Giờ phút này, thân thể mềm mại của Mục Nguyệt Hàn đã như tượng đất, cứng lại tại chỗ.
Rốt cục vị công tử tuấn tú như thiên nhân này là thần thánh phương nào!
Ngay khi Quân Tiêu Dao muốn ra tay lần nữa để tiêu diệt Cổ thúc thì nơi xa có tiếng hét to truyền đến.
“Lớn mật, dám hung hăng ầm ĩ trong Kiếm Môn Quan!”
Một đám binh lính giáp y lạnh lẽo như thiên binh giáng thế rống lên một tiếng, giọng như sấm rền, khí thế đồ sộ.
“Ngươi vi phạm quy định của Kiếm Môn Quan, chắc chắn phải chết!” Cổ thúc che ngực lại, trong ánh mắt kinh sợ mang theo một tia may mắn như sống sót sau tai nạn.
Người thanh niên trước mặt có thực lực quá khủng bố, quả thực làm ông ta sởn tóc gáy.
Nhưng đáng tiếc, nơi này là Kiếm Môn Quan, không kẻ nào được phép hung hăng.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên, tiếp tục quét ra một tiếng đàn.
Lúc này, một binh lính trưởng cầm đầu bùng nổ tu vi Thánh Nhân, ngang trời xuất chiến, chặn lại một kích này.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn lạnh lẽo đi.
“Dám chặn bản Thần Tử giết người, hay các ngươi cũng muốn chết!?”
Lời nói lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao vang vọng trong thiên địa, khiến tất cả thiên kiêu đế lộ trong Kiếm Môn Quan đều trợn tròn mắt.
Người này là ai, sao lại to gan lớn mật như thế, dám uy hiếp cả binh lính thủ quan?
Đôi mắt binh lính trưởng kia cũng trầm xuống, giọng đầy sát ý mà nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Trên đế lộ, cũng không thiếu một vài thiên kiêu thiên tư tuyệt thế, nhưng lại kiệt ngạo khó thuần, gây chuyện trong thành quan rồi bị binh lính chém giết.
Vị binh lính trưởng này cũng từng là kẻ thất bại trên đế lộ, cuối cùng nán lại tại Kiếm Môn Quan, trở thành binh lính trưởng thủ quan.
Bởi vậy, trong lòng ông ta cũng mơ hồ chướng mắt những thiên kiêu bộc lộ tài năng trên đế lộ, cảm thấy bọn họ thật “Chói mắt”.
“Nói cho ngươi biết, nơi này là Kiếm Môn Quan, ngươi là rồng cũng phải bò, là hổ cũng phải nằm bò!” Binh lính trưởng này lạnh nhạt nói.
Cho dù là thế lực bất hủ cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào đế lộ. Cho nên ông ta không sợ, căn bản không cần cố kỵ bối cảnh thân phận của Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì cười.
Lời này cũng nên là hắn nói mới đúng chứ.
Nhìn thấy ý cười của Quân Tiêu Dao, trong mắt binh lính trưởng kia hiện lên một tia sát khí, ông ta cảm thấy mình bị coi thường.
Binh lính trưởng lạnh lùng nói: “Xem ra phải dạy ngươi làm người.”
Dứt lời, binh lính trưởng cầm chiến qua (thương mác) trong tay, tu vi Thánh Nhân bùng nổ, đâm thẳng đến cổ của Quân Tiêu Dao!
Cổ thúc đứng bên cạnh lộ ra một nụ cười lạnh, Thanh Vân công tử đã chết, người này cũng không thể sống!
“Đừng!” Gương mặt ngọc của Mục Nguyệt Hàn cũng thay đổi.
Nàng xem như đã biết được thực lực của Quân Tiêu Dao, chiến lực tuyệt đối có thể bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng, là người được chọn tốt nhất để cùng nàng đi cướp lấy cơ duyên. Nếu Quân Tiêu Dao chết thì kế hoạch của nàng cũng thất bại.
Đối mặt với chiến qua binh lính trưởng đâm tới, Quân Tiêu Dao lại khoanh tay mà đứng, ngẩng đầu, vô cùng thản nhiên mà nói: “Nếu không hiện thân nữa thì đừng trách bản Thần Tử dùng máu rửa Kiếm Môn Quan!”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả thiên kiêu đế lộ ở đây đều cảm thấy người này điên rồi.
Dùng máu rửa Kiếm Môn Quan, ai dám nói ra lời cuồng vọng như vậy?
Cho dù là truyền nhân thế lực bất hủ, hậu duệ Thái Cổ hoàng tộc cũng không dám làm xằng bậy trên mười tám ải đế lộ.
Nhưng lúc này, trong hư không vang lên một tiếng nói lạnh nhạt.
“Thứ chết tiệt, còn không ngừng tay!”
Giọng nói này như sấm sét nổ vang toàn bộ Kiếm Môn Quan.
Giờ khắc này, tất cả thiên kiêu đế lộ trong Kiếm Môn Quan đều bị kinh động, hội tụ hết lại đây.
Trong đó cũng có một vài thiên kiêu của Hoang Thiên Tiên Vực, khi nhìn thấy bóng dáng khoanh tay mà đứng kia, bọn họ bất giác ngây người, xoa xoa đôi mắt, cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Vị kia không phải sớm đã ngã xuống ở Thanh Đồng Tiên Điện trong thế giới Tiên Cổ sao?
Tiếng quát lạnh này làm nổ nứt cả trời cao, khiến đàn tinh rào rạt lay động, cứ như muốn rơi xuống.
“Chí tôn chi uy, chẳng lẽ là vị kia!” Rất nhiều thiên kiêu đế lộ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Sao chút xung đột cấp bậc này lại khiến dạng đại nhân vật đó ra ngựa?
Binh lính trưởng đang ra tay bị giọng nói này trấn áp, đôi tay run lên, chiến qua cũng rơi xuống mặt đất.
Khoảng hư không trên Kiếm Môn Quan bị xé rách, một nam tử trung niên mặc trường bào màu vàng đen hiện thân, khí tức chí tôn tràn ngập, khiến ngân hà cũng đang run rẩy dao động.
Mười tám ải trên đế lộ, mỗi một ải đều có một người thủ hộ cấp bậc chí tôn trấn áp, mà ông ta chính là người thủ hộ của Kiếm Môn Quan, Chung Hội Chí Tôn.
“Thủ... Thủ... thủ hộ đại nhân...” Sắc mặt binh lính trưởng trắng bệch như tờ, căn bản không thể tin được.
Trước nay Chung Hội Chí Tôn hầu như chưa bao giờ hiện thân, cho dù bọn họ giết chết một ít truyền nhân thế lực bất hủ thì vị Chung Hội Chí Tôn này không xuất hiện.
Nhưng hiện tại, bởi vì một câu của thiếu niên trước mặt mà Chung Hội Chí Tôn lại lao ra.
Trong lòng binh lính trưởng đột nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Hình như ông ta đã trêu chọc tồn tại mà cả thủ hộ đại nhân cũng không dám đụng vào.
“Sao lại thế này, cả thủ hộ đại nhân cũng hiện thân, rốt cuộc thiếu niên này có bối cảnh lai lịch gì?”
Một ít thiên kiêu cổ tinh vực không biết tình hình giật mình không thôi, ngược lại, những thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực đều trừng lớn đôi mắt, giờ phút này đầu óc có chút ngơ ra.
Chung Hội Chí Tôn nhìn thấy bóng người siêu nhiên bạch y tuyệt thế kia thì mí mắt cũng bất giác run rẩy một chút.
Tên tàn nhẫn không thể trêu chọc này chạy tới ải thứ sáu đế lộ từ khi nào?
Có lẽ thiên kiêu trên đế lộ không rõ về bất hủ chiến trên Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng vị Chung Hội Chí Tôn này lại biết.
Bảy thế lực bất hủ vây công Quân gia, cuối cùng gần như toàn quân bị diệt.
Mà tuy thiếu niên trước mặt không đến mức hoàn toàn khống chế trận bất hủ chiến đó, nhưng cũng là lực lượng quan trọng nhất trong đó.
Hơn nữa đừng quên, trừ bối cảnh Quân gia Khương gia ra, Quân Tiêu Dao còn là người đứng đầu Quân Đế Đình!
Bối cảnh, thiên phú, thực lực như vậy tạo nên một yêu nghiệt khủng bố tới cực điểm, ai dám trêu chọc vào?
Cho dù Chung Hội Chí Tôn là người thủ hộ đế lộ, cũng không dám tùy tiện đắc tội kẻ hung ác có bối cảnh nghịch thiên này.
Hết chương 671.
Chương 672
“Cuối cùng cũng hiện thân, bản Thần Tử còn tưởng ngươi sẽ giả chết chứ.” Nhìn thấy Chung Hội Chí Tôn hiện thân, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, hoàn toàn không có cảm giác kính sợ khi đối mặt với chí tôn.
Ngược lại còn cảm thấy như chủ nhân đang giáo huấn nô bộc.
“Rốt cuộc vị công tử này có bối cảnh thế nào mà dám quát lớn thủ hộ đại nhân?” Mục Nguyệt Hàn lại càng kinh hãi.
Hình như lai lịch của công tử trước mặt còn khủng bố hơn dự đoán trong lòng nàng.
“Ha hả... Thần Tử Quân gia đến đây, thật là vinh hạnh cho Kiếm Môn Quan chúng ta.” Chung Hội Chí Tôn căng da đầu, nặn ra một nụ cười.
Lời này vừa nói ra đã khiến toàn bộ Kiếm Môn Quan tĩnh mịch.
Đầu óc những thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực kia ầm ầm vang lên, hít mạnh luồng khí lạnh.
“Thì ra thật sự là Thần Tử Quân gia, hắn chết mà sống lại sao?” Các thiên kiêu kia trừng mắt, như muốn nhìn cho rõ ràng.
Mà phản ứng đầu tiên của những thiên kiêu đến từ cổ tinh vực đều là mơ hồ, sau đó như đột nhiên nhớ tới cái gì, da đầu như muốn nổ tung lên.
“Thần Tử Quân gia, là vị Thần Tử Quân gia vô địch thế trẻ tuổi hệ của Hoang Thiên Tiên Vực!”
“Không phải nghe đồn hắn ngã xuống trong Thanh Đồng Tiên Điện rồi sao, sao còn sống sót được?”
Sau một hồi ngơ ra ngắn ngủi, toàn bộ Kiếm Môn Quan vang lên tiếng ồn ào vô tận.
Tất cả mọi người đều chấn động!
Thân thể mềm mại của Mục Nguyệt Hàn như bị sét đánh, cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Đây là Thần Tử Quân gia...” Mục Nguyệt Hàn hoàn toàn ngây dại.
Đây chẳng phải là người mà nàng ngày ngày nhớ mong sao?
Tuy Mục Nguyệt Hàn đến từ Quảng Hàn cổ tinh vực, nhưng cũng nghe qua rất nhiều sự tích của Quân Tiêu Dao.
Dần dà, nàng sinh ra tò mò và vô số ảo tưởng đối với vị Thần Tử truyền kỳ chưa bao giờ gặp mặt này. Thậm chí trong lòng nàng ta còn có một nguyện vọng, là muốn chính mắt trông thấy rốt cục truyền kỳ này trông như thế nào.
Sau khi nghe nói Quân Tiêu Dao ngã xuống trong Thanh Đồng Tiên Điện, nàng còn vì chuyện này mà mất mát rất lâu.
Hiện tại không nghĩ đến nhân vật tuyệt đại mà nàng ta luôn nhớ mãi không quên lại tham dự buổi tiệc của mình.
Giờ phút này, Mục Nguyệt Hàn chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
Nàng nhớ lại trước đó Quân Tiêu Dao từng tùy ý nói muốn nàng thổi tiêu.
“Nếu là Thần Tử thì ta có thể...” Ngọc nhan của Mục Nguyệt Hàn ửng hồng.
Hiện tại nàng không chỉ tò mò về Quân Tiêu Dao, cũng tò mò về tiêu của Quân Tiêu Dao.
Giờ phút này, toàn bộ thiên kiêu đế lộ trong Kiếm Môn Quan đều đang trong trạng thái cực độ khiếp sợ, tất nhiên những thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực thì không cần nhiều lời, từ khi Quân Tiêu Dao vào đời, truyền thuyết của hắn chưa bao giờ ngừng lại, có thể nói là nghe đến chai cả lỗ tai.
Mà những thiên kiêu cổ tinh vực kia tuy chưa từng gặp Quân Tiêu Dao, nhưng cũng đã nghe qua tên tuổi đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Quân Tiêu Dao.
Mà hiện tại, nhân vật truyền kỳ chỉ tồn tại trong những lời truyền miệng lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, như đang nằm mơ.
Nhưng không phải mọi người đều có cảm giác này.
Ví dụ như binh lính trưởng kia hay như Cổ thúc, mặt bọn họ trắng bệch như tờ, hoàn toàn không thể tưởng được mình lại trêu chọc một tồn tại khủng bố như thế.
“Trời ạ...” Cổ thúc tâm sinh tuyệt vọng.
Nhưng binh lính trưởng kia tuy hai đùi run run, trong lòng thấp thỏm, nhưng ông ta nghĩ lại mình chỉ làm việc theo quy tắc, không vượt qua phép tắc gì.
Cho dù là Thần Tử Quân gia cũng không thể làm xằng bậy ở Kiếm Môn Quan đúng không?
Dĩ vãng cũng có không ít thiên kiêu bối cảnh kinh người gây chuyện, ông ta chém giết xong cũng không có chuyện gì.
Trước nay Chung Hội Chí Tôn đều không hỏi đến.
Vậy lần này, Chung Hội Chí Tôn cũng sẽ bảo vệ ông ta.
Phía chân trời, Chung Hội Chí Tôn nặn ra một nụ cười và nói: “Không nghĩ tới Thần Tử đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, vậy bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Cái gì!”
Lời Chung Hội Chí Tôn nói lại làm chung quanh nhấc lên sóng gió động trời.
Quân Tiêu Dao đã là tu vi Thánh Nhân?
Mục Nguyệt Hàn cũng há cái miệng nhỏ ra, có vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Tuy hiện tại đế lộ không thiếu thiên kiêu Thánh Nhân cảnh cực kỳ yêu nghiệt, nhưng bọn họ đều bước lên đế lộ rồi mới có được cơ duyên và dần dần đột phá.
Mà rõ ràng Quân Tiêu Dao mới bước lên đế lộ không bao lâu.
Nói cách khác, trước khi Quân Tiêu Dao bước lên đế lộ thì đã đột phá đến Thánh Nhân cảnh. Từ xưa đến nay không có ai đạt được tốc độ này cả!
“Trời ạ, lúc trước đám người kiếm ma chuyển thế Diệp gia Diệp Cô Thần, quái thai cổ đại Quân gia Quân Mạc Tiếu sau khi bước lên đế lộ, lấy thời gian cực nhanh mà đột phá đến Thánh Nhân, sáng lập ký lục, được tứ phương tán thưởng.”
“Hiện tại tính ra, Thần Tử Quân gia còn đột phá lên Thánh Nhân sớm hơn cả đám người Diệp Cô Thần, Quân Mạc Tiếu luôn sao?”
“Không chỉ đột phá nhanh, hơn nữa đừng quên tuổi của Thần Tử Quân gia, mới mười tám mà thôi...”
Thiên kiêu chung quanh vô cùng giật mình, đang châu đầu ghé tai nghị luận.
Quân Tiêu Dao thản nhiên mở miệng nói: “Đừng chuyển đề tài, nói thật với ngươi, bản Thần Tử đang rất không vui!”
Lời này làm khóe mắt Chung Hội Chí Tôn lại giật giật.
Quả nhiên, không thể lừa gạt cho qua được.
Ông ta cúi đầu, liếc nhìn binh lính trưởng kia một cái, vô có tình cảm mà nói: “Ngươi tự sát đi.”
“Cái... Cái gì?” Binh lính trưởng cho rằng mình nghe lầm.
Chẳng những Chung Hội Chí Tôn không bảo vệ ông ta, mà còn muốn ông ta tự sát?
“Thủ hộ đại nhân, ta chưa làm sai cái gì, là làm việc theo quy tắc thôi, Thần Tử Quân gia kia không tuân thủ quy định...”
Nhưng còn không đợi binh lính trưởng nói hết lời thì Chung Hội Chí Tôn đã ấn một ngón tay xuống.
Phụt!
Binh lính trưởng kia trực tiếp nổ thành một vệt máu.
Nhìn cặn xương máu đầy đất kia, mọi người chung quanh nuốt một ngụm nước bọt.
Không ai ngờ được người thủ hộ đế quan chẳng những không bảo vệ người trong nhà, ngược lại còn quả quyết ra tay như thế.
Mặt Chung Hội Chí Tôn không có cảm xúc, trong lòng lại thầm nghĩ: “Làm việc theo quy tắc cũng không sai, nhưng có vài người là tồn tại áp đảo trên quy tắc.”
Hết chương 672.
Chương 673
Quân Tiêu Dao chính là người có thể giẫm đạp lên quy tắc trên đế lộ!
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lại nhìn về phía Cổ thúc kia.
Đáy lòng Cổ thúc phát lạnh, Chung Hội Chí Tôn lại điểm ra một ngón tay, trực tiếp đánh nát thân thể và nguyên thần của ông ta.
“Thần Tử đã vừa lòng chưa?” Chung Hội Chí Tôn nói.
Ông ta thực sự có chút kiêng kỵ Quân Tiêu Dao sẽ dây dưa không thôi. Tuy rằng ông ta là người thủ hộ đế quan cao cao tại thượng, nhưng nói thật, không có ông ta thì còn có chí tôn khác tới thay thế chức vị này.
“Ngươi có thể đi rồi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.
Hắn cũng không phải người bám riết không buông, thủ đoạn của Chung Hội Chí Tôn cũng rất quả quyết.
“Một khi đã vậy thì không quấy rầy nữa, hy vọng Thần Tử xưng vương trên đế lộ.”
Chung Hội Chí Tôn hơi chắp tay, trực tiếp bỏ chạy, căn bản không muốn nán lại đây dù chỉ một giây, nhìn kia người thủ hộ đế quan như rùa đen rút cổ kia, người ở đây đều có chút xấu hổ.
“Đây là đặc quyền giai cấp sao, thích thật...”
“Ngươi có thực lực bối cảnh như Thần Tử Quân gia thì cũng có thể kiêu ngạo như vậy.”
Rất nhiều tu sĩ nam tính đều hâm mộ không thôi.
Đôi mắt một ít nữ tu sĩ đã tỏa ra ánh sao.
Đây chính là Thần Tử Quân gia danh truyền Hoang Thiên Tiên Vực, nếu được hắn nhìn trúng, cho dù chỉ làm một thị nữ đi theo bên người thì cũng có vô số chỗ tốt, không ai dám trêu chọc.
Trong khoảng thời gian ngắn, những nữ tu sĩ đó bắt đầu mắt tỏa sóng xuân, trong lòng sinh ra sóng ngầm.
Mục Nguyệt Hàn thấy thế thì gót sen nhẹ nhàng đi đến trước người Quân Tiêu Dao, chặn lại ánh mắt thèm khát của tất cả nữ tu sĩ.
Nàng nhấp môi cười nói: “Là Nguyệt Hàn có mắt không thấy Thái Sơn, chậm trễ Thần Tử đại nhân.”
“Không ngại.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy Thần Tử dự tiệc là cảm thấy hứng thú với cơ duyên kia đúng không, vừa vặn Nguyệt Hàn có một chỗ đặt chân ở Kiếm Môn Quan, nếu Thần Tử không chê thì chúng ta đi đến đó nói chuyện.” Mục Nguyệt Hàn tiếp tục nói.
“Được.” Quân Tiêu Dao nói.
Ngay sau đó, Mục Nguyệt Hàn dẫn Quân Tiêu Dao đi đến chỗ đặt chân của nàng.
Nhìn bóng dáng hai người, những nữ tu sĩ đó đều âm thầm nghiến răng.
Không nghĩ tới Mục Nguyệt Hàn cũng có tâm cơ như vậy, muốn một mình độc chiếm Thần Tử Quân gia.
Còn những tu sĩ nam tính thì tan nát cõi lòng, đồng thời cũng cảm thán.
Mục Nguyệt Hàn nổi danh vì vẻ đẹp thanh lãnh, từ trước đến nay luôn giữ khoảng cách với nam tính, Thanh Vân công tử theo đuổi Mục Nguyệt Hàn lâu như vậy mà còn không thể tới gần nàng trong phạm vi ba thước.
Nhưng lúc này Mục Nguyệt Hàn lại chủ động mời Quân Tiêu Dao đi đến nơi ở tư nhân của mình.
Đãi ngộ khác biệt này...
“Có lẽ, đây là nhân sinh.”
“Nếu dưới suối vàng Thanh Vân công tử hay biết, có tức giận đến không đầu thai được hay không?”
Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao được Mục Nguyệt Hàn dẫn dắt, đi tới nơi dừng chân tư nhân của nàng.
Đình đài lầu các, thanh tùng thúy bách, hoa tiên suối phun, hoàn cảnh thanh u tú lệ, cũng phù hợp với khí chất tính cách của Mục Nguyệt Hàn.
Sau khi tiến vào sân, chỉ còn lại hai người bọn họ, Mục Nguyệt Hàn xoay người, nhìn về phía Quân Tiêu Dao, ngọc nhan đã ửng hồng.
Nàng mở miệng nói: “Thần Tử đại nhân, trước đó ngài nói muốn Nguyệt Hàn thổi tiêu, không biết hiện tại có tiếp tục không?”
“Ngươi còn có hứng thú?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Đương nhiên là có, nhưng... vừa rồi Nguyệt Hàn tiêu bị hỏng rồi, cho nên muốn thổi tiêu của Thần Tử đại nhân...”
Mục Nguyệt Hàn nói lời này với đôi mắt xinh đẹp lại ngập nước.
Biểu hiện này hoàn toàn không hợp với khí chất xinh đẹp thanh lãnh của nàng ta, khó có thể tưởng tượng, Thánh Nữ Quảng Hàn Cung thanh lãnh mà không sa vào khói lửa còn có khía cạnh “Dục” như vậy.
Đây đã không phải ám chỉ, mà là nói trắng ra.
Bởi vì Quân Tiêu Dao thật sự quá ưu tú, không có mấy nữ tử có thể chống đỡ được mị lực này.
Tuy Mục Nguyệt Hàn là Thánh Nữ của Quảng Hàn Cung, nhưng so sánh với thân phận của Quân Tiêu Dao thì này chỉ được xem như một nhân vật nhỏ mà thôi.
“Trước đó Bản Thần Tử đã nói rồi, ngươi không chịu nổi kích cỡ đó đâu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Mục Nguyệt Hàn thật sự rất đẹp, cánh tay ngó sen trắng nõn, đùi đẹp thon dài, thanh lãnh tuyệt đẹp, sáng trong như minh nguyệt.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không phải con Teddy thấy lỗ là chui, đối hắn mà nói, thứ dễ dàng có được như trở bàn tay thì không có hứng thú gì lắm.
“Không thử thì làm sao biết chứ, hơn nữa, Nguyệt Hàn là Thuần Âm Chi Thể...” Mục Nguyệt Hàn lại tiếp tục ám chỉ.
Quân Tiêu Dao cười, nói: “Ngươi cảm thấy, bản Thần Tử cần Thuần Âm Chi Thể của ngươi để tu luyện sao?”
Đừng nói là Thuần Âm Chi Thể.
Cho dù là Thái Âm Thánh Thể - Đứng thứ năm mươi trong ba ngàn thể chất, có thể nói là thể chất lô đỉnh đệ nhất thiên hạ, Quân Tiêu Dao cũng khinh thường nhìn lại.
Không ai có thể sánh bằng tốc độ tu luyện của hắn, căn bản không cần lô đỉnh để gia tốc tu luyện.
Mục Nguyệt Hàn nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là ngơ ngẩn một chút, sau đó cười khổ rồi lắc đầu và nói: “Hóa ra Nguyệt Hàn ngây thơ, Thần Tử đại nhân thật sự không cần.”
Một Thánh Nhân trẻ tuổi như thế thì đã không cần bàn cãi gì nhiều về tốc độ tu luyện, thiên tư tuyệt đối là cấp yêu nghiệt, căn bản không cần làm điều thừa.
“Được rồi, đừng làm những điều thừa đó nữa, nói thẳng vị trí cơ duyên kia đi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vâng, Thần Tử đại nhân...” Tuy trong lòng Mục Nguyệt Hàn có chút mất mát, nhưng vẫn lên tiếng.
Kế tiếp, nàng kể lại những chuyện có liên quan đến mảnh đất cơ duyên kia cho Quân Tiêu Dao biết.
Trong hư không trăm vạn cách ải thứ chín đế lộ, có một mảnh ngân hà chi hải.
Có thiên kiêu đế lộ ngoài ý muốn phát hiện hình như trong đó có một cổ sào đang chìm nổi.
“Hả, cổ sào, sào huyệt thế nào?” Quân Tiêu Dao tò mò.
“Hình như là... Côn Bằng Sào.” Trong giọng nói của Mục Nguyệt Hàn cũng mang theo một tia nóng cháy nhàn nhạt.
Côn Bằng chính là sinh linh chủng tộc cổ xưa đủ để sánh ngang với chân long, Thần Hoàng. Càng quan trọng là, đại thần thông Côn Bằng cũng mạnh tương đương với các đại thần thông như chân long, Thần Hoàng, Lôi Đế.
“Khó trách.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hết chương 673.
Chương 674
Cũng khó trách Mục Nguyệt Hàn để bụng như vậy, nếu thật sự là một Côn Bằng Sào, vậy tuyệt đối là một mảnh đất cơ duyên khổng lồ, sẽ khiến rất nhiều thiên kiêu đế lộ kéo đến.
“Nguyệt Hàn cũng chỉ biết được tin tức về Côn Bằng Sào từ một con đường khác, hơn nữa đã dần dần lan truyền ra.”
“Đến lúc đó, phỏng chừng sẽ có rất nhiều thiên kiêu tiến đến, thậm chí còn có khả năng xuất hiện thiên kiêu trên Hoang Thiên Thánh Bảng.”
“Cho nên chỉ dựa vào một mình Nguyệt Hàn thì khó có thể lấy được cơ duyên gì trong đó.” Mục Nguyệt Hàn thẳng thắn mà nói.
“Hừm, ta hiểu được, không sao, nhưng chúng ta muốn đi qua ải thứ chín đế lộ cũng tốn không ít thời gian.” Quân Tiêu Dao nhíu mày và nói.
Đế lộ là một con đường rất dài, từ ải thứ sáu đi đến ải thứ chín, cho dù lấy tốc độ cực nhanh cũng phải tồn mấy tháng, thậm chí là nửa năm.
“Chuyện này không thành vấn đề, nghe nói Côn Bằng Sào kia đang trong trạng thái phong bế, còn chưa hoàn toàn mở ra, chúng ta có đủ thời gian đi đến đó.” Mục Nguyệt Hàn nói.
“Vậy được, chuẩn bị một chút rồi lên đường đi.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
Cơ duyên cấp bậc này sẽ khiến rất nhiều nhìn trộm, đến lúc đó nhất định sẽ có xung đột dữ dội bùng nổ.
Thiên kiêu bình thường chắn chắn phải chuẩn bị thật đầy đủ rồi mới đi, nhưng Quân Tiêu Dao lại nói chuyện rất thản nhiên, không có một chút lo lắng nào cả.
Điều này xuất phát từ đạo tâm vô địch, đứng trên cao nhìn xuống tất cả.
“Không hổ là Thần Tử...”
Khí khái khinh thường tất cả, có ta là vô địch của Quân Tiêu Dao khiến trái tim Mục Nguyệt Hàn tê dại.
“Đúng rồi, chỗ ngươi có nơi tắm gội không?” Quân Tiêu Dao đột nhiên hỏi.
Từ khi hắn bước lên đế lộ thì vẫn luôn tu luyện, lên đường, còn chưa dừng lại thả lỏng phút giây nào, càng đừng nói là tắm gội. Tuy rằng xương cốt của Quân Tiêu Dao sinh hương, không có tạp chất, căn bản sẽ không dơ.
“Đương nhiên là có.” Mục Nguyệt Hàn nói.
Nàng dẫn Quân Tiêu Dao tới linh tuyền riêng của mình, đồng thời rất tự giác gánh vác nhiệm vụ hầu hạ.
Quân Tiêu Dao cũng không cự tuyệt, có người chủ động hầu hạ cũng không tồi.
Dáng người Quân Tiêu Dao cân xứng, xương cốt hoàn mỹ không tì vết, còn tản ra hương khí nhàn nhạt, mỹ cảm hài hòa hơn thân thể rất nhiều nữ tử.
Mục Nguyệt Hàn nhìn mà ngây người, đồng thời ánh mắt bất giác dời xuống.
Nàng hít sâu một hơi, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên khiếp sợ cực độ.
“Quả nhiên Thần Tử đại nhân nói thật...” Mục Nguyệt Hàn mặt đỏ tim đập rộn lên.
Kích cỡ này thật sự không phải nữ tử bình thường có thể chịu được.
Trong lúc Quân Tiêu Dao nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi chuẩn bị lên đường.
Ở ải thứ mười một đế lộ, trong một tòa phủ đệ rộng lớn, có phật quang kim sắc đang chiếu khắp, nhuộm đẫm cả tòa phủ đệ giống như tịnh thổ nhân gian.
Khi một ít thiên kiêu chung quanh đi ngang qua, nhìn thấy phủ đệ này thì trong mắt đều hiện ra một tia kiêng kỵ và sợ hãi nồng đậm.
Bởi vì nơi đây chính là phủ đệ của quái thai cổ đại của Tiểu Tây Thiên, Ngọc Phật Tử.
Ngọc Phật Tử là một nhân vật hào quang vạn trượng trên đế lộ.
Hắn ta là quái thai cổ đại của Tiểu Tây Thiên, người mang Bồ Đề Phật Tâm, xuất hiện sau rất nhiều kỷ nguyên bị phong ấn.
Vừa xuất thế thì hắn ta đã cường thế hàng phục con gái của nhất mạch Khổng Tước Đại Minh Vương.
Sau khi bước lên đế lộ, Ngọc Phật Tử lại tìm được một di tích cao tăng cổ đại, có được một xá lợi tử cổ xưa mà cường đại.
Cảnh giới tăng vọt, trực tiếp đột phá tới Thánh Nhân chi cảnh, lập tức dương danh đế lộ, cường thế bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng.
Có thể nói, Ngọc Phật Tử là một trong những thiên kiêu hào quang lóa mắt nhất trên đế lộ.
Rất nhiều người đều cho rằng, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đi đến cuối đế lộ Hoang Thiên, sau đó bước lên cổ lộ chung cực, so đấu với các thiên kiêu của Cửu Thiên Tiên Vực khác.
Nhưng so sánh với quang huy của Ngọc Phật Tử, hắn ta có một điểm khiến người ta sợ hãi và kiêng kỵ, có người ngầm gọi Ngọc Phật Tử là mặt hổ mỉm cười.
Bởi vì hầu như lúc nào Ngọc Phật Tử cũng luôn híp mắt, trên mặt mang theo ý cười ôn nhuận như ngọc.
Tuy hắn ta không giết người, nhưng lại khống chế một môn độ hóa chi thuật khủng bố, có thể thao túng tư duy của người khác.
Vậy càng khủng bố.
Bị người ta thao túng, quả thực còn khó chịu hơn cả chết.
Có vài người nhìn thấy, trước phủ đệ của Ngọc Phật Tử có người đang quét lá rụng trên mặt đất.
“Trời ạ, là Cổ Kiếm Tâm đứng thứ tám mươi sáu trên Hoang Thiên Thánh Bảng, hắn chỉ chống đối Ngọc Phật Tử một chút mà đã bị người này độ hóa.”
“Quá khủng bố...”
Rất nhiều thiên kiêu đối né tránh Ngọc Phật Tử như né tà.
Giờ phút này, sâu trong phủ đệ có một tòa Phật đường rộng lớn.
Trong Phật đường, Ngọc Phật Tử mặc một bộ thiền y màu ngọc đang ngồi xếp bằng trên người một con dị thú.
Ngọc Phật Tử dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, trên đầu có tóc dài trút xuống, cả người có vẻ ôn nhuận như ngọc.
Hắn ta luôn hơi híp mắt, khóe miệng nhếch lên, giống như vị Phật tôn cầm hoa mà cười trong truyền thuyết của Tiểu Tây Thiên.
Mà dị thú dưới thân hắn ta rõ ràng là Cửu Đầu Sư Tử!
“Đáng chết, ngươi cái con lừa ngốc lông dài này, có gan thì giết ta đi!”
Cửu Đầu Sư Tử rống lên, toàn thân tràn đầy kim quang, tu vi bộc phát, muốn đánh văng Ngọc Phật Tử ra.
Nhưng Ngọc Phật Tử lại ngồi vững như núi Thái Sơn, trấn áp Cửu Đầu Sư Tử.
“Ngươi có duyên với ngã Phật ta, trở thành thú cưỡi của bản Phật Tử, không thể tốt hơn.” Ngọc Phật Tử vẫn mỉm cười như cũ, cũng không tức giận.
“Duyên đại gia nhà ngươi, chủ nhân của lão tử chỉ có một, chính là Thần Tử Quân gia, ngươi tính cọng rễ hành nào!” Cửu Đầu Sư Tử không ngừng gầm rú.
Trước đó con đường Đế Vương mở ra, nó cũng cùng một nhóm người Quân gia, cùng đám người Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh cùng nhau bước lên con đường Đế Vương.
Sau đó mỗi người đều tự tìm cơ duyên của riêng mình, chia nhau ra.
Về sau, tin tức di tích Cao Tăng Cổ Đại truyền ra, Cửu Đầu Sư Tử cũng muốn đi thử thời vận.
Dù sao nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử, tổ tiên và đạo Phật có nguồn gốc cực sâu, nói không chừng nó cũng có thể từ đó đạt được một chút cơ duyên.
Ai mà ngờ, lại đụng phải tên hung ác Ngọc Phật Tử này.
Ngọc Phật Tử muốn biến Cửu Đầu Sư Tử thành thú cưỡi, Cửu Đầu Sư Tử đương nhiên không vui.
Hết chương 674.
Chương 675
Cả hai đại chiến, mà điều khiến cho Cửu Đầu Sư Tử hãi hùng khiếp sợ chính là, thực lực của Ngọc Phật Tử vô cùng khủng bố.
Không hổ là quái thai cổ đại Tiểu Tây Thiên, Cửu Đầu Sư Tử cơ bản không ngăn được, trực tiếp bị trấn áp.
Về sau Cửu Đầu Sư Tử vẫn muốn phản kháng nhưng đều không có năng lực đào thoát.
“Bản Phật Tử không độ hóa ngươi đã là đối đãi nhân từ với ngươi rồi, hy vọng ngươi đừng có không biết thức thời.” Ngọc Phật Tử vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Chờ chủ nhân nhà ta đến con đường Đế Vương, chính là tử kỳ của ngươi!” Cửu Đầu Sư Tử quát lên.
Nghe đến lời này, Ngọc Phật Tử nhắm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Thần Tử Quân gia trong miệng của ngươi đã sớm vẫn lạc ở bên trong Thanh Đồng Tiên Điện rồi.”
“Hắn đã giết Phật Tử và Phật Nữ Tiểu Tây Thiên chúng ta, nghiệp chướng quá sâu, kết quả bây giờ ngay cả bản thân cũng ngã xuống, đây là nhân quả.”
“Chủ nhân nhà ta vô địch dũng mãnh phi thường, là người đứng đầu thế hệ tuổi trẻ, quét ngang đương thời, tuyệt đối sẽ không chết!” Cửu Đầu Sư Tử phản bác.
“Ai…” Ngọc Phật Tử khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn tựa như nghĩ tới điều gì, lên tiếng: “Khổng Huyên.”
Thoại âm rơi xuống, một vị nữ tử xinh đẹp mặc váy dài Khổng Tước màu xanh ngọc ở bên ngoài đi tới.
Một đầu tóc xanh của nàng ta dùng trâm cài tóc Khổng Tước búi lên, sau lưng dường như có cửu sắc thần quang lúc ẩn lúc hiện.
Mơ hồ ở giữa, một đạo Cửu Sắc Tiên Khí hình thức sơ khai xoay xung quanh bên ngoài thân thể nàng ta, lờ mờ di động.
Nữ tử xinh đẹp này vô cùng mạnh mẽ, tu vi đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh Tiểu Viên Mãn, đồng dạng là thiên kiêu đỉnh cấp đã bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng.
Nàng ta chính là đích nữ nhất mạch Khổng Tước Đại Minh Vương, Khổng Huyên.
Sau khi nàng ta xuất thế thì trực tiếp bị Ngọc Phật Tử thu phục, trở thành tùy tùng của hắn.
“Phật Tử đại nhân.” Khổng Huyên cung kính hành lễ, trong đôi mắt đẹp có một tia kính sợ lẫn sùng bái.
Nàng ta cũng không phải là bị Ngọc Phật Tử độ hóa, mà là cam tâm tình nguyện thần phục hắn, trở thành tùy tùng.
“Trước đó có tin tức nói, cửa thứ chín con đường Đế Vương có xuất hiện tổ Côn Bằng, ngươi đi một chuyến đi, nói không chừng có thể đạt được ít bảo bối, có lẽ có thể đạt được đại thần thông Côn Bằng.” Ngọc Phật Tử thản nhiên nói.
“Vâng, vậy Phật Tử đại nhân ngài…” Giọng nói Khổng Huyên dừng một chút.
“Ngoài cửa thứ mười hai con đường Đế Vương, Địa Ngục Tinh sắp sửa mở ra, bản Phật Tử cần phải chuẩn bị một phen, đi vào trong đó giành được Tiên Tủy, ngưng luyện ra đạo Tiên Khí thứ hai.” Ngọc Phật Tử lãnh đạm nói.
“Cái gì, Phật Tử đại nhân vậy mà sắp ngưng luyện ra đạo Tiên Khí thứ hai rồi ư?”
Khổng Huyên nghe vậy, đôi mắt đẹp trừng lớn, có vẻ rất giật mình.
Ở con đường Đế Vương, ngưng luyện ra một đạo Tiên Khí đã có thể xưng là tiểu đầu lĩnh, khiến tứ phương cúng bái.
Mà bây giờ, Ngọc Phật Tử lại sắp ngưng luyện ra đạo Tiên Khí thứ hai.
Nếu như thực sự thành công, vậy Ngọc Phật Tử tuyệt đối sẽ trở thành thiên kiêu đỉnh cấp đứng đầu con đường Đế Vương.
“Chúc mừng Phật Tử đại nhân, chờ đại nhân ngưng luyện ra đạo Tiên Khí thứ hai, đủ để trùng kích hạng nhất Hoang Thiên Thánh Bảng!” Trong đôi mắt đẹp của Khổng Huyên mang theo vẻ cuồng nhiệt.
“Lời này còn quá sớm để nói, ngươi đi trước đi.” Ngọc Phật Tử khoát tay nói.
“Vâng, Khổng Huyên nhất định vì Phật Tử đại nhân đoạt được đại thần thông Côn Bằng.” Khổng Huyên phát ra lời thề son sắt, sau đó rời đi.
“Lại còn sắp ngưng luyện ra đạo Tiên Khí thứ hai…” Cửu Đầu Sư Tử cũng cảm thấy vô cùng buồn bực.
Như vậy xem ra, hình như nó vĩnh viễn đều không có cơ hội tự do.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài cửa thứ mười hai con đường Đế Vương, bên trong tinh không rộng lớn. Một vị thanh sam kiếm khách đạp không mà đi. Bước chân của hắn hết sức huyền diệu, đường vân không gian dưới chân chảy xuôi.
Khoảng cách dài dằng dặc, ở dưới chân hắn giống như bằng không rút ngắn lại rất nhiều, cả người như là lóe lên hư không đi tới.
Một ít thiên kiêu ở trên Tinh Không Cổ Lộ tiến lên, nhìn đến bóng dáng chợt lóe lướt qua kia, trong mắt lộ ra một vệt kinh dị.
“Vị đó là… Hư Không Kiếm Tử, xem ra hắn cũng muốn đi đến Địa Ngục Tinh ở cửa mười hai con đường Đế Vương.”
“Nghe nói Hư Không Kiếm Tử này chuyên tu kiếm đạo không gian, trước đó còn ngông cuồng khiêu chiến Diệp Cô Thần đứng hạng nhất Hoang Thiên Thánh Bảng, kết quả một kiếm thua ở trong tay Diệp Cô Thần, may mắn chạy thoát chết…”
Mấy vị thiên kiêu này đang trao đổi.
Hư Không Kiếm Tử là thiên kiêu đỉnh cấp xếp hạng trước mười Hoang Thiên Thánh Bảng, một thân tu vi kiếm đạo kinh thiên động địa.
Không chỉ như thế, hắn còn thân mang Hư Thiên Thể, nắm trong tay thần thông không gian quỷ dị.
Trước đó, hắn từng lấy kiếm đạo khiêu chiến Kiếm Ma chuyển thế Diệp Cô Thần, kết quả một kiếm được dạy cho cách làm người.
Đây cũng là nỗi nhục không thể lau đi của Hư Không Kiếm Tử.
Ngay lúc mấy vị thiên kiêu này đang trò chuyện.
Đột nhiên, ở sau lưng bọn họ, một giọng nói lạnh lùng truyền đến đến: “Các ngươi lặp lại lần nữa?”
Mấy thiên kiêu này quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Hư Không Kiếm Tử.
Phập phập!
Không gian chấn động, kiếm khí dâng lên, mấy thiên kiêu này trong nháy mắt đã bị chém đầu, ngay tiếp theo cả nguyên thần cũng bị vỡ nát.
Tiện tay giết chết mấy tên thiên kiêu lắm mồm, mặt mày Hư Không Kiếm Tử thản nhiên.
“Chờ ta đến Địa Ngục Tinh trước, ngưng luyện ra đạo Tiên Khí thứ hai, nhất định phải lần nữa khiêu chiến Diệp Cô Thần, tự tay rửa sạch sỉ nhục.” Hư Không Kiếm Tử âm thầm cắn răng.
“Ngoài ra, nếu như có thể tìm được nửa cuốn Không Thư khác thì ta cũng có nắm chắc đối phó với Diệp Cô Thần.” Hư Không Thánh Tử khẽ lắc đầu.
Hắn dĩ nhiên là người sở hữu nửa cuốn Không Thư!
“Đúng rồi, nghe nói cửa thứ chín con đường Đế Vương có xuất hiện tổ Côn Bằng, mặc dù bản tôn ta không rảnh đi trước, nhưng mà…” Giọng nói Hư Không Kiếm Tử dừng một chút.
Ở phía sau hắn, không gian chấn động, một bóng dáng giống y như đúc hắn nhưng khí tức lại yếu hơn một bậc xuất hiện.
Đúng là một đạo linh thân mà hắn đã ngưng luyện lâu dài ra.
Hết chương 675.