên thủng cả hư không!

Minh Thần chi Mâu và Hạo Dương Cự Chỉ va chạm, giống như đại tinh đụng vào nhau, tạo nên gợn sóng pháp lực làm chấn động cả vòm trời!

Mà trong vụ va chạm này, Hạo Dương Thần Chỉ kia trực tiếp bị Minh Thần chi Mâu xuyên thủng, sau đó không giảm khí thế mà nhằm về hướng Dương Bàn.

“Thực lực của ngươi...!” Dương Bàn biến sắc.

Trước đó cảnh giới của Quân Tiêu Dao đạt tới Quy Nhất Cảnh hậu kỳ, đã đủ để gã giật mình.

Mà hiện tại, uy năng chiêu thức của Quân Tiêu Dao càng vượt qua dự đoán của gã.

“Thiên Cương Thần Ấn!”

Dương Bàn vội vàng xuất chiêu, đôi tay ra ấn, đẩy ngang ra đánh về hướng Minh Thần chi Mâu.

Nhưng một tỷ cân cự lực khủng bố kia trực tiếp làm sắc mặt Dương Bàn đại biến!

Phụt!

Thân thể Dương Bàn bị đánh văng ra giống như diều đứt dây, Minh Thần chi Mâu kia trực tiếp đập lên long sàn hoàng kim, làm nó nát ra.

Cả hiện trường lại lâm vào tĩnh mịch...

“Cái này... Sao lại như thế chứ, đó là Quan Quân Hầu Dương Bàn mà.” Rất nhiều người kinh ngạc, thân thể thạch hóa.

Đường đường là Quan Quân Hầu của bất hủ thần triều, sao lại không chịu được một kích như thế?

“Không phải Quan Quân Hầu yếu, mà là Thần Tử của Quân gia quá mạnh!” Một tướng lãnh Chu Tước Cổ Quốc nói với giọng điệu rất cuồng nhiệt.

Sự sùng bái của tất cả những người thuộc Chu Tước Cổ Quốc dành cho Quân Tiêu Dao lại bay lên một tầng cao mới.

Có thể dễ dàng đánh bại Cả Quan Quân Hầu, Thần Tử Quân gia thật sự là tồn tại vô địch của thế hệ trẻ.

Nhưng mà, cũng có người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Hả, Quan Quân Hầu kia...” Ánh mắt Quân Vạn Kiếp ngưng tụ, lộ ra nghi hoặc.

Hắn đã từng giao thủ với Quan Quân Hầu, khi đó cũng cảm nhận được một áp lực cực lớn.

Tuy hiện tại thực lực của Quân Tiêu Dao mạnh đến không thể tin nổi.

Nhưng Quan Quân Hầu tệ hại thế nào cũng không đến mức dễ dàng bị thua như vậy.

Hơn nữa, Quan Quân Hầu còn có át chủ bài mạnh nhất chưa dùng đến, đó là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Ngay khi mọi người nghị luận sôi nổi, Quân Tiêu Dao lại lạnh nhạt buông ra một câu vạch trần tất cả: “Dương Bàn, nên nói ngươi tự đại hay là ngu xuẩn đây, chỉ là một khối phân thân mà có dũng khí ra tay với bản Thần Tử.”

Câu nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì vẻ mặt mọi người ở đây đều đọng lại.

Quan Quân Hầu Dương Bàn kia chỉ là một phân thân sao?

Hết chương 110.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK