Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 So bối cảnh thì chưa từng sợ ai, nô dịch trưởng công chúa, bố cục mới

Quân Tiêu Dao không nói thêm gì.

Nhưng một chữ “A” này đã biểu đạt thái độ khinh thường nhìn lại vô cùng nhuần nhuyễn!

So về thân phận bối cảnh, Quân Tiêu Dao chưa thua ai bao giờ.

Phụ tộc hắn là Hoang Cổ Quân gia!

Mẫu tộc là Hoang Cổ Khương gia!

Hắn là thiếu chủ của cả hai đại Hoang Cổ thế gia, chỉ hỏi một câu, còn có ai như vậy?!

Võ Minh Nguyệt cắn chặt môi đỏ.

Nàng thật sự không ngờ Quân Tiêu Dao lại không kiêng kỵ Bàn Võ Thần Triều chút nào.

Càng không để bụng nàng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại.

Cứ như trong mắt Quân Tiêu Dao, Võ Minh Nguyệt không khác gì một thôn cô sơn dã.

Nghĩ đến đây, trong lòng Võ Minh Nguyệt cảm thấy thật vô lực.

Nàng không có cả tư cách đàm phán điều kiện với Quân Tiêu Dao.

Võ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng, nói với giọng điệu bình thản: “Quân Tiêu Dao, nói thẳng đi, muốn thế nào thì ngươi mới buông tha cho Tiêu Trần?”

“À, ngươi thật sự muốn bảo vệ hắn?” Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày.

Tuy nhìn như kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn lại đang cười lạnh.

Quả nhiên, Võ Minh Nguyệt thuận thế tiến vào bẫy rập hắn đã lập sẵn.

“Nói điều kiện.” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Nói thật, tính cách bản Thần Tử vốn lương thiện, rộng lượng với người khác, tuyệt đối không phải ma quỷ, muốn buông tha Tiêu Trần không phải không được.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.

Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì vẻ mặt hơi ngớ ra.

Tính cách lương thiện?

Rộng lượng với người khác?

Nhìn Tiêu Trần ngã vào vũng máu, thê thê thảm thảm như vậy, Võ Minh Nguyệt âm thầm cắn răng, hận không thể cắn Quân Tiêu Dao một ngụm!

“Nói thẳng điều kiện đi, hà tất quanh co lòng vòng.” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi nhìn quét qua thân thể mềm mại của Võ Minh Nguyệt.

Nàng mặc váy lụa tuyết trắng, phác họa ra đường cong tinh tế yểu điệu.

Khác với dáng người chân ngắn khô khan của Khương Lạc Ly, ngọc thể của Võ Minh Nguyệt rất cân xứng, xương cốt đều đạn.

Phối hợp với dung mạo tuyết bạch tuyệt lệ thì thật sự không thẹn với thân phận công chúa thần triều.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao làm da thịt tuyết trắng của Võ Minh Nguyệt nổi cả da gà lên, nhịn không được đưa đôi tay ngọc bảo vệ trước ngực, nhíu mày nói: “Quân Tiêu Dao, ngươi đừng đưa ra điều kiện quá đáng, ta không có khả năng chấp nhận.”

“Ha hả, sao những công chúa hoàng nữ các ngươi ai cũng tự luyến như vậy chứ?”

“Bản Thần Tử cần thèm thân thể của ngươi sao?” Quân Tiêu Dao lắc đầu và nói.

Bái Ngọc Nhi - Hoàng nữ của Chu Tước Cổ Quốc như thế, trưởng công chúa của thần triều cũng như thế.

Thật là bị chiều hư trong hoàng cung rồi.

Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, sắc mặt Võ Minh Nguyệt hơi mất tự nhiên.

Thật sự, lấy dung mạo và địa vị của Quân Tiêu Dao thì cho dù là thiên chi kiêu nữ của bất hủ đạo thống cũng sẽ rất vui lòng liên hôn với hắn.

“Bản Thần Tử chỉ có một điều kiện, mở thần cung ra, để ta gieo nô ấn vào.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Nếu không tự nguyện thì muốn gieo nô ấn là gần như không thể.

Lời Quân Tiêu Dao nói làm thân thể Võ Minh Nguyệt chấn động , sắc mặt trắng bệch ra.

Gieo nô ấn?

Câu này làm Võ Minh Nguyệt không thể tin nổi.

Quân Tiêu Dao lại muốn nô dịch nàng?

“Quân Tiêu Dao, điều kiện này của ngươi không khỏi quá đáng!” Sắc mặt Võ Minh Nguyệt từ trắng chuyển xanh, hiển nhiên đã tức điên lên được.

Tốt xấu gì nàng cũng là công chúa của bất hủ thần triều, sao có thể bị người khác nô dịch?

Nếu truyền ra ngoài sẽ là một gièm pha lớn, mặt mũi của cả Bàn Võ Thần Triều đều bị mất sạch.

“Ngươi cho rằng mình còn tư cách cò kè mặc cả với ta sao?” Quân Tiêu Dao lại giơ tay, chụp một chưởng vào Tiêu Trần đang hôn mê!

“Dừng tay!” Võ Minh Nguyệt run rẩy nói.

Quân Tiêu Dao ngừng lại, nhìn Võ Minh Nguyệt.

Nội tâm Võ Minh Nguyệt giãy giụa cực độ, sau đó như nghĩ tới cái gì, ngực nàng ta phập phồng rồi nói: “Được rồi, ta đồng ý.”

Khóe môi Quân Tiêu Dao tràn ra một nụ cười lạnh lẽo, chỉ nói: “Võ Minh Nguyệt, nếu ngươi dám chơi thủ đoạn gì, bản Thần Tử sẽ lập tức lấy mạng Tiêu Trần.”

Sao hắn lại không nhìn ra, Võ Minh Nguyệt dễ dàng đáp ứng như vậy thì tất nhiên là có thủ đoạn.

Lấy thân phận công chúa của nàng, tất nhiên thần cung trong đầu cũng có vật bảo hộ.

Lời Quân Tiêu Dao nói trực tiếp vạch trần dự tính của Võ Minh Nguyệt.

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ, ánh mắt run rẩy.

Quân Tiêu Dao này thật là ma quỷ!

Sau khi cực độ giãy giụa, Võ Minh Nguyệt hoàn toàn thần phục.

Nàng không có khả năng trơ mắt nhìn Tiêu Trần bị Quân Tiêu Dao giết chết.

“Quân Tiêu Dao, ta có thể mở thần cung ra, nhưng ngươi phải lấy đạo tâm thề, nhất định sẽ buông tha cho Tiêu Trần, tha cho hắn một mạng.” Võ Minh Nguyệt kiên quyết nói.

Quân Tiêu Dao cười, nói: “Bản Thần Tử lấy đạo tâm thề, nếu như vi phạm thì đạo tâm tan nát, thiên địa cùng tru.”

Lời thề đạo tâm là lời thề cực kỳ nghiêm khắc.

Nếu vi phạm sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, loại lời thề đạo tâm này tính là cái gì?

Hắn có hệ thống phụ trợ, đã định sẵn là một đường quật khởi, làm chúa tể thời đại này.

Đến lúc đó, cả trời xanh cũng bị hắn đạp dưới chân.

Cái gì mà thiên địa cùng tru, quả thực buồn cười đến cực điểm!

Nhưng tất nhiên Võ Minh Nguyệt không biết năng lực của Quân Tiêu Dao, thấy hắn thề như vậy thì cũng mở thần cung ra.

“Ai, thật là tình thâm ý trọng, khiến bản Thần Tử cũng phải cảm động.” Quân Tiêu Dao vừa cảm thán, vừa không chút do dự mà gieo nô ấn lên thần cung của Võ Minh Nguyệt.

Đến lúc này, Võ Minh Nguyệt đã trở thành nô lệ của Quân Tiêu Dao.

“Quân Tiêu Dao, ngươi có dung nhan trích tiên, lại có tâm địa ác quỷ Tu La.” Võ Minh Nguyệt tức giận đến thân thể phát run.

“Chú ý thân phận và thái độ hiện tại của ngươi!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm, hơi thúc giục nô ấn.

Dung nhan của Võ Minh Nguyệt tái nhợt, đau đầu muốn nứt, nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, thân thể mềm mại run rẩy.

Cảm giác khuất nhục sâu sắc tràn ngập dưới đáy lòng nàng.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt vung tay lên, thu hết năm bộ long cốt kia vào trong túi.

Nhìn Tiêu Trần đã hôn mê, lại nhìn nhìn Võ Minh Nguyệt đầy mặt khuất nhục, khóe miệng Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười khó hiểu.

Bố cục mới đã được bày ra.

Mà trung tâm bố cục lần này là Võ Minh Nguyệt.

Đối tượng tính kế lại là Bàn Võ Thần Triều!

“Ai cũng nói nữ nhân lúc yêu không có đầu óc, Võ Minh Nguyệt này quả thực là đại diện điển hình.”

“Vì một con kiến nhất định phải chết mà cam nguyện bị ta nô dịch.”

“Nhưng như vậy cũng tốt, hợp ý ta, sau đó có thể lập kế hoạch nhằm vào Bàn Võ Thần Triều.”

Khóe miệng Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười, tất cả đều nằm trong khống chế của hắn.

“Đúng rồi, kế tiếp nên thu hoạch một cây rau hẹ khác, Cơ Huyền...”

Hết chương 76.
Chương 77 Tính toán của Tiêu Trần, trở thành phò mã gia, lợi ích của rau hẹ đối với thân thể

Sau khi thu long cốt, giải quyết chuyện của Tiêu Trần và Võ Minh Nguyệt xong thì Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị rời đi.

Bố cục nhằm vào Bàn Võ Thần Triều đã được bày ra, ngày sau tất nhiên có cơ hội thu hoạch.

Kế tiếp, thứ Quân Tiêu Dao chú ý là cây rau hẹ còn lại, cũng chính là Cơ Huyền.

Cơ Huyền tuyệt đối biết bí ẩn nào đó của bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn.

“Ha hả, Võ Minh Nguyệt, chăm sóc Tiêu Trần cho tốt, dẫn hắn rời đi, cũng đừng để hắn chết.” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.

Nói xong thì hắn xoay người rời đi.

Quân Vạn Kiếp bên cạnh theo sát phia sau.

Lời Quân Tiêu Dao nói làm Võ Minh Nguyệt siết chặt bàn tay ngọc .

Nhục nhã còn chưa đủ, cuối cùng còn muốn trào phúng một phen.

Quân Tiêu Dao này thật là quái đản.

“Công tử thật sự muốn tha cho Tiêu Trần kia sao, tuy hắn chỉ là con kiến trong mắt ngài, nhưng cũng là một phiền phức nhỏ.” Quân Vạn Kiếp nói.

Hiện tại hắn đã cực kỳ trung thành với Quân Tiêu Dao.

“Ta có tính toán khác đối với người này, tới đúng thời điểm thì tự nhiên sẽ chụp chết hắn.” Quân Tiêu Dao không để bụng mà nói.

Lời thề đạo tâm hoàn toàn không có tác dụng với hắn.

Hắn muốn giết Tiêu Trần thì giết được ngay thôi.

Chỉ là, Quân Tiêu Dao mơ hồ cảm thấy hình như Tiêu Trần còn có thể mang đến cho hắn một bất ngờ lớn.

Nói không chừng bất ngờ đó còn lớn hơn cả Võ Minh Nguyệt và năm bộ long cốt.

Bởi vậy, Quân Tiêu Dao mới nguyện ý tha cho Tiêu Trần một mạng.

Nếu Tiêu Trần thật sự không còn giá trị thì dù Võ Minh Nguyệt có ngăn cản, hắn cũng sẽ một chưởng chụp chết Tiêu Trần.

Mà bên này, sau khi Quân Tiêu Dao rời đi.

Võ Minh Nguyệt lập tức cho Tiêu Trần đang hôn mê uống rất nhiều thuốc chữa thương.

Không lâu sau, Tiêu Trần từ từ tỉnh lại.

Sau khi đầu óc thanh tỉnh, thân thể Tiêu Trần bỗng chấn động, trên mặt lộ ra thù hận khắc cốt.

Hắn ta nhìn quanh khắp nơi rồi nói: “Quân Tiêu Dao đâu rồi?”

“Tiêu Trần, tĩnh tâm trước đi, Quân Tiêu Dao đã đi rồi.” Võ Minh Nguyệt nói với giọng điệu quan tâm.

“Đi rồi? Hắn không giết ta sao?” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó, hắn ta như nghĩ đến cái gì, lập tức đưa mắt nhìn lại.

Khi nhìn thấy hang động đá vôi trống rỗng, khí huyết của Tiêu Trần xông lên tận trán, cả khuôn mặt trướng thành màu gan heo.

Long cốt mất rồi!

Chẳng những Chí Tôn Tổ Long Cốt không có.

Ngay cả bốn bộ viễn cổ long cốt cũng không còn.

Quân Tiêu Dao này không để lại cả một chút cơm thừa canh cặn cho hắn ta!

Phụt!

Tiêu Trần giận cực công tâm, thương thế vừa được thuốc chữa thương áp xuống lại bùng nổ, phun ra một mồm máu tươi.

“Tiêu Trần, ngươi đừng vội, giữ được rừng xanh thì sợ gì không củi đốt.” Võ Minh Nguyệt khuyên giải an ủi.

Sắc mặt Tiêu Trần xanh trắng luân phiên, trong đầu vang lên ầm ầm, khí huyết quay cuồng trong ngực.

Quân Tiêu Dao đầu tiên là cướp đi long khí, hiện tại lại cướp đi năm bộ long cốt của hắn ta.

Tiêu Trần cảm thấy mình thật là một đồng tử đưa tài.

“Nhưng, tâm tư Quân Tiêu Dao kia ác độc như thế, vì sao lại chịu bỏ qua cho ta?” Tiêu Trần nghĩ tới điểm này.

Hắn ta bỗng quay qua nhìn Võ Minh Nguyệt, sốt ruột hỏi: “Minh Nguyệt, Quân Tiêu Dao kia không làm gì nàng chứ, tại sao hắn lại rời đi?”

Tiêu Trần thấp thỏm trong lòng, sợ Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao đã xảy ra chuyện gì.

Nếu Võ Minh Nguyệt giống như Bái Ngọc Nhi kia thì nhất định Tiêu Trần sẽ giận đến phát cuồng, gan cũng nát ra.

Võ Minh Nguyệt thầm cắn đôi môi ngọc.

Chuyện nàng bị gieo nô ấn, trở thành nô lệ của Quân Tiêu Dao là gièm pha, sao có thể để lộ ra.

Nếu làm vậy, không chỉ tổn hại thanh danh của nàng, mà còn ảnh hưởng đến uy danh của Bàn Võ Thần Triều.

“Thật sự không có, ta lấy bối cảnh Bàn Võ Thần Triều ra uy hiếp, bởi vậy hắn mới buông tha chàng.” Võ Minh Nguyệt miễn cưỡng cười nói.

Trong lòng nàng lại vô cùng chua xót.

Bởi vì nàng đã là nữ nô của Quân Tiêu Dao.

Nhưng vì cứu mạng Tiêu Trần, nàng cam tâm tình nguyện.

“Hô, vậy thì tốt rồi, không phải Quân Tiêu Dao kia không sợ trời không sợ đất sao, hiện tại chẳng phải cũng kiêng kỵ Minh Nguyệt nhà ta.” Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm.

Nghẹn khuất và lửa giận trong lòng hắn ta cũng yếu bớt không ít.

Ít nhất, có Võ Minh Nguyệt ở đây thì Quân Tiêu Dao không dám làm gì hắn ta.

Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì càng hổ thẹn trong lòng.

“Tiêu Trần, tiếp theo có lẽ Minh Nguyệt không thể tiếp tục ở bên cạnh chàng.” Võ Minh Nguyệt lộ ra một chút không nỡ.

“Vì sao?” Tiêu Trần cả kinh, vội vàng hỏi.

“Có lẽ không lâu sau hộ đạo nhân sẽ tới tìm ta, ta phải trở về, hoàn thành chuyện tuyển phò mã.” Võ Minh Nguyệt chán nản mà nói.

Cũng vì việc này nên nàng mới lựa chọn rời nhà trốn đi.

Nhưng hiện tại, khi nàng thi triển ra võ học của Bàn Võ Thần Triều thì vị hộ đạo nhân kia sẽ cảm ứng được nàng.

“Minh Nguyệt, ngươi là nữ nhân của ta, ta sẽ không để kẻ nào nhúng chàm nàng!”

“Lúc Bàn Võ Thần Triều tuyển phò mã, ta sẽ đến để đường đường chính chính mà nghênh cưới nàng!” Tiêu Trần kích động, nhiệt huyết xông lên trán, trào dâng mà nói.

Trong lòng hắn ta, Võ Minh Nguyệt đã là cấm luyến của mình, hắn ta không có khả năng nhường cho nam nhân khác.

Còn nữa, trong lòng Tiêu Trần còn có một tính toán khác.

Nếu hắn ta có thể trở thành phò mã gia của Bàn Võ Thần Triều, vậy có thể đạt được thế lực bối cảnh chống lại được Quân Tiêu Dao.

Có thế lực này cộng thêm sự bồi dưỡng của Bàn Võ Thần Triều, Tiêu Trần tin rằng mình có thể đuổi kịp Quân Tiêu Dao.

“Tiêu Trần...”

Đôi mắt của Võ Minh Nguyệt toát ra một tia cảm động.

Nhưng nghĩ đến chuyện bị Quân Tiêu Dao gieo nô ấn, trong lòng Võ Minh Nguyệt bị bao phủ bởi một lớp bóng tối.

Đến lúc đó hẳn Quân Tiêu Dao sẽ không làm xằng bậy đâu...

...

Hết chương 77.
Chương 78 Bí ẩn của Nguyên Thiên Chí Tôn, mưu tính của Cơ Huyền, Quân Tuyết Hoàng rơi vào nguy hiểm (1)

Sâu trong bí cảnh Nguyên Thiên.

Vài Truyền Tống Trận cổ xưa trải rộng.

Trước một Truyền Tống Trận cổ xưa trong số đó, một bóng dáng lặng lẽ đi vào.

Gã mặc trường bào kim sắc, dung nhan anh tuấn, có phượng biểu long tư (1).

(1) Hình dung dáng vẻ anh tuấn xuất chúng

Cánh tay phải của gã có thần quang mơ hồ, phù văn rơi xuống, tản ra một khí tức cường đại thần thánh siêu nhiên.

Đó là Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia, Cơ Huyền.

“Rốt cuộc cũng đi đến nơi này, kế tiếp, chỉ có người có Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh mới thông qua được cổ trận này để truyền tống vào sâu trong bí tàng, lấy được cơ duyên lớn nhất.” Cơ Huyền lẩm bẩm, sau đó lấy ra một khối Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh.

Thoáng chốc, đại trận tàn phá cổ xưa bắt đầu có phù văn chớp động lên.

Hư không hơi vặn vẹo.

Ngay sau đó, bóng dáng của Cơ Huyền biến mất khỏi nơi đó, được truyền tống vào sâu trong bí tàng.

Sau khi gã bị truyền tống đi, hai bóng dáng hiện lên từ bóng tối phía sau.

Đó là Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng.

Đôi mắt xinh đẹp của Quân Tuyết Hoàng chợt lóe, nàng nói: “Trượng Kiếm, ta truyền tống đi vào trước để đuổi kịp Cơ Huyền kia, ngươi truyền tin cho Thần Tử đi, bảo ngài lại đây.”

“Được.” Quân Trượng Kiếm khẽ gật đầu.

Quân Tuyết Hoàng nhẹ điểm gót sen, đáp xuống trận pháp.

Nàng cũng lấy ra một khối Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, hư không lại dao động một hồi, nàng biến mất khỏi nơi đó.

Quân Trượng Kiếm thì lấy ra một khối ngọc giản đưa tin.

Phía bên kia.

Khương Thánh Y và Cửu Đầu Sư Tử tìm kiếm cơ duyên ở một cung điện rách nát.

“Chủ nhân còn chưa tới sao?” Cửu Đầu Sư Tử phe phẩy cái đuôi và nói.

Xem ra nó đã hoàn toàn thích ứng với thân phận tọa kỵ của Quân Tiêu Dao.

“Tiêu Dao nói hắn đi cắt rau hẹ, cắt rau hẹ là có ý gì?” Khương Thánh Y nghi hoặc hỏi.

“Khụ khụ, Khương thần nữ có điều không biết, rau hẹ ấy à, nó có tác dụng rất quan trọng đối với sinh linh giống đực, chính là tráng...”

Cửu Đầu Sư Tử ho khan một tiếng, lộ ra ý cười đáng khinh.

Đừng nhìn ngày thường nó uy vũ hùng tráng, bá khí trắc lậu, hiện tại đã bại lộ bản tính cầm thú.

“Tráng cái gì?” Một giọng nói ôn nhuận bình đạm vang lên.

Nghe giọng nói này, Cửu Đầu Sư Tử xù lông theo bản năng, vội rụt đầu cười gượng và nói: “Không... Không có gì, chủ nhân tới.”

Cách đó không xa, hai bóng dáng xuất hiện, đó là Quân Tiêu Dao và Quân Vạn Kiếp.

“Tiêu Dao, ngươi nói cắt rau hẹ là lấy để ăn sao, có lợi ích gì đối với thân thể ngươi à?” Khương Thánh Y hơi nghiêng đầu, đơn thuần hỏi.

Vẻ mặt này thanh thuần đến khiến người ta không đành lòng báo ra chân tướng.

Nhìn vẻ mặt thuần khiết như vậy của Khương Thánh Y, Quân Tiêu Dao cũng hơi câm nín.

“Khụ... Con sư tử này nói lung tung thôi.” Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng rồi nói.

Đừng nên để tiểu di biết được loại tri thức kỳ quái này.

Mà đúng lúc này, Quân Tiêu Dao chợt cảm nhận được gì đó, hắn lấy ra một ngọc giản đưa tin, sau đó lộ ra nụ cười nhẹ.

“Lại có rau hẹ để cắt...”



Sâu trong bí cảnh Nguyên Thiên tràn ngập sương xám nồng đậm.

Nặng nề tĩnh mịch như đã ngưng kết muôn đời.

Mà trong sự tĩnh mịch này, một bóng dáng được kim sắc quang huy bao phủ xuất hiện tại nơi đây.

Đó là Cơ Huyền.

Tuy bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất hiện dị biến nào đó, nhưng Cơ Huyền cũng không kiêng kỵ.

Hiểu biết của gã đối với bí tàng này khắc sâu hơn những người khác nhiều.

Càng đừng nói gã còn ngoài ý muốn phát hiện một cổ phù từ tàng kinh các trong Thánh Linh Thư Viện, nó có liên quan đến bí tàng chí tôn.

Ngoài ra, Cơ Huyền thân là thiên chi kiêu tử của Cơ gia, tất nhiên cũng có bảo bối hộ thân giúp chạy trốn.

Thật sự không được thì gã trực tiếp dùng đại dịch chuyển phù rời đi, tuy có lẽ sẽ mất đi cơ duyên, nhưng cũng có thể giữ mệnh.

Dưới tầng tầng lớp lớp thủ đoạn như vậy, Cơ Huyền thật sự rất khó tưởng tượng mình sẽ có nguy hiểm gì.

Bởi vậy, hiện tại có thể nói Cơ Huyền đã tính sẵn trong lòng, rất tự tin đối với chính mình.

“Thực lực của Nguyên Thiên Chí Tôn kia mạnh mẽ tuyệt đối, từng đại náo Tổ Long Sào, dùng tay xé chí tôn của Vạn Hoàng Linh Sơn, gần như không ai dám trêu chọc.”

“Nhưng cuối cùng lại ảm đạm ngã xuống, rời khỏi sân khấu lịch sử.”

“Nghe đồn trước đêm ngã xuống, hắn từng đi qua dị vực một chuyến, hình như có mang về một vật hi thế nào đó...”

“Nếu có thể lấy được bảo bối kia thì có thể đắp nặn ra một chí tôn trẻ tuổi vô địch.”

Cơ Huyền vừa đi, vừa lẩm bẩm dưới đáy lòng.

Mấy tin tức này đều được ghi lại trong quyển sách cổ kia.

Tuy Cơ Huyền không thể phán đoán ra là thật hay giả, nhưng dựa vào cổ phù này, gã cảm thấy tám chín phần là thật.

Mà lúc này, Cơ Huyền bỗng dừng bước.

Vẻ mặt của gã lộ ra một chút khó hiểu.

Sau đó gã quay đầu, nhìn quét qua hắc ám phía sau.

Nơi đó là một mảnh tĩnh mịch.

Khóe miệng Cơ Huyền nhếch lên một nụ cười lạnh, gã nâng tay phải lên, nhấn một cái hướng tới sâu trong hắc ám.

Thoáng chốc, thần quang bùng nổ, phù văn rơi rụng, một cự thủ pháp lực lộng lẫy như có thể tiêu diệt tất cả xuất hiện!

Đây chính là uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương.

Oanh!

Hắc ám bị chiếu sáng, nơi đó xảy ra đại chấn động, một bóng dáng lóe ra, hàn khí tuôn trào, cứ như khiến hư không đông lại.

Chính là Quân Tuyết Hoàng!

“Hèn chi ta cứ cảm thấy luôn có người đi theo phía sau, thì ra là ngươi, Quân Tuyết Hoàng.” Cơ Huyền thong dong lãnh đạm mà nói.

“Ngươi phát hiện từ khi nào?” Quân Tuyết Hoàng nhíu đôi mày liễu lại.

Dù bị Cơ Huyền phát hiện, nhưng nàng vẫn cực kỳ thong dong, không có chút hoảng loạn.

“A, đã sớm phát hiện, chẳng qua luôn không lộ ra, nhưng ta không ngờ ngươi vẫn theo tới nơi này.” Cơ Huyền lạnh nhạt nói.

“Cho nên hiện tại ngươi muốn thế nào?”

Dáng người Quân Tuyết Hoàng thẳng thớm, thân thể mềm mại thướt tha.

Đôi đồng tử màu xanh băng của nàng cực kỳ bình tĩnh, không có gợn sóng.

Đổi là người khác, nếu theo dõi Cơ Huyền mà bị phát hiện thì nhất định sẽ sợ hãi.

Nhưng Quân Tuyết Hoàng là Đệ Thất Tự Liệt của Quân gia, nàng tự tin mình có thể giằng co với Cơ Huyền.

“Ta muốn thế nào, ha hả, vốn dĩ ta không muốn có xung đột gì với Quân gia các ngươi, nhưng hành động của ngươi thật quá đáng!”

Sắc mặt Cơ Huyền bỗng trầm xuống, trực tiếp tung tay ra, xuất thủ với Quân Tuyết Hoàng.

Gã vốn cũng không muốn xung đột với Quân gia.

Dù sao thì thanh danh của Quân Tiêu Dao cũng quá cao, nói không kiêng kỵ chút nào là không có khả năng.

Nhưng hiện tại, rõ ràng Quân gia muốn đi theo phía sau gã để trục lợi.

Nếu Cơ Huyền tiếp tục né tránh thì thật quá hèn nhát.

Hơn nữa bàn về bối cảnh, Cơ gia gã cũng không yếu hơn Quân gia bao nhiêu.

Cho nên Cơ Huyền không chút do dự mà trực tiếp ra tay.

Hết chương 78.
Chương 79 Bí ẩn của Nguyên Thiên Chí Tôn, mưu tính của Cơ Huyền, Quân Tuyết Hoàng rơi vào nguy hiểm (2)

Quân Tuyết Hoàng nhướng mày liễu lên, cũng phản kích.

Không thể không nói, cánh tay phải dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương kia của Cơ Huyền thật sự quá thần thánh siêu nhiên.

Thậm chí khí tức kia có thể trợ giúp Cơ Huyền ngăn cách sương xám ăn mòn.

Nhưng Quân Tuyết Hoàng thì khác, nàng còn cần phân ra một phần sức mạnh để chống đỡ sương xám ăn mòn.

Làn sương xám này còn mơ hồ có sức mạnh áp chế.

Dưới đủ loại điều kiện, ít nhất thực lực của Quân Tuyết Hoàng cũng suy yếu đi ba bốn phần.

Mà Cơ Huyền dựa vào xương tay Thánh Nhân Vương nên hầu như không chịu ảnh hưởng quá lớn.

“Vương Đạo Chi Quyền!”

Cơ Huyền nắm chặt năm ngón tay của bàn tay phải lại, đấm thẳng ra một quyền.

Một ý chí vương đạo khuếch tán ra, quyền quang kinh người.

Quân Tuyết Hoàng phất bàn tay ngọc ra, vừa băng thuẫn lóng lánh trong suốt ngưng tụ thành hình ở trước người.

Oanh!

Đi kèm với tiếng rách nát răng rắc, băng thuẫn trực tiếp bị chấn vỡ, thân thể Quân Tuyết Hoàng bị trùng kích phải lùi lại phía sau.

Bên mép ngọc ứa ra một vết máu.

Quân Tuyết Hoàng bị thương.

“Quân Tuyết Hoàng, ngươi không phải đối thủ của ta tại nơi đây, còn nữa, nói cho Quân Tiêu Dao kia, bảo hắn đừng nhắm vào ta, nếu không thì...”

“Cẩn thận ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!” Cơ Huyền hờ hững nói.

Ánh mắt Quân Tuyết Hoàng thật sắc bén, nàng nói: “Ngươi đang uy hiếp Thần Tử nhà ta?”

“Ngươi có thể cho là vậy.” Cơ Huyền lạnh nhạt nói.

Gã có được cổ phù, bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn chính là sân nhà của gã.

Nếu Quân Tiêu Dao dám bày âm mưu nhằm vào gã thì sẽ phải ăn một giáo huấn thảm thống!

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quân Tuyết Hoàng, Cơ Huyền khẽ nhíu mày.

Gã không muốn bị Quân Tuyết Hoàng làm trì hoãn bước chân.

Nghĩ đến đây, Cơ Huyền đưa mắt nhìn chung quanh.

Gã phát hiện sâu trong hắc ám còn có rất nhiều quan tài âm u loang lổ.

Cơ Huyền nhớ trong sách cổ có ghi lại, rất có thể trong đó là những thứ đại hung bị sương xám tiêm nhiễm.

Nghĩ đến đây, Cơ Huyền lập tức ra tay, không phải là nhằm vào Quân Tuyết Hoàng, mà là những quan tài đó.

Ầm ầm ầm!

Cơ Huyền đấm ra một chưởng, như trời sụp đất nứt, những quan tài đó đều rách nát, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra mãnh liệt.

Sau đó, từng ma thi hủ bại cả người mọc đầy lông đen xuất hiện từ trong đó.

Cơ Huyền trực tiếp lấy ra cổ phù mà gã đoạt được, nhìn nó có vẻ cổ xưa tối tăm, trên đó có khắc phù văn phức tạp.

Những ma thi lông đen đó nhìn thấy cổ phù, hình như có chút kiêng kỵ, không dám tới gần, ngược lại nhắm thẳng vào Quân Tuyết Hoàng.

“Cơ Huyền, ngươi!”

Quân Tuyết Hoàng phẫn nộ, mặt ngọc trắng bệch, không ngờ Cơ Huyền lại dùng ra thủ đoạn như vậy.

“Ha hả, Quân Tuyết Hoàng, ta không có giết ngươi, có thể chống chọi tiếp hay không là phải xem ngươi.”

Cơ Huyền cười, xoay người phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng dáng Cơ Huyền biến mất trong bóng đêm, sắc mặt Quân Tuyết Hoàng hơi khó coi.

Những ma thi đó tuy trải qua thời gian dài hủ bại, thực lực đã không bằng lúc sinh thời, nhưng một mình Quân Tuyết Hoàng cũng không thể ứng phó được.

Rống!

Ma thi phát ra tiếng quỷ khóc vang dội, nhào đến chỗ Quân Tuyết Hoàng.

Quân Tuyết Hoàng chỉ có thể vừa ra tay, vừa đánh vừa lui.

Mà phía bên kia, Quân Tiêu Dao được Quân Trượng Kiếm đưa tin cũng dẫn theo Khương Thánh Y và Quân Vạn Kiếp tiến đến hội hợp.

Còn về Cửu Đầu Sư Tử và Quân Linh Lung, bởi vì bọn họ cũng không có Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, cho nên không thể tiến vào sâu trong bí tàng, chỉ có thể ở lại tầng bên ngoài tìm kiếm cơ duyên khác.

Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao cũng đi tới trước một Truyền Tống Trận cổ xưa.

Quân Trượng Kiếm đã chờ đợi ở nơi đó.

Hắn ta nhìn thấy Quân Tiêu Dao đến thì đôi mắt lập tức sáng ngời, tiến lên ôm quyền và nói: “Thần Tử, ngài đã đến rồi.”

“Quân Tuyết Hoàng đâu?” Quân Tiêu Dao hỏi.

“Nàng một mình đi theo dõi Cơ Huyền, bảo ta ở chỗ này tiếp ứng Thần Tử.” Quân Trượng Kiếm nói.

Nghe được lời này, Quân Tiêu Dao nhăn mày lại.

“Cơ Huyền nhất định có mưu đồ đối với bí cảnh Nguyên Thiên, không thể nào không có chuẩn bị.”

“Nếu Quân Tuyết Hoàng sơ suất thì sẽ có hại.”

Giọng của Quân Tiêu Dao hơi trầm xuống, sau đó phất ống tay áo, bước lên Truyền Tống Trận.

Một mặt hắn muốn xác định tình huống của Quân Tuyết Hoàng.

Mặt khác cũng muốn xem mình có thể lấy được khen thưởng đánh dấu gì.

….

Bốn người gồm Quân Tiêu Dao, Quân Trượng Kiếm, Quân Vạn Kiếp và Khương Thánh Y đều lấy Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh của mình ra.

Loại lệnh bài này chỉ có thể sử dụng truyền tống đơn độc, cho nên Quân Tiêu Dao không thể dẫn Quân Linh Lung và Cửu Đầu Sư Tử tiến vào.

Rất nhanh, hư không chung quanh vặn vẹo, bốn người bọn họ biến mất khỏi nơi đó.

Khi Quân Tiêu Dao mở hai mắt ra, bọn họ đã đi tới chỗ sâu nhất trong bí cảnh Nguyên Thiên.

Chung quanh có sương mù nặng nề lơ lửng.

Hoàn cảnh ở nơi này tối tăm đến cực điểm, có cảm giác rất khiếp người.

Dường như mọi thứ chung quanh đều bị ô nhiễm ma hóa.

“Nơi này chính là chỗ sâu nhất trong bí cảnh Nguyên Thiên sao?”

Quân Tiêu Dao bạch y tuyệt thế, khoanh tay mà đứng.

Toàn thân hắn có tiên huy bao phủ, thần quang kim sắc lập loè.

Hoang Cổ Thánh Thể trời sinh vạn tà bất xâm, cho nên những sương xám đó không ảnh hưởng được Quân Tiêu Dao chút nào.

Chung quanh Khương Thánh Y có vô số đạo văn thiên nhiên, lạc ấn trong hư không, thay nàng ngăn cản sương xám ăn mòn.

Tiên Thiên Đạo Thai cũng là một loại thể chất cường đại cực kỳ hi hữu, không yếu hơn Hoang Cổ Thánh Thể bao nhiêu.

Mà quanh thân Quân Vạn Kiếp quấn quanh lôi điện, sức mạnh lôi điện cũng có hiệu quả khắc chế đối với sương xám.

Chỉ có một mình Quân Trượng Kiếm, tuy mang Bất Diệt Kiếm Thể, lại không cách nào ngăn cách sương xám, chỉ có thể vận dụng pháp lực ngăn cản.

Hắn ta xem như kẻ khó coi nhất trong bốn người.

“Ai... So với những người bên cạnh Thần Tử, ta cảm thấy mình quá bình phàm, quá khó khăn...” Quân Trượng Kiếm thầm than trong lòng.

Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ, trong đầu vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.

“Đinh, đã đến bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, ký chủ có muốn đánh dấu hay không?”

Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, Quân Tiêu Dao cười nhạt.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ khi nào vào sâu trong bí tàng thì mới có thể kích phát khen thưởng đánh dấu.

“Đánh dấu!” Quân Tiêu Dao mặc niệm trong lòng.

“Đinh, chúc mừng ký chủ đã đạt được khen thưởng năm sao, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!”

Giọng của hệ thống vừa dứt thì từng pháp quyết huyền ảo đã tràn vào thức hải của Quân Tiêu Dao.

Trong thần cung của hắn như có một thần liên lộng lẫy đang ngưng tụ.

Đồng thời, Quân Tiêu Dao thoáng thấy được cảnh tượng hư ảo trước mắt.

Một bóng dáng kim sắc nguy nga đứng sừng sững giữa thiên địa.

Ở chỗ mi tâm như có Đạo chi Quy Tắc đang hiện hóa, sau đó hóa thành một Trật Tự Thần Liên lộng lẫy.

Trật Tự Thần Liên lại hóa thành một thanh đoản kiếm kim sắc dài khoảng một tấc.

Tuy nhìn ngắn nhỏ, nhưng một kiếm tung ra thì thiên địa đảo ngược, càn khôn tan vỡ!

Núi sông hồ biển phía trước và tất cả tồn tại đều hóa thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc!

Uy thế do tiểu kiếm kim sắc phát ra cũng không kém gì Lục Tiên Kiếm Quyết mà Thập Bát Tổ của Quân gia thi triển trước kia!

Khen thưởng năm sao là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!

Đây là thu hoạch đánh dấu lần này của Quân Tiêu Dao.

Hết chương 79.
Chương 80 Khen thưởng đánh dấu năm sao, một trong ngũ đại thần quyết, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!

“Nguyên Hoàng Đạo Kiếm là tuyệt học thành danh của Nguyên Thiên Chí Tôn, chính là một trong ngũ đại thần quyết, tên tuổi đứng ngang với Lục Tiên Kiếm Quyết của Quân gia ta.”

Quân Tiêu Dao lẩm bẩm dưới đáy lòng.

Khi Thập Bát Tổ truyền thụ Lục Tiên Kiếm Quyết cho hắn, cũng từng nhân tiện nhắc qua tứ đại thần quyết khác.

Nguyên Hoàng Đạo Kiếm là một trong số đó.

Nguyên Hoàng Đạo Kiếm này không phải là kiếm thật, nó chỉ là một Trật Tự Thần Liên, có được sức mạnh hóa đạo, huyền diệu khó lường, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.

Năm đó Nguyên Thiên Chí Tôn có thể xông vào Tổ Long Sào để đoạt long cốt, bước lên Vạn Hoàng Linh Sơn trảm Thần Hoàng, phần lớn nguyên nhân là nhờ Nguyên Hoàng Đạo Kiếm này.

Mà Nguyên Hoàng Đạo Kiếm cũng hoàn toàn nổi danh theo Nguyên Thiên Chí Tôn.

Nhưng sau đó, Nguyên Thiên Chí Tôn ngã xuống thì Nguyên Hoàng Đạo Kiếm này cũng thất truyền.

Chuyện này cũng trở thành một điều đáng tiếc lớn.

Rất nhiều lão nhân của Tiên Vực đều cảm khái, một truyền thừa vô địch đã bị cắt đứt.

Không ai ngờ truyền thừa đã đoạn tuyệt này lại bị Quân Tiêu Dao có được nhờ đánh dấu.

“Khen thưởng năm sao à?” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.

Hắn thật sự không có thất vọng gì.

Dù sao khen thưởng năm sao đã không thấp, không có khả năng lần nào cũng có được bảy sao thậm chí tám sao.

Hơn nữa uy lực của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm cũng không làm Quân Tiêu Dao thất vọng.

Hắn có thể khiến truyền thừa đã bị đoạn tuyệt này thấy lại ánh mặt trời.

“Tiêu Dao, ngươi làm sao vậy?”

Khương Thánh Y nghiêng đầu qua nhìn Quân Tiêu Dao.

Bắt đầu từ vừa rồi, Quân Tiêu Dao vẫn luôn ngơ ra tại chỗ, giống như thất thần.

“Không có gì.” Quân Tiêu Dao phục hồi tinh thần.

Trong thần cung của hắn có một Trật Tự Thần Liên.

Ngày sau chỉ cần uẩn dưỡng thì uy lực sẽ càng ngày càng mạnh.

“Hừm?” Khương Thánh Y nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao.

Nàng có Tiên Thiên Đạo Thai nên cực kỳ mẫn cảm đối với các loại pháp tắc đại đạo và quy tắc trật tự.

Trong nháy mắt vừa rồi, hình như nàng đã nhận ra, chỗ mi tâm của Quân Tiêu Dao như ẩn chứa một đạo vận cực mạnh.

Nhưng Khương Thánh Y cũng không vạch trần.

Mỗi người đều có bí mật của mình.

“Ngoại sanh này của ta thật là càng ngày càng thần bí...” Khương Thánh Y nghĩ thầm.

Mà lúc này, sâu trong hắc ám phía trước bỗng truyền đến từng luồng dao động pháp lực và hàn ý.

“Hừm? Là Tuyết Hoàng, nàng đã xảy ra chuyện.”

Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, hắn giẫm lên không trung mà đi.

Ba người Khương Thánh Y cũng theo sát phía sau.

...

Oanh!

Một ma thi nhào đến, chấn cho Quân Tuyết Hoàng liên tục lui về phía sau.

Khóe miệng nàng có máu tươi chảy xuôi, khí tức trên người cũng cực kỳ không ổn định.

“Đáng giận, chẳng lẽ thật sự phải rời đi như vậy?” Ngực Quân Tuyết Hoàng phập phồng, sắc mặt trầm trọng.

Nàng cũng không sợ ngã xuống tại đây, dù sao trên người có đại dịch chuyển phù.

Thật sự không được thì truyền tống rời đi là được.

Nhưng trong lòng Quân Tuyết Hoàng có niềm kiêu ngạo thuộc về Tự Liệt của Quân gia.

Không đến đường cùng sốt chết thì nàng thật sự không muốn từ bỏ.

Mà giờ phút này, mười mấy ma thi chung quanh cùng bao vây rồi nhào lên vồ.

Với cách vây quanh này thì đừng nói là thiên kiêu Thần Kiều Cảnh, Quy Nhất Cảnh, cho dù là cao thủ Hợp Đạo Cảnh cũng phải chiết kích trầm sa (1).

(1) Mũi kích gãy nằm trong cát

“Không có cách nào.” Quân Tuyết Hoàng thầm than một tiếng, mang theo chút đáng tiếc.

Nhưng nàng cũng không oán không hối hận khi làm việc cho Quân Tiêu Dao.

Dù sao Quân Tiêu Dao từng bảo vệ nàng trước mặt Long Hạo Thiên.

Ngay khi Quân Tuyết Hoàng chuẩn bị sử dụng đại dịch chuyển phù.

Một cự thủ phù văn kim sắc bỗng đẩy ngang đến từ nơi xa.

Cứ như bàn tay cổ thần, lại như thần ma kim sắc nghiền áp thiên địa, trên đường nó đi qua, phế tích tan nát, mặt đất rạn nứt!

Ầm ầm ầm!

Tiếng va chạm kịch liệt bùng nổ, một đám ma thi bị đánh văng, thân thể rã ra.

“Thần Tử!”

Đôi mắt xinh đẹp màu xanh băng của Quân Tuyết Hoàng lộ ra mừng rỡ.

Khi xoay người lại thì thấy một bóng dáng bạch y như tiên nhân xuất trần, giẫm lên hư không mà đến.

Bên cạnh có ba người Quân Trượng Kiếm đi theo.

Quân Tiêu Dao nhìn nhìn Quân Tuyết Hoàng, đi đến trước người nàng rồi ôn hòa nói: “Xin lỗi, đã tới trễ.”

“Thần Tử...” Quân Tuyết Hoàng nghe thế thì trong lòng khẽ run lên.

Khi Quân Tiêu Dao đối đãi với kẻ địch thì lãnh khốc vô tình, giống như Tu La.

Nhưng đối với người trong nhà, hắn lại rất chiếu cố, tận lực che chở cho bọn họ.

“Đa tạ Thần Tử quan tâm, Tuyết Hoàng không có việc gì, chỉ bị chút tiểu thương.” Quân Tuyết Hoàng cười cười.

Một câu xin lỗi và quan tâm của Quân Tiêu Dao còn dùng được hơn bất cứ thánh dược chữa thương nào, nghe xong trong lòng Quân Tuyết Hoàng thật ấm áp.

“Tình huống thế nào, nói cho ta nghe.” Quân Tiêu Dao nói.

Lúc này, những ma thi chưa bị đánh rã lại vọt tới, Quân Tiêu Dao tùy tiện chụp một cái, lại đánh chúng thành bánh nhân thịt.

Pháp lực kim sắc của Hoang Cổ Thánh Thể vô cùng thần thánh, cũng khắc chế loại ma thi này, bởi vậy có thể nhẹ nhàng giải quyết.

“Là như thế này...” Quân Tuyết Hoàng cũng một năm một mười mà kể lại chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, Quân Tiêu Dao cười.

Chỉ là nụ cười kia không có độ ấm.

“A... Uy hiếp ta, từ khi nào một cây rau hẹ lại học được uy hiếp người khác?”

Hết chương 80.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK