Nơi xa, đại quân còn lại hội hợp đến, một mảnh đen nghìn nghịt khiến người nhìn thấy da đầu tê dại.
Đồng thời, hai bóng dáng đạp lên hư không mà đến, họ đều tản ra khí tức Thánh Nhân.
Đó là Thanh Long quốc chủ và Bạch Hổ quốc chủ.
Cộng thêm Huyền Vũ quốc chủ, cả ba đại Thánh Nhân đạp trên hư không, giằng co với Chu Tước quốc chủ.
Sắc mặt Chu Tước quốc chủ thay đổi kịch liệt.
Ông ta vừa đột phá đến Thánh Nhân chi Cảnh, là thời điểm khí phách hăng hái, lại không ngờ thấy được cảnh tượng ba nước công thành trước mắt.
Càng làm ông ta giật mình là, Tam Đại Cổ Quốc vốn không có khả năng liên hợp, hiện tại lại liên thủ tiến công Chu Tước Cổ Quốc.
“Phụ hoàng!” Bái Ngọc Nhi đứng phía dưới truyền âm, giải thích ngắn gọn những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Sao lại như thế này.” Đồng tử của Chu Tước quốc chủ cũng hơi chấn động.
Hiển nhiên, vị công tử kia có địa vị cực kỳ lớn.
Nếu không thì không có khả năng ép cho Tam Đại Cổ Quốc dễ bảo như vậy.
Hơn nữa hiện tại, quan trọng là Chu Tước Cổ Quốc bọn họ không chống chọi được với trăm vạn đại quân.
Ông ta cũng không đối phó được ba vị quốc chủ.
Càng đừng nói có lẽ sau lưng chiến trường còn có thế lực của công tử thần bí kia đang giám sát tất cả, ngo ngoe rục rịch.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Chu Tước quốc chủ đột phá tới Thánh Nhân, cũng không cách nào xoay chuyển trời đất.
“Chu Tước quốc chủ, không ngờ chẳng những ngươi khôi phục thương thế, còn đột phá tới Thánh Nhân Cảnh.” Giọng điệu của Thanh Long quốc chủ mang theo chút kinh ngạc.
Bởi vì phong tỏa tin tức, cho nên hiện tại đám người Thanh Long quốc chủ mới biết được tin này.
“Không ngờ, đường đường là Thanh Long quốc chủ cũng có lúc làm chó cho người ta.” Sắc mặt Chu Tước quốc chủ thật âm trầm, tức giận nói.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ở trước mặt vị công tử kia thì các ngươi chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.” Thanh Long quốc chủ cười lạnh và nói.
“Vậy ngươi có biết, thật ra Chu Tước Cổ Quốc chúng ta sớm đã thần phục một người không?” Chu Tước quốc chủ lạnh nhạt nói.
“À, là ai?” Thanh Long quốc chủ khẽ nhíu mày.
“Thần Tử Quân gia.” Chu Tước quốc chủ nói.
Lời này vừa vang lên thì liên quân Tam Đại Cổ Quốc đều hơi an tĩnh lại.
Cứ như bốn chữ Thần Tử Quân gia có một lực chấn nhiếp kỳ lạ.
Đồng tử của Thanh Long quốc chủ cũng co rụt lại, lạnh lẽo nói: “Lại muốn huênh hoang mượn danh à, sao Thần Tử Quân gia lại để ý một Chu Tước Cổ Quốc nho nhỏ chứ.”
“Tùy ngươi, nhưng không tin thì cũng đến lúc các ngươi hối hận.” Chu Tước quốc chủ lạnh nhạt nói.
“Dù là thật thì sau lưng chúng ta cũng có công tử, đừng có lấy Thần Tử Quân gia ra hù người!” Sắc mặt Thanh Long quốc chủ trầm xuống.
Trước đó Tiêu Trần bị Quân Tiêu Dao phế bỏ, cho nên tất nhiên Thanh Long quốc chủ cũng không có hảo cảm gì đối với Quân Tiêu Dao.
“Đừng nhiều lời, trực tiếp cho đại quân đẩy ngang hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc, bắt sống Bái Ngọc Nhi!”
Thanh Long quốc chủ kêu lên một tiếng thì trăm vạn đại quân lại ra tay, giống như dòng nước lũ phá tan tất cả, nghiền áp về hướng đội quân của Chu Tước cổ quốc
Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ liên thủ trấn áp Chu Tước quốc chủ.
Thanh Long quốc chủ lại đưa tay chụp vào Bái Ngọc Nhi.
“Hoàng nữ cẩn thận!”
Đại tướng quân của Chu Tước Cổ Quốc đẩy lui Bái Ngọc Nhi, sau đó bản thân trực tiếp bị cự chưởng pháp lực đánh thành vụn máu.
“Đại tướng quân!” Trái tim Bái Ngọc Nhi đang nhỏ máu.
“Hoàng nữ đi mau, nơi này để chúng ta chống đỡ!”
Rất nhiều tướng lãnh chắn ở trước người Thanh Long quốc chủ.
“Lũ kiến hôi.” Thanh Long quốc chủ tùy tiện phất tay một cái, một loạt người nổ tung.
Không ai có thể kháng cự uy thế của Thánh Nhân!
Mà ở phía chân trời, Chu Tước quốc chủ cũng bị áp chế mà liên tục lui bước, miệng ho ra máu.
Dù sao ông ta cũng chỉ mới đột phá Thánh Nhân Cảnh, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lại bị hai đại Thánh Nhân vây công.
Không bao lâu sau, Chu Tước quốc chủ đã bị đẩy lui, miệng hộc ra máu tươi.
Ở phía dưới, mười vạn quân đội của Chu Tước Cổ Quốc cũng bị giết đến tan tác.
Đợt trùng kích của trăm vạn đại quân khủng bố dữ dội.
Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủn, mười vạn quân đội Chu Tước Cổ Quốc chỉ còn lại ba bốn vạn người.
Quân đội bị nghiền áp!
Chiến lực cao cấp là Chu Tước quốc chủ đã bị thương nặng!
Những tướng lãnh đó đều bị Thanh Long quốc chủ dùng một chưởng chụp chết!
“Chu Tước Cổ Quốc, thật sự xong rồi sao?”
Giờ phút này, trong lòng Bái Ngọc Nhi mang đầy tuyệt vọng.
“Thúc thủ chịu trói đi...” Thanh Long quốc chủ lạnh nhạt nói, muốn thò một tay qua đó.
Bái Ngọc Nhi nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Mà đúng lúc này, thiên địa như bỗng yên tĩnh trong chớp mắt.
Tất cả giọng nói đều như mất đi.
Trong sự yên tĩnh này truyền đến một giọng nói vô cùng cao lãnh lạnh nhạt: “Người của bản Thần Tử mà ngươi cũng dám động, Thanh Long quốc chủ, ngươi chán sống rồi đúng không?”
Một tiếng nói khe khẽ lạnh lùng, giống như vang lên từ chốn u minh.
Toàn bộ chiến trường lâm vào tĩnh mịch trong nháy mắt, cứ như đọng lại!
Bên tai trăm vạn đại quân toàn trường đều như quanh quẩn câu nói này.
Là ai?
Dám lấy giọng điệu này nói chuyện với một Thánh Nhân?
Bái Ngọc Nhi nghe giọng nói này thì thân thể mềm mại đột nhiên run rẩy, sau đó bỗng mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn về nơi xa.
Phía chân trời nơi xa truyền đến tiếng chấn động khủng bố, tầng mây tán loạn!
Bốn quân đội khủng bố sát khí như hồng bỗng xuất hiện!
Tinh kỳ phần phật, ngọn gió dày đặc, chiến xa vang rền, thần câu hí vang!
Khí sát phạt xông thẳng lên trời xanh, xâm nhập tận Cửu U!
Thậm chí sát khí khủng bố bốn chi đội Này tỏa ra khiến trăm vạn đại quân phía dưới, đều trong lòng phát lạnh, như rơi vào động băng!
Trước bốn chi đội này, một con Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng, cứ như tòa thành hoàng kim, ngửa mặt lên trời rống giận!
Sóng âm Sư Tử Hống khủng bố chấn động Tứ Cực Bát Hoang, khiến mọi người sợ hãi!
Mà trên chiếc chiến xa hoàng kim do Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo, một bóng dáng được bao phủ trong tiên quang mông lung, khoanh tay mà đứng, sắc mặt lạnh nhạt, giống như Thần Linh chi Tử.
Giọng điệu lạnh nhạt mà bá đạo truyền ra từ miệng hắn.
“Chu Tước Cổ Quốc là của bản Thần Tử, nếu ai dám ra tay nữa thì chém không tha!”
Một câu chém không tha khiến cho thiên địa biến sắc, tràn ngập sát khí xưa nay chưa từng có!
“Quân gia Phong Ảnh Vệ nghe lệnh!”
“Quân gia Ngự Lâm Vệ nghe lệnh!”
“Quân gia Hỏa Kỵ Vệ nghe lệnh!”
“Quân gia Sơn Thần Vệ nghe lệnh!”
Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn cùng rống lên, đáp xuống từ trời cao!
Âm thanh ầm ầm vang lên, khắp mặt đất như run lên ba cái!
Rõ ràng là quân đội chỉ có bốn vạn người, lại làm sắc mặt của trăm vạn liên quân của Tam Đại Cổ Quốc trở nên tái nhợt, sợ hãi vô cùng!
“Đó là Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia!”
“Trời ạ, là quân đội của Quân gia, Quân gia tới!”
Khi thấy rõ chữ “Quân” trên tinh kỳ, sắc mặt các quân sĩ của Tam Đại Cổ Quốc đều trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng!
Dù sao thì uy thế của Quân gia cũng quá mạnh.
Phong Lâm Hỏa Sơn cũng là quân đội đầu bảng của Quân gia, có lực chấn nhiếp cực lớn!
“Là Quân gia!” Vẻ mặt đám người Thanh Long quốc chủ cũng cả kinh.
Lời Quân Tiêu Dao nói càng làm sắc mặt Thanh Long quốc chủ trở nên khó coi.
Mà ở phía Chu Tước Cổ Quốc, tất cả mọi người đều chấn động, ngơ ngác, không tin!
Cuối cùng là lộ ra vẻ mặt kinh hô và mừng như điên!
“Là Quân gia, Thần Tử Quân gia tới cứu chúng ta!” Một lão đại thần Chu Tước Cổ Quốc mừng đến phát khóc.
Thân thể mềm mại của Bái Ngọc Nhi run rẩy, bàn tay ngọc che lại đôi môi đỏ, kích động đến nước mắt không ngừng chảy xuống.
Bóng dáng mà nàng ngày nhớ đêm mong kia rốt cuộc cũng xuất hiện.
Hắn vẫn mặc bạch y trắng hơn cả tuyết, vẫn siêu nhiên xuất trần như vậy!
Giờ phút này Quân Tiêu Dao cứ như chúa cứu thế!
Là thần linh duy nhất trong lòng Bái Ngọc Nhi!
Hết chương 104.
Chương 105
Trên trời cao, Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo chiến xa hoàng kim.
Mà Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y, khoanh tay đứng vững trên đó, vạt áo phiêu phiêu, tựa như thần minh làm chúa tể thiên địa!
Giờ khắc này, ánh mắt Bái Ngọc Nhi và người của Chu Tước Cổ Quốc nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo kích động và cuồng nhiệt mãnh liệt, cứ như nhìn thấy chúa cứu thế vô thượng!
Trừ khước quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ thùy nhân phối bạch y! (1)
(1) Nếu người như chàng mà còn không mặc y phục màu trắng, thì khắp thiên hạ này còn có ai xứng với y phục màu trắng nữa
Quân Tiêu Dao là thần của bọn họ!
“Sao lại như vậy, sao Quân gia có thể tiến đến?”
Sắc mặt ba người Thanh Long quốc chủ, Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ đều hơi tái nhợt.
Tuy bọn họ là Thánh Nhân cao cao tại thượng, nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ như Quân gia thì vẫn có cảm giác tim đập nhanh.
Đừng nói là Thánh Nhân, cho dù là chí tôn vô thượng, đối mặt với Quân gia cũng sẽ kiêng kỵ cực độ.
Mà hiện tại, tuy bọn họ không nhìn thấy Thánh Nhân của Quân gia đến, nhưng chỉ dựa vào một Quân Tiêu Dao cũng đã đủ lực chấn nhiếp.
Quân Tiêu Dao không phải Thánh Nhân, nhưng lực uy hiếp lại mạnh hơn cả Thánh Nhân!
Bởi vì đối nghịch với Quân Tiêu Dao cơ bản tương đương với chống lại Quân gia.
Có mấy ai dám trêu chọc Hoang Cổ Quân gia?
“Thần Tử đại nhân!”
Đám người Bái Ngọc Nhi đưa mắt ngóng nhìn Quân Tiêu Dao, trong lòng dâng lên vui sướng.
“Rốt cuộc Thần Tử cũng tới.” Phía chân trời, Chu Tước quốc chủ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ban đầu trong lòng Chu Tước quốc chủ vẫn có chút vướn mắc về chuyện Chu Tước Cổ Quốc thần phục Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, khúc mắc đã hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, Chu Tước Cổ Quốc vẫn phải chờ Quân Tiêu Dao tới cứu vớt.
Quân Tiêu Dao hơi rũ mắt, nhìn về mấy vạn người còn sót lại của quân đội Chu Tước Cổ Quốc phía dưới.
Hắn hơi xua tay.
Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn lập tức tuân lệnh, cứ như biến thành bốn dòng nước lũ đục thủng tất cả, trùng sát về hướng trăm vạn liên quân tam quốc.
Khó có thể tưởng tượng, quân đội chỉ có bốn vạn người lại đâm thẳng vào trăm vạn đại quân.
Nhưng mà kết quả lại khiến người ta líu lưỡi.
Trăm vạn đại quân không thể ngăn cản sự trùng sát của bốn chi đội.
Đối mặt với Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, đội ngũ những liên quân đó không chịu nổi một kích.
Gần như chỉ mấy lần va chạm qua lại, liên quân tam quốc đã ngã xuống hơn mười vạn người!
Điều này thật khủng bố, khiến người ta sợ hãi!
“Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia quá mạnh!”
“Ma quỷ, bọn họ là ma quỷ!”
“Chạy mau!”
Quân sĩ tứ phương sợ hãi, trăm vạn đại quân đã tan rã!
Mà những quân sĩ may mắn còn tồn tại của Chu Tước Cổ Quốc lại phát ra tiếng rống giận phát tiết, cũng bắt đầu phản kích.
“Cái này...”
Phía trên vòm trời, đám người Thanh Long quốc chủ ngớ cả ra.
Cho dù là bọn họ cũng không ngờ quân đội của Quân gia lại mạnh như vậy.
Chỉ gần bốn vạn người, trong nháy mắt đã giết chết tan tác trăm vạn đại quân của bọn họ.
“Thần Tử Quân gia, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Thanh Long quốc chủ trầm giọng mà nói.
“Thế nào à? Rất đơn giản...” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Sau đó đỉnh mày hắn hơi nhếch lên, trong mắt kích động lãnh lệ, hắn nói: “Hoặc là lui, hoặc là... Tru cửu tộc của ngươi!”
Một câu vừa dứt, cư như đất bằng nổi lên sấm sét!
Trăm vạn người tại đây đều kinh ngạc!
Không phải mấy lời này là để các hoàng đế như Thanh Long quốc chủ nói sao?
Nhưng hiện tại, khi Quân Tiêu Dao nói ra những câu đó lại không ai cảm thấy có gì không đúng.
So với địa vị của Thần Tử Quân gia thì hoàng đế một quốc gia nho nhỏ đã là gì?
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Sắc mặt Thanh Long quốc chủ xanh rồi lại trắng, khí tức Thánh Nhân trên người sắp ức chế không được mà bùng nổ.
“Bản Thần Tử cứ đứng ở chỗ này để ngươi ra tay, ngươi dám không?”
Quân Tiêu Dao phất ống tay áo qua một cái, giẫm lên trời cao, đứng ở đối diện Thanh Long quốc chủ.
Hắn chỉ có tu vi Quy Nhất Cảnh, nhưng lại không có chút sợ hãi khi đối mặt với Thanh Long quốc chủ đã đến Thánh Nhân Cảnh.
Thậm chí còn loại khí chất khiến người ta cảm thấy, Quân Tiêu Dao mới là Hoàng, mà Thanh Long quốc chủ lại là thần!
“Đây là uy thế của Thần Tử Quân gia sao?”
Phía dưới, tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc thấy cảnh tượng như vậy, đều kích động đến run rẩy.
Đôi mắt đỏ xinh đẹp của Bái Ngọc Nhi càng tràn ngập sùng bái và cuồng nhiệt sâu sắc.
“Quân Tiêu Dao, ngươi đừng quá đáng, công tử đứng sau lưng chúng ta bảo chúng ta làm như vậy.” Thanh Long quốc chủ nặng nề mà nói.
Ông ta không dám đích thân đối đầu với Quân gia, chỉ có thể mượn tên tuổi, kéo vị công tử sau lưng mình ra.
“À?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt trầm xuống.
Hắn sớm đã có suy đoán, có lẽ sau lưng Thanh Long Cổ Quốc có người khác.
Hiện tại xem ra, quả nhiên là thế.
Hơn nữa có thể dạy cho đám người Thanh Long quốc chủ dễ bảo, thân phận và lai lịch của công tử kia hẳn cũng cực kỳ kinh người.
Nhưng Quân Tiêu Dao sẽ kiêng kỵ hay sao.
Thân phận lai lịch lớn đến mức nào, có thể thắng được hắn à?
“Mắc kệ đứng sau lưng ngươi là người nào, cũng không ai chịu nổi lửa giận của bản Thần Tử!” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra lãnh mang.
Sau đó hắn dựng tay lên, tịnh chỉ thành kiếm.
Kiếm khí cuồn cuộn dâng lên, kiếm ý hùng hồn cuộn trào!
Một kiếm quang diệu thế lộng lẫy và vô số hư ảnh tiên thần quét ngang xuống từ trong tay Quân Tiêu Dao!
Kiếm quang kinh thế!
Chính là thức thứ nhất của Lục Tiên Kiếm Quyết, Tiên Vẫn!
Hết chương 105.
Chương 106
Ầm ầm ầm!
Một kiếm quang vạn trượng ầm ầm rơi xuống từ vòm trời, đập vào trăm vạn đại quân!
Chỉ trong nháy mắt, máu tươi bắn tung toé, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mấy vạn quân sĩ bị một kiếm diệt sát!
Liên quân tam quốc vốn đã bị Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn đánh giết đến nhân tâm hoảng sợ, trong nháy mắt đã hỏng mất, chạy tứ tán khắp nơi!
Thanh Long quốc chủ nhìn thấy tình cảnh này, lửa giận trong lòng đốt người, thiếu chút nữa không nhịn được mà ra tay.
Nhưng nghĩ đến hậu quả sau khi ra tay với Quân Tiêu Dao, ông ta vẫn cố gắng áp chế xuống.
“Tạm thời rút lui!” Trong mắt Thanh Long quốc chủ lộ ra chút giãy giụa, nhưng vẫn ra lệnh.
Nếu tiếp tục kéo dài thì trăm vạn đại quân không biết còn dư lại bao nhiêu.
Mà ông ta cũng không dám làm gì Quân Tiêu Dao, chỉ có thể tạm thời lui lại, thỉnh vị công tử kia định đoạt.
Nếu công tử tự mình ra tay, tất nhiên Thanh Long quốc chủ cũng không cần gánh vác lửa giận của Quân gia.
Nghe Thanh Long quốc chủ kêu lui lại, Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ cũng lui theo.
Chỉ trong nháy mắt, trăm vạn đại quân chỉ còn lại hơn sáu mươi vạn, đều như chó nhà có tang mà vội vàng rút đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, liên quân tam quốc vốn thanh thế mênh mông cuồn cuộn đã chạy không thấy bóng người.
Quân Tiêu Dao nhìn đám người Thanh Long quốc chủ lui lại, cũng không tiếp tục áp bức.
Bởi vì đám người Thanh Long quốc chủ cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất là công tử sau lưng bọn họ.
Rốt cục gã ta sáp nhập Tứ Đại Cổ Quốc lại là có mục đích gì?
Chỉ đơn thuần muốn thu làm thế lực của mình sao?
Cũng vì muốn làm rõ nghi hoặc trong lòng, Quân Tiêu Dao mới lựa chọn thả dây dài, câu cá lớn.
Mà trên mặt những tướng lãnh và quân sĩ Chu Tước Cổ Quốc may mắn còn tồn tại đều lộ ra vẻ vui sướng như sống sót sau tai nạn.
Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao hàm chứa cảm kích sâu sắc.
Không có Quân Tiêu Dao thì Chu Tước Cổ Quốc bọn họ không diệt quốc thì cũng phải là thần phục.
Phía chân trời, Chu Tước quốc chủ khom lưng thật thấp trước Quân Tiêu Dao và nói: “Đa tạ Thần Tử tương trợ, nếu không có Thần Tử thì hôm nay Chu Tước Cổ Quốc đã nguy rồi.”
Quân Tiêu Dao hơi xua tay và nói: “Chu Tước Cổ Quốc là thế lực của ta, tất nhiên ta sẽ không nhìn nó diệt vong.”
“Thần Tử đại nhân.” Bái Ngọc Nhi cũng khom lưng thật thấp trước Quân Tiêu Dao.
“Hừm, tạm thời đừng cao hứng quá sớm, tên công tử sau lưng bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.” Quân Tiêu Dao nói.
…
Nghe được lời này, sắc mặt Chu Tước quốc chủ cũng cực kỳ trầm trọng.
Có thể làm Tam Đại Cổ Quốc thần phục, hơn nữa còn có được thế lực khủng bố như vậy, hiển nhiên thân phận lai lịch của tên công tử kia sẽ không thấp.
Nhưng nhớ đến đã có Quân Tiêu Dao ở đây, tâm tình của Chu Tước quốc chủ cũng yên ổn lại.
Thân phận của công tử kia lớn đến mấy thì có thể qua được Quân Tiêu Dao sao?
Thế lực sau lưng mạnh đến đâu thì có thể cao hơn Hoang Cổ Quân gia à?
Cho nên Chu Tước quốc chủ không lo lắng chút nào.
“Được rồi, về hoàng cung trước đi, ta cũng có một số việc muốn hỏi các ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.
Một mặt, hắn muốn đi đến hoàng cung của Chu Tước Cổ Quốc để đánh dấu.
Mặt khác cũng muốn dò hỏi chút chuyện.
“Vâng, mời Thần Tử!”
Chu Tước quốc chủ tự mình dẫn đường ở phía trước.
Quân Tiêu Dao bước lên chiến xa hoàng kim, đi theo phía sau.
“Ai, mới vừa làm nóng người thôi mà đã kết thúc rồi.” Quân Trượng Kiếm vặn vẹo cổ tay mà nói.
Vừa rồi các Tự Liệt Bọn họ cũng có tham gia chiến đấu.
“Không dễ kết thúc như vậy, chỉ sợ không được mấy ngày nữa bọn họ sẽ lại đến.” Quân Linh Lung nói.
Nàng mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm, tâm tư thông minh, biết công tử sau lưng Tam Đại Cổ Quốc kia tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy.
“Hừ, tới thì thế nào, chẳng lẽ có thể nhấc lên bọt sóng gì trước mặt công tử sao?” Quân Vạn Kiếp cười lạnh một tiếng.
Đứng trước mặt Hoang Cổ Quân gia, là long cũng đến uốn, là hổ cũng phải nằm bò!
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao cũng tiến vào hoàng đô.
Tất cả con dân Chu Tước Cổ Quốc đều quỳ xuống dập đầu trước Quân Tiêu Dao.
Vô số tiếng hoan hô, tán tụng Quân Tiêu Dao truyền khắp bát phương.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao cũng cực kỳ bình đạm.
Những người này coi hắn như chúa cứu thế, như Thánh Nhân hảo tâm.
Thật ra hắn chỉ vì bảo vệ một quân cờ trong tay thôi.
Nhưng tự nhiên lại được thanh danh tốt, không cần cũng phí phạm.
Dù sao hiện tại đã có rất nhiều thiên kiêu đang nói Quân Tiêu Dao là ma quỷ.
Quân Tiêu Dao cũng muốn đắp nặn chút hình tượng cho mình, hắn không phải ma quỷ gì cả.
Nhiều nhất chỉ tương đối thích cắt rau hẹ thôi.
Sau khi bước vào hoàng cung của Chu Tước Cổ Quốc, trong đầu Quân Tiêu Dao cũng truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.
“Đinh, đã tới hoàng cung của Chu Tước Cổ Quốc, có đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu.” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được khen thưởng bốn sao, cổ thánh binh, cổ cầm, Phượng Minh Kỳ Sơn!”
Sau khi giọng nói của hệ thống vừa dứt, Quân Tiêu Dao lập tức cảm ứng được trong phép khí không gian của mình xuất hiện một cổ cầm màu đỏ đậm mạ vàng.
Cây cổ cầm có tạo hình thon dài, mặt ngoài có văn lộ Phượng Hoàng Sơn Thủy, vàng tối khảm ngoài rìa, có vẻ xa hoa mà có nội hàm.
Nó có bảy sợi dây đàn, sợi nào cũng lộ ra màu đỏ sáng, nhìn cực kỳ hoa lệ sáng lạn, rất loá mắt.
“Hóa ra là một cây đàn.” Quân Tiêu Dao không biết nói gì.
Hệ thống muốn hắn tu thân dưỡng tính sao?
Nhưng cấp bậc của cây cổ cầm này là cổ thánh binh hi hữu, thật sự cũng không phải mặt hàng bình thường.
Thánh Nhân bình thường cũng chỉ dùng cổ thánh binh thế này mà thôi.
Mà hiển nhiên Phượng Minh Kỳ Sơn này không chỉ dùng để di tình mà thôi.
Trước đó hộ đạo nhân thần bí của Quân Tiêu Dao đã biến tiếng đàn thành sát nhận, tùy tiện ra tay đã làm cả Thánh Nhân bị thương nặng.
Cho nên Phượng Minh Kỳ Sơn Cầm này cũng có thể xem như vũ khí, uy lực cũng không thể khinh thường.
“Không tính có hại.” Quân Tiêu Dao thầm nói.
Hắn chỉ tiện tay đã đánh dấu được một cái, hệ thống cho không hắn một cổ thánh binh.
“Xem ra ngày sau không có việc gì có thể đánh đàn, cũng may kiếp trước ta có nghe qua một ít danh khúc, cũng chưa quên.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
“Thần Tử, làm sao vậy?” Chu Tước quốc chủ nhìn thấy Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ bất động, không khỏi hỏi.
“Không có gì, đi thôi.” Quân Tiêu Dao nói.
Sau đó, Chu Tước quốc chủ tiếp dẫn Quân Tiêu Dao tới một lâu vũ xa hoa.
Quân Tiêu Dao bảo đám người Quân Trượng Kiếm tự đi nghỉ ngơi.
Trong toàn bộ lâu vũ chỉ còn lại Quân Tiêu Dao, Chu Tước quốc chủ và Bái Ngọc Nhi.
Quân Tiêu Dao nói: “Ta có một chuyện muốn hỏi các ngươi.”
“Xin Thần Tử cứ nói.” Chu Tước quốc chủ kính cẩn nói.
“Tứ Đại Cổ Quốc Các ngươi có lịch sử bí ẩn gì không?” Quân Tiêu Dao nói.
Chu Tước quốc chủ nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, thật ra căn cứ vào tư liệu lịch sử ghi lại, tiền thân của Tứ Đại Cổ Quốc chúng ta chính là một Cổ Hoàng triều đã gần đạt tới thế lực bất hữu, tên là Tứ Tượng Cổ Quốc.”
“Người sáng lập Tứ Tượng Cổ Quốc là một cường giả chí tôn vô thượng tên là Tứ Tượng Chí Tôn, mà người khai sáng ra Tứ Đại Cổ Quốc chúng ta gồm Thanh Long Thượng Nhân, Bạch Hổ Thượng Nhân, Chu Tước Thượng Nhân, và Huyền Vũ Thượng Nhân, họ cũng là bốn vị đệ tử của Tứ Tượng Tôn Giả.”
Hết chương 106.